chap 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu ngón tay anh khựng lại, một giọt nước rơi thẳng xuống, đập vào nền đá cẩm thạch sạch sẽ, loang ra chút vệt nước, như muốn che lấp hết thảy những suy nghĩ mờ mịt kia, nhưng lại chỉ đơn giản gợn lên một trận sóng gió.

Nhưng Han kyo Joo đang cúi đầu, không thấy gì cả.

Yết hầu Jeon JungKook chuyển động, giọng nhàn nhạt: "Quá đột ngột, tôi không để ý đến mấy cái khác."

Chỉ bởi vì quá đột ngột.

Sau khi nghe được đáp án, Han kyo Joo thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dám ngước mắt lên nhìn anh.

Jeon JungKook giật khóe miệng, lộ ra nụ cười tự chế nhạo mình: "Dù sao thì khi đó tôi cũng thật lòng yêu em."

Trái tim vừa được giải thoát lại thắt lại vì câu nói này.

"Xin lỗi."

Từ trước tới giờ, Jeon JungKook đều nhận được rất nhiều lời xin lỗi vô ích của cô, anh không nói gì, đi lướt qua bả vai cô, bước ra khỏi phòng bếp.

———

Rạng sáng giao nhau giữa giao thừa và năm mới, đường phố cực kỳ náo nhiệt, tiếng pháo nổ vang bên tai, pháo hoa làm bầu trời sáng rực như ban ngày, nhưng đây cũng là giấc ngủ ngon nhất của Jeon JungKook trong những năm qua.

Ngày hôm sau, lúc Han kyo Joo mở mắt ra thì đó là khuôn mặt phóng đại của Jeon JungKook.

Cô giật mình, suýt nữa thì hét lên.

Hiếm thấy người đàn ông nào nằm nghiêng để ngủ, khi ngủ say sườn mặt vẫn sắc bén, lông mi rũ xuống, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, quanh người là cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Khi anh không cười, khí chất ngang bướng gần như không thấy, chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Ánh mắt Han kyo Joo di chuyển xuống, nhìn vào chỗ ngực trái của anh.

Cô muốn nhìn một chút, vết sẹo của Jeon JungKook ở chỗ này, không biết có sâu hay không.

Cô dè dặt liếc Jeon JungKook, có lẽ anh vẫn chưa tỉnh, Han kyo Joo kiềm nén chút tâm tư của bản thân, chậm rãi vươn tay, muốn đẩy cổ áo ngủ của anh ra.

Nhưng ngay khi ngón tay của cô vừa chạm vào da anh, Jeon JungKook đột nhiên mở mắt, nắm chặt cổ tay cô, ấn mạnh sang một bên.

Han kyo Joo chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng một lúc, cổ tay cô bị ấn đè lên gối, Jeon JungKook chống nửa người lên, đáy mắt đen tối, đầy sự giận dữ nhìn cô.

Một lúc sau, sự giận dữ quanh người anh cũng giảm dần, đáy mắt cũng trở lại bình thường.

"Em muốn làm gì?" Anh nói giọng khàn khàn.

Rõ ràng vừa rồi anh vẫn còn đang say giấc, nhưng lúc Han kyo Joo chạm vào, Jeon JungKook lại tỉnh lại trong nháy mắt.

Anh chưa bao giờ có cảm giác phụ thuộc, cũng không có cảm giác an toàn, trong giấc ngủ luôn giữ sự cảnh giác, chẳng trách anh lại khó ngủ.

Han kyo Joo nhìn vào mắt anh: "Em chỉ muốn xem vết sẹo của anh."

"Có gì để xem?"

Anh nói một cách thờ ơ rồi lại nằm xuống, một cánh tay vẫn vắt ngang qua người Han kyo Joo qua lớp chăn bông.

Tay áo ngủ của người đàn ông cuộn lên, để lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc, cơ thể thoang thoảng mùi thuốc lá, mặt mày thâm sâu, cả người tràn đầy hơi thở của riêng mình anh.

Cả người cô cứng đờ, vô thức không dùng lực, ngay cả bắp chân cũng bị chuột rút, cả người nóng bừng.

Cô hơi vùng vẫy, chăn bông che nửa miệng, giọng nói khó chịu trong chăn: "Jeon JungKook, em phải dậy rồi."

"Dậy làm gì?" Ánh mắt anh cũng không mở ra.

"..."

"Mùng một tháng giêng, em có việc gì?"

"...Không có."

"Vậy thì nằm đó đi."

"..."

Bị anh ôm như vậy, Han kyo Joo đâu còn ngủ được nữa chứ.

Cô chỉ nằm đó, ngửa đầu nhìn trần nhà ngắm đèn treo, để phân tâm, cô lặng lẽ đếm những đường vân trên những mảnh thủy tinh của đèn treo.

Đếm đến lần thứ ba, cuối cùng Jeon JungKook cũng mở mắt, đặt một tay lên má cô, làm cô quay mặt lại.

Han kyo Joo nhìn đôi mắt đen kịt của anh, mờ mịt chớp mắt.

"Không ngủ còn ngây người ra làm gì?"

"Em không ngủ được..." Han kyo Joo nói: "Mấy hôm nay không phải đi làm nên em ngủ hơi nhiều."

Anh không thèm để ý: "Ồ."

Sau đó, anh đột nhiên nghiêng người, hôn lên môi Han kyo Joo.

Không hề báo trước.

Han kyo Joo mở to mắt.

Sau khi hai người gặp lại, họ đã hôn nhau tổng cộng hai lần.

Lần đầu là ngày đầu tiên cô tới đây, nụ hôn mang theo mùi máu tươi, tranh giành mâu thuẫn.

Còn có một lần là bây giờ, là một nụ hôn khó hiểu, nhưng dịu dàng quyến luyến.

Jeon JungKook luôn luôn như vậy, muốn thế nào thì làm thế ấy, cũng không hỏi bản thân tại sao lại làm vậy.

Đầu ngón tay anh luồn vào mái tóc của Han kyo Joo, đỡ ở gáy cô, chống nửa người lên, gần như đè lên người cô, mang theo cảm giác áp bức, nhiệt độ cơ thể và mùi hương của anh quấn chặt lấy Han kyo Joo, chỉ có thể ngẩng đầu bị động đón nhận nụ hôn.

Đầu cô có chút nặng nề, choáng váng, không biết là do thiếu oxy hay chỉ đơn thuần là vì nụ hôn này.

Nhưng đột nhiên, bên eo cô mát lạnh.

Jeon JungKook vén vạt áo của cô lên, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ nóng hổi di chuyển.

Han kyo Joo sửng sốt tròn ba giây, cho đến khi lòng bàn tay của anh bao phủ lấy cô, cô mới chợt tỉnh táo lại, đưa tay đẩy Jeon JungKook ra, cô muốn ôm ngực, lưng khom xuống, nhưng lại để lộ ra độ cong càng thêm mê người.

"Jeon JungKook..." Cô khua chân một cách vô ích: "Anh đừng..."

Anh nghiến răng, yết hầu chuyển động, đáy mắt thấm đẫm dục vọng, nhưng cuối cùng vẫn chống tay thẳng người dậy.

Anh không nói câu nào, xuống giường đi vào phòng tắm.

Han kyo Joo cuống quít kéo quần áo xuống, dừng một lát, cô thay bộ đồ ngủ, mặc áo lót và áo len vào.

Mỗi một tấc da anh chạm vào vẫn còn nóng, khuôn mặt lại càng bỏng đến nỗi không thể chạm vào.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên hồi lâu, mặc dù mấy năm nay Han kyo Joo chưa từng yêu đương thêm, nhưng cũng không phải là cô hoàn toàn không hiểu những chuyện này, cô đã nhìn bạn bè bên cạnh mình yêu đương rất nhiều lần rồi.

Cô ép mình không được nghe tiếng nước kia nữa, không được nghĩ lung tung.

———

Lúc Jeon JungKook bước ra, cô đang ngồi trước cửa sổ, tấm rèm được kéo ra, ánh sáng rực rỡ rọi vào, cô ngồi rất thẳng, nghe thấy anh đi ra là lập tức quay đầu lại.

Mặt Han kyo Joo vẫn đỏ, nhấp môi dưới: "Anh đói không, để em đi nấu cơm."

Có một câu nói là, thực tủy tri vị[1].

(*): Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp.

Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

Sáng sớm vốn là thời điểm rất dễ bị xúc động, Jeon JungKook không kiềm chế được, trước đây thì không sao, nhưng bây giờ anh đã thực sự chạm vào, cảm nhận được, biết rõ trên người cô mềm bao nhiêu mịn bao nhiêu, ngay cả việc nhìn thôi cũng đã trở thành một loại giày vò.

Cảm giác đó cũng không khá hơn là bao.

Jeon JungKook không mong sẽ trở thành như vậy.

Mục đích anh đưa Han kyo Joo tới đây không phải để làm thế.

Anh dời mắt, giọng nói nhàn nhạt: "Không ăn, tôi đến công ty."

Han kyo Joo sửng sốt: "Mới ngày đầu năm mà cũng phải đến công ty sao?"

"Có chút việc."

Jeon JungKook kéo cửa bước ra khỏi phòng ngủ, lấy một bộ âu phục trên giá áo, lúc đi tới cửa, anh đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu hỏi: "Em còn tiền không?"

Han kyo Joo không kịp phản ứng: "Hả?"

Anh lấy trong ví ra một tấm thẻ, đặt lên bàn: "Đừng nấu cơm, ăn chút gì đó đi."

"Em có tiền." Han kyo Joo vội vàng nói: "Không cần đâu, em vẫn đủ tiêu."

"Vậy cứ để đó đi." Jeon JungKook vẫn không cầm tấm thẻ kia đi.

———

Ngày đầu tiên của năm mới, quả thật là Jeon JungKook không có việc gì gấp phải xử lý, nhưng bây giờ anh quản lý một công ty lớn như vậy, sẽ không có chuyện không có việc gì, liền một mình tăng ca ở công ty.

Giữa chừng, anh nhận được một cuộc gọi, tên là "Hwang Hae".

Jeon JungKook suy nghĩ một lúc mới nhớ ra đây là ai, vài hoạt động quảng bá của công ty anh do bộ phận truyền thông mới của Hwang Hae phụ trách, công việc có chút qua lại.

Gần đây ông ta đang gặp chút rắc rối, bị cách chức.

Nhưng từ trước đến nay, Jeon JungKook không có hứng thú với những lời đàm tiếu của mấy người này, cũng không đi tìm hiểu, chỉ biết dù sao cũng là chuyện nam nữ.

Anh đè lên mi tâm, có chút bực bội với mấy chuyện vụn vặt của những người này, bắt máy: "Sếp Hwang."

Đúng như những gì anh nghĩ, quả nhiên Hwang Hae tìm anh là vì phiền phức trước đó.

Mặc dù Jeon JungKook không thân với ông ta, nhưng một hạng mục trước đây ký hợp đồng với công ty dưới tay của Hwang Hae hoàn thành, coi như đây là một chuyện khiến Hwang Hae rất có mặt mũi trước bố vợ.

Nhưng chuyện này do bất cứ ai nói giúp cho thì cũng đều khó xử

Chỉ có quan hệ không thân không quen như Jeon JungKook là thích hợp nhất.

Hơn nữa, bây giờ công ty riêng của Jeon JungKook đang phát triển không ngừng, sau lưng lại có ông nội, suy cho cùng thì bố vợ ông ta cũng sẵn sàng lắng nghe anh nói mấy câu.

Hwang Hae nói, chỉ cần anh giúp đỡ thì sau này, tất cả các hoạt động do ông ta tiếp nhận đều miễn phí phụ trách.

Đáng tiếc là Jeon JungKook không có chút hứng thú nào với chút béo bở này.

Tầm mắt Hwang Hae hạn hẹp, dám đắc tội bố vợ vì mấy chuyện kia, giờ lại lấy mấy đồng bạc râu ria này mà muốn nhờ người giúp đỡ.

Jeon JungKook khéo léo từ chối, không đợi ông ta nói gì nữa, lập tức cúp máy.

———

Mặc dù Jeon JungKook bảo cô không cần nấu cơm, nhưng từ khi sống một mình, cô đã quen với việc nấu ít đồ ăn, vừa tốt cho sức khỏe lại vừa rẻ.

Hôm qua được sự cho phép của anh, buổi chiều Han kyo Joo đi chợ mua một ít đồ về rồi nhét đầy tủ lạnh.

Han kyo Joo không chắc liệu anh có về ăn cơm hay không, muốn liên lạc lại phát hiện ra ngay cả thông tin liên lạc của Jeon JungKook cô cũng không có.

Từ sau khi điện thoại bị trộm, cô đã thay đổi WeChat, gần như mất hết liên lạc với tất cả bạn cũ.

Han kyo Joo dựa vào bệ bếp, cầm điện thoại trên tay, dừng một chút, cô bấm "Thêm bạn bè", nhập số điện thoại của Jeon JungKook.

Dù đã sáu năm không gặp, nhưng dãy số đó cô sớm đã thuộc lòng.

"Tìm kiếm".

Một trang hiện ra.

Hàng mi Han kyo Joo khẽ run.

Vẫn giống như trước đây, avatar màu đen, tên WeChat là Jeon JungKook.

Chỉ là không biết anh còn...!sử dụng số này không.

Han kyo Joo gửi lời mời kết bạn, nhưng không nhận được phản hồi.

Cô không dám gọi điện thoại, cảm thấy rất không tự nhiên nên liền chờ xem có được chấp nhận hay không.

Khoảng một phút sau, một chấm đỏ xuất hiện trong danh bạ WeChat, biểu thị đã được chấp nhận.

Jeon JungKook vẫn còn dùng số này.
Ngay sau đó, anh gửi tin nhắn: [?]

Một dấu chấm hỏi.

Han kyo Joo dừng một lúc, cảm thấy hồi hộp vô cớ, giống như lần đầu tiên thêm anh làm bạn bè.

Cô trả lời: [Em là Han kyo Joo.]

Jeon JungKook: [Tôi biết rồi.]

Jeon JungKook: [Sao vậy?]

Han kyo Joo: [Tối anh có về ăn cơm không?]

Jeon JungKook: [Tôi về muộn, không cần đợi tôi.]

Hai người trò chuyện không mặn không nhạt, giọng điệu cũng không quá thắm thiết, nhưng nội dung lại là chuyện bình dị nhất, có thêm chút hơi thở của đời sống.

Mấy ngày tiếp theo đều như vậy.

Jeon JungKook rất ít khi ở nhà, thường xuyên đến công ty, càng tới gần ngày nghỉ cuối cùng thì càng nhận được nhiều cuộc gọi công việc.

Han kyo Joo thật không thể tưởng tượng nổi, chàng trai cà lơ phất phơ, ăn chơi đàn đúm của trước kia làm thế nào trong sáu năm để trở thành như bây giờ.

Jeon JungKook không có ở đây, cô liền tự mình nấu cơm.

Nếu nhìn món ăn có vẻ ổn, cô sẽ chụp ảnh và gửi cho Jeon JungKook, thỉnh thoảng anh sẽ trả lời, đôi khi lại không có hồi âm.

———

Mùng tám tháng giêng, kỳ nghỉ kết thúc.

Suốt Tết Âm lịch, sơ yếu lý lịch của Han kyo Joo gửi năm trước đều không có phản hồi.

Cũng may là năm sau lại bắt đầu tuyển dụng, cô nhìn thấy mấy thông tin của một số công ty trên trang web tuyển dụng, chuẩn bị đi ứng tuyển xem sao, biết đâu lại được nhìn trúng.

Sáng sớm mùng tám, Jeon JungKook nhận được một cuộc gọi nội bộ, nói Hwang Hae tìm anh.

Jeon JungKook lười gặp nên bảo nhân viên trả lời là anh không có ở đây.

Nhưng có lẽ Hwang Hae thật sự đã đến bước đường cùng, nói sẽ ở dưới tầng đợi anh về.

Jeon JungKook cười xùy, muốn đợi thì để tùy ông ta đợi, không gặp.

Buổi chiều có một cuộc họp, lúc Jeon JungKook vào phòng họp thì đã có một nhóm người tụ tập đang nói chuyện phiếm, không nhìn thấy anh.

"Lúc nãy tôi lên tầng sao lại nhìn thấy sếp Hwang cũng ở đây?"

"Bây giờ không phải là sếp Hwang nữa rồi, vốn dĩ ông ta dựa vào vợ để bỏ lên, nghe nói bọn họ đang chuẩn bị ly hôn."

"Hả? Vì sao?"

"Còn sao trăng gì nữa, chẳng phải vì mấy chuyện đó sao, nghe nói Hwang Hae và một trưởng phòng trẻ đẹp của công ty qua lại với nhau, rồi bị vợ ông ta phát hiện, đuổi hai người ra khỏi công ty, còn hạ lệnh chết, muốn khiến cho hai người họ không thể làm trong ngành nữa."

"Trưởng phòng? Trưởng phòng nào vậy, có từng qua lại với chúng ta chưa?"

"Chưa, tôi nghe nói vẫn còn rất trẻ, năm ngoái mới tốt nghiệp đại học, mới tuổi này đã lên chức trưởng phòng, nghĩ một chút cũng biết là đã làm ít thủ đoạn gì đó."

"Không đúng, lúc trước tôi nghe một người bạn từ chức ở công ty đó nói không phải như vậy, nói là Hwang Hae tay chân không sạch sẽ, cô trưởng phòng kia vẫn luôn không đồng ý với ông ta, còn âm thầm thu thập tất cả chứng cứ quấy rối tình dục của ông ta, gửi lên trụ sở chính, nhưng nói cho cùng thì thân phận của Hwang Hae đặc thù, làm như vậy không phải là đang tát vào mặt vợ ông ta sao, cho nên vợ ông ta dứt khoát kéo thẳng cô ấy xuống nước theo."

"Thật hay giả thế, vậy thì cũng quá thảm rồi đó!"

"Thật đấy, hình như cô gái đó họ Han, tốt nghiệp đại học B, năng lực rất giỏi."

———

Jeon JungKook dừng lại.

Họ Han.

Không hiểu sao anh lại nhớ đến đêm mưa nhìn thấy Han kyo Joo ở trạm xe buýt.

Lúc đó, anh thấy rất kỳ lạ, lấy tính cách của Han kyo Joo, dù không khôn khéo trong công việc, có lẽ sẽ được ít lợi lộc, nhưng cô rất nghiêm túc và có trách nhiệm, năng lực mạnh lại trẻ tuổi, làm thế nào cũng không thể bị sa thải.

Nhưng cuối cùng anh cũng không đi điều tra chuyện này.

Cuối cùng thì anh vẫn nhịn.

Sau này nhìn thấy vẻ mặt như thường của Han kyo Joo, anh cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu.

Anh lấy điện thoại di động ra, gửi cho cô một tin nhắn.

Jeon JungKook: [Công ty trước em làm tên là gì?]

Cuộc họp ngắn gọn 20 phút kết thúc, Han kyo Joo trả lời anh.

Han kyo Joo: [Truyền thông HC.]

Jeon JungKook nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc lâu, trong đầu đều là nội dung nói chuyện của mấy người kia.

Nghĩ đến Han kyo Joo cuộn mình trong buổi tối gió rét, như con mèo con ướt sũng, nghĩ đến câu nói uất ức nghẹn ngào của cô "Vì sao ngay cả anh cũng muốn bắt nạt em?".

———

Yết hầu Jeon JungKook chuyển động, đáy mắt tối sầm lại.

Anh nghiêng đầu, dặn thư ký: "Gọi Hwang Hae tới đây."

———

Hôm đó, không ai biết Jeon JungKook đã nói chuyện gì với Hwang Hae, chỉ biết là lúc đi, trên mặt Hwang Hae rất vui vẻ, như thể cuối cùng gánh nặng trong lòng cũng được trút xuống.

Trong công ty có người bàn tán, nói có lẽ Hwang Hae thật sự có thể biến nguy thành an, ngồi lại vị trí "sếp Hwang" một lần nữa.

Nhưng đêm đó, một tin tức nặng cân đột ngột rơi xuống.

Trên Internet không biết tip-off* từ chỗ nào, đều là bằng chứng quấy rối tình dục nữ nhân viên của Hwang Hae trong những năm qua, cùng với ghi âm và video giám sát, chứng cứ vô cùng xác thực, liên quan đến mười mấy người phụ nữ.

(*): Tip-off là hành động tiết lộ cho công chúng một tội ác bị nghi ngờ của người khác hoặc chính mình.

Loại hành vi này khác với một báo cáo chính thức, nó không chính thức báo cáo vụ việc cho các cơ quan tư pháp và viện kiểm sát, và không cần phải chịu trách nhiệm.

Tuy nhiên, một làn sóng vừa xuống thì làn sóng khác lại nổi lên.

Thuế vụ của Truyền thông HC bị điều tra, phát hiện nhiều điểm đáng ngờ quan trọng.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong một đêm.

Không chỉ ảnh hưởng đến công ty con mà Han kyo Joo đã từng làm việc mà là toàn bộ Tập đoàn HC.

Thủ đoạn tàn nhẫn sắc bén, căn bản không có ý định cho người ta bất kỳ cơ hội trở mình nào, trong một đêm khiến cho công ty từng là đầu sỏ trong ngành lâm vào khốn cảnh, bị tổn thất nặng nề, khó có thể cứu vãn.

Nhìn như vậy, nhất định là có ai đó đang gây khó dễ ở bên trong.

Nhưng lại không biết ai có bản lĩnh như vậy, cũng không biết người nào lại nhảy vào chỗ chết của HC, tất cả đến quá nhanh, khiến cho người ta không chống đỡ nổi.

———

Lúc tin tức này nổ ra, Han kyo Joo vừa mới tắm xong, sấy tóc xong thì ra khỏi phòng tắm, cầm điện thoại lên thì thấy chị Hee gửi cho cô một tin nhắn.

Gửi một tin tức cho cô.

Han kyo Joo ấn mở, sửng sốt.

Hwang Hae – con rể của Tập đoàn HC vướng vào bê bối quấy rối tình dục, thuế vụ của Tập đoàn bị điều tra!

Chị Hee nói, đạo trời có luân hồi.

Nhưng Han kyo Joo lại biết, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Hwang Hae dính vào bê bối không có gì là lạ, nhưng lại liên lụy đến cả các chi nhánh, Tập đoàn HC khổng lồ đều xảy ra vấn đề, sẽ không đơn giản như vậy

Han kyo Joo chợt nhớ tới ban ngày, lúc Jeon JungKook hỏi cô câu "Công ty trước em làm tên là gì?"

Đầu ngón tay cô khựng lại, không dám tin vào những suy nghĩ trong lòng, nhưng quả thật bây giờ không thể nghĩ ra cái khác.

Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng mở cửa, Jeon JungKook về rồi.

Han kyo Joo đi ra ngoài: "Anh về rồi à, ăn tối chưa?"

"Ăn rồi." Anh vẫn là bộ dáng thờ ơ ấy.

Han kyo Joo nhất thời không biết nên mở miệng hỏi như thế nào, cảm thấy quá tự mình đa tình, nhưng nếu như không hỏi rõ ràng chuyện này, bây giờ cô thực sự không thể bỏ qua.

Anh cởi âu phục ném sang một bên, Han kyo Joo đi qua nhặt lên, định ngày mai sẽ mang đến tiệm giặt ủi.

Chú ý thấy cái đuôi phía sau, Jeon JungKook nghiêng đầu, nhíu mày: "Sao vậy?"

Han kyo Joo mím môi dưới: "Chuyện của Tập đoàn HC...Anh có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Jeon JungKook giật khóe miệng, nhẹ xùy một tiếng: "Thì giống với tin tức đó."

Người đàn ông vừa xem thường lại vừa khinh miệt, thoáng chốc như trở lại dáng vẻ thiếu niên đường hoàng bừa bãi.

Han kyo Joo hiểu ngay, quả nhiên chuyện này là anh làm.

Nhưng...

"Jeon JungKook." Han kyo Joo nhẹ giọng gọi: "Thật ra, anh không cần làm vậy vì em."

Thân phận bây giờ của anh không đơn giản như vậy nữa, có thể đi đến ngày hôm nay đã là một chuyện rất không dễ dàng, cây to đón gió, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chòng chọc vào, anh không nên không quan tâm đến mình mà đi trêu chọc kẻ thù.

Jeon JungKook nhìn cô, giọng nói bỗng nhiên lạnh xuống: "Han kyo Joo, tôi hận em vì chuyện năm đó, nhưng bây giờ em vẫn là của tôi, trừ tôi ra thì không ai có thể bắt nạt em."

Rõ ràng là anh làm chuyện này vì cô, nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho người ta, giọng nói lạnh lùng, đem những lời âu yếm thành lời uy hiếp.

"Lúc đi học bị bắt nạt không nói, bây giờ bị bắt nạt cũng không nói."

Jeon JungKook nhìn cô từ trên cao xuống, đáy mắt tối tăm, tựa như đáy biển sâu thẳm, không ngừng chìm xuống, gần như muốn chìm đến chết người: "Kyo Joo, chẳng lẽ em là người dễ bị bắt nạt như thế à?"

Han kyo Joo cúi đầu, nhẹ nói: "Ông ta chỉ gửi cho em ít tin nhắn, không thật sự làm gì em."

Jeon JungKook không nghe được mấy lời như vậy, anh gần như có thể tưởng tượng được những gì Hwang Hae đã nói với Han kyo Joo.

Dùng những lời lẳng lơ bẩn thỉu để xúc phạm cô.

Trước đây, thậm chí anh còn không cho phép bạn bè nói bậy bạ trước mặt cô, trước đây, anh bảo vệ Han kyo Joo như vậy, nhưng bây giờ thì sao?

Lúc trước cô bỏ đi thoải mái như vậy, nhưng đã thế, cô lại sống rất tốt, song vẫn không thể nào thoát ra khỏi vũng bùn.

Anh cau mày rất chặt, cảm thấy vô cùng bực bội.

"Phải thực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net