chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng rất yên tĩnh, Han kyo Joo thay giày ở huyền quan, lúc này, bà nội đẩy cửa đi ra: “Joo Joo về rồi.”

“Bà nội, sao bà còn chưa ngủ?”

“Ngủ trưa lâu nên buổi tối không ngủ được.”

Han kyo Joo thay giày vào nhà, ném cặp xách lên ghế: “Ngày mai chúng ta phải đi bệnh viện một chuyến.”

“Sao lại muốn đi bệnh viện?”

“Không có gì đâu, chỉ là kiểm tra cơ thể thôi, mấy người trước con và bác sĩ Lee đã nói rồi.”

“Không phải tháng trước vừa kiểm tra sao?” Bà nội nói: “Joo Joo, bà thật sự không có việc gì, đừng phí tiền trên người bà nữa.”

Han kyo Joo cười cười: “Lần kiểm tra này khác, không giống mấy lần kiểm tra trước đâu ạ.”

Đương nhiên là lần kiểm tra này không giống.

Là kiểm tra để ghép thận.

———

Về phòng ngủ, trong phòng chỉ mở cái đèn bàn.

Han kyo Joo nằm dài trên giường, ánh mắt chợt nhìn thấy con búp bê Kobito trên bàn sách, có vẻ mặt 囧.

Là Jeon JungKook gắp cho cô.

Han kyo Joo nhìn một lát, chợt cười khẽ.

Đúng lúc này, Do Hayeon gọi điện thoại đến.

Han kyo Joo nhìn tên người gọi, biết rõ kế tiếp nhất định là một trận bão tố.

Cô đứng dậy khóa cửa lại, do dự nửa phút rồi nhận.

“Alo.”

Cô vừa mới nói thì đã bị giọng nói của Do Hayeon che lấp: “Han kyo Joo! Rốt cuộc mày muốn làm gì?!”

Cuối cùng cũng không còn là tiếng “Joo Joo” hư tình giả ý.

Han kyo Joo mím môi.

Do Hayeon đè thấp giọng nói tràn đầy lửa giận và oán hận: “Mày cũng biết có phải không, Han kyo Joo, tao hỏi mày cũng biết có phải không!”

Han kyo Joo cười tự giễu: “Biết rõ chuyện của mẹ và bố Jeon JungKook sao?”

“Han kyo Joo!”

Lần đầu tiên đứa con gái ngoan ngoãn trầm tĩnh lộ ra nanh vuốt sắc bén với bà ta, ngoài khiếp sợ, Do Hayeon càng cảm thấy được phẫn nộ, cơn tức giận nhanh chóng thiêu đốt bà ta.

“Sao mày và Jeon JungKook lại biết nhau, rốt cục hai đứa có quan hệ gì!?”

Vừa rồi lúc gặp ở trên đường, tuy lúc đầu Do Hayeon kinh ngạc, nhưng cảm thấy có lẽ chỉ là bạn học, bà khó có thể tưởng tượng sao Han kyo Joo nghe lời như vậy lại đi yêu sớm.

Nhưng sau đó, bà ta lại thấy Jeon JungKook kéo bả vai con gái mình, động tác thân mật lại tự nhiên, ôm con bé đi.

Han kyo Joo trầm mặc, cúi đầu nhìn họa tiết trên chăn, đáy mắt từ từ bị bao phủ bở vẻ lạnh lùng và ý căm hận.

Do Hayeon chỉ lo phát tiết: “Han kyo Joo, từ nhỏ mày chính là đồ vô ơn! Lúc còn bé thì cứ thân thiết với bố của mày, sao hả, bây giờ bố mày đã chết, mày còn muốn thay bố mày dồn ép khiến tao thủ tiết sao!?”

“Chuyện sai trái nhất đời này của tao chính là kết hôn với bố mày còn sinh mày ra! Một người thì hèn nhát không có tiền đồ, một người thì lòng lang dạ sói!”

Tay Han kyo Joo lạnh buốt, cả người đều run rẩy mất kiểm soát.

Nhưng lúc mở miệng lại cực kỳ bình tĩnh, thật sự giống như Do Hayeon nói vậy, lòng lang dạ sói.

“Mẹ.” Cô gọi nhẹ nhàng.

“Mày đừng gọi tao là mẹ.” Do Hayeon cay nghiệt nói: “Sao tao gánh nổi một tiếng này chứ!”

Han kyo Joo lập tức không gọi nữa, nhàn nhạt lên tiếng: “Quan hệ giữa tôi và Jeon JungKook, chẳng lẽ bà không nhìn ra được sao?”

Lúc này lại đến lượt Do Hayeon trầm mặc.

Han kyo Joo mượn hành động đủ để cho người ta hiểu lầm vừa rồi của Jeon JungKook, cười nói: “Cậu ấy thích tôi.”

Han kyo Joo híp mắt, hất cằm lên, tay nắm chặt tấm chăn: “Nếu như bố của cậu ấy biết, bạn gái Jeon JungKook là con gái của bà, bà nói xem là ông ta sẽ giận con mình, hay là giận dữ với bà?”

Do Hayeon tức giận đến cả người và giọng nói đều run: “Han kyo Joo!”

“Đến lúc đó, có thể bà phải ủ ê mà lăn ra khỏi nhà họ Jeon rồi.”

Đời này, Han kyo Joo cũng chưa từng giọng điệu mỉa mai để nói chuyện nhiều như vậy.

Cô không thể khống chế sự ác độc của bản thân, nhưng dưới đáy lòng lại sâu sắc khinh bỉ bản thân, chán ghét vứt bỏ mình, cái bộ dạng này đúng là có chút giống với Do Hayeon.

Do Hayeon: “Mày muốn thế nào?”

Cô nhắm lại mắt, nói: “Cho tôi 30 vạn, tôi có thể câm miệng.”

“Mày đây là vơ vét tài sản.” Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng giày cao gót, có lẽ là Do Hayeon đi ra chỗ khác, bà ta đè thấp giọng, khàn khàn nói: “Han kyo Joo, mày vơ vét 30 vạn tài sản của tao, bây giờ tao mà báo cảnh sát thì có thể làm cho mày ngồi tù!”

Han kyo Joo cảm giác có lẽ mình đã không cảm thấy đau lòng nữa.

Mẹ uy hiếp cô, nói có thể cho cô ngồi tù, vậy mà cô cũng có thể bật cười.

“Có phải bà đã quên rồi không, bà là mẹ của tôi, thật sự báo cảnh sát, bà cảm thấy cảnh sát sẽ xử lý như thế nào?” Han kyo Joo nói: “Huống chi, bà không sợ chuyện này làm ầm đến mọi người đều biết hay sao?”

Do Hayeon không có lương tâm, nhưng bàn về độ tàn nhẫn thì lại kém Han kyo Joo.

Cô chính là một con sói con để lộ răng nanh, dù thế đơn lực bạc, nhưng cắn vào gáy người, đánh chết cũng không buông miệng, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.

Dù sao chân trần không sợ đi giày.

Do Hayeon không có kêu la mắng chửi nữa.

Bà ta đang suy nghĩ.

Han kyo Joo biết, cô đã thành công một nửa.

Mặc dù là cáo mượn oai hùm, mượn Jeon JungKook tự tay tạo nên hiểu lầm.

Trong lòng cô biết, nếu quả thật báo cảnh sát, cô sẽ bại hoàn toàn.

Khiến Jeon JungKook biết rõ cô tiếp cận anh là vì mục đích như vậy, từ nay về sau, Jeon JungKook cũng sẽ không để ý tới cô nữa, anh hận người khác phản bội anh.

Mà đương nhiên là khốn cảnh của Do Hayeon được giải quyết.

Qua rất lâu sau, Do Hayeon nói: “Chỉ có 15 vạn, trong thẻ của bố mày có 5 vạn, tao sẽ cho mày thêm 10 vạn nữa.”

Han kyo Joo trầm mặc.

Do Hayeon cắn chặt răng: “Chỉ có thể nhiều như vậy thôi, cuộc sống của tao không tốt như mày nghĩ đâu, Jeon Yuk Jong đề phòng tao, không thể muốn nhiều tiền như vậy ở ông ta.”

Bà ta nói thật.

Han kyo Joo: “15 vạn còn lại, trong ba tháng bà phải gửi cho tôi, nếu không ngày này ba tháng sau, Jeon Yuk Jong sẽ biết tất cả.”

Do Hayeon chịu đựng cơn buồn nôn rất lớn, móng tay đều nắm đến xanh mới nói ra được một câu: “Được.”

Vốn dĩ Han kyo Joo không nghĩ tới hôm nay muốn làm như vậy.

Tất cả đều đến quá đột ngột, cô không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được Do Hayeon.

Cũng bị lời nói quá đáng của cô dẫn đến tình trạng như bây giờ.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Chỉ cần bà nội có thể chữa bệnh, chỉ cần bà nội khỏe mạnh, từ nay về sau, cô và Do Hayeon nước sông không phạm nước giếng, sẽ không can thiệp vào chuyện của bà ta nữa.

Chỉ là, ba tháng.

Còn có ba tháng.

Ba tháng sau, Jeon JungKook còn có hứng thú với cô sao?

Han kyo Joo sức cùng lực kiệt, nằm dài trên giường, không lâu sau, điện thoại di động của cô vang lên thông báo nhắc nhở nhận được chuyển khoản.

Vào tài khoản, 150,000.

Cô nhìn mấy số 0 đằng sau, đếm đi đếm lại nhiều lần.

Lần đầu tiên Han kyo Joo có nhiều tiền như vậy, nhưng căn bản cô không vui.

Khoản tiền nặng trịch này giống như chứng cứ phạm tội nào đó, hoàn toàn cắm trên người cô, không thể loại bỏ.

Hết thảy đều không thể cứu vãn hồi.

Cuối cùng cô vẫn đi tới bước này.

Tham lam, tối tăm, ác độc, dối trá, ích kỷ, lừa gạt.

Cô lẳng lặng nằm ở trên giường, cánh tay vắt ngang trên mắt, yên tĩnh hệt như đã ngủ.

Mãi lâu sau, Han kyo Joo mới chậm rãi còng xuống đứng dậy.

Trái tim nặng nề rơi xuống.

Hàm răng cắn đến đau nhức, nhưng vẫn là không nhịn được một tiếng nức nở nghẹn ngào, cô vùi mặt vào trong chăn, hô hấp dồn dập lại lộn xộn, đốt ngón tay trắng bệch.

Cuối cùng nỗ lực gì đó đều vô ích.

Cô khóc nức nở nghẹn ngào trong màn đêm vắng lặng.

Số mệnh dẫn dắt cô, cuối cùng rơi xuống vũng bùn, cả người đều bị làm bẩn, nhiễm lên màu đen, ngăn cản ánh sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net