37. Bỏ qua giận hờn đưa em đi đăng ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung ấm áp trong một đêm ngủ say, khi thức dậy liền không nhìn thấy cô. Cứ nghĩ rằng giống như hôm qua là cô đã đi đến công ty làm việc. Nàng đi vào trong nhà vệ sinh một lát liền mở cửa bước ra :

"Sao không mở được vậy...nè...có ai không...Lice à...dì Lee"- nàng cố hết sức mở lấy nó nhưng đều vô vọng, đang trong lúc không biết làm gì liền nghe tiếng của cô ở bên ngoài nói vọng.

"Làm cái gì la hét um sùm vậy ?"- cô mở cửa đi vào trong phòng đặt lên bàn một dĩa đồ ăn sáng vừa chuẩn bị xong.

"Sao nhốt em ?"- Chaeyoung vô cùng bức xúc với gương mặt bây giờ của Lisa.

"Không nhốt để tiếp tục chạy lung tung...nói đi hôm qua đã đi đâu ?"- cô thì vẫn một mực muốn biết hành tung của nàng, thật ra là có chuyện gì lại dám cãi luôn lời của cô.

"Em đi sinh nhật bạn mà..."- Chaeyoung hôm qua tưởng rằng Lisa lạnh nhạt một chút sẽ thôi, ai ngờ đâu lại thù dai đến như vậy cứ nhất mực muốn hỏi ra cho bằng được.

"Đi từ 6h30 sáng...đến hơn 8h đêm mới về..."

"Tại em gặp một vụ tai nạn bên đường...phải trở người ta vào bệnh viện chứ bộ"

"Nói thật ?"- Lisa giả vờ đập vào mặt bàn một cái như muốn hù doạ Chaeyoung.

"Nói dối đó...chị khỏi tin đi"- nàng uất ức chui vào trong chăn khóc lớn, nguyên ngày hôm qua một tiếng cũng không hỏi thăm tình trạng của người ta. Bây giờ lại còn chất vấn đủ điều, đúng là Chaeyoung không nói hết cho cô biết sự thật rằng mình đi thăm Jongin. Nhưng thiết nghĩ nó có gì quá đáng lắm đâu, cũng chẳng thấy giống như mình có lỗi gì.

"Bị sao vậy...tự nhiên lại khóc...nói chị nghe"- cô nhận thấy Chaeyoung đột nhiên con mắt đỏ lại, chui vào trong chăn khóc lớn mà không khỏi lo lắng, tạm bỏ qua thái độ hằn hộc đó, đi lại giường vỗ nhẹ vào sống lưng.

"Hức...hư...hư"

"Chaeyoung ngoan lắm...nói chị nghe đi...sao lại khóc"- cô tự nhiên cảm thấy y hệt như đang dỗ tiểu hài tử của mình. Lớn đến như vậy rồi có chuyện gì mà uất ức đến nổi phải khóc réo lên.

"Em nói thiệt sao không tin em...lúc nào cũng hung dữ như vậy hết...người ta có muốn về trễ đâu...cái xe đó tự nhiên tắt máy...đi ra sửa...bị hất nước...bị khói ung..."- đang nói giữa chừng thì càng khóc lớn hơn...nhớ lại cảnh tượng hôm qua đúng là vô cùng tàn tạ.

Lisa đại khái là không biết Chaeyoung đang nói chính xác cái gì...cứ chữ được chữ không...nhưng hình như là đang nói lý do vì sao hôm qua lại chẳng khác âm binh như vậy. Cô càng dỗ thì con mèo đó lại càng khóc lớn hơn, cái chăn cứ một chút là lại run bần bật. Lisa dùng tay của mình cố gắng kéo chiếc chăn ra, bên trong là con mèo ẩm ướt. Mới nói động tới đã nước mắt như mưa sao ?

"Khóc xấu lắm có biết không ? Sao cứ thích khóc như vậy ?"- cô lấy tay áo của mình lau từng hàng nước mắt rơi xuống trên gương mặt của Chaeyoung. Nhìn con mèo nhỏ ướt át rúc vào trong lòng mình mà tự nhiên thấy thương sao.

"Lúc nào cũng vậy hết...lúc nào cũng hung dữ như vậy...hư hư"- Thật là ngày trước chỉ biết khóc trong lòng thôi, bây giờ lúc nào cũng đưa ra ngoài cửa miệng. Nhưng bộ dạng bây giờ làm cho người ta có thể chán ghét hay sao đây ? Con mèo nhỏ...

"Còn chưa kịp đè ra nuốt sạch...đã gọi là hung dữ với em ? Mới nói vài câu thôi làm gì mà bức xúc dữ vậy...ngoan nào"- cô cưng chìu hôn nhẹ vào đôi môi đỏ mọng đang run lên bần bật của Chaeyoung. Sau đó đi lại bàn lấy đĩa thức ăn đến đút cho mèo con mít ướt.

"Chị ăn đi...hức hức...hức"- nấc liên tục, tay quẹt vào hai bên mắt.

"Nhõng nhẽo"

"Em nói hong ăn mà...Ưm....."- Chaeyoung chưa kịp nói xong thì đôi môi đột nhiên bị cô ấn chặt vào, từ trong khuôn miệng là mùi vị của thức ăn. Cứ lần lượt như vậy cho đến khi hoàn thành xong bữa sáng, Chaeyoung hoàn toàn chẳng có tí sức lực nào để đẩy được cô ra.

-------------------------

Buổi chiều hôm đó khi Lisa đang ở trong nhà xem xét lại số giao dịch của YG...ở bên ngoài liền thấy Chaeyoung đi lại hướng của chiếc xích đu ngồi xuống. Trên tay còn cầm theo chậu cúc Hoạ Mi thích nhất của nàng.

"Chaeyoung có thích một khu vườn toàn bộ đều sử dụng Cúc Hoạ Mi không ?"– cô ở phía sau nàng đi đến vòng tay ôm vào thân hình kiều mỵ. Gác đầu vào trên vai nàng cưng chìu hỏi vài lời chân thật.

"Chị có biết vì sao em thích Cúc Hoạ Mi ?"- nàng nhẹ nhàng xoay qua hỏi lại cô, tuy trong lòng là vô vàn những chất chứa.

"Hoạ Mi, Hoạ Mi...là khi tình yêu thầm lặng"- ngày ở bên dòng sông đó có một người phụ nữ lớn tuổi đã nói cho cô nghe. Cuối cùng cô cũng biết được Chaeyoung đó tại sao lại yêu thích loại hoa này. Nhưng hai chữ thầm lặng mà cô hiểu thật sự đã đủ chưa ?

Nàng cũng mỉm cười với cô tay mân mê từng đoá hoa xinh đẹp, gợi nhớ đến những tháng ngày trước đây thật sao ám ảnh. Loài hoa này nàng không hiểu sao lại thích cho đến tận bây giờ, chẳng phải tình yêu đó chị đã biết và chấp nhận rồi sao...còn có gì đâu gọi là thầm lặng nữa ?

"À phải rồi...có mua ốc cho em...đợi một chút chị vào lấy ra đây"- cô ngay lập tức chạy vào bên trong đi ra nhà bếp, hai tay đem theo cả một dĩa ốc to bưng ra ngoài.

"Hư rồi...Lisa"- Chaeyoung cả gương mặt nhăn nhúm vì ăn phải con ốc cô vừa lễ ra cho nàng. Đúng là không biết như thế nào có phải mua lầm ốc chết hay không nữa ?

"Mới hôm qua nay đã không còn ăn được..."- Lisa đưa cả dĩa ốc lên trên mũi của mình ngửi ngửi, sau khi ngửi xong liền lập tức bụm miệng chạy đi. Còn về phần của Chaeyoung vừa nghe câu nói của cô đã không biết chạy đi từ lúc nào.

-----------------------------

Buổi tối khi Lisa vừa tắm xong liền không nhìn thấy Chaeyoung ở đâu, cô vừa định xuống dưới nhà tìm nàng thì chiếc điện thoại của Chaeyoung reo lên.

"Alo...cho hỏi cô có phải là Chaeyoung không ạ ?"- tiếng của một người phụ nữ ở trong điện thoại vô cùng khẩn trương.

"Tôi là chị hai của em ấy...cô tìm Chaeyoung có chuyện gì ?"- đối với người chưa xác định là ai này thì cô cho rằng tốt nhất nên giới thiệu như vậy

"Tôi muốn điện cám ơn cô ấy...con gái tôi nói là hôm qua nếu không có cô ấy đưa con trai tôi vào bệnh viện nó sẽ không qua khỏi...cô ấy còn thanh toán tiền viện phí cho con tôi...tôi muốn gặp cô ấy để cám ơn và trả lại số tiền"- cô ấy dựa vào số điện thoại hôm qua con mình lấy gọi cho mình, và nghe con gái nói người cứu em nó tên là Chaeyoung thì gọi điện đến cảm tạ.

"Thì ra là chuyện này...lời cám ơn này tôi sẽ nói với Chaeyoung...còn số tiền chị cứ giữ lấy"- cô nói xong thì cũng cúp máy đi. Trên khuôn miệng là mỉm cười một cái - thì ra con mèo nhỏ đúng là chẳng hề lừa gạt cô.

Người phụ nữ đang nói giữa chừng thì người kia không nói nữa mà tắt đi, cảm thấy rất muốn đến gặp họ tạ ơn, nhưng hình như họ không thích nên không nói địa chỉ lại còn cúp máy ngang. Thôi thì sau này có cơ hội gặp được sẽ đền đáp sau.

-----------------------------------

Chaeyoung ở dưới nhà tỉa vài chậu hoa dưới vườn, thấy dì Lee cứ làm gì đó ở trong phòng để đồ nên nàng cũng chạy lại giúp một tay. Dì dĩ nhiên không cho nàng chạm vào nhưng Chaeyoung lúc nào cũng "cứng đầu" như vậy. Bất đắc dĩ cả hai người cùng nhau ở trong phòng chứa đồ dọn dẹp một vài món đã cũ kỹ đi.

"Cái này...sao nhìn có vẻ như rất quen nhỉ ?"- Chaeyoung ở một góc trong phòng nhìn thấy có một thùng đồ...màu sắc và hình dáng hình như là rất quen thuộc.

"À cái này chính là năm đó khi cô chủ đem con về đây...mấy ngày sau cũng đem nó đến đây...tôi có hỏi bên trong là gì thì cô chủ nói là một thứ rất quan trọng của người ta...cũng không biết người ta mà cô ấy nói là ai nữa"- bà nhìn thấy thùng đồ liền nhớ lúc Lisa đem về đây đã cẩn thận như thế nào, nhưng tuyệt nhiên chưa từng thấy cô mở nó ra.

Chaeyoung nghe dì nói thì mơ hồ đoán ra được thứ bên trong là gì, nàng nhanh chóng mở nó ra. Đúng như nàng nghĩ đến, bên trong chính là chứa rất nhiều thứ của Chaeyoung. Từ những tờ giấy khen khi nàng từ nhỏ đến lớn nhận được, mấy món đồ chơi mà Chaeyoung thích, đồ chơi ở đây không phải là mấy thứ súng đạn hay kiếm gì mà lúc nhỏ nàng và cô thường chơi chung, mà nó chính là những con thú bông xinh đẹp và một con lật đật vẫn còn mới tinh, ở dưới đáy thùng vẫn còn rất nhiều, đây chính là những tờ giấy có nhiều hình dạng ở bên trong.

"Cái này là của con vẽ sao ?"- dì Lee hiếu kỳ nhìn vào bên trong khi Chaeyoung mở nó, nhìn thấy trên tay nàng đang cầm có rất nhiều những tờ giấy gồm nhiều hình khác nhau.

Nàng cũng thẩn thờ khoảng một thời gian, nàng cố nhớ lại xem những bản vẽ này. Trong đó vẽ rất nhiều những bộ quần áo đủ màu, thì ra lúc trước Chaeyoung đã rất thích vẽ những thứ này rồi, nhưng có lẽ đã vẽ từ rất lâu rồi, lâu đến nổi chẳng còn nhớ là khi nào nữa. Ngày đó nàng có một chiếc thùng bí mật, chiếc thùng này sẽ để những gì mà Chaeyoung thích nhất, nhưng không ai biết được là bên trong thùng là gì vì Chaeyoung không cho xem. Lisa cũng chỉ biết rằng là Chaeyoung vô cùng quý nó, nên khi dọn về đây mặc dù rất hận Chaeyoung nhưng cô vẫn đem nó đến cùng.

"Tại sao phải giấu mấy thứ này vào đây ?"- cô từ trên lầu đi xuống tìm nàng, nhìn thấy phòng để đồ phát sáng liền đi vào. Đã đứng phía sau từ rất lâu nhìn từng động tác nàng mở chiếc thùng đó ra. Nhìn vào bên trong từng món đồ mà cô chưa bao giờ từng thấy.

"Cô chủ, à tôi dọn xong rồi ra ngoài làm việc tiếp đây"– bà nhận thấy hai người họ cần không gian để nói chuyện với nhau nên ra ngoài trước.

Cô gật đầu nhẹ với dì sau đó đi lại hướng của nàng, từ phía sau cưng chìu ôm vào cánh lưng đó. Từng lời nhẹ nhàng kề cạnh ở trên vai.

"Sao hả...em rất thích chơi mấy thứ này có phải không...em đâu có thích mấy món ngày đó chúng ta thường chơi chung...sao lại kêu mẹ mua cho em nhiều như vậy ?"

"Vì em muốn chơi cùng chị"- nàng muốn mẹ mua nhiều như vậy vì chị hai rất thích chúng, từ nhỏ thì đồ chơi được mua về nàng cũng sẽ đem hết qua phòng của cô. Chỉ có mấy con thú bông này, và con lật đật kia là lúc trước mấy dì - bạn của mẹ tặng cho nàng. Nàng giấu chúng vào trong thùng, tối tối sẽ đem ra tự chơi một mình.

"Bây giờ còn muốn chơi cùng chị không ?"- cô không đàng hoàng dụi dụi vào trong cổ của con người kia cười khanh khách.

"Chị...không đàng hoàng"- nàng đang ở trong những ký ức tuổi thơ đều bị cô làm cho gián đoạn.

"Không đùa với em nữa...nói chị nghe ngày trước em nói với chị sẽ học kinh tế là cũng vì chị có phải không ?"

"Ừm..."- nàng gật đầu một cái, dù gì cũng không cần phải giấu cô nữa.

"Em vẽ nhiều như vậy toàn về quần áo...để xem...còn nhỏ đã vẽ đẹp như vậy...rất có năng khiếu thiết kế thời trang nha...sao hả...có muốn đi học lại ?"- cô nhìn thấy Chaeyoung cứ suốt ngày như vậy buồn bã không có gì làm cũng thấy tội nghiệp, kiếm cho nàng một thú vui gì đó chắc là sẽ đỡ nhàm chán hơn.

"Không phải chứ...em đã 24 tuổi"- nàng cũng rất thích cái ngành mà cô vừa nói, nhưng mà lớn như vậy mới đi học đại học không biết có kỳ không ?

"Bây giờ 42 tuổi người ta vẫn học đại học như thường đó cô...cô mới có 24 thôi đừng làm như già lắm"- cô nhìn mặt lúng túng của nàng mà không khỏi phì cười một cái.

"Ờ...nhưng mà....nhưng mà"- Chaeyoung trong lúc này đột nhiên cảm thấy vô cùng khó nói...

"Gì ?"- cô vô cùng thắc mắc là không hiểu sao bây giờ Chaeyoung tự dưng cuối đầu xuống đất mà chẳng dám nhìn lấy cô, giọng nói thì phải dùng hết công sức của cái tai mới nghe được.

"Em...em...em còn chưa còn chưa tốt nghiệp phổ thông"

"Hahaha...không phải chứ..."- thì ra đây là cái lý do nãy giờ cứ đem số tuổi ra để không đi học Đại Học, nhưng lý do hợp lý nhất đó là còn chưa đậu cấp 3 .

"Chị vừa phải thôi nha...lúc đó chị thì sắp thi Đại Học thôi...chứ người ta mới vừa hoàn thành xong lớp 11...còn chưa kịp học lớp 12 thì lấy đâu ra mà thi xong tốt nghiệp"

Chaeyoung nói quả thật không có sai, lúc đó thì Lisa đang chuẩn bị thi Đại Học, còn nàng thì sắp lên 12. Đột nhiên giông tố kéo đến đầy trời, trong một đêm chẳng còn ba lẫn mẹ. Lúc đó còn có thể gọi là đi học nữa sao khi YG truy cùng đuổi tận. Nàng không muốn nói ra là sợ Lisa nhớ lại chuyện năm xưa. Vậy mà còn ở đó cười người ta như vậy.

"Quên...quên...xin lỗi nha...à bây giờ cũng đâu cần phải học đại học mới được đâu...có trung tâm dạy nghề mà...học một khoá Thiết Kế đi ha tiểu yêu quái"- cô cảm thấy bản thân cũng hơi vô duyên thật nên cố gắng nhịn cười dỗ ngọt Chaeyoung. Tiểu yêu quái - là ba từ lúc trước cô hay dùng để nói với Chaeyoung ở trên giường, nhưng dạo gần đây cảm thấy cũng thấy cưng nên hay gọi lại.

"Không có học hành gì nữa hết...hết hứng rồi"- nàng giận dỗi đánh bụp bụp vào chiếc thùng chứ cũng chẳng dám đánh cô.

"Thôi mà...Chaeyoung thông minh như vậy bỏ không phí lắm...đi nha...chị đăng ký cho em..."- cô vừa dụi đầu vào cổ của nàng vừa cắn vào một cái nhẹ qua.

"Um...sao cứ thích không đàng hoàng như vậy..."- nàng cố gắng đẩy đầu của người ta ra, dù gì ở đây có thể bị thấy bất cứ lúc nào. Nhưng đối với người ở trên này, thì có đến bao nhiêu năm nữa Chaeyoung cũng chẳng thể nào chống cự.

"Ai biết được là tại sao lớn lên người ta lại thích chơi với em như vậy"- Lisa tiếng trước tiếng sau đã đưa chân đá vào cánh cửa một cái làm cho nó đóng sầm lại, ở trong phòng chỉ còn tiếng thở ra cùng với tiếng rên tựa như yêu ma đang câu hồn đoạt phách.

---------------------------

Sáng ngày hôm sau khi đã ăn sáng xong thì Lisa cứ liên tục kéo nàng ra xe, lúc nãy đã kịp mặc cho Chaeyoung bộ đồ như học sinh sinh viên luôn. Nàng cứ nghĩ là Lisa chỉ nói vậy thôi, ai có ngờ đâu là bây giờ hễ nói ra là làm ngay lập tức.

"Từ từ...em tự đi được chứ bộ...mà thôi chị ở nhà đi...em đi một mình được rồi"- nàng cứ cảm thấy vô cùng khó xử, ai đời 24 tuổi rồi muốn đi học còn cần có người đưa sao ?

"Không được...không yên tâm...lên xe"

Trên đường đi bọn họ nhận được cuộc gọi của Mino từ nước ngoài gọi về, đại khái chính là muốn nói với họ anh ấy đang đi tìm thầy của mình. Khi nào gặp sẽ cố gắng thuyết phục quay về nước chữa trị cho Chaeyoung. Mãi nói chuyện một hồi xe đã đến trung tâm lúc nào cũng không hay.

"Dạ đi lối này ạ"- một người bảo vệ ân cần chỉ lối cho hai cô gái xinh đẹp đang bước vào.

"Hay là thôi đi...tự nhiên không muốn học nữa"- nàng đang suy nghĩ gì đó liền quay sang nói với cô.

"Giờ sao...quậy phải không...lôi vô xe quất cho một chập giờ à ?"- cô nói xong liền đem nàng đi thẳng vào trong trung tâm...mà không ngừng liếc vào trong xe như cảnh báo.

Ở bên trong trung tâm, nét đẹp trên gương mặt cùng thân hình kiều mỵ của Chaeyoung nếu như có thể lôi kéo được "cường công" và nam nhân chính hiệu, thì đám con gái mới lớn..."tiểu mỹ thụ" nằm vùng đều chết lên chết xuống bởi sự soái khí của Lisa.

"Cho hỏi chị tên gì ạ ?"

"Manoban Chaeyoung"- Chaeyoung vẫn giữ nguyên tên họ bây giờ của nàng...mà không nói đến cái tên thật sự của mình.

"Bao nhiêu tuổi ạ ?"

"24 tuổi"

"Trình độ học vấn ?"

"11/12"- Lisa ở bên cạnh không nghe Chaeyoung trả lời liền giúp đỡ.

Nếu như đây là cái điều tối kỵ nhất đối với Chaeyoung, thì Lisa chẳng kiêng kỵ gì mà nói ngay. Ở trong phòng được một phen ánh mắt đều nhìn Chaeyoung, không phải chứ con gái đẹp như vậy mà học hành đúng là tệ nha. Bây giờ người ta trình độ đại học còn thất nghiệp ầm ầm, vậy mà cũng có người chưa tốt nghiệp 12. Chaeyoung lúc nãy muốn ngăn cô mà không kịp, bây giờ chỉ còn biết cuối đầu xuống không dám ngước lên.

"Tình trạng hôn nhân ?"

"Hỏi gì vậy...đi học thôi thì liên quan gì đến chồng con"- Lisa tia thấy rõ ràng cô gái đang ghi hồ sơ cho Chaeyoung so với mình chính là cùng một hệ - đều chân chính thuộc những kẻ thích nằm trên.

Sau một hồi nói qua nói lại ghi tới ghi lui, thì ở bên trung tâm người ta đưa cho Lisa hai cách thức đăng ký học. Một là đi học tại trung tâm, còn hai là có người nhận dạy luôn ở nhà. Rất nhiều danh sách giảng viên bộ môn Thiết Kế lần lượt nằm trên tay cô.

"Đàn ông...loại"

"Con gái đẹp...loại"

"Nhìn mặt gian quá...loại"

"Chị à...đừng có khó khăn quá..."- nàng bây giờ vẫn chưa ngước đầu lên vẫn cúi mặt kéo kéo ống tay áo của cô.

"Quyết định rồi...chọn người này"- Lisa cuối cùng cũng đưa ra một gương mặt phù hợp với tiêu chí mình đặt ra mà không khỏi hài lòng.

Người đó là một bà chị nhìn có vẻ như rất hiền lành, gương mặt không mấy xinh đẹp nhưng cũng dễ nhìn, cùng với Chaeyoung chân chính lắm cũng chỉ có thể trở thành tỷ muội chứ không thể nào phát sinh thêm - chính xác điều là Tiểu Mỹ Thụ chân yếu tay mềm không thể cùng nhau làm gì được.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net