31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mày định học báo chí tiếp không?

- Chắc là tao học tiếp.

Tôi lườm:

- Mày thi sao mà đậu được vậy? Ngày xưa Văn mém dưới trung bình mà?

- Tao cũng có biết đâu à. Hình như bị tai nạn xong tao viết Văn khá hơn nhiều.

- Hay nhỉ!? Bỏ ước mơ làm doanh nhân luôn sao?

- Tao định thế này, mày nghe thử xem ổn không.

- Nói nghe thử coi.

- Sau khi tốt nghiệp báo chí tao sẽ xin làm cho một toà soạn lớn nào đó, đến khi có chỗ đứng vững vàng tao sẽ phanh phui chuyện vợ chồng bà Choi hãm hại ba mẹ ruột tao.

- Mày định trả thù bằng cách này?

- Không hẳn, tao chỉ muốn mọi chuyện được đưa ra ánh sáng. Tao không muốn ba mẹ tao chết trong oan ức.

- Nhưng vợ chồng bà Choi là người mày đã gọi là ba, là mẹ, đã nuôi mày suốt mười lăm năm.

- Thì sao? Tao chỉ nợ họ tiền, còn tình cảm thì tao không nợ. Họ chưa bao giờ cho tao cảm giác gia đình. Mày quên cái cảnh ổng chia cắt tao và mày chiều hôm ấy à?

- Làm gì thì làm, nhưng đừng để bản thân trở nên tàn ác là được.

Nó vẫn nằm im trên giường bệnh, đưa mắt ra xa:

- Không ngờ tao đã sống trong sự dối trá suốt mười lăm năm, tao gọi người sát hại gia đình tao là ba, là mẹ. Nghe mà ngứa tai.

Tôi siết tay hắn:

- Phía trước vẫn còn nhiều thứ lắm. Mạnh mẽ lên đi em.

Nó cũng nắm chặt tay tôi, thu ánh nhìn vào tôi, cười hiền:

- Có mày, tao không sợ gì cả.

Rồi lại tinh nghịch hỏi:

- Có thật là ba năm qua vì tao mà mày từ chối cả tá thằng theo đuổi mày không?

- Ai nói mày nghe vụ này?

- Yeri.

Ủa? Tôi mới chỉ nhờ Yeri nó chăm sóc Lisa giúp tôi một buổi để tôi làm thủ tục xin nghỉ học trị bệnh, vậy mà cái con nhỏ nhiều chuyện này...

- Yeri nói quá. Ở đâu mà cả tá, phải là cả chục tá mới đúng.

Nghe xong nó véo má tôi:

- Cái mỏ này xạo riết quen. Bây giờ tui về rồi, thử xem có tên nào dám ve vãng cô nữa không?

Tôi cười xoà, nghịch tóc nó. Mái tóc xinh đẹp ngày trước bị bao vất vả làm cho xơ xác hẳn đi, lại còn nâu vì cháy nắng.

- Thôi chết, mấy hôm nay tao nghỉ, không biết ông bà chủ buôn bán thế nào.

- Mẹ mày xin ông bà chủ cho mày nghỉ rồi, không bị đuổi việc đâu. Mà Lisa này, mày đi làm ở quán cafe với tao đi.  Vừa sạch sẽ, lương lại khá.

- Thôi, ông bà chủ có ơn với tao, tao không bỏ đi được. Trong lúc cả nhà tao khó khăn họ đã nhận tao vào làm, đâu thể nói đi là đi.

Tôi nhìn Lisa xót xa. Từ một công tử bột chẳng biết hết tiền là gì, bây giờ lại phải bôn ba để nuôi sống gia đình, phải làm công việc mà trước nay chưa từng động tay tới. Nhưng cũng tốt, nhờ vậy mà nó đã trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net