2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần này lớp tôi lao đầu vào học không kể ngày đêm, Chả là do cuối tuần sẽ có kì thi học sinh giỏi cấp trường. Lớp tôi cùng với lớp của Jackson là 9A1 và 9A3 là 3 lớp chọn nên dĩ nhiên số lượng tham gia có phần nhiều hơn các lớp khác.

Với kinh nghiệm thi cử của mấy đứa chúng tôi thì đứa nào cũng thừa biết là vòng trường khó hơn vòng Thành phố và vòng Tỉnh rất nhiều. Trường tôi muốn chọn lọc ra những gương mặt ưu tú nhất để tranh giải với các trường khác. Hình như năm nay con "căng" hơn vì có thêm vòng Tỉnh. Tức là trong khi những em khối 6,7,8 chờ thi học kì II rồi đón hè thì chúng tôi vẫn phải vùi đầu vào sách vở. Thi xong vòng Tỉnh thì thi học kì II, rồi sau đó là thi tuyển sinh vào cấp ba. Nói chung là từ bây giờ tới lúc đó, tôi phải chăm chỉ hơn thôi.

Ngoài những giờ học chính khoá, đứa nào đứa nấy đều phải vào trường thêm 3, 4 buổi để ôn thi nhiều hơn.

Trong số những đứa bạn, thì tôi thân nhất với nhỏ Yeri nhất. Một phần là do nhà chúng tôi chung một con phố, còn một phần vì cả hai đứa đều trong dội tuyển Văn của trường 4 năm nay. Thế nên, cả đi lẫn học thì hai đứa đều đi chung. Nó dậy sớm hơn tôi, nhờ vậy mà tôi có luôn cái đồng hồ báo thức mỗi sáng.

Đi học chung nhưng lúc nào tôi cũng phải đèo nó cả, chỉ với một lí do đơn giản " xe tao, tao có quyền!"-Yeri.

" Đùng! Teng teng teng teng teng"

Điện thoại reo mà hồn tôi mém không còn nguyên vì bài Kill This Love nó reo đột xuất quá. Mắt nhắm mắt mở, tôi chả thấy tôi đã bấm những gì, đưa điện thoại lên tai.

- Yobo..seyo?

- Ê con chó, đừng nói với tao là mày còn ngủ nhe!

Cái giọng đanh đảnh quyền lực gì đây? Tôi tỉnh lại ngay sau đó.

- À.. .đâu...Tao thức rồi. Chờ tao xíu...

- Nhìn đồng hồ dùm bố mày cái!

- 1h20......Ủa trời đựu!

Ye ơi là Yeri, mày đúng là bạn tốt. Xém tí nữa trễ tiết là bà cô cho tao bay đầu rồi.

Ngồi dậy phóng thẳng vào nhà vệ sinh. 10 phút sau quần áo tươm tất chạy tới trường.

Trên đường đi, Yeri nó hỏi:

- Mày với Jackson sao rồi?

Yeri nó ít khi hỏi. Mà đã hỏi toàn ngay tim đen.

- Sao là sao?- Thật, tôi không hiểu ý nó chứ không phải đang giả nai đâu nha mấy má.

- Thì mày có tình cảm với Jackson thật hả?

- Chắc vậy...

Tự nhiên nó lạng một cái mém rớt cống, hoảng sợ dã man. Thà chở nó chứ tôi không đủ can đảm để ngồi sau cho nó chở đâu. Amen!

- Vậy Jackson nó có thích mày không?

Lấy tay nắm chặt lấy cái yên xe rồi tôi trả lời:

- Tao không biết nữa. Mày thấy sao?

Nó trầm ngâm cho cố dô rồi trả lời như không.

- Tao cũng có biết đâu.

Nếu mà nó không phải đang chở tôi thì giờ nó đang đi bộ ở khúc nào rồi. Thôi dẹp hết đi.

Nó thắng xe cái két. Lần thứ hai tôi bị rớt cục bê đê. Sau này không để nó chở thêm lần nào nữa.

- Mày xuống xe đi.

- Chi? Tí nữa mới tới trường mà?

- Đi bộ cho nó vui.

Nghe vậy thì tôi cũng xuống xe như lời nó bảo. Hai cái chân mới vừua chạm đất, đến mũ bảo hiểm còn chưa tháo nữa thì nó đạp ga phóng đi luôn. Tôi chợt nhận ra tôi tin người vãi làng. Yeri ơi là Yeri! Thù này tao không trả thì tao sẽ không mang đôi giày này đi học nữa!

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Nói ra thật khó tin nhưng mà cái tên Lisa là học sinh giỏi Lý. Nó là một trong những "học trò cưng" của mấy thầy cô dạy Lý. Nhiều khi bọn tôi còn phải hạ giọng để nhờ nó hướng dẫn giải đống bài tập cao như núi.

Từ phòng thi bước ra, đứa nào đứa nấy chỉ biết lắc đầu. Làm được hay không gì cũng phải lắc đầu theo, kẻo bị thiên hạ bêu rếu. Thế nhưng tên Lisa kia lại thích làm ngược lại. Nó đeo cặp bằng mppjt vai rồi lộ ra vẻ mặt đắc ý cười một cách nham nhở. Seulgi vỗ vai nó:

- Làm được hong mạy?

Nó cười nhếch lên nhìn đúng mắc chửi.

- Sao lại không? Bài nó còn quá dễ ấy chớ!

Tôi đứng giữa đám con gái, mắt thì nhìn Yeri nhưng lại cố tình nói lớn:

- Hôm nay đâu phải Cá tháng Tư đâu mà mày chém gió công khai vậy Yeri?

Nó cũng có vừa đâu, tay thì gác lên vai Seulgi nhưng câu chữ thì hướng về tôi:

- Nếu mà mày không tin thì cứ cược đi Seulgi. Nếu tao đậu thì mày phải khao tao trà sữa đó!

Lúc này tôi quay sang thẳng mặt nói chuyện với nó, nhưng nó thì nhìn sang tên Seulgi, cười rồi bảo:

- Cược thì cược. Seulgi này, mày làm chứng cho tao ha!

Seulgi nhún vai lắc đầu nói:

- Sao cũng được. Tao chẳng thể hiểu nổi hai đứa bây ngồi chung bàn suốt 4 năm như này...

Bắt gặp ánh mắt viên đạn của tôi với nó gần như cùng một lúc, Seulgi hiểu, nếu nó không rời đi ngay bây giờ thì Lisa đầu nó sẽ bù xù, mắt nâu, còn dập ở đâu nữa thì chưa biết. Thế là nó kéo Lisa đi ra cổng trước.

Tôi định chửi thêm vài câu nhưng lại bắt gặp nụ cười hiền của Jackson thì lại thôi. Nhỏ Yeri cười thật tưới với Jackson, quay qua tôi thì cái mặt nó cười sáng như cái cống sáng nay tui tôi mém rớt??? Thật là, cách đối xử với trai và bạn nó có cần phải khác nhau đến vậy không? Nhưng dù sao nó cũng có ý tốt, nó đi về trước để một lát có gì tôi sẽ nhờ Jackson đưa về.

Tôi tiến về phía Jackson. Tự dưng tôi lại có cảm giác rằng cậu bạn này chính là ánh nắng dẫ tôi tới thiên đường, dù là ánh nắng rất nhạt. Nhờ Jackson mà tôi cố gắng học thật giỏi để có thể xứng đôi với cậu ấy. Có lẽ, những thành công nhỏ bé mà tôi đã đạt được là do Jackson mộty phần nào đó,cũng đủ để tôi có niềm tin.

Tôi và Jackson trò chuyện mải miết về những câu hỏi hóc búa trong đề thi ban nãy. Rồi để cậu ấy đèo đến tận nhà.

Suốt quãng đường đi, theo nhịp bánh xe , đều có một trái tim đang đập nhanh đến lạ...

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tiếng đập bàn. Tiếng ghế ngã. Tiếng hú hét như mấy con khỉ. Tất cả bỗng dưng im lặng sau câu nói của thằng đeo kính kia chạy hối hả nói.

- Ụ má cô tới kìa!

Do mấy ngày vừa rồi ôn thi căng thẳng nên cơ thể cảm thấy có chút gì đó tựa là mệt mỏi, mới có gục đầu trên bàn rồi buông xuôi tí thôi mà cái lớp 9A2 còn hơn cái chợ Bà Chiểu.

Lúc này, cái bàn dấu yêu của tôi nghe một cái rầm. Không nhìn cũng biết cái tên Lisa kia lúc nãy hùng hổ la hét lắm mà nghe tin cái là bay rút về chỗ nhanh như vậy.

Cách 7 lớp mà cô Nie "sát thủ" đây còn nghe âm thanh ầm ầm đùng đùng lúc nãy là do cái chợ 9A2 này gây ra. Bước vào lớp cô lớn tiếng hỏi:

- Park Chaeyoung đâu?

Hồn tôi đang ở sân bay Thailand mà còn phải delay quay về nhập xác ngay lập tức. Tôi đứng dậy, thều thào:

- Dạ...em bị nhức đầu...nên... Em xin lỗi cô vì lớp ồn...

Tên mặt khỉ Lisa quay sang tôi, hồn nhiên hỏi:

- Ủa? Mày bệnh hả?

Tôi liếc nó một cái thay cho câu trả lời. Nhưng thật sự mà nói thì lúc này tôi không hề muốn mở miệng nói câu nào. Cả người cũng chẳng muốn nhúc nhích.

Cô Jennie tuy là gắt gao thật, nhưng về khoản thương học trò thì đố ai bằng đấy. Cô xuống tận bàn, đưa tay lên trán tôi rồi nhẹ nhàng bảo:

- Em bị sốt rồi. Bảo bạn nào đó đưa em xuống phòng y tế nghỉ đi. Hay là giờ em xuống với cô, cô cũng có việc cần gặp cô Lee ở phòng y tế.

Nghe cô nói, nhỏ Yeri, nhỏ Dahuyn rồi Joy nhanh còn hơn tôi nói:

- Để tụi em đưa bạn xuống nha cô?

Đừng tưởng bở. Tụi bây tính cúp tiết chớ gì? Tiết sau là tiết sử, tụi nó chỉ muốn trốn trả bài thôi. Tôi nghĩ mình không sao vì sức khoẻ tôi vốn không tốt lắm nên sau những ngày căng thẳng thì tôi vẫn thương hay bị bệnh như thế này, tôi khua tay:

- Dạ thôi, em không sao đâu cô.

Cô Nie trìu mến nhìn tôi:

- Ừm, nếu mệt quá thì nhớ xin xuống phòng y tế đấy nhé.

Tôi mỉm cười gật gật đầu, Aiz, gật hơi mạnh chi để giờ nhức đầu hơn thế này!

- Hic.. tiếc quá! Mém xíu nữa là trốn được rôi...

Tôi nghe mà tôi tức á, nhưng mệt quá đành im lặng. Đúng là không có sức khoẻ thì chẳng làm gì nổi cả. Haizzz...

Trống đánh vào tiết 1. Khó khăn lắm thì tôi mới đứng dậy nổi, lại còn phải lớn tiếng hô:

- Học sinh, nghiêm!

Cả lớp đứng nghiêm trang, chỉ có con lớp trưởng là gần như muốn ngã. Cô vừa ra hiệu cho lớp ngồi xuống, thân trên của tôi đã nằm gục trên bàn. Trông tôi buồn cười lắm hay sao mà cái tên kế bên này cứ cười như dại? Hôm nay ta bệnh nên tạm ta cho mày. Mai mày sẽ biết tay tao, Lisa à!

- Học sinh, nghiêm!

Tôi giật mình. Tiếng của nhỏ Sana- lớp phó trật tự vang lên dõng dạc. Cô đã bước ra đến cửa lớp. Trong khi tôi còn chưa hiểu chuyện gì, thì Lisa đã nhăn mặt phàn nàn:

- Cô biết mày bệnh nên cho mày nghỉ đó. Mina thay thế nhiệm vụ của mày rồi. Cô còn bảo tao chép bài hộ mày nữa chớ! Nghe sao mà ấu trĩ quá.

Không biết tôi nên cảm ơn hay trách cô đây. Chữ Lisa mà viết vào tập tôi thì thôi rồi...

- Tao không có rảnh chép cho mày đâu. Tao nhờ Dahuyn chép rồi.

May thật...

Nhìn sang Dahuyn với nét chữ rồng bay phượng dance, nó còn nháy mắt với tôi. Hiểu ý quá rồi, không một li trà sữa thì cũng là trà chanh. Hết bệnh thì tôi mua trả sau vậy.

Tiết 2 cũng trôi quâ như tiết 1. Thầy Yoo dạy Tin cho phép tôi nghỉ thoải mái. Đấy, ngày thường ngoan ngoãn nó có cái lợi thế đấy!

Hết tiết 2. Tiếng nhạc dưới sân vang lên. Thầy Min nói vang lên:

- Tất cả học sinh nhanh chóng xuống sân xếp hàng tập thể dục giữa giờ.

Yeri đến cạnh tôi nói nhỏ

- Mày ở trên lớp đi, lát tụi tao xin phép cho.

Tôi lắc đầu

- Thôi tao khoẻ rồi. Tao xuống xếp hàng, không thôi lớp lại bị ttruwf điểm nữa.

Nhỏ Yeri nhìn tôi ngán ngẩm:

- Đồ cứng đầu.

Dưới sân trường, tất cả học sinh đã xếp thành hàng ngay ngắn. Lớp tôi cũng vậy. Tzuyu "Yoda" vỗ vai tôi:

- Hôm nay mày bệnh nên tụi tao hứa sẽ không quậy đâu. Chừng nào mày khoẻ thì tụi tao quậy tiếp. Mày không chửi sao vui được. Đúng không?

Nói xong nó còn bonus cho cái nụ cười hiền như... cún??

Tôi lên đứng trước hai hàng của lớp 9A2 và quay mặt xuống lớp. Bên kia Jackson cũng vừa ổn định hàng xong. Cậu ấy đưa mắt nhìn một lượt lớp tôi, rồi như bắt gặp ánh mắt của tôi thì lại bối rối, lắc đầu khua tay.

Tiếng nhạc vang lên. Tất cả học sinh đều đặn thực hiện từng động tác.

Trên cao những tia nắng chói chang cứ thế mà chiếu thẳng xuống đất.

Tự dưng mồ hôi tôi tuông ra như suối, đầu lại cảm thấy đau nhức đến lạ. Lại còn chóng mặt nữa chứ. Gì thế này? Sao mọi thứ xung quanh đều mờ dần rồi tôi đen vậy?? Sau đó thì tôi không còn cảm giác nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net