Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mối quan hệ của cả hai đã duy trì được hơn 4 tháng. Cô mỗi ngày đều chăm sóc nàng một cách ôn nhu nhất có thể điều mà những người trước đó cô chưa bao giờ làm. Nàng dạo gần đây có học thêm guitar nữa, nên thỉnh thoảng khi cả hai rảnh sẽ rủ nhau ra sân vườn ngồi và cô sẽ nghe nàng đàn thưởng thức. Tình yêu của nàng dành cho cô cũng rất lớn chỉ là nàng không có thể hiện ra bên ngoài mà nàng thể hiện qua cử chỉ, hành động của mình giống như là chỉ cần cô muốn nàng sẽ có mặt, chỉ cần cô đối nàng sẽ cố gắng có thể làm đồ ăn cho cô. Cũng nhờ đó mà em bé Chaeyoung đã có thể nấu được vài món ăn tuy có khó khăn một chút.

- Chaengie ~

- Nae?

- Chị...muốn ăn....

Không biết vì sao nhưng dạo gần đây cô cứ hễ có dịp rảnh là lại đè nàng ra mà chiến đấu cả ngày, nên hiện tại chỉ cần nghe cô nói từ " ăn " hay từ " đói " là nàng sẽ sợ xanh mặt liền và dù có ngồi trong lòng cô nàng cũng né cô ra xa.

- Sao lại né chị thế?

Cô bất mãn nằm dài trên sofa nhìn con người đối diện đang mặc kệ cô mà ăn trái cây của mình.

- Chị chỉ muốn ăn Tokbokki thôi mà...chẳng lẽ em không cho sao?

Ồ hóa ra chỉ là thèm Tokbokki làm nàng sợ chết khiếp. Được nếu cô muốn thì nàng sẽ dẫn cô đi ăn thôi, trừ việc trên giường ra nàng sẽ đáp ứng cho cô hết.

- Vậy chị thay đồ đi, em sẽ dẫn chị đi

- Ô baby em dễ thương quá đi mất ~ đợi chị một chút, chị sẽ thay đồ ngay

Có một chiếc người yêu đã ngục ngã trước người con gái đối diện với hai chiếc má phồng lên vì ăn quả táo. Cứ hễ nàng ăn bất cứ thứ gì đều thích độn chúng sang hai bên má như thế điều đó càng khiến cô cảm thấy nàng thật là đáng yêu. Cô và nàng ngồi trên chiếc xe moto quen thuộc nàng hai tay ôm eo cô mũi cách chiếc nón bảo hiểm một lớp thỏa mãn ngửi mùi thơm từ cổ của cô.

- Chaeyoung

- Nae?

Vì gió lớn nên nàng đành phải nói lớn hơn một chút để đủ cho cô nghe.

- Tự nhiên chị muốn....

- Không! Em muốn ăn Tokbokki cơ

Gương mặt cô bên trong lớp mũ khẽ bĩu môi tự trách tại sao ban nãy lại nói thèm Tokbokki chứ, giờ lại hết cơ hội ăn " thịt sóc " rồi

Ngồi vào quán, nàng không dám ngồi cạnh cô mà chỉ ngồi đối diện với coi bởi an toàn là trên hết. Nàng muốn hưởng thức trọn hương vị của Tokbokki chứ không phải giữa chừng lại bị cô bắt bỏ dở mà làm " làm việc ".

- Oa thơm quá...

Nàng vừa thấy dĩa bánh gạo của mình bưng ra liền dùng mũi ngửi vài cái, hành động khiến cô bật cười không thôi, sau khi dùng khăn lau nĩa sạch sẽ rồi cô mới đưa nĩa cho nàng dùng, bản thân mình cũng gắp vài miếng chả bỏ vào dĩa của nàng.

- Ưm...chị không ăn chả à?

- Không em ăn đi! Chị ăn nhiêu đây được rồi!

- Vâng...







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net