Chương 88: Vô tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sốt sắng chạy về phía họ, vừa đỡ người lính kia nằm xuống vừa nghiêm trọng hỏi: "Chuyện gì đây?"

Nếu họ gặp Titan thì quá vô lý đi, trời tối thế này, không lý nào lũ Titan lại hoạt động được, hay có khi là một chủng lạ nào đó, hoặc kẻ thù đã quay lại tấn công rồi? Càng nghĩ tôi càng nóng ruột.

"Hồi nãy chúng tôi có chạm mặt với một con gấu, nhưng lại không mang bộ cơ động, may mắn là tôi có mang theo súng săn trên người mới đẩy lùi được con gấu để chạy, nhưng thương thế của Baret lại quá nghiêm trọng" - Câu trả lời khiến tôi cau mày, ba người vào rừng chỉ đem theo một khẩu súng, định đi chết hay gì.

Tạm bỏ qua chuyện này, tôi vội vã kiểm tra hơi thở cấp dưới, quá yếu ớt, vết thương ngoài da có vẻ không nặng lắm, có lẽ là bị tổn thương phần phổi.

Tôi gắng sức ấn vào ngực cậu ta, lại nhanh chóng cúi xuống hô hấp nhân tạo, được khoảng 3 4 lần, Levi cũng chạy ra giúp nới quần áo cậu ta rồi đỡ lấy cổ người lính.

Lúc tôi ngẩng lên thì thấy hai cậu trai kia đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm tôi. Máu nóng dồn lên não, tôi quát lớn: "Mẹ kiếp!! Đi gọi đội y tế đi còn đứng đấy làm gì?!"

"Vâng ạ!" - Sau khi hai người đó chạy đi một lúc thì đội y tế tới cứu chữa.

Tôi giao Baret lại cho họ, trong lòng vẫn lo lắng không thôi, đi qua đi lại trước lều, nói gì thì nói, dù sao cũng là lính của tôi. Levi kéo tôi ngồi xuống rồi đưa cho tôi cốc trà.

Tôi ôm đầu bức bối rít lên: "Mấy cái đứa ngu ngốc này, sao có thể đi mà không mang bộ cơ động chứ?! Não nhúng nước hết rồi hay gì?!"

"Em bình tĩnh chút đi, cậu ta không thương nặng đến thế đâu, vả lại hồi nãy sắc mặt cậu ta đỡ tái đi nhiều rồi" - Levi trấn an tôi.

"Đúng rồi đấy, hồi nãy cậu xử lý tình huống nhanh lắm, cái tên ngốc đó không chết được đâu" - Jean cũng giúp tôi bình tĩnh hơn đôi phần.

Tôi thở dài: "Lâu không gặp Titan nên bọn họ cũng quên mất phải luôn cảnh giác rồi, lát nữa phải chấn chỉnh thôi"

"Ừm, mà cậu cố gắng đừng nặng lời quá với bọn họ, dù sao gần nửa tháng ăn gió nằm sương cũng khiến họ mệt mỏi nhiều nên mới sinh ra lơ là" - Armin cố gắng xoa dịu tôi.

"Thế thì tớ lại càng phải nghiêm khắc hơn, có lính Trinh Sát nào lại ở ngoài thành mà tay không vũ khí chứ, vậy mà hô hào dâng hiến con tim, dâng hiến cái khỉ gì, có mà tự lao đầu vào chỗ chết thì có" - Tôi phản bác.

Lúc này đội y tế ra báo với tôi là Baret đã qua cơn nguy kịch, cũng không tổn thương quá nhiều vì sơ cứu kịp thời, nghe vậy tôi mới thở dài nhẹ nhõm.

Hai cậu trai kia mời tôi vào xem tình trạng của Baret, tôi chỉ lắc đầu từ chối rồi nghiêm mặt ra lệnh cho họ gọi cả Đội đến tập hợp.

Khi cả lũ đã có mặt đầy đủ, tôi kể lại tình huống hồi nãy rồi bắt đầu nghiêm túc giáo huấn: "Tôi cảnh cáo các cô cậu, tốt nhất là chấn chỉnh lại thái độ tác phong cho tôi ngay lập tức! Tôi thông báo trước, nếu một lần nữa gặp phải trường hợp như này thì sẽ bị trục xuất khỏi quân đoàn, không có ngoại lệ, không có nhân nhượng!"

Sau đấy tôi có nói thêm rất nhiều lời khó nghe nữa, đến mức Jean phải cản tôi lại. Kỳ thực giáo huấn bọn họ như này tôi cũng chẳng thích thú gì, đây chưa bao giờ là phong cách của tôi, tôi luôn đề cao tính tự giác của thuộc cấp. Nhưng lần này thì khác, tôi không muốn bất kỳ ai hy sinh vô ích, họ đã thề sẽ cống hiến hết mình cho nhân loại cơ mà. Với tư cách là cấp trên, tôi có trách nhiệm phải đảm bảo họ hoàn thành được lời thề đó.

Sau tràng giáo huấn không mấy dễ chịu của tôi thì mọi người bắt đầu ăn tối, Phân Đội của tôi ăn muộn nhất, lý do tất nhiên là vì phải nghe mấy lời chấn chỉnh của tôi rồi. Tôi chẳng biết họ có khó chịu với tôi hay không, mà tôi cũng chẳng quan tâm, miễn sao họ tuân lệnh tuyệt đối là được, tốt nhất là đừng chết.

Tôi chẳng có tâm trạng nào mà ăn nữa, đành mệt mỏi chui vào lều nằm, ngủ sẽ giúp tôi nhẹ lòng hơn vài phần.

Chẳng biết qua bao lâu, Levi đánh thức tôi dậy rồi ép tôi ăn bát súp nghi ngút khói trên tay anh ấy. Tôi chưa vội ăn mà than thở với Levi: "Em muốn tin tưởng họ hoàn toàn nhưng khó yên tâm quá"

"Em cảnh cáo bọn họ là tốt, nhưng cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, bọn nhóc đó cũng lớn rồi, sẽ hiểu ngay thôi, em đừng tự làm khổ mình" - Anh ấy nhẹ giọng cho tôi lời khuyên.

Levi vẫn luôn hiểu tôi nhỉ? Tôi thở dài ôm lấy anh ấy: "Bao giờ chúng ta mới được mở quán trà vậy?"

"Không sớm thì muộn, em cứ yên tâm đi, thể nào em chẳng được làm bà chủ quán trà"

Tôi cười nhẹ rúc vào ngực Levi, tôi ngán cái cảnh giết chóc suốt ngày lắm rồi, dù đó là cách duy nhất để chống chọi với thế giới tàn nhẫn này. Tôi thật sự muốn có một cuộc sống bình thường một chút, mà đúng hơn, tôi muốn Levi được một lần trải nghiệm cuộc sống yên bình.

Anh ấy từ khi sinh ra chưa lúc nào thoát được khỏi cái thứ gọi là bạo lực, ừ thì đây là sức mạnh của tộc Ackerman, là thứ giúp Levi sinh tồn, nhưng tôi biết anh ấy căm ghét bạo lực hơn bất cứ thứ gì trên đời. Nghĩ đến đây tôi không kìm lòng được mà rơm rớm nước mắt.

Levi thấy vậy thì gạt nước mắt cho tôi: "Lớn rồi còn khóc, em đau lòng cho bọn nhóc đó đến thế cơ à?"

Tôi ôm lấy mặt anh ấy khẽ lắc đầu: "Rõ ràng Levi của em xứng đáng được sống tốt hơn"

Levi ngẩn người một lát rồi áp trán anh ấy vào trán tôi: "Chỉ cần ở với em thôi là anh đã thấy quá tốt rồi"

Tôi ôm lấy cổ anh ấy làu bàu: "Chiến binh mạnh nhất nhân loại cái gì chứ? Levi chỉ là của em thôi"

Anh ấy khẽ cười: "Ừ, anh chỉ là của em thôi"

Sau đợt giáo huấn tôi cũng không thoải mái với cấp dưới như trước nữa, thay vào đó là thắt chặt kỷ luật và duy trì khỏng cách rõ ràng giữa cấp trên và thuộc cấp. Điều này không hề thoải mái một chút nào, với tôi, và với cả họ nữa. Tôi biết rằng có một số người trong Phân Đội có nói ra nói vào về tôi, tất nhiên là tôi không quá quan tâm, tôi muốn họ sống và lành lặn trở về, vậy thôi.

Dạo gần đây tâm trạng tôi chẳng tốt là bao, lý do là vì tôi đang trong kỳ kinh nguyệt. Thực chất tính tình tôi hiếm khi cáu giận, kể cả lúc đến tháng, nhưng cưỡi ngựa mệt mỏi cả ngày, cộng thêm với một số chuyện gần đây đã tác động không ít lên cảm xúc của tôi, cực kỳ khó chịu, thậm chí ngay cả Jean cũng không dám tuỳ tiện chọc ghẹo tôi như trước nữa. Bản thân tôi cũng chống đối Levi không ít chuyện.

Hôm nay cả Đoàn may mắn đến được một nơi có hồ nước, tức là lính sẽ được tắm, thật tuyệt vời biết bao. Nhưng đấy là với mọi người thôi, còn tôi đang trong kỳ kinh nguyệt thì làm sao tham gia được chứ. Phải nói là tâm trạng tôi ngày hôm nay không thể u ám hơn được nữa, tôi muốn quét sạch bụi bặm mấy ngày đường nhưng khổ nỗi hoàn cảnh không cho phép tôi làm vậy.

Levi vừa đi tắm về xong trông có vẻ sảng khoái ra mặt, còn tôi thì vẫn sầu đời. Anh ấy mới vào lều tôi đã lao luôn vào lòng Levi ngồi rồi, tôi thật sự rất cần an ủi đó. Ai mà ngờ anh ấy đẩy tôi ra ngay lập tức: "Em chưa tắm thì đừng chạm vào anh chứ"

Tôi quay ra lườm anh ấy: "Em mà tắm được thì đã làm từ lâu rồi"

"Tch, anh thấy có làm sao đâu, chờ mọi người tắm xong rồi em xuống tắm là được mà" - Levi cằn nhằn.

"Không như vậy được đâu, nước lạnh lắm..." - Tôi đang định làm nũng một chút thì nhận ra thái độ anh ấy khó chịu ra mặt, vậy nên tôi cũng cáu kỉnh đáp trả: "Hừ, mà thôi, anh không hiểu đâu"

"Tch, có gì mà hiểu với chả không hiểu, anh chỉ biết là chục ngày em chưa tắm rồi, và giờ em vẫn không có ý định tắm, em ở bẩn thì cũng vừa vừa thôi chứ?! Chỉ là kinh nguyệt thôi mà em cứ làm như phải chịu đựng cái gì khổ sở lắm ấy!! Mấy ngày nay em cứng đầu chưa đủ hả?!" - Levi thật sự to tiếng với tôi rồi.

Nói thật tôi có chút sợ, nhưng vẫn cố tỏ vẻ ngạo mạn lớn tiếng nói: "Tắm thì tắm!"

"Em bỏ ngay thái độ đấy đi cho anh, ở đâu lại có chuyện cấp dưới coi thường quân lệnh thế hả? Nếu em không phải người yêu anh thì anh đã kỷ luật em lâu rồi đấy" - Giờ anh ấy còn đe doạ tôi nữa hả?

"Được thôi, muốn thì cứ phạt thoải mái đi" - Tôi nhăn mặt câng câng cãi lời Levi.

"Em đừng có thách anh"

"Hừ, tôi không cần người yêu vô tâm như anh!" - Tôi ném đống quần áo xuống đất tỏ thái độ ra mặt.

"Y/n, em giỏi lắm! Đi săn đủ 10 con thú về đây!" - Levi chẳng kiêng nể ra hình phạt ngay tắp lự.

"Tốt thôi!" - Thế là tôi đeo bộ cơ động lên, mang theo súng đi thẳng ra khỏi lều trong tâm trạng bực tức.

Hành trình đi săn khá là suôn sẻ, chỉ mất khoảng 1 tiếng rưỡi để bắt được 3 con gà và 2 con thỏ. Nhưng đó chỉ là thời gian đầu thôi, vận động mạnh chưa bao giờ là điều nên làm trong kỳ kinh nguyệt, bụng tôi từ đau nhẹ dần dà trở nên quặn đau nghiêm trọng hơn, mồ hôi lạnh túa ra không ít, đến nỗi tôi cứ phải sử dụng bộ cơ động một lát rồi lại nghỉ.

Chật vật 3 tiếng sau, lúc này đã là nửa đêm rồi, tôi mới hoàn thành hình phạt của Levi. Tôi khom người ôm cái bụng đau điếng trở về chỗ cắm trại, cố gắng đứng thẳng hiên ngang giao nộp thành quả cho ngài Binh Trưởng.

Về đến nơi tôi mới biết mọi người lo lắng sốt ruột cho tôi đến nhường nào, nhưng Levi đã ra lệnh không cho phép bất kỳ ai đi trợ giúp cũng như là tìm kiếm tôi.

Không dừng lại ở đó, anh ấy còn ra lệnh cho Serina phải "hộ tống" tôi đi tắm trong ít nhất nửa tiếng. Hoá ra anh ấy chẳng có chút gì là lo lắng cho tôi hết. Tôi vừa đau lòng vừa tức giận, chẳng thèm ăn tối mà lấy quần áo đi tắm luôn, như anh ấy muốn.

Nước hồ đầu xuân lạnh đến buốt xương, nhưng được gột sạch cơ thể vẫn rất thoải mái, chỉ là bụng tôi ngày càng đau hơn, có vẻ là do nước hồ quá lạnh, còn là ban đêm nữa.

Đây cũng là lý do mà tôi không dám xuống hồ tắm, quả nhiên không ngoài dự đoán, hậu quả kéo đến nhanh hơn tôi tưởng. Rõ ràng Levi biết điều này, vậy mà anh ấy lại bảo đây chẳng phải chuyện to tát gì, tôi làm sao có thể không buồn đây, anh ấy nhẫn tâm thật đấy.

Tôi mặt mày nhăn nhó vì đau đớn, Serina cũng nhận ra điểm khác thường của tôi mà hỏi han không ngừng, tôi chỉ cười xua tay cho qua chuyện, cố chịu đựng cho đủ nửa tiếng, tôi đâu thể làm liên luỵ đến cô ấy chứ.

Xong xuôi tôi trở lại lều, Levi đang ngồi bình thản uống trà, càng nghĩ càng tức, tôi chẳng thèm nhìn anh ấy lấy một cái mà đắp chăn đi ngủ luôn.

"Anh đã bảo không có vấn đề gì rồi mà, chẳng qua là em cứ cứng đầu thôi" - Levi đắc ý nói với tôi.

Còn tôi thì vẫn nhất quyết giữ im lặng. Mồ hôi lạnh túa ra ngày càng nhiều, bụng vừa đau vừa lạnh, làm tôi phát run lên được, ấm ức thật chứ, tôi cả người mệt mỏi vì đến tháng mà anh ấy còn bắt tôi phải chịu phạt, đúng là cái đồ vô tâm. Tôi không tự chủ mà yên lặng rơi nước mắt, ướt đẫm cả một mảng gối, đến lúc Levi nằm cạnh tôi cũng mặc kệ.

Chẳng biết qua bao lâu, cơn đau của tôi không có dấu hiệu gì thuyên giảm hết, hành hạ tôi đến mức không thể ngủ nổi. Tôi cứ nằm ôm bụng như thế, càng ngày càng lạnh đến run người, hơi thở trở nên nặng nề, răng cắn mạnh vào môi dưới để ngăn tiếng rên rỉ vì đau, mắt nhắm chặt tự nhủ bản thân rồi cơn đau sẽ qua thôi.

Cứ như vậy chịu đựng một thời gian, cơ thể tôi bất ngờ bị lật lại, tôi mở mắt ra, gương mặt quen thuộc có phần hoảng hốt nhìn tôi: "Y/n, em làm sao thế này?!"

Levi kéo đôi môi đã bị cắn đến mức bật máu của tôi ra, lại đưa tay sờ lên trán tôi: "Nóng quá, em sốt rồi"

Anh ấy đang sốt sắng chuẩn bị đứng dậy thì tôi túm lấy góc áo Levi níu lại, chẳng hiểu sao bao nhiêu tủi thân giờ đây không kiềm chế nổi nữa, mắt ầng ậng nước, giọng điệu oán trách: "Levi, em đau bụng quá, huhuhuhu"

Sau đó khóc lớn. Anh ấy thấy tôi như vậy thì luống cuống không để đâu cho hết, vội vàng ôm lấy tôi vỗ nhẹ vào lưng dỗ dành: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi, để anh xoa bụng cho em nhé, Y/n ngoan không khóc nữa nhé"

Lúc này ngoài lều có tiếng Armin và Jean hỏi han: "Binh Trưởng, Y/n có chuyện gì thế ạ? Có cần chúng tôi giúp gì không ạ?"

Tôi nghe vậy thì được nước lấn tới, bắt đầu gào lớn: "Huhu, Binh Trưởng bắt nạt em!!"

"Các cậu cút về ngủ cho tôi!!" - Levi lớn tiếng ra lệnh.

"Rõ ạ!"

Sau đó anh ấy quay sang tôi nhỏ giọng dỗ dành: "Y/n ngoan nhé, chuyện gì cũng nghe em hết, anh lấy nước ấm cho em, không khóc nữa nhé?"

Tôi ôm chặt Levi, tiếng khóc nhỏ dần chuyển thành tiếng nức nở: "Bụng em đau lắm, hức, tại anh đấy, anh quá đáng..."

"Tại anh hết, tại anh hết, anh pha trà gừng cho em đã, cố chịu một lát nhé" - Nói rồi Levi đỡ tôi nằm xuống rồi cẩn thận đắp chăn cho tôi.

Chẳng mấy chốc anh ấy đã mang vào lều một cốc trà gừng cùng một bát súp nóng hổi. Tôi vẫn nằm ôm bụng rên rỉ, cơn đau này cũng tệ quá rồi. Levi đỡ tôi dậy giúp tôi ăn uống, thực lòng tôi chẳng ăn được bao nhiêu, mồm miệng đắng ngắt, thậm chí anh ấy còn phải hạ giọng nịnh nọt dỗ dành tôi hết sức mới có thể ăn hết nửa bát súp.

Levi ép tôi uống thuốc, mặc thêm áo cho tôi, đắp khăn lạnh lên trán tôi, rồi lại nhẹ nhàng xoa bụng cho tôi. Còn tôi thì cứ rên rỉ trong vô thức: "Levi... Levi... hức hức... em đau bụng quá... đau chết mất..."

Anh ấy đau lòng hôn lên nước mắt tôi, khe khẽ thì thầm bên tai: "Anh đây Y/n, ngoan nào, hết đau nhé"

Một lúc sau thì cơn đau cũng đỡ đi nhiều, tôi quá mệt mỏi nên đã thiếp đi lúc nào không hay.

Đến lúc tôi thức dậy thì đã là sáng hôm sau rồi, và tôi đang ngồi trên lưng ngựa cùng với Levi. Để ý một chút thì tôi đang khoác áo của anh ấy, trên người còn quấn thêm một lớp chăn dày nữa.

"Em dậy rồi à, đỡ đau chưa?" - Levi từ trong túi đưa tôi một củ khoai tây hãy còn ấm.

Tôi nhận lấy củ khoai, gật gật đầu, vừa chầm chậm nhai vừa nhớ lại đêm hôm qua. Quả thực Levi đã khổ nhiều rồi, giờ nghĩ lại, không phải tôi mới là người vô lý sao?

Levi đã bận nhiều việc mà tôi còn hết than phiền đến chống đối, anh ấy không tức giận với tôi mới là lạ. Levi nói đúng, nếu như tôi không phải người yêu anh ấy, có khi đã phải chịu cả chục cái hình phạt rồi. Đã thế đêm qua tôi còn làm phiền anh ấy nữa, có khi Levi không ngủ cả đêm để chăm sóc tôi cũng nên.

Tôi thở dài nhỏ giọng nói: "Levi, em xin lỗi"

Anh ấy xoa đầu tôi: "Em không phải xin lỗi gì cả, là do anh nên em mới chịu khổ sở thế này, rõ ràng anh biết em đang đến tháng mà vẫn bắt em phải vận động mạnh, lại còn ngâm mình trong nước lạnh nữa. Anh đúng là tên khốn nạn"

Tôi nghe vậy thì khịt mũi, có chút tủi thân: "Là em sai trước mà, em là đứa vô tâm, chẳng biết nghĩ cho anh gì hết"

Càng nói giọng tôi càng trở nên nghẹn ngào, mắt cũng đỏ lên rồi.

"Y/n, lúc này em khó chịu với mọi người là điều bình thường, đáng nhẽ anh có thể bao dung hơn nhưng anh đã không làm thế. Anh xin lỗi"

Tôi nhỏ giọng thút thít. Chúng tôi đều có những mệt mỏi riêng, thành ra lại vô tình làm tổn thương đối phương lúc nào không hay. Bản thân tôi vẫn còn quá nhiều thứ phải học, như là học cách im lặng và lắng nghe.

"Y/n, đừng khóc, anh sẽ đau lòng lắm" - Levi nhẹ nhàng kéo chăn kín người tôi.

Tôi gật đầu rồi tiếp tục gặm củ khoai trên tay.

Xong xuôi tôi mới quay lại nhìn thẳng vào mắt anh ấy: "Levi, cảm ơn anh nhiều. Sao anh... lại tốt với em vậy chứ?"

Anh ấy hôn lên tóc tôi: "Vì anh yêu em, nên anh muốn em sống thật tốt"

Tôi ngẩn người nhìn đôi mắt xanh xám chứa đựng sự dịu dàng vô bờ, rốt cuộc người đàn ông này vẫn quá tốt với tôi.

"Em cũng yêu anh lắm" - Tôi cúi xuống lí nhí đáp lời.

Người đằng sau không nói gì, chỉ siết tay ôm tôi chặt hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net