Chương 83: Tụ họp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Levi vừa vào phòng ăn thì Connie đã hồ hởi rót rượu cho chúng tôi. Chị Hange bắt đầu đứng lên phát biểu: "Hôm nay là Giáng Sinh, là thời gian để chúng ta nhìn lại một năm đã qua, vui vẻ có, đau buồn có, thành công có, thất bại có, quá nhiều chuyện đã xảy ra. Với tư cách là Đoàn Trưởng của Đoàn Trinh Sát, tôi thật lòng cảm ơn mọi người vì đã dâng hiến cả trái tim. Giờ thì, khai tiệc thôi!!"

Tất cả đều tươi cười nâng ly rồi uống cạn. Rượu vang trôi tuột xuống họng làm ấm cả cơ thể, rượu này khá nhẹ, cũng không đắng lắm, thay vào đó là vị ngọt thanh, thơm mùi quế, cam và chanh. Đây chính xác là một ly rượu đặc trưng cho ngày lễ Giáng Sinh.

Mọi người bắt đầu ăn uống và trò chuyện rôm rả trong tiếng nhạc êm đềm, chủ yếu là những chuyện đã qua. Tôi phải thừa nhận rằng chưa bao giờ tôi trải qua một năm đặc sắc đến thế, đặc sắc vì nhiều lý do. Gia nhập Trinh Sát Đoàn, chiến đấu với Titan, chiến đấu với con người, tận mắt chứng kiến bạn bè đồng đội hy sinh, bị phản bội, bị đâm sau lưng, trung thành với đồng đội, xây dựng lý tưởng, chiến thắng, tình yêu, niềm tin. Đủ thứ chuyện trên đời.

Mãi đến lúc Berrma gật gù thì chúng tôi mới xong bữa chính. Dù sao con bé cũng là trẻ con, sẽ không phù hợp để nghe những chuyện như này. Vậy nên mọi người đã tặng quà Giáng Sinh cho Berrma trước, quà to quà nhỏ, ai cũng quý con bé hết, nếu nói Berrma là nhân tố chữa lành tinh thần của Trinh Sát Đoàn thì cũng không phải là nói quá đâu. Sau đó tôi đưa Berrma về phòng ngủ rồi quay lại bữa tiệc.

Lúc này đồ ăn trên bàn đã thay thành món tráng miệng, có bánh táo, bánh nho, bánh crepe và bánh quy, đều là những loại đồ ăn ngọt ngào. Để mọi thứ trở nên thú vị và gần gũi hơn, Armin và Jean đã chuẩn bị một hoạt động. Đơn giản chỉ là bốc câu hỏi để trả lời thôi, một cách để chúng tôi thành thật với nhau hơn và thắt chặt mối quan hệ.

Mọi người bốc câu hỏi theo vòng, đầu tiên không nghi ngờ gì chính là Đoàn Trưởng Hange, chị ấy hào hứng lắm rồi.

Câu hỏi đầu tiên là về căn cứ bí mật. Câu trả lời của chị Hange cũng rất dễ đoán, ừ thì, chính là phòng thí nghiệm của chị ấy, cái này ai cũng biết, thực ra không bí mật lắm đâu, nhưng những gì diễn ra trong căn phòng đó mới là bí mật đấy. Chị Hange còn định kể lể cho chúng tôi về mấy cái thí nghiệm thì đã bị Levi chặn họng, cũng phải thôi, chị ấy mà kể chắc đến sáng mất.

Tiếp theo là đến lượt Jean, câu hỏi của cậu ta là "Hồi nhỏ bạn hay chơi gì với các bạn?"

Jean ngạo mạn trả lời: "Tôi ấy hả? Tất nhiên hồi bé tôi làm đại ca của lũ trẻ đó rồi, bọn chúng phải rước tôi đi khắp xóm ấy chứ"

"Thế rốt cuộc là cậu chơi trò gì? Đừng có nói là chơi nhảy ngựa đấy nhá" - Connie ngồi cạnh trêu chọc làm mọi người phá lên cười.

"Làm gì có chuyện đấy! Bọn tôi đá bóng! Đá bóng nhá!" - Cậu ta liên tục kêu to khẳng định, càng làm mọi người cười nhiều hơn.

Connie là người tiếp theo, câu hỏi của cậu ấy là "Lời khen đáng nhớ nhất bạn từng nghe khi còn bé là gì?"

"Haha, để tôi kể cho, lần đó tôi đã giúp người trong làng cân lương thực, cuối cùng tôi được khen thông minh đấy! Họ nói quả nhiên không sai mà! Hahahahahaha"

Chúng tôi gượng gạo nhìn cậu ta tự sướng, tên ngốc được khen thông minh thì đúng là lời khen đáng nhớ thật.

Đến lượt của Sasha, và câu hỏi của cô ấy cũng phù hợp đến lạ kỳ: "Có món ăn nào khiến bạn hoài cổ không?"

Đúng chủ đề rồi, Sasha không chỉ kể tên các món ăn một cách thông thường, cô nàng còn lục túi rồi đặt cả đống lên bàn để minh hoạ nữa. Tôi đánh giá cao sự chân thực này.

Lượt tiếp theo là của Mikasa: "Điều gì sẽ khiến bạn hạnh phúc khi nghe?"

Cô ấy im lặng, nhưng ánh mắt thì liếc về phía Eren, câu trả lời chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Tôi lên tiếng phá vỡ khoảng không tĩnh lặng: "Tôi nghĩ câu nói khiến chúng ta hạnh phúc chính là 'Tôi yêu cậu', đúng không Mikasa? Tình yêu lúc nào cũng kỳ diệu mà"

"Đồng ý, thế sao chúng ta không nói yêu với Mikasa nhỉ?" - Armin đề nghị.

Thế là cả lũ bắt đầu nhao nhao lên nói "Tôi yêu cậu" với cô ấy. Mikasa ngượng chín mặt rồi lí nhí cảm ơn mọi người, mà tôi nghĩ nguyên nhân chính khiến cô ấy như vậy chính là cái tên Eren ngu ngốc kia, tình cảm của người ta không phải rõ mồn một rồi sao mà cậu ta còn chưa nhận ra nữa.

"Anh yêu em" - Đột nhiên Levi ghé tai tôi nói nhỏ.

Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, rồi mỉm cười: "Em hạnh phúc lắm!"

Câu hỏi tiếp theo là của Eren: "Bạn đã thay đổi thế nào từ khi gia nhập Đoàn Trinh Sát?"

Sau khi đọc câu hỏi, đột nhiên Eren trở nên nghiêm túc hết sức: "Thay đổi à? Chắc điều quan trọng nhất mà tôi nhận ra là chẳng có đúng sai gì ở đây hết. Tôi là người tốt hay là người xấu? Rốt cuộc tôi là thứ gì? Rốt cuộc chúng ta là dân tộc thế nào? Tôi chỉ muốn chúng ta được tự do thôi, nhưng sự thật lại quá tàn nhẫn"

"Eren!" - Mikasa gọi lớn, kéo cậu ấy thoát khỏi bầu không khí căng thẳng.

"Này Eren, mày lạc đề rồi đấy, nhưng thôi lần này tao sẽ bỏ qua cho mày vậy, đến lượt Armin đi" - Jean nhắc nhở, thực ra mọi người đều biết Eren chỉ còn sống được 8 năm, và chuyện cậu ta ám ảnh với lý tưởng tự do không phải cái gì quá lạ lẫm nữa. Có lẽ trong 8 năm cuối cùng của cuộc đời, cậu ấy sẽ làm mọi thứ để được tự do.

Câu hỏi tiếp theo khá là đáng yêu: "Tất cả mọi người miêu tả người ngồi cạnh bằng 5 âm tiết"

Bắt đầu với Armin miêu tả tôi: "Cười chăm chỉ quan tâm"

"Haha, không ngờ cậu nghĩ tốt về tôi thế đấy" - Tôi vui vẻ tiếp nhận lời khen.

"Cái này công nhận nha, Y/n cười nhiều đến nỗi lắm lúc tôi tưởng cậu bị làm sao đấy" - Connie nhún vai trêu tôi, ừ thì tôi là người dễ cười, nhưng có đến mức đấy không cơ chứ?

"Đến tôi miêu tả Levi đúng không? Thế thì sẽ là 'dịu dàng siêu trách nhiệm'"

Levi nghe thế thì "tch" một tiếng, lúc nào được khen anh ấy cũng thế hết, cứ tỏ vẻ khó chịu thôi, nhưng mà dưới bàn lại nắm tay tôi chặt hơn.

"Này xin đấy Y/n, Levi mà dịu dàng chị đi đầu xuống đất, đúng không mấy đứa?" - Chị Hange bĩu môi chê bai.

Tất cả đều im lặng, không ai thừa nhận, cũng chẳng ai phản đối, đúng ra là vì không dám.

"Haha, thì Binh Trưởng của em lúc nào chẳng dịu dàng với em" - Tôi dựa vào người anh ấy tự hào nói, làm mọi người nhìn tôi với ánh mắt kỳ thị.

Trò chơi tiếp tục.

"Bốn mắt điên dở người"

"Này Levi, miêu tả Đoàn Trưởng như thế mà được hả?!"

"Phán xét tình hình nhanh"

"Đúng là Đoàn Trưởng tài giỏi của em! Mắt nhìn hơn hẳn người khác!" - Jean giơ ngón cái quay sang phía chị Hange.

"Chứ không phải là 'Mặt ngựa thích ăn cỏ' hả?" - Eren tham gia trêu chọc.

"Cái này tôi đồng ý nha!" - Cả lũ cười rung cả bàn, gì chứ với chúng tôi mấy trò đùa là không bao giờ có hồi kết.

"Ngốc nghếch hay làm trò" - Tên Jean vẫn còn tức tối mô tả Connie, nhưng mà cái này đúng nha, không cãi được.

"Khoai tây ngốc tham ăn" - Một kẻ ngốc lại nói kẻ khác ngốc sao? Nhưng cũng không sai.

"Đáng sợ nghiêm túc yêu E-" - Sasha còn chưa kịp nói hết thì đã bị Mikasa bịt miệng.

"Năm chữ thôi" - Cô ấy nhắc nhở.

Đến lượt Mikasa, cô ấy liếc Eren một lúc lâu rồi bắt đầu mô tả: "Tốt bụng dũng cảm mạnh"

Tôi để ý thấy mắt Eren loé sáng một chút, có lẽ cậu ta đã bớt ngốc rồi sao?

Cuối cùng là Eren miêu tả Armin: "Tốt thông minh sắc bén"

Câu hỏi tiếp theo dành cho tôi là: "Trinh Sát Đoàn có ý nghĩa gì với bạn?"

"Gia đình" - Tôi trả lời ngay lập tức mà chẳng cần suy nghĩ nhiều.

Tôi chia sẻ thêm: "Mọi người biết đấy, Trinh Sát Đoàn là nơi giúp tôi trưởng thành và nhận ra con người bên trong mình, tôi đã học được rất nhiều từ mọi người. Tôi đã từng là người dễ từ bỏ, và tôi đã từ bỏ không ít lần rồi, nhưng kể từ lần đầu tiên Trinh Sát ngoài thành, tôi biết rằng tôi không thể từ bỏ Trinh Sát Đoàn được nữa, cái này giống như nắm lấy cơ hội ấy. Ngoài tất cả những điều đó, nói ra cái này có thể sẽ hơi ngại, nhưng tôi cảm thấy nếu tôi không nắm lấy cơ hội này, tôi không nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc như bây giờ"

"Cậu nói đúng, trở thành lính Trinh Sát đã khiến chúng ta thay đổi rất nhiều, chưa bao giờ tôi nghĩ tôi có thể trở thành một con người khác sau vỏn vẹn chỉ một năm" - Jean gật gù đồng tình với tôi.

"Thực ra lính Trinh Sát toàn mấy người kỳ dị, đấy là cảm nhận đầu tiên của tôi về nơi này, nhưng mà biết sao được, vào Trinh Sát Đoàn có khác gì đâm đầu vào chỗ chết đâu, kìm nén bản chất rõ ràng là không cần thiết" - Eren tiếp lời.

Tôi bốc câu hỏi cuối cùng trong hộp rồi nói lớn: "Thôi được rồi, câu hỏi tiếp theo cho Binh Trưởng, nhân vật chính của chúng ta ngày hôm nay: 'Điều gì về các thành viên trong Trinh Sát Đoàn khiến anh cảm thấy hạnh phúc?'"

Levi nghe xong câu hỏi thì cau mày, câu này khó cho anh ấy rồi, được người khác khen hoặc khen người khác đều là điều khiến Levi cực kỳ khó chịu.

"Mấy cô cậu ấy hả? Ăn ở thì bừa bộn, lớn rồi mà lúc nào cũng cãi nhau đánh nhau, phiền chết đi được"

Levi nói xong làm ai cũng cúi gằm mặt xuống, vì anh ấy nói đúng quá, dù sao chúng tôi vẫn là trẻ con mà, ừ thì tôi lớn rồi, nhưng những lúc chơi với họ thì tính trẻ con của tôi lại bộc phát.

"Ờ, mấy nhóc cũng có cố gắng làm tôi hạnh phúc đấy... chiến đấu tốt lắm, và quan trọng là mấy cô cậu rất biết nghe lời, ít ra vẫn còn sống"

Nghe những lời này, tôi biết Levi thực lòng để tâm đến chúng tôi, nhưng có gì đó man mác buồn trong câu nói của anh ấy. Levi là kẻ mạnh, rất mạnh, điều này không thể bàn cãi, đồng đội chết trước mắt anh ấy vô số lần, vậy nên việc mọi người còn sống là điều làm anh ấy hạnh phúc, hay ít ra là không phải đau khổ. Levi của tôi, vẫn luôn phải chịu sự giày vò của cô độc, tôi nắm chặt tay Levi, tôi nhất định sẽ không bỏ rơi anh ấy đâu.

"Tch, thôi ngay mấy cái ánh mắt phát tởm đấy đi"

Tôi ngẩng lên, thấy mọi người đang nhìn Levi với ánh mắt long lanh.

"Anh tốt thật đấy Binh Trưởng!" - Armin buông lời cảm thán.

"Thôi ngay!"

"Ôi trời Levi, tôi không ngờ đến một ngày tôi có thể nghe anh nói mấy lời ấm áp đến thế luôn đấy!" - Chị Hange cũng góp giọng.

"Tôi bảo thôi ngay cơ mà!" - Anh ấy lớn tiếng cảnh cáo.

"Binh Trưởng à, anh là cấp trên tốt bụng nhất mà tôi từng biết đó, nên là anh có thể cho tôi miếng bánh táo cuối cùng không?" - Sasha vừa khen vừa nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên tay Levi.

Ngay lập tức Connie đã bịt miệng Sasha lại, còn Jean thì bắt đầu bào chữa: "Cô ta tham ăn thôi Binh Trưởng, haha, anh biết đấy, cô nàng khoai tây mà, haha"

Tôi cười cười nhìn họ, ba người này lúc nào cũng thế nhỉ, ngây ngô hài hước đến đáng yêu.

"Tch, đúng là lũ ngốc, chỉ là một miếng bánh táo thôi mà, thích thì ăn đi này"

Chỉ chờ có vậy, Sasha đã hất tay Connie làm cậu ta ngã ngửa ra đằng sau và bắt đầu chửi um lên, còn cô nàng thì rất lễ phép dùng hai tay nhận lấy miếng bánh rồi ăn ngấu ăn nghiến. Levi gọi họ là 'lũ ngốc' cũng không sai mà.

Ngồi nói chuyện thêm một lát là đến tiết mục tặng quà. Mấy đứa chúng tôi cũng giỏi bày trò lắm, nghĩ ra phương thức trao đổi quà ngẫu nhiên. Cả lũ mỗi người chọn lấy một cái tất treo trên lò sưởi, trong đó ghi tên người sẽ tặng quà cho mình. Tôi nhận được quà từ Sasha, một hộp quà bự chảng mà tôi chưa cần mở đã biết bên trong có gì. Còn Levi thì nhận được quà từ Connie, chưa biết bên trong có gì nhưng giấy gói quà ở ngoài đã cho thấy rõ sự màu mè của nó rồi.

Nhận quà xong cũng là lúc giải tán, hôm nay mọi người sẽ ngủ lại đây, tôi và Levi ngủ chung một phòng, mà nếu nói phòng này là phòng anh ấy cũng không quá đáng đâu. Dù sao lúc trước đây cũng là nhà của anh Erwin, Levi ngủ lại là chuyện như cơm bữa nên anh ấy có hẳn một phòng cho riêng mình luôn.

Chúng tôi lên tầng, vừa vào đến phòng, Levi đã cài chặt chốt cửa phòng ngủ. Lúc anh ấy quay lại thì tôi đang cởi áo, cơ thể nửa che nửa hở. Đột nhiên Levi bước nhanh xông lên trước đem tôi ôm vào ngực.

Anh ấy vội vàng làm tôi sợ hết hồn, đám cúc áo còn đang giắt trên tay, cởi không được, mặc không xong, tôi đỏ bừng mặt trách móc: "Anh đúng là cái đồ háo sắc! Mau buông em ra đi"

"Không buông! Trước đó anh đã nhắc em rồi" - Levi dán lên mặt tôi mà nói, hô hấp không yên, mãnh liệt phun trên cổ cùng ngực tôi, hại tôi hô hấp cũng rối loạn.

Tôi gương mặt đỏ ửng cắn môi, nhẹ giọng mềm mại nói: "Anh... Người ta còn chưa đồng ý đâu nhé"

"Cho dù em có đổi ý anh cũng không cho"

Levi thở gấp hôn lên cổ tôi, động tác thay đổi thành nhiệt huyết nóng bỏng lại mang chút thô lỗ, mỗi một cái hôn mút đều dùng lực, tôi dám chắc trên cổ của tôi đã lưu lại không ít dấu vết rồi.

"A... Nhẹ... Nhẹ chút... A..." - Tôi bị anh ấy thô lỗ hù dọa, loại động tác này tuy có chút đau nhưng lại làm tôi dâng lên cảm giác hưng phấn, nhiệt độ cơ thể biến đổi, ngay cả dưới lớp đồ lót, nhũ tiêm cũng đã dựng đứng lên.

Levi gặm cắn một đường tới trước ngực tôi, thấy đỉnh nhũ nổi lên sau lớp áo lót, khẽ cười: "Em cũng muốn rồi à?"

"Anh đúng là đồ đáng ghét!" - Tôi đỏ bừng cả mặt, nâng tay đẩy lồng ngực Levi một cái.

Anh ấy đáp lại trong nháy mắt, ngón tay xé rách áo sơ mi của tôi, kéo xuống ném ra phía sau.

"A" - Tôi kêu khẽ một tiếng, vội vươn tay che chắn, lại bị Levi nhanh hơn một bước bắt được, đem đôi tay tôi vòng ngược về sau.

Tôi xấu hổ uốn éo thân người, cộng thêm tư thế như vậy càng khiến bộ ngực trở nên cao ngất, như mời mọc anh ấy thưởng thức, làm tôi toàn thân đều xấu hổ nhàn nhạt ửng hồng.

Levi cọ nhẹ vào mặt tôi, hô hấp nóng rực phả trên mặt: "Em không cần phải dụ dỗ anh. Nếu không anh sợ sẽ không khống chế được mình đâu"

Anh ấy khàn khàn dán lên môi tôi nói tiếp: "Như vậy sẽ làm em bị thương đấy"

"Em đâu có... Á!" - Levi cuồng dã che miệng tôi, đầu lưỡi nhân cơ hội trượt vào miệng, dây dưa chơi đùa lưỡi non mềm, một tay cầm lấy một bên tuyết lê vuốt ve xoa nắn.

Lực đạo trên ngực khiến tôi có chút đau, tôi kêu rên vặn vẹo thân thể muốn tránh, lại không cách nào thoát khỏi, ngược lại càng làm Levi thêm toan tính làm bậy.

Anh ấy thôi khống chế hai tay tôi, lại dùng sức đem váy áo tôi xé rách.

"Á! Sao anh có thể xé quần áo người ta thế chứ?!" - Tôi sợ hãi kêu lên, vội lấy tay che chắn mấy điểm trọng yếu, bất mãn trừng mắt nhìn Levi một cái.

Anh ấy một bên tự cởi quần áo của mình, một bên nhìn chằm chặp thân thể của tôi: "Là em quyến rũ anh trước, anh nhẫn nhịn không được"

Hai ba cái liền cởi sạch quần áo chính mình, Levi chặn ngang eo tôi mà ôm lấy, hai người cùng ngã xuống giường.

*Bản nhạc bên trên là Liebesfrued của Fritz Kreisler, là bản nhạc được phát trong bữa tiệc ở chương này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net