109. Vung tay đánh con mà tê tâm liệt phế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như ngày đó cô đau đớn ra sao khi để Chaeyoung bị Jongsuk bày kế dẫn đi, bây giờ đối với cô mà nói Chaeyoung một lần nữa bị bắt phải rời xa cô cũng không phải là một kết cục bi thảm nhất. Chỉ cần nàng không phải biến mất theo một hình thức kinh khủng đó bất cứ thứ gì cô cũng chịu đựng được. Cô nhất định phải giữ lại mạng của mình, cô nhất định phải chăm sóc cho Liyoung và tìm được Chaeyoung mạnh khoẻ quay trở về.

Chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến, khi cô huy động toàn bộ lực lượng của mình cùng với Đầu Lâu Đổ rời khỏi YG trong mấy ngày đi tìm Chaeyoung thì nơi đó thật sự có biến. Đám hồ ly đó kể từ lúc ba của Mina làm ăn lụi bại đã bị mất một hậu phương to lớn, thị trường của bọn chúng tại bên ngoài đột nhiên lại bị một tổ chức nào đó ở nước ngoài không ngừng quấy phá. Không còn đường kiếm ăn bọn chúng quay lại phản Lisa hòng chiếm đoạt YG.

Lúc trước bởi vì cô sợ đủ thứ chuyện khi thật sự nội chiến rồi sẽ làm liên luỵ đến bao nhiêu người, lúc đó nhất định Chaeyoung sẽ không đứng sang một bên để nhìn, khi em ấy mang trên mình thân phận của M.D cùng với cô tác chiến giống như năm đó thì lịch sử có thể lặp lại hay không ? Cuộc chiến đó lúc nào kìm lại được cô sẽ cố gắng kìm nó xuống. Nhưng bây giờ cô còn gì để mất nữa, muốn đánh thì cứ đánh. Nếu như có thể thanh trừng bọn họ sau này cũng không còn lo sợ sẽ nguy hại đến cho Chaeyoung, còn nếu như cô thua cứ xem như là ý trời đã định.

Nếu như chỉ bao gồm lực lượng của đám hồ ly đó so với thế lực của cô bây giờ cộng với Đầu Lâu Đỏ là châu chấu đá xe. Nhưng khi YG gặp chuyện cũng là lúc dâng lên món mồi béo bở cho những tổ chức khác cùng nhau xâu xé nó. Bọn chúng hợp tác với đám hồ ly này trực tiếp chống lại cô.

Đôi tay mà Chaeyoung từng dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ cho cô đã không còn giữ được nữa. Đeo chiếc mặt nạ lên người cô trở thành M.D chỉ huy Đầu Lâu Đỏ, Helen theo lệnh của Lisa sử dụng lực lượng của YG dưới quyền của Manoban Gia chống lại những kẻ phản bội này. Mặc dù Lisa không để cho Jisoo nhúng tay vào chuyện này nhưng chị ấy nhất quyết huy động tất cả người của mình giúp đỡ cho Lisa.

Trong vòng ba ngày, cô không biết mình đã giết bao nhiêu người, còn là giết bằng những hình thức ghê gợn nhất. Cô đem tất cả sự căm phẫn lẫn đau thương của mình trút xuống những kẻ lọt vào tay của cô. Đâu đó không biết thuộc một vùng nào có còn ở thành phố hay không, cứ lâu lâu lại nghe thấy tiếng súng nổ kinh hoàng. Cảnh sát trong ba ngày đều tìm ra nhiều thi thể rải rác trong các hộp đêm hay từng con hẻm lẫn cả những vùng ngoại ô hẻo lánh. Quả thực là một hình thức của xã hội đen dùng để thanh toán lẫn nhau. Những kẻ không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo khi bị cảnh sát bắt được đều là những con tốt, chỉ nghe lệnh làm theo chứ chẳng biết chủ nhân của mình là ai.

Khi người của cô lần lượt dẫn ở thế thượng phong không ít kẻ bỏ xuống đầu hàng, còn nhớ lúc đó khi thuộc hạ nói với cô đây là những kẻ "hàng binh", cô đã ra lệnh  đem ra giết hết không để sót lại một tên. Bọn chúng từng hàng cô vào bảy năm trước chẳng phải bây giờ cũng đã quay lại phản cô hay sao ? Lisa của bảy năm trước là một đứa trẻ quay trở về trả thù cho ba mẹ, Lisa của bảy năm sau đem hết tất cả nổi đau thương của mình trút giận lên những kẻ cản trở cô yên ổn đi tìm kiếm Chaeyoung.

Năm đó người làm cho bọn chúng kinh sợ chính là M.D, không hề có mặt Lisa ở những nơi trực tiếp giao đấu bởi vì chỉ đứng chỉ đạo từ phía sau. Bảy năm sau cũng là "M.D" giết người vô độ, cũng không hề nhìn thấy Lisa ở đâu, nhưng bây giờ cô không phải đứng ở bất cứ một vị trí kín đáo nào để chỉ đạo nữa mà chính cô tham gia vào cuộc chiến này ở dưới lớp mặt nạ của M.D.

Bọn chúng cho rằng chỉ cần "phất cờ trắng" đầu hàng cũng sẽ được tha bổng giống như năm đó, ở tất cả những nơi từng xảy ra cuộc nội chiến nảy lửa đều có kẻ xin hàng. Những kẻ này không hề biết rằng cô sẽ giết bọn chúng, cuối cùng chính là tự đưa mình vào miệng cọp.

Trong ba ngày YG thanh trừng tất cả những kẻ phản bội, số lượng người bên trong giảm sút đáng kể nhưng cũng chỉ là loại bỏ "gian thần". Các tổ chức tham gia từ cuộc nội chiến này dù lớn hay nhỏ đều bị thương vong vô số, tổn thất nặng nề một thời gian không còn nhìn thấy mặt hàng của bọn chúng xuất ra bên ngoài. YG cũng từ từ được gột rửa, rút một chân ra khỏi thế giới ngầm không sản xuất buôn bán thuốc phiện cùng vũ khí nữa. Ai dám chống lại tất cả đều giống như những kẻ phản bội tất cả đều phải chết.

Kể từ lúc Manoban Gia dấn thân vào thế giới ngầm, từ đời của ông nội Lisa cho đến Manoban Woojin đều vô cùng biến động. Đến lúc Lisa lên nắm quyền YG trong vòng bảy năm thật sự đã đẩy cao tất cả cường độ làm việc của họ, từ buôn bán thuốc phiện chỉ ở thị trường Hàn Quốc và biên giới từ thời của Woojin, đến Lisa thì trải rộng một số nước thuộc khu vực, cho đến lần đầu tiên sản xuất và buôn bán vũ khí hạng nặng.

Hỏi bọn họ có thích kiếm tiền hay không tất cả đều sẽ trả lời cùng một câu "Có", nhưng hỏi bọn họ có muốn tiếp tục như vậy hay không sẽ nhận được những cái lắc đầu. Họ mệt rồi, họ đã trải qua ba đời nhà họ Manoban không có ngày nào tận hưởng một cuộc sống bình thường, không có ngày nào không chứng kiến những cuộc rượt đuổi của cảnh sát hay từ những tổ chức khác nhau tranh giành địa bàn. Kẻ cầm quyền chỉ đem bộ óc ra sử dụng, còn bọn họ là dùng cả mạng ra giúp Lisa củng cố địa vị của mình, giúp YG trụ vững và giúp chính bản thân họ đem về những đồng tiền bất nghĩa mà khi lương thiện họ không đủ lo cho người thân của mình.

Tiền cũng đã có, mạng cũng có thể sẽ mất. Họ là những người ngày đêm mong mỏi được trở về với gia đình của mình, được trở về làm một con người bình thường nhưng không ai dám nói điều đó. Cho đến bây giờ nhận được lệnh khai tử YG ai còn có thể không đồng tình.

Lisa trong ngày cuối cùng sau khi ra lệnh khai tử YG ở cương vị là một tổ chức xã hội đen, chính thức trở thành một tập đoàn YG bình thường nhất trong lĩnh vực kinh doanh, những người từng ra tay giết không biết bao nhiêu người bây giờ lại quần áo chỉnh chu bước vào tập đoàn YG làm việc, người có tri thức thì chức cao một chút, những kẻ tiểu tốt khi xưa bây giờ lại trở thành công nhân.

Cô ở trước mặt mấy ngàn người của Đầu Lâu Đỏ mang thân phận của M.D, thông qua chiếc mặt nạ cùng thiết bị phá âm thanh nói cho họ biết họ còn một nhiệm vụ cuối cùng. Yêu cầu đứng trước mặt của cô tháo bỏ tất cả chiếc mặt nạ họ đã đeo kể từ lúc bước vào Đầu Lâu Đỏ.

Bọn chúng lúc trước chỉ có mấy mươi người là do Manobandfdgfjdg đào tạo, số còn lại chính là đều bị thu phục ở dưới tay của M.D. Gương mặt của chúng từ lâu M.D cũng là người biết được đầu tiên, đứng trước mặt của người chủ nhân này không ai dám cãi lệnh, trong vòng mấy giây trôi qua hiện rõ từng gương mặt che giấu bao nhiêu năm. Có người thật sự nhìn vào đã biết người của xã hội đen nhưng có người lại quá mức thư sinh công tử. Nếu như gặp được họ ở bên ngoài không nghĩ họ là sát thủ tàn bạo của xã hội đen.

"Các người kể từ giờ phút này tạm quên thân phận cùng chiếc mặt nạ của mình, tất cả quay về hình dạng của trước đây. Đi khắp nơi truy tìm cô gái này cho tôi"

"Dạ cô chủ"

Trút bỏ lớp quần áo đen kịch trên người cùng chiếc mặt nạ đầu lâu màu đỏ dữ tợn họ quay trở về dáng vẻ của mình lúc trước, đi khắp nơi truy tìm tung tích của cô gái ở trên từng tấm hình được nhân bản ra phân phát cho bọn họ. Cô gái bọn họ mấy hôm trước đã giúp cô tìm được một lần nhưng cuối cùng lại không giữ được.

------------------------

"Oa...oa...oa...."

Nửa đêm tiếng khóc của trẻ con vang vọng một góc phòng, cô lờ mờ tỉnh dậy trong khi cơn say vẫn đang chế ngự lấy trong từng hơi thở. Không biết đây đã là đêm thứ mấy cô quay trở về nhà trong tình trạng say mềm như vậy, mỗi lần người khác nói với cô có nhìn thấy Chaeyoung thì hết chín lần là nhìn lầm, còn không thì họ cố tình trêu chọc.

Liyoung bởi vì sinh non cho nên cần phải chăm sóc cẩn thận hơn những đứa trẻ bình thường. Kể từ lúc bệnh viện cho phép đem nó về nhà chăm sóc, Lisa đã thuê rất nhiều người giữ trẻ về để lo lắng cho Liyoung. Đứa trẻ này đến nay cũng đã được hai tháng tuổi, đáng lẽ ra trong giai đoạn này còn khoảng mười ngày nữa nó mới được sinh ra. Vậy mà...

Vào lúc này Liyoung không còn là một đứa bé nhăn nhúm nhỏ bé lúc mới sinh ra nữa. Nó trắng trẻo lên trông thấy, da thịt cũng bắt đầu có sự thay đổi. Gương mặt của nó được khắc hoạ từ những gì đẹp nhất của cô và nàng, đôi má bánh bao tròn phúng phính, đôi môi trái tim cùng cùng cặp mắt phượng sáng long lanh không nhuốm chút bụi trần, đôi mắt này cũng là đôi mắt của Chaeyoung.

Nó dường như nghe được hơi thở của cô đang tiến lại gần chiếc nôi nhỏ bé của nó mà âm giọng cũng nhỏ dần, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe cùng vài tiếng nức nở còn sót lại của nó chắc nãy giờ nó đã khóc rất lâu mà cô không nghe được.

"Sao vậy Liyoung ? Con đói bụng ?"

Lisa nhớ rằng khi cô trở về đây còn thấy cô giúp việc cầm trên tay chiếc bình sữa đút cho nó, thường thì khoảng hai tiếng nữa mới đến lúc Liyoung thức giấc "đòi ăn". Giờ này cũng không phải lúc sao nó lại khóc ầm lên như thế.

Lại nói đến kể từ lúc Liyoung được phép bú sữa đã không hề có giọt sữa nào từ người mang nó trong bụng 7 tháng ròng. Sữa bình dù tốt cách mấy, nhập khẩu từ một quốc gia tiên tiến nào cũng không thể nào bù đắp bằng sữa mẹ. Lisa phải mướn một người giúp việc vừa mới sinh con xong cùng nuôi lấy Liyoung bằng dòng sữa của chính mình.

Nhưng Liyoung không tỏ ra thích thú cho lắm, nó đói đến mức khóc rát cổ họng, nhưng dường như cảm nhận được rằng những người này không phải mẹ của mình. Cuối cùng sau khi thử với bao nhiêu người kết quả Liyoung chỉ vui vẻ đón nhận dòng sữa chẳng "tự nhiên" do những hộp sữa bột được mama nó mua về.

Giờ này gia nhân cũng đã chìm vào giấc ngủ, Lisa không muốn đánh thức họ nên tự đi xuống dưới nhà pha sữa cho Liyoung. Hơn hết cô muốn tự tay dỗ cho con mình, kể từ lúc Liyoung từ bệnh viện trở về nhà cô đều không có nhiều thời gian cho nó.

Ban ngày cô đi tìm Chaeyoung khắp mọi nơi theo lời người khác chỉ điểm, ban đêm cô đắm chìm trong những hộp đêm với những chai rượu lăn lóc dưới sàn. Mỗi lúc cô trở về nhà đều ở trong tình trạng say khướt, cô cũng chẳng dám lại gần Liyoung sợ con gái biết được mama của nó tồi tệ đến mức nào.

Trời ạ, lần đầu tiên cô pha sữa cho một người chính là mẹ của Liyoung. Không biết là do nồng độ rượu mạnh đến mức làm cô hoa mắt hay đinh ninh rằng cô vẫn đang pha sữa dỗ dành vợ bé nhỏ ra sức nũng nịu ở trên lầu. Cho đến khi đóng nắp chiếc bình sữa định đem lên mới nhìn thấy hộp sữa dành cho Liyoung ở bên kia. Lisa lấy một chiếc ly đổ sữa từ trong bình ra ngoài mà đột nhiên nở một nụ cười chua chát, nếu như là em ấy đang làm điều này cho con sẽ không bao giờ lầm lẫn như cô.

Trên tay của Lisa bây giờ là bình sữa ấm nóng dành cho Liyoung, còn ly sữa cô vừa mới đổ ra đi đến cạnh bàn cô để nó phía trước chậu Cúc Hoạ Mi của Chaeyoung, không biết tượng trưng cho điều gì rồi đi lên từng nấc thang một. Nhưng chưa được bao lâu thì cô lại chạy xuống lấy ly sữa đó lên nốc một hơi cạn sạch.

"Park Chaeyoung, nếu như em nhẫn tâm đến mức dám chết đi thì đừng có mơ chị sẽ cúng cho em thứ gì, nhất định sẽ làm cho em biến thành quỷ đói"

Cứ coi như cô đang hờn dỗi kiểu cách của trẻ con đi, làm người trưởng thành sao vô cùng mệt mỏi. Ly sữa uống xong không thèm dọn nhanh chóng đi lên lầu khi tiếng khóc của Liyoung lại vô cùng vang vọng.

"Liyoung ngoan, mama pha sữa cho con rồi"

Cô cứ tưởng đâu Liyoung réo khóc lên như thế vì đói bụng, nhưng không ngờ đến lúc đưa bình sữa đến trước mặt nó thì nó lại đưa mắt nhìn cô. Lisa tưởng đâu nó không biết tự uống nên cầm trên tay để vào khuôn miệng của nó, nhưng chưa đầy ba giây nó đã nhả ra cái ti giả trên bình sữa mà hằng ngày nó luôn luôn yêu thích.

"Không có nóng lắm, sao không uống vậy Liyoung ? Hay là mama pha không đúng"

Lisa nói chuyện với nó muốn nửa ngày nó vẫn không đáp trả, chỉ đưa mắt lên nhìn cô xong rồi chớp chớp. Cô kiểm tra xem tã của nó cũng không có bị bẩn vậy cớ gì đang ngủ đột nhiên réo khóc lên như thế. Cô muốn bế nó lên để dỗ dành nhưng đột nhiên phát hiện trên người của mình toàn là mùi rượu, mặc kệ vào lúc nửa đêm có nguy hiểm ra sao cô cũng muốn vào tắm rửa sau đó mới có thể bế con. Nhưng cô vừa vào phòng tắm không bao lâu lại nghe Liyoung khóc réo lên.

Đành quơ tạm lấy chiếc khăn tắm to lớn gấp gáp lau qua thân thể ướt mem, mặc vào một chiếc váy ngủ vẫn treo ở đó không biết từ lúc nào của một ai đó trong căn phòng này.

Vào đêm đó cứ liên tục lặp lại những tiếng khóc như thế, Lisa phát hiện được một điều chỉ cần cô đi ra khỏi tầm nhìn của Liyoung vài phút nó sẽ khóc réo lên. Có vẻ như đứa bé này thật sự bị truyền nhiễm cảm giác sợ hãi khi bị người khác bỏ rơi giống cô rồi. Đêm hôm đó cô bế Liyoung trong vòng tay của mình cố gắng đưa qua đưa lại ru cho nó ngủ. Cuối cùng không biết như thế nào ngủ thiếp đi, sáng ra đã thấy mình nằm ở trên giường, chiếc nôi của Liyoung thì trống hoắc lại thấy có gì đó nhột nhột ở dưới thân, thì ra tiểu Liyoung đang dụi cả chiếc đầu bé xíu xiu của nó vào bụng của cô rất may mắn là cô trong lúc ngủ không có đè lên nó. Xem kìa nó  cũng biết nằm mơ đấy, chắc là lại mơ đến những cảnh lúc nó bú sữa hay sao mà cái miệng nút lên chùn chụt.

----------------------------------------------

Thời gian cứ như vậy trôi qua khi cô tìm kiếm nàng trong vòng hơn nửa năm vẫn biệt vô âm tín, đứa trẻ ngày nào người ta còn sợ rằng không thể sống sót lại trở thành một đứa trẻ bụ bẫm quá mức đáng yêu. Ban ngày cô vẫn duy trì đi tìm kiếm nàng khắp mọi nơi nhưng tối đến cô lại quay trở về chăm sóc Liyoung. Đứa bé này cũng quen với việc hễ đến giờ đó là mama của nó sẽ về, nếu như cô chỉ chậm trễ một chút tất cả gia nhân trong nhà đều không dỗ được nó.

Cứ tưởng đâu mọi chuyện sẽ tiếp tục kéo dài như vậy nhưng một ngày nọ khi cô đang ở một nơi cách xa thành phố không kịp trở về với Liyoung. Đứa con của cô thời khắc này lại chuyển đến giai đoạn biết bò nên vô cùng cẩn trọng trong việc trông chừng nó, ấy vậy mà khi cô trở về vào lúc sáng hôm sau nghe thấy tiếng khóc inh ỏi của Liyoung.

Hỏi ra mới biết là con của cô vừa té từ trên cầu thang ở trên lầu. Mặc cho người ta nói với cô nó chỉ mới té có một bậc thì đã được bế lên, chỉ bị doạ một phen mới khóc lớn như vậy chứ không sao hết. Cô giành lấy Liyoung từ trong tay của họ ôm lấy vào lòng thật chặt, những bậc thang này quá đổi kinh hoàng trong tâm trí của cô. Vợ của cô cũng không bảo vệ được, con của cô xém một chút đã lặp lại lịch sử kinh hoàng.

Cô đuổi việc tất cả bọn họ trong cơn giận dữ, mặc cho Jennie nói rằng sẽ giúp Lisa thuê người làm thành thục nhất trong việc chăm sóc em bé hoặc thậm chí có thể để cho chị ấy trông chừng. Nhưng làm ơn đừng oán trách cô của lúc này, bây giờ cô không dám tin tưởng bất cứ một ai mà giao con lại cho họ nữa. Liyoung là đứa con duy nhất của họ, đứa con mà Chaeyoung đánh cược cả mạng sống cũng phải sinh ra nó, nếu như cô không giữ được Liyoung cô làm sao ăn nói với vợ của mình. Bây giờ cô cũng chỉ còn duy nhất một mình nó ở bên cạnh an ủi cô thôi nếu không cô sẽ điên mất.

Cô không thể dẫn theo đứa con gái bé nhỏ của mình đi khắp nơi tìm mẹ của nó, sức khoẻ của Liyoung không tốt bằng những đứa trẻ cùng chung trang lứa. Đứng giữa sự lựa chọn có nên tiếp tục đi tìm trong vô vọng hay trở về nhà chăm sóc đứa con này thật tốt. Cuối cùng cô đau đớn đưa ra một quyết định nếu như là Chaeyoung cũng sẽ khuyên cô nên làm như vậy.

"Chaengie, chị chọn "mạng sống" của em" - cô không đích thân đi tìm Chaeyoung nữa nhưng không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua "mạng sống" của mình. Tất cả bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Đầu Lâu Đỏ. Cô sẽ thay Chaeyoung chăm sóc cho đứa con này.

Kể từ lúc đó không ai còn nhìn thấy một cô gái đi đâu gặp ai cũng hỏi có nhìn thấy người này hay không ? Mà chỉ có một cô gái trút bỏ sự tàn bạo của xã hội đen quay trở về làm mẹ cũng như làm ba. Cô thuê những người giúp việc mới nhưng cũng chỉ phụ giúp chuyện lặt vặt trong nhà, thuê cả điều dưỡng tại gia có thể kiểm tra sức khoẻ cho Liyoung thường xuyên hơn. Về công việc chăm sóc Liyoung một tay cô đảm nhận, từ lần đầu tiên không thể thay tã cho con cho đến không biết làm thế nào pha bột cho con ăn dặm, để rồi bây giờ tất cả mọi thứ cô đã làm hết sức chỉnh chu.

Cô có mua một máy ảnh chụp ra hình ngay, cứ mỗi lần Liyoung làm ra một hành động bất thường nào đó cô sẽ lại chụp một tấm sau đó để nó vào trong cuốn album còn cật lực ghi chép gì đó vô cùng vui vẻ.

Liyoung từng bị té ở cầu thang, họ nói với cô chỉ té có một bậc nhưng cô không có chứng kiến được, khi cô đem Liyoung đến cho bác sĩ xem nó có bị thương hay không thì cũng chẳng thấy gì. Ấy vậy mà đến lúc những đứa trẻ khác bập bẹ biết nói thì Liyoung lại chẳng nói gì. Lúc đó cô đột nhiên lại nhớ đến lời nói năm đó của bác sĩ thực hiện ca sinh mỗ cho Chaeyoung, họ nói bởi vì tác dụng phụ của loại thuốc đó rất có thể sẽ làm ảnh hưởng đến trí tuệ của Liyoung sau này.

Lisa tuy rằng có một chút lo sợ nhưng cũng không muốn tự hù mình. Rõ ràng Liyoung chỉ chậm nói thôi chứ nó rất thông minh, nó vô cùng nhạy bén với màu sắc lẫn mọi thứ xung quanh cuộc sống hiện tại của nó. Trẻ chậm nói cũng có gì mà phải không ?

Nhưng đến cuối cùng cho đến khi tròn một năm ngày Liyoung chào đời, cũng là một năm cô mất đi Chaeyoung. Trong buổi thôi nôi của nó cũng chỉ có mấy người nhận được thiệp mời. Trong vòng một năm nay Liyoung chỉ từng gọi Mama trong trí nhớ mơ hồ của cô không thể khẳng định chắc chắn, mặc cho có bao nhiêu người ngồi ở xung quanh liên tục bày trò bên cạnh nó cũng chẳng hé lời.

Ở Hàn khi thôi nôi những đứa trẻ sẽ được bày ra một mâm đựng rất nhiều thứ đồ ở trên, nó sẽ tuỳ ý chọn một món trong đó biểu hiện cho nghề nghiệp của nó sau này, nhưng tất cả chỉ là một phong tục lâu đời cũng không nói lên được điều gì.

"Tiểu Thụ ngoan nào, chọn đi lát nữa Jinsoo tặng cho Tiểu Thụ Con búp bê nha"

Kể từ lúc nào cái tên Sóc Chuột Con của nó lại bị con bé bây giờ đã học lớp 2 này gọi biến thành như vậy. Liyoung có ngước mặt lên nhìn lấy Jinsoo cầm trên tay con búp bê xinh đẹp, Jisoo ở bên cạnh để thêm vào một chiếc xe mô hình, Jennie mở luôn hộp quà cầm trên tay chiếc đầm công chúa đưa đến trước mặt nó. Cuối cùng Lisa ở bên cạnh mở miệng hỏi nó một câu :

"Liyoung của mama, con thích thứ gì ?"

Mỗi đêm cô đều nói chuyện với nó, ban ngày cả hai ngồi xem phim hoạt hình cũng ra sức giải thích với nó nhiều điều. Nó nghe được cô nói còn cười nữa nhưng sẽ không bao giờ mở miệng nói một câu nào, chỉ có cười và khóc nhưng hình như là khóc thì nhiều hơn.

"Mẹ..."

Cả căn nhà bao gồm cô, Jisoo, Jennie, Jinsoo và những người giúp việc tất cả đều nghe cùng một chữ "Mẹ". Họ nhìn lấy nhau mà tròng mắt đã bắt đầu đỏ ửng, họ không tin được thứ họ đã nghe liệu có phải chỉ là một người nào đó ở đây phát ra một âm thanh giống như vậy hay không ?

"Liyoung, có phải con vừa gọi mẹ không Liyoung ?" - Lisa không thể bình tĩnh nổi cô nâng lấy gương mặt của Liyoung xoay qua nhìn lấy mình, cuối cùng mắt thấy tai nghe con của cô một lần nữa cất tiếng gọi to.

"Mẹ, Mẹ...oaaaaaaaaaaa"

Sau hai tiếng gọi vang vọng trong một góc phòng, đứa trẻ này đứng lên đi đến ôm chặt lấy cả người của cô. Lisa vẫn đang thẫn thờ không dám tin rằng sự thật thì đã cảm nhận được vòng tay nhỏ bé đó đang câu lấy cổ của cô. Mỗi một ngày cô đều dạy cho Liyoung gọi mama gọi mẹ, mỗi một ngày cô đều lấy hình của Chaeyoung cho nó xem. Mỗi lúc nó nhìn thấy hình của nàng đều bật cười thành tiếng nhưng nó chưa từng gọi như vậy.

Cô đẩy người nó ra thật nhẹ bàn tay ấm áp đặt trên đôi gò má phúng phính của nó, nước mắt trẻ thơ trải dài trên từng ngón tay của cô. Lisa đặt vào đôi mắt hiện diện của một người hôn vào đó nhẹ giọng dỗ dành, trong tiếng nói của cô hoà lẫn những tiếng nức nở thương tâm.

"Mẹ nhất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net