[115.116.117] Linh Môi
[115] Linh Môi - Hà Tĩnh Liên Giác Ngộ
*****
Phạn Già La đưa tay che lại hai con ngươi đáng sợ kia, dùng từ trường vững vàng bao lấy chúng nó, sau đó ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lương lão dính đầy máu trên người cùng vạt áo, chăm chú hỏi: "Như vậy, bây giờ các ông đã chịu để tôi mang chúng nó đi chưa?"
Có thể, có thể, cậu mau mang thứ đồ chơi này đi đi! Lương lão điên cuồng hò hét trong lòng, nhưng miệng thì lại há to không nói ra lời. Bởi vì ông quả thực có nỗi khổ riêng, ông phải đại diện không chỉ là cục văn vật mà còn là quốc gia, bất cứ thứ gì khám phá ra trong tòa tung điện này, cho dù chỉ là một tấm giấy vụn, chỉ cần nó có đủ lịch sử lâu đời thì nhất định phải bảo tồn ở nơi thích hợp, không có người nào có quyền mang nó rời khỏi cung điện này.
Vẻ mặt Lục lão đau khổ lúng túng: "Phạn lão sư, kỳ thực chúng tôi cũng không làm chủ được, cấp trên có quy định, nếu chúng tôi tự ý đáp ứng chính là vi phạm pháp luật..."
Lời của ông bị Tống Duệ chậm rãi tiến tới gần cắt đứt: "Có một cuộc điện thoại, các ông cần nghe một chút."
Lương lão cùng Lục lão cùng nhìn qua cậu thanh niên nho nhã lịch sự, tầm mắt của đối phương lại quanh quẩn ở đầu ngón tay dính đầy máu mũi của bọn họ. Phần mi tâm chậm rãi nhíu chặt, tựa hồ đang ẩn nhẫn hay giằng co gì đó, trông cực kỳ thống khổ. Phải biết, mặc dù bị quỷ nhãn nhìn chằm chằm anh cũng có thể bảo trì dáng vẻ ung dung bình tĩnh, sao có thể lộ ra vẻ mặt khó chịu trước mặt người khác chứ. Rốt cuộc là chuyện gì làm anh không thể che giấu được tâm tình thật sự của mình?
Trong di động truyền ra tiếng 'alo alo alo' làm sắc mặt Tống Duệ lại càng kém hơn, thế nhưng khi ánh mắt nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ đồng dạng cũng đang ngẩng đầu nghi hoặc nhìn mình, anh lại khẽ thở dài một hơi, từ trong túi quần móc ra một túi khăn khử trùng, bao điện thoại tầng tầng lớp lớp.
"Nghe điện thoại đi, đừng có lột khăn ra." Giọng nói Tống Duệ lộ ra ý tứ kiềm nén, đầu ngón tay không ngừng nhích lên trên, cuối cùng chỉ nắm có hai góc điện thoại.
Lương lão cùng Lục lão rốt cuộc cũng tiếp thu được sự ghét bỏ rõ rệt của Tống Duệ, vội vàng lau lau đầu ngón tay dính máu lên quần áo, sau đó cần thận nhận lấy điện thoại. Tính khiết phích của Tống Duệ kỳ thực không nhắm vào vật mà là nhắm vào người, anh chán ghét đụng chạm tay chân với tất cả mọi người, nhất là chất dịch, nó làm anh cảm thấy tởm lợm muốn ói.
Nhưng loại khiết phích này lại không cần trị cũng khỏi khi ở trước mặt thanh niên, hệ thống phòng vệ cùng công kích của anh sẽ tự động tiến vào trạng thái ngủ đông ở trước mặt thanh niên, dù cho đối phương có thể nhìn thấu được dục vọng đáng sợ nhất, tối tăm nhất ở sâu trong nội tâm anh.
Ngón tay Lương lão lưu lại vài dấu đỏ trên khăn khử trùng, Tống Duệ chỉ liếc mắt một cái liền ép buộc chính mình phải dời mắt đi. Có thanh niên ở, sự chú ý của anh có thể dễ dàng chuyển dời tới trên người đối phương, sẵn tiện quên hết đi tất cả tức giận cùng khó chịu.
Thanh niên cũng đang ngửa đầu lên nhìn anh, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, nhìn kỹ còn có thể phát hiện chút tia sáng chờ mong. Tựa hồ cậu cảm nhận được ý đồ của cuộc gọi này.
Da mặt căng thẳng của Tống Duệ lập tức thả lỏng, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt: "Yên tâm, em có thể mang chúng đi."
Ánh mắt Phạn Già La quả nhiên lại càng sáng hơn, chút phản ứng nhỏ bé này lại trực tiếp kéo tâm tình Tống Duệ sang một tầng khác, không còn huyên náo cùng dục vọng nữa, chỉ nghe thấy tiếng hát vang cùng ánh sáng chói lòa.
Tống Duệ bật cười khẽ, tiện đà xoa xoa cái đầu lông xù mềm mại của người này. Thanh niên ngồi xổm ở trước mặt anh, ngước đầu, lộ ra gương mặt xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời, đơn thuần, vô hại rồi lại trong suốt hệt như một đứa bé. Ai cũng cảm thấy cậu thần bí, chỉ có Tống Duệ lại cảm thấy cậu đáng yêu.
Phạn Già La né tránh bàn tay nghịch ngợm của Tống tiến sĩ, nhìn về phía Lương lão đang nghe điện thoại, đối phương đang liên tục gật đầu nói gì đó, sau đó giao điện thoại cho Lục lão. Lục lão cũng đáp ứng vài tiếng, thận trọng nói: "Vâng vâng, chúng tôi biết rồi, chúng tôi sẽ giao cho Phạn tiên sinh bảo quản."
Điện thoại nhanh chóng cúp máy, hai ông cụ đang định trả lại điện thoại dính đầy dấu máu trả lại cho Tống Duệ thì bị đối phương kiên quyết cự tuyệt: "Hai người ném nó đi."
Nụ cười câu nệ triệt để đông cứng trên gương mặt già nua của hai người. Nói như vậy cũng quá không tôn trọng người đi? Nhóc con, nếu bọn tôi trẻ lại ba mươi tuổi, cậu thế nào cũng bị đánh!
Phạn Già La khẽ thở dài một hơi, sau đó nhận lấy chiếc điện thoại được bọc tầng tầng lớp lớp, bỏ tầng ngoài cùng dính máu vào chiếc núi nhựa đựng rác ở bên cạnh; lại dùng lớp giấy thứ hai cẩn thận lau tay mình; sau đó cùng lớp khăn ở trong cùng lau chùi kỹ càng chiếc điện thoại có giá trị cực kỳ đắt đỏ này.
Hai con ngươi trước đó được cậu cẩn thận đối đãi bị tùy ý đặt dưới đất, lúc này đang cuộn tròn đảo quanh, chốc thì nhìn gò má nghiêm túc của cậu, chốc lại nhìn Tống Duệ, ánh mắt lộ rõ thèm muốn. Chỉ tiếc cả hai người này đều là là người mà chúng nó không làm gì được, vì vậy chỉ có thể đảo tròng trắng lên trần nhà, để con ngươi đen kịt hướng thẳng xuống đất, tự kỷ rồi.
Thấy một màn này, bầu không khí vốn cứng ngắc nặng nề trong điện giống như kỳ tích mà dịu lại, uy áp khủng khiếp mà quỷ nhãn phát ra cũng tiêu tan không còn một mảnh, còn có vài phần hoang đường buồn cười. Khi mọi người còn do dự không biết có nên cười hay không, Tống Duệ đã ngồi xổm xuống bên cạnh Phạn Già La cười khẽ, chống má chăm chú nhìn cậu, giọng nói ôn nhu: "Được rồi, đã sạch rồi."
Phạn Già La chỉ liếc mắt nhìn anh, lau chùi lại càng cẩn thận hơn, ngay cả khe rãnh cũng không buông tha. Thẳng tới khi điện thoại bóng loáng mới trả lại, nghiêm túc như căn dặn một đứa bé không nghe lời: "Lãng phí không phải thói quen tốt."
"Biết rồi, cẩn tuân dạy bảo của Phạn lão sư." Tống Duệ không chút khúc mắc cầm lấy điện thoại, giống như người dùng mọi cách ghét bỏ người khác không phải là mình vậy.
Lương lão cùng Lục lão rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, khoát tay nói: "Phạn lão sư, thứ này cậu mang đi đi, chúng tôi không có năng lực bảo vệ chúng.
"Cám ơn, tôi sẽ giữ chúng nó cẩn thận. Còn quay gì nữa không? Không quay nữa thì tôi dẫn đứa nhỏ về nhà, muộn quá rồi, ngày mai nó còn phải tới trường." Phạn Già La nhặt đôi tròng mắt lên, tùy ý cất vào túi áo. Vụ quỷ nhãn quyền rủa giết người này chính thức kết thúc trong lời tạm biệt qua loa của Phạn Già La.
"Không quay không quay nữa! Về thôi, về nhà thôi!" Tống Ôn Noãn lau sạch máu mũi, lớn giọng nói với mọi người. Mọi người cúi đầu nhìn lại mới phát hiện chính mình cực kỳ chật vật, cũng từ trong sự kinh hãi cảm nhận được chút thê lương cùng bi thương, thù hận của Lư Khâu thị giống như thủy triều va vào trai tim bọn họ, làm bọn họ không có cách nào buông bỏ.
"Tôi đã nói mà, Lư Khâu thị bị chuột cắn thối rữa toàn thân, dựa vào sức mạnh của một mình mình sao có thể từ lãnh cung bò lên núi Thúy Bình chứ? Bà ấy lặng lẽ treo cổ trên núi, lời nguyền làm sao truyền ra được? Chắc chắn có người giúp bà ấy!" Mọi người vừa rời đi vừa nghị luận.
"Người đó rốt cuộc là ai nhỉ? Thoạt nhìn giống một thái giám, hơn nữa còn có địa vị rất cao."
Lương lão giải thích nghi hoặc cho mọi người: "Người đó hẳn là trung thường thị* Tôn Khuê của Mẫn đế đã lũng đoạn triều chính ba mươi bảy năm, được xưng là Cửu Thiên Tuế. Sau khi Mẫn đế chết, hắn đề cử con trai của Hiếu Mẫn hoàng hậu đăng cơ, cũng chính là hoàng đế đoản mệnh chỉ sau ba ngày đăng cơ, Tuyên đế. Sau khi Tuyên đế chết, hắn lại chống đỡ em trai Mẫn đế là Huệ đế đăng cơ, Huệ đế từng chính miệng nói với người bên ngoài: Tôn thường thị đối với tôi như cha như mẹ. Có thể thấy được sức ảnh hưởng của hắn đối với hoàng đế lớn cỡ nào. Đích thân hắn nâng đỡ hơn bốn vị hoàng đế đăng cơ, hơn nữa người nào cũng nghe lời hắn răm rắp, vì vậy hắn còn được người ta gọi là hoàng thượng của các vị hoàng thượng. Trong tư liệu lịch sử không ghi chép lại mối quan hệ của hắn cùng Lư Khâu thị, nhưng từ ảo giác vừa nãy, giao tình của hai người khẳng định không nhạt." [thường thị: vào thời Tây Hán thì đây là người thân cận với hoàng thượng, đồng thời cũng tư vấn cho hoàng tượng xử lý triều chính]
Tống Ôn Noãn than thở nói: "Nào chỉ là giao tình không nhạt, nhất định là yêu tới cực hạn, bằng không sao hắn lại khuấy loạn triều Võ hơn ba mươi năm chứ?"
Lục lão lại có phỏng đoán khác: "Yêu cũng có khả năng, nhưng càng nhiều hơn vẫn là tham vọng quyền thế. Mặc dù chỉ là thái giám nhưng bản chất của hắn vẫn là đàn ông, đàn ông thì đều có hứng thú với quyền lực."
"Vậy cũng chưa chắc, cũng có những người đàn ông không hứng thú với quyền lực, như anh họ tôi nè, theo đuổi không giống với mọi người..."
Mọi người vừa đi vừa thảo luận, rất nhanh đã rời khỏi tòa cung điện đổ nát này, một nhóm lớn nhân viên an ninh cùng nhân viên khảo cổ nhanh chóng chạy tới, trông coi cửa cung nghiêm ngặt. Vô luận lời nguyền có còn hay không, tòa hoàng thành nghìn năm này vẫn sẽ được cẩn thận thăm dò cùng khai quật.
Phạn Già La còn chưa tới gần xe bảo mẫu, Hứa Nghệ Dương đã từ bên trong nhảy ra, thình thịch chạy tới bên cạnh cậu, ôm chặt eo cậu. Tựa hồ cảm nhận được trong túi anh trai có gì đó nên nhón chân lên nhìn lén, sau đó hoảng sợ lùi lại liên tục.
Xem ra không có ai có thể miễn dịch với uy lực của quỷ nhãn, ngoại trừ Tống tiến sĩ.
"Vừa nãy anh xoa đầu tôi." Phạn Già La nhìn người đàn ông tuấn mỹ nhắm mắt theo đuôi ở phía sau lưng mình.
"Không được à?" Tống Duệ cười hỏi ngược lại.
"Không phải không được, chỉ là có chút kỳ quái. Bình thường tôi vẫn luôn xoa đầu nó." Phạn Già La chỉ chỉ Hứa Nghệ Dương, nhíu mày nói: "Anh làm tôi có cảm giác mình giống như một đứa bé."
"Em cũng không lớn mà." Tống Duệ cực kỳ chắc chắn về điểm này.
Phạn Già La yên lặng nhìn anh, qua một lúc lâu sau mới chầm chậm nói: "Tống tiến sĩ, hôm nay anh làm tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa, chuyện hủy hoại chính mình, anh còn làm nữa không?"
Tống Duệ hỏi ngược lại: "Em đang lo lắng cho tôi à?"
"Đương nhiên, nếu như thế gian mất đi Tống tiến sĩ thì khẳng định là mất đi sắc màu đặc biệt nhất." Phạn Già La gật đầu, thật lòng nói.
Khóe miệng Tống Duệ mất khống chế nhếch lên. Thanh niên không phải người có thiên tính lãng mạn nên cậu không hề biết lời nói của mình làm người ta rung động cỡ nào. Nhưng không sao, Tống Duệ sẽ làm cậu biết: "Tôi có làm chuyện hủy hoại mình hay không, em có muốn cảm ứng một chút không?" Anh đưa tay vây thanh niên ở giữa xe bảo mẫu và lồng ngực mình, sau đó từng chút từng chút tiến tới gần.
Phạn Già La cũng không lảng tránh hành vi đột nhiên tiến tới gần này, thậm chí lúc môi Tống Duệ sắp chạm vào môi mình cũng không né tránh. Cậu muốn biết người đàn ông này rốt cuộc đang làm gì...
Lúc chỉ còn cách thanh niên tầm mười cm thì dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt đầy sao của đối phương, sau đó áp phần trán ấm áp của mình lên phần trán lành lạnh của đối phương, sẵn tiện nhắm mắt lại, truyền tải tất cả tình cảm kỳ dị trong nội tâm mình qua.
Hứa Nghệ Dương ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hai người lớn áp trán dính vào nhau, thầm nghĩ: dáng vẻ này thật kỳ quái!
Nhưng hai người đang chìm đắm trong quá trình trao đổi tình cảm theo nghĩa chân chính không hề cảm thấy loại đụng chạm này kỳ quái cỡ nào. Bọn họ chầm chậm nhắm mắt lại, khóe môi lộ ra ý cười, không nói chuyện nhưng lại có thể hiểu được nhau. Trong nháy mắt, Phạn Già La thậm chí không kiềm được ôm lấy đầu Tống tiến sĩ, cố gắng để mình cảm ứng được rõ hơn.
"Tuy là rất yếu ớt nhưng hình như hình như tôi nghe thấy tiếng hạt giống nảy mầm, đó là cái gì?" Cậu mở mắt ra, dùng con ngươi sáng lấp lánh chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt, hoàn toàn không che giấu nội tâm hiếu kỳ của mình.
Đem trán dán lên trán người ta nhưng Tống Duệ căn bản không biết thanh niên nghe thấy gì, vì thế anh cũng nhíu mày, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Hạt giống nảy mầm, là cái gì chứ? Anh vừa suy nghĩ vừa xua tay, cười nói tạm biệt rồi rời đi, lưu lại Phạn Già La nghi hoặc đứng im tại chỗ.
Hà Tĩnh Liên toàn thân bôi đầy thuốc mỡ từ một chiếc xe bảo mẫu khác ló đầu ra, rù rì nói: "Vừa nãy hình như tôi nghe thấy tiếng thánh ca, là từ hướng Tống tiến sĩ truyền tới. Thánh ca đó, cậu biết không? Chính là loại bài hát mà mọi người thường hát trong giáo đường á, rất thánh khiết, rất dễ nghe, là bài hát ca ngợi thiên thần."
"Thôi thôi, Tống tiến sĩ mới không hát thánh ca gì đâu. Toàn thân hắn tỏa ra mùi lưu huỳnh với mùi máu, là mùi chỉ có ở địa ngục, hắn căn bản không phải là người tốt." A Hỏa căn bản không tin tưởng lời cô gái, sau đó hối thúc bác tài: "Anh ơi, chúng ta có thể xuất phát trước không, Tiểu Liên còn phải tới bệnh viện điều trị."
Tài xế đáp một tiếng, sau đó chậm rãi lái xe đi, Hà Tĩnh Liên vẫn cố rướn cổ nhìn thanh niên đang mờ mịt đứng bên kia. Mày của cậu nhíu chặt, tựa hồ không nghĩ ra chuyện gì đó, bóng lưng bị ánh đèn đường chiếu rọi trông đặc biệt đơn bạc.
"Phạn lão sư trông có chút đáng thương nha." Hà Tĩnh Liên thở dài.
"Phạn Già La đáng thương? Cái người bản lĩnh đó, ai có thể làm khó được cậu ta chứ?" A Hỏa rốt cuộc không kiềm được lòng hiếu kỳ, ló đầu ra ngoài, quả nhiên thấy Phạn Già La tròn mắt ngơ ngác đứng trước xe bảo mẫu, tựa hồ bị vấn đề nào đó vây khốn.
Nhưng lực chú ý của A Hỏa nhanh chóng bị mẹ Hà vội vàng chạy ra khỏi cửa cung hấp dẫn. Bà hối hả chạy như điên tới chỗ xe bảo mẫu, miệng hô to: "Bác tài chờ chút, tôi vẫn còn chưa lên xe! Con gái tôi đang ở trên xe, chờ chút! Tôi phải dẫn con bé tới bệnh viện!"
Bác tài nhận ra mẹ Hà, vì thế theo bản năng thả chậm tốc độ.
A Hỏa tựa hồ có chuyện muốn nói nhưng lại lo lắng cho cảm nhận của cô gái ở bên cạnh nên cố nuốt lời oán giận xuống.
Hà Tĩnh Liên kéo góc áo A Hỏa, nhỏ giọng nói: "Có lời gì cậu cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ không tức giận. Cậu không nói ra, lẽ nào tôi không cảm ứng được à?"
Lúc này A Hỏa mới giống như phun lửa nói: "Cậu đã bị thương thành như vậy mà mẹ cậu lại bỏ mặc cậu, chạy đi tìm Tống đạo nói chuyện bồi thường. Tôi nghe bà ấy đòi tiền chữa bệnh với bồi thường tổn thất tinh thần, mở miệng liền đòi hai triệu, Tống đạo nói bồi thường thì nhất định phải bồi thường, nhưng hai triệu là quá nhiều, phải thương lượng lại. Bà ấy liền nói mình đã chụp hình cậu lại rồi, muốn đăng hình lên mạng, để mọi người biết tổ chương trình vô tình vô nghĩa. Cậu nói coi bà ta rốt cuộc có phải mẹ ruột của cậu không vậy? Sao bà ta có thể để mọi người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu chứ? Cậu đã bị thương thành như vậy rồi, tôi còn không nỡ rời xa cậu, bà ấy lại ném cậu qua một bên không lo, ngay cả thuốc cũng không chịu bôi giúp cậu..."
A Hỏa không giỏi khen chê người khác, nhất là người này còn là mẹ của Hà Tĩnh Liên, vì thế chỉ nói nửa câu liền hậm hực ngậm miệng.
Hà Tĩnh Liên nắm chặt tay A Hỏa, đầu nhìn ra ngoài xe, ánh mắt buồn bã nhìn người phụ nữ trung niên đang chạy tới. Bà mặc quần áo xa xỉ, tay xách túi đắt tiền, gương mặt trang điểm tinh xảo, tạo hình như người thượng lưu. Bà để con gái mình trằn trọc đối mặt với nỗi thống khổ, dùng phương thức cực kỳ tàn nhẫn đó để kiếm được tiền tài, sau đó cung phụng cho chồng cùng con trai, để bọn họ có được cuộc sống giàu sang.
Người lạ tới từ địa ngục, những lời này không chỉ là lời khuyên răn dành cho Hà Tĩnh Liên, mà nó còn là một hiện thực không thể trốn tránh. Mỗi ngày cô vẫn luôn bồi hồi bên ranh giới đau đớn cùng hỏng mất nhưng vẫn luôn kiên trì được. Cô dùng máu tươi của mình chống đỡ cái nhà này chính là vì cô có thể cảm nhận được tình yêu của cha mẹ.
Nhưng bây giờ, từ tình cảm cháy bỏng không ngừng truyền tới từ đôi tay ấm áp của A Hỏa, cô rốt cuộc cũng hiểu được tình yêu của bọn họ nhợt nhạt mong manh tới cỡ nào.
Cô nghiêng người tới trước, kiên định nói: "Bác tài, lái xe đi đi, không cần chờ bà ấy."
[end 115]
[116] Linh Môi - Khốn Cảnh Của Khúc Nhàn Phân
*****
Phạn Già La nắm tay Hứa Nghệ Dương đi trên con đường mòn nhỏ tối tăm, trên đỉnh đầu là bóng cây lòa xòa, dưới chân là con đường trải đá vụn, thỉnh thoảng có gió thồi qua, mang theo chút man mát. Trời thu đã tới rồi.
Hứa Nghệ Dương đặt trọng lượng toàn thân lên cánh tay anh trai, đôi chân nhỏ nhảy nhót như một cái lò xo. Tuổi thơ của bé coi như chân chính bắt đầu từ ngày ở bên cạnh anh trai, tới tận lúc này, bé mới hiểu được cái gì gọi là vui sướng thật sự.
Hai người nắm tay nhau đi tới tòa nhà số một thì nhìn thấy một bóng đen đang ngồi xổm trước thùng rác, lục lọi túi rác, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Sao lại không chịu phân loại chứ, rõ ràng đã nói cho bọn họ biết loại rác nào nên vứt ở thùng nào rồi, sao cứ vứt loạn xạ như vậy chứ. Chịu khó phân loại rác một chút, giảm bớt chút gánh nặng cho tôi không được sao? Tôi cũng mệt chết đi được mà..."
Một tiếng chuông cắt đứt lời lẩm bẩm của bóng đen, người phụ nữ bắt máy, đầu bên kia liền truyền tới âm thanh mất kiên nhẫn: "Khúc Nhàn Phân, ngày mai tôi sẽ về, cô ký giấy ly dị đi, chúng ta sớm tụ sớm tan."
Bóng đen lập tức đứng dậy, để chính mình lộ ra dưới ánh đèn. Là người phụ nữ ở căn hộ tầng bốn, trên người mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, bởi vì khi nãy lục rác nên trên quần áo có dính chút vết bẩn, tóc cũng không chải mà dùng ngón tay cào cào rồi cột gọn ở sau đầu, cả người đặc biệt lôi thôi tiều tụy. Cô khẩn trương nói: "Phan Đại Vĩ, tôi nói cho ông biết, tôi sẽ không ly dị đâu, có chết, tôi cũng kéo ông chết theo!"
Đầu bên kia giễu cợt cười nói: "Cô không ký tên cũng được, tôi sẽ nộp đơn lên tòa án. Kéo tôi chết theo, cô có năng lực đó sao?"
Điện thoại nhanh chóng cúp máy, người phụ nữ hốt hoảng gọi lại nhưng chỉ có tiếng tút tút tút đáp lại, không được kết nối. Rất rõ ràng, cô ta bị chồng mình kéo vào sổ đen. Nhìn màn hình di động tối đen, lại nhìn đống túi rác dơ bẩn ở bên chân, cuối cùng không chịu nổi bật khóc.
Phạn Già La cùng Hứa Nghệ Dương nhẹ nhàng lướt qua người phụ nữ, mắt thấy đã sắp đi vào cổng lại nghe thấy âm thanh nghẹn ngào vang lên ở phía sau: "Cậu là Phạn Già La tiên sinh ở lầu mười tám phải không?"
Phạn Già La yên lặng thở dài một hơi, sau đó quay đầu lại, ôn hòa lịch thiệp nói: "Là tôi, xin hỏi cô gọi tôi có chuyện gì không?"
Người phụ nữ lau nước mắt, khàn khàn nói: "Chào Phạn tiên sinh, tôi là Khúc Nhàn Phân ở tầng bốn, tôi có xem qua chương trình, tôi biết cậu là nhà ngoại cảm. Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, có cách nào làm chồng tôi bỏ đi ý nghĩ ly dị hay không?"
Phạn Già La quan sát người phụ nữ từ trên xuống dưới, hỏi ngược lại: "Cô xác định cuộc hôn nhân này vẫn cần tiếp tục?"
Dưới ánh mắt của Phạn Già La, Khúc Nhàn Phân có chỗ nào để trốn. Không sai, cuộc sống của cô thật sự rất không xong, quần áo bẩn thỉu rộng thùng thình, gương mặt sưng phù tiều tụy, tóc tai dơ bẩn bù xù, chỉ liếc mắt đã có thể nhìn ra cảnh ngộ mà cô gặp phải. Hơn nữa mọi người trong nhà vẫn luôn lớn tiếng quát mắng cô, lúc bị đánh cô còn la thảm thiết, chỉ sợ cả tòa nhà này đều biết cô là một osin không lương kiêm nơi trút giận.
Cuộc sống như vậy đáng tiếp tục sao? Ngày Tiểu Lục ly hôn rời đi, cô không ước ao sao? Đương nhiên là có, có nằm mơ cô cũng muốn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, chính là cô trốn không thoát!
Khúc Nhàn Phân cố nén nước mắt nói: "Phạn tiên sinh, không dối gạt cậu, tôi quả thực sống không hạnh phúc, nhưng tôi không biết sau khi ly dị mình có thể đi đâu. Tôi còn chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn với chồng tôi rồi, sau đó liền bỏ học về làm nội trợ. Ba mẹ tôi đã mất từ rất sớm, không có nhà mẹ để tôi trở về, tôi cũng không tìm được việc, không thể tự nuôi sống chính mình. Nếu ly hôn, tôi làm sao sống được đây?"
"Ly hôn thì cô sẽ được chia một phần tài sản mà?" Phạn Già La rất kiên nhẫn hỏi.
"Không được chia, trước khi kết hôn chồng tôi đã dùng lương của hai mươi năm sau này đổi thành cổ phần công ty, đó
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net