121. Lisa ơi Lisa, chị đúng là sao quả tạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một màn "thoát y" không có chủ đích, Lisa thật sự ở luôn trong phòng tắm. Cô không biết mình đã phải ở trong đó bao lâu, chỉ biết được rằng khi cô liều mạng bước ra thì Chaeyoung cũng đã ngủ. Nói vậy thôi chứ không biết nàng có ngủ hay không, mặc dù hình ảnh trước mắt chính là nàng đang lấy chăn trùm kín cả người của mình.

Lisa đi nhanh ra ngoài lấy khăn rồi lại chạy nhanh vào phòng tắm, đợi đến lúc quần áo thật sự có trên người mới bước ra thêm một lần nữa. Lúc này đã nghe thấy hơi thở đều đều của Chaeyoung, ở một phía góc chăn cô vén lên thật nhẹ để cho Chaeyoung dễ thở hơn. Ngũ quan xinh đẹp của nàng khi ngủ lại vô cùng thanh tịnh, thanh tịnh đến mức người ta sợ không dám chạm vào để gây ra một sự tác động nào.

"Chaengie, chị nhớ em"

Không kìm chế được mình, cô chỉ muốn đặt một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước vào cánh môi anh đào ngọt lịm. Chaeyoung đã trở về với cô hơn ba ngày nhưng cô vẫn như vậy muốn nói với nàng câu này. "Chị yêu em hay chị thương em" đã không còn là câu cửa miệng, chỉ biết giờ phút này có em ở bên cạnh nhưng tại sao chị vẫn rất nhớ em.

Nhớ em lúc nào cũng rúc vào người của chị bắt chị phải ôm em vào thật chặt, nhớ em giả vờ ngủ đi nhưng chỉ cần chị hôn em thì con mèo nhỏ như em sẽ cười khanh khách, nhớ lúc em mang thai nửa đêm nửa hôm đều không để cho chị ngủ yên, nhớ em cả lúc không ngoan ngoãn khi nằm dưới thân của chị.

Cô ngồi một bên góc nệm nhìn ngắm sự yên tĩnh của nàng, ngày đầu tiên trong vụ cá cược của cô sẽ kết thúc như vậy. Một lúc sau đó cô mới đặt lưng nằm xuống, tắt âm cho chiếc điện thoại của mình trước khi chụp lại một tấm hình của Chaeyoung bây giờ. Tạo vào một dòng note trên đó "Ngày đầu tiên em đã rất ngoan ngoãn rồi", sau khi lưu lại tấm ảnh đó cô mới bật lại âm thanh cho chiếc điện thoại của mình. Cài đặt báo thức cho buổi sáng ngày mai, cô phải quay trở về C&L để đi làm lại sau những năm tháng bỏ bê cho Jisoo và những người khác xoay xở.

Chaeyoung một khi ngủ sẽ không để tâm đến bất cứ thứ gì trên đời, ngày trước cô còn phàn nàn thói quen này của nàng. Ngộ nhỡ có người bắt cóc nàng khi ngủ cũng không biết vì sao mình bị bắt, có điều bây giờ giấc ngủ sâu lại vô cùng có lợi cho cô. Giống như bây giờ nếu như Chaeyoung biết cô lại ôm lấy cả người của nàng nhất định sẽ vùng vẫy cho xem. Ngày đầu tiên đã trải qua như vậy trong một giấc ngủ quá đỗi yên bình của Lisa.

----------------------------

"Đồ Heo Mập, chị đi ra cho tôi"

Mặt Trời còn chưa tạo ra những cơn nắng đậm màu, gió bên ngoài còn vươn vào sương sớm khi cửa sổ hôm qua cô đã quên đóng lại. Lisa đang yên đang lành đột nhiên cảm thấy có sự cựa quậy, cô không thèm mở mắt tiếp tục ghì chặt "cái gối ôm" ấm áp của mình. Nhưng chưa được bao lâu lại nghe tiếng thở dốc liên tục vang lên dưới thân, lúc này Lisa mới nặng nhọc mở nhỏ đôi mắt của mình ra, nhìn thấy ánh mắt giận dữ kèm hơi thở gấp gáp của nàng mà hoảng hồn.

"Chaengie, em sao vậy ?" – Lisa nằm ở trên người của Chaeyoung liên tục đưa hai tay vỗ vỗ vào má của nàng, ánh mắt lúc nãy còn mơ hồ không muốn thức, vậy mà bây giờ đều biểu thị cho sự lo lắng trong lòng của cô.

"Còn nói, chị đi xuống cho tôi, chị có biết là mình nặng lắm hay không vậy hả ?" - Chaeyoung đáng thương trong giấc mộng liên tục cảm thấy mình có cảm giác bị "bóng đè", ngực của nàng vô cùng nặng nề cho đến lúc nàng tỉnh giấc. Thì ra cái đồ chết tiệt đó đang nằm gọn trên người của nàng, nhìn vào cũng không tính là mập lắm, nhưng mà thật sự là nặng chết đi được. Cả gương mặt của chị ta còn úp vào nơi ấm áp của nàng nữa, đúng là lúc ngủ hay thức đều chỉ là sắc lang.

"Chị xin lỗi, nhưng mà em dạo này thật sự ốm lắm, lúc trước nằm còn có cảm giác êm êm, bây giờ cả người toàn là xương thôi"

Lisa thật sự bất mãn với cơ thể không có thịt của Chaeyoung nha, tuy như vậy nhìn vào sẽ vô cùng kích thích, nhưng một khi yêu thương thật lòng sẽ không để ý vợ của mình có như thế nào mới đẹp. Chỉ muốn vỗ cho nàng béo ú luôn mới có thể làm hài lòng cô, càng nghĩ càng đưa tay bóp lấy vai của nàng thật sự là ốm hơn rất nhiều rồi. Đau lòng muốn chết...

"Chê thì còn nằm lên làm gì, tránh ra"

Tên này càng lúc càng có cảm giác muốn gì làm đó với nàng, lúc nhìn người khác trên tivi sao không thấy chê bai đi. Từ hôm qua đến nay đều kiếm chuyện chê nàng này nọ, càng nhìn càng có cảm giác khó ưa chịu không được. Chaeyoung sau khi đẩy Lisa đã buông lỏng cơ thể từ trên người mình ra, nắm lấy một góc chăn kéo lên che hết cả đầu của mình tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

"Chaengie, đừng ngủ nữa, chúng ta phải đưa Liyoung đi học"

Quả thật khi nhắc đến con gái luôn có tác dụng với Chaeyoung, nàng từ trong chăn bật dậy nhanh chóng vệ sinh cá nhân cùng với tiếp tục duy trì thói quen tắm sáng của mình. Khi cả hai quần áo chỉnh tề bước sang phòng của Liyoung thì không nhìn thấy con ở đâu nữa. Chỉ nghe thấy tiếng của nó từ phía dưới nhà vang vọng lên rõ hơn bao giờ hết.

"Mama, mẹ, hai người còn ngủ hả ? Liyoung xong hết rồi"

Thì ra vào buổi sáng Liyoung đã được gia nhân gọi thức sau đó chuẩn bị cho nó mọi thứ. Giống như bây giờ vậy nó đã dùng xong luôn cả bữa sáng, vậy mà mama và mẹ của nó vẫn còn chưa chịu đi xuống nữa.

Cả hai người lớn cùng nhau đi xuống giả vờ hạnh phúc. À không, nên nói là Chaeyoung giả vờ thì đúng hơn vì không muốn con gái nhìn thấy mama và mẹ lại gây nhau. Về phần của Lisa chỉ cần có Chaengie của cô ở bên cạnh thì thật sự không có cái gì gọi là giả vờ cả.

"Mama dạo này có mẹ rồi liền không thương Liyoung" – Tiểu Liyoung với chiếc balo nhỏ bé sau lưng, vừa nhìn thấy mama của nó đi sau mẹ của nó trên một chiếc cầu thang mà gương mặt vô cùng hớn hở liền ganh tị.

"Còn dám nói, hôm qua con cũng được lắm không xin phép ai liền đi với con Chicken đó"

Sinh ra con gái đã lỗ vốn rồi, lại sinh ra dạng nằm dưới như mẹ của nó. Con Chicken nhà Jisoo lại chẳng khác gì mama của nó và cô, có khi con gái nhỏ bé của cô sau này là bỏ luôn mama với mẹ già để đi theo lời ngon tiếng ngọt của con Chicken đó, bây giờ nhất định phải răn đe từ khi còn nhỏ nếu không lớn lên còn không biết mình có con.

"Có mà, Liyoung có vào phòng của mama với mẹ, còn nhìn thấy mama ôm mẹ cứng ngắc à. Lúc Liyoung hỏi mama có cho đi không ? Mama còn gật gật đầu"

Con nít sẽ không biết nói dối, nó thật sự có gõ cửa ba cái trước khi vào phòng của mama và mẹ. Nhưng một lúc vẫn không có nghe thấy tiếng trả lời, nó vừa dùng lực đẩy một chút thì cánh cửa đã mở ra. Nhìn thấy mama của nó ghì mẹ của nó vào lòng cứng ngắc. Nó đi đến khều khều vào người của Lisa, lúc đó cô thật sự có thức trong vài giây nhưng thần trí hoàn toàn không tỉnh táo, cũng không nhớ rõ mình thật sự có gật đầu mặc dù không biết Liyoung nói cái gì.

Chaeyoung dĩ nhiên nghe con gái nói rõ tên này lợi dụng nàng như thế nào khi nàng ngủ say, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cũng không nên làm mất hoà khí gia đình. Nhìn thấy một đĩa thức ăn chỉ còn lại một ít đã biết Liyoung dùng xong bữa sáng, nghe Lisa nói rằng bữa tiệc đó sẽ diễn ra rất sớm nên bây giờ ngồi ở đây cho tên này tiếp tục đút từng muỗng sẽ trễ mất.

"Chị còn đứng đó thì không còn tiệc tùng gì nữa"

Mặc dù Lisa hôm nay đã muốn thức dậy nấu bữa ăn sáng cho Chaeyoung, nhưng xem ra tình hình này đúng thật không đi sẽ trễ mất. Đành phải một chút nữa sau khi đưa Liyoung đến trường sẽ ăn sau, mà bữa tiệc trong đó chắc cũng sẽ có đồ ăn mà nhỉ ?

Chiếc xe ra khỏi gara chạy thẳng ra ngoài cổng lớn đã được mở sẵn, vẫn như thường lệ người lái xe chính là cô, Liyoung vẫn thích thú ngồi trên người của mẹ nó ở ngay chiếc ghế bên cạnh của mama. Lần đầu tiên mới được cả mama và mẹ đưa đi học thế này, đừng có hỏi sao nãy giờ nó vẫn chưa thể nào tắt được nụ cười nhỏ bé ở trên môi.

"Mẹ ơi, đó là công ty của mama"

Đi đến một con đường sầm uất, tiểu Liyoung nhìn thấy công ty giải trí C&L mà mama vẫn thường hay nói liền khoe với mẹ của mình. Chaeyoung theo hướng tay của con gái chỉ vào cũng hiếu kỳ xem thử, cái công ty gì mà toàn con gái ăn mặc thời thượng như ong bướm dập dìu thế này. Cái tên háo sắc này làm ở một công ty như vậy không biết có làm chuyện gì đáng xấu hổ không nữa.

"Chaengie, em thấy nhân viên của chị được không ?" - Lisa thích thú nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc của Chaeyoung, có vẻ như Jisoo nói đúng, đối với cô gái này nếu như không kích mồi cho nổ sẽ khó mà nhìn thấy những biểu hiện chết người này.

"Tôi không có hứng thú với những thứ xung quanh chị"

Bất chấp có con gái ở ngay trong xe hay không ? Nhìn thấy đã không thể nào có thiện cảm rồi, đi làm thôi mà làm gì ăn mặc như muốn để cho tên sắc lang này nhìn miễn phí như thế.

Kể từ lúc đi ngang công ty của Lisa thì thái độ của Chaeyoung đã hoàn toàn không tốt. Cả một đoạn đường sau đó đều không mở miệng nói một câu, chỉ mặc cho Liyoung ở trên chân của mình chỉ chỗ này chỉ chỗ kia rồi ậm ừ cho qua. Về phần của Lisa càng lúc càng trở nên thích thú với sự khó chịu của Chaeyoung.

Cuối cùng cũng đã đi đến trường Mầm non – Cấp 1 của Liyoung học cùng với Jinsoo. Hôm nay lớp của Jinsoo vẫn chưa nhập học nên chỉ nhìn thấy mấy lớp mầm non là nhộn nhịp. Cô giáo phụ trách lớp Chồi năm nay của Liyoung so với cô giáo năm trước cũng tương tự, đều là một dạng người rất yên tâm để cho cô ấy giáo dục con của mình.

Lisa để cho Chaeyoung bế Liyoung xuống trước, cô lái xe đi vào khu vực giữ xe của trường. Lần đầu tiên cô mới lái sâu vào trường thế này, bởi vì những lúc trước đều để xe bên ngoài, nhìn thấy cô giáo ra bế Liyoung hoặc bảo vệ đóng cổng lại rồi mới lái đi.

Lần đầu tiên đến trường Liyoung mới có cảm giác vui vẻ như vậy, nó nói với mẹ để nó xuống đi không mẹ sẽ bị mệt. Chaeyoung dĩ nhiên cảm thấy đứa con gái bé bỏng của nàng chẳng nặng nề gì cả, chỉ có mama của nó là nặng chết người ta thôi. Nàng vẫn một mực bế Liyoung đứng yên ở đó chờ Lisa cùng vào. Nhưng Liyoung đột nhiên nói muốn lên ngồi trên chú hươu cao cổ vừa được đặt ở sân trường. Chaeyoung nhìn thấy nó cũng không cao lắm nên để Liyoung lên đó, nàng ở bên dưới không dám lơ là ánh nhìn về phía con gái của mình.

"Lại là cái con bé hung hăng này, cô giáo năm nay tôi muốn đổi lớp cho con mình, để cho con tôi học chung với nó không biết sẽ lại bị thương tích như thế nào"

Người phụ nữ to béo năm nay không có chồng đi theo bên cạnh, bế theo đứa con trai của bà vào bữa tiệc cuối năm bị Liyoung hành hung bước đến. Do con hươu cao cổ đó che đi tầm nhìn của bà ta nên không nhìn thấy Chaeyoung, chỉ thấy một mình Liyoung ngồi trên đó mà không khỏi liếc xéo một cái nói với cô giáo đang đi cùng mình.

"Ê Liyoung, mẹ của mày có sống lại đưa mày đi học chưa vậy ?" - thằng nhóc lém lỉnh đó không biết được dạy dỗ như thế nào, nó ỷ rằng có mẹ bên cạnh không sợ Liyoung nữa nên vô cùng phách lối.

"Con trai, đừng có đụng tới con nhỏ đó nữa, còn mày nếu như còn đánh con tao một lần nữa thì mẹ mày có sống lại cũng không cản được tao đâu"

Cô giáo hiền lành ở bên cạnh mặc dù muốn ra lời giúp đỡ cho Liyoung nhưng thật tình không dám sinh sự với loại người này, bà ta là một trong những người có cổ phần khá lớn về chi phí đầu tư xây dựng ngôi trường này. Do đó có đôi lúc nhìn thấy bà ta ngang ngược chỉ dám giận không dám nói.

Không ngờ lại nhìn thấy Liyoung vẫn rất bình thường không có khóc lóc giống mọi hôm, cho đến khi có một chất giọng vừa ngọt ngào nhưng cũng đầy cứng rắn phát ra từ một người con gái lạ mặt.

"Con hư tại mẹ chính là dùng để ám chỉ loại người này"

Chaeyoung thật sự không chịu nổi người ta ức hiếp con của mình, không biết được rằng con gái nhỏ bé của nàng trong vòng một năm qua bị đám người này làm cho khóc lóc bao nhiêu lần. Nàng không đòi lại công bằng cho con mình thì uổng công sinh ra một đứa con như vậy.

"Cô là ai ? Cô có biết kiếm chuyện với tôi sẽ có hậu quả như thế nào hay không hả ?"

Người phụ nữ này ăn mặc có phần sang trọng, nhưng tính cách và lời nói của bà ta lại chẳng khác gì thứ dân vô học. Có vẻ như cho rằng có tiền thì mọi người đều phải như vậy phục tùng mình.

"Đứa trẻ đáng thương bị người ta khinh thường không có mẹ này chính là con gái của tôi, vậy tôi có quyền lên tiếng hay không ?"

"Chị là mẹ của Liyoung sao ?" - cô giáo trẻ này bây giờ mới để ý đến gương mặt của Liyoung thật sự so với cái người nhận là mẹ của nó vô cùng giống nhau. Con bé từ nãy đến giờ vẫn ở trên lưng của hươu cao cổ cười hạnh phúc.

"Liyoung đã nói rồi mà, mẹ của Liyoung chưa chết, còn nữa mẹ của Liyoung đẹp hơn mẹ của cậu" - lần đầu tiên Liyoung đối diện với đứa trẻ này có thể ngẩng cao đầu như thế, dĩ nhiên cũng không quên so sánh với người mẹ béo ú của đứa trẻ đáng ghét này.

"Giỏi lắm sao ?" - thằng nhóc mặc dù muốn cãi lại nhưng quả thật không cãi được, vì rõ ràng Liyoung nói đúng.

Người phụ nữ to béo nhìn thấy Chaeyoung đã có cảm giác cô gái này không đơn giản như vẻ bề ngoài hiền lành. Trên gương mặt khắc hoạ ngũ quan xinh đẹp vô cùng thanh tịnh đó, ẩn sâu trong đôi mắt phượng quá đổi long lanh chính là ánh nhìn lạnh lẽo đến bà ta. Không hiểu sao bà ta lại có cảm giác nếu như sinh sự với cô gái này sẽ rất phiền phức. Bà ta ôm đứa con trai của mình đi một mạch vào bên trong, thông qua khung cửa kính vẫn còn nhìn thấy Chaeyoung đang nhìn bà vô cùng đáng sợ. Cô gái này...

"Mama của Liyoung hôm nay có đến không nhỉ ?" – thật ra cô giáo này cũng biết Liyoung là một đứa trẻ đặc biệt, mama của nó cũng là một người phụ nữ, lại nghe mọi người đồn rằng là chủ tịch của một công ty nổi tiếng.

"Mama con đưa mẹ với con đến đây đó cô, ủa mà mama sao đi đâu lâu quá chừng" - Liyoung ngoan ngoãn trượt xuống lưng hươu cao cổ theo cánh tay đỡ của mẹ, bây giờ mới để ý đến sự vắng mặt có phần hơi lâu của mama nó nha.

Khi Chaeyoung bế gọn Liyoung ở trên người của mình mới đưa mắt tìm kiếm cô. Lúc này nhìn thấy Lisa đang đứng dựa lưng vào một tàn cây phượng to lớn ở cách đó một đoạn đang nhìn họ, lại còn có vẻ như là đang cười mỉm.

Lisa thật ra đã ra khỏi nhà xe từ rất lâu, đúng lúc nhìn thấy người phụ nữ đó lại kiếm chuyện với Liyoung. Cô đã ngay lập tức muốn ra mặt, nhưng bước chân đột nhiên khựng lại khi nhìn thấy Chaeyoung nhu lại như cương giải quyết cho con mình. Rất may mắn là người phụ nữ to béo đó không động tay động chân, nếu không hôm nay bà ta nhất định rất thảm mà không phải là cô ra tay. Đụng ai không đụng lại đi đụng "cựu" thủ lĩnh Đầu Lâu Đỏ không nhập viện mới là lạ.

"Chào cô giáo, Liyoung theo cô giáo vào phòng đi con, mama đưa mẹ đi tham quan trường con một chút"

"Dạ, mẹ ơi mẹ nhất định phải vào nha"

"Liyoung này, không phải có mẹ rồi có thể lên mặt với các bạn nhé, mẹ không phải sẽ bênh con vô tội vạ như bà ta đâu"

"Dạ, Liyoung biết rồi mẹ"

Liyoung theo đó từ trên tay của mẹ bước xuống nắm lấy tay của cô giáo đi vào phòng. Mặc dù vậy vẫn không quên ngoáy đầu lại nhìn vào mẹ của nó. Nhưng mà có mama đi với mẹ thì nhất định không để cho mẹ bỏ đi nữa đâu.

"Ê, chị cười cái gì ?" – dư âm từ việc nhìn thấy mấy người ở công ty của Lisa đã làm cho nàng bây giờ vẫn còn khó chịu, tên này cứ một chút lại cười khanh khách làm cho nàng rất bực bội.

"Đâu có, thấy mừng cho Liyoung vì có một người mẹ như em thôi, gây lộn với người ta cũng đáng yêu như vậy"

"Tôi ăn nói lịch sự gây lộn lúc nào"

"À này, nếu như lúc nãy bà ta thật sự đánh em thì sao nhỉ ?"

"Thì Liyoung nhất định sẽ lại không có mẹ"

Một câu trả lời ngắn gọn của Chaeyoung làm cho Lisa nhịp tim giống như bị đánh mất, cô mới nói đùa có một chút thôi mà làm gì căng thẳng dữ vậy. Cái gì mà Liyoung sẽ không có mẹ chứ, nếu như bị người ta đánh thì có liên quan gì đến việc rời xa cô mà Liyoung sẽ không có mẹ.

"Em nói vậy là sao ?"

"Bởi vì một khi chọc tôi điên lên sẽ làm cho tôi ở tù vì tội đánh chết người"

"Em là đồ đáng ghét, làm người ta lo tới như vậy"

"Cho nên chị tốt nhất nên tránh xa tôi ra, tôi đã nói tôi không phải thứ hiền từ"

"Em dĩ nhiên không phải thứ hiền từ, mà em chính là cái thứ Thụ haha"

Người ta nói con người có những thứ không thể chọc đến mức bùng nổ được, nhưng Chaeyoung vẫn còn cố gắng đấu tranh nội tâm rằng cái clip đó chính là tử huyệt của nàng. Đợi sau khi một tháng lấy được nó thì nàng sẽ cho Lisa biết như thế nào gọi là sinh sự với Chaeyoung.

"Chaengie, em đừng có không để ý tới người ta như vậy" - Lisa nhìn thấy Chaeyoung thở ra một hơi sau đó tiếp tục bình tĩnh, năng lực kiềm chế của Chaengie xem ra lại tiếp tục được nâng cao rồi. Không thèm nói chuyện với cô luôn, từng bước đi vào phòng học của Liyoung.

"..."

"Chaengie, xin lỗi mà"

"..."

"CHAENGIE~~~"

"CHỊ ỒN ÀO QUÁ, AHHHH"

Chaeyoung thật sự cho rằng Lisa chính là sao quả tạ ám nàng vô cùng xui xẻo. Đang yên đang lành cứ việc đi về phía trước sẽ không sao, tự dưng lại xoay qua trả lời chị ta rồi không nhìn trước nhìn sau bước lên thêm vài bước, cành cây to lớn ở đâu mọc ra vô cùng không duyên dáng, đã ngay lập tức giáng cho nàng một cú đến mặt mũi tối sầm. Bây giờ Chaeyoung mới thầm cảm thán nàng chưa từng đi phẫu thuật nâng mũi, nếu không lần này nhất định là gãy luôn tám cái sụn rồi. Cái đồ xui xẻo...

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net