chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon JungKook không bảo đảm tương lai với người ta, cũng chưa bao giờ nói mãi mãi.

Đây là lần đầu tiên.

Lúc anh nói ra khỏi miệng, ngay cả bản thân anh cũng sửng sốt.

Han kyo Joo, sau này năm mới hằng năm, đều trải qua với anh đi.

Anh muốn hàng năm đều có em.

Anh không thích thế giới này, cũng đúng là không có ước mơ vào ngày sau, nhưng nếu như mỗi năm đều có em ở bên cạnh anh, dường như anh sẽ có chút mong đợi vào tương lai
Vài ngày trước, Han kyo Joo từng hỏi anh vấn đề kia, cho tới hôm nay, dường như anh muốn thay đổi đáp án.

Jeon JungKook, chúng ta có thể có một ngày chia tay không?

Anh không biết.

Nhưng anh hy vọng chúng ta mãi mãi không chia tay.

———

Sau ngày đầu năm, tất cả mọi người đua nhau đi đến mọi nhà, mọi ngõ hẻm để chúc Tết.

Ngay cả Jeon JungKook cũng bị ông cụ Jeon gọi về vài lần.

Mà Han kyo Joo thì bởi vì lúc Han Wookuyng vừa qua đời, bà nội chạy vạy khắp nơi, những năm nay đã ít qua lại, mấy ngày nay cũng rất thanh nhàn.

Lúc Han kyo Joo nhận được điện thoại của anh thì cô đang ở trong thư viện, cô cầm điện thoại chạy chậm ra ngoài, nhận cuộc gọi: "Alo?"

Anh cà lơ phất phơ hỏi: "Đang ở đâu thế?"

"Thư viện." Han kyo Joo nhỏ giọng nói: "Anh thì sao?"

"Khu nhà cũ." Anh không kiên nhẫn "chậc" một tiếng: "Phiền lắm."

Han kyo Joo cười rộ lên: "Có nhiều họ hàng lắm sao?"

"Cũng không quen, ông đây cho bọn họ đồ Tết gì đây?"

Han kyo Joo vuốt lông anh: "Được rồi, anh cố chờ một lát nữa là có thể đi rồi."

"Tối nay em ăn cơm với anh."

"Được." Han kyo Joo đồng ý.

Lúc này, bên Jeon JungKook có âm thanh, hình như là người giúp việc trong nhà, hỏi anh buổi tối có muốn ăn gì không.

Jeon JungKook nói cơm tối không ăn ở đây.

Ông cụ Jeon vừa vặn đi tới, nghe vậy thì hỏi anh tại sao.

Anh tựa trên ghế salon, nghiêng chân, lười biếng nói: "Ăn với bạn gái của cháu."

Han kyo Joo nghe xong, nhịn không được tai nóng lên: "Anh nói gì đó?"

Cũng may ông cụ Jeon cũng hiểu rõ tính cách của cháu mình, giữa trưa có thể mời vị Đại Phật này về ăn bữa cơm đúng là không dễ gì, coi như là cho anh mặt mũi, cũng không nói thêm gì nữa.

Cúp điện thoại, Han kyo Joo lại học một lát, nhận được tin nhắn của Jeon JungKook thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Do Han nghiêng đầu nhìn cô: "Hôm nay về sớm như vậy à?"

"Ừm." Han kyo Joo cười cười: "Muốn ra ngoài ăn cơm."

Do Han nhíu nhẹ lông mày, nhưng không nói gì.

Han kyo Joo bước nhanh xuống lầu, thấy Jeon JungKook từ xa, cô chạy tới: "Sao lại mặc ít thế?"

"Không lạnh." Jeon JungKook cầm cặp sách của cô "Muốn ăn gì?"

Han kyo Joo nghĩ ngợi: "Thịt nướng."

Ăn thịt nướng sẽ ấm áp hơn.

Hai người tìm một quán thịt nướng, vừa ăn xong thì JunKyong gọi điện tới hỏi anh buổi tối có muốn đi đánh bài hay không.

Mấy ngày nay, Jeon JungKook rất ít tham gia vào hoạt động của bọn họ, phần lớn là uống rượu ca hát, anh cũng không có nổi hứng thú, vì vậy mấy loại chuyện lặt vặt này JunKyong cũng rất ít gọi anh.

Không đợi Jeon JungKook từ chối, JunKyong liền quăng xuống một câu: "Ba thiếu một, chờ mày nữa thôi." Rồi trực tiếp cúp máy.

Jeon JungKook giật giật khóe miệng, để điện thoại di động xuống.

Han kyo Joo hỏi: "Đi không?"

"Em muốn đi không?" Jeon JungKook nói: "Em không muốn thì không đi."

"Em đi được."

Thật ra Han kyo Joo không hy vọng anh một mực không liên hệ với mấy người bạn kia, tuy không ít bạn bè rượu thịt, nhưng thỉnh thoảng có thể tụ họp lại cũng không tệ, ít nhất thì sẽ sôi nổi hơn.

"Em đi cùng anh." Han kyo Joo nói.

———

Jeon JungKook mở địa chỉ JunKyong cho, lên tầng.

Mở cửa phòng, mọi người lập tức nhao nhao nói bây giờ mời anh đến một chuyến càng ngày càng khó rồi, lại thấy Han kyo Joo sau lưng thì ồn ào nói anh sao yêu đương lại dính người như vậy.

Jeon JungKook không muốn hùa theo bọn họ, nở nụ cười, đi qua ngồi xuống.

Anh không hay đánh bài, trước kia chỉ chơi mấy lần lúc rảnh rỗi nhàm chán.

Nhưng động tác trộn bài lại rất chuyên nghiệp, xương ngón tay thon dài phối hợp với một loạt động tác uyển chuyển thoạt nhìn càng thêm đẹp.

Trộn bài xong, anh nghiêng đầu hỏi: "Biết đánh không?"

"Biết quy tắc thôi." Lúc bé, Han kyo Joo nhìn Do Hayeon đánh bài chơi mạt chược, trong lúc bất tri bất giác đã học được.

"Vậy em đánh nhé?"

Han kyo Joo vội vàng xua tay: "Em chưa đánh bao giờ."

Những người khác cười giỡn nói: "Chị dâu đến chứ, dù sao anh Jeon có tiền! Thua thì đều tính anh ấy, vừa vặn cho bọn em kiếm được tiền mừng tuổi."

"Tiền mừng tuổi cũng được." Jeon JungKook ngậm điếu thuốc cười khàn khàn, lười biếng nói: "Chỉ cần gọi bố."

Mọi người cười mắng.

Đến lượt anh ra bài, anh ném ra một đôi, lại hỏi Han kyo Joo, thấp giọng: "Thua thì tính cho anh, có muốn thử một chút không?"

"Em xem trước một chút." Han kyo Joo nhỏ giọng nói: "Có khi cũng quên đánh như thế nào rồi."

Cô yên tĩnh ngồi sau lưng Jeon JungKook nhìn anh đánh bài.

Mặt bàn bên cạnh bày đầy hoa quả, dâu tây, việt quất, dưa vàng Hami đều có, cái miệng nhỏ của Han kyo Joo lại ăn hoa quả.

Bỗng nhiên, Jeon JungKook nghiêng mặt qua, há miệng.

Han kyo Joo khựng lại, ngắt dâu tây trên lá cây, bỏ vào trong miệng anh.

Đám nam sinh kia "Ôi" một tiếng, cả người không được tự nhiên nhíu mày: "Sắp xong rồi, sang năm mới rồi còn ngược cẩu."

Han kyo Joo cúi đầu xuống, đỏ mặt.

Jeon JungKook không biết xấu hổ cười theo, lại nghiêng đầu liếc Han kyo Joo, kêu dừng lại: "Sắp xong rồi, làm cho ai đó giận thì đều ra ngoài quỳ cho tao."

Han kyo Joo: "..."

Nói như tính cô xấu lắm vậy.

Rõ ràng động một chút lại tức giận là anh.

Anh nói lời này vừa thân mật lại vừa dung túng.

Mặc dù biết Han kyo Joo không tầm thường, là người bạn gái lâu nhất trong số bạn gái của Jeon JungKook, nhưng khi nghe anh nói lời này vẫn còn sửng sốt.

Cái này thật sự không giống Jeon JungKook trước kia.

Vì vậy không khỏi nhìn Han kyo Joo với cặp mắt khác.

Nhìn cô gái chỉ có thông minh ngoan ngoãn, thật đúng là có chút bản lĩnh, có thể quản Jeon JungKook dễ bảo như vậy.

Một ván chấm dứt, thắng thua đồng đều, Jeon JungKook thắng rất nhiều.

Anh đứng dậy, kéo Han kyo Joo ngồi xuống: "Chơi đại đi, không cần sợ thua."

"Em sẽ cố gắng cho anh thua ít một chút." Han kyo Joo nhẹ nói.

Tay của Han kyo Joo nhỏ, cầm bài không chắc, sửa bài cũng chậm, những người khác cũng không vội, chờ cô chậm rãi sửa lại, nhưng sau khi chính thức ra bài thì dần dần thấy suy nghĩ không đúng rồi.

Han kyo Joo ra bài rất nhanh, đã nghĩ xong muốn ra cái gì, thậm chí ngay cả bọn họ ra cái gì cũng đã dự đoán xong, không chậm chút nào.

Jeon JungKook ở một bên nhìn xem, nhướng mày.

Ván đầu tiên, Han kyo Joo thắng.

Mọi người nói cô thâm tàng bất lộ, Han kyo Joo nhếch môi đáp là số mình tốt, bài không tệ.

Đúng là bài của cô không tệ, nhưng qua mấy ván nữa, mọi người đã phát hiện không được bình thường.

Cô đánh bài này cũng quá chính xác, mỗi lần ra bài đều vừa vặn có thể chặn người tiếp theo, bài trong tay càng ít thì cô chặn càng chuẩn.

Lúc cô gái nhỏ đánh bài hết sức chăm chú, rất nghiêm túc và đứng đắn.

Không đầy một lát, bàn bên cạnh bàn đã thắng được một chồng chip, nhưng 20 phút sau, một ván kết thúc.

JunKyong không dư một cái chip nào, ngẩn người nhìn bài trước mặt, hỏi: "Han kyo Joo, có phải cậu biết tính bài không?"

Han kyo Joo tạm dừng, gật đầu: "Có thể nhớ kỹ những quân bài đã ra."

"..."

Vốn tưởng rằng cô chưa từng đánh bài thì có thể mượn cơ hội này bắt được một khoản to của Jeon JungKook.

Nhưng lại quên, người ta đây chính là học thần có thể thi Toán được điểm tối đa.

Qua mấy ván nữa, Han kyo Joo lại thắng không ít.

Jeon JungKook ở một bên nhìn xem, cười khẽ: "Em đây là đến kiếm tiền cho anh đấy."

Không đánh đến khuya, Jeon JungKook đứng dậy muốn đi, bạn bè lôi kéo không tha, nói là người thắng không thể nói kết thúc.

Jeon JungKook nhướng mày: "Tao đưa cô ấy về trước."

"Được, vậy đưa xong nhớ về đánh tiếp đó." Có người nói: "Chị dâu không đánh cũng đợi bọn em thắng trước rồi đi!"

Jeon JungKook kéo Han kyo Joo rời đi.

"Lát nữa anh có quay lại không?" Han kyo Joo hỏi.

"Ừm, làm sao vậy?"

"Anh đừng về muộn quá, thức đêm không tốt cho cơ thể đâu."

Anh cười: "Biết rồi."

Ngồi trên taxi, điện thoại Han kyo Joo rung lên, Jeon JungKook chuyển khoản cho cô: "Đây là gì?"

"Tiền em thắng."

"Em chỉ là giúp anh đánh một lát thôi."

"Đã nói rồi." Anh siết chặt lòng bàn tay Han kyo Joo: "Thua thì tính cho anh, thắng thì là của em."

Han kyo Joo do dự: "Hay anh trả tiền này cho bọn họ đi, tất cả mọi người đều là bạn bè, chỉ đùa một chút thôi, cầm tiền của bọn họ thì không tốt lắm."

Jeon JungKook trực tiếp cầm điện thoại di động của cô, nhấn xác nhận chuyển khoản.

Ánh mắt anh hơi giương cao, thấy biệt danh Han kyo Joo đặt cho anh.

"Jeon?"

Giống như bí mật gì đó bị phát hiện, đầu Han kyo Joo trống rỗng, nói

quanh co một lúc: "Thì...không phải anh họ Jeon sao."

Có cái biệt danh chẳng ra gì như vậy, Jeon JungKook cười hỏi: "Sao lúc trước không nghe em nói?"

"Em sửa từ lâu rồi."

Han kyo Joo nhỏ giọng giải thích: "Lúc đó vừa mới thêm bạn, ngại tên của anh, sợ bị người ta nhìn thấy nên sửa lại cái này."

"Sợ bị người ta nhìn thấy?" Anh nhíu mày: "Anh rất xấu xa à?"

Han kyo Joo nhìn anh một cái, nói: "Bởi vì anh có rất nhiều bạn gái cũ, nếu như bị người ta nhìn thấy rồi truyền đi thì bị ghen ghét nhiều lắm đấy."

Jeon JungKook cười rộ lên: "Kyo Joo, bây giờ em lại học được cách trả đũa rồi."

Han kyo Joo lầm bầm: "...Thì đúng thế mà."

"Ghen hả?"

Han kyo Joo sửng sốt, không đáp.

Trong mối quan hệ này, cô có quyền ghen ở đâu chứ?

Nhưng nghĩ lại, tuy đúng là Jeon JungKook rất được con gái yêu thích, nhưng sau khi ở bên nhau, Han kyo Joo lại chưa bao giờ ghen tuông hay buồn phiền vì chuyện đó.

Tính anh phóng khoáng lại lạnh lùng, chưa bao giờ biệt đãi với nữ sinh khác, mà những thứ đã qua anh càng cắt đứt sạch sẽ.

Thật ra lúc trước Jeon JungKook thay bạn gái rất nhanh, nhưng chưa bao giờ mập mờ cùng lúc với nhiều cô gái khác.

Không nghe thấy cô trả lời, Jeon JungKook cho rằng cô ngầm thừa nhận.

Lúc trước anh ghét nhất mấy nữ sinh vô duyên vô cớ ăn dấm chua, nhưng bây giờ tâm trạng lại không như vậy.

Anh vuốt tóc Han kyo Joo, nói qua loa: "Sau này chỉ có mình em thôi."

———

Đảo mắt đã đến mười bốn tháng giêng, kì nghỉ đông chấm dứt, quay về trường học.

Hai ngày nghỉ cuối cùng, Han kyo Joo không đến thư viện nữa, cô đến nhà Jeon JungKook giúp anh bổ sung bảy tám phần bài tập.

Ngay khi trở lại trường, Han kyo Joo và Do Han đã bị thầy gọi lên.

"Tháng sau sẽ phải đến thành phố B tham gia kì thi quốc gia rồi, có lẽ mấy ngày nghỉ này các em đều chuẩn bị tốt nhỉ?"

Do Han nói mình và Han kyo Joo thường đến thư viện học cùng nhau.

"Vậy là tốt rồi, thầy biết hai người các em làm thầy bớt lo nhất đấy." Thầy Vật lý nói: "Mấy ngày này các em phải nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối đừng mắc bệnh, đến lúc đó chúng ta sẽ ngồi máy bay đến thành phố B sớm hơn một đêm, bên trường học sẽ chuẩn bị vé máy bay thật tốt, thầy và các em đi cùng nhau."

Ra khỏi văn phòng, ánh mặt trời ngày đông rất sáng và ấm áp.

———

Buổi tối, Jeon JungKook vẫn đưa cô về nhà, trên đường về, Han kyo Joo mua cho bà nội một phần mì.

Bên ngoài tiểu khu, Jeon JungKook ôm cô hôn rồi một lát rồi mới cho cô về.

Giống như một đôi quấn quýt lấy nhau.

Han kyo Joo chạy chậm lên tầng, đẩy cửa vào: "Bà nội, chắc bà vẫn chưa ăn cơm tối nhỉ?"

Cô đi vào bếp lấy bát đổ mì vào.

"Con ăn chưa?" Bà nội hỏi.

"Con đã ăn ở ngoài rồi."

"Sao mua nhiều thế, bà không ăn hết đâu."

"Không sao, ăn không hết thì để thừa lại." Han kyo Joo đưa đũa tới.

Bà nội ngồi trước bàn ăn mì, ăn chưa được mấy miếng đã để đũa xuống nói không ăn được.

Mì chưa ăn được bao nhiêu, thậm chí còn không nhìn ra dấu vết đã ăn, Han kyo Joo khựng lại, hỏi: "Bà nội, bà không muốn ăn mì sao?"

"Không phải, hôm nay bà rất no." Bà cười cười: "Có khi Tết ăn hơi nhiều rồi, gần đây vẫn cảm thấy no."

"Vậy lần sau bà muốn ăn gì thì nói cho con, con mua về cho bà."

"Được." Bà nội vuốt vuốt tóc Han kyo Joo: "Joo Joo, có phải con sắp đi thi rồi không?"

"Vâng, tháng sau ạ."

"Đúng lúc sáng nay bà nghe A Song bên cạnh nói tháng sau muốn đến miếu để bái lạy, bà đến Văn Xương cầu Bồ Tát lấy cho con một cái túi thơm, phù hộ cho con lần này có thể thi thật tốt."

Han kyo Joo cong mắt cười rộ lên: "Không cần đâu bà, đường xa như vậy, bà đi mệt lắm, con chuẩn bị lâu như vậy, nhất định có thể thi tốt."

"Ài." Bà nội kéo dài giọng, giọng điệu nâng lên, tỏ vẻ không đồng ý: "Con là con, Bồ Tát là Bồ Tát, cái này gọi là thiên thời địa lợi nhân hoà."

"Được rồi." Han kyo Joo cũng để tùy bà: "Vậy hai người ngồi taxi đi, không được ngồi xe buýt, chân bà không khỏe, đi xe buýt xóc lắm."

"Bà biết rồi, con mau vào học đi."

Han kyo Joo "Vâng" một tiếng, cầm cặp sách về phòng ngủ.

Một mình bà nội ngồi trong phòng khách, rũ mắt nhìn bát mì gần như không động đến trước mặt, dừng lại một chút, bà lại gắp một đũa lên bỏ vào trong miệng, sau khi nuốt vài miếng, dạ dày bỗng cuộn lên một ngụm nước chua, lại nôn ra.

Bộ dạng như vậy đã được mấy ngày rồi.

Cơ thể cái gì cũng tốt, không đặc biệt khó chịu ở đâu cả.

Nhưng chỉ có ăn không có mùi vị gì, ngọt bùi cay đắng đều không có cảm giác, cũng không có khẩu vị, mỗi ngày chỉ có thể ép bản thân ăn, ăn hơi nhiều một chút sẽ lập tức nôn ra.

Lúc trước nghe người ta nói, con người suy yếu tới một mức độ nhất định, trước khi chết đều như thế này.
Ngay cả vị giác cũng không có.

Nhiễm trùng đường tiểu đến cuối cùng sẽ dẫn đến rất nhiều bệnh biến chứng, tuy dựa vào lọc thận thì có thể cố gắng giữ mạng sống, nhưng cơ thể đã sớm bị hao mòn đến chỉ còn lại một cái thùng rỗng, bên trong cũng đã thối rữa từ lâu, rỗng tuếch.

Không ai biết một ngày bệnh biến chứng nào đó khiến cho bệnh tình nguy hiểm đến tính mạng.

Đây là lần trước bác sĩ Lee nói cho bà.

Bà không nói với Han kyo Joo, bây giờ con bé còn phải tập trung học tập.

Một mình bà nội ngồi trước bàn ăn âm thầm rơi nước mắt.

Không vì mình, chỉ vì Joo Joo của bà.
Tờ lịch trước mắt trên tường, một ngày trong tháng ba được khoanh tròn lại bằng bút lông, là ngày mà Han kyo Joo thi.

Lấy được thành tích tốt thì có thể được cử đi học ở một Đại học tốt.

Không đến một tháng nữa.

Joo Joo của bà, khổ cực nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng mây mờ trăng tỏ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net