Chương 55: Bỏ trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng vừa lên máy bay đã ngã ra ngủ như chết, nàng quá mệt mỏi rồi. Mấy ngày nay đều phải quay gameshow thì không sao, nhưng nàng oải nhất là việc buổi tối bị cô đè ra làm.

Bim bím bị cô vắt kiệt, đáng sợ nhất là còn bị đâm lỗ đuýt!

Hậu huyệt bị cô điên cuồng ra vào khiến cả người nàng tê dại, mà xấu hổ nhất là nàng còn bị chơi đến cao trào không ngừng.

Cho dù nàng có xin cô tha thì cũng vô dụng, cô vốn không có ý định tha cho nàng.

Côn thịt không ngừng đâm chọc, như sắp chọc hư đồ của nàng.

Quy đầu nóng bỏng như nghiền nát phía trong của nàng, chỉ đâm vài cái mà hai huyệt trên dưới đều co rút gắt gao cắn lấy dị vật.

Nghĩ đến những hình ảnh đó thôi thì Chaeyoung đã run bần bật rồi.

Lúc nàng tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Dù đã ngủ cả một đêm rồi nhưng nàng vẫn cảm giác cả người đau đớn như bị xe cán qua.

“Không được! Lần này mình phải trốn đi, nếu mà ở lại đây nữa thì chắc sẽ bị tên chó điên kia làm đến chết mất!”

Thừa dịp trong nhà không có ai, nàng nhanh chóng cầm mấy bộ quần áo nhét vào trong vali, sau đó lén lén lút lút trốn vào trong xe.

Suy nghĩ hồi lâu, nàng vẫn chưa biết nên đi đâu, nhưng đối với một học sinh mà nói thì chỗ an toàn nhất chính là trường học.

Nàng cải trang chút xíu, nàng chọn một chiếc váy thổ cẩm hơi cũ một chút, đội thêm tóc giả và một chiếc kính đen bản to rồi mới bước vào trường.

Với dáng vẻ này, đến mẹ nàng còn không nhìn ra chứ đừng nói đến ai khác.

Nàng gọi anh trai để đi cửa sau vào khoa diễn xuất của trường.

“Chaeyoung à, em rảnh rỗi đến trường làm gì? Anh còn tưởng em muốn anh mở cửa sau để lên làm tiến sĩ đó.”

Vẻ mặt anh trai khinh thường nhìn nàng.

“Khụ khụ, em sắp diễn một vai học sinh nên muốn thích ứng với sinh hoạt vườn trường trước.”

Nàng nói dối, nàng đâu không thể nói với anh trai rằng vì chồng mình quá mạnh nên nàng mới trốn đi.

“Đi đi, nếu em không muốn đi học thì nói với anh một tiếng, anh đánh tiếng với bên ban giám hiệu cho.”

Dù sao Chaeyoung cũng chỉ tới đây trải nghiệm mà thôi, trường học này do anh nàng mở nên ngày trước làm thủ tục chuyển trường không quá rắc rối.

Nàng đeo cặp sách trên vai, cứ trốn ở trường vài ngày đã, cuối cùng cũng thoát được con chym của Lisa rồi.

“Vẫn chưa tìm được phu nhân?”

Cô cau mày, lúc cô về nhà thì phát hiện Chaeyoung đã không còn ở đây. Nàng lấy vài bộ đồ trong tủ, dù ký ức chỉ dừng lại ở năm mười mấy tuổi nhưng nàng vẫn chọn mang quần áo cô mua cho nàng đi.

“Vẫn chưa tìm được ạ. Chúng tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất để tra toàn bộ những khách sạn dưới trướng chúng ta và trên toàn thành phố, nhưng đều không có tin tức của phu nhân. Còn thẻ ngân hàng của phu nhân không có bất cứ lịch sử giao dịch nào. Ngài ấy là người của công chúng, nếu xuất hiện khẳng định sẽ gây náo loạn, nhưng không hề có tin tức nào. Điều duy nhất chúng tôi có thể khẳng định là phu nhân không rời khỏi Hàn Quốc, đã tra các hãng taxi lẫn phi cơ tư nhân, không có lịch sử đi của ngài ấy.”

Cô nhìn báo cáo của thám tử tư thì nhíu mày. Theo lý thuyết, nàng là một đại minh tinh, nhất định sẽ gây chú ý mới phải. Nhưng tại sao không có ai phát hiện ra nàng?

Điều này quá bất thường.

Thám tử tư sao có thể ngờ được nàng trốn trong trường học. Cứ cho là nàng giống đại minh tinh, làm mọi người trong trường chú ý đi.

Nhưng mọi người đều là học sinh, người ta chỉ nghĩ nàng giống thôi chứ không phải minh tinh thật.

“Tìm tiếp, dù có phải lật cả Hàn Quốc lên cũng phải tìm được cô ấy!”

Mấy ngày nay, cô đã huy động tất cả nhân lực đi tìm kiếm. Ngay cả nhân mạch trong quân đội cũng dùng đến rồi mà vẫn không thấy bóng dáng nàng.

“Đây là thư mời tham dự lớp học diễn xuất của đại học KAIST. Ngài có đồng ý không? Là trường học cũ của Chaeyoung.”

Mỗi năm trường học sẽ mời một nghệ sĩ đến tham dự. Kể đến kỹ thuật diễn hay độ hot thì cô đều là hạng nhất, nên năm nào trường cũng gửi thư mời đến cô. Chỉ là cô không đi mà thôi.

Không phải là không nể mặt họ, mà là công tác hậu kỳ phải được bảo vệ thật chặt chẽ.

“Bảo tôi đến làm cô hướng dẫn đám nhóc đó? Không đi.”

Việc tìm kiếm nàng đã đủ khiến cô đau đầu rồi, không có hứng đến chỗ đám học sinh kia.

“Vậy được rồi, nếu ngài không đi thì tôi sẽ từ chối.”

Bỗng nhiên cô nhìn đến góc cuối của thư mời, hình như có một bóng dáng quen thuộc.

“Khoan đã, tấm ảnh này được chụp lúc nào?”

Cô cầm lấy bức hình trên tay người đại diện.

“Sao vậy? Ảnh này là ảnh chụp chung giữa đại biểu A với các bạn học. Hiệu trưởng muốn ngài quen mặt các bạn ấy trước.” Người đại diện giải thích.

“Cuối cùng tôi cũng biết cô ấy trốn đi đâu rồi! Hay lắm Chaeyoung. Biết cả trốn đến đây, em sợ chị tìm được em chứ gì?”

Mấy ngày tìm kiếm nàng khiến sự kiên nhẫn của cô bị bào mòn hết. Lúc nhìn thấy nàng thì ánh mắt cô như một con sư tử đang khát máu.

“Chaeyoung mất tích mà? Trên ảnh có mặt Chaeyoung á?”

Người đại diện cầm ảnh xem nhiều lần nhưng vẫn không tìm thấy nàng.

“Góc trái bên dưới cùng, người đội tóc giả và đeo kính đen, ăn mặc như bà già kia chính là cô ấy!”

Người đại diện nghe cô nói xong thì ngó sang chỗ đó, quả nhiên thấy một cô gái ăn mặc kỳ quái, trang điểm già khụ già khọ làm người đại diện không thể nhận ra.

“Hóa trang đỉnh thật. Thế này thì ai mà nhận ra cô ấy cho được!”

“Haha, cô ấy cho rằng tôi không nhận ra cô ấy sao? Dù cô ấy có hóa thành tro thì tôi vẫn sẽ nhận ra! Tiết dạy diễn xuất lần này, tôi đi!”

Cô siết chặt tấm ảnh. Đợi cô lôi được nàng về, cô nhất định sẽ tra tấn nàng một phen nhớ đời!

Ngày hôm sau.

Nàng lên lớp học thì thấy các sinh viên tứ phía đang ríu rít thảo luận với vẻ mặt phấn khích.

“Các cậu đang nói gì vậy? Sao vui thế?”

Nàng thấy biểu hiện của mọi người cứ như vớ được vàng ấy.

“Rosé, cậu biết gì chưa. Khóa học diễn xuất năm nay mời được một hoa khôi tham dự đó!”

“Hoa khôi?”

“Hoa khôi nào thế? Lisa à?” Nàng thuận miệng nói.

Nàng không phải sinh viên chân chính nên không gia nhập diễn đàn trường, tất cả chỉ là đoán mò.

“Rosé, sao cậu biết hay vậy? Cậu cũng xem tin tức trên diễn đàn hả? Chưa năm nào Lisa đồng ý tham dự, không hiểu sao năm nay lại đổi gió!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net