16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nổ tung, khiến hắn phụt máu hất văng trên mặt đất, Sally kinh hãi chạy đến bên cạnh hắn lo lắng nói: “Anh John… anh không cần đánh nhau nữa, em sẽ cố gắng xin chị ấy cho anh thuốc giải.”

John nằm trên lớp tuyết dày, hắn đột nhiên nhớ lại những gì Ryze đã từng nói trước đây: “Sức mạnh phép thuật trong người của ngươi tuy mạnh nhưng ngươi vẫn chưa thể nào phát huy toàn bộ nó được, không lẽ cứ mỗi lần sử dụng phép thuật thì lại sử dụng một cách đầy máy móc thể sao? Cái đầu để làm gì chứ?”

John như thông suốt điều gì hắn mỉm cười nhìn Sally nói: “Ta không sao đâu, vẫn có thể chiến đấu tiếp.”

Mặt Sally đã thấm đầy nước mắt thấy hắn quyết tâm như vậy không đành lòng ngăn cản.

“Sally, tránh sang một bên, hắn còn thiếu ta hai chiêu nữa.” – Lissandra lạnh lùng nói.

John nhìn Sally gật đầu cười, cô nhanh chóng lùi lại, John đứng lên nhìn Lissandra nói: “Cô rất mạnh đấy, nhưng tôi sẽ không thua đâu.”

Nói xong cả người hắn bắt đầu phát ra khí hàn băng cực kì mãnh liệt, nó mạnh đến mức khiến Lissandra cũng kinh ngạc không thôi, cô ta hét lên:

“Hầm Mộ Hàn Băng”

Một chiếc hầm mộ được tao bằng băng nhanh chóng bao phủ lấy John, cả cơ thể của hắn bị đóng bởi một khối băng cực dày cực cứng, thậm chí đến cả một khu vực xung quanh hắn cũng bị biến thành băng dày đến mấy mét, khí lạnh tỏa ra đến thấu xương.

“Không” – Sally hét lên.
Nhưng chính lúc này, đột biến phát sinh, chiếc hầm mộ đang nhốt John ở bên trong rung chuyển kịch liệt và rồi…
“Rầm… rống” – một tiếng nổ lớn vang lên, một con rồng băng xuất hiện…. nó phá nát chiếc hầm mộ giam giữ John lao thẳng ra bên ngoài….

Lissandra hoàn toàn đơ người, cô lắp bắp nói: “Làm thế nào? Làm thế nào có thể tạo được một vật thể từ băng có thể hoạt động được?”

John nhảy lên lưng con rồng băng ấy hô lớn: “Băng Tạo – Băng Long Thuật”

“Rống” – Con rồng băng ấy tiếp tục rống lên khiến cả tòa nhà rung chuyển kịch liệt.

“Anh John… anh làm được rồi'” – Sally ở bên cực kì vui sướng.

Lissandra nhìn Sally đang vui sướng cô thở dài một hơi nói: “Được rồi, điều kiện thứ nhất ngươi đã vượt qua.”

John nhảy xuống khỏi con rồng băng ấy hỏi: “Sao được? Tôi còn thiếu cô một chiêu nữa mà.”

“Không cần thiết nữa.” – Lissandra lắc đầu nói: “Ngươi có thể tạo được một vể thể sống có thể hoạt động từ băng như thế chứng tỏ ngươi đã mạnh hơn ta rồi, đánh tiếp chỉ tốn thời gian mà thôi.”

John vung tay, rồng băng lập tức hóa thành bông tuyết biến mất, Sally chạy lại bên cạnh Lissandra cười nói: “Vậy điều kiện thứ hai là gì vậy?”

“Phải… điều kiện thứ hai là gì?” – John nói.

“Ngươi phải lấy Sally làm vợ” – Lissandra nhìn Sally một lúc sau đó đưa ánh mắt kiên định nhìn John.

Cùng lúc đó ở một nơi rất xa nơi này, mãi tận về phương nam, tại một khu rừng già mang tên Kumungu.

Một khu rừng già nguyên sinh đầy chất hoang dã, những cành lá xanh mướt, nhưng gốc cổ thụ cao lớn, tất cả đều có… rồi đột nhiên gió thổi mạnh, không gian trước mặt vặn xoắn kịch liệt, ngay sau đó hai bóng ảnh bước ra khỏi khe nứt không gian ấy.

Người đàn ông bên cạnh nói: “Đây là khu vực cuối cùng cần tìm hiểu, làm công việc của ngươi đi, đã đến lúc để ta lấy lại thứ nên thuộc về chúng ta rồi.”

“Yên tâm, ngài đi đi” – Giọng nói đầy đáng sợ của tên bên cạnh vang lên.

Người đàng ông kia xoay đầu nhìn phương bắc một lúc sau đó bước lại vào bên trong khe nứt.

Tên đi cùng người đàn ông kia không phải là con người, nhìn nó giống một con quái vật thì đúng hơn, những cái răng nhọn đến đáng sợ, đôi cánh liên tục đập, hai tay của nó lại cứ y như hai thanh kiếm, dáng người không khác gì con bọ ngựa.

“Vụt…” – gió giật mạnh một cái, nó liền biến mất tại chỗ.

Chừng năm phút sau, nhưng tiếng hét than của những loại động vật trong khu rừng vang lên…

“Ầm” – một con hổ to lớn bị nó xẻ ra làm hai, máu bắn tung tóe trên những cành cây.

“Xoạt” – từ bụi rậm cạnh đó một đôi mắt sáng đầy đáng sợ nhìn ra.

“Hống” – một tiếng gầm rống vang lên, một con thú toàn thân màu trắng, trên tay nó là những bộ vuốt sắc nhọn vồ đến tấn công con quái vật dáng bọ ngựa kia.

“Rầm” – Con thú toàn thân màu trắng vồ hụt con mồi trước mặt, bộ móng vuốt đập vào đất khiến mặt đất như nứt toát ra.

“Nhanh đấy, khà khà” – Con thú toàn thân màu trắng nhe răng nói.

“Không ngờ ở đây cũng có một con thú như ngươi” – Con quái vật hình dáng bọ ngựa.

“Ngươi sẽ là con mồi của ta, ta là Rengar, nhớ lấy tên của ta… kẻ sẽ giết mi.” – Con thú lông trắng ấy cười khà khà xưng tên.

“Vậy sao? Chưa đánh mà ngươi tỏ ra rất tự tin, Khazix… đấy tên của ta, nhớ lấy… mạng sống của ngươi hôm nay sẽ do chính ta tước đoạt.” – Khazix cười ha hả, hai móng vuốt lưỡi liềm trước của hắn cọ sát vào nhau tạo nên từng tiếng két két lạnh người.

“Rống” – cả hai bắt đầu lao vào nhau.

Khu rừng bắt đầu gãy đổ, chim chóc, muôn thú bắt đầu hoảng sợ chạy tứ tung.

Ở cách đó không xa, hai người đang ngồi cạnh một góc cây cổ thụ, một tên thì có hình dáng như con người nhưng cái đầu của hắn lại như một con trâu, chắc hắn ta thuộc tộc Nhân Ngưu rồi. Còn người bên cạnh lại không quá xa lạ, cô ấy chính là Diana.

Diana nhìn tên nhân ngưu bên cạnh nói: “Alista, bây giờ chúng ta lạc rồi đúng không?”

Alistar quỳ xuống nói: “Cảm ơn cô đã cứu ta thoát khỏi đám người Noxus kia, nếu không có cô nhất định ta sẽ vẫn bị bọn chúng xem như một tù nhân suốt ngày đem làm trò tiêu khiển.”

“Đừng nói thế, ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi” – Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong bụng cô lại thầm oán trách John: “Mình có lẽ nhiễm phải cái tính cách thích lo chuyện bao đồng của John mất rồi, nếu không thì giờ này chắc mình đã có thể đến một thành phố nào đó và có chút ít tin tức về anh ấy.”

“Rống, hú, quác quác” – tiếng thú rừng hoảng sợ chạy tán loạn, tiếng chim muông bay trên trời không ngờ kêu thất thanh.

Diana đứng bật dậy nói: “Ở đây có chuyện gì rồi.”

“Là ở bên kia, tôi có thể nghe rất rõ, những tiếng đánh nhau rất kịch liệt, cả tiếng gầm hét nữa.” – Alistar chỉ về hướng Khazix và Rengar đang đánh nhau.

“Đi qua đó xem sao” – Diana cầm theo thanh gươm lưỡi liềm của mình theo tiến đến trước.

Cuộc chiến của Khazix và Rengar ngày một khốc liệt và tàn bạo, cả hai quyết đánh cho đến khi khô máu mà thôi, cả cơ thể của hai bên đều đầy thương tích, máu liên tục chảy ra không ngừng.

“Réc” – Khazix đột nhiên phát ra một thứ âm thanh chói tai, ngay sau đó cả cơ thể hắn trở nên tàng hình. Rengar giật mình kinh ngạc, hắn ta xoay đầu nhìn quanh nhưng không tài nào tìm ra bất cứ dấu vết nào của Khazix cả, bất thình lình, Khazix xuất hiện từ đằng sau, chiếc càng sắc nhọn của hắn… đâm mạnh vào đầu của Rengar.

“Phụp…. rống” – Rengar phản xạ rất nhanh, hắn đưa hai tay lên trước để chặn lại nhưng chừng đó vẫn chưa đủ, một chiếc móng vuốt đâm vào mắt trái của hắn, máu bắn lên tung tóe, Rengar gầm rống trong đau đớn. Và rồi hắn ngã xuống.

Khazix lùi lại hai bước thở hộc hộc, hắn cũng bị thương không ít…”xoạt xoạt” – Khazix như nghe tiếng động kì lạ ở đằng kia, khi hắn xoay đầu sang đó nhìn thì không thấy ai, quay đầu về thì phát hiện Rengar đã mất tích tại vị trí.

Còn chưa kịp nhận ra điều gì thì Rengar đang tàng hình đột nhiên xuất hiện từ phía sau, con dao gắn trên tay đâm vào lưng của Khazix, hắn hét lên đau đớn, máu bắn ra khắp người Rengar.

“Đâu phải mình ngươi biết tàng hình” – Rengar ngã gục xuống đất nói.

“Phịch..” – Khazix cũng ngã xuống ngay sau đó, hắn cố gắng lết đi trên mặt đất,”phụt” – Khazix phun ra một búng máu, không gian trước mặt vặn xoắn một khe nứt hiện ra, Khazix chui vào bên trong và biến mất.

“Xem hắn ta có sao không?” – Diana vừa đến cũng là lúc trận chiến vừa kết thúc, cô tiến lại xem xét Rengar, toàn thân hắn ta đều đầy máu, vết thương nặng nhất có lẽ là con mắt trái… nó đã hỏng luôn rồi.

“Rengar…..” – một tiếng la thất thanh vang lên, một cô bé cầm trong tay chú gấu nhồi bông chạy đến ông lấy cơ thể Rengar gào khóc: “Sao ông lại ra nông nổi này? Là ai là ai đã làm ông thể này? Nói đi… có phải hai kẻ này hay không?.”

Diana sợ cô bé hiểu lầm nên vội giải thích: “Chúng tôi không phải là người làm chuyện này, cô bé đừng hiểu lầm.”

“Là hai người” – Đôi mắt của cô bé đột nhiên trở nên đầy đáng sợ, từ người cô bé xuất hiện một luồng phép thuật cực kì mạnh mẽ.

“Annie, dừng lại… không phải bọn họ đâu.” – giọng nói của một cô gái vang lên, ngay sau đó một cô gái hoang dã cầm trong tay một cây lao nhảy xuống, ôm chặt lấy Annie nói: “Chị đã xem xét mọi thứ xung quanh đây rồi, dấu vết ở đây cho thấy không phải hai người kia làm.”

“Vậy chứ ai?” – Annie xoay đầu nhìn cô gái kia sức mạnh của cô bé cũng nhanh chóng thu lại.

“Chị cũng không rõ lắm, quan trọng bây giờ là cứu chữa ông ta đã” – Cô gái kia nhìn hai người Diana nói: “Tôi là Nidalee, hai người có thể giúp tôi đưa ông ấy đến chỗ tôi để chữa trị được chứ?”

“Chuyện nhỏ” – Alistar tiến đến ôm lấy Rengar lên, sau đó cả đám bắt đầu tiến sâu vào bên trong rừng.
Trở lại với John…
John ngơ ngác cứ nghĩ mình nghe lầm nên hỏi lại: “Cô có thể nói lại được không? Điều kiện thứ hai, tôi nghe không rõ.”

“Ta nói, ngươi và Sally phải lấy nhau, và tổ chức ngay tại đây, do chính ta chủ quản.” – Lissandra nói từng câu từng chữ cực kì chậm rãi.

“Há” – John lần này nghe rất rõ ràng, hắn không hề nghe lầm được, giật mình lùi lại một bước nói: “Cô… cô.. không đùa với tôi chứ?”

“Chị Lissandra, chị đừng đùa với anh ấy nữa, Sally không thích vậy đâu” – Sally gương xinh đẹp có chút ửng hồng níu tay của Lissandra nói.

Lissandra lắc đầu nói với Sally: “Những gì ta nói là thật, Sally… không phải em rất thích hắn ta sao, mỗi ngày ta cứ thấy em đến cây Tuyết Tùng rồi tự nói chuyện như người vô hồn, em nghĩ ta không đau lòng sao? Sally, ta đang muốn tốt cho em đấy.”

“Nhưng mà…” – Sally rất muốn nói nhưng Lissandra đã ngăn lại, cô nói tiếp: “Được rồi không cần nói nữa.” – cô ta xoay đầu hỏi John: “Có thể chuyện này hơi gấp, hay là thế này đi, tối nay ngươi suy nghĩ cho thật kĩ, sáng sớm ngày mai hãy trả lời ta.”

Nói xong Lissandra lôi Sally đi theo.

Được chủ nhân lâu đài thu xếp cho ở tại một căn phòng đầy đủ tiện nghi, John trong lòng đây băn khoăn lo lắng, bảo hắn không thích Sally là bịp người rồi, nhưng chuyện này đến quá vội vàng hắn không thể quyết định ngay được.

“Hài, sao chuyện này giống với chuyện của Kayle vậy nhỉ.” – John lẩm bẩm.

Trong lúc đó tại phòng của Sally, Lissandra ở phía sau đang chảy đầu cho cô nói: “Sally nói đi, có phải em cũng rất thích hắn ta đúng không?”

Sally cúi thấp đầu không nói.

“Không nói có nghĩa là đúng rồi, ta chỉ muốn tốt cho em mà thôi” – Lissandra tiến lại ngồi cạnh Sally cười nói.

“Nhưng mà chị Lissandra, làm như vậy có được không? Anh ấy nhất định sẽ không chịu đâu, anh ấy… rất cứng đầu…” – Hai tay Sally cứ cọ cọ vào nhau.

Lissandra nắm lấy tay cô nói: “Đừng lo, chỉ cần em yêu hắn ta, ta sẽ giúp hai người, nếu hắn ta không muốn lấy em làm vợ, ta sẽ giết hắn…”

“Không được, như vậy không được” – Sally lắc đầu.

Lissandra nhìn gương mặt của Sally đỏ bừng bừng cười nói: “Đấy… nhìn là biết em rất quan tâm cho hắn rồi, có phải em cũng rất muốn trở thành vợ của hắn đúng không? Chỉ là ngại không biết hắn suy nghĩ thế nào thôi.”

Sally cúi đầu gật nhẹ, cô nói: “Thực ra ngay từ khi gặp anh ấy em đã biết chúng em là duyên đã định rồi, sức mạnh trong người của em và của anh ấy đều giống nhau cả.”

“Vậy càng tốt chứ sao, được rồi em nghỉ đi, mai để ta xem hắn sẽ trả lời thế nào” – nói xong Lissandra rời khỏi phòng.

Tất nhiên đêm này là đêm mất ngủ đối với John và cả Sally rồi…

Sáng sớm ngày hôm sau, tại tòa nhà lớn bên trong cung điện, Lissandra nhìn John hỏi: “Đêm qua chắc ngươi đã suy nghĩ kĩ, mau trả lời cho ta biết đi. Ngươi có quyết định cưới Sally không?”

John nhìn Sally sau đó gật đầu nói: “Ta đồng ý”.

“Ha… ha… tốt tốt… người đâu mau chuẩn bị, tối nay sẽ tổ chức buổi thành hôn giữa John và em gái ta Sally.” – Lissandra cười ha hả đầy sung sướng….

Như đã có chuẩn bị từ trước mọi trang trí đám cưới đều được người hầu bên trong lâu đài làm một cách nhanh chóng, không cầu kì rất giản dị nhưng cũng rất đầy đủ.

Đêm đó, buổi lễ được diễn ra nhanh chóng dưới sự chủ trì của Lissandra, Sally khoắc lên mình bộ đồ cưới của tộc Khiên Băng, có thể nói đêm nay không ai xinh đẹp hơn Sally. John cũng mặc trên mình bộ quần áo chú rể của tộc Khiên Băng, những tiếng chúc mừng liên tục vang lên.

“Từ hôm nay trở đi hai người chính thức trở thành vợ chồng, được rồi đêm nay là của hai người, về phòng đi” – Lissandra cười cười, sau đó ra lệnh cho người hầu đưa cả hai về phòng đã chuẩn bị từ trước.

John và Sally ngồi trên giường, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Sally đang đỏ bừng bừng cười nói: “Sau đêm nay chúng ta sẽ thành vợ chồng rồi đấy.”

“Anh John.. anh thực sự muốn cưới Sally làm vợ chứ?” – Sally nhìn John với ánh mắt long lanh xinh đẹp.

John vuốt nhẹ má của cô gật đầu nói: “Tất nhiên, Sally… ta muốn em làm vợ ta…”

Sally mỉm cười nhìn hắn không biết nói gì.

John cười nói: “Đêm nay ta sẽ làm chuyện hư lắm đấy.”

“Chuyện hư như hôm trước ấy hả” – Sally tiến lại hôn trên má hắn một cái cười nói.

John lắc đầu nói: “Chuyện này còn hư hơn nữa kìa.”

Sally còn chưa hiểu gì thì John đã ôm cô ngã ra giường và…

Sáng hôm sau…

“Vù… vù….” – bên ngoài bão tuyết bắt đầu nổi lên, đâu đó có vài tiếng kêu la thất thanh của những con thú hoang… điềm báo gì chăng?

“Sally, em sao vậy? sao mặt em lại trắng đến thế? Hay để ta đi lấy cho em một cốc nước!” – Sau khi hai người thức dậy, John cảm thấy lo lắng khi khuôn mặt của Sally trở nên trắng bệch như người bị bệnh.

“Đừng, không cần đâu, John, anh ở bên cạnh Sally, đừng đi đâu cả.” – Không hiểu sao đột nhiên sáng nay Sally có một cảm giác kì lạ, sức mạnh trong người của cô cứ liên tục náo loạn cả lên.

“Sally em làm sao thế?” – John rất lo lắng.
“Em…… Em lạnh, anh ngồi cạnh em có được không?”

John đương nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra với Sally nên liền ngồi lại bên cạnh cô không đứng dậy nữa.

“John, nếu có người muốn giết em, anh… sẽ cứu em chứ?”

“Đồ ngốc, sao lại nói lời ngốc nghếch như thế, nếu như có người muốn làm hại em, trừ khi hắn bước qua xác ta trước đã.”

Sally mỉm cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nói: “Em biết trên thế gian này anh đối với em tốt nhất. Nếu anh John gặp nguy hiểm, em dù có phải liều mạng cũng phải cứu được anh…”

Nhìn nụ cười thuần khiết của Sally, trong lòng John tràn ngập cảm giác ấm áp, vội vàng ngắt lời cô: “Không được nói những lời không may đó, anh chỉ mong em ngày ngày đều vui vẻ là tốt rồi.”

“Ngày ngày vui vẻ…”

Sally thẫn thờ một lúc, nói: “Từ ngày em được anh John đã rất vui vẻ, ngày ngày ở bên anh, em cảm thấy thật là vui sướng. Nếu như… nếu như có một ngày… Sally đột nhiên rời xa anh John, anh… vẫn sẽ nhớ Sally này chứ?”

Càng lúc John càng cảm thấy Sally vô cùng kì lạ, đột nhiên nhớ đến điều gì hắn hỏi ngay: “Sally có phải… có phải em đã nhớ quá khứ của mình?”

Sally gật đầu nói: “Đêm qua em đã nhớ ra tất cả, nhưng không cần quan tâm đến quá khứ ấy, bây giờ Sally chỉ biết mình là vợ của anh, và sống hạnh phúc bên anh là được. Hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi lâu đài này, chị Lissandra hôm qua có bảo sau khi chúng ta thành hôn có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào, thuốc giải chị ấy cũng sẽ đưa cho anh ngay khi anh muốn rời đi.”

John gật đầu nói: “Vậy chúng ta rời khỏi đây trong ngày hôm nay được không?”

Sally gật đầu nói: “Chắc anh đang lo lắng cho tình trạng người bạn đang bị trúng độc đúng không? Cũng nên quay về sớm để đưa thuốc giải, để em dậy mang đồ cho anh.”

“A” – Vừa mới di chuyển, Sally đột nhiên cảm thấy đau buốt ngay ở chỗ ấy, cô đỏ mặt ngồi xuống, đương nhiên là John hiểu chuyện gì hắn nói: “Để ta mang đồ cho.”

Sau khi chuẩn bị mọi thứ, John và Sally quyết đinh rời khỏi lâu đài của Lissandra để trở lại Demacia.

Ở trước cổng của lâu đài, Lissandra đưa cho John chiếc hộp được thuốc giải độc, cô nhìn Sally bên cạnh có chút hơi buồn bã nói: “Sally, nhớ giữ sức khỏe, đừng quen ta đấy nhé.”

Sally mỉm cười gật đầu nói: “Chị yên tâm, nếu có thời gian nhất định em sẽ về đây thăm chị.”
“được rồi lên đường thôi” – Sally nói với John….

“Vù vù” – ở bên ngoài gió thổi mạnh, tuyết bay khắp nơi.

John nói với Sally: “Hay chúng ta đợi bão tuyết yếu lại rồi đi cũng không muộn.”

Sally lắc đầu nói: “Đừng lo, ở đây bão tuyết một chút là hết ngay ấy mà, nếu chúng ta chậm trễ bạn của anh nhất định sẽ gặp nguy hiểm mất.”

John cảm động cho tấm chân tình của Sally hắn cúi thấp người nói: “Lên đi, ta sẽ cõng em.”

“Không cần đâu, em vẫn đi được mà.” – Sally cố gắng nói thế nhưng ngay cả Lissandra ở bên cũng nhận ra được Sally không thể đi một cách bình thường.

John làm bộ mặt nguy hiểm khiến Sally sợ hãi đành trèo lên lưng hắn, John chào từ biệt Lissandra, rời khỏi lãnh thổ của tộc Khiên băng, nhắm hướng nam mà đi.

Ở trên lưng của John, cái cảm giác khó chịu lúc ở trong phòng lại một lần nữa trào dâng, những kí ức trước đây của cô ùa về, đôi tay ôm chặt lấy cổ của hắn, Sally nhẹ giọng nói:

“Nếu như… nếu như có một ngày… Em đột nhiên rời xa Anh John, Anh John… vẫn sẽ nhớ Em chứ?” – Sally như đang sợ điều gì đó.

“Nhất định, anh sẽ nhớ em đến đau khổ. Do vậy anh sẽ vĩnh viễn không để em rời xa, anh muốn vĩnh viễn ở cùng Sally!” – John đáp

“Nếu như em rời xa anh John một thời gian rất rất dài, sau nhiều năm trôi qua, anh John… cũng vẫn nhớ Em chứ?” – Sally lại một lần nữa lặp lại câu hỏi này, không biết cô ấy đang sợ hãi điều gì.

“Ngốc quá, cả cuộc đời này anh không thể quên được Sally dễ thương ngốc nghếch, anh đã nói không thể để em rời xa mà.”

Nghe thấy lời nói này, khóe mắt của Sally có gì đó ươn ướt, cô lại nói: “Sau vài chục năm trôi qua, đến khi anh John già đi, nếu như anh John vẫn nhớ lúc trẻ đã từng yêu một người con gái tên Sally, thì em… cũng rất vui rồi.”

John đã phát hiện ra điều dị thường nơi Sally, ôn nhu đáp: “Không được suy nghĩ lung tung, anh không cần biết quá khứ trước đây của em như thế nào, nhưng bây giờ em là vợ của anh, anh sẽ bảo vệ em bằng cả mạng sống này. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, anh muốn đời đời kiếp kiếp ôm chặt em trong lòng.”

“Không, em chỉ cần trong lòng anh John có một vị trí nhỏ bé cho em là tốt rồi, không quên em là tốt rồi. Nếu như có một ngày em rời xa anh John, anh John không cần phải nghĩ tới em, em muốn anh John sống thật tốt… anh phải đối xử với những cô gái ấy thật tốt như đối xử với em vậy.”

“Không được nói lời ngốc nghếch…” – John nạt Sally

Sally đưa tay che miệng hắn lại, có phần đau khổ, nói tiếp: “Đến lúc anh John già rồi, vẫn có thể nhớ tới một người con gái tên Sally…”

“Anh John để em xuống đi, em có thể đi được rồi” – Sally nói với hắn, bão tuyết cũng bắt đầu yếu dần rồi tắt hẳn.

Đúng lúc này…

“Oành”một tiếng.

Mặt đất trước mặt John và Sally đột nhiên nổ tung, tiếp sau đó không gian trước mặt họ vặn xoắn lại, rắc một tiếng, không gian nứt toát ra, một bóng người toàn thân mặc áo bào màu tím đầy hoa văn bước ra, đôi con ngươi của người đó cũng có màu tím đầy quỷ dị y như Sally vậy.

Cả người Sally đột nhiên run lên, John cảm thấy Sally đang sợ hãi, hắn biết có chuyện không lành nên đứng trước mặt cô, mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Thú vị, có đến hai sức mạnh à? Nhưng có lẽ thứ ta cần cô gái kia đang nắm giữ.” – giọng nói đầy băng lãnh vang lên, hắn ta chỉ nói một cách đầy bình thường nhưng John cảm nhận được sự uy áp cực đại mà người này mang lại, tim hắn đập thình thịch liên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC