Chương 22: Tôi có thể vào phòng cậu ngồi chút không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không tiện lắm, tôi có thể vào phòng cậu một chút được không?"

Jungkook sau khi nghe Taehyung nói thì có vẻ không ý kiến gì, dịch người sang một bên chừa khoảng trống vừa đủ cho Taehyung đi vào.

Taehyung quan sát quanh phòng Jungkook. Quả thật nội thất tất cả các phòng đều được thiết kế giống hệt nhau.

Khi Jungkook đóng cửa lại rồi vẫn còn đang thấy Taehyung đứng đó nhìn trái nhìn phải phòng mình, cậu chỉ tay về chiếc giường ngay cạnh hắn, nói:"Ngồi."

Taehyung nhận được sự cho phép của Jungkook lúc này mới gật đầu, tiến đến ngồi xuống bên giường của cậu. Jungkook cũng tìm một chỗ khoảng cách vừa phải sau đó ngồi xuống bên phải Taehyung.

Jungkook vẫn một mực nhìn chằm chằm đợi Taehyung lên tiếng trước. Taehyung cũng không hiểu vì sao hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Có lẽ do căn phòng này khá nhỏ và ngột ngạt ít nhiều khiến tâm trạng của hắn bị ảnh hưởng.

Rốt cuộc, Taehyung vẫn cố gắng tìm chuyện mở lời:"Xin lỗi vì đột nhiên lại làm phiền cậu giờ này. Ban nãy tôi tính gõ cửa phòng nhưng sợ làm ồn nên đành gọi cậu. Tôi có gọi nhiều lần nhưng không thấy cậu ra nên nghĩ chắc cậu đi ngủ rồi. Dù sao tôi cũng nói hơi nhỏ, may là cậu nghe được."

Jungkook lắc đầu:"Tôi không nghe."

Taehyung nhướn mày, vừa tính thắc mắc vậy thì làm sao Jungkook biết mà ra mở cửa thì cậu giống như đã biết trước Taehyung định hỏi gì tiếp theo, mắt hơi nhìn sang chỗ khác nói:"Cảm giác."

Xem ra tất cả giác quan của Jungkook cũng nhạy bén lắm. Taehyung nghĩ thầm. Đang suy ngẫm về điều sắp nói thì sự tập trung của Taehyung vô tình rơi vào ánh mắt của Jungkook. Nhớ lại khoảnh khắc hắn vừa bị đưa vào trò chơi này, ấn tượng đầu tiên khiến hắn đặc biệt chú ý đến Jungkook chính là đôi mắt cậu. Hiện tại quan sát trực tiếp ở cự li gần thế này, trong không gian ngột ngạt tĩnh lặng, đột nhiên cảm giác không giống lắm với những lần mặt đối mặt khác của cả hai. Mặc dù đã từng đề cập qua, nhưng Taehyung càng phải khẳng định, đây là lần đầu tiên hắn gặp một người có đôi mắt đẹp thế này.

Jungkook hơi nắm drap giường bên dưới:"Có gì?", tuy ánh mắt vẫn không rời Taehyung, nhưng người đã hơi lùi về sau.

Taehyung chợt tỉnh táo lại, tự nhận ra hành động không phải phép của bản thân nên lùi hẳn về phía bên trái cách xa Jungkook một khoảng.

Hắng giọng chỉnh lại cổ áo, Taehyung nói:"Cũng không có gì. Chỉ là tôi muốn hỏi cậu một chuyện."

Jungkook cho rằng Taehyung hẳn là muốn bàn luận với cậu về vụ việc ngày hôm nay cũng như tìm hiểu những chi tiết cậu đã quan sát được khi ở trên lầu ban nãy, vì vậy cậu đã sớm chuẩn bị tinh thần nghe hắn trình bày.

Tuy nhiên, Taehyung lại hỏi một câu nằm ngoài dự đoán của Jungkook:"Sáng ngày mai cậu có thể là người đầu tiên xuống phòng khách được không?"

•Brought to you by Trà Mặn's House•

<Tâm sự của tác giả>
Dạo này mình phải xử lý vài việc bên trường nên tiến độ bị chậm chút T^T Đọc xong chương này mọi người đã có "ứng cử viên sáng giá" cho nhân vật hung thủ lần này chưa? Nếu có thì hãy bình luận vào đây ngay nha~ Tất cả suy luận của mọi người tụi mình đều đọc hết không sót cái nào hết, cảm ơn mọi người nhiều lắm vì đã nhiệt tình phân tích từng chi tiết của truyện >.< Những suy luận và sự quan tâm của mọi người chính là động lực giúp bọn mình tiếp tục, tụi mình sẽ cố gắng hết sức để viết ra những chương truyện tiếp theo thật chất lượng để không phụ sự ủng hộ của tất cả readers TvT Hẹn gặp lại mọi người vào chương tiếp theo nhé~~ 🤟🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net