5. Love the galaxy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước ngoặc của cuộc sống
Không nằm phía kia đồi
Chỉ cần hoàng hồn rọi
Uớm mình trên môi anh
Thì là khoảng thời ta mở lòng .

Đúng là một buổi chiều hực gió đông bắc, pha kẽ mùi từ phương xa thiếu đi sự ẩm nhiệt. Thả mình vào công việc dọn dẹp mọi thứ trong phòng làm việc của thầy Leon, mọi không quá bừa bộn trừ việc có rất nhiều kệ sách, tất cả đều ngăn nắp đâu vào đấy mỗi cuốn sách đều có vết hằng năm tháng, chúng bè ra dường như ai đó đã đọc qua hết. Tôi yêu cảm giác chiều đông, gió gắt gao tranh với nắng chiều chiếu thổi vào các ngóc ngách các kệ sách, khi quét sơ qua những hạt bụi bay lơ lửng xuất hiện trong nắng nhẹ thật yếu ớt ít lâu nữa tuyết sẽ rơi, dường như chúng luôn ở đấy chắc do mắt tôi không thấy. Ngắm nghía một hồi, tôi chợt nhận ra phải đi pha trà, với giọng hỏi Leon chiều nay thầy ấy muốn uống trà gì :

_ Thầy Leo chiều nay thầy uống trà gì đây, trà nóng nhé? Mùi hoa cúc hay lài ạ nhỉ?

_ Em thích gọi tắc tên tôi thế sao?

_ Em xin lỗi, nhưng tên ấy rất dễ thương với thầy vào buổi chiều mà.

_( Leon cười nhẹ ) ( nói thì thầm ) Buổi chiều? Dễ thương? Con bé đáng yêu thật, đáng trách quá tại sao lại yêu con bé được nhỉ?.

_Em đi đây, em thích mùi lài nên chọn lài đi nhá!!!

Sophia nhìn lại thầy Leon khó hiểu, cô cười nhẹ nhìn theo lưng thầy đang quay mặt ra cửa sổ mải mê ngắm hoàng hôn lạnh. Sophia nghĩ chắc thầy yêu khung cửa sổ này lắm nếu yêu văn chương là hai hoàng hôn là ba, em mong thầy em thương em là một, rồi cô nhẹ nhàng khép cửa đi pha trà. Bước đi nhanh nhẹn nhưng không phát ra tiếng động, chắc cô nhỏ bé sao mà đạp mạnh được vào sàn gỗ. Tiếng thở của cô hơi khò khè chắc do thời tiết dễ cảm, hơi sương cũng bay ra từ miệng cô từ mỗi lần thở hắt hướng lên trời. Phòng trà ấm do có nhiều bình nước ấm toả nhiệt, cô thành thục nhanh tay qua các giai đoạn để ly trà ấm thơm mát, nghĩ thầm trong sự trùng mình giây lát:

Đây có phải những lần cuối em đem hơi ấm thông qua ly trà trao thầy không? Em không nhớ đây là lần thứ mấy trong mùa đông rồi, cũng phải ở đây cũng không ấm áp là bao. Sợ phải nghĩ đến lần cuối, tình yêu của nữ sinh.

Trong lúc ngâm trà, cô pha trò, cô cũng chẳng ngại gì vì trường chỉ còn Leon và Sophia. Nói dối ba mẹ học thêm phụ đạo ở trường, quả thật chỉ có động lực yêu thầy giáo mới khiến Sophia sáng đi học sớm tối muộn mới về nhà. Sophia chạy nhanh ra sân trường, nhìn lên có thể thấy được khung cửa sổ thầy Leon đang hướng mắt nhìn ra xa phía xa xăm, cô niềm nở dùng tay viết lên sân một chữ khá lớn muốn Thầy Leon nhìn thấy, cặm cụi viết ngón tay cũng lạnh cóng nhưng cảm giác ấm lòng là bao.

Cô không biết rằng, thầy Leon đang nhìn cô một cách trìu mến một sự đắm mình vào hình ảnh ngây ngô của nữ sinh. Thầy cười mỉm khi thấy dòng chữ "ert-ce que tu m'aimes?" , Thầy ấy cũng đoán được, nụ cười của kẻ trưởng thành luôn đẹp đẽ làm sao. Khi thấy Sophia đứng dậy phủi tay, thầy giả vờ không biết gì, khi nghe tiếng gọi "Thầy Leo nhìn xuống phía em này!!". Nhìn xuống một cách kì lạ, mép môi nhích lên như cười nhẹ thầy bảo :

_Ly trà của Leon tôi em pha tới đâu rồi?

Sophia tỏ vẻ giận dỗi nhẹ, đôi mày hơi nhăn nhó môi bím lại trông rất dễ thương, chắc em ấy đang rất dỗi hờn vì thầy Leon không quan tâm đến trò đùa của cô, cô dùng chân dậm dậm xoá đi chữ trên màng tuyết mỏng. Cô như đứa trẻ hậm hực bước vào lại trong toà nhà, Leon biết mình lỡ làm điều buồn bã nên đã vọng ra bảo rằng :

_Là est-ce không phải ert-ce, khi em viết đúng tôi sẽ trả lời.

Sophia có chút xấu hổ mặt ửng hồng chắc không phải vì lạnh mà sự sự ái ngại hiện lên trong nụ cười mỉm chi. Nhớ đến ly trà, cô tíc tốc lẹ chân tới phòng trà vừa kịp hoà tan trong cốc nước vẫn còn ấm mong là không bị chát. Cô bước trong cơ thể nhẹ tênh trong bài hát, đôi chân tung tăng ngân nga câu hát :

Anh hãy đưa tay,
Để em nắm lấy,
Đi qua sa mạc hoang vắng,
Tìm kiếm ốc đảo khao khát bấy lâu,

Đó là đoạn hát thoại, cô mày mò giai điệu mãi cuối cũng tìm được cách hát thích hợp nhất. Thật khó để tìm tên bài hát khi nghe qua một lần, thật khó để tìm giai điệu chỉ qua cách đọc đoạn nhạc thôi khi đọc trong cuốn tiểu thuyết. Để môi mình lầm bầm mãi, cô giật mình vì thấy bóng dáng ai đó ngước nhìn thấy thấy Leon đang khoanh tay, mắt hướng lên trời theo khói thuốc lá, lưng dựa ung dung vào tường. Tim cô đập mạnh liên hồi khi Leon quay mặt lại nhìn Sophia, tôi cảm thấy mình có chút mềm lòng hay cảm giác tim ngưng động một giây để khiến đôi mắt sáng long lanh tựa như nàng tiên. Thầy gạt thuốc, vùi đầu thuốc để tắt hẳn thầy bảo :

_Chúng ta vào trong nào, sắp tới điểm đẹp nhất của hoàng hôn rồi. Tôi muốn ngắm hai thứ đẹp nhất trong ngày một lúc.

Lúc đấy bản thân tôi đã khiến mình gục ngã, đột nhiên Leon ngoảnh mặt lại hai tay thầy ấy thật to, thầy dùng tay xoa nhẹ tay tôi cảm giác ấm cả tâm hồn và thể xác. Nụ hôn nhẹ trên ngón tay, vẫn giọng nói ấy thốt :

_Đừng làm những việc này nữa, nó hại tay em. Chỉ cần nhìn em, tôi vui rồi.

Cả hai vào phòng Thầy Leon ngồi trên ghế, xoay ghế quay hướng ra cửa sổ thấy ấy nói đúng. Hoàng hôn rất đẹp và cả thầy, tôi muốn hôn lên đôi môi khô nẻ ấy, chạm vào chiếc mũi ấy, đôi mắt màu biển ấy và tóc vàng xoăn của thầy ấy. Nhưng Sophia khựng lại, đặt ly trà đang trên tay xuống bàn :


_Trà của thầy đây ạ ( mặt cô có đôi chút ngại ngùng)

_Tôi sẽ không giận vì ly trà đắng này đâu, thực sự rất đắng. Tôi sẽ cho nó ngọt vì trò đùa ban nãy của em.

_Thầy à,

_Sao nào cô bé, có gì khó nói sao?

_I love Mr. Leon,

_I love you too, em không ngần ngại nữa à?

_Không, em yêu thầy.

Leon rất vui, vui trong sự ngần ngại hay trong sự đạp lên xã hội. Nếu như vậy thì Sophie đã đúng, yêu nhau không sợ xã hội và định kiến, vì khi yêu họ bay lên trời chứ không nằm ở dòng người mà tay nắm tay.
Cô yêu hơi ấm tay thầy Leon đặt lên đôi má hồng cô nghiêng đầu dựa ân cần vào chúng. Leon nhẹ giọng hỏi :

_Em có muốn cùng tôi đi qua ngày thất tịch cùng ly chè đỏ?
_Em có muốn cùng tôi đi qua Valentine?
_Em có muốn cùng tôi đi qua Noel lạnh lẽo?
_Em có muốn cùng tôi đi qua năm tháng?
_Em có muốn cùng tôi đi hết đường này để chết cùng nhau?
_Em có muốn cùng tôi...

_Có, em muốn, được cùng anh.

Leon à, hãy tin em, tin vào tin yêu, dù anh hoặc em đi nơi thật xa thì ta phải đi cùng nhau. Tương lai là điều xa vời với thứ gọi là vược mức xã hội nhưng anh và em không ở đây! Mà là ở trong tim em!

__________________________
Darling, yêu dấu hãy trao em những cảm xúc văn chương của anh, em sẽ tặng anh thứ anh chưa từng.

Đừng sợ những ngày tháng âu lo
Cảm xúc yêu anh lớn cảm xúc sợ hãi cuộc đời trớ trêu, sự cao cả từ tâm hồn em.

Hãy cùng em đi qua dãy ngân hà,.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net