18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này!

Tôi giật mình đứng lại khi nghe tiếng gọi không mấy thiện cảm từ phía sau truyền đến.

- À chào em Nancy.- Tôi cố niềm mở.

- Thôi hạ màn kịch ở đây đi. Chị không cần cố diễn tỏ vẻ làm gì.

- Em nói vậy là sao?

Cô bé tiến lại gần hơn, gương mặt xinh xắn nở một nụ cười gian ác  khiến tôi vô thức khẽ rùng mình.

- Lisa sẽ không đến đâu. Đừng phí thời gian đứng đây chờ đợi.

Nghe đến tên nó tôi thấy lòng bất an, biết là sắp có chuyện nhưng vẫn cố điềm tĩnh để đáp chuyện:

- Ý em là như thế nào?

Bỗng nhỏ nở nụ cười quái dị, tay cầm cái điện thoại đang có cuộc gọi đi tới trước mặt tôi, cố ý mở loa ngoài thật lớn. Lát sau, bên kia đầu dây có người nghe máy:

- Anh nghe đây em.

- Thế nào rồi?

- Đã xong. Anh đã làm thì chỉ có xong trong chớp mắt.

Nancy quát:

- Không phải lúc để anh khoe cái thành tích đó đâu. Mau đưa điện thoại sang cho em nói chuyện với chị ấy.

- Chị ấy chị ấy. Suốt ngày cũng chị ấy....Đây này!  Nancy muốn nói chuyện với mày! - Người bên kia tỏ vẻ rõ đang bực bội.

Một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Nancy em lại định làm gì? Dừng ngay cái việc này lại!

- Xem chị kìa, em đã làm gì ai đâu. À mà chị này, em đang ở chỗ Chaeyoung đây.

Nghe nhắc đến Chaeyoung người Lisa chợt tỏ vẻ hốt hoảng:

- Em...em đừng động tới Chaeyoung. Em đến đây đi, có gì thì chúng ta từ từ nói chuyện sau.

Nancy chợt đổi giọng chua chát:

- Tôi với chị chẳng còn gì để nói cả. Chính chị là kẻ lừa dối, phản bội. Chị đã tổn thương đến tôi thì đừng trách tôi làm gì với chị ta.

Tôi lạnh người, đôi chân vô thức lùi về phía sau. Tôi vẫn còn nghe thấy giọng Lisa đang gấp gáp ở đầu dây bên kia:

- Nancy...chị xin em làm ơn. Em đừng làm gì cậu ấy, Chaeyoung vốn không liên quan vào chuyện này, lỗi của chị. Tất cả là lỗi của chị.

Nghe được câu trả lời như ý muốn, Nancy nở nụ cười khẩy:

- Anh Mingyu, làm việc đi.

Giọng nói lạ bên đầu dây tỏ rõ sự hả hê: "Anh hiểu rồi.", ngay lập tức tiếng la đứt quãng do cố kiềm nén của Lisa như đanh xé nát lòng tôi.

- Lisa! - Tôi hét vang cả một góc công viên. Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn, nhưng quay lại thấy bóng hai đứa con gái đứng với nhau, họ cho là không có gì quan trọng nên vội vã quay đi, mặc tôi nghe tim thắt lại theo nhịp thở.

- Chaeyoung mày... mày nghe này... Tao không sao nên...đừng...không được...đi theo...Nancy... A...a... đau quá má ơi quánh nhẹ lại coi!

- Lisa! Lisaa! Mày bị làm sao? - Tôi phát hoảng chạy lại giật lấy cái điện thoại đang nằm trên tay nhỏ.

Nhưng Nancy nhanh tay hơn nên đã kết thúc cuộc gọi.

- Tại sao em lại cúp máy ngay lúc này chứ?!

- Tốn tiền điện thoại.

-...

- Thế nào? Chị sẽ đến đó chứ?

Tôi có chút chần chừ vì biết bản thân mình chắc chắn đến đó chả khác gì chui đầu vào chăn, nhất định sẽ gặp nguy hiểm còn lời dặn của Lisa lúc nãy nữa. Nhưng tôi không thể để tụi thằng Mingyu đụng đến Lisa thêm tí nào nữa. Mingyu từng là đại ca giang hồ đã bị đuổi học từ mấy năm trước, lại còn say Nancy như điếu đỗ. Tôi tin chắc rằng nó sẽ làm bất cứ điều gì vì Nancy, kể cả việc hành hạ nguời khác cho đến chết.

- Chị đi. - Tôi mạnh miệng, tuy trong lòng lo lắng vô ngần về việc sắp xảy ra.

Tôi gửi xe ở bãi xe công viên rồi lên xe hơi với Nancy, tay chân lạnh như băng. Tôi cẩn thận cho tay vào túi áo khoác, bấm theo trí nhớ và cảm nhận vào số điện thoại đầu tiên trong danh bạ, là "Anh Hai", rồi lặng lẽ bấm gọi.

Sau đó tôi bắt đầu dò hỏi:

- Nancy, ta đi đâu đây?

Nancy vẫn giữ nguyên mặt lạnh:

- Chị không cần biết.

Không nhận được cái địa chỉ mà tôi đang cần, đành phải vờ tự lẩm bẩm thôi:

- Đường MML đây mà, hẻm số 3, đi đâu được chứ? Rẽ trái ở đây là đi đến đâu? Cuối hẻm rồi cơ mà, còn đường để đi à? Oa, không ngờ ở đây nhiều cây dại đến vậy, xung quanh lại còn không có người sinh sống, chỉ là những căn nhà bị bỏ hoang...Thì ra là một công trình xây dựng bị bỏ hoang...Thật là khác một trời một vực với tòa nhà Centre bên kia.

Nghe tôi lảm nhảm từ nãy giờ khiến Nancy khó chịu liền quát:

- Chị bị khùng hả? Ngậm miệng lại đi đồ tự kỷ.

Lần đầu bị người khác nói mình tự kỷ nghe thấy mà mắc quạo. Tôi cố ý bắt sang chuyện khác:

- Em định làm gì? Chị với Lisa có đắc tội gì với em đâu.

Nancy nó lại không trả lời. Một lúc sau, khi xe dừng. Nó bước xuống trước, tôi lẽo đẽo theo sau với sự giám sát của hai tên vệ sĩ áo đen to sau lưng.

Tôi theo Nancy tiến vào một căn nhà hoang. Trong góc tường đã sập hơn một nửa, Lisa còn đang bị trói ngồi ở giữa, xung quanh là một đám lu la xâm trổ đầy mình, chả biết là xâm thật hay là hình dán lên cho ngầu xong vài ngày lại bong ra, bọn chúng đang cầm rất nhiều thứ trên tay nào là gậy, cái que, có cái muôi múc canh nữa. Vừa nhìn thấy tôi, Lisa định bật dậy nhưng Mingyu đã nhanh chóng kéo nó xuống.

- Nancy, tiếp theo nên làm gì đây? - Mingyu tay này cầm gậy đập vào tay kia, nhịp chân hỏi.

- Trói hai đứa nó lại với nhau.

Ngay sau khi lời Nancy vừa dứt, tôi liền bị Mingyu túm lấy, chưa kịp vùng vẫy nữa thì đã nhận ra hai tay đã bị trói chặt vào với Lisa. Nó quay sang càu nhàu tôi:

- Đã bảo đừng đi mà còn không nghe, giờ thì hay rồi tao không cứu tao được mà ngược lại còn phải lo cho mày.

Tôi ấm ức:

- Tao lo cho mày thôi chứ bộ, có cần phải trách tao vậy không?

Tôi thấy vai nó hơi run run, và rồi nó im lặng.

Nancy ngồi chễm chệ trên cái ghế lúc nãy mà Mingyu đã ngồi, cất giọng mỉa mai:

- Thế nào? Đoạn phim này diễn xong chưa? Bây giờ đến lượt tôi nói nhé.

Nancy đứng dậy bước chân tiến lại gần Lisa, nhỏ giọng:

- Lisa à, hai người có mặt ở đây ngày hôm nay là đều nhờ chị. Ai bảo chị xem tôi là món đồ, chán thì vứt. Tôi đường đường là hoa khôi của trường, mà lại bị chị đá một cách không thương tiếc. Từ trước đến giờ chỉ có tôi phụ người khác, chứ chưa ai dám phụ lại tôi. Chị hiểu chứ?

Ngừng một chút, lại tiếp:

- Không biết là chị có biết cảm giác bị lừa dối nó như thế nào không? Là đau, một cú khá đau đó! Hôm nay, tôi sẽ bắt chị phải nhận lại gấp đôi. Chaeyoung à, chị đừng trách tôi, là do Lisa quá coi trọng chị. Tôi không muốn chị ấy đau. Điều tôi muốn ở đây là bắt Lisa, phải nhìn chị đau!

- Lên đi.

Mingyu vừa dứt lời, đám đàn em của nó cũng bắt đầu đứng dậy tiến tới.

Trong tình huống nguy cấp, bất ngờ có hai người từ ngoài xông vào. Người vừa mới đạp cửa xông vào, chẳng còn ai khác ngoài Jimin!

Người còn lại trông cao to, lực lưỡng cũng xông vào theo sau, còn hét lớn:

- Bọn mày dừng lại ngay!

Mingyu thấy vậy liền dừng tay, hống hách:

- Xin lỗi, nhưng đây là chuyện riêng của chúng tôi, không cần người như các anh xen vào.

Mingyu quay lưng trả lời nhưng bọn đàn em thì ngược lại, lúc nãy khi vừa thấy người con trai ấy thì vội vã cúi mặt.

- Bọn mày được, nghe theo nó đi làm những chuyện mất mặt như này. Tốt, đó là em gái của bạn tao đó.

Sau màn ra mặt bất ngờ lúc nãy, Nancy lắc đầu ngao ngán giở giọng đanh đá:

- Hai anh là ai mà lại tuỳ ý xông vào đây? Đây không phải là nơi ai muốn vào thì vào.

Chàng thanh niên kia mỉm cười lên tiếng:

- Chào cô em. Đây là đàn em của tôi và tôi xin phép đến đây để dẫn bọn nó về. Được chứ?

Nancy đưa mắt nhìn tên Mingyu lúc này đang đỏ bừng mặt. Một vài tên phía sau bắt đầu di chuyển sang phía anh ta. Mingyu đành bất lực.

Nancy thấy tên Mingyu oai phong lúc nãy giờ lại như chó bị đánh thì nhục nhã, bỏ đi một mạch ra xe, phóng thẳng.

Jimin vội chạy đến xem xét tôi. Nhưng thoáng thấy Lisa đang nằm trên đất, anh lập tức bẻ hướng chạy đến đỡ nó dậy. Ủa anh em với nhau mà phân biệt đối xử thế????

Nhưng anh kia tinh tế hơn Jimin nhiều. Mặc cho Jimin đang hỏi thăm Lisa, anh ấy nhẹ nhàng ngồi xuống hỏi tôi:

- Em có đau chỗ nào không?

- Dạ không đâu, cảm ơn anh.

- May quá, để anh dìu em ra xe.

Nói rồi tay anh ấy nhẹ nhàng choàng tay qua vai tôi nhưng chưa kịp làm gì thì Lisa đã nhanh chóng chạy lại hất tay anh chàng kia ra, tỏ vẻ khó chịu:

- Cảm ơn anh, tôi lo cho bạn tôi được.

Thật là, đến đi còn không nổi mà còn cố tỏ vẻ. Tôi đành nhẹ nhàng dìu nó.

- Không biết là bây giờ ai mới là người lo cho ai.

- Tại ai mà tao ra nông nổi này?

- Ok tại tao, tại tao hết. Bị thương thì lo im mồm đi mày.

Nhìn hai cái đứa nhóc trước mặt Jimin lắc đầu cười:

- Hai đứa im dùm anh cái luôn á. Lúc nãy còn hi sinh bản thân để cứu người kia cơ mà.

Chúng tôi nhìn nhau bĩu môi liếc mắt, quên hết lúc nãy đã làm những cái trò gì

Lại là xe hơi, hôm nay tôi có duyên với 4 bánh quá.

- Đây là xe của thằng này, hai đứa yên tâm mà lên.

Anh kia là chủ xe còn ga lăng mở cửa cho tôi, còn lấy tay che đầu cho tôi vào. Thật là quá ga lăng! Em chốt anh.

- Lisa hết đau chưa em?

- Đau gì đâu anh. Em có như em gái anh đâu, đã yếu còn chơi lớn.

- Nói nó làm chi, lo là lo cho em kìa, em toàn đỡ cho nó.

Tôi ấm ức:

- Là ai gọi anh đến mà giờ hai người lại thay phiên quay sang trách tôi thế?

Anh tài xế xen vào:

- Thôi đi Jimin. Đứa nào cũng có phần cả mà.

Jimin mỉa mai:

- Này Jae, đừng nói mày muốn làm em rể tao nhá? Xin lỗi nhưng con này nó không có mê trai. Bỏ ý định đó đi con heee!!!

Anh Jae dọa:

- Mày có tin tao cướp em gái mày không?

- Ủa dị đó hả. Mày thử đê!

- Được luôn, mày cứ chờ đi.

Nghe cuộc trò chuyện của hai người cứ như không có tôi ở đây vậy, bây giờ mặt mũi đỏ hết cả lên, im lặng ngồi trên xe về nhà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net