Chương 54: Thăm nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới sáng sớm, Levi đã đứng trước gương chỉnh đi chỉnh lại quần áo rồi, anh ấy còn nhất quyết không cho tôi cài khăn cổ hộ anh ấy nữa.

Tôi thì cứ ngồi chống tay nhìn ngắm Levi đi qua đi lại trong phòng, đáng yêu ghê. Cuối cùng anh ấy chọn một bộ suit xanh đậm cùng vest đen và áo sơ mi trắng. Tóc thì được chải gọn gàng đến nỗi không một sợi nào được phép vô tổ chức.

Tôi giơ ngón cái ra với Levi, ý bảo là anh hoàn hảo lắm rồi đó. Đúng là thế thật, vẫn là kiểu ăn mặc như thường ngày, nhưng mà hôm nay anh ấy toát ra cái khí chất gì đó trông rất cuốn hút.

Xong xuôi, cả đội chúng tôi cùng với chị Hange và anh Moblit (tôi mời thêm cả họ nữa) khởi hành đến Quận Hase. Trên đường đi, Levi cứ nắm tay tôi suốt, xem chừng anh ấy căng thẳng lắm.

"Ái chà Levi, lần đầu tôi thấy anh lo lắng nhiều thế đó" - Chị Hange trêu chọc.

"Tch, liên quan gì đến cô chứ cái đồ b... Hange"

"Ôi trời, anh vừa gọi tôi bằng tên đó hả? Căng thẳng đến nỗi biến thành người lịch sự rồi à?"

"Cô im ngay!"

Tôi cười khúc khích. Levi đang cố tránh cách cư xử khó ở thường ngày đây mà, chắc anh ấy cho rằng gia đình tôi gia giáo đến mức nói chuyện cũng phải dùng kính ngữ đấy.

"Levi à, cứ thoải mái thôi" - Tôi nói với anh ấy.

"Ừ, biết là thế nhưng mà anh không thả lỏng nổi. Nhỡ bố mẹ em không thích anh thì sao?"

"Không có chuyện đó đâu mà" - Tôi trấn an Levi.

Vì Quận Hase ở ngay gần Quận Trost nên chúng tôi đi khoảng nửa tiếng là tới. Nhà tôi khá to, nếu không muốn nói là rất to, vì đây chính xác là một dinh thự, có 4 tầng lận, còn cả sân vườn các thứ nữa. Gia đình tôi chọn ở một vùng không đông người lắm và khá yên bình, sống cũng thoải mái, chỉ là mỗi lần đi vào trung tâm thành phố thì hơi mất thời gian thôi.

"Đến nhà tôi rồi đây" - Tôi rung chuông chờ người ra mở cửa.

Connie, Sasha và Jean khi thấy nhà tôi thì há hốc mồm.

"Tôi biết nhà cậu giàu rồi nhưng mà không ngờ đến mức này đấy" - Connie ngỡ ngàng nhận xét.

"Còn chăn nuôi nữa kìa, thế tức là sẽ có thịt để ăn đúng không?" - Sasha thì ngơ ngẩn nghĩ đến đồ ăn.

"Cậu điên rồi, vào Trinh Sát Đoàn làm gì vậy?" - Jean khó hiểu nhìn tôi.

Tôi chỉ buồn cười nhìn ba người này, họ lúc nào cũng có những biểu cảm hết sức sinh động nhé. Lúc này, bố mẹ cùng em trai tôi cũng ra tới cổng.

Không biết đã qua bao nhiêu tháng ngày rồi tôi chưa gặp họ nữa, tôi ngay lập tức ôm lấy bố mẹ, những người thân yêu của tôi. Mẹ tôi vỗ về bờ vai run rẩy của tôi mà trấn an: "Được rồi con gái, để lát nữa chúng ta nói chuyện nhiều hơn nhé"

Tôi gật đầu giới thiệu mọi người với nhau.

"Đây là gia đình tôi, bố, mẹ và em trai tôi"

"Còn đây là Đội của con ạ"

Bố tôi ngay lập tức để ý và bắt tay Levi: "Chắc hẳn anh là Binh Trưởng Levi phải không? Cảm ơn anh đã đánh giá cao năng lực của con bé Y/n nhà tôi, con bé cảm kích anh lắm khi được chọn vào Đội của anh đấy. Nghe nói là người yêu của con bé cũng ở cùng Đội với nó, mong anh giúp đỡ nhiều cho hai đứa"

Levi và những người khác nghe xong thì khó hiểu quay sang nhìn tôi. Tôi cười cười, vì tôi vẫn chưa nói với bố mẹ người yêu tôi là "chiến binh mạnh nhất nhân loại" - Binh Trưởng Levi, tôi chỉ muốn trước tiên họ đánh giá anh ấy qua góc độ là một con người bình thường thôi.

Tôi kéo tay bố tôi: "Bố, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện được không?"

"Ừ phải, mời mọi người vào trong nhà uống nước"

Nhà tôi lớn nhưng không có người hầu, vì bố mẹ tôi thích sống thoải mái như này, dù là có chút vất vả vì mẹ tôi bị tàn tật ở chân. Mọi người ngồi ở phòng khách và bắt đầu trò chuyện.

Tôi giới thiệu từng người trong Đội cho bố mẹ, thực ra tôi cũng thường xuyên nhắc đến họ qua thư, nhưng giờ bố mẹ tôi mới có dịp gặp mặt. Bố tôi làm kinh doanh bên mảng xây dựng kỹ thuật, thường xuyên tiếp xúc với công nhân, nên ông nói chuyện cũng chẳng kiểu cách gì, bỗ bã lắm. Vì vậy, không khí cuộc trò chuyện dần trở nên thoải mái hơn nhiều.

Tiếp đến là phần quan trọng, tôi chỉ vào Levi ngồi cạnh bắt đầu giới thiệu: "Bố, mẹ, giới thiệu với hai người, đây là người yêu con, Binh Trưởng Levi"

Bố mẹ tôi nghe vậy thì có chút bất ngờ. Ngay lập tức, bố tôi quay sang chỗ anh ấy: "Thật ngại quá, hồi nãy ngoài cổng tôi đã thất lễ rồi"

"Dạ không có gì đâu bác, lúc đó bác cũng chưa biết chuyện mà"

Tiếp theo là một vài câu hỏi cơ bản, kiểu như năm sinh, quê quán, gia cảnh, định hướng tương lai.

Levi trả lời rành mạch từng câu một: "Cháu là Levi Ackerman, sinh năm 820 tại thành phố ngầm, cháu là trẻ mồ côi nên không có bố mẹ gì ạ"

Nhìn vẻ mặt bố mẹ tôi là biết họ ngạc nhiên lắm. Thứ nhất là vì chênh lệch độ tuổi giữa tôi và anh ấy quá xa, những 17 năm lận. Thứ hai là về gia cảnh của Levi, thành phố ngầm, một nơi chẳng tốt đẹp gì, hầu hết những người ở đó không là tội phạm thì cũng là mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ, mà anh ấy còn không có người nuôi dạy đàng hoàng nữa.

Levi biết hết những điều đó, nhưng anh ấy vẫn quyết tâm nói ra tất cả: "Cháu không biết bố cháu là ai, vì ông chỉ là một khách làng chơi, còn mẹ cháu là... gái điếm. Dù như vậy, mẹ con cháu đã sống nương tựa vào nhau, mẹ là người đầu tiên dạy cháu những điều nên làm và không nên làm. Không may là vào năm cháu lên 5, mẹ cháu đã qua đời vì bạo bệnh, sau đó cháu được bác cháu, Kenny Đồ Tể, một tên sát nhân, nhận nuôi và dạy cho cháu những kỹ năng để sinh tồn dưới thành phố ngầm. Khoảng thời gian tiếp theo, cháu sống tự lập và trở thành một tên tội phạm khét tiếng dưới đó, sau này cháu được Đoàn Trưởng Erwin Smith thu nhận dưới trướng và trở thành một lính Trinh Sát"

Nói đến đây, ai cũng quá đỗi bất ngờ trước quá khứ của Levi, tôi nhìn anh ấy thông cảm, nắm chặt tay anh ấy động viên. Tôi biết là Levi đang rất áp lực, nhưng anh ấy đã chọn sự thành thật. Anh ấy đã đặt niềm tin vào gia đình tôi.

Thực ra trước khi đi tôi cũng đã khuyên Levi rằng không cần thiết phải nói về toàn bộ quá khứ đen tối của anh ấy. Nhưng Levi chỉ nói với tôi rằng: "Anh sẽ thẳng thắn. Nếu bố mẹ em đánh giá anh không xứng với em, thì tức là anh chưa đủ tốt với em". Dù anh ấy đã nói vậy, nhưng tôi không đời nào buông tay Levi đâu.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, Armin lên tiếng: "Cháu biết là quá khứ của Binh Trưởng không phải tốt đẹp gì, nhưng anh ấy luôn quan tâm đến những người xung quanh và luôn chiến đấu cho tự do của nhân loại"

"Đúng vậy đấy ạ, chúng cháu luôn tin tưởng vào anh ấy" - Jean tiếp lời.

"Binh Trưởng lúc nào cũng cau có nhưng cháu phải thừa nhận là anh ta làm việc rất có trách nhiệm" - Đến cả Mikasa cũng nói đỡ.

"Và anh ấy cũng yêu thương Y/n lắm đó ạ" - Chị Hange cười nói.

Tôi nhìn họ bằng ánh mắt cảm kích. Lúc này, Levi nói tiếp: "Thực ra cháu không phải một người tốt, cháu hay cau có và chửi bới người khác. Nhưng cháu có thể đảm bảo chắc chắn rằng cháu không bao giờ để cho Y/n phải chịu ấm ức, cháu sẽ cho Y/n được hạnh phúc, và hơn hết, cháu sẽ bảo vệ cô ấy hết sức trên chiến trường"

Bố mẹ tôi nghe xong toàn bộ những lời giãi bày của Levi thì gật gù: "Cậu đã rất thẳng thắn, tôi đánh giá cao điều đó, thực ra tôi khá là hài lòng với cách hành xử của cậu, từ những gì con gái tôi kể ở trong thư, tôi đã biết cậu không phải là một người dễ chịu khi giao tiếp, nhưng cậu là một người tử tế và tốt bụng. Chỉ là tôi có chút bất ngờ vì người yêu nó là Binh Trưởng thôi, và cả quá khứ của cậu nữa"

Mẹ tôi tiếp lời: "Nhưng mà cậu biết đấy, gia đình tôi thích nhìn vào hiện tại hơn là đánh giá quá khứ của một người. Thực lòng, tôi ngưỡng mộ cậu vì sống ở một nơi như thành phố ngầm mà vẫn có ý thức cao về đạo đức như vậy, chắc hẳn mẹ cậu là một người rất đáng kính. Vậy nên, tôi chấp nhận cho cậu qua lại với con gái tôi"

Tôi nghe vậy thì thở phào, thông qua rồi. Tôi biết mà, bố mẹ tôi vẫn luôn cởi mở như vậy.

"Cháu cảm ơn hai bác ạ" - Sau đó, Levi lấy ra một giỏ hoa và một chai rượu biếu bố mẹ tôi.

"Ái chà, rượu ngon, lát nữa ăn trưa phải làm mấy ly với con rể tương lai luôn nhỉ" - Bố tôi cười khoái chí.

Tôi day trán, bố tôi lúc nào cũng hấp tấp vậy đó.

"Được rồi, ông cũng vừa vừa thôi, giữ mặt mũi tí xem nào. Conrad, mau dẫn mọi người mang đồ lên phòng rồi xuống giao lưu nhé" - Mẹ tôi giao việc cho em trai tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net