Chương 15: Mật khẩu là gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả cuối cùng của ải 3 là một sự bất ngờ đến từ cả hai phía.

Số 17 nhìn lên màn hình, cảm thấy hình như có gì đó không đúng cho lắm, hắn quay sang nhìn Hoseok nhưng Hoseok lúc này chỉ lẳng lặng đánh giá số 4 ngồi phía đối diện.

Taehyung không nhìn số 4, nhưng chân mày đã nhíu lại. Quả nhiên những tuyển thủ ở đây không có ai đơn giản cả.

Màn hình lúc này hiện lên kết quả mà trong lòng tất cả mọi người đã hiểu rõ.

Số 17 không thèm suy nghĩ gì, vừa nhìn thấy kết quả hắn ngay lập tức trở nên mất bình tĩnh, tức giận nắm chặt tay gằn giọng: "Số 18, quả nhiên anh vẫn không hề thay đổi. Anh cố tình lừa chúng tôi để đội của anh chiến thắng ải này sao?"

Số 17 trừng mắt, sau đó lại lớn tiếng nói: "NPC, số 18 có gian lận. Anh ta đã đổi lá bài "Có" với lá "Không" trong lúc chúng tôi không để ý. Đề nghị xem xét lại toàn bộ ván bài-"

Số 17 chưa kịp nói hết câu, ánh mắt hắn đã hướng về phía thẻ bài đang mở ở trên bàn. Chính là thẻ bài mà Hoseok đã chủ động lật ra ban nãy.

Nhìn thế nào cũng thấy rõ ràng đó là thẻ "Không".

"Cái... cái gì? Không thể nào... Tại sao thẻ này lại có thể là thẻ "Không" được? Vậy tấm thẻ trên máy quét kia là thẻ gì? Số 18, chẳng lẽ anh..."

Hoseok còn đang khó chịu vì kết quả của ải này, nghe vậy chỉ lạnh lùng ngước lên nhìn số 17 rồi vươn tay lật thẻ bài còn lại trước mặt mình ra.

Không nằm ngoài dự đoán, tấm thẻ trên ô vuông cũng là thẻ "Không".

Số 17 há hốc, nhất thời hít thở không thông.

Không... không lẽ nào?

Hắn trợn mắt nhìn Hoseok, chỉ kịp kêu lên một tiếng "Anh..." rồi như không thể tin được chạy đến lật hai thẻ bài trước mặt Taehyung lên, quả nhiên, Taehyung giữ trong tay hai thẻ bài "Có".

Số 17 không thể tin được lắc đầu, "Không... không thể nào, nếu ngay từ đầu đã giữ hai thẻ bài giống nhau, hai người cần gì phải lén lút đưa ra dấu hiệu?"

"Đó chính là cái bẫy, để chúng ta không nghĩ đến trường hợp bọn họ dám giữ hai thẻ giống nhau." Lần đầu số 4 lên tiếng trong toàn bộ quá trình, giọng nói cũng điềm tĩnh hệt như tính cách của anh ta.

Số 17 đường như đã ngầm hiểu, hắn hồi tưởng lại cả ải một lúc, sau đó khinh bỉ nhìn Hoseok: "Như vậy ở vòng 2, hai người cố tình thua thêm một lần để chúng tôi phải tin rằng hai người là thực sự ra dấu cho nhau, và gõ tay trái vào thẻ nào thì thẻ đó là thẻ "Không"? Điên thật rồi, chơi như vậy thật sự không phải quá liều lĩnh hay sao?"

Hoseok cười khẩy: "Chẳng qua là cậu quá non mà thôi. Ở vòng 3 tôi biết chắc cậu sẽ nghĩ rằng chúng tôi cố tình lừa cậu rằng chúng tôi vẫn để lá "Không" bên trái nên đã diễn cả vòng đó. Cậu tưởng rằng cậu nhìn thấu chúng tôi, đẩy lá còn lại lên và tin chắc đó là lá "Có" sao?"

Hoseok không buồn quan tâm đến dáng vẻ bất ngờ kèm theo tức tối của số 17, hắn lạnh lùng đổ lên đầu tên kia thêm một gáo nước lạnh, "Còn gì nữa cậu biết không? Kết quả của vòng 1 vốn dĩ nằm trong một phần kế hoạch của tôi ngay từ đầu rồi. Cậu nghĩ là do tôi sơ suất để cậu thắng sao? Quá ngây thơ rồi."

Số 17 lúc này tức giận nắm chặt hai bàn tay. Hắn ngẫm lại toàn bộ các vòng chơi từ nãy đến giờ, cảm thấy bản thân mình chẳng khác gì một quân tốt trên bàn cờ của Hoseok.

Quả thật việc giữ hai thẻ giống nhau trong trò này quá mức liều lĩnh. Lỡ như bị phát hiện thì hai người bọn họ chắc chắn không còn đường lui!

Tuy rằng nếu mỗi người đều giữ "Có" hoặc "Không" thì ở mỗi vòng không cần phải suy tính xem đồng đội sẽ đưa ra lựa chọn gì, nhưng rủi ro mang lại cũng không ít, bởi vì, rất đáng nghi nếu ở tất cả các vòng cả hai người đều chỉ đưa ra một lựa chọn duy nhất.

Hơn nữa, nếu bị phát hiện thì cả hai người đều không thể nào trở tay được bởi vì mỗi người bọn họ chỉ có một lựa chọn. Đó là lí do vì sao số 18 và 30 cần phải đưa ra một chiến lược dương Đông kích Tây để đảm bảo an toàn cho kế hoạch kia thành công.

Số 17 cau mày âm thầm suy nghĩ. Việc thua ở vòng 1 rõ ràng cũng nằm trong tính toán của hai người bọn họ, hay nói cách khác là nằm trong tính toán của số 18. Hắn ta muốn đội của mình và số 4 chiến thắng ở vòng đầu tiên, một phần để mình ngư ông đắc lợi mà mất cảnh giác, một phần để ở vòng 2 và 3, đội số 17 nắm thế chủ động có quyền bỏ đi một thẻ của đội hắn ta.

Nhờ vào việc đó sẽ giúp xóa đi nghi ngờ về việc hai người bọn họ giữ hai thẻ giống nhau, bởi không ai dại dột đến mức để bản thân rơi vào tình thế bất lợi hai vòng liên tục như vậy cả. Cộng thêm việc hai người này cố tình ra dấu cho nhau khiến mình hoàn toàn tập trung vào nó, cho rằng bọn họ chỉ sử dụng duy nhất một mánh khóe đó.

Rốt cuộc, không ngờ tất cả động thái từ đầu đến cuối của cả hai đều là để che mắt thiên hạ, còn mình và số 4 giống như công cụ thúc đẩy cho kế hoạch của bọn họ thành công.

Số 17 ngồi sụp xuống ghế, tên Hoseok này vượt cả tưởng tượng của hắn, ngay cả số 30 đồng đội của anh ta cũng không hề tầm thường.

Cứ ngây thơ tưởng rằng mình bẫy được đối phương, không lường trước bản thân lại bị đối phương bẫy ngược lại một cú nhớ đời như vậy.

Lúc này Hoseok đột nhiên ngẩng đầu nhìn số 4, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười. Hắn ra vẻ thiện ý khen ngợi đối phương: "Nhưng thật sự không ngờ được, anh bạn này lại có thể đoán ra bước đi của chúng tôi nhanh như vậy. Nhìn anh tưởng như dễ dàng thỏa thuận và tin người nhưng thật ra thì không phải là vậy nhỉ?"

Số 17 quay sang nhìn số 4: "Anh đã đoán được số 18 sẽ chọn "Không" nên mới quyết định không tin lời hắn ta và chọn "Không" để hai đội bằng điểm nhau mà vẫn qua được ải sao?"

Số 4 chỉ im lặng gật đầu.

Tuy số 4 không nói gì thêm, nhưng số 17 lại cảm thấy anh ta không chỉ đơn thuần là vì không tin số 18 nên mới quyết định chọn "Không".

Theo như lời nói và thái độ vô cùng bình tĩnh của số 4 khi mọi chuyện đã sáng tỏ, có khi nào anh ta đã biết chuyện hai người kia ra dấu giả nhưng vẫn giả vờ làm theo?

Những động thái từ đầu đến cuối của số 4 phải chăng đều là cố tình để cho số 18 và 30 quan sát, tin rằng anh ta là một người cầu toàn, dễ dàng thỏa hiệp, sau đó anh ta đợi đến phút cuối cùng của trò chơi để lật ngược ván bài, khiến hai người kia không kịp trở tay?

Nếu đúng là như vậy thì đây chính xác đây đúng là một ải bẫy trong bẫy.

Đúng lúc đó, giọng nói của NPC bỗng dưng vang vọng khắp cả phòng: "Cả hai đội đều đã qua ải với số điểm 190 cho Đội A và 190 cho Đội B. Vì ải này không có đội nào cao điểm hơn nên cả hai đội sẽ không nhận được gợi ý ở vòng giải mật mã sau. Mời hai đội trở về vị trí để chuẩn bị dịch chuyển về vị trí cũ."

Lúc Taehyung và Hoseok trở lại chỗ Jungkook đang đứng, đã thấy cậu gật đầu nói: "Mật mã giải được."

Taehyung nghe xong hơi bất ngờ, nhưng ngay lập tức liền cười cười: "Rất tốt, như vậy chúng ta cũng không cần gợi ý của vòng này nữa."

Vừa dứt lời, luồng ánh sáng quen thuộc đã ập tới.

Chớp mắt, ba người liền nhận ra bản thân vẫn đứng ở phòng kho kia. Như vậy có khả năng, đội nào không nhận được mật mã sẽ không được dịch chuyển đến phòng gợi ý, mà sẽ bị dịch chuyển về lại vị trí trước khi nhập ải.

"Thời gian giải đố bắt đầu. Thời gian còn lại là 10 phút."

Taehyung đưa tay lên nhìn đồng hồ. Quả thật còn đúng 10 phút nữa là hết thời hạn 4 tiếng.

Jungkook nghe xong không nói lời nào, chỉ lập tức chạy đến chỗ hộp chứa thuốc, nhưng vừa định vươn tay nhập mật mã đã bị Hoseok giữ lại.

"Khoan đã, cậu nói đã giải được mật mã, vậy nói nghe thử xem mật mã là gì?"

Jungkook nhìn Hoseok, cậu không biết rằng đôi mắt của mình vô thức mở to ra:"Ải 2, tiếng rè."

Hoseok hơi nhíu mày.

Taehyung lập tức vỗ trán: "Đúng rồi, tiếng rè khi chúng ta đang giải mật mã ở ải 2."

Hoseok nghi hoặc nhìn Taehyung: "Chính là cái tiếng rè mà cứ mỗi năm phút NPC lại nhắc lại một lần?"

Taehyung gật đầu: "Đúng vậy, anh nghĩ thử xem, rõ ràng ở ải 1, khi chúng ta giải mật mã, NPC chỉ nhắc nhở vào lúc thời gian bắt đầu và thời gian kết thúc. Vậy mà ải 2 lại giở chứng nhắc tận 4 lần về lượng thời gian còn lại, mỗi lần cách nhau đúng 5 phút kèm với những tiếng rè kì lạ. Chẳng phải chính là ám chỉ cho câu "Thuốc sử dụng định kì 5 phút""Dùng nhiều sẽ bị chập mạch" trong mảnh giấy gợi ý trên tủ hay sao? Không chỉ vậy, nếu như tôi nhớ không lầm, tiếng rè mỗi lần đều rất khác nhau, có lần rất ngắn, lại có lần rất dài."

Jungkook liền quay lại nói: "Lần 1, hai." Đoạn, cậu giơ hai ngón tay lên diễn tả, cộng thêm đôi mắt to tròn hoàn toàn mâu thuẫn với khuôn mặt không chút cảm xúc, trông cậu bây giờ y hệt mấy đứa nhóc mẫu giáo bị ép chụp hình phải giơ hai ngón tay hình chữ V lên trước mặt.

Hoseok và Taehyung lập tức không chịu được cúi đầu quay mặt sang hai bên. Trời ơi, nhìn nữa sẽ cười không nhịn được luôn đó, mà cười một cái là lập tức bị giận liền đó.

Hoseok ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác, nhịn cười phẩy phẩy tay với Jungkook: "Rồi cậu nói tiếp đi."

Jungkook khó hiểu nhưng vẫn không quan tâm nói tiếp: "Lần 2, bốn, lần 3, không, lần 4, một."

Taehyung quay lại:"Như vậy mật mã cần tìm chính là... 2401?"

Jungkook gật gật đầu.

Hoseok đứng bên cạnh cười khẽ nói: "Thật không ngờ như vậy mà cậu cũng nhớ được, vậy thì không chỉ dây thần kinh ở võng mạc rất nhạy mà ở màng nhĩ cũng hoạt động rất mạnh nha."

Jungkook không mấy quan tâm đến lời khen ngợi của Hoseok, vừa xoay người định đi nhập mật khẩu thì đã nghe Hoseok chậm rãi nói tiếp.

"Nhưng mà, có vẻ dây thần kinh ở miệng thì không được tốt lắm nhỉ, cậu bé mẫu giáo?"

Jungkook mặt không cảm xúc quay đầu lại, giơ chân đá thẳng chỗ hiểm của Hoseok.

Taehyung rốt cuộc không nhịn được cười, lần đầu tiên trông thấy bộ dạng một Jung Hoseok đang trợn mắt nâng niu "cậu bé" vừa bị tấn công không chút nương tình của mình.

Không chần chừ lâu, Taehyung cũng chạy đến chỗ Jungkook đang nhập mật khẩu, nóng lòng chờ đợi giây phút được thả ra khỏi cái nơi quái quỷ này.

2 4 0 1

Tít tít. Một luồng sáng lướt qua từng con số. Taehyung hồi hộp chăm chú nhìn dãy số trước mặt.

.

.

.

.

.

.

"ERROR"

Dãy số chuyển sang màu đỏ rồi lập tức bị xóa sạch quay trở về màu trắng trống rỗng như lúc ban đầu. Một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên:

"Mật khẩu sai, mời nhập lại mật khẩu mới. Số lượt còn lại: 2"

Brought to you by Trà Mặn's House•

Tác giả có lời muốn nói: Hơi trễ một tí nhưng mà mọi người thấy chap này như thế nào nè? Có ai không ngờ được tình tiết sẽ diễn ra như vậy không? Có ai cũng bị đoán sai mật mã khônggg? Comment cho tui xem cảm nhận "bị lừa" của các cô gái nàoooooo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net