Chương 63: Chuẩn bị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình hình là trong vòng một tháng nữa, Đoàn Trinh Sát phải chuẩn bị tươm tất cho chiến dịch Tái chiếm Thành Maria. Chúng tôi đã dọn được hơn nửa đường tới Quận Shiganshina rồi. Sớm hơn dự tính, và không được phép thất bại, bởi dẫu sao, tái chiếm vùng đất đã mất là có thể xử lý được sự chống đối của các quý tộc bị đánh thuế nặng, cũng như bảo đảm Trinh Sát Đoàn khỏi nguy cơ vỡ nợ vì nhiều khoản chi phí phát sinh. Quan trọng hơn cả là bí mật trong căn hầm nhà Yeager.

Về mũi tiêm hoá Titan mà chúng tôi có được từ chỗ Kenny, được giao cho Levi toàn quyền quyết định ai sẽ là người sử dụng nó.

Hôm nay chị Hange và Conrad giới thiệu một loại vũ khí mới, thương sét. Cái này được đội nghiên cứu phát triển từ những công nghệ mới mà Quân Cảnh Vệ Trung Ương đã giấu diếm. Conrad giờ ăn nằm ở đội nghiên cứu của Trinh Sát Đoàn luôn rồi, cũng đóng góp kha khá cho quân đoàn, chỉ có điều thằng bé không phải là lính.

Điểm đặc biệt của loại vũ khí này nằm ở sức công phá cực kỳ lớn, giống như một tia sét giáng xuống vậy, đến mức phá huỷ được những cái cây lớn nhất trong rừng. Quan trọng hơn, thương sét được dự đoán là có thể phá vỡ lớp giáp của Titan Thiết Giáp. Cùng với 'cú đấm thép' mà Eren có được sau thí nghiệm tháng trước, cơ hội để chúng tôi đánh bại Titan Thiết Giáp ngày càng lớn.

Tuy nhiên, vũ khí càng mạnh thì càng khó sử dụng, điểm yếu của thương sét nằm ở chỗ có thể gây nguy hiểm cho người sử dụng bởi chính sức mạnh của nó. Thường thì để giết Titan, chúng tôi sẽ bắn móc câu vào gáy bọn chúng và chém, nhưng nếu dùng thương sét theo kiểu đó thì chỉ có tan xác. Đó là lý do tại sao vũ khí này chỉ hữu dụng khi địa hình xung quanh là những vật thể to lớn, nhiệm vụ của chúng tôi là cố định bản thân tại một điểm, bay lên để phóng thương sét vào mục tiêu rồi nhanh chóng rút về điểm cố định trước đó.

Đó là tất cả những gì mà chúng tôi phải tiếp nhận huấn luyện, cách sử dụng thương sét hiệu quả. Tất nhiên, thứ vũ khí này không dễ để sản xuất với số lượng lớn, nên chỉ có lính kỳ cựu của Trinh Sát Đoàn và một số phân đội đặc biệt mới được giao quyền sử dụng, trong đó có Đội Levi. Thêm nữa, thương sét khá nặng và cồng kềnh, nên mỗi người không thể mang quá 4 cái được.

Cũng sắp đến ngày triển khai chiến dịch Tái chiếm Thành Maria rồi, vậy nên chúng tôi đã phải gấp rút tập luyện rã cả người để sử dụng thành thạo thứ vũ khí quý giá này, tuyệt đối không được phép xảy ra sai sót.

Tôi vừa mới từ sân huấn luyện trở về, mấy ngày nay  hôm nào cũng vậy, huấn luyện từ sáng đến tận sát giờ ăn tối, mệt muốn chết. Tôi vừa vào phòng đã thấy bóng dáng Levi ngồi xem văn kiện, nhóc Noah thì yên vị trong lòng anh ấy.

Levi không hổ danh là "chiến binh mạnh nhất nhân loại", chỉ cần đúng một buổi là thành thạo vụ sử dụng thương sét. Mikasa cũng không khác, chỉ vỏn vẹn hai buổi là sử dụng loại vũ khí này hiệu quả rồi. Cái dòng máu Ackerman đúng là không đùa được mà. Còn mấy đứa chúng tôi thì vẫn đang cố gắng từng ngày, tất nhiên cũng ổn dần rồi.

"Noah của chị đâu rồiiii???" - Tôi cao hứng gọi đứa nhóc kiêu ngạo.

Noah không động đậy chút nào luôn, tôi chán nản, bèn lấy ra cái que có gắn chuông nhỏ trên đấy, lắc lắc vài cái, quả nhiên nhóc ta chạy như bay về phía tôi, đúng là cái đồ ham chơi. Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, lắc qua lắc lại cái chuông, làm Noah cũng nhảy nhót khắp nơi, nhìn đến là thích thú. Một người một mèo đang chơi đùa vui vẻ thì có giọng nhắc nhở vang lên: "Em không đi tắm đi còn chuẩn bị ăn tối"

"Rồi rồi em biết rồi mà, nhưng mà em mệt quá, cho em nghỉ ngơi chút đi!!" - Nói đoạn tôi ôm Noah nằm trườn ra ghế.

"Không được! Em đi tắm luôn đi, không lại như hôm qua nằm ngủ quên luôn đó!"

"Em mỏi lắm, nằm chút rồi em dậy tắm nhé, em không ngủ đâu, hứa đấy!" - Tôi lèo nhèo với Levi.

"Không là không! Bẩn thế mà em cũng chịu được à?!" - Levi lại cằn nhằn nữa rồi.

Đúng là cả người tôi đang dấp dính bụi bặm đây, nhưng mà chả có chút nghị lực nào để nhấc người dậy đi tắm cả. Tôi chẳng thèm đáp lời Levi, mí mắt nặng trĩu chuẩn bị đóng sụp xuống, trần nhà cứ mờ dần trước mắt tôi. Đúng lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cả cơ thể tôi đột ngột bị bế thốc lên, lại là tiếng cằn nhằn quen thuộc: "Anh nói có sai đâu, biết ngay là em định đi ngủ mà"

Tôi ngơ ngác nhìn Levi rồi tỉnh bơ nói: "Đâu có, do Noah dụ dỗ em đó chứ"

"Tch, em chỉ viện cớ là giỏi thôi" - Nói rồi anh ấy bế tôi thẳng vào nhà tắm.

Levi đặt tôi ngồi xuống ghế, cẩn thận cởi áo sơ mi cùng mấy cái dây dợ lằng nhằng trên người tôi, miệng còn lẩm bẩm: "Khiếp, khó chịu như này mà em vẫn ngủ được hả?"

Tôi ngáp dài: "Lúc trước anh cũng ngủ không thèm thay đồ còn gì, lại còn không nằm giường nữa, thế còn khó chịu hơn ấy"

"Tch, lại viện cớ"

Tôi ôm cổ anh ấy làm nũng: "Levi, gội đầu cho em được không?"

"Em có tay tự gội đi" - Nói thì nói thế, nhưng đã bế tôi đặt vào chậu nước rồi.

"Ngửa đầu ra đây anh xem nào" - Tôi cười tít mắt làm theo, lúc nào cũng cằn nhằn mà vẫn chăm sóc theo ý tôi.

Thật sự rất thoải mái, tôi khép mắt tận hưởng cảm giác được Levi gội đầu cho.

"Mệt mỏi lắm hả?" - Anh ấy quan tâm hỏi han.

Tôi bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn gật đầu: "Anh tắm giúp em luôn được không?"

"Tch, thôi được rồi, chỉ lần này thôi đấy nhé"

Bàn tay Levi tỉ mỉ lướt lên từng tấc da thịt của tôi, cẩn thận cọ rửa sạch sẽ. Đem tôi dựa vào thành chậu, hai tay anh ấy lần mò đến bộ ngực mềm

mại mà vân vê, xoa bóp. Từ cổ truyền đến hơi nóng cùng cảm giác bị gặm cắn đến tê dại làm cho tôi không thể không mở to mắt: "L-Levi, đừng..."

Ngón tay Levi vẫn cầm nắm không ngừng bóp nặn, thỉnh thoảng dùng ngón trỏ cùng ngón cái vân vê
tiểu quả đỏ ửng.

"Levi, em mệt" - Tôi khẽ than bằng cái giọng khàn khàn, mang hơi thở khe khẽ.

Trong mắt anh ấy tràn đầy nhu tình: "Là tại em ép anh trước, anh muốn em"

Levi vội vàng hôn lên môi tôi, linh hoạt đưa lưỡi mềm mại vào trong khoang miệng tôi mà quấn quýt, bàn tay buông hai viên ngọc nhũ ra đem tôi xoay người đối mặt với anh ấy để dễ hôn hơn. Một tay vuốt ve lưng tôi, một tay thăm dò vào giữa hai chân tôi, dùng hai ngón tay tách ra hai mảnh thịt non, thăm dò vào bên trong da thịt chặt chẽ mềm mại.

Môi Levi dời về phía vành tai liếm hôn, trêu đùa, còn gặm cắn da thịt, làm tôi không khỏi run rẩy, vô thức phát ra những tiếng rên rỉ.

Tôi có thể rõ ràng cảm nhận được ngón tay anh ấy đang làm loạn trong cơ thể tôi, không hề cảm thấy đau đớn mà còn có chút... sung sướng.

Nụ hôn nóng âm liếm mút dần xuống phần cổ, lưu luyến tại xương quai xanh, rồi lại mút lên bộ ngực sữa, dùng răng khẽ cắn.

"Ưm... nhẹ chút..." - Một tay tôi đặt lên vai anh ấy, một tay bám lấy đầu Levi đang vùi vào ngực tôi.

Ngón tay thám hiểm nơi tiểu huyệt biến thành hai ngón, cảm giác căng ra làm cho tôi khẽ kêu một tiếng.

Tôi biết thế này không ổn chút nào, liền giữ chặt cánh tay Levi, khiến động tác ra vào của anh ấy chậm lại, tôi thở hổn hển nói: "L-Levi, còn... ăn tối nữa"

Anh ấy nghe vậy thì khựng lại một lát, khó chịu kiềm chế rút ngón tay ra: "Tối nay em đừng hòng thoát"

Lời đe doạ của Levi vẫn luôn có sức nặng, liệu ngày mai tôi còn đi nổi không đây?

Anh ấy quấn tôi vào trong khăn rồi bế tôi ra khỏi nhà vệ sinh, còn mặc quần áo và lau tóc cho tôi nữa, không khác chăm con nhỏ là bao. Tôi chỉ việc ngồi yên hưởng thụ là được.

Cuối cùng thì chúng tôi vẫn xuống nhà ăn có chút muộn, tất cả là tại Levi. Tôi lấy đồ ăn rồi ngồi cùng khoá 104, còn anh ấy thì qua ngồi bàn cấp trên.

"Ta sẽ chiến thắng! Với những vũ khí mới này, bọn Titan sẽ như tờ giấy thôi!" - Tôi vừa ngồi vào bàn thì nghe tiếng Marlow hào hứng.

Cùng là khoá 104, nhưng lần tuyển quân này mọi người gia nhập Trinh Sát Đoàn với tâm thế hào hứng, khác hẳn với sự căng thẳng và nỗi sợ hãi trong lần gia nhập quân đoàn của chúng tôi, thế là đủ hiểu mọi người trông đợi vào chiến dịch Tái chiếm này đến mức nào.

"Mà Hitch không ngăn cậu hả?" - Sasha tò mò hỏi.

"Tại sao Hitch lại ngăn chứ?" - Marlow hỏi lại.

Sasha và Connie nở cái nụ cười quái đản trêu chọc cậu bạn: "Còn sao nữa? Rõ là hai cậu... cậu biết đấy?"

"Tôi chả hiểu, nhưng Hitch có bảo rằng tôi 'không hợp' và 'yếu thì đừng ra gió'. Nên tôi đã nghĩ lại, nói là 'Tôi nhìn lầm cô rồi'" - Marlow kể lại mà khiến chúng tôi cạn lời.

Cái tên này ngu ngốc hệt như mái tóc của hắn vậy.

"Mà thật ra cái đám hào hứng giống cậu chỉ có một lũ tân binh không có kinh nghiệm chiến đấu thôi" - Jean thẳng thắn nói.

Floch, một tân binh bàn bên nghe vậy thì bất mãn: "Này, bộ cậu nghĩ mình là anh hùng từng trải trận mạc hả?"

Ừ thì chúng tôi chẳng phải anh hùng, cũng mới vào Trinh Sát Đoàn được hơn nửa năm thôi, nhưng tôi dám chắc, kinh nghiệm là thứ chúng tôi có nhiều hơn so với bọn họ. Họ chưa gặp Titan bao giờ, chưa từng giết chóc bao giờ, và họ cũng chưa thật sự hiểu hết được cái nỗi sợ đó nữa, cái nỗi sợ khi phải chứng kiến những người đồng đội hy sinh, rồi lại tự hỏi bao giờ sẽ đến lượt mình. Nếu nói Trinh Sát Đoàn là một tổ chức bịp bợm thì cũng không phải nói quá đâu, sẽ có những người hối hận, tuy nhiên, sự thật là khát vọng tự do vẫn luôn tồn tại ở đó.

Đúng như Floch nói, chỉ cần nhìn mặt thôi là đã nhận ra chúng tôi phải trải qua không ít chuyện rồi, tàn khốc có, khủng khiếp có, cay đắng có, đều là những chuyện không dễ gì nói ra thành lời.

Connie rời đi sớm, hẳn là cậu ấy nặng lòng lắm, chỉ cần nghĩ đến cái cảnh mẹ mình bị biến thành Titan thôi là đã đủ căm hận và bất lực vô cùng rồi.

"Sau tất cả mọi chuyện, đến giờ nó vẫn mơ hồ. Chúng ta đang thật sự chiến đấu với ai? Bởi vì Titan chỉ là... những con người bị tra tấn bởi ác mộng?"

Bầu không khí rơi vào nặng nề sau câu nói của Eren, tôi không thể phủ nhận rằng điều cậu ấy đang nói tôi cũng đã từng nhiều lần nghĩ tới, và không có một câu trả lời rõ ràng nào hết. Liệu chúng tôi còn nhân tính không? Câu hỏi ấy lại lần nữa dấy lên trong tôi.

"Thật tình, Eren. Thứ mày phải nhớ là người đàn ông đó kìa" - Jean đang nhắc đến người mà Eren đã thấy sau khi lấy lại ký ức, người đàn ông thuộc Trinh Sát Đoàn đã gặp bố Eren.

"Thử đập đầu xem có nhớ không" - Sasha đưa ra gợi ý không thể hữu ích hơn.

"Hay thử để Giáo Quan cụng đầu một cái xem sao" - Jean châm chọc.

Đột nhiên Eren đập bàn đứng phắt dậy rồi thốt ra tên Giáo Quan Keith Shadis một cách khó hiểu. Chả nhẽ cậu ta bị đùa cợt đến mức tưởng thật luôn rồi hả? À không, hoá ra người đàn ông đó là Giáo Quan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net