Chương 1: Gia nhập Đoàn Trinh Sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên tôi là Y/n, sống tại thành Rose, thuộc khoá huấn luyện 104.

Hiện giờ, tôi đang đứng nghe bài phát biểu truyền cảm hứng mạnh mẽ của Đoàn trưởng Đoàn Trinh Sát Erwin Smith. Và không còn nghi ngờ gì nữa, tôi chắc chắn sẽ gia nhập Đoàn Trinh Sát. Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng lí do cho lựa chọn của tôi giống với người khác. Có thể thấy Eren muốn vào Đoàn Trinh Sát vì lòng hận thù với Titan (ừ thì cũng vì cậu ta có khả năng hoá Titan nữa), Mikasa thì vào vì Eren, Armin thì muốn khám phá thế giới bên ngoài, và còn nhiều người nữa đều có mục tiêu riêng khi quyết định gia nhập Đoàn Trinh Sát.

Tôi khác mọi người, tôi dám khẳng định là như vậy, vì tôi vào Đoàn Trinh Sát chẳng có mục tiêu nào hết, cũng không vì người bạn nào cả, cũng chẳng vì chính bản thân. Thậm chí qua trận chiến vừa rồi ở quận Trost, tôi còn run sợ trước bọn Titan nữa.

Quyết định vào Đoàn Trinh Sát của tôi chỉ vì một lý do duy nhất: vì bố mẹ tôi muốn thế. Nghe có vẻ lạ đúng không, ai lại muốn đẩy con mình vào chỗ chết chứ. Thế nhưng bố mẹ tôi lại luôn mong muốn con mình vào Đoàn Trinh Sát, vì đó là ước mơ thời trẻ mà bố mẹ tôi không thực hiện được.

Gia đình tôi cũng thuộc dạng khá giả, bố mẹ tôi đều là những người rất giỏi, họ đã gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuy nhiên, đó lại chẳng phải khát khao của họ. Thời trẻ mẹ tôi đã gặp phải một tai nạn đáng tiếc, hai chân bà chẳng may đã trở nên tàn phế, đó cũng là lý do vì sao bố mẹ tôi chuyển hướng sang kinh doanh.

Quay lại với câu chuyện của tôi, từ nhỏ bố mẹ tôi đã kể cho tôi nghe bao câu chuyện đáng tự hào về Đoàn Trinh Sát. Thế nhưng, tôi vẫn không hề có đam mê với việc làm lính. Năm nay tôi 17 tuổi, tôi đã vào quân đội vì muốn bố mẹ tự hào về tôi. Thực chất, bố mẹ không ép buộc tôi, họ chỉ cho tôi lời khuyên, tôi cũng không có đam mê gì nên quyết định nghe theo lời bố mẹ.

Không may là, tôi không hề có thiên phú với việc sử dụng bộ cơ động lập thể, vậy nên nếu tôi bị trục xuất khỏi quân đội thì cũng không phải điều gì quá lạ. Có lẽ mình nên thử làm việc khác, tôi đã nghĩ thế đấy, vì tôi biết sớm muộn gì tôi cũng không thể trụ lại nơi này.

Bố mẹ tôi thì không nghĩ vậy, họ đã rất tích cực đầu tư cho quân đội, như một lẽ đương nhiên thì con gái họ đã không bị đuổi khỏi trại huấn luyện. Cái này nghe có vẻ giống hối lộ nhưng thực chất họ không có ý định như vậy, bố mẹ tôi chỉ đầu tư vì họ muốn thế, họ còn không rõ thứ hạng của tôi trong trại huấn luyện (lúc nào tôi cũng đứng chót), và cấp trên đã giữ tôi lại vì không muốn mất nguồn đầu tư từ gia đình tôi.

Vậy nên giờ tôi đứng đây, lựa chọn Đoàn Trinh Sát vì muốn báo hiếu bố mẹ.

Sau khi dòng người đã rời đi, chỉ còn lại một vài người chúng tôi ở lại, thực sự là ít đến đáng thương, Đoàn trưởng Erwin đột nhiên hỏi chúng tôi một câu như để xác nhận: "Nếu bạn buộc phải chết, các bạn có chết không?"

Ai đó trong đội hình đã ngay lập tức đáp lại: "Chúng tôi không muốn!". Đúng vậy, chẳng ai muốn chết dù chúng tôi đã xác định sẵn là khả năng cao sẽ bị mất mạng khi vào Quân Trinh Sát.

Dù trên gương mặt ai cũng toát ra vẻ sợ hãi, thậm chí Sasha và Krista còn khóc nữa, nhưng Chỉ huy Erwin vẫn nói một câu: "Tôi phục các bạn!". Trong khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ có lẽ gia nhập Đoàn Trinh Sát cũng không hẳn là lựa chọn sai lầm.

Sự thật là, tôi đã sai rồi, bản thân luôn đứng chót mà đòi vào Quân Trinh Sát. Tôi điên thật rồi! Đúng vậy, từ khi vào Đoàn Trinh Sát, tôi đã bị ăn chửi như cơm bữa từ Đội Trưởng Ness. Phải biết rằng một người hiền lành như anh ấy cũng phải mắng tôi là biết khả năng của tôi tệ thế nào.

Một tuần đầu tôi thường xuyên tự tập với bộ cơ động lập thể sau giờ huấn luyện, thậm chí còn quên cả giờ ăn nữa. Sau đấy thì tôi có nhờ Mikasa giúp tôi nhưng mọi chuyện chẳng khá lên là bao. Thậm chí Jean còn hỏi tôi với vẻ mặt khó hiểu: "Y/n này, sao cậu không vào Quân Đồn Trú?". Uhm chắc vì tôi bị điên đó, tôi nghĩ vậy.

Vì khả năng của tôi quá tệ nên Đội Trưởng Ness đã quyết định một tháng sau sẽ có bài kiểm tra năng lực. Ai cũng chán nản vì sắp bị kiểm tra. Lần này tôi làm liên luỵ đến mọi người rồi.

Tối hôm đó, trong nhà ăn, tôi đã đi từng bàn xin lỗi mọi người khoá 104, họ đều bảo với tôi rằng không sao đâu, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn bao trùm trong tôi. Thậm chí tôi đã có ý định xin rời Đoàn Trinh Sát rồi, nhưng Mikasa và Krista đã ngăn tôi lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net