Bão to

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em sắp xếp căn phòng thật gọn gàng. Ngồi ngay ngắn vào bàn nắn nót viết thư tay. Nhưng buồn cười thật em không biết mình nên viết cho ai.

Ngồi lục lại mớ ký ức hỗn độn. Em nhớ lại năm đó, bản thân đã phó mặc học y theo lời bố mẹ. Hình như nó vượt quá khả năng của em thì phải. Em như con chuột đang bơi lội trong cơn bão vậy. Lâu rồi bố mẹ cũng quên gọi cho em, chắc họ cũng biết em bận rộn. Bận rộn để sống.

Tiếng ho kéo dài, khiến em phải uống vài viên thuốc để trấn tĩnh ồn ào. Cái tên ấy lại chay ngang qua triền miên ký ức em. Và em nhớ lại ngày đó. Ngày mà Lisa lại nằm vắt vẻo trên mái nhà, có em nằm cạnh. Em đã hỏi sao bố mẹ không viết thư cho cậu. Lisa nhìn vào ánh mặt trời và nói " không ai gửi thư cho người đã chết cả."

Cậu ấy đã chết đi ngay khi còn sống. Cậu ấy chưa từng thực sự sống.

Em đã xin nghỉ phép một ngày.em không nhớ mình đã nói gì để giáo sư khó tính đồng ý.

Em không bị ốm, em chỉ muốn sắp xếp sự ngổn ngang của mình. Và kết quả của sự dọn dẹp, luôn là sự ngăn nắp phải không?.

                           Nhớ cậu 240 từ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net