Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giúp em?" Đôi mắt sáng có chút sương mù, ngửa lên từ trong ngực anh, nhìn anh khó hiểu.

"Em muốn nghe lời nói thật?" Anh nhếch khóe môi. "Anh cưới Dương Tư Dĩnh, mục đích chính là củng cố quan hệ hợp tác giữa hai nhà Hoắc - Dương; còn cô ấy chọn lựa gả cho anh, cũng vì cha cô ấy khuyên cô ấy bằng mọi cách. Anh nghĩ, trong thời gian vừa rồi em cũng hiểu được, tính tình của Dương Tư Dĩnh có nhiều...làm cho người khác không dám khen tặng."

Cô lúng túng gật đầu. Vì giả bộ cho giống Dương Tư Dĩnh, cỗ đã xem qua nhật ký của Dương Tư Dĩnh, cũng lấy cớ sau tai nạn xảy ra chứng mất trí nhớ tạm thời, đã hỏi chị Trần từng ly từng tý chuyện của Dương Tư Dĩnh, biết rằng cô ấy có tính tình của thiên kim tiểu thư nhà giàu.

"Anh và cô ấy như hai người xa lạ, bình thường đều là ai đi đường nấy, đối với cô ấy, anh không hề thích mà còn có chán ghét, nghiêm túc mà nói, qua cuộc hôn nhân danh nghĩa này, hai bên có thể củng cố lòng tin về quan hệ hợp tác giữa hai nhà."

Nghe giọng nói không mang chút tình cảm nào của anh, nói về cuộc hôn nhân thương mại giữa anh cùng Dương Tư Dĩnh, một lần nữa cô lại càng cảm thấy sợ cuộc sống đen tối của những người nhà giàu.

Đối với những người con trong nhà giàu, hôn nhân hình như chỉ là một loại thủ đoạn, các loại tình tiết hoang đường đều có, trước mặt người khác đều diễn vai hoàng tử công chúa lãng mạn, nhưng sau lưng lại chỉ vì lợi ích, củng cố phát triển kinh doanh, có thể là những mối quan hệ tinh tế giữa kẻ thù.

"Lần này Dương Tư Dĩnh xảy ra tai nạn xe, em hẳn biết rõ. Không biết paparazzi điều tra như thế nào, đêm đó cô ấy muốn đi gặp đàn ông, mới có thể đi xe quá nhanh xảy ra tai nạn." Giọng Hoắc Tử Thực trầm thấp, mang theo nồng đậm châm biếng. "Hiện tại, người phụ nữ gây phiền toái cho anh đã chết, anh nên cảm ơn em mới đúng."

"Đây không phải là mong muốn của em." Ngực cô đột nhiên quặn chặt, anh nói như vậy, giống như là cô trộm đi thân thể của Dương Tư Dĩnh, hại chết Dương Tư Dĩnh chân chính.

Bàn tay anh vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói của anh cũng không trêu đùa như vừa rồi. "Anh biết." Chuyện linh hồn nhập vào thân thể khác, trên đời này có ai làm được? Được sống lại nhưng linh hồn lại thay đổi.

"Em yên tâm, giúp em cũng chính là giúp bản thân anh, dù sao, cuộc hôn nhân của anh và Dương Tư Dĩnh cũng phải tiếp tục, em liền quên Hạ Điềm Hinh đi, quên tất cả quan hệ với Hạ Điềm Hinh đi, sống cuộc sống của Dương Tư Dĩnh thật tốt."

Giọng nói trầm ấm như mang một phép thuật thần bí, gạt bỏ sự lo lắng của cô, nhưng cũng làm cô sợ. Người đàn ông này giúp cô, không phải xuất phát bởi lòng nhân từ đơn thuần, phần lớn nguyên nhân là vì lợi ích sau cuộc hôn nhân này...

Cũng đúng, Dương Tư Dĩnh chân chính chết rồi, mà cô, chiếm cứ thân thể Dương Tư Dĩnh, nhất định phải sống cuộc đời này thay Dương Tư Dĩnh.

Nhưng ít ra, cô có thể tin tưởng anh, lệ thuộc vào anh không?

"Khuya lắm rồi, em ngủ sớm một chút đi." Hoắc Tử Thực đẩy nhẹ cô ra, cô nâng lên khuôn mặt có nụ cười yếu ớt.

"Em có thể hỏi anh một chuyện không?" Hai hàng lông mi dày khẽ run, cô nhẹ nhàng hỏi.

"Chuyện gì?"

"Anh... có thích ai chưa?"

Quả nhiên là cô gái mười tám tuổi, mới có thể hỏi một câu như vậy... Đơn thuần khiến người khác phải buồn cười. Hoắc Tử Thực không dấu vết nở nụ cười.

Anh ở tuổi này, lại là người đàn ông có bối cảnh, sớm đã không còn yêu thích cái gì, mà là cân nhắc lợi ích thiệt hơn, nhìn mọi vật đều xem giá trị sau lưng nó.

Đáng giá, thì liền thích. Không đáng giá, thì loại bỏ càng sớm càng tốt.

Thích hay không, căn bản không hề suy nghĩ đến.

Mà cô, có xuất thân như vậy, dĩ nhiên sẽ không hiểu được suy nghĩ cùng tư duy logic của những người như anh.

"Tại sao lại hỏi như vậy?" Sau khi tạm dừng một lúc, Hoắc Tử Thực mỉm cười hỏi ngược lại.

"À, em không có ý gì khác, chỉ muốn nói, nếu như anh có người trong lòng, em có thể..."

"Có thể làm gì?"

Cô ngượng ngùng đỏ mặt, cắn cắn môi dưới, cắn ra màu đỏ tươi mê người.

"Yên tâm, chuyện anh không có khả năng làm nhất, chính là phá hỏng quan hệ hôn nhân giữa anh và em." Anh đặc biệt nhấn mạnh chữ "em", nhắc nhở cô, bắt đầu từ bây giờ, vợ anh không còn là Dương Tư Dĩnh đã chết kia, mà là cô.

Chẳng biết tại sao, anh không cần nói rõ, cô lại có thể nghe ra dụng ý ở từ mà anh nhấn mạnh hơn kia, đây chính là bước đầu tiên hình thành sự ăn ý giữa hai người sao?

"Anh cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của em, trừ việc duy trì tốt quan hệ hôn nhân này, anh cũng sẽ không hỏi han hay bắt em làm bất cứ chuyện gì." Anh có thâm ý khác mà nhìn vào mắt cô, một đôi mắt sâu thẳm, giống như hai khối nam châm hút lấy hồn cô.

Một chút thất vọng tiến vào chiếm giữ đáy lòng cô, cô cúi mắt, che giấu cảm xúc khác thường này.

Cái anh muốn, chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa như cũ... Ừ, vì anh cũng đâu thương cô.

"Em hiểu, em sẽ cố gắng phối hợp." Cô nhẹ nhàng cười, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

"Rất tốt, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ." Anh duỗi tay về phía cô.

Chần chờ mấy giây, tay nhỏ bé mềm mại mới cầm lấy tay anh. Bàn tay của anh thật to, thật dày và có lực, mỗi ngón tay đều thon dài, khớp xương rõ ràng, tựa như tay của nghệ sĩ dương cầm, thật là đẹp.

Trái tim nhẹ nhàng nhảy lên, cô vội vàng rút tay về, cảm giác vẫn còn nhiệt độ của anh trên tay mình, hai gò má trắng nõn nổi lên hai đóa hoa hồng.

"Ngủ ngon." Anh đứng dậy rời đi, cả cái giường trở lên trống trải. và cả căn phòng cũng lạnh hơn khi anh rời đi.

Cô dựa vào đầu giường, kinh ngạc ôm lấy bản thân, cằm gác lên đầu gối, đôi mắt không tự chủ nhìn về phía anh vừa ngồi qua.

Nhịp tim rối loạn, thật lâu cũng không thể trở lại bình thường....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net