06: nghiêm trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[3:00 pm]

Lisa bước xuống, xoa xoa lưng một tí. Giao thông hôm nay đặt biệt ùn tắt, nhích được một chút lại phải dừng, không chỉ tài xế mà cô cũng thấy cáu.

-Cô Lalisa! Thật tốt khi thấy cô.

-Ồ chào anh Park, rất vui được thấy anh.

Một chàng trai từ xa trông thấy xe vội bước đến, nói to với Lisa rồi đưa tay. Hai người bắt tay nhau, Lisa cười với anh một cái rồi nói tiếp:

-Lâu rồi không gặp anh, chân anh ổn rồi chứ?

Chàng trai họ Park nghe cô hỏi đến chân mình thì thuần thục vỗ vỗ lên đùi, tỏ ý chân rất khỏe.

-Nó lành hoàn toàn rồi, bây giờ tôi còn có thể chơi cả đá banh đấy! Dù sao thì, cảm ơn đã đến đây và rất xin lỗi vì sự cố này. Chúng tôi đã cố gắng sắp xếp nhưng bất thành, vì thế mới phải gọi đến cho cô Lalisa.

-Được rồi, coi như đến trường tham quan một vòng. Lần sau đến sẽ không lạc đường.

Hai người cười nói với nhau, một bên cười để xóa bỏ sự ngượng ngùng trong khi cố gắng xóa bỏ rắc rối, người còn lại tận hưởng sự tức giận của mình khi gặp phải rắc rối. Hai người không hẹn, kẻ tung người hứng, đều làm cho mọi thứ ráp lại nhưng không thể khớp với nhau.

-Đại học quốc gia Seoul có 24 trường thành viên trực thuộc, liên kết với 700 cơ sở giáo dục trên thế giới và có nhiều chương trình trao đổi sinh viên quốc tế hàng năm...

Tiếng chàng trai vang vọng khắp hành lang, anh ta đang ra sức giới thiệu về trường của mình. Lisa chẳng quan tâm lắm, mấy kiến thức này tra trên mạng một tí là có, không cần anh tốn sức như vậy. Lơ đễnh ngó luôn sân, cô trông thấy một mái tóc vàng quen thuộc.

(Chậc... cái này là duyên hay nghiệt vậy?)

Rosé đang ngồi trên ghế đệm nước, để người khác họa dung còn bản thân lướt điện thoại. Lâu lâu còn cười cười nói gì đó với nhân viên trang điểm.

Ban nãy cô hỏi tài xế rồi, tài xế biết nói tiếng anh cơ bản, vừa nhích xe từng tí vừa trả lời cô. Thì ra là nàng giải hòa cho họ, còn kêu tài xế của nàng nói xin lỗi. Thái độ ôn hòa nhã nhặn, trái ngược hoàn toàn với vị tài xế thô lỗ kia, làm gã hạnh phúc chết được. Dù sao, vừa được gặp người nổi tiếng còn nghe thấy người ta nói tiếng xin lỗi mình, giọng ngọt ngào, mặt xinh đẹp. Lòng tự nhiên sẽ thỏa mãn mà nói lời khách sáo rồi quay về xe.

Lisa mặt đăm chiêu, không biết từ khi nào chàng trai đã quay lại đứng trước mặt cô giơ tay ra vẫy vẫy.

-Cô Lalisa? Cô không sao chứ?

-Ặc... tôi không sao, suy nghĩ chút chuyện thôi, chúng ta đến chưa nhỉ?

-Vâng chúng ta đến nơi rồi.

Nhìn lên, một tấm bảng đính gọn bên cạnh cửa.

[BAN SỰ KIỆN]

Vậy ra đây là nơi bắt cô phải sửa bài giảng thuyết của mình à. Để xem họ tính biến con cô thành thế nào.

[Cốc cốc cốc]

-Xin chào... tôi đưa giáo sư từ Hoa Kỳ đến rồi đây!

Chàng trai kia đẩy cửa mở rồi quay ra mời Lisa vào. Cô gật đầu, hướng tới cửa đánh giá. Bên trong chỉ có 2 người, bọn họ nhìn thấy cô thì đứng dậy chuyên nghiệp đưa tay, Lisa bắt tay họ rồi theo hướng tay hai người ngồi xuống một chiếc ghế. Vốn tưởng không gian ở đây sẽ rất gượng vì sự cố của cô, nhưng xem ra không ai có biểu hiện gì- hay ít nhất là cô không thấy được vì thái độ của họ vô cùng chuyên nghiệp, không để lộ cảm xúc thừa nào.

-Xin chào cô Lalisa, chúng tôi rấ-

-Gọi tôi là cô Manobal, với lại, tôi mong mình sẽ có được lời giải thích chính đáng cho hành động bồng bột của nhà trường hơn là những lời sáo rỗng như "tôi rất vui được gặp cô".

Lisa đanh mặt lại, khoác hai tay lên dùng giọng cứng rắn, không để hai người kia cầm cờ dẫn trước. Họ chuyên nghiệp thì sao chứ, Lisa cô dù thế nào cũng là vàng là bạc ở sân nhà, vừa sang sân khách đã bị đối xử thế này, phải chỉnh đốn một chút mới được.

-Ờ... ờm vâng, về vấn đề này, đầu tiên thì chúng tôi rất xin lỗi. Khi mọi chuyện đã được lên kế hoạch cẩn thận xong xuôi thì chúng tôi nhận được lệnh từ cấp trên phải dời lịch trình buổi chuyên đề của cô về sau một chút, cộng với rút ngắn nó lại. Chúng tôi đã cố gắng chỉnh thời gian để không làm mất đi phần diễn thuyết của cô nhưng nó thật sự bất khả thi. Vì vậy chúng tôi chỉ còn cách liên lạc với cô để mong cô hợp tác sửa nội dung buổi diễn thuyết. Một lần nữa chúng tôi thay mặt nhà trường, xin lỗi cô.

Một trong hai trông thấy sự bất mãn từ Lisa, vội nói. Cuối câu, cả hai cùng cuối gập người để thể hiện chân thành. Lisa hơi híp mắt, không cần làm đến thế chứ.

Không khí hiện tại có chút nặng nề, Lisa bật cười một tiếng nhỏ, mỉm môi với hai người:

-Được rồi, tôi cũng không muốn tình hình trở nên nghiêm trọng, hai người không cần xin lỗi nữa, hãy ngước lên đi.

Cô chống cằm, giọng điệu thoải mái hoàn toàn khác ban nãy. Vốn cô chỉ muốn nói một chút, ai ngờ thành ý của đối phương cao đến vậy. Với cả, họ cũng chỉ nghe lệnh quan ban xuống, vậy ép họ làm gì.

-Vậy nói tôi xem, tôi bị mất bao nhiêu thời gian nào?
=============
Hehe mai thi nhưng vẫn ráng đăng nốt cái này✌
Thời gian chúc ai đang thi thi tốt nhé💖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net