118. Lùi lại một bước, cũng là tiến lên hai bước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tương tự như cách Chaeyoung sử dụng phương tiện đi lại là xe hơi, từ Jeju quay trở về Seoul cũng mất đến hai ngày một đêm. Trong một đêm đó họ phải thuê khách sạn ở tạm, mặc cho cô muốn Chaeyoung phải ngay lập tức thực thi giao ước ngủ chung đó. Nhưng nàng dĩ nhiên phản bác lại, bởi vì lúc cô nói ra giao ước là khi trở về nhà. Cuối cùng vẫn là mướn hai phòng ở cạnh nhau, Liyoung bạc tình dĩ nhiên đi theo mẹ, để lại một mình Lisa nằm co ro.

Qua đến ngày hôm sau, chiếc xe được cô ưa chuộng nhất cũng đã yên vị trong gara tại căn biệt thự vào đầu giờ chiều. Cả hai mẹ con của Chaeyoung đều có chung một đặc điểm, mấy phút đầu lên xe sẽ rất thích nhìn cảnh vật bên ngoài và kết quả cuối cùng đều ngủ li bì không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa. Có điều chỉ cần tiếng động cơ dừng lại rất nhanh sẽ thức giấc.

Chaeyoung bế Liyoung vẫn còn đang dụi mắt đi theo cô, Lisa hai tay bận rộn kéo lê hai chiếc vali to lớn, bên trong bao gồm quần áo của cô và Liyoung cùng với một vài dụng cụ cô dùng để vẽ tranh.

Ở trong căn biệt thự, đám gia nhân gồm 5-6 người đều ở độ tuổi nhỏ hơn Lisa, bên cạnh đó chính là một người đều dưỡng cô thuê cố định tại nhà. Tất cả mọi người đều ở đây như thường lệ cho dù cô có đi Jeju gần ba tháng. Bọn họ vừa nghe thấy tiếng xe chạy vào gara đã chuẩn bị ra đón cô chủ lớn Lisa và cô chủ nhỏ Liyoung. Thật sự không nghĩ được rằng lại có một đại mỹ nhân nhan sắc hơn người từng bước đi theo cô, gương mặt này bọn họ từng nhìn thấy ở đâu đó.

"Mấy dì, đây là mẹ của Liyoung" – Tiểu Liyoung kể từ lúc được nàng bế đều câu lấy cổ của Chaeyoung, không cần đợi ai hỏi đã dõng dạc khoe với mọi người rằng "chị xinh đẹp" này chính là mẹ của nó.

Không nhắc cũng không nhớ, cô gái này bọn họ từng thấy ở trong phòng của Lisa thông qua những khung hình khi họ dọn dẹp. Còn tưởng đâu cô gái này "ăn ảnh" nên mới có những khung hình lung linh như thế. Hoá ra ở bên ngoài cô ấy thật sự là thu hút ánh nhìn của người khác, như thế này thử hỏi sao cô chủ không tương tư đến tận ba năm.

"Em ấy là vợ của tôi, cũng là nữ chủ nhân của nhà này, sau này giúp tôi chăm sóc cho cô ấy tốt một chút"

"Không cần, tôi tự biết chăm sóc cho mình"

Đừng có nghĩ con gái đẹp lúc nào cũng thích người khác nhìn mình. Nhìn một cách săm soi như vậy nàng thật sự không cảm thấy thoải mái. Hơn nữa cái tên Lisa đó làm cái gì mà dõng dạc công bố trước bàn dân thiên hạ như vậy chứ. Bộ thân lắm sao ?

"Chaengie, em đi đường mệt rồi, nhưng cũng không được khó chịu như vậy chứ, em rất ngoan mà phải không ?"

Lisa đưa hai chiếc vali cho gia nhân, còn giành lấy Liyoung từ trong tay của Chaeyoung đưa cho một cô gái gần đó. Vuốt nhẹ lấy mái tóc xoăn dài mềm mại luôn có thể nâng niu được những ngón tay của cô, trên gương mặt xuất hiện một nụ cười có thể làm đứng tim người khác.

Tất cả mọi người đang chứng kiến khung cảnh vợ chồng hạnh phúc này đều vô cùng ngưỡng mộ. Trước đây còn cho rằng không biết cô chủ lớn còn có thể chịu đựng đến khi nào, có khi sẽ lấy một người vợ khác, lại còn lo xa đến mức sợ sẽ thiệt thòi cho Liyoung, bởi vì không phải mẹ ruột thì có thể thương con riêng của chồng đến mức độ nào chứ. Bây giờ nhìn thấy cả nhà ba người đều vui vẻ ở bên nhau, thật sự chỉ là gia nhân trong nhà cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Mặc cho bây giờ người ta tưởng tượng ra cảnh bây giờ hạnh phúc ra sao, Chaeyoung chỉ biết nụ cười đó rõ ràng là đang muốn uy hiếp nàng thì đúng hơn, không hiểu tại sao khi cô đưa tay vuốt nhẹ vào mái tóc của nàng, lại đem tất cả da gà da vịt của nàng đều nổi lên hết. Chỉ mới ngày đầu tiên đã như vậy rồi, 29 ngày còn lại không biết sẽ kinh khủng như thế nào nữa, ừ mà tháng này có ngày 31 không nhỉ ?

"Chúng tôi ăn bên ngoài rồi, bây giờ muốn nghỉ ngơi một chút, mọi người dỗ Liyoung ngủ dùm tôi"

"Dạ, cô chủ"

Lần này Liyoung cũng không bám theo mẹ nữa, nó yên vị ở trong vòng tay của mấy dì lâu ngày không gặp. Khi nhìn thấy mẹ của nó bị mama nó kéo đi lên lầu, còn đưa bàn tay nhỏ xíu của nó vẩy vẩy với Lisa giống như chúc may mắn.

Không có cái gì được gọi là ru ngủ khi năm sáu người lớn và một trẻ em ngồi túm tụm lại với nhau. Chuyện trọng đại như vậy làm sao có thể không đem ra bàn tán chứ.

"Mợ chủ thật đẹp, tôi nhìn mà còn muốn làm chuyện có lỗi với cô chủ nữa mà"

"Mày nhắm mày làm xong mà còn mạng về với tía má mày dưới quê thì làm nha"

"Đúng rồi, đụng ai cũng được, đụng vô mẹ con thì không xong với mama con đâu đó" – Liyoung bình thường rất thân với mấy dì, lại nói mấy người này còn rất trẻ, kêu nó kêu bằng chị đi mà nó cứ thích kêu như vậy.

"Liyoung, làm sao mà mama tìm ra được mẹ vậy ?" – lúc trước họ gọi Liyoung là tiểu thư hoặc cô chủ nhỏ, nhưng sau này nó nói cứ gọi là tên nghe dễ thương hơn nên không cần câu nệ nữa.

"Mẹ con tự tìm về"

"Sao mẹ lại xưng với mama là tôi vậy Liyoung ?"

"Mắc cỡ đó, mấy dì nói mẹ mà xưng với mama là em chắc ba con chết luôn quá"

"Còn phải nói, giọng của mợ chủ nghe rất êm tai"

Mặc kệ phía dưới lầu cái "chợ chồm hổm" xôm tụ như thế nào. Chaeyoung thật sự không thể hiểu nổi tại sao cô lại cứ thích lôi kéo người ta như vậy. Nhưng kể từ lúc bước vào căn nhà này lại khác hẳn hoàn toàn với căn nhà ở Jeju, kiến trúc của nó không khác gì những căn biệt thự tại Pháp, đáng lẽ ra nó to lớn đến như vậy sẽ cảm thấy tĩnh mịch hơn nhưng thời khắc này đột nhiên nàng lại cảm thấy nó vô cùng quen thuộc.

"Lúc trước chúng ta cũng ở đây sao ?" - Chaeyoung trong quá trình bị cô kéo đi, cũng không quên nhìn những bức tranh hay đồ trang trí theo cầu thang, chất giọng cũng nhẹ nhàng hơn trước.

"Phải, có nhớ ra được gì không ?"

Mặc dù cô cho rằng không thể thúc ép Chaeyoung nhất định phải nhớ lại chuyện xưa, cô tin tưởng vào khả năng của mình có thể một lần nữa khiến người con gái này quay trở lại với cô. Nhưng cô vẫn muốn Chaeyoung có thể nhớ ra những gì từng xảy ra với họ. Bởi vì đối với cô nó vô cùng đẹp đẽ, cho dù không ít lần nhuộm ướt khoé mi.

"Cảm thấy có một chút thân thuộc"

"Không sao, chị không ép em, em nhất định sẽ nhớ ra mà"

Lúc cô kéo Chaeyoung lên đây thật sự muốn dạy dỗ nàng một chút, nhưng nghe thấy nàng dùng hai từ "chúng ta" ngọt ngào như vậy cũng vui vẻ hơn nhiều, lại có dấu hiệu như Chaengie của cô không phải không có thuốc chữa, khi nàng nói nơi này có một chút thân thuộc thì không nhìn thấy biểu hiện đau đầu như hôm ở Jeju nữa.

"Làm gì vậy ?" - nàng đang thẩn thờ nhìn ngắm xung quanh đã bị cô kéo vào phòng đóng cửa lại, lần đầu tiên ở chung một phòng với kẻ này sao tự dưng cảm thấy ánh mắt của chị ta rất không đàng hoàng, còn căn phòng này nhìn sao cũng cảm thấy vô cùng ám mụi.

"Đưa em vào phòng chứ làm gì ?" – không phải người ta nghi oan cho cô, lúc cô đưa Chaeyoung vào đây đóng cửa lại, Chaeyoung theo quán tính sợ nguy hiểm dựa lưng vào cánh cửa không thèm bước tiếp. Hình ảnh dựa lưng vào cửa này làm cho cô nhớ cái tư thế đêm "động phòng hoa chúc" mà cả con mắt đều đỏ ngầu.

"Thật ra, Lisa tôi có một chút thương lượng, tức là ở nhà chị nhiều phòng như vậy, hay là..."

"Không có hay là gì hết, đã giao hẹn sẽ ở chung phòng rồi mà, em mà đổi ý đừng có chửi chị tiểu nhân"

Đưa ra yêu cầu với mấy loại người không nói lý lẽ này biết chắc sẽ không thành công, nhưng dù gì cũng đã xuống nước với chị ta như vậy chắc sẽ siêu lòng, không ngờ lại có thể từ chối thẳng thừng như thế.

Cô lái xe cả đoạn đường dài như thế về đến nhà dĩ nhiên xương cốt đều rả rời, vừa vào đến phòng đã đặt lưng nằm xuống chiếc nệm êm ái, nó được trải ga mới vào sáng nay khi cô gọi điện báo sẽ về nhà. Nhìn thấy Chaeyoung vừa định mở cửa phòng ra đã nhanh chóng cảnh báo.

"Muốn gì ?"

"Tôi muốn đi tắm" - không biết kể từ lúc nào nàng chỉ cần bước đi một bước cũng phải thưa trình như thế, tâm trạng bực bội vì bị khước từ lúc nãy làm Chaeyoung có chút lớn tiếng.

"Phòng tắm ở trong đây, em ra ngoài làm cái gì hả ?"

"Tôi xuống lấy đồ"

"Lại đây"

Lisa cho dù thân thể vô lực vẫn gượng ngồi dậy đi lại tủ quần áo của họ. Trước lúc Chaeyoung mất tích là đang mang bầu Liyoung, cho nên một khoảng thời gian rất lâu cô không nhìn thấy nàng mặc mấy bộ đồ mát mẻ chỉ có cô được phép xem qua. Sau ba năm trở về vợ của cô lại có thể "mi nhon" như vậy dĩ nhiên là xem kỹ một chút rồi.

"Cầm lấy, tắm nhanh đi còn tới chị nữa" – cô lấy ra một chiếc đầm ngủ kèm nội y kèm bên trong đưa cho Chaeyoung, sau đó lại tiếp tục chiều chuộng cái lưng đáng thương của mình.

Cầm trên tay bộ đồ đó nàng không xem kỹ nó là thứ gì, thậm chí đến lúc bước vào phòng tắm treo nó lên móc cũng không để ý rằng nó thiếu thiếu cái gì đó. Ở trong bồn tắm to lớn trực tiếp đem thân thể ngọc ngà của mình ngâm vào làn nước ấm nóng, mùi hương từ chai sữa tắm mang đến một hương vị quá mức quen thuộc, có vẻ như nàng thật sự rất thích mùi hương này vào trước đây.

Quả thật là không nhớ cái gì gọi là câu hối thúc tắm nhanh đi của cô, nàng ở trong đó thậm chí có thể nói là sẽ ngủ quên mất. Cảm nhận được thân thể đã có thể được chiều chuộng một cách thoải mái mới bước ra khỏi bồn tắm. Chiếc khăn bông mịn màng lướt ngang cơ thể ngọc ngà, lau đi những giọt nước luyến tiếc mỹ cảnh trần gian vẫn còn lắng đọng.

Bây giờ mới thật sự chú ý đến bộ quần áo lúc nãy đem vào đây. Nó là một chiếc đầm ngủ bằng ren là chủ yếu, chỉ có phần trước ngực và vùng con gái là có một tí đậm hơn, nội y cũng chỉ có chiếc quần chữ T đầy bắt mắt không có cái gì che đậy phía trên. Chaeyoung bất đắc dĩ phải mặc vào, không sao ra ngoài nàng nhất định sẽ đổi lại.

Không cần nói đến cái tình huống bây giờ của Lisa, thật tình mỗi lần Chaeyoung vào tắm cô không biết có phải ngủ luôn trong đó hay không ? Cô nằm ở đó lăn qua lăn lại một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng của nàng từ cửa phòng tắm bước ra, cơn buồn ngủ lại kéo đến thăm đôi mắt trĩu nặng của cô, không biết đã thiếp đi từ lúc nào nữa.

"Đống này không biết cái nào của mình, cái nào của chị ta nhỉ ?"

Chaeyoung đứng ở trước tủ nhìn vào tầng tầng số quần áo treo có, xếp có mà đến hoa cả mắt, không cần nói mấy cái đầm tương tự như cái nàng đang mặc nhất định không phải của cái đồ mông to đó rồi.

Lại nói đến Chaeyoung mải mê đứng nhìn đống đồ đó, không nhận ra từ lâu đã có một cặp mắt không biết có phải bị đánh thức vì tiếng động hay không ? Nó đang dán chặt lấy cả thân hình hoàn mĩ của nàng, từ tấm lưng ong xuyên thấu qua lớp ren mỏng manh cho đến vòng ba dường như đã to lên thêm một chút.

Chiếc đầm mỏng manh cùng màu đỏ đô với nội y bên trong thật sự thu hút ong bướm xung quanh đều biến thành sói xám. Chịu không nổi sự kích thích đó nhanh chóng từ trên nệm lao xuống ôm chặt cả người của nàng từ phía sau, còn cố tình dụi đầu vào hõm cổ của nàng muốn thu hết tất cả mùi hương dịu ngọt.

"Ahhh...tránh ra, đồ biến thái" - rõ ràng lúc bước ra vẫn còn nhìn thấy tên đó ngủ say như chết, nàng mới có thể yên tâm đứng lựa đồ như thế. Giờ phút này lại bị một lực gắt gao kéo vào áp chặt lấy cơ thể phía sau, còn bạo dạn đến nổi mút liên tục vào hõm cổ của nàng. Đã bảo ở chung một nơi với tên này là không được mà.

"Đừng rộn, cho chị ôm em một chút" - cô rất thích cảm giác ôm cả người của nàng từ phía sau, đó giống như một thói quen đã hình thành từ rất lâu rồi. Do đó khi Chaeyoung mất tích, "ảo giác" của cô cũng liên tục hành hạ cô bằng chính những hình ảnh giống như thế này.

"Không có ôm gì hết, chị không giữ lời...ahhhh"

Chaeyoung còn chưa kịp phát tiết xong đã bị cô quăng thẳng lên nệm, sau đó ở trên người của nàng tiếp tục lặp lại hành động đã hai lần xảy ra ở Jeju.

"Lisa, chị đã hứa như thế nào ? Chị không ép tôi làm mấy chuyện này mà" – thật không thể tưởng tượng được tại sao chị ta lại có thể trở mặt nhanh đến như vậy, cả hai tay của nàng bây giờ là đang bị ghì chặt vào thành giường, nó nằm gọn bên trong sợi dây không biết chị ta rút ở đâu mà nhanh đến như vậy.

"Chaengie, em ngoan ngoãn một chút, chị chỉ nói sẽ không làm chuyện đó với em, chứ không có nói không được ôm và hôn em. Sau này em cá cược với người khác, nhớ phải nghe cho rõ từng chi tiết để không phải chịu thiệt thòi"

"Thả tôi ra, đồ xấu xa"

Xấu xa thì đúng là bản chất của cô khi làm mấy chuyện vợ chồng, nhưng mà cô cũng có uy tính chứ bộ. Cô hứa được thì nhất định sẽ làm được, cô nói ôm Chaeyoung thì chỉ dừng lại ở cái ôm rất lâu từ trên cơ thể của nàng.

"Đủ rồi, đi ra hôi quá"

Lisa sử dụng loại sữa tắm đặc biệt nha, thể loại sữa tắm này bám mùi rất dai, lại nói cô có sở thích xài nước hoa. Từ trên cơ thể của cô dám nói một câu "hôi quá" đúng là không biết phép tắc. Dĩ nhiên mũi của Chaeyoung không có hư đến mức không phân biệt được mùi hương rồi, có điều nàng muốn nói như vậy để Lisa tự ái mà đi tắm đừng có dán chặt cơ thể nóng rực đó vào nàng nữa. Rất khó chịu, thật sự rất nóng...

"Xem ra mẹ của Liyoung của ba năm sau vô cùng thú vị, cũng biết sử dụng nhiều cách để chống cự cơ đấy. Chống cự so với nằm im hiến thân đúng là có sức hút hơn nhiều em nhỉ ?"

"Câm miệng"

Nói cô tiểu nhân cũng oan cho cô quá, giống như trường hợp bây giờ cô thật sự ôm xong đã định lấy đồ đi tắm rồi. Cô buông Chaeyoung ra mới để ý đến phần ren che đậy vùng bụng phẳng lì của nàng có một vết màu trắng kéo dài. Không kiêng cử lập tức tốc váy đầm của nàng lên ngang bụng.

"Chị ôm cũng ôm rồi, chị muốn làm cái gì nữa đây ?" - Chaeyoung thật sự tức giận đến mức cả gương mặt của nàng đều đỏ lên, uổng công nàng còn cho rằng cô chỉ có cái miệng rất tiểu nhân, ngoài ra lòng dạ cũng còn một chút xài được.

"Chaengie, đây có phải là vết sẹo lúc em sinh Liyoung không ?"

So với năm đó cô thật sự không dám nhìn vào nó, không phải hình hài của nó đáng sợ trong mắt cô, mà lúc đó chỉ cần cô nhìn vào đều cảm thấy tim của mình kịch liệt đau đớn. Chaeyoung ở trong tình cảnh còn không được đến nửa mạng, vẫn bị người ta đưa dao rạch bụng của mình để đưa ra thế giới này một tiểu thiên thần khoẻ mạnh. Năm tháng qua đi vết sẹo ngày đó cũng chỉ còn là một đường khá nhỏ kéo dài, tại sao cô vẫn cảm thấy đau lòng như vậy.

Bởi vì tức giận, cũng bởi vì uất nghẹn nàng không muốn trả lời cô, cô biết rõ vết sẹo đó tượng trưng cho điều gì còn hỏi nàng làm chi nữa. Ở trong quá khứ không biết nàng có thật sự yêu cô hay không ? Nhưng rõ ràng đã sinh ra cho cô một tiểu thiên thần như vậy, mỗi lúc trái gió trở trời bụng của nàng không hiểu tại sao vẫn còn đau nhức. Năm đó Quỷ Y từng nói cơ thể của nàng bị tổn thương nghiêm trọng, cái gì mà để lại di chứng nàng cũng không nhớ rõ.

Nơi bụng dưới của nàng cách quần lót ren một khoảng cảm nhận rõ ràng cô đặt lên đó một nụ hôn. Được, bây giờ nàng là cá nằm trên thớt, cô muốn làm gì cũng được. Nếu như cô thật sự là một loại người như vậy, nàng cũng không cần đau đầu suy nghĩ có nên quay trở lại với cô hay không ? Là có thể hoàn toàn chấm dứt...

"Chaengie, em vất vả rồi"

Nơi cô chạm vào đó một nụ hôn chính là nơi vết sẹo năm nào của Chaeyoung còn hằn lên trên bụng của nàng. Đưa tay kéo lấy váy đầm của nàng xuống che đậy lại nơi cô luôn luôn khơi lên dục vọng, cởi lấy dây trói của Chaeyoung quăng sang một góc, đi đến chiếc tủ còn đang mở toang ra lấy một bồ độ sau đó nhanh chân đi vào phòng tắm.

Nơi đâu đó trong một góc phòng vẫn có một người nhìn về cánh cửa nơi phòng tắm, lưng đã dựa vào thành giường môi khẽ cong lên trong vô thức, những ngón tay thon dài kéo lê trên vết sẹo yêu thương vẫn còn cách vào một lớp áo.

"Lisa, nếu như...chỉ là nếu như, tôi thử mở lòng ra tiếp nhận chị, không biết ngày tháng sau này tôi có hối hận hay không ?"

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net