Chương 44: Chăm sóc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Levi, em muốn đi tắm"

"Không được, cứ di chuyển là đau mà còn đòi đi tắm"

"Đi mà, em nhờ Mikasa giúp là được" - Tôi mè nheo.

"Không là không!" - Levi từ chối thẳng thừng.

"Thế anh không sợ em bẩn hả? Tối anh còn ngủ chung với em đấy"

"Nói vớ vẩn gì đấy nhóc con, em vẫn còn thơm lắm nên cứ nằm nguyên đấy cho anh, mà kể cả em có bẩn thật thì anh cũng chịu được hết. Đã bảo anh yêu em nhiều hơn rồi mà"

"Hả, anh vẫn so đo chuyện vừa nãy đấy à?" - Tôi buồn cười hỏi.

"Tch, anh nói sự thật thôi" - Levi ngại ngùng nói.

Tôi cười khúc khích: "Anh có thể đáng yêu hơn được không? Thôi em không tắm nữa, nhưng mà cho em xin một cái khăn để lau người nhé"

"Cái này thì được, để lát anh gọi Mikasa sang giúp em"

"À mà Levi nè, anh phải đáp ứng em một điều kiện thì em mới ở chung với anh"

"Nói xem nào"

"Cho em dùng áo của anh nhé"

"Hở?" - Anh ấy nhìn tôi khó hiểu.

"Thì bởi vì em thấy thoải mái lắm, haha"

"Chỉ thế thôi hả?"

"Vâng"

"Chỉ thế" là như nào? Hay anh muốn thêm điều kiện?

Anh ấy gật đầu cho phép: "Cả cái tủ quần áo của anh em muốn lấy cái nào thì lấy, mà cái gì trong phòng này chả là của em, đến anh còn là của em nữa là"

Tôi tròn mắt nhìn Levi: "Anh học đâu ra kiểu nói đấy vậy? Nghe lạ quá"

"Tch, học em đấy đồ ngốc"

"Hì hì, thật ạ?" - Thì ra tôi cũng nói mấy lời sến sẩm đó nữa hả.

Sau đấy thì Mikasa sang giúp tôi lau người, đương nhiên là Levi bị đuổi ra khỏi phòng. Xong xuôi tôi lại ngồi chăm chú đọc sách, còn Levi thì xem tài liệu. Khung cảnh yên bình ấm áp vô cùng.

Một lúc sau, tôi gập sách lại, lên tiếng: "Levi nè, muộn rồi đó, đi ngủ thôi anh"

"Ờ anh xem nốt đống tài liệu, em cứ ngủ trước đi" - Anh ấy còn không thèm ngóc đầu khỏi đống giấy tờ đó nữa.

"Haizz, thế thôi em sẽ chờ anh vậy" - Tôi thở dài chán nản.

"Không được, em ngủ sớm đi cho khoẻ"

Tôi cằn nhằn: "Levi à, em chuyển qua đây để giúp anh ngủ sớm mà anh lại thế này hả? Anh không ngủ thì còn lâu em mới ngủ trước anh"

"Nhưng mà anh còn phải xem giấy tờ nữa. Ngoan, ngủ sớm đi nhé" - Levi dịu giọng dỗ tôi.

Tôi kiên quyết phản đối: "Anh đừng có mơ! Em thừa biết anh cậy mình ngủ ít, dồn hết tài liệu về đêm để làm, như thế hại sức khoẻ lắm. Anh cải thiện dần giấc ngủ đi chứ! Mà anh cũng nhận vừa việc về mình thôi, cái đồ tham công tiếc việc, chị Hange kể hết cho em biết rồi. Cho nên, anh mà không ngủ thì em sẽ theo giờ giấc của anh luôn đấy"

"Tch, dám đe doạ anh hả? Em đúng là con nhóc cứng đầu mà"

"Uhm, thế nên là anh đi ngủ nhé?"

"Rồi rồi nghe em hết" - Levi bất lực đồng ý với tôi.

Anh ấy đứng dậy rời bàn, đỡ tôi nằm xuống, thổi tắt nến rồi chui vào trong chăn ôm tôi.

Tôi cười mãn nguyện chạm tay vào mắt anh ấy: "Levi, ngủ ngon nhé"

"Uhm, ngủ ngon Y/n"

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng thở đều đều của Levi, anh ấy ngủ rồi. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ giúp tôi lờ mờ thấy được gương mặt của anh ấy, Levi lúc ngủ cũng không khác bình thường là bao, các đường nét có phần dịu hơn một chút, nhưng mà chân mày vẫn cứ cau lại. Tôi vô thức đưa tay lên xoa sống mũi của anh ấy, chân mày có giãn ra một ít. Rốt cuộc Levi đã trải qua những gì mà đến ngủ cũng chẳng buông lỏng cảnh giác vậy? Người đàn ông này đúng là luôn khiến tôi vừa thương lại vừa yêu sâu sắc mà.

Không hiểu sao càng về đêm thì cơn đau càng dữ dội hơn, tôi cũng không thể cựa quậy để đổi tư thế nằm vì quá đau. Tôi bắt đầu thấy cả người lạnh dần, đặc biệt là phần bụng bị chấn thương, mồ hôi cũng rịn ra trên trán. Cảm giác vừa đau đớn lại vừa khó chịu, ngủ cũng không nổi, chỉ có thể nằm đó tự mình chịu đựng cơn đau trong im lặng.

Tôi không muốn đánh thức Levi dậy, giấc ngủ với anh ấy quý giá vô cùng, nên cả tiếng rên rỉ tôi cũng cố kìm lại, cũng không dám thở quá mạnh. Tôi nhắm chặt mắt, tay gắt gao túm lấy chăn, răng thì cắn mạnh vào môi dưới để làm phân tán cơn đau chỗ vết thương.

Không biết chịu đựng như thế trong bao lâu, người bên cạnh đột nhiên hốt hoảng lên tiếng: "Y/n, em làm sao thế này?"

Làm anh ấy tỉnh mất rồi, tôi lờ mờ mở mắt ra, cố để các cơ mặt giãn ra như bình thường, nhẹ giọng khó khăn nói: "Em không sao, hơi đau chút thôi, lát là hết ấy mà, anh cứ ngủ tiếp đi"

Vẻ mặt Levi không bớt lo lắng chút nào, lấy tay áo thấm mồ hôi cho tôi: "Không sao mà mặt trắng bệch thế này à?"

"Em không sao thật mà, chắc là cái xương sườn gãy đợt trước dở chứng thôi anh" - Mấy cú đá của hai tên đó gây ảnh hưởng không nhỏ đến phần xương sườn chưa hồi phục hoàn toàn của tôi, nhưng đúng là thế này chẳng nhằm nhò gì so với cái đêm tôi bị sự đau đớn hành hạ vì gãy xương sườn. Tôi hãy còn chịu được.

Levi trèo xuống giường, đi xuống nhà làm cái gì đó, một lúc sau thì thấy anh ấy bưng lên một chậu nước ấm. Levi cẩn thận nhúng khăn vào nước rồi đặt lên phần bụng bị chấn thương của tôi. Anh ấy thở dài nhìn tôi đau lòng: "Em đau thì phải nói với anh chứ, lần sau đừng âm thầm chịu đựng như thế nhé, anh là người yêu em cơ mà"

Tôi nghe vậy thì cũng không yên lặng chịu đựng nữa, nhắm chặt mắt, tôi bật ra tiếng rên rỉ đau đớn trong vô thức: "Levi, em đau quá, Levi, đau, Levi, Levi". Tôi biết rằng bên cạnh tôi có một người đang quan tâm chăm sóc tôi hết mực.

Anh ấy liên tục thay khăn cho tôi, rồi lại thấm mồ hôi cho tôi, nắm chặt lấy tay tôi, xoa dịu gương mặt cau có vì đau đớn của tôi. Cơn đau cũng giảm dần, mãi đến tờ mờ sáng, tôi mới chìm được vào giấc ngủ, trước đó, khuôn mặt đau lòng của Levi vẫn in sâu trong tâm trí tôi.

Lúc tôi tỉnh dậy thì bầu trời đã sáng hẳn, tôi thấy Historia đang ngồi cạnh đọc sách thì lên tiếng gọi cô ấy.

"A Y/n tỉnh rồi đó hả? Trông cậu có vẻ mệt mỏi quá, để tớ lấy cháo cho cậu ăn nhé"

"Cảm ơn cậu, Historia, bây giờ là lúc nào rồi? Với lại, Levi đâu rồi?"

"Giờ cũng gần trưa rồi đó, còn Binh Trưởng Levi thì đã vào Thành Trost từ sáng nay rồi, anh ấy lo cho cậu lắm, còn định xin nghỉ phép nữa đấy, nhưng mà hình như có chuyện quan trọng nên chị Hange không cho, Binh Trưởng mới nhờ tớ chăm sóc cậu nè"

Tôi gật đầu cảm ơn Historia, sau đó tôi ăn được một ít cháo, chẳng có khẩu vị gì hết, cả người còn dấp dính vì mồ hôi nữa chứ, khó chịu thật.

Đúng lúc tôi ăn xong thì Levi về tới nơi, anh ấy mở cửa phòng, nhìn thấy tôi có vẻ ổn thì thở phào một hơi rồi đi nhanh tới ôm tôi vào lòng. Tôi có chút bất ngờ.

"Levi, Historia đang nhìn kìa" - Tôi nhẹ giọng nhắc nhở anh ấy nhưng dường như Levi không quan tâm cho lắm, sau đó, Historia cũng biết ý đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi, Levi vẫn chưa buông tôi ra, tôi dường như có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh ấy.

"Em không sao đâu mà, hết đau rồi" - Tôi vỗ nhẹ lên lưng Levi trấn an.

"Uhm" - Anh ấy nhỏ giọng đáp nhưng vẫn ôm tôi.

"Em xin lỗi, hôm qua em đã làm anh mệt mỏi rồi"

Lúc này Levi mới buông tôi ra, cau mày nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói: "Xin lỗi cái gì chứ? Y/n, lần sau anh cấm em chịu đựng thế này nữa, đau thì cứ kêu, có vậy thì anh mới giúp được em chứ. Y/n, em phải hiểu là anh yêu em, anh muốn hiểu em, anh muốn biết em cảm thấy thế nào, thế nên đừng giấu anh, tin tưởng anh nhé. Anh ngủ bao nhiêu không quan trọng bằng việc em phải chịu đau đớn đâu, nên là đừng có sợ phiền đến anh, em mới là đứa cần phải yêu quý bản thân mình hơn đấy"

Hoá ra Levi cũng biết tôi âm thầm chịu đau vì lo cho giấc ngủ của anh ấy. Quả nhiên là nên thẳng thắn trong một mối quan hệ mà. Còn nhiều điều tôi cần phải học lắm.

"Em biết rồi ạ, lần sau em sẽ không yên lặng nữa, nhưng bù lại anh cũng phải thẳng thắn với em đấy nhé, không được giữ trong lòng đâu"

Levi nắm tay tôi: "Được, anh sẽ làm vậy, dù sao bây giờ anh cũng có người để chia sẻ rồi mà"

Chúng tôi nhìn nhau cười nhẹ. Đúng vậy, bây giờ tôi và Levi đã không còn một mình nữa, chúng tôi có nhau rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net