[109.110.111] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[109] Linh Môi - Lời Nguyền 1400 Năm


*****

Hôm nay là ngày quay hình số thứ năm của chương trình Thế Giới Kỳ Nhân, Phạn Già La như thường lệ trước tiên tới trường đón Hứa Nghệ Dương. Chiếc xe thể thao hình dáng thon gọn này thật sự rất gây chú ý, nhưng ở bãi đậu xe gần trường học, một chiếc Rolls Royce phiên bản giới hạn toàn cầu đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người, một người phụ nữ diện mạo xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, dáng người yểu điệu bước xuống xe, chân mang đôi giày cao gót tinh xảo đắt tiền, thướt tha đi tới, âm thanh gót giày gõ xuống mặt đất thực trong trẻo, cộp cộp cộp, cộp cộp cộp, từ bãi đậu xe tới tận cổng trường.

Lúc gặp thoáng qua Phạn Già La, người phụ nữ thờ ơ liếc mắt một cái, sau đó gỡ cặp kính râm, lộ ra ánh mắt kinh ngạc, tựa hồ không ngờ lại gặp một vị đại minh tinh ở cổng trường tiểu học. Đúng vậy, Phạn Già La bây giờ có thể xem là đại minh tinh đang rất hot, tuy không tham gia hoạt động, cũng không ra tác phẩm, nhưng lượng fans đã lên tới bốn mươi năm mươi triệu, gần như mỗi tháng đều có vài lần hot search, nhiệt độ rất cao.

Người phụ nữ nhìn cậu một lúc lâu, sau đó nhìn nhóm gia trưởng bắt đầu rộn ràng tới đón đứa nhỏ tan học ở xung quanh, có chút nghẹn họng trân trối. Cô không hiểu được, một minh tinh đứng chình ình ngay cổng trường như vậy lại không hề xuất hiện tình trạng hỗn loạn hay chen chúc, lẽ nào người xung quanh mù hết cả rồi sao?

Ngay sau đó, người phụ nữ nhớ ra hình như đối phương tham gia một chương trình gameshow thực tế tên là Thế Giới Kỳ Nhân, hơn nữa biểu hiện rất xuất sắc, có thể coi là một nhà ngoại cảm có năng lực vượt trội. Một mình ra ngoài lại không mang theo vệ sĩ, cũng không hóa trang, đứng ở giữa đám đông, ngoại trừ cô thì người xung quanh tựa hồ không hề nhìn thấy cậu ta, cảnh tượng quỷ dị này có phải chứng minh biểu hiện của cậu ta trong chương trình căn bản không phải diễn xuất mà là tài năng thật sự không?

Nghĩ tới đây, sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, vội vàng nện bước trên đôi giày cao gót chen vào trong đám người, cố gắng rời xa vị đại minh tinh thần bí khó lường này.

Phạn Già La kỳ thực sớm đã phát hiện sự tồn tại của người phụ nữ nhưng không hề nhìn qua, thẳng tới khi đối phương đi xa mới quay qua, chăm chú nhìn bóng lưng có chút hoảng loạn của cô ta, con ngươi lưu chuyển tia sáng tối tăm khó nhận rõ. Người phụ nữ kia tựa hồ cảm giác được, lại càng cố sức chen tới chỗ đông đúc hơn, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa.

Mười phút sau cổng trường mở ra, một đám học sinh tiểu học hoạt bát đáng yêu xếp chỉnh tề thành từng nhóm mười người đi ra ngoài, đứa bé đứng đầu tiên giơ cao một tấm bảng gỗ, bên trên viết khối và lớp, gia trưởng có thể căn cứ vào đó để tìm đứa nhỏ nhà mình, có giáo viên ở bên cạnh trông chừng, đề phòng người xa lạ đón đứa nhỏ đi.

Ngày hôm nay, người giơ tấm bảng gỗ [Lớp Hai Năm Tư] đổi thành một bé gái, gương mặt tròn trịa, đôi mắt rất to, tóc xoăn lọn, thoạt nhìn giống như một con búp bê tinh xảo. Cô bé tựa hồ rất được mọi người yêu thích, không chỉ giáo viên không ngừng đưa tay ra dấu khen cô bé làm rất tốt, những đứa nhỏ xếp hàng phía sau cũng không ngừng chen lên trước, cố gắng muốn nói chuyện với cô bé. Nếu đứa nhỏ nào nói nhiều vài câu sẽ bị những đứa nhỏ khác sẽ hợp lực đẩy đứa nhỏ này ra sau rồi giành vị trí gần cô bé nhất.

Đôi mắt to tròn của cô bé híp lại cong cong như mặt trăng khuyết, mỉm cười cực kỳ ngọt ngào đáng yêu. Hứa Nghệ Dương có lẽ là đứa nhỏ duy nhất trong lớp không có hứng thú với cô bé, chỉ lo nhón chân, rướn cổ, nhìn xung quanh.

Ánh mắt Phạn Già La dừng lại trên người cô bé, đợi đối phương nhìn qua thì thực tự nhiên nhìn sang Hứa Nghệ Dương. Không cần chen lấn, người xung quanh sẽ tự động tách ra nhường thành một con đường để cậu thông suốt đi tới khoảng trống trước lớp hai năm tư.

Hứa Nghệ Dương vội vàng giơ cao một bài kiểm tra tiếng Anh một trăm điểm, lay trái lay phải, sợ anh trai không nhìn thấy.

Phạn Già La nhịn không được bật cười trầm thấp, gương mặt đẹp trai trong khoảnh khắc tỏa ra mị lực kinh người. Nhưng người chú ý tới cậu chỉ có cô bé giơ bảng lớp cùng chủ nhiệm lớp hai năm tư.

Cô bé nhìn chằm chằm thanh niên như hạc đứng giữa bầy gà kia, đôi mắt đen nhánh toát ra tia sáng nóng bỏng, phần ham muốn cùng nóng bỏng kia thật sự không giống một đứa bé ngây thơ non nớt. Chủ nhiệm lớp cũng rất vui vẻ, nhưng so với cô bé thì trông nhã nhặn hơn rất nhiều.

"Phạn tiên sinh, hôm nay Hứa Nghệ Dương kiểm tra tiếng Anh được một trăm điểm! Lần trước bé chỉ được sáu mươi bảy điểm thôi, tiến bộ rất lớn. Ai nha, cậu xem đứa bé này đi, sớm đã lấy bài kiểm tra ra rồi, còn không phải còn chờ không kịp muốn cho cậu xem à." Chủ nhiệm lớp vẫy tay, Hứa Nghệ Dương lập tức từ trong hàng chạy ra, cặp sách lớn trên lưng xóc này trên dưới theo hành động của bé, có chút hài hước. Bé chạy tới bên cạnh thanh niên, dùng đôi tay ngắn ngủn ôm lấy phần eo nhỏ gầy của đối phương, quyến luyến cọ cọ, sau đó mới đưa bài kiểm tra trong tay tới.

Thanh niên nhận lấy khen vài câu, lại xoa đầu Hứa Nghệ Dương, cậu nhóc nắm quai cặp, thỏa mãn lại khờ khạo mỉm cười.

Lúc này cô bé giơ bảng vốn lười liếc mắt nhìn cậu bé cố chen lên đứng cạnh mình đột nhiên hất cằm hỏi: "Tên câm đó tên là gì? Đó là ba nó à?"

"Nó tên là Hứa Nghệ Dương, cô giáo không cho phép chúng ta gọi nó là kẻ câm, nó nói được, chỉ là nói rất ít thôi. Người kia là anh trai nó, tên là Phạn Già La, là một đại minh tinh!" Đứa bé nhiệt tình cung cấp tình báo.

Cô bé xùy cười, vẻ mặt đầy khinh thường, ánh mắt giống như có lưỡi câu vững vàng nhìn chằm chằm thanh niên tuấn mỹ cách đó không xa. Phạn Già La phảng phất không cảm giác được ánh mắt của cô bé, sau khi tạm biệt giáo viên liền dẫn đứa nhỏ rời đi. Chờ cậu ta đi xa rồi, người phụ nữ trốn trong đám người mới vội vàng chen ra, chạy tới vẫy tay với cô bé, dáng vẻ gọn gàng của người phụ nữ có chút chật vật.

"Hắn thật xinh đẹp, con muốn hắn chơi với con!" Cô bé không nhanh không chậm đi tới bên cạnh người phụ nữ, vừa mở miệng đã nói một câu ra lệnh lạnh lùng.

Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt khổ sở, rõ ràng muốn cự tuyệt nhưng lại không có lá gan đó. Diện mạo hai người khá tương tự, vừa nhìn đã biết là mẹ con, nhưng không biết vì sao vị trí lại hoàn toàn đảo ngược, con gái lại vênh mặt hất hàm ra lệnh cho mẹ mình, bà mẹ lại rất sợ hãi cùng kính nể con gái mình.

"Hắn rất có thể là nhà ngoại cảm, ngoại cảm đó con biết không, chính là người có siêu năng lực, hắn rất nguy hiểm đối với chúng ta, tốt nhất con nên cách xa hắn một chút, nói không chừng hắn có thể nhìn ra gì đó." Người phụ nữ cố khuyên bảo.

"Con không biết, con sẽ làm hắn chơi với con! Hắn còn xinh đẹp hơn cả con búp bê con mới mua, con muốn hắn, con muốn hắn, con muốn hắn..." Cô bé vừa lặp lại những lời này vừa tùy hứng giẫm chân, không cam lòng không chịu đi nữa, cũng không biết cuối cùng hai mẹ con này có thể thỏa hiệp hay không.

Ở một bên khác, Phạn Già La đang giúp Hứa Nghệ Dương cài dây an toàn, đồng thời hỏi: "Lớp em mới có thêm học sinh à? Tên là gì?"

"Không, biết." Hứa Nghệ Dương xua xua tay, tỏ ý mình căn bản không có hứng thú với cô bé đó.

"Vậy thì không cần biết nữa, sau này cách xa cô bé đó một chút, cũng đừng để cô bé tới gần em." Phạn Già La thận trọng căn dặn, sau đó cài dây an toàn cho mình thì bị Hứa Nghệ Dương giành làm. Chỉ mới ở chung với nhau hơn một tháng nhưng tình cảm của hai người đã từ xa lạ trở thành nương tựa lẫn nhau.

Phạn Già La nhìn cái đầu nhỏ lông xù của đứa nhỏ gục trong lòng mình, ánh mắt tỏa ra ý cười chân thật.

...

Sau khi tới đài truyền hình, Phạn Già La đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Mạc đã lâu không liên lạc, nói là ngày mai có một buổi tiệc trong giới kinh doanh, muốn mời cậu cùng tham gia. Đây là chuyện phụ, chủ yếu là muốn hỏi khi nào mới có thể tiến hành đổi vận, thời gian hơi lâu nên có chút bất an.

"Yên tâm, anh còn có thể chống đỡ được rất lâu, tới thời điểm tôi sẽ báo cho anh biết." Phạn Già La đang định từ chối lời mời, không biết nhớ tới gì đó, đột nhiên lại hỏi: "Buổi tiệc tối mai, Phạn Khải Toàn có tham gia không? Tôi xem tin tức thấy anh ta đã về nước, Phạn Lạc Sơn tựa hồ đang chuẩn bị để anh ta tiếp quản tập đoàn Phạn thị."

"Phạn tiên sinh chờ chút, tôi hỏi trợ lý một chút." Bên Bạch Mạc im lặng một hồi mới nói: "Đúng vậy, buổi tiệc tối mai Phạn Khải Toàn cũng sẽ xuất hiện. Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu toàn, đã quên hỏi thăm tình huống Phạn gia, nếu cậu cảm thấy không tiện..."

Phạn Già La ngắt lời: "Không, rất thuận tiện, tối mai tôi sẽ có mặt đúng giờ, cám ơn anh đã mời."

Sau khi lịch thiệp nói tạm biệt, Phạn Già La cúp điện thoại, sau đó nắm tay Hứa Nghệ Dương đi tới phòng nghỉ nhưng giữa đường bị một nhóm nhân viên công tác chặn lại. Bọn họ không nói gì đã đeo bịt mắt thật dày lên mắt cậu, lại giao bạn nhỏ cho người đại diện Tào Hiểu Huy, miệng không ngừng xin lỗi cùng cứng rắn hối thúc cậu đi ra ngoài: "Xin lỗi Phạn lão sư, ngài thông cảm một chút, số này không quay hình ở đài truyền hình, là quay bên ngoài, về phần cụ thể là nơi nào thì bản thân ngài phải tự cảm ứng, chúng tôi không nói được. Bạn nhỏ cũng sẽ tới đó với ngài, ngài đừng lo lắng, chúng tôi có nhiều người lắm, sẽ giúp ngài trông coi đứa nhỏ. À đúng rồi, kiểm tra đã bắt đầu từ bây giờ, camera đã mở, mong ngài cẩn trọng lời nói và hành động của mình."

Phạn Già La bị đẩy lên xe, đưa tới một nơi không biết tên.

Cùng lúc đó trong một tòa kiến trúc cổ xưa không được tu sửa ở vùng ngoại ô phía Nam, vài cụ già tóc hoa râm đang cùng Tống Ôn Noãn và Tống Duệ quan sát nơi này. Bọn họ chỉ những thứ đổ nát, cũng không khó nhìn ra nơi này đã từng là một tòa cung điện vàng son: "Nói cho hai cô cậu biết, tòa kiến trúc này từng là hoàng cung triều Võ, theo lịch sử được gọi là Tử Vi Cung, diện tích gấp 4.6 Tử Cấm Thành, sau đó vì nhiều nguyên nhân mà bị bỏ hoang, đóng kín hơn một ngàn bốn trăm năm rồi. Sau khi triều Võ bị lật đổ, hoàng đế triều khác cũng từng chuyển tới nơi này nhưng không được bao lâu đã chạy trối chết, vì thế những đời sau đó, tòa cung điện nguy nga lộng lẫy này triệt để bị vứt bỏ. Tôi có thể để cô cậu xem dáng vẻ của nơi này được cục phục chế lại bằng hình vẽ, nó đẹp ngoài sức tưởng tượng của mọi người."

Ông cụ dẫn đầu lấy ra một chiếc máy tính bảng, mở màn hình, một bức hình 3D toàn cảnh xuất hiện trên màn hình, những viên ngói lưu ly vàng ươm, sáng loáng rực rỡ, góc mái nhà cong vút, hành lang uốn khúc, thật sự có thể nói là thiên thượng nhân gian.

Ngay cả Tống Ôn Noãn kiến thức rộng rãi cũng xem tới ngây người, miệng tấm tắc không thôi. Cameraman phụ trách quay hình bọn họ lập tức nhắm thẳng vào bức tranh, để khán giả kiến thức được kiến trúc kỳ công mà người xưa đã chế tác.

"Theo tôi được biết, Tử Vi Cung bị bỏ hoang là vì một lời nguyền rủa?" Tống Duệ thử dò hỏi: "Hơn nữa triều Võ diệt vong tựa hồ cũng có quan hệ với lời nguyền này. Sở dĩ bọn ông mời chúng tôi tới quay hình là muốn kiểm tra chân tướng của lời nguyền đúng không? Bọn ông cũng tin tưởng ngoại cảm?"

Ông cụ cười cười xấu hổ, nói thẳng: "Đúng vậy, chúng tôi thật sự muốn tìm hiểu chân chướng lời nguyền, đây là bí mật đã lưu truyền hơn một ngàn bốn trăm năm. Người biết rõ lịch sử đều biết triều Võ đã diệt vong hơn hai trăm năm trước, đời đời quân vương đều nổi điên mà chết, không ai có thể sống quá bốn mươi tuổi, tới khi một vị quân vương quyết định chuyển đi, cũng triệt để đóng kín tòa cung điện này, các đời quân vương sau đó mới tránh được vận mệnh. Theo sử sách ghi chép lại, đế vương ở trong tòa cung điện này vô luận mới đầu anh minh thần vũ thế nào, không tới ba năm sẽ bắt đầu điên điên khùng khùng, nổi tiếng nhất chính là sự kiện Huệ đế nổi điên chém giết quần thần ở trước triều. Hai người nghĩ đi, một vị đế vương, đột nhiên vô duyên vô cớ cầm bảo kiếm giết sạch sành sanh văn võ bá quan tới buổi triều sớm, đó là hành vi hoang đường cùng đáng sợ tới cỡ nào chứ, là cái gì đã kích thích hắn? Là cái gì đã kích thích các vị hoàng đế triều Võ?"

Tống Ôn Noãn lắm miệng nói: "Chẳng lẽ không phải vì lời nguyền của phế hậu Lư Khâu thị* à? Lư Khâu thị đã treo cổ ở núi Thúy Bình, đôi mắt đen ngòm của bà đến tận lúc chết vẫn nhìn về phía Kim Loan điện. Từ đó về sau, các đời hoàng đế triều Võ bắt đầu nổi điên đoản mệnh. Lúc chết bà từng nói, nguyền cho đời đời hoàng đế triều Võ cạn kiệt tinh lực mà chết, nguyền cho giang sơn triều Võ bị nghiền nát, máu chảy thành sông, những lời này không phải đều đã ứng nghiệm rồi sao? Trước khi Lư Khâu thị chết, hoàng đế triều Võ không phải sống rất tốt à, Thái Tổ hoàng đế là người trường thọ nhất, làm hoàng đế tới tận bảy mươi tám tuổi!" [thị: yên thị, là cách người Hung Nô thời Hán gọi vợ cả của vua]

Xem ra cô cũng có chút nghiên cứu về đoạn lịch sử này.

Tống Duệ bổ sung: "Theo người viết sử, nguyên văn của Lư Khâu thị là: phàm là người ta nhìn thấy, đều sẽ bị ta cắn nuốt."

Tống Ôn Noãn lập tức bổ sung: "Đúng đúng đúng, bà ấy đã nói như vậy, phàm là người bị ta nhìn thấy, đều sẽ bị ta cắn nuốt! Núi Thúy Bình là ngọn núi cao nhất Tử Vi Cung, bà ấy treo cổ trên cây tùng cao nhất ở đình núi, bà ấy có thể nhìn thấy toàn bộ cung điện, nói cách khác, tất cả mọi người trong tòa thành này đều nằm trong phạm vi tầm nhìn của bà ấy, nhất là hoàng đế. Vì thế mà lúc hạ táng, Mẫn đế đã tự tay móc mắt bà để hủy đi lời nguyền. Thế nhưng chuyện này cũng không thể trách bà ấy, ngôi vị hoàng đế của Mẫn đế là do gia tộc Lư Khâu thị hỗ trợ gầy dựng, con trai bà ấy phải làm thái tử mới đúng, nhưng Mẫn đế đúng là không ra gì, vì đứa nhỏ còn chưa ra đời của sủng phi mà diệt cả nhà Lư Khâu thị, lại ban chết cho hai đứa con trai và một đứa con gái của bà, còn phế tước vị hoàng hậu, nhốt bà vào lãnh cung cả đời chịu khổ. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, Mẫn đế quả thực còn độc ác hơn cả lão hổ!"

Tống Ôn Noãn càng nói càng hăng say, ông cụ lại bất đắc dĩ xua tay: "Cô xem dã sử à? Dã sử làm sao tin được, tôi thì cảm thấy căn bệnh điên này chỉ là một căn bệnh di truyền, vương triều thay đổi là xu hướng của lịch sử, không quan hệ gì với lời nguyền cả."

Tống Ôn Noãn liền tranh cãi: "Nếu không phải vì lời nguyền, vì sao các đời hoàng đế sau khi rời khỏi cung lại khôi phục bình thường? Vì sao các đời hoàng đế sau đó không dám ở đây nữa? Vì sao mấy ông lại tìm bọn tôi tới quay chương trình? Tôi nghe nói, ngày tòa cung điện này mới bỏ lệnh cấm, một nhân viên công tác của bọn ông không hiểu vì sao lại ngất xỉu trong Kim Loan điện, đúng rồi, chính là cái điện mà Huệ đế đã nổi điên chém giết quần thần. Lúc bọn ông phát hiện cậu ta, cậu ta còn nằm trên ghế hoàng đế, bởi vậy có thể thấy, chỉ cần là ai muốn ngồi lên vị trí đó, người đó sẽ phải gánh chịu lời nguyền của Lư Khâu thị."

Xem ra cô thật sự đã nghe ngóng tin tức cẩn thận từ cục bảo vệ văn vật.

Môi ông cụ khẽ nhúc nhích, lại im lặng chống đỡ. Chuyện này quả thực rất quỷ dị, bằng không ông cũng không ra hạ sách này.

Một ông cụ đứng phía sau thở dài nói: "Quên đi lão Lương, chúng ta cứ nói thật với bọn họ đi. Tống tiểu thư, Tống tiến sĩ, xin chào hai người, tôi họ Lục, con gái của tôi là hàng xóm của Phạn tiên sinh, cho nên tôi biết được chút chuyện của cậu ấy. Chính vì nghĩ tới cậu ấy nên tôi đã cố hết sức thúc đẩy chuyện này. Hai người nói không sai, tòa cung điện này quả thực có gì đó rất quái lạ."

Ông cụ chỉ tòa cung điện đổ nát nhất ở phía sau nói: "Đó chính là Kim Loan điện, là nơi hoàng đế triều Võ chấp chính, cũng là nơi bị phong cấm nghiêm khắc. Bắt đầu từ những năm cuối triều Võ, ngự lâm quân vẫn luôn cẩn mật canh gác nơi này, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào, sau đó triều Võ diệt vong, những hoàng đế khác cũng tiếp nối cách làm này. Hiện giờ là thời đại mới, không còn người nào tin thần tin quỷ, nhưng cung điện này lâu ngày không tu sửa, không thích hợp mở cửa đối ngoại, vì thế chúng tôi vẫn luôn đóng kín. Khoảng thời gian trước, cấp trên chuyển cho chúng ta một khoảng kinh phí khổng lồ, để chúng tôi tiến hành tu sửa tòa cung thành này, sau một ngàn bốn trăm năm một lần nữa bước vào nơi này. Nhưng ngày đầu tiên bỏ lệnh cấm, nhân viên công tác phụ trách tu sửa Kim Loan điện quả thực đã gặp chuyện không may, đến giờ bác sĩ vẫn không có cách nào tra ra nguyên do, người có triệu chứng nghiêm trọng nhất đến giờ vẫn chưa tỉnh táo lại. Những người từng bước vào tòa cung điện này đều xuất hiện tình trạng không khỏe khác nhau, ví dụ như hoa mắt chóng mặt, thân thể suy yếu, buồn nôn, liên tục mơ thấy ác mộng. Rơi vào đường cùng, chúng tôi chỉ có thể nhờ mọi người giúp đỡ."

Ông cụ dẫn đầu bổ sung: "Đúng đúng, chúng tôi cũng không còn cách nào nên dứt khoát thử một lần, ngựa chết thành ngựa sống vậy."

Tống Ôn Noãn mặt cười hì hì, trong lòng lại thầm oán: tới địa ngục mà ngựa chết thành ngựa sống, nhà ngoại cảm của bọn tôi vừa ra tay, đảm bảo cho mấy ông hoài nghi nhân sinh luôn! Nhất là Phạn lão sư, chuyên trách dạy người ta đối nhân xử thế!

[end 109]

[110] Linh Môi - Tống Ôn Noãn Liên Tục Lật Xe

*****

Lúc còn trên đường, các vị tuyển thủ có biểu hiện khác nhau. Toàn bộ hành trình Phạn Già La vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào với nhân viên công tác, làm hại cameraman của cậu suýt chút nữa cũng ngủ mất. Nhóm Nguyên Trung Châu cũng ngồi thiền hoặc minh tưởng, nắm chặt thời gian để tiến hành tu luyện. Những thí sinh có năng lực không quá xuất chúng thì rất thích thu hút sự chú ý, không ngừng nói chuyện với nhân viên công tác ở bên người, dự đoán nội dung, biểu hiện cực kỳ hưng phấn.

Sau khi xe tới địa điểm, bọn họ bị nhân viên công tác dẫn tới phía trước Kim Loan Điện, đối mặt với Tống Ôn Noãn cùng nhóm người của cục bảo vệ văn vật. Bọn họ đeo chụp mắt nhưng vẫn có thể cảm ứng được khí tràng cổ quái bên trong, vì vậy nhao nhao chuyển động đầu 'nhìn' xung quanh.

"Bọn họ thấy được sao?" Lương lão của cục văn vật nhỏ giọng hỏi.

"Nhìn không thấy, nhưng bọn họ có thể cảm ứng được." Tống Ôn Noãn nhếch khóe môi, vẻ mặt cẩn thận nhưng ánh mắt lại lóe ra ánh sáng kiêu ngạo.

"Vậy cậu ta thì sao? Có phải cậu ta không cảm ứng được không?" Lương lão chỉ thanh niên an tĩnh đứng bên ngoài đám người, tựa hồ tách biệt với cả thế giới.

Tống Ôn Noãn thật sự muốn mỉa một câu 'ông còn non lắm' nhưng đúng lúc nhịn xuống, cười giả lả nói: "Cậu ấy là người cho dù bị bịt mắt cũng có thể đi lại bình thường, cho nên không cần cảm ứng."

"Thật sao, thí sinh của chương trình thật thú vị." Nụ cười của Lương lão còn giả hơn cả Tống Ôn Noãn. Gì mà bịt mắt vẫn có thể đi lại bình thường chứ? Tưởng bọn họ đang quay phim nỗi đau thanh xuân hay gì?

Nhưng Lục lão thì lại thận trọng lại có chút mong mỏi hỏi thăm: "Đó chính là Phạn Già La Phạn tiên sinh hả? Con gái tôi có tả về cậu ấy, con bé nói nhìn thấy người nào đặc biệt bắt mắt nhất trong đám người thì đó nhất định là Phạn tiên sinh. Thật sự tốt quá, tốt quá, rốt cuộc cũng chính mắt được nhìn thấy cậu ấy rồi! Quay hình xong, tôi có thể gặp mặt Phạn tiên sinh một chút không? Tôi có một phần quà muốn tặng cho cậu ấy." Ông xoa xoa tay, vẻ mặt khẩn trương, đã lớn tuổi như vậy rồi mà biểu hiện lại giống như fan cuồng vậy.

Tống Ôn Noãn cảm thấy mình được tôn trọng, vì thế liền vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên có thể, cậu ấy rất tốt."

"Tôi biết, cậu ấy quả thực là người rất tốt, tôi nghe con gái tôi kể rất nhiều về cậu ấy, mỗi lần con bé gọi điện về đều nhắc tới." Lục lão liên tục gật đầu, giọng nói tràn đầy cảm kích.

Lương lão không rõ lắm, cũng không hỏi nhiều. Nhưng chính vì thái độ tán dương Phạn Già La thái quá của bọn họ lại làm ông có ấn tượng xấu với người trẻ tuổi này, cho là cậu ta tính tình kiêu căng, ưu thế lớn nhất là xinh đẹp, am hiểu quan hệ xã hội chứ không có bản lĩnh thật sự. Nghe nói chương trình này là cậu ta bỏ tiền rất nhiều, người của tổ chương trình đều tâng bốc cậu ta.

Ngoại cảm gì chứ, xin quỷ thần giúp đỡ gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat