124. Nước mắt cứ rơi, một ly rồi lại một ly vơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này cô không để sự mềm lòng của mình phá hoại nữa, Lisa thật sự cùng đoàn làm phim ở Busan ba ngày bỏ mặc một mình Chaeyoung ở trong căn biệt thự đó. Mỗi một ngày Chaeyoung đều mở mắt dậy trong một không gian quá mức im lìm, buổi sáng của nàng bắt đầu từ việc đưa Liyoung đến trường sau đó lại quay trở về nhà. Tivi vẫn được bật lên nhưng nàng không biết mình xem được cái gì, mọi thứ đều giống như che đậy cho sự tĩnh lặng đang phủ kín khắp mọi nơi trong căn nhà này.

Trong ba ngày đó nàng đều xuống bếp nấu ăn, mặc cho gia nhân có nói với nàng không cần nhọc công như thế nhưng vẫn một mực làm bạn với lửa dầu. Có đôi khi bị dầu bắn trúng vào cánh tay ngọc ngà trở nên ửng đỏ mới biết mình thật chất đang đứng nấu ăn.

Nàng cứ nấu hết món này đến món khác, nhưng đến bữa ăn cũng không hề động đũa được bao nhiêu. Khi Liyoung trở về cũng là lúc người ta thấy nàng cười được một chút, ba ngày đều trải qua một cảm giác như vậy.

Buổi sáng hôm thứ tư Lisa không có ở nhà, Chaeyoung sau khi đưa Liyoung đến trường thì kêu tài xế chở mình lại công ty giải trí C&L. Nàng có nghe nói hôm nay Lisa sẽ về nên muốn đến đây xem thử. Nơi hàng ghế chờ của công ty, người ta nhìn thấy một cô gái so với những mỹ nhân tuyệt sắc ở công ty không kém hơn bao nhiêu phần, cô ấy đã ngồi ở đó rất lâu dường như là đang chờ một ai đó.

Lisa xuất hiện ở công ty bên cạnh vài cô gái bước vào đại sảnh cười đùa vui vẻ, thật ra đoàn làm phim không có ai trở về ngoại trừ cô cả, số người đang đi bên cạnh là từ sự kiện bên ngoài trở về đúng lúc gặp ở cổng ra vào.

Kể từ lúc cô bước vào đại sảnh đã có cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như có một đôi mắt nào đó trong đám đông những người ở đây đang nhìn lấy cô. Nhưng cô không thể tìm được người đó cho dù có cố gắng nhìn đi mọi ngóc ngách nơi đại sảnh, cho đến khi có một chiếc xe chạy ngang tầm nhìn của cô ở làn đường bên ngoài thông qua cửa kính trong suốt, chiếc xe đó là xe cô đưa cho tài xế dùng để đưa đón Chaeyoung.

Cô ở lại công ty khoảng nửa tiếng để ký nốt số giấy tờ mà ba hôm nay thư ký đã chất thành đống, khi cô trở về nhà cũng đã là bữa cơm trưa. Gia nhân vừa nhìn thấy Lisa đã nhanh chóng bước ra nhà bếp chuẩn bị.   

"Chaeyoung mấy hôm nay có ra khỏi nhà hay không ?" - cô vừa để số hành lý xuống đã ngay lập tức hỏi lại. Ba hôm nay cô chưa từng gọi điện về, cô muốn thử xem nàng có gọi lại cho cô hay không ? Nhưng kết quả là không.

"Mợ chỉ đưa đón Liyoung đi học thôi ạ, à phải rồi chỉ có sáng hôm nay là mợ đi đâu đó mới về khoảng nửa tiếng trước"    

"Em ấy đã ăn gì hay chưa ?"      

"Lúc nãy bọn em có hỏi mợ nói đã ăn ở ngoài rồi"

"Ừm"         

Lisa bước vào toilet ở nhà dưới tắm rửa cho thoải mái một chút mới dùng bữa. Nhớ lại chiếc xe mà cô nhìn thấy, cùng với gia nhân đã nói rằng nàng chỉ vừa mới về trước cô nửa tiếng, vậy có nghĩa là nàng thật sự đến công ty tìm cô hay sao ?

Dùng nhanh một chén cơm trắng không để ý nhiều đến những món ăn muôn màu muôn vẻ, lê đôi chân nặng nhọc lên từng nấc thang dẫn đến căn phòng có người mình yêu thương. Trên chiếc giường to lớn lâu ngày chỉ có tồn tại hơi ấm duy nhất từ em, Chaengie khoé mắt của em vì ai mà ửng đỏ ?

Khoảng trống sau lưng của Chaeyoung cuối cùng cũng có người nằm xuống, vươn lấy đôi tay kéo cả thân thể người con gái luôn biết cách giày xéo trái tim cô vào lòng thật chặt, tham lam rúc sâu vào hõm cổ thu hết cả hương thơm hoa cỏ nhàn nhạt của nàng. Chỉ tối hôm nay thôi, cô nhất định sẽ làm cho cô gái này không thể trốn chạy được nữa. Cũng trong tối hôm nay, nếu như Chaeyoung vẫn như vậy thì...

Khi Chaeyoung thức dậy bên cạnh của nàng vẫn là như vậy trống trải, cứ cho rằng hơi ấm từ đâu truyền đến cũng chỉ là mình tự suy nghĩ viễn vong. Nhìn vào đồng hồ treo trên tường cũng đã gần đến giờ đón Liyoung, dạo gần đây thật sự nàng chỉ chiều chuộng giấc ngủ của mình thôi, còn dạ dày của nàng luôn bị nàng ngược đãi như vậy. Kể từ lúc đưa Liyoung đi học cho đến lúc đợi Lisa tại công ty nàng vẫn chưa ăn gì, cái được gọi là đã ăn bên ngoài thật ra cũng chỉ là một lời nói dối với gia nhân.

"Thức rồi ?"

Lời nói phát ra làm cho Chaeyoung giật mình đứng yên một chỗ, cô về từ lúc nào cơ chứ bây giờ lại từ phòng tắm bước ra nhìn thấy nàng. Vậy lúc nãy lúc nãy không phải là nàng tự suy diễn.

"Vẫn không muốn nói chuyện với chị sao ?" 

"Tôi phải đi đón Liyoung" - nàng bây giờ không biết phải làm sao mới có thể đối mặt được với cô nữa, người trong ba hôm nay nàng lúc nào cũng nghĩ đến. Nhưng cũng chính người này đem cảm xúc của nàng ra trêu đùa tàn nhẫn, lúc thì dịu dàng ôn nhu như vậy, lúc lại nói trở mặt liền trở mặt, còn về làm gì nữa sao không đi luôn đi.

"Lát nữa chị đưa em đi đón Liyoung sau đó gửi nó ở nhà chị Jennie, ở nhà hoài sẽ buồn chán đến chết đó tối nay đi dự tiệc cùng với chị"

"Chị tự đi với mấy cô diễn viên của chị đi"

"Bây giờ em đi hay không đi ?"

Nàng nói có sai đâu, chị ta lại tiếp tục nghiêm mặt hung dữ với nàng chỉ trong vài giây như vậy. Muốn nàng đi đến đó để chứng kiến chị ta trêu hoa ghẹo nguyệt chứ gì, được muốn gì cũng được cả. Nàng nhất định cho chị ta biết Lisa có làm gì đi nữa cũng không lay động được cảm xúc của nàng.

Nếu như bình thường Chaeyoung đi đón con đều sẽ ăn mặc vô cùng lịch sự, bây giờ lại chọn một chiếc đầm body ôm sát làm cho cô nhìn vào còn muốn khí huyết đều dâng lên. Rõ ràng là cố tình chọc tức cô, cái gì đây lại còn cố tình trang điểm uỷ mị như vậy.

"Em đi thay cái đầm đó ngay, tô son nhạt thôi"

"Tôi thích ăn mặc sao thì tuỳ tôi, chị không thích thì tôi ở nhà"

"Không nói chuyện tới em nữa, em muốn sao thì tuỳ"

Lisa tức giận đi nhanh xuống lầu cũng không quên ngoáy lại xem Chaeyoung có đi theo mình hay không, hai người ngồi chung một chiếc xe không ai nói chuyện với ai cứ như vậy đi đến trường của Liyoung. Chaeyoung bây giờ thật sự trang điểm đậm lắm, như vậy đi vào trường sẽ làm người ta nghĩ nàng đến đóng phim. Đành ngồi ở trong xe mặc cho Lisa đi vào một mình.

"Mẹ ơi, mẹ hôm nay nhìn lạ quá"

Tuy rằng Liyoung cho rằng mẹ trang điểm như vậy đẹp càng thêm đẹp, nhưng mà lại có cảm giác hơi sợ một chút. Kiểu giống như mấy chị diễn viên xinh đẹp đóng vai phản diện vậy.

"Liyoung, lát nữa con đến nhà của Jinsoo, tối mama và mẹ phải đi dự tiệc"

"Hoan hô, mama với mẹ làm lành rồi, vậy thì mẹ sẽ không cần buồn bã đến đêm nào cũng khóc nữa"

"LIYOUNG"

Chaeyoung thật sự là bụm miệng của nó không kịp, trẻ con đúng là muốn nói là nói mà. Cũng may cái tên đó giống như không nghe thấy nên không chọc ghẹo nàng, nếu không có chết nàng cũng chối cho xem.

Lisa dĩ nhiên nghe không xót một chữ, chỉ là giả vờ làm ra kiểu không quan tâm lắm. Nhưng mà nghĩ kĩ lại nó vừa nói Chaeyoung đêm nào cũng khóc sao ? Chaengie, chị thật sự sắp phát điên với sự mâu thuẫn của em.

Khi xe đi đến nhà của Jennie, bởi vì thời gian vẫn còn sớm nên cả nhà họ cùng vào đó chơi một chút trước khi gửi gắm Liyoung. Jinsoo không cần nói cũng biết nó nhớ Chipmunk cỡ nào, nhưng kể từ cái hôm qua nhà rước Tiểu Thụ Con đi chơi thì về phát bệnh. Mấy hôm nay đều phải nằm ở nhà cho mẹ Jennie chăm sóc.

"Chaeyoung ra đây phụ chị một chút được không ?" – Jennie nhìn thấy giữa Lisa và Chaeyoung vẫn có một thứ gì đó chắn ngang, rõ ràng là quan tâm đến nhau tại sao không thể nào như trước.

Đối với Jennie nàng thật sự vẫn không nhớ ra được người chị này là ai. Chỉ biết rằng cảm giác của nàng nói cho nàng biết chị ấy là người có thể tiếp xúc được. Nàng đi theo Jennie ra phía sau bếp để giúp đỡ chị ấy, nhưng khi ra đến đó chị ấy lại mở cửa sau ra dấu cho nàng theo chị ra ngoài. Cả hai cùng nhau đi dạo dưới những tán cây to lớn từ khu vườn xinh đẹp đó, lúc này Jennie mới xoay qua hỏi Chaeyoung.

"Thật ra em có còn là Chaeyoung mà chị biết nữa hay không vậy ?"

"Chị hỏi vậy là sao ?"

"Em bị mất trí nhớ, nhưng em vẫn là Chaeyoung. Nếu như là Chaeyoung sẽ không cần biết bất cứ thứ gì cả, chỉ yêu và hy vọng được yêu. Nếu như vào ba năm trước em hỏi chị có nên yêu Lisa hay không ? Chị sẽ không thể trả lời, nhưng còn ba năm sau nếu như em hỏi chị như vậy. Chị có thể đem mạng sống và hạnh phúc đang tồn tại của mình ra để thề với em. Park Chaeyoung, em lo sợ điều gì nữa mà không thể mở lòng mình"

"Chị hỏi em, nếu sau một tháng Lisa không giữ em nữa thì sao ? Em trở về Pháp một mình hay đưa Liyoung theo, lúc đó Lisa có để cho em đưa Liyoung theo không ? Liyoung sẽ đi theo mama hay mẹ, Chaeyoung đừng tàn nhẫn như vậy, đừng để một tình yêu sâu đậm chỉ có thể qua những chuỗi ngày níu kéo mệt mỏi như vậy có được không ? Em yêu đi, thử yêu thêm một lần khó đến vậy sao ?"

"..."

Lisa không hề biết được rằng Jennie đã nói với Chaeyoung cái gì, chỉ biết rằng nàng kể từ lúc theo chị ấy ra nhà sau đã bắt đầu tĩnh lặng. Cô không nhìn ra được Chaeyoung đang nghĩ đến điều gì nữa, chỉ biết dường như Chaeyoung đang rất buồn.

Nói thì cũng đã nói rồi, nghe và hiểu hay không là chuyện của Chaeyoung. Jennie và Jisoo mỗi người chỉ biết chia nhau khuyên mỗi đứa em của mình. Giữa họ phải chính họ giải quyết, nếu như không thể tiếp tục ở bên cạnh nhau xem ra duyên cũng chỉ có thể đến đây.

----------------------------

Buổi tiệc đã diễn ra, hai người con gái mỗi người một vẻ khác nhau lại hài hoà cùng một chỗ bước vào. Đúng theo dự đoán của nàng nơi này có thiểu gì mỹ nữ nhan sắc tuyệt trần. Lisa để nàng ngồi trên băng ghế dài của quán Bar đó, bản thân cô đứng lên cầm theo ly rượu tiếp những vị khách nam nữ đều có của mình.

Một mình nàng cùng với thức ăn bày ra trước mắt và những chai rượu đắt tiền nhiều màu sắc. Nàng không biết dạ dày của mình không tốt đến mức nào, ngày hôm nay nàng thật sự chưa ăn gì cả. Nhìn thấy những cô gái ăn mặc lả lướt như vậy đến gần cô, nàng lại không biết mình lấy cái gì để tức giận. Nàng đã nói mình sẽ không tức giận vì những chuyện này thêm một lần nào nữa mà.

Nhưng con người đó càng lúc càng quá đáng, quả thật cố tình đưa nàng đến đây để cho nàng tận mắt chứng kiến cảnh chị ta vui vẻ cùng người khác mà. Được lắm Lisa, chị thành công rồi đó. Tôi thật sự khó chịu...

Cứ một ly rồi lại một ly hành hạ dạ dày đau đớn, nước mắt từ đâu rơi xuống làm nhạt dần lớp mascara. Trở về Hàn Quốc rốt cuộc để làm gì thế này ? Cảm giác gì đây, Lisa đừng hành hạ tôi nữa.

Đôi gò má ửng hồng thần trí điên đảo cùng màu sắc từ những thứ nước có thể làm con người quên lãng, tiếng nhạc xập xình mọi người cười đùa rộn rã. Chị đâu rồi ? Mọi thứ dần trở nên mờ ảo...

"Em gái tại sao lại một mình thế này ?"

Âm thanh này từ đâu vọng lại vậy ? Kẻ đang nói là ai, thật sự nhìn không thấy được. Chỉ biết rằng cánh tay vừa được người nào đó nắm lấy, thân thể là ai đang chống đỡ giùm tôi, giọng nói này là của chị có phải không ? Lisa chị chịu để mắt tới tôi rồi hay sao ?

"Người của tôi cũng dám đụng, anh chán sống rồi phải không ?"

"Nè, ai có thể chứng minh được em gái này là của cô chứ, muốn gì ?" - kẻ này không phải là người đến đây dự tiệc, hắn chỉ là tài xế của một vị khách được mời đến đây. Đúng là không biết trời cao đất rộng, lại đắc tội với người mà chủ của hắn còn phải nể mặt mấy phần.

Không có một câu nào đáp trả lại hắn cả, chỉ nhìn thấy miễn chai văng vụn dưới sàn và dòng máu đỏ gợn người từ trên trán của hắn đang lần lượt chảy dọc xuống. Tên đó bị một lực tác động xuống chống không được thân thể chỉ biết ngã gục, một tay ôm đầu cố gắng kêu gọi sự giúp đỡ.

Cô mặc kệ mình vừa gây ra chuyện gì, đều sẽ có người đứng ra thu xếp. Cô chỉ quan tâm người con gái ngay cả bước đi cũng không xác định được phương hướng này dẫn nàng ra bên ngoài, thật sự Lisa không nghĩ đến trường hợp Chaeyoung tự chuốc say lấy chính mình tồi tệ như vậy.

Lúc đó cô chỉ muốn khích Chaeyoung ghen tuông lên mà thừa nhận tình cảm với cô, Lisa cùng với vài cô gái ở giữa sàn nhảy nhót được một lúc lại xảy ra chuyện. YG tuy rằng không còn ở trong xã hội đen nữa, nhưng hệ luỵ trước đây vẫn có nhiều kẻ thù. Khi đàn em của cô đến kêu cô ra ngoài giải quyết một số chuyện, cô giao lại Chaeyoung cho thư ký của mình trông chừng. Nhưng cuối cùng cô thư ký đó lại vui quá quên mất việc, bản thân cũng bị người ta làm cho say khướt, kết quả để cho Chaeyoung tự làm cho mình ra nông nổi như vậy. Nếu cô mà không về kịp thật sự có bị người ta đem đi cũng không còn sức chống cự.

"Ụa..." - Chaeyoung vừa ra được đến bên ngoài đã chịu không nổi mà nôn khan, dạ dày của nàng càng lúc càng đau đớn, nó quặn lên thành từng cơn.

"So với việc chấp nhận chị, em cho rằng như vậy dễ chịu hơn đúng không ?" – không ai biết giờ phút này cô thật sự muốn giết chết Chaeyoung, cô tức giận đến muốn phát điên lên, trái tim của cô tại sao kể từ lúc Chaeyoung trở về sau ba năm vẫn kịch liệt đau đớn như vậy.

"Chị buông tôi ra...tôi không cần chị thương hại tôi...chị đi với họ đi...cứ tiếp tục ở bên cạnh họ" – giờ phút này nàng cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người đang đỡ lấy mình là cô, nước mắt của nàng từ đâu vẫn như vậy phủ lấy gương mặt ưa nhìn, nàng trả lời người đó trong sự uất nghẹn trong sự tủi thân, trong sự đau buồn trong sự hụt hẫng.

Cô nhìn thấy cả người của Chaeyoung càng lúc càng nóng bừng, mặt của nàng càng trở nên tái lại, nàng dùng cái sức lực yếu ớt bấy giờ của mình để đẩy cô ra. Nhưng rồi lại không thể đứng vững tựa cả người vào thân cây liên tục nôn khan.

"Lên xe"

"Không, buông ra"

Lisa mặc kệ nàng ngang bướng cỡ nào, ngay lập tức bế lấy cả người của Chaeyoung lên xe một cách không nhân nhượng. Giờ phút này Chaeyoung thật sự không có sức lực chống trả cô, cơ thể của nàng khó chịu quá, nàng có cảm giác mình sắp nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

"Chaengie, em đừng bướng nữa, ở lại đây chị xuống mua thuốc cho em"

Bởi vì Lisa nhìn thấy Chaeyoung giờ phút này đừng nói là bỏ chạy, có đi cũng không nổi nữa. Cô đóng cửa xe đi lại tiệm thuốc ngăn cách một con lươn mua thuốc giải rượu cho nàng. Nhưng đôi mắt vẫn không ngừng hướng về chiếc xe đó trông chừng nàng.

Chaeyoung chỉ nghe loáng thoáng được cô nói phải mua thuốc cái gì đó, nàng mệt mỏi vừa định nhắm lại đôi mắt của mình mặc kệ mọi chuyện. Nhưng cũng trong lúc này nàng nghe thấy tiếng va chạm rất lớn ở phía trước, mọi người đều chạy lại đó xem xét tình hình. Có người chạy ngang xe của nàng còn nói :

"Chiếc xe đó lạc tay lái đâm vào tiệm thuốc rồi, nghe nói cô gái đó bị thương nặng lắm"

Không biết sức lực ở đâu ra khi thân thể như đi mượn từ người khác, tháo dây an toàn chạy theo cả đám đông. Chiếc xe đó đâm vào tủ thuốc gần như nát ra thành nhiều lớp kính, bản thân nàng còn nhìn thấy máu chảy ra ở nền gạch ngay bánh xe.

"LISA, LISA"

Chaeyoung cả đầu đau nhức như búa bổ, ánh nhìn mờ mờ ảo ảo chỉ nhìn thấy một màu đỏ tươi của máu. Nàng cố gắng gượng người của mình dậy, đi xung quanh chiếc xe và đống đổ nát đó tìm bóng hình của một người.

"Manoban Lalisa, chị đâu rồi ?"

Cô gái không may gặp nạn đó không phải là cô, cũng đã được người dân giúp đỡ đưa vào bệnh viện gần nhất. Chỉ có Chaeyoung đầu óc không ở trong trạng thái tỉnh táo, không nhìn ra được người mà nàng đang tìm không phải ở trong tiệm thuốc đó. Lisa vẫn ở phần lộ cách một con lươn, lúc cô thanh toán tiền cho chủ tiệm thuốc là lúc cô nghe thấy âm thanh va chạm. Không hiểu tại sao lúc cô muốn qua bên kia lộ thì có nhiều xe lớn đến như vậy, cô không thể nào leo qua được con lươn đó cho đến khi xe tản ra một ít.

Bước đến được xe của cô còn muốn đánh rơi túi thuốc trên tay khi không nhìn thấy Chaeyoung, cửa xe mở toang ra như thế nàng ở đâu rồi ? Lisa như thể muốn hét lên cho cả thế giới biết cô vô lực đau đớn đến như thế nào, cho đến khi ở đám đông tập trung bên tiệm thuốc đó. Tiệm thuốc lúc đầu cô vào nhưng không có bán loại đó, thì ra âm thanh va chạm rất lớn lúc nãy là do vụ tai nạn ở đây. Cô nghe có tiếng người khóc than vô cùng ai oán, người đó đang gọi tên của cô.

"Lisa..." - nàng chỉ biết tìm trong vô vọng cho đến khi cơ thể chịu không nổi gục ngay bên cạnh chiếc xe đó, đối xử với nàng sao cũng được nhưng đừng là thế này.

"Chaengie, đừng khóc nữa..."

Cô nhìn thấy Chaeyoung nước mắt phủ đẫm gương mặt mà cô yêu thương nhất, nhìn thấy nàng kêu gào tên của cô nhìn thấy nàng gục ngã. Nhưng cô không biết làm sao mới có thể bước đến nói cho nàng biết "Chị không sao cả" bởi vì cổ họng của cô nghẹn đắng, đôi chân cô đang chôn chặt lấy chỗ cô đang đứng, tim của cô như không còn đập nữa. Cô cứ đứng yên một chỗ nhìn thấy nàng đau khổ như vậy, cho đến lúc cơ thể của cô cho phép cô bước đến gắt gao ôm lấy nàng vào lòng như không còn kẻ hở nữa.

"Chị buông tôi ra, chị là đồ xấu xa, tôi ghét chị, chị cảm thấy hù doạ tôi như vậy vui lắm phải không ?"

Lisa bởi vì không muốn dồn sự chú ý của đám đông đó về phía họ, cô bế Chaeyoung đi về xe của mình nhưng chưa vào được bên trong Chaeyoung đã kịch liệt đánh vào người của cô.

"Chaeyoung, tại sao em nhất định phải cố chấp như vậy" - cô đẩy cả người của nàng dựa vào thân xe, ép buộc nàng phải ngẩng cao đầu nói chuyện với cô.

"Ai cũng nói tôi tàn nhẫn với chị, ai cũng hỏi tôi tại sao lại không thể một lần nữa yêu thương chị. Nói tôi cố chấp, phải là tôi cố chấp. Tôi cố chấp ép bản thân của mình nhớ lại chuyện ngày xưa, Lisa đầu của tôi rất đau, mỗi đêm tôi đều khóc ướt cả gối chỉ vì tôi tự ép mình xem cái album đó. Tôi cố chấp ở công ty đợi chị để rồi nhìn thấy chị vui vẻ cùng người khác như thế nào, tôi cố chấp đến bữa tiệc này để tự làm cho bản thân mình nhếch nhác không ai quan tâm. Tôi cố chấp gượng cả người của mình để tìm chị trong đống đổ nát đó. Lisa, tôi không phải vì cái clip đó mới ở bên cạnh của chị, cho đến cuối cùng tôi cũng không biết tôi cố chấp dây dưa cùng chị như vậy là vì cái gì ?"

Người ta nói rượu vào lời ra, lời nói của kẻ say xỉn mới là lời chân thật nhất. Nếu như hôm nay Chaeyoung không ở trong trạng thái như vậy, những chuyện này có vẻ như cô cả đời cũng không biết được. Vẫn là ở thân xe, cô ôm lấy cả thân thể dần trở nên yếu ớt của nàng. Người con gái bướng bỉnh đó cuối cùng cũng có thể buông bỏ mình, dựa vào lòng của cô để mặc cho những tiếng nức nở thương tâm phủ lấy đôi vai run lên bần bật. Sau lưng cô là gì vậy ? Vòng tay của nàng đang vòng qua thân thể của cô...Chaeyoung, cuối cùng chị cũng đã đợi được em rồi.

"Vì em yêu chị"

Cô vẫn không nghe được lời cô muốn nghe, nhưng cô không thể ngờ cô lại nhận được một hành động cô không dám nghĩ đến. Cánh môi anh đào nở rộ đó đang quyện lấy từng hơi thở của cô, lần đầu tiên sau ba năm trở về cô gái bướng bỉnh này chủ động hôn lấy Lisa.

Đâu đó một góc khuất nơi thành phố vào lúc trời về đêm, mọi người dần trở nên thưa thớt hơn trên những nẻo đường lạnh lẽo. Một vụ tai nạn thương tâm nhưng may mắn thay người gặp nạn cuối cùng cũng được cấp cứu kịp thời. Cũng bởi vì vụ tai nạn đó, nơi thân xe tối màu có hai người con gái vẫn cật lực trao cho nhau từng hơi thở càng lúc càng trở nên trầm đục.

Nước động, gió lay, trăng thanh, cảnh đẹp...

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net