07: paparazi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[7:22 pm]

Đã bao lâu trôi qua rồi? Lisa không biết nữa. Cô vốn là kiểu người đã bắt tay vào là làm đến cùng, mất đi khái niệm thời gian.

[Tách!]

Lisa nhấn enter, mắt có chút đờ đẫn vì nhìn máy tính trong thời gian dài, tựa vào ghế thở phào một hơi.

-Có chuyện gì sao cô Manobal?

Trông thấy cô như vậy, một giọng cất lên.

-Không sao đâu Han, quan trọng hơn là, tôi nghĩ bản này được rồi này.

Lisa vừa nói vừa đẩy laptop sang, Han vội bước đến cẩn thận xem. Khả năng của vị giáo sư này, Han và đồng nghiệp là Bok đã được chiêm ngưỡng. Không thể không nói, công sức mà cấp trên bỏ ra tìm mời cô vô cùng xứng đáng. Trong khi cô sửa tài liệu, Bok hay Han có vô tình hỏi cô vài câu trong nội dung diễn thuyết. Vốn chỉ hỏi qua về mặt thời lượng hay hình thức, vậy mà nghe Lisa trả lời vài câu, cô ngay lập tức thu về hai fanboy chất lượng. Họ thật sự bị cuốn vào giọng hành văn của cô, từng ý, từng dấu ngắt để có mục đích riêng của nó. Làm giờ đây họ chỉ tức giận thay sinh viên và Lisa, nếu Lisa diễn thuyết bản gốc thì sinh viên sẽ có được rất nhiều bài học mới, điều đó còn giúp Lisa có thêm "fan" cũng như được biết đến nhiều hơn.

-Nó rất tuyệt đấy cô Manobal, tôi rất vui khi cô tìm ra cách để giảm nội dung nhưng vẫn có thể truyền tải đủ nhiều đến các sinh viên.

-Ừm... à, gọi tôi Lalisa được rồi, ban chiều có chút tức giận nên mới có thái độ đó, cho tôi xin lỗi nhé.

(Má ơi, Idol của chúng tôi quá ngọt ngào, vừa giỏi lại vừa dễ thương thế này!)

Nội tâm Han gào thét, anh cười tươi lắc đầu:

-Chuyện sự cố là bên chúng tôi sai, giáo sư không cần xin lỗi. Tôi rất vui khi cô để tôi gọi tên, vậy cô cứ gọi tôi là Han, không cần gọi họ nhé.

-Được.

[Cạch]

Bok tựa lưng đẩy cửa bước vào, hai tay là bốn cốc nước ấm. Ban nãy thấy Lisa gằn giọng nhẹ vài cái, cậu tinh tế phát hiện cô khát nước, xung phong đi lấy nước cho mọi người. Nhưng cũng vì thế mà cậu bỏ lỡ cơ hội được tên thần tượng, chỉ hứng khởi bước vào nói:

-Cô Manobal, tôi đem nước tới đây, dù là đầu hè nhưng bây giờ bên ngoài gió lớn trời lạnh đấy, cô uống nước ấm nhé.

-Cảm ơn cậu.

Lisa nhận lấy cốc nước hớp một hơi, cùng lúc đẩy laptop sang, đánh mắt bảo Han nói với cậu ấy.

-À đúng rồi Bok, trước khi cậu về thì cô Ma- cô Lalisa đã chỉnh xong nội dung rồi đấy.

Cuối câu Han còn không quên nhếch môi một tí, làm Bok sốc toàn tập. Lúc cậu đi, không chỉ không được cho xem bản hoàn thiện đầu tiên mà còn bị tên này xí mất phần gọi thân mật.

-Ờm... cô Manobal, cô cho Han gọi tên, vậy cô có thể nào...~

Bok vừa nói vừa chọt chọt ngón tay trỏ lên mặt bàn, làm người ta liên tưởng đến thiếu nữ tuổi 19 tỏ tình bạn học cùng lớp. Hai hình tượng trái ngược này gán lại với nhau làm mọi người không nhịn được cười to.

Lisa bật cười, *Of course* một tiếng rồi ngồi xuống ghế, quay sang hoàn thành nốt công việc.

Bok hoàn thành tâm nguyện, quẫy đuôi đi tới cạnh Lisa nhìn vào máy tính. Chỉ ngồi với cô vài tiếng nhưng máu dân chuyên- không cần gì nhiều cũng có thể nhìn thấu người khác. Họ phát hiện ra Lisa có thói quen vừa nghĩ vừa gõ, nên khi có thắc mắc, cô sẽ khựng lại vài giây rồi mới ngước lên trả lời. Nhưng không vì thế mà nổi nóng, Lisa thật sự rất dễ tính, tính tình cởi mở hơn ấn tượng ban đầu nhiều. Không chỉ giải thích còn nói thêm cho họ biết về những thứ liên quan, giúp mở mang tầm mắt.

-Chà... xong rồi đấy. Bok, cậu giúp tôi gửi file qua mail nhé.

Bok gật đầu, ngồi xuống ghế mà Lisa vừa rời khỏi, quay ra tập trung làm nhiệm vụ.

Khoác lấy áo khoác ngoài rồi cầm bình nước rỗng, Lisa nói tạm biệt với ba người rồi rời khỏi phòng, từ chối lời mời đưa về.

Vừa bước đi vừa mở nguồn điện thoại, Lisa có thói quen đi bộ sau khi ngồi trong thời gian dài, cũng có thói quen tắt nguồn trong giờ làm việc. Vừa mở lên-

[Ting]
[Ting]
[Ting]
[Ting]
[Ting]
...

11 tin nhắn, 5 cuộc gọi nhỡ, trừ một cuộc gọi là số lạ, còn lại đều của Jennie.

(Chết tiệt, quên mất chị ấy!)

Lisa đổ mồ hôi sau gáy, sợ rằng khi về sẽ bị xử trảm mất. Cô vừa bước vừa suy nghĩ, không để ý mà đâm sầm một vào một người.

-Ôi trời! Rosé!

Tiếng cô trợ lý trang điểm đừng gần đó vang lên. Cả hai va chạm bất ngờ, Rosé vì mang giày cao gót mà trợt chân xoay người ngã xuống. Ngỡ phải tiếp mông xuống nền đất cứng kia, một cánh tay vươn tới thành công đỡ nàng rồi thuận đó ôm nàng vào lòng...

Lisa khi đụng trúng Rosé, không có xê dịch lớn, nhưng trông thấy người trước mắt ngã về sau, bản năng đưa tay ra đỡ. Nhưng hiện tại... lại thật sự giống cố tình đụng rồi cố tình chạm. Tay cô đặt hơi cao so với eo, vì bất ngờ mà tay bấu vào, ngón trỏ nhấn vào vùng mềm mại nào đó. Đơ người một lúc, không thay đổi tư thế ái muội hiện tại.

"-"

Lisa buông tay ra, lùi về sau một bước.

-Xin lỗi cô nhé cô Rosé, tôi vừa nãy suy nghĩ lung tung, không chú ý phía trước. Cô không sao chứ?

Rosé vẫn đưa lưng về phía Lisa, giọng khàn khàn "Tôi không sao" rồi bước đi về phía các staff. Lisa nhìn theo, ngẫn người. Mấy người bên phía bên kia nói lớn tiếng cảm ơn, cô gật đầu rồi cầm điện thoại đang nằm dưới đất, hên là không trầy xước, còn xài được. Lisa nhắn vài câu cho Jennie rồi đút vào túi quần.

-Không lẽ cô ca sĩ đó có mắt âm dương, nhìn thấy tà khí trên người mình nên lúc nào cũng bộ dạng thất thần như vậy?

Tự nói thầm tự cười với ý nghĩ điên rồ của bản thân, Lisa tiếp tục đi. Thật sự phải công nhận, trường đại học Seoul rất rộng, đi nãy giờ mới thấy được cổng. Vốn định ra đường lớn sẽ bắt taxi đến Frobly-mobly cùng Jennie ăn thịt nướng nên cô mới từ chối xe mấy người kia.

Bước ra đến cổng lớn, Lisa quay trái quay phải, đợi xem có chiếc taxi nào đi ngang không-

[Groom...

Một chiếc xe Chevrolet Explorer Conversion Van to lớn chặn tầm nhìn của Lisa. Xe đi ngang rồi ngừng lại, đậu trước người cô. Cửa xe mở ra, hình dáng yêu kiều kia xuất hiện, cười với cô:

-Gặp nhau hai lần trong một ngày, đó là duyên đấy. Chúng ta làm quen được không?

Lisa có chút choáng váng. Nhìn Rosé, cô nàng giờ đây hoàn toàn khác hai lần trước. Không có vẻ bối rối, không còn thẫn thờ, Rosé cười híp mắt làm cô không thể nhìn ra vẻ gì khác của nàng.

(Gì vậy này, thú vui của người nổi tiếng à? Là đi kết bạn với người mình mới gặp?)

-Ờm... cô Rosé này, tôi-

[Tách tách]

-Ôi trời, xem ra chó săn tới rồi. Cô gầy thế này chắc chắn sẽ bị lũ đói khát ấy xâu xé đấy, mau lên xe đi!

Rosé nói không chút che đậy, vươn tay ra kéo Lisa lên xe rồi nhanh chóng đóng cửa kêu staff lái xe đi. Không kịp tiêu hóa những câu nói khủng bố từ Rosé, tên paparazi núp sau cổng trường đơ người, cũng vì thế mà mất cơ hội chụp cảnh Rosé kéo tay Lisa rời đi.
============
✌tình hình thi sao rồi mọi người:")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net