C56 : Cẩn thận dặn dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triêu Huy điện đã sớm rực rỡ ánh đèn, hai bên là cung nữ thái giám đứng thẳng tắp, từng người đều là vẻ mặt nghiêm nghị. Thường Hy nhìn đến đây, trong lòng không tránh khỏi khẩn trương, tên khốn kiếp này còn bày ra vẻ khoe khoang uy thế muốn chết, làm cho người ta cảm thấy một trận tê dại, không biết làm sao cho phải.

Còn một khúc ngoặt nữa là đến, Thường Hy cũng không để Triêu Hà phải dìu đỡ nữa, miễn cho người khác thấy lại bảo nàng kiểu cách. Triêu Hà thấy Thường Hy kiên trì cũng đành phải đồng ý, nhưng vẫn như cũ theo sát bên người Thường Hy, chỉ sợ nàng đi không tốt sẽ ngã nhào ra đất. Tất cả điều này khiến Thường Hy vốn chịu nhiều đả kích, trong lòng lại chậm rãi dâng lên một tia ấm áp, trong hậu cung này không phải ai cũng đều là người vô tình.

Đến cửa đại điện, Thường Hy đứng ở bên ngoài, Triêu Hà nói: “Ngu tỷ tỷ chờ ở đây, muội tiến vào thông truyền!”

Thường Hy gật đầu một cái đứng ở ngoài cửa chờ, nhìn Triêu Hà đi vào đại điện, trong lòng có chút lo sợ bất an. Mặc dù trước kia có nghĩ thoáng bao nhiêu, nhưng bây giờ đứng ở nơi phú quý xa hoa như thế này, nhìn trước mắt từng cái chủ tử cao cao tại thượng, mới hiểu được thân phận của mình có bao nhiêu thấp hèn, chỉ cần người khác nói một câu, tùy tiện ra một mệnh lệnh, mình cũng có thể bị phạt. Thì ra là, ngay cả tâm có cao ngất, chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp cũng không thể vươn lên.

Thật may là… Thật may là thời điểm nàng đi vào nơi này đã tự âm thầm nói với mình không cần cố gắng ngoi lên cành cao nữa rồi. Cho nên, hiện tại nàng chỉ muốn bình an qua hết được năm năm này, sau đó được xuất cung, ngay cả không có hoàn thành được dặn dò của cha nàng, không thể khiến cho Ngu thị càng lên càng cao, chỉ cần cha biết nỗi khổ tâm của nàng, nhất định sẽ tha thứ cho nàng. Không phải không muốn vì Ngu gia mà cống hiến sức lực, chỉ là nàng đã đắc tội Tiêu Vân Trác, sợ rằng đời này cũng không có cơ hội.

“Ngu tỷ tỷ, mau vào đi, Thái tử đang ở trong thư phòng đấy!” Triêu Hà đi ra nói với Thường Hy.

Thường Hy vi lăng, ngẩng đầu một chút rồi nói: “Đây cũng là thời gian dùng bữa tối chứ?”

Triêu Hà lắc đầu một cái nói: “Tỷ nói đũng vào tâm điểm rồi đấy! Tâm tình Thái tử gia không tốt, có lẽ là hôm nay lại bị Hoàng thượng trách phạt, ngay cả bữa tối cũng không ăn, trực tiếp vào thư phòng!”

Thường Hy cảm thấy hơi nhức đầu, Tiêu Vân Trác vốn là nhìn nàng không vừa mắt, Hoàng đế lão tử lại đem con trai lão ra dạy dỗ, thời điểm này mà đi vào chỉ sợ người ta phải nín thở mà nhìn rồi. Không trách được tên khốn kiếp kia muốn nàng tới đây phục vụ, tình cảnh đây rõ ràng là muốn xả tức, nàng không phải là có sẵn đấy sao? Nghĩ tới đây Thường Hy chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, tối nay nàng còn có thể sống được ra ngoài, nhất định phải thắp ba nén hương khấn lạy Bồ Tát!

Triêu Hà thấp giọng nói: “Nói ít, làm nhiều! Thái tử gia ghét nhất người nhiều chuyện!”

Thường Hy cảm kích hướng về phía Triêu Hà cười một tiếng, nhấc chân đi vào. Dù cho trong lòng có không nguyện ý, nhưng là người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, vì mạng nhỏ của mình mà cắn răng nhẫn nhịn. Nhưng là về phần nhịn được hay không, trong lòng nàng cũng không rõ ràng lắm, chỉ cần nhìn thấy bộ mặt đang ăn đòn của Tiêu Vân Trác là nàng sẽ phát hỏa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net