92. Vợ chồng cãi nhau cuối giường sẽ làm lành (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tuần nữa lại trôi qua, tính tình của cô vợ bé nhỏ nhà Lisa càng ngày càng khó chiều chuộng. Bất quá có chị chồng quốc dân đã có thể rèn luyện cho mình một tinh thần thép, sáng ở công ty buổi trưa vẫn qua trung tâm đón vợ đi ăn, nhưng bây giờ không ăn trong mấy nhà hàng sang trọng nữa, ngược lại ăn ở những quán dành riêng cho phụ nữ mang thai mà cô vừa tìm được trên Instagram. Ở đó thức ăn đều được nấu theo dinh dưỡng dành riêng cho "mẹ và bé", mọi người cũng có thể giao lưu chia sẻ kinh nghiệm với nhau.

"Tổng giám đốc, có người muốn tìm chị, tổng giám đốc" - tiếng của cô trợ lý mới tuyển ở ngoài cửa cứ văng vẳng lấy bên tai.

Hôm nay tâm trạng của cô có chút không được tốt cho lắm, cả ngày hôm qua bị chuyện của YG làm cho bận rộn, bởi vì dạo gần đây Lisa không đến tổ chức nên đám hồ ly đó lại tiếp tục tranh quyền. Lúc cô đến đó thì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả, nếu như cô không thấy một bóng hình chưa kịp lẫn tránh đó cô sẽ không tức giận như vậy – thủ lĩnh Đầu Lâu Đỏ M.D cũng là vợ bé nhỏ của người cầm quyền YG.

Kể từ lúc biết tháo bỏ chiếc mặt nạ của M.D cô đã dùng mọi lời ngăn can thậm chí là cấm nàng không được quay lại Đầu Lâu Đỏ. YG không biết nàng là M.D, chỉ cần nàng an phận thủ thường với cái tên Manoban Chaeyoung thì bọn họ sẽ không để ý đến nàng, đối với chúng thì con gái nhỏ của Manoban Gia không bước chân vào thế giới ngầm, cũng không liên can gì đến tranh quyền đoạt vị, người bọn chúng luôn luôn nhắm đến chính là Lisa.

Nàng cũng từng đồng ý với cô sẽ không quay trở về nữa, nhưng ngày hôm qua cô lại thấy mặt nạ của M.D đang đối diện với mình, lúc đó cô thật sự giận đến mức mắt nổi đầy tơ máu, nhưng mà ở đây là YG cô không thể tuỳ tiện đến mức làm lộ thân phận của M.D. Mỗi người chia ra một ngã đánh lạc hướng của mọi người sau đó mới tái ngộ trong căn biệt thự to lớn.

Nguyên nhân Chaeyoung đến YG chỉ muốn tận mắt xem xét một chút tình hình hiện tại, khi mang lên chiếc mặt nạ đó...cùng với chiếc nhẫn nhận được từ cô cô thì nàng cũng danh chính ngôn thuận đi vào YG mà không ai dám ngăn cản, không ngờ lại trùng hợp chứng kiến một sự lục đục nội bộ đó. Thật ra lúc nàng đến thì người nàng đang giao toàn quyền quản lý Đầu Lâu Đỏ đã giúp nàng giải quyết mọi chuyện, khi nghe thuộc hạ báo Lisa đang trên đường đến đây thì đã nhanh chóng thoát khỏi đó, nhưng thật xui xẻo khi vừa đi ra liền đụng mặt của cô. Thật sự Lisa đang rất giận, lúc đó khi về nhà cả hai đã trải qua một cuộc to tiếng với nhau.

"Thật sự em có nhớ những gì chị từng nói với em hay không vậy ?" - cô không muốn to tiếng với vợ của mình, lần đó ở Kyoto tức giận đến mức xém lấy mạng của Chaeyoung, cô đã thề với mình cô sẽ không bao giờ mất kiểm soát như vậy nữa.

"Em chỉ muốn đến đó xem thử, em thật sự không có làm gì hết, đã có..." - nàng vẫn chưa nói xong liền bị cô như vậy chen ngang vào.

"Chaeyoung em không thương con có đúng không ? Tại sao em dám liều lĩnh như vậy hả, ở đó có xảy ra một mất một còn cũng có chị lo, tại sao em không nghe lời của chị"

Khi con người đặt hết tất cả sự yêu thương lên một thứ gì đó, thứ đó sẽ trở thành tử huyệt của họ. Họ không muốn có bất cứ lý do gì khiến tử huyệt đó bị đưa vào tình huống nguy hiểm, cho dù lý do đó cuối cùng cũng chỉ xuất phát từ họ.

"Lisa, chị nói sao cũng được, nhưng không thể nói em không thương con" - nàng thật sự chịu không nổi mà rịn ra vài giọt nước mắt quanh khoé mi hờn dỗi, con ở trong bụng là máu thịt của cả hai làm sao có thể dùng hai chữ không thương tàn nhẫn như vậy.

Cơn tức giận vẫn còn đó, nhưng cô nhìn thấy vợ của mình tủi nhục mà khóc thành tiếng như thế làm sao không đau lòng. Chaeyoung đến lúc ngủ mơ cũng đưa tay lên bụng xoa xoa, cô làm sao không biết nàng đối với con mình yêu thương vô hạn. Chính vì thế cô mới dùng lý do đó để khích nàng, muốn nàng nghĩ đến con mà nghe lời của cô một chút. Nhưng không nghĩ đến lại khiến cho vợ của mình trở nên như thế, từ trong lòng bỗng quặn lên một cơn đau nhói đem Chaeyoung vào lòng giữ chặt.

"Em ghét chị, chị buông em ra...hức"

"Đừng khóc, là chị sai rồi, chị không nên cãi nhau với em nhưng chị thật sự rất giận"

"Chị nói em không thương con, em không muốn nói chuyện với chị nữa...buông ra đi"

Chaeyoung ở trong vòng tay của cô không ngừng cựa quậy, nhưng cả đầu lại vùi sâu vào lồng ngực đó khóc một trận thật to. Cánh môi anh đào vì tức giận đến mức run lên từng hồi phải cắn chặt lại bằng những thứ sắc nhọn từ bên trong khuôn miệng.

"Chaeyoung, em nghe chị nói đi có được không ? Nếu như em thương con em thương chị thì em đưa chiếc nhẫn này cho chị đi, từ nay không được quay trở về Đầu Lâu Đỏ nữa"

Bây giờ Chaeyoung đang mang thai sẽ rất nhạy cảm, cô chỉ cần lớn tiếng một chút sẽ đem tâm trạng của nàng làm cho xấu đi trầm trọng, chỉ có thể ở bên tai cố gắng nhỏ nhẹ nhất có thể đưa ra yêu cầu này.

Chiếc nhẫn đó chính là thay mặt hai chữ "thủ lĩnh" của Đầu Lâu Đỏ, xưa nay những kẻ mang trên mình những chiếc mặt nạ đầu lâu màu đỏ máu đều nghe theo sự chỉ dẫn của người mang chiếc nhẫn này. Chỉ cần ai mang trên tay chiếc nhẫn đó thì sẽ là thủ lĩnh của họ và bây giờ người đang nắm giữ nó chính là Chaeyoung. Nếu như nàng đưa nó cho cô thì sau này không thể vào YG nữa, cũng không thể ra lệnh cho bất cứ một ai trong Đầu Lâu Đỏ, nếu như cô gặp chuyện gì cũng chẳng thể dùng danh phận của M.D để ở bên cạnh giúp đỡ cho cô.

"Chị có nghĩ cũng đừng nghĩ đến, em tuyệt đối sẽ không đưa nó cho chị" – nàng bây giờ là từ trong người của cô thoát ra, trong tay vẫn còn cầm chiếc mặt nạ của M.D đi thẳng lên lầu, ngón tay vừa được đeo chiếc nhẫn đó vào để đến YG cũng nắm chặt lại như thể sợ cô giật lấy nó.

"Tại sao em cứ phải cố chấp như vậy, Chaeyoung đứng lại nói chuyện với chị" - cô không giữ được nàng nhưng vẫn đi theo ở phía sau lựa lời khuyên can.

"Bây giờ em không muốn cãi nhau với chị, em rất mệt mỏi em muốn nghỉ ngơi"

Kể từ lúc đó cô thật sự không thể nói một câu nào với nàng nữa, Chaeyoung ở trong phòng của họ khoá trái cửa tỏ ý không muốn bị làm phiền. Chìa khoá mở nó vẫn để ở ngay dưới nhà, nhưng cô thật sự không muốn lại chọc giận Chaeyoung nên không dùng nó để mở cửa phòng, bất quá lâu lâu từ bên ngoài cánh cửa nàng vẫn nghe được chất giọng có phần ấm áp của người ta...

"Giận chị cũng được nhưng không được giận luôn con của em, nó đói rồi đó vợ bé nhỏ à, chị để thức ăn bên ngoài em mở cửa ra lấy nha, chị đi xuống ngay bây giờ"

"Chaengie, nếu như em cảm thấy trong người không khoẻ nhất định phải điện thoại cho chị đó, chị sẽ lên ngay có biết chưa ?"

Cho đến nửa đêm cô vẫn không nghe được tiếng trả lời của Chaeyoung, chỉ là tô cháo được đặt ngay trước cửa phòng cũng không còn nữa. Nếu như là trước đây nàng tuyệt đối để mình đói chết chứ cũng không thèm để ý đến cô, nhưng Chaeyoung thật sự rất thương đứa con trong bụng của mình nên đã đem nó vào phòng cố gắng ăn rồi. Lúc cô đứng bên ngoài dự định gõ cửa hỏi nàng có muốn uống một ly sữa không thì phát hiện cửa phòng không khoá.

"Vợ à, em đừng giận chị nữa có được không ?" – lúc cô bước vào nhìn thấy Chaeyoung nằm đó không biết đã ngủ chưa nhưng vẫn muốn nói một câu.

Trong phòng vẫn chỉ có một mình cô độc thoại cùng tiếng thở đều đều bên tai, ngủ thật rồi trong giấc ngủ vẫn còn nhuộm ướt khoé mi bằng long lanh vài giọt nước. Khi cô đưa tay chạm vào nàng còn giật mình dùng bàn tay đang đặt ở trên bụng hất lấy tay cô, cô nhìn thấy rõ ngón đeo chiếc nhẫn đó bây giờ đã trống trơn.

Sợ rằng lúc Chaeyoung thức dậy sẽ lại tiếp tục tức giận khi nhìn thấy cô nằm bên cạnh, chỉ có thể dùng chăn kéo lên cao một chút để giữ ấm cho vợ của mình, sau đó vẫn ở trong phòng nhưng lại đem gối xuống sàn nhà mà ngủ. Nằm dưới đó cả đêm đến sáng thức dậy cả người liền cảm thấy nhức mỏi đến có thể chết đi được, cổ họng lại vô cùng đau rát...nhưng hôm nay ở C&L có một cuộc họp rất quan trọng, cô đi xuống chuẩn bị bữa sáng cho Chaeyoung xong mới lo quần áo trên người, không lâu sau liền đi đến công ty, cuộc họp kéo dài đến tận 3 tiếng sau đó làm cho cô bây giờ ở trong phòng tổng giám đốc tâm trạng vô cùng tệ.

"Tổng giám đốc, chị có trong đó không, có người tìm chị" - cô trợ lý gọi đến khan cả cổ họng vẫn không nghe Lisa trả lời, đã nhiều lần quay qua nói với người đến tìm đó lát sau quay lại nhưng người đó vẫn cứ kêu cô tiếp tục gọi.

"Lúc nãy tôi đã nói không muốn tiếp ai nữa, cô không nghe hay sao ?" - cô biết tâm trạng của mình hôm nay không tốt nên đã ra lời căn dặn, vậy mà bây giờ cũng có thể đến làm phiền cô.

Sau câu trả lời có phần cáu gắt của tổng giám đốc, người trợ lý cũng không dám nói thêm một lời nào nữa. Lisa coi như cũng có thể yên tĩnh thêm một chút, đột nhiên cánh cửa bên ngoài truyền lên âm thanh của kẻ cố tình đẩy nó vào, quá lắm rồi...

"Lập tức ra ngoài cho tôi trước khi tôi ký giấy đuổi việc cô" - Lisa ngồi trên chiếc ghế to lớn xoay mặt ra khung cửa sổ sát đất, một chút cũng không thèm quay lại nhìn người nào mới vừa bước vào phòng.

"Rất tiếc em không phải nhân viên của chị, nên chị không có quyền đuổi việc em"

Một chất giọng ngọt ngào đến trong mơ cũng nhận rõ chủ nhân của nó là ai, chiếc ghế to lớn vừa được con người dùng lực xoay qua đã nhanh chóng bị cố định bởi một người khác, Chaeyoung đứng ở trước mặt cô giả vờ hờn dỗi.

"Bây giờ có còn muốn đuổi em đi nữa không ?"

"Không, không muốn, em ở lại đây đi chị thật sự rất nhớ em" - thời điểm này vào hôm qua chính là lúc họ cãi nhau, kể từ lúc đó nàng không nói chuyện với cô nữa, cô nhớ thật sự rất nhớ cảm giác này.

"Tối hôm qua còn có kẻ chui vào phòng em, nhớ là nhớ cái gì nhỉ...ưm"

Nàng còn định chọc ghẹo cô thêm một chút liền bị cô kéo xuống ngồi trên đùi của mình, cật lực hôn lấy nàng làm Chaeyoung không kịp phòng bị, nếu như nàng không nhẫn tâm cắn vào môi cô nhất định nàng sẽ chết vì thiếu oxy.

"Nhớ sự ngọt ngào này" - cô bị cắn liền buông ra, nhưng lại dùng ngón tay của mình vân vê lên từng đường nét trên cánh môi vừa bị mình làm cho đỏ ửng.

"Đáng ghét, em còn chưa hết giận chị đâu ?" - mặc dù lời nói là như vậy nhưng hành động lại dị thường chui vào trong lòng của người ta.

"Chưa hết giận chị vậy tại sao lại đến đây tìm chị"

"Là tại con nói nhớ chị đó"

"Con mèo ngốc nghếch, bây giờ nó chỉ mới bằng một quả nho, nó có thể kêu mẹ của nó đến đây tìm Mama nó hay sao ?"

Trên đời này có một tên chồng xấu xa nhất chắc là chồng của nàng, người ta đã cố tình nói như vậy còn chọc ghẹo người ta. Mới hết giận một chút liền trở lại giận dỗi, đưa vài ngón tay thông qua khe hở của áo trực tiếp nhéo vào ngực của cô.

"Aa, đau đó vợ à"

"Là em cố tình nhéo cho đau"

Chaeyoung nhéo xong lại cảm thấy xót chồng của mình nên lại xoa xoa vào vùng vừa ẩn hiện một dấu vết, lại nhớ đến lý do mình đến đây tìm chị ấy nên cũng lên tiếng nhỏ nhẹ hơn với cô.

"Sau này đừng cãi nhau với em nữa được không ? Thật khó chịu"

"Chị đâu có muốn cãi nhau với em, được từ nay sẽ không nói đến chiếc nhẫn đó nữa"

"Em sẽ giao nó lại cho chị, nhưng với điều kiện là sau khi em sinh ra đứa nhỏ này"

Cả ngày hôm qua nàng thật sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, không phải nàng cố giữ nó để cầm quyền Đầu Lâu Đỏ. Nàng chỉ muốn giữ nó lại để giúp đỡ cho cô, nhưng nếu như nó lại là mâu thuẫn lâu dài của họ thì cũng nên giải quyết một cách ổn thoả. Bây giờ vẫn chưa phải lúc giao lại nó cho cô, Đầu Lâu Đỏ không phải dễ thu phục bọn chúng, tuy rằng cô mang nhẫn trong tay sẽ trở thành thủ lĩnh của chúng nhưng vẫn chưa biết hết điểm yếu của chúng, chúng bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội lại cô. Đợi đến khi nàng sinh xong, nếu như chúng thật sự có phản bội cô cũng có nàng ra mặt giải quyết bọn chúng - theo cách M.D từng thu phục bọn chúng.

"Chị cũng có điều kiện là từ bây giờ đến lúc em sinh con không được bước vào YG"

"Được"

Cả hai ở bên ngoài thống nhất với nhau, nhưng sâu trong tâm của họ có phải như vậy hay không chỉ có họ mới biết. Có đôi khi lừa gạt lẫn nhau cũng bởi vì quá lo lắng cho nhau. Sự dối lừa này cuối cùng trách người nào mới đúng ?

"Hôm qua tại sao lại nằm dưới đất ?"

"Còn không phải sợ em giận hay sao ?"

"Có phải rất mệt mỏi không ? Lúc nãy còn hung dữ với nhân viên như vậy"

"Phải đó, cả người bây giờ vô cùng khó chịu muốn đòi lại một chút sự thoải mái"

Sống chung với sói cũng nên biết khi nào sói muốn ăn thịt người, Chaeyoung dĩ nhiên biết được sau câu nói đó sẽ là hành động gì nhưng vẫn tránh không kịp, cô bây giờ đang chiều chuộng chiếc cổ phảng phất hương thơm đó của nàng, bàn tay ở phía dưới liên tục vuốt ve lấy vài thứ lâu ngày không đụng chạm.

"Ưn...không được, em đang mang thai đó, người ta nói ba tháng đầu không được mất nết như vậy...buông em ra" – mấy ngày trước Lisa dĩ nhiên có đòi hỏi với nàng, nhưng Chaeyoung lúc đó giả vờ chóng mặt buồn nôn nên cô lại phải buông nàng ra.

"Chị quên nói cho em biết Mino nói chuyện này rất bình thường, chỉ cần nhẹ nhàng một chút"

"Ưm...sao lại đi hỏi mấy chuyện này chứ...ưm...em còn mặt mũi nào đi gặp người ta nữa chứ...â...chị làm gì vậy ?"

Còn chưa kịp trách móc cô thì cảm nhận được mình không còn ngồi trên người của cô nữa, trực tiếp bị cô đặt lên chiếc bàn làm việc to lớn đến bất thường, nàng bây giờ là nửa người trên vẫn ở trên bàn nhưng một phần chân thì thả lỏng xuống tự do.

"Vợ bé nhỏ, em đừng động chị sẽ rất nhẹ nhàng"

"Không được, em không chịu...aa....đừng mà buông em ra đi"

Cánh cửa phòng tổng giám đốc được làm bằng loại kính không thể nhìn thấy gì từ bên ngoài, nhưng lúc nãy nàng mở ra đi vào đây là không có nhấn khoá lại, lỡ như có người vào phòng nhìn thấy cảnh này thì ở đây làm gì có cái gì đội lên chứ. Quần ? Bây giờ mới phát hiện tại sao hôm nay không mặc quần đàng hoàng đi vào đây, mà lại mặc một chiếc đầm suông, để bây giờ cô hoàn toàn không coi nàng ra gì trực tiếp đưa tay vào đó vỗ về thứ thuộc về nàng.

Dạo trước cô cứ luôn cho rằng vợ bé nhỏ mang thai nhất định mấy chuyện này sẽ không tiện, nhưng ngược lại bây giờ nó lại vô cùng có lợi cho cô. Chaeyoung thật sự không dám vùng vẫy như lúc trước, chỉ có thể buông ra ngoài cửa miệng mấy lời cầu xin cô.

"Về nhà, á....đừng mà chị lấy tay ra mau....ưm"

Cô dĩ nhiên bây giờ không có thời gian rảnh để đi ra ngoài nhấn khoá lại, do đó cũng không nên gây sự chú ý cho người ta quá, đành phải dùng đôi môi trái tim căng tràn sức sống của mình nuốt hết những tiếng la hét của Chaeyoung. Em ấy là một cô gái ngọt ngào, thứ gì thuộc về vợ của cô cũng đều mang hương vị như vậy, mút mát đến chán chê cánh môi gợi tình của cô vợ bé nhỏ này, cô mặc cho con rắn nhỏ của mình đi sâu vào khuôn miệng của nàng như muốn nghiền nát con rắn lúc nào cũng rụt rè đó, hôn sâu đến mức kéo ra là một đường chỉ bạc chảy xuống giữa khe ngực sâu đến hút người.

"Được rồi mà...dừng lại đi...á"

Cảm giác này nếu cứ tiếp tục sợ rằng bản thân chịu không nổi nên đã đẩy đầu của cô ra khỏi gương mặt của mình, bây giờ mới cảm thấy hối hận khi cô buông tha cho nó nhưng lại vùi vào khuôn ngực vào bị cô kéo cho vai áo trễ nải. Phụ nữ mang thai nơi đó cũng vô thường biến đổi, không biết lúc sinh xong sẽ đạt kích thước như thế nào, nhưng bây giờ cô thật sự bị nó làm cho chịu không nổi mà không ngừng dành lấy phúc lợi sau này của con.

Có vẻ như nhịn lâu đến như vậy nên bây giờ cô vô cùng gấp gáp, vẫn chưa no nê với đôi bánh bao size đại no tròn kia đã nhanh chóng đưa tay vào sâu trong chiếc đầm xinh đẹp đó kéo ra món đồ đã sớm ướt đẫm.

"Aaaa...đừng mà, tha cho em đi....đừng mà....ư....uw...."

"Chị hôm nay sẽ không dùng tay, em sẽ không đau đớn gì cả, ngoan một chút đi bà xã đại nhân à"

Chaeyoung bây giờ thật sự động tình một câu nghe được một câu không nghe được, còn chưa hỏi cô vừa nói cái gì ở phía dưới thân người hai chân đang ở trên vai của cô, còn chồng của nàng thì bây giờ cả đầu vùi sâu vào nơi đó.

"Á... không được...Lisa....chồng....á...."

Tiểu Chaeng ở bên dưới không ngừng bị người ta mút lấy, phụ nữ mang thai sẽ rất dễ leo lên đỉnh của ái ân. Bởi vì khi "yêu" trong giai đoạn này làm tăng nồng độ estrogen và progesteron, giúp làm tăng lưu lượng máu đến vùng xương chậu, khi đó "cô bé" trở nên nhạy cảm và cao hứng hơn, cô lại còn kích thích nó kiểu nó thử hỏi làm sao chủ nhân của nó chịu nổi đây, mật dịch từ sâu trong cơ thể lại bắt đầu tràn ra ngoài hoa huyệt...

Con rắn nhỏ trêu đùa một đoá hoa chực chờ nở rộ, kéo lê từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới, qua lại giữa hai cánh hoa vẫn còn e ấp sau đó trực tiếp ngậm lấy phần nụ nhô cao không ngừng cắn mút...làm cho thân thể đang ở dưới nó kịch liệt run rẩy, chất dịch kết dính lại bắt đầu làm cho nó thêm phần óng ánh.

"Li...sa...Lisa....ưn....ư....ư.....ưn.......â...." – Chaeyoung ở bên trên liên tục không khống chế được mình, cảm giác này so với lúc trước còn kích thích đến cực điểm, từ nãy đến giờ nàng liên tục dùng hai tay quơ quào xung quanh nhưng không có thứ gì làm điểm tựa cả, bây giờ chỉ còn cách ghì chặt lấy đầu của cô mới mong khắc chế được cảm giác nổ tung này, nhưng mà càng nắm lấy chị ấy càng vùi sâu vào.

"Á......aaaaaa.....lấy ra đi....á....."

Con rắn nhỏ đó không biết từ lúc nào đã tách hai cánh hoa đã sớm bị mút đến sưng đỏ đưa thẳng vào bên trong hoa huyệt mềm mại lưu hương. Ở bên trong cố tình cuốn lại thành một hình thù dài nhọn liên tục đẩy vào với một tốc độ điên cuồng, lưỡi so với tay nhất định không gây "sát thương" bằng, chỉ có thể nói là nhấn chìm trong sung sướng ngập tràn mà không hề gây đau đớn.

"Aaa....ư....ư...ư...Lisa.....á......ưn....aaa...."

Không chịu được nữa nàng cố gắng nhích người lên một chút, tay đặt ở trên đầu của cô bây giờ không ngừng bấu chặt lấy thứ gì đó vừa với ngay tầm tay, hộp bút ở bên cạnh bị rớt xuống sàn văng vãi tứ tung.

Cái cảm giác này không đau đớn như những ngón tay liên tục thúc vào, nhưng lại kích tình đến cực điểm, mỗi lúc nàng nhìn xuống thấy cô đẩy vào kéo ra là dịch tình lại vươn đầy trên mặt, xấu hổ quá không thể nào chịu được. Từng cái đẩy vào trơn tru ấm nóng ở bên trong không ngừng kích thích hoa huyệt co thắt không ngừng...

"Lisa....á....aaaaaaa.....aaaaaa....a....a..a.a..a.....aaaaaaa"

Một lúc sau cô thư ký đi vào phòng định hỏi Lisa đã ký bản hợp đồng đó hay chưa, nhưng nãy giờ vẫn không thấy cô ấy cho đến khi nhìn thấy tờ hợp đồng bị nhàu nát, cứ ngỡ rằng tổng giám đốc tức giận nên đi thẳng ra ngoài chờ lúc khác nói chuyện, cũng không biết được rằng nó bị nhàu nát bởi bàn tay của kẻ khác trong lúc đỉnh điểm của cuộc ái ân.

Khoảng 15 phút sau lại có người của ban vệ sinh vào văn phòng của tổng giám đốc, người đó vừa vào phòng liền cúi người nhặt đống bút rớt dưới sàn để vào hộp bút đặt trên bàn, lúc đó mới để ý đến trên mặt bàn của tổng giám đốc ướt mem, nếu không lau sạch sẽ có khi bị la cho xem. Đến khi người đó lau xong mới để ý là có ly nước nào ở đây đâu nhỉ ? Người đó vẫn giữ quan niệm có lẽ tổng giám đốc đã dẹp nó rồi, cho đến khi nhìn thấy trên ghế của tổng giám đốc có một vật thể hình tam giác không hề khô ráo, cùng lúc đó ở bên trong căn phòng nghĩ ngơi kia phát ra một vài âm thanh, mắt thấy tai nghe một màn đánh tan ấn tượng tốt đẹp của tổng giám đốc trong tâm trí của nhân viên.

"Aaaaa....aaa....ân.....ưn.....ư.....ư......ư.....Lisa.....ưn...."

"Diễn viên, ca sĩ bây giờ đều phải dùng đến cách đi vào phòng tổng giám đốc như vậy hay sao ? Mà tổng giám đốc thật tình không ngờ được, haizzz...." - người đó vừa đi ra ngoài vừa thủ thỉ vài câu tự bản thân mình nghe được, hai người bên trong vẫn không hề biết có người vào phòng hay sao ?

"Aaaaaaaaaaaaaaaaa...."

To be continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net