Chương 16: Chúng ta sẽ thoát khỏi đây.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2401
.
.
.
.
ERROR

"Mật khẩu sai, mời nhập lại mật khẩu mới. Số lượt còn lại: 2"

"Mật khẩu sai?" Taehyung nhíu mày nhìn dãy số biến mất, chỉ để lại một thanh trắng xóa không chút dấu vết.

Hoseok hơi cau mày, sau đó xoay người sang chỗ Jungkook, bắt đầu chất vấn: "Này nhóc, cậu có chắc là cậu không nhớ sai số lượng tiếng rè hay thứ tự của chúng không?"

"Có chắc." Jungkook bình thường vốn không giỏi thể hiện cảm xúc nhưng nghe xong thông báo của NPC cậu cũng không khỏi mở to mắt bất ngờ. Jungkook chắc chắn rằng mình không nhớ sai số tiếng rè hay thứ tự của chúng, vậy tại bởi vì sao mật khẩu lại không đúng?

Taehyung và Hoseok không còn tâm trí mà đi chỉnh lại ngữ pháp cho Jungkook, cả hai đồng loạt rơi vào trầm mặc. Một lát sau, Taehyung mới lên tiếng: "Tôi tin tưởng Jungkook đã nhớ đúng, vấn đề có thể là chúng ta đã bỏ qua manh mối nào đó. Vốn dĩ trò chơi này đâu bao giờ đưa ra mật mã một cách lộ liễu như vậy. Bây giờ, chúng ta nên dò lại các gợi ý đã có xem có tìm ra được thêm điều gì không."

Hoseok và Jungkook khẽ gật đầu. Hoseok lấy trong túi ra tờ note gợi ý lúc nãy, mảnh giấy bị tác động suốt một khoảng thời gian nên nhăn nhúm đi một chút.

Thuốc sử dụng định kì 5 phút.

Lưu ý:
-Dùng nhiều sẽ bị chập mạch.
-Mật khẩu không được nhập quá 3 lần, nếu vượt số lần cho phép, thuốc sẽ tự động hủy.

Taehyung híp mắt nhìn tờ giấy, theo thói quen xoay mặt đồng hồ trên tay, một lát sau mới lên tiếng: "Hai người đọc thử dòng lưu ý thứ nhất đi, có cảm thấy kì lạ không?"

"Dư." Hoseok đang định mở miệng thì Jungkook đã vội vàng nói trước. Hoseok nghe câu trả lời không đầu không đuôi của Jungkook liền không nhịn được quay lại nhìn cậu. Hắn cũng biết cậu nhóc này tuy rằng ở trong bộ dạng của một sinh viên nhưng khả năng sử dụng vốn từ và ngữ pháp lại chẳng khác gì một đứa con nít đang tập nói, vấn đề là Hoseok không ngờ tình hình của Jungkook nghiêm trọng như vậy, đột nhiên trong lòng cảm thấy Taehyung hẳn là phải kiên nhẫn lắm mới có thể giao tiếp thành công với cậu nhóc này.

"Tôi hiểu ý của bé mẫu giáo, à không ý tôi là số 1." Hoseok vừa nói lập tức cảm giác có một luồng sát khí hướng về phía mình thì liền nhịn cười, hắng giọng đổi cách gọi khác, sau đó mới tiếp tục giải thích: "Rõ ràng ở câu đầu tiên nói thuốc sử dụng định kì năm phút cũng đủ để ám chỉ những tiếng rè bởi vì chúng rất đặc trưng, không nhất thiết phải thêm vào câu "Dùng nhiều sẽ bị chập mạch" để làm gì, như vậy chẳng phải quá mức lộ liễu hay sao? Cho nên có thể câu này không chỉ đơn thuần muốn nói đến những tiếng rè mà còn có ý nghĩa khác."

Taehyung tán thành gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy. Với lại, hiện tại chúng ta đang có 4 số theo thứ tự là 2, 4, 0, 1 nhưng chưa chắc gì thứ tự của dãy số trong mật mã sẽ giống như thứ tự đã được thông báo. Cho nên, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về dòng lưu ý thứ nhất đó, rốt cuộc dùng nhiều sẽ bị chập mạch có nghĩa là gì, có phải đang muốn nói với chúng ta về thứ tự của những con số hay không?"

"Khoan đã, bây giờ cứ xem như những con số này chính là mức độ sử dụng, theo như gợi ý, nếu không muốn chập mạch thì phải giảm lại mức sử dụng, nghĩa là phải dùng ít dần, vậy có khi nào thứ tự của những bốn con số này là giảm dần không? Có thể mật mã chính là 4210." Hoseok sắc bén đưa ra suy luận.

"Có khả năng. Dù sao chúng ta cũng không còn manh mối nào khác, thời gian cũng đã sắp hết, cứ thử đánh liều một lần đi, dù sao vẫn còn một cơ hội." Tuy Taehyung nói vậy nhưng hắn không mong rằng bọn họ sẽ sai thêm một lần nữa.

Cả ba nhìn nhau gật đầu xem như ngầm tán thành, Jungkook lại một lần nữa đến chỗ hộp chứa thuốc bấm mật mã, lần này tốc độ tay của cậu có phần chậm hơn một chút so với lần thử trước. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tít tít phát ra từ ổ khóa.

4 2 1 0

Lại một luồng sáng quen thuộc lướt qua dãy số, sau đó...
.
.
.
.
.
"ERROR"

"Mật khẩu sai, mời nhập lại mật khẩu mới. Số lượt còn lại: 1."

Giọng nói máy móc của NPC lạnh lùng vang lên nhưng dường như cả ba không còn quá bất ngờ như trước nữa.

Taehyung chỉ cười lạnh: "Tôi cũng không hy vọng gì cho lắm, cái trò chơi chết tiệt này làm sao để chúng ta ra ngoài một cách dễ dàng như vậy được. Vấn đề bây giờ thời gian còn lại là bảy phút và chúng ta chỉ còn một lần thử duy nhất."

"Không lẽ manh mối nằm ở trong căn phòng giải đố thứ hai." Hoseok vừa nói vừa tranh thủ nhìn lại mảnh giấy một lần nữa để xem có phát hiện thêm được gì không.

"Nếu đúng là như vậy thì chẳng phải trò chơi thực sự muốn dồn chúng ta vào đường cùng sao? Bây giờ có chạy về đó cũng không kịp để giải mật mã, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Nhưng tôi nhớ ở trong đó không còn bất kì thứ gì khác có thể trở thành manh mối cả." Taehyung cố giữ bình tĩnh trong tình thế cấp bách này, không thể để lý trí bị chi phối được.

Jungkook lúc này đang cùng Hoseok quan sát tờ giấy gợi ý. Mỗi khi Jungkook chú tâm vào việc gì sẽ tập trung đến nỗi không thèm chớp mắt, điều này Hoseok đã thấy qua ở ải trước nhưng bây giờ trông thấy vẫn không khỏi buồn cười, tuy rất muốn buông lời chọc cậu nhưng tình thế hiện tại lại không thích hợp để đùa giỡn cho lắm. Đột nhiên thấy hai mắt Jungkook hơi mở to, Hoseok mới thấp giọng hỏi: "Nghĩ ra gì rồi à?"

Chỉ thấy Jungkook lặng lẽ gật đầu, sau đó nói: "Phép trừ."

Đã dần quen với cách nói chuyện không đầu không đuôi của Jungkook, Hoseok vừa nghe xong liền hiểu.

"Theo như lời cậu nói, gợi ý của câu này không phải muốn bảo chúng ta xếp theo thứ tự giảm dần, mà là trừ đi bớt đúng không? Nhưng nếu như vậy thì phải lấy cái gì trừ cái gì? Hiện tại chúng ta chỉ có bốn con số thôi, đã vậy còn không hề có thêm chút manh mối nào." Hoseok vô thức đưa ngón tay lên chóp mũi, mắt hơi híp lại suy nghĩ gì đó.

Jungkook nghe Hoseok nói xong cũng chưa nghĩ ra phải làm gì tiếp theo nên không đáp lại, chỉ yên lặng tiếp tục suy luận.

Taehyung đột nhiên lên tiếng: "Cũng có thể nếu lúc nãy chúng ta thắng ở ải ba thì sẽ nhận thêm được chút gợi ý gì đó. Trò chơi này cũng quá đáng thật, bắt người chơi phải chiến thắng ải sinh tử thì thôi đi, sau đó lại còn yêu cầu phải giải đố để tìm đến nơi chứa thuốc chứ không phải trực tiếp chỉ dẫn đến đó nữa." Dứt lời Taehyung lại nặng nề thở ra.

Hoseok chỉ bình tĩnh nhún vai: "Biết sao được, tính chất của trò chơi này ngay từ đầu vốn là như vậy, không vượt qua được cái trước thì không thể giải quyết cái sau được."

Tưởng chừng đó chỉ là một câu nói bâng quơ của Hoseok nhưng đột nhiên nó lại khiến Taehyung phải suy ngẫm.

Tính chất của trò chơi này? Nói như vậy, có khi nào...

"Khoan đã, tôi nghĩ chúng ta đã quá mức tập trung vào bốn con số được thông báo mà bỏ quên nhiều chi tiết trong tờ giấy gợi ý kia rồi. Đưa cho tôi tờ giấy đó đi."

Hoseok không nói gì, yên lặng đưa tờ giấy cho Taehyung.

Taehyung nhìn mẩu giấy trong tay, lát sau mới chậm rãi nói: "Đúng như tôi nghĩ, rõ ràng cách trình bày những câu trong này không bình thường chút nào."

Hoseok cẩn thận nhìn lại những câu gợi ý trong giấy, dường như cũng đã nhận ra gì đó: "Ý cậu là..."

Taehyung gật đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua những con chữ: "Mọi người cũng thấy, câu đầu tiên trong giấy viết là "Thuốc sử dụng định kì 5 phút", sau đó là đến phần lưu ý. Thoạt nhìn thì sẽ không cảm thấy có gì bất thường, nhưng tôi càng quan sát lại càng thấy lạ. Tại sao lại phải tách hai câu còn lại thành phần lưu ý trong khi có thể viết cả ba câu trong một phần là được?

"Lúc nãy anh nói đến tính chất của trò chơi này khiến tôi không khỏi suy nghĩ, trò chơi này bắt chúng ta phải giải quyết mọi thứ theo trình tự, phải chơi và chiến thắng thì mới nhận được gợi ý, sau đó phải kết hợp gợi ý cùng suy luận để tìm ra đáp án, nếu như cố tình nhảy bước hoặc thất bại ở bước trước đó thì sẽ không có kết quả. Giống như tờ giấy gợi ý này vậy, câu đầu tiên và hai câu còn lại được tách biệt rõ rệt, nhưng chúng ta đã gần như chỉ hoàn toàn tập trung vào dòng lưu ý mà phớt lờ tiêu đề của tờ giấy cũng chính là câu "Thuốc sử dụng định kì 5 phút", trong khi nó có thể lại chính là điểm mấu chốt bao quát toàn bộ ý nghĩa nội dung của tờ gợi ý này. Cũng như khi đọc một văn bản, phần tiêu đề có thể không cần dựa vào phần lưu ý vẫn có thể hiểu được ý nghĩa, nhưng phần lưu ý chắc chắn phải phụ thuộc vào tiêu đề mới hiểu được nội dung. Ý của tôi chính là câu đầu tiên đó có thể không cần dựa vào phần lưu ý để suy luận, nhưng phần lưu ý chắc chắn phải phụ thuộc vào nó mới giải quyết được."

Hoseok nghe xong không khỏi cong khóe môi: "Suy luận cũng sắc bén lắm. Thú vị đó, tiếp tục đi."

Taehyung chỉ cười cười: "Xin lỗi, bởi vì bản năng nghề nghiệp nên đối với những thứ này tôi có hơi nhạy, không tránh khỏi sẽ nói nhiều một chút. Tôi thấy chúng ta cần phải gạt bỏ hết tất cả những suy luận từ nãy đến giờ và phân tích lại, bắt đầu từ gợi ý thứ nhất."

Nói rồi cả ba lại bắt đầu tập trung vào mấy con chữ in nghiêng trên đó.

"Thuốc sử dụng định kỳ 5 phút."

"Jungkook, nếu đang giải một mật mã về những con số thì đọc vào dòng này, đơn giản nhất cậu sẽ chú ý cái gì trước tiên?"

Jungkook ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Số 5...?"

Taehyung gật gù, bình tĩnh giải thích thêm: "Là số đúng không? Bởi vì mật khẩu liên quan đến số, nên nếu là tôi, ban đầu tôi cũng sẽ để ý đến con số 5 này, sau đó mới đến phần nội dung. Tôi nghĩ lúc nãy chúng ta đã tính sai ở bước này rồi."

"Ý cậu là câu này không phải muốn ám chỉ những tiếng rè kia?" Hoseok dường như cũng đã dần nhìn ra được phần nào ẩn ý mà trò chơi ẩn giấu.

Taehyung khẽ gật: "Điểm mấu chốt thực sự ở câu này chính là con số 5 này chứ không phải bốn số đã được thông báo, có thể cũng chính vì vậy mà người viết đã cố tình viết bằng số thay vì bằng chữ để dễ khiến người đọc chú ý đến."

Hoseok lẳng lặng đọc tiếp dòng thứ hai, không tốn quá nhiều thời gian để đưa ra suy luận: "Nếu vậy, câu "Dùng nhiều sẽ bị chập mạch" thực ra có hai ý nghĩa. Thứ nhất là kết hợp với câu đầu tiên để ám chỉ bốn số còn lại. Thứ hai là muốn nói đến việc giảm bớt lượng sử dụng lại. Nếu là thứ tự giảm dần thì không ổn lắm, vì tính thêm bốn số kia thì chúng ta có đến năm số, trong khi mật khẩu chỉ có bốn số. Vì vậy theo như số 1 nói lúc nãy, có thể ý đồ giảm bớt ở đây chính là muốn chúng ta phải trừ đi. Nếu như liên kết với dòng đầu tiên thì có thể chúng ta cần lấy số 5 trừ đi một con số nào đó."

"Tại bởi vì sao?" Jungkook mở to mắt, tại sao lại dùng số 5 trừ đi mà không phải số nào khác, rõ ràng vẫn còn bốn số kia mà.

Hoseok cố gắng giữ vẻ mặt điềm tĩnh tiếp tục: "Tại... bởi... vì... trình độ ngữ pháp dở tệ của cậu nên cậu mới không nhìn ra được đó cậu bé. Nhìn đây, câu này nói rất rõ ràng, dùng nhiều sẽ bị chập mạch đúng không? Lúc nãy chúng ta đã hiểu sai câu này có nghĩa là dùng nhiều lần hoặc dùng nhiều lượng thì sẽ bị chập mạch, nhưng vấn đề là trong câu không hề nhắc gì đến đơn vị dùng ở đây là gì cả, chỉ là bởi vì chúng ta bị những tiếng rè kia gây nhiễu nên mới hiểu lầm mà thôi."

Taehyung tiếp lời, giải thích cặn kẽ hơn: "Đúng vậy. Dựa theo tính chất của trò chơi này, qua ải vẫn chưa đủ, cần phải kết hợp giải mật mã mới có kết quả. Cái này cũng vậy, chúng ta cần phải kết hợp cả dòng thứ nhất và dòng thứ hai để đưa ra suy luận. Định kỳ 5 phút có thể hiểu là cứ sau 5 phút sẽ lặp lại một lần, cũng có nghĩa 5 phút là lượng thời gian tối đa để sử dụng. Còn dùng nhiều sẽ bị chập mạch nghĩa là sẽ phải dùng ít lại bằng cách trừ đi theo như chúng ta đã nói, nếu như xét trong một chu kỳ này thì 5 chính là số lớn nhất, nếu sử dụng quá nhiều sẽ bị chập mạch, vậy rất có khả năng ta phải lấy lượng thời gian tối đa trừ bớt đi một lượng nào đó để giảm rủi ro chập mạch. Trong vòng 20 phút chúng ta nhận được bốn lần thông báo về số tiếng rè, vậy có nghĩa chúng ta có bốn chu kì và bốn số đó chính là lượng thời gian sử dụng ở mỗi chu kì. Nếu quy tất cả bốn số này theo đúng thứ tự là 2, 4, 0, 1 về đơn vị thời gian là phút, ta thấy rõ ràng cả bốn số này đều nhỏ hơn 5. Có khi nào chúng ta cần phải lấy 5 trừ đi một trong những số này? Hoặc phải dùng 5 để trừ đi hết tất cả những con số ở đây để ra kết quả không? Về điều này tôi vẫn chưa chắc lắm, bởi vì chỉ còn một cơ hội duy nhất nên tôi nghĩ chúng ta cần phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng, hai người có cao kiến gì không?"

Không khí lại trở nên tĩnh lặng. Nếu suy luận từ nãy đến giờ là đúng thì chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là giải ra được rồi. Nhưng bây giờ nếu làm liều thì quá nhiều rủi ro.

Jungkook chăm chăm nhìn tờ giấy, tuy ngoài mặt cậu không biểu hiện nhưng bên trong đang nóng lòng muốn suy nghĩ ra được điều gì đó.

Chỉ còn có một cơ hội nữa, mật khẩu chỉ được nhập ba lần thôi...

Mật khẩu chỉ được nhập ba lần?

Jungkook đột nhiên đụng đụng vai Taehyung ở bên cạnh, chỉ vào tờ giấy nói: "Đọc câu này kì."

Taehyung và Hoseok đồng loạt hướng mắt về chỗ Jungkook vừa chỉ, đó là chỗ "Mật khẩu không được nhập quá 3 lần."

"Câu này thì có gì kì?" Taehyung vẫn chưa hiểu lắm ý của Jungkook là gì.

"Kì. Tại bởi vì sao là không nhập quá ba lần?" Jungkook muốn giải thích rõ ràng nhưng lại chẳng biết dùng từ như thế nào, trong đầu nghĩ ra rất nhiều điều nhưng miệng với não bộ của cậu đường như không chịu hợp tác với nhau cho lắm.

Taehyung nhíu mày liên tục lẩm bẩm: "Không nhập quá ba lần..."

Lúc này Hoseok đột nhiên lên tiếng: "Cậu ấy nói đúng, tại sao lại là mật khẩu không nhập quá ba lần? Nếu như bình thường thì người ta sẽ ghi là mật khẩu chỉ được nhập ba lần thay vì không nhập quá ba lần, cách dùng từ này đúng là có chút kì quái."

"Ý anh câu này thực chất không chỉ đơn thuần là một câu lưu ý mà chính là một manh mối giải mật mã sao?" Taehyung xoa xoa cằm, mặt đăm chiêu suy nghĩ.

"Đúng vậy."

"Chẳng lẽ là 5 trừ 3? Không đúng, nếu vậy thì đâu có liên quan gì đến những số kia." Taehyung lắc đầu thở dài.

Hoseok tiếp tục giải thích: "Hoặc có thể câu này không muốn ám chỉ con số mà muốn nói đến nội dung thì sao?"

Không nhập quá ba lần, không quá ba lần...

"Không quá ba..." Jungkook bất chợt lên tiếng.

Đột nhiên cả Taehyung và Hoseok không hẹn mà cùng nhếch khóe môi.

"Không ngờ chỉ là một phép toán đơn giản mà chúng ta lại tốn nhiều thời gian đến vậy, tôi đang nghĩ khi thoát ra có nên đi học lại môn Toán cấp 1 hay không." Taehyung cúi đầu, giả bộ ra vẻ thở dài ngao ngán.

"Chúng ta? Đừng gộp tôi chung với cậu như vậy chứ." Hoseok vẫn không tiếc lời mỉa mai Taehyung.

"Sao cũng được. Anh cũng phát hiện ra rồi đúng không? Ý đồ của dòng lưu ý này."

Hoseok nhếch môi nói: "Chỗ "không quá ba" thực ra muốn ám chỉ đến những số nằm trong mật mã không được vượt quá 3, nếu quy về thời gian sử dụng thì có thể nếu dùng liên tục quá 3 phút sẽ bị chập mạch chẳng hạn. Tiếp theo, xét trong bốn chu kì thì chỉ duy nhất ở chu kì hai có lượng thời gian là 4 và lớn hơn 3. Cho nên số 4 không thể có mặt trong mật khẩu được, kết hợp cả hai dữ liệu ở trên thì chúng ta phải lấy 5 trừ cho 4. Vậy thì mật khẩu có thể chính là 2101."

Taehyung hơi nhíu mày lại rồi tiếp tục nói: "Ngoài ra, còn một việc nữa mà anh chưa nhắc đến. Nếu cộng bốn số 2, 1, 0, 1 lại thì sẽ vừa đúng là 4, như vậy số 4 tưởng chừng như mất đi nhưng thực ra là vẫn còn đó. Quả thật rất giống với phong cách của trò chơi này, luôn thích ẩn giấu những chi tiết quan trọng."

Taehyung vừa dứt lời thì sau lưng bỗng dưng có động tĩnh. Cả hắn lẫn Hoseok vừa quay đầu nhìn sang thì đã thấy Jungkook đang ngồi xổm trước ổ khóa tự lúc nào, vươn tay tính bấm nút.

Taehyung lập tức giữ tay cậu lại, dở khóc dở cười nói: "Đứa nhóc này, sao lúc nào cũng manh động như vậy, cậu có thể nào ra vẻ lo lắng một chút được không?"

Jungkook nghe xong thì khựng lại, tay buông xuống, giống như đứa trẻ mới bị bố mẹ mắng sau khi làm sai gì đó, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi im không làm gì nữa, chỉ yên lặng ngước lên nhìn chằm chằm Taehyung.

Taehyung trưng ra vẻ mặt rất khó coi, đột nhiên hắn có cảm tưởng bản thân giống như đang nuôi con trai.

Hoseok chịu không được đành phải lên tiếng: "Mau lên đi, chúng ta không có thời gian cho hai người ở đây chơi trò cha con đâu."

Taehyung khinh bỉ nhìn Hoseok nhưng cũng không muốn tiếp tục chần chừ, hắn nói với Jungkook: "Lần này để tôi bấm cho" rồi mới từ từ đưa tay lên chạm vào nút bấm lạnh lẽo trên ổ khóa.

"Chắc chắn rồi chứ?" Taehyung hỏi lại lần cuối cùng.

Jungkook gật đầu, còn Hoseok chỉ nhẹ nhàng thở ra, bình tĩnh nói: "Lỡ có sai thì cùng lắm gặp nhau ở thế giới bên kia cũng được."

"Hừ, làm như tôi muốn gặp lại anh lắm vậy." Tuy miệng nói thế nhưng Taehyung vẫn cong khóe môi cười với người kia, sau đó hắn hít sâu một hơi, tay run run bấm từng con số theo thứ tự.

Những tiếng tít tít nặng nề vang lên mang theo chút hy vọng cuối cùng của cả ba người.

2 1 0 1

Ánh sáng lướt qua từng con số, Taehyung cảm giác trái tim như ngừng đập trong phút chốc.

Đột nhiên, mấy con số chuyển sang màu vàng thay vì màu đỏ như hai lần trước, một giọng nói máy móc vang lên nhưng thông báo lần này lại là một nội dung khác hoàn toàn:

"Chúc mừng, bạn đã nhập đúng mật khẩu."

Cùng lúc đó, một tiếng 'cạch' vang lên, ổ khóa được mở ra.

Taehyung lúc này mới dám nặng nề thở ra một chút. Hoseok bên cạnh cũng không giấu được hơi thả lỏng người.

Jungkook ban đầu là hai mắt mở lớn quan sát từng hành động bấm nút của Taehyung, sau khi khóa đã được mở, cậu liền bất động một chút, đột nhiên trong lòng muốn khen ngợi Taehyung. Lại nhớ đến lần trước Taehyung từng chỉ dạy cho mình, Jungkook sắp xếp lại từng chữ rồi mới mặt đối mặt với Taehyung, giọng đều đều như đang đọc bài nói: "Anh-giỏi-quá-à..."

Taehyung đang căng thẳng nghe xong suýt thì lăn ra đất cười lộn ruột, còn Hoseok thì không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng trong lòng đột nhiên bật ra một câu "Đây là thể loại nói chuyện gì?". Rõ ràng chỉ là một câu cảm thán bình thường nhưng qua miệng cậu ta lại chẳng khác gì bị bắt ép đọc, đã vậy giọng điệu còn y như đang trả bài với giáo viên.

"Đúng là học trò ngoan, nhớ bài rất tốt, có tiến bộ." Taehyung vừa nhịn cười vừa liên tục vỗ vỗ vai Jungkook, hết lòng khen ngợi.

Vui vẻ một hồi cả ba lại quay về vấn đề chính từ nãy giờ. Giải mật mã xong vẫn chưa đủ, quan trọng bây giờ cần phải tiêm thuốc để thoát khỏi nơi chết tiệt này.

Taehyung vươn tay lấy ống vaccine và kim tiêm ra khỏi hộp. Đột nhiên, hắn không tiêm vội mà nhìn một lượt hai người còn lại, hít sâu một hơi mới nói: "Mặc dù chỉ mới gặp nhau có mấy tiếng nhưng sau khi thoát khỏi đây tôi cũng sẽ nhớ hai người lắm. Jungkook, nếu có cơ hội gặp lại tôi chắc chắn sẽ dạy lại môn tiếng Hàn cho cậu. Còn Hoseok, tuy rằng chúng ta không được hòa hợp trong giao tiếp lắm, nhưng tôi công nhận anh rất có não, dù sao cũng mong rằng chúng ta sẽ gặp-"

Hoseok không ngoài dự đoán, nghe xong lập tức khinh bỉ nhìn Taehyung: "Bớt mấy thứ buồn nôn này lại giùm, chúng ta còn có 30 giây thôi."

Jungkook đứng bên cạnh cũng gật đầu tán thành, không biết từ lúc nào đã cầm lấy ống tiêm và vaccine từ tay Taehyung, không nói không rằng bắt đầu cho thuốc vào kim.

"Sao hai người lạnh lùng như vậy?" Taehyung lắc đầu thở dài, làm bộ làm tịch ra vẻ sầu não.

Hoseok ngoài mặt làm vẻ chán ghét nhưng vẫn cười nói: "Đợi ra ngoài rồi nói tiếp."

Jungkook không chút chần chừ cầm ống tiêm tự tiêm vào tay mình, bởi vì chỉ có cậu mới rõ nhất cần tiêm vào vị trí nào.

Đột nhiên trong người giống như xuất hiện một dòng điện, đầu óc Taehyung dần không còn tỉnh táo, xung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net