[121.122.123] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[121] Linh Môi - Câu Chuyện Tàn Khốc Của Người Trưởng Thành


*****

Khúc Nhàn Phân rửa mặt xong liền theo bản năng cầm lấy giỏ đi chợ, lúc đi tới huyền quan thay giày mới nhận ra lúc này mình đang là Phan Đại Vĩ chứ không phải osin không công Khúc Nhàn Phân, vì thế cô không cần phải đi mua đồ ăn. Cô lộ ra ý cười, sau đó đặt giày trở vào tủ, đi tới phòng khách, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha.

Cô vỗ vỗ nệm, thầm cảm thán: "Thật mềm." Sô pha mềm mại như vậy, cô có rất ít cơ hội được hưởng thụ, bởi vì đây là bảo tọa của mẹ chồng, chỉ cần không ra ngoài, mẹ chồng sẽ nằm dài trên sô pha xem TV cả ngày, vừa xem vừa cắn hạt dưa vứt tứ tung.

Khúc Nhàn Phân thử nằm xuống như mẹ chồng, hưởng thụ cảm giác đó, thân thể vẫn luôn mệt mỏi lúc này mềm nhũn tới tận khớp xương. Đương nhiên, một chiếc ghế sô pha làm sao có thể đạt được công hiệu thần kỳ như vậy, chủ yếu là vì đây là lần đầu tiên cô chân chính thả lỏng ở trong căn nhà này, bởi vì cô đang khoác lớp da của Phan Đại Vĩ, có thể thỏa thích hưởng thụ.

Cô nhắm mắt lại, vô thức ngủ thiếp đi, bảy giờ rưỡi thì bị một trận ầm ĩ đánh thức, giọng nói oang oang của mẹ chồng từ phòng khách truyền ra: "Khúc Nhàn Phân, Khúc Nhàn Phân, cô tỉnh lại cho tôi, đừng có giả bộ chết! Cô đẩy con tôi ra ngủ ngoài sô pha, còn mình thì lại nằm trong phòng khách ngủ đã đời hả! Khai Khai sắp phải đi học rồi mà cô còn chưa chịu làm bữa sáng nữa, cô dậy ngay cho tôi!"

"Bà chờ đó, tôi đi lấy chổi! Con đàn bà hư hỏng này một ngày không dạy bảo là ngứa da ngay! Dám không làm bữa sáng!" Cha chồng khoác áo khoác từ WC đi ra.

Phan Khai đỉnh cái đầu rối bời chạy ra ngoài, la ầm lên: "Bà nội, con đói, đã mấy giờ rồi chứ, lẽ nào mấy người để con bụng đói đi học hả? Bữa sáng mà không làm xong, hôm nay con không đi học đâu!" Nói tới đây thì sắc mặt đứa nhỏ trở nên vui vẻ hẳn, nhất thời tiếng mắng chửi lại càng dữ dội hơn. Nó biết nếu làm vậy mẹ mình sẽ càng bị đánh bị mắng nhiều hơn, nhưng nó không quan tâm. Nó chỉ cần có cớ để không tới trường, chuyện gì nó cũng dám làm.

Đầu óc Khúc Nhàn Phân mơ mơ màng màng, nghe thấy lời những người này nói nhưng không có cách nào xử lý, tới tận khi ba chồng xách chổi chạy ngang qua sô pha cô mới đột nhiên tỉnh táo lại, nhỏ giọng nói: "Đừng đánh!"

Nghe thấy chính mình phát ra âm thanh của Phan Đại Vĩ chồng mình, cô lập tức từ nhỏ giọng thành lớn tiếng, chạy vào phòng khách quát: "Dừng tay, đừng có đánh!"

Mẹ chồng đang giơ cây chổi sửng sốt, ba chồng đang cố vén chăn cũng cứng ngắc tại chỗ, đứa con trai Phan Khai thì co đầu rụt cổ chạy về phòng ngủ của mình.

Khúc Nhàn Phân thấy mình có thể chấn trụ mọi người, cảm giác nhụt chí lập tức biến mất, nhiều lần tự nhủ với mình 'mình chính là Phan Đại Vĩ, mình chính là Phan Đại Vĩ', vì thế lời nói ra cũng trở nên hùng hồn hơn: "Hai người đánh cô ta làm gì, để cô ta ngủ một giấc thật ngon không được à? Cô ta và tôi đã ly hôn rồi, cô ta không là con dâu của mấy người nữa, vì sao cô ta phải làm bữa sáng chứ? Đói bụng thì tự đi nấu mì đi."

"Con trai, con làm sao vậy? Có phải bị bệnh không?" Mẹ chồng phát hiện tình huống không đúng.

Khúc Nhàn Phân né tránh ánh mắt mẹ chồng, cố gắng giải thích vài câu: "Buổi sáng tôi đã thử rồi, gọi thế nào cô ta cũng không tỉnh, chắc bị bệnh. Cha mẹ cứ để cô ta nằm đi, buổi tối tôi về nếu vẫn chưa tỉnh thì tôi sẽ dẫn cô ta tới bệnh viện."

"Thật sự gọi không tỉnh à?" Mẹ chồng vừa nói vừa nhéo Khúc Nhàn Phân một cái, Khúc Nhàn Phân nhìn mà nhe răng. Mẹ chồng ra tay rất ác.

"Ồ, thật sự bất tỉnh! Xem ra bị bệnh thật rồi." Mẹ chồng cũng biết mình mạnh tay cỡ nào, vì thế lập tức tin tưởng, cha chồng nhìn chằm chằm thân thể Khúc Nhàn Phân một hồi, cũng lầm bầm đi ra ngoài.

Đuổi hai người đi rồi, Khúc Nhàn Phân thầm thở phào một hơi, sau đó xách cặp táp của Phan Đại Vĩ, cầm chìa khóa xe, ví tiền, điện thoại di động, chuẩn bị tới công ty. Đương nhiên chỉ là làm dáng một chút mà thôi, mục địch của cô là sửa lại đơn ly dị.

Trước khi đi, cô mở cửa phòng con trai, thận trọng nhắc nhở: "Khai Khai, bữa sáng có thể tới trường rồi ăn, nhất định phải đi học, không được trốn tiết biết chưa?"

Phan Khai ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết mà ba, ba mau đi làm đi, đi đường nhớ mua gì đó ăn sáng, đừng để bị đói."

Nhìn con trai đặc biệt hiểu chuyện nghe lời, Khúc Nhàn Phân cảm thấy thật thỏa mãn. Cô mỉm cười rời khỏi nhà, trên đường tới công ty vẫn luôn hồi tưởng lời nói quan tâm của con trai, đó là sự ôn nhu mà cô chưa bao giờ có được.

Bị cô liều mạng gọi tới, Luật sư rốt cuộc cũng tới phòng làm việc, nghe nói cô muốn sửa lại thỏa thuận phân chia tài sản thì oán giận một trận: "Lão Phan à lão Phan, tôi phải nói sao với ông đây! Nếu ông còn lương tâm thì trước đây việc gì phải làm tuyệt tình như vậy chứ? Khó khăn lắm tôi mới chuyển hết tài sản của ông đi, bây giờ muốn chuyển về phiền phức cỡ nào ông biết không? Chuyện này ông tìm Nhược Vũ bàn bạc đi, cô ta đồng ý thì ông mới lấy tài sản về được, bây giờ tôi không thể giúp được ông."

Khúc Nhàn Phân bị lượng tin tức quá lớn này chấn động bối rối nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể để luật sư rời đi.

Chuyển tài sản? Nhược Vũ? Lấy lại tài sản? Có nghĩa là cô và chồng có tài sản chung, chỉ là đã bị chồng chuyển đi hết rồi, nên cô mới rơi vào kết cục tịnh thân xuất hộ? Nhưng Nhược Vũ là ai? Vì sao chồng lại chuyển tài sản cho cô ta?

Đầu óc Khúc Nhàn Phân có chút loạn, nhất thời lại nghĩ không ra manh mối. Cô chỉ có thể sử dụng thân thể của chồng mình nhưng không có cách nào có được ký ức của hắn, vì thế cô hoàn toàn không hay biết gì về sự việc và con người ở xung quanh hắn. Bây giờ nên làm gì đây? Làm sao tìm được Nhược Vũ? Làm sao lấy lại tài sản?

Khúc Nhàn Phân lôi điện thoại ra cẩn thận tìm kiếm, không phát hiện Lý Lam đã yên lặng đi tới trước bàn làm việc của mình.

"Nghe Đỗ luật sư nói anh muốn phân chia tài sản lại?" Cô ta nhìn chằm chằm mặt bàn.

Khúc Nhàn Phân hoảng sợ tới mức suýt chút nữa đã vứt di động đi, sau đó luống cuống tay chân che lại tờ đơn ly dị. Người không muốn cô được chia tài sản nhất, ngoại trừ Phan Đại Vĩ thì có lẽ chính là Lý Lam này, phát hiện ý đồ của cô, Lý Lam nhất định sẽ nháo loạn, nhưng bây giờ cô không có thởi gian ứng phó đối phương, cô cần phải tìm ra Nhược Vũ.

Nhưng ngoài dự đoán của Khúc Nhàn Phân, Lý Lam không chỉ không nháo mà còn cười khinh thường: "Đừng che, tôi đã sớm nhìn thấy rồi. Rốt cuộc anh cũng có chút lương tâm rồi sao? Người ta làm trâu làm ngựa cho nhà anh mấy chục năm, anh không cho người ta một cắc bạc nào đúng là thái quá. Nhưng tôi nói cho anh biết, không quản anh cho cô ta bao nhiêu tiền tôi cũng không để ý, nhưng cổ phần công ty thuộc về tôi, anh tuyệt đối không được chia."

"Cổ phần công ty gì?" Khúc Nhàn Phân theo bản năng hỏi.

Con ngươi Lý Lam lóe ra tia hung ác, nhưng chỉ nháy mắt đã giấu đi. Cô gạt tóc ra phía trước, kéo dây kéo chiếc váy, để lộ những hình xăm xinh đẹp chi chít trên tấm lưng trần, trầm giọng nói: "Anh không quên những vết thương này vì đâu mà có chứ? Nếu không phải tôi bồi lão già biến thái kia ngủ một đêm, lấy được một khoản lớn đơn đặt hàng, Phan Đại Vĩ anh đã sớm phá sản rồi. Anh đã nói sẽ cho tôi 10% cổ phần công ty để bồi thường, tôi không oán không hối theo anh nhiều năm như vậy, bồi thường đâu? Anh đã cho tôi chưa? Bây giờ anh nói chuyện lương tâm với Khúc Nhàn Phân, vậy lương tâm của anh đối với tôi đâu? Khi đó suýt chút nữa tôi đã chết rồi!"

Khúc Nhàn Phân nhìn chằm chằm tấm lưng Lý Lam, căn bản không thể không nhìn kỹ những bụi gai đầy hoa hồng nở rộ này, dưới sắc màu diễm lệ che đậy, những vết sẹo giăng đầy khắp nơi, nó giống một con rắn độc ẩn trong bụi hoa phun ra nọc độc. Chúng nó đại diện cho quá khứ bi thảm cùng xấu xí, là bóng ma mà Lý Lam vĩnh viễn không có cách nào xóa nhòa. Thảo nào mỗi khi gặp Lý Lam trên đường, đôi mắt cô ta vẫn luôn có thần thái điên cuồng như vậy; thảo nào trong đêm khuya vắng người, Lý Lam vẫn luôn gửi tin nhắn với ngôn từ kịch liệt như vậy, bảo cô mau cút đi, chửi cô là đồ ngu xuẩn.

Vào giờ phút này, Khúc Nhàn Phân đột nhiên hiểu ra, thật ra là Lý Lam thật sự thương hại cô, không phải giả vờ, bởi vì cô ta cũng có quá khứ khủng khiếp. Vì cứu vãn công ty của Phan Đại Vĩ, cô ta phải hi sinh như vậy, suýt chút nữa đã bị hành hạ đánh đập suýt chết? Cô ấy rốt cuộc làm sao chịu đựng nổi?

Khúc Nhàn Phân vẫn cho rằng cuộc sống của mình rất bi thảm, nhưng bây giờ, khi tận mắt nhìn thấy Lý Lam thoạt nhìn rất tốt đẹp nhưng kỳ thực đã sớm thối rữa, cô rốt cuộc hiểu được, cái mà mình cho là khốn khổ cùng cực, trong mắt người khác cũng chẳng là gì.

Nếu khốn khổ cũng phân chia cấp bậc, vậy Khúc Nhàn Phân căn bản vẫn chưa tốt nghiệp được tiểu học! Làm việc nhà mệt mỏi, bị mắng chửi khó chịu, bị đánh đập đau đớn, vậy bị ngược đãi thì sao? Bị bán đứng thì sao? Bị cưỡng hiếp thì sao?

Môi Khúc Nhàn Phân bắt đầu run rẩy kịch liệt, bởi vì cô căn bản không có cách nào tưởng tượng được những gì Lý Lam gặp phải. Nó giống như một thế giới khác, một thế giới tàn khốc của người trưởng thành! Thảo nào lúc tất cả mọi người đều coi sự khổ cực của cô là đương nhiên, Lý Lam lại nói cô không dễ dàng gì. Bởi vì đồng cảm khi đều là người bị hại đi?

Khúc Nhàn Phân cuống quít đẩy Lý Lam, run giọng nói: "Tôi không quên, tôi sẽ bồi thường cho cô, bây giờ tôi còn chuyện, cô đi trước đi."

Lý Lam yên lặng kéo dây kéo, nhìn chằm chằm hai mắt Khúc Nhàn Phân rồi cười lạnh bỏ đi. Lần thảo luận này tự nhiên không có kết quả, mà Lý Lam tựa hồ cũng quen với cảm giác bị Phan Đại Vĩ treo lên rồi.

Khúc Nhàn Phân không ổn chút nào, cô phờ phạc ngồi trên ghế thật lâu, sau đó mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại, tiếp tục tìm kiếm Nhược Vũ. Hơn một tiếng sau, cô đặt di động xuống, mệt mỏi thở dài một hơi. Cô cảm thấy mình đã quá nôn nóng rồi, cần phải thả lỏng một chút, đổi mạch suy nghĩ một chút, vì vậy cô đứng dậy, thong thả đi lại trong phòng làm việc một chút mới ý thức được bây giờ mình là Phan Đại Vĩ, bất cứ quyết định nào của Phan Đại Vĩ cũng chính là thánh chỉ đối với ba mẹ chồng!

"Đàn dương cầm! Mình phải tìm lại cây đàn dương cầm!" Cô dùng sức vỗ đầu mình, sau đó gọi điện cho mẹ chồng, hỏi bà rốt cuộc đã bán đi đâu rồi.

Ban đầu mẹ chồng còn ấp úng không chịu nói, bị Khúc Nhàn Phân rống vài câu mới bất đắc dĩ nói: "Mẹ cũng không biết, cây đàn kia thật ra là do Khai Khai gọi người tới kéo đi."

"Mẹ nói cái gì?" Khúc Nhàn Phân suýt chút nữa đã không tin được vào tai mình.

"Cây đàn đó là Khai Khai bảo người mang đi bán, nó đụng hư xe của người ta, không có tiền đền."

"Không có tiền sao mẹ không đưa tiền cho nó? Sao lại bán cây đàn của tôi... đàn của Khúc Nhàn Phân?"

"Dựa vào cái gì mẹ phải đưa tiền? Mẹ cảm thấy Khai Khai làm rất đúng, rất có đầu óc buôn bán, nhỏ như vậy đã biết kiếm lời từ thứ rác rưởi kia, đúng là giống con như đúc! Nó chính là chân truyền của con!" Lời khen ngợi của mẹ chồng làm Khúc Nhàn Phân lặng im. Cơn giận của cô cũng không biết nên làm sao phát tác, bởi vì người bán đi chiếc đàn cô yêu quý nhất lại chính là đứa con trai mà cô quan tâm nhất. Di vật của bà ngoại đối với nó chỉ là một thứ rác rưởi thôi sao? Vậy còn mẹ của nó thì sao?

Vào giờ phút này, Khúc Nhàn Phân đột nhiên cảm thấy mệt chết đi, mệt đến mức sắp đứng không nổi. Cô giãy giụa thật lâu mới gọi điện cho con trai, đầu bên kia truyền tới âm thanh lanh lợi của con trai: "Ba ba, gọi con có việc gì không?"

"Con bán cây đàn dương cầm của mẹ đi đâu rồi?" Khúc Nhàn Phân khàn khàn hỏi.

"Ba, ngài biết rồi sao?" Phan Khai không hề lo lắng chút nào, bởi vì nó biết ba sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tính toán với mình: "Con bán tới tiệm đàn rồi."

"Bán được bao nhiêu tiền?" Khúc Nhàn Phân cắn chặt răng.

"Cây đàn đó nát quá rồi, lại không phải hàng hiệu, chỉ bán được có hơn hai chục ngàn NDT. Mà con nói luôn, tiền đó con bồi thường cho bạn học rồi, không còn đồng nào!"

Khúc Nhàn Phân đã lười nghe con trai nói chuyện, cô chờ không kịp cầm lấy chìa khóa xe, xông ra ngoài, ở trong thành phố chạy hơn một tiếng mới tìm được tiệm đàn kia, đồng thời phải tốn gấp đôi số tiền mua lại. Nó được lau chùi trong ngoài một lần, cũng được bảo dưỡng cùng chỉnh sửa, thoạt nhìn giống như mới.

Khúc Nhàn Phân nhìn tới ngây người, ký ức tốt đẹp không ngừng đảo quanh trong đầu cô, làm hốc mắt cô ướt át. Nhân viên cửa hàng hỏi cô giao đàn tới đâu, ngoại trừ Phan gia, cô lại không nghĩ ra nơi nào khác. Cô biết nơi đó không an toàn nhưng chính bản thân cô lại đơn độc không có chỗ nào để dung thân. Sao cô chưa từng nghĩ tới chuyện này chứ? Thẳng tới lúc này cô mới phát hiện kỳ thực mình còn rất nhiều thứ tốt cần giữ bí mật.

"Trước tiên đưa tới khu chung cư Nguyệt Lượng Loan đi." Rơi vào đường cùng, Khúc Nhàn Phân chỉ có thể đưa đàn trở về.

Nhân viên mang đàn tới xong liền rời đi, không thấy ba mẹ chồng ở phòng khách, Khúc Nhàn Phân liền đi vào phòng khách xem thân thể mình, lúc mở cửa ra thì nhìn thấy ba chồng cuống quít từ trên giường bò dậy, kéo cao quần lót, mà thân thể của cô tuy vẫn còn nằm đó nhưng nút quần áo đã bị mở ra hết...

"Ông đang làm gì thế hả?" Khúc Nhàn Phân cố nén choáng váng đi tới bên giường, run run kiểm tra thân thể của mình. Chỉ có áo bị cởi nút, áo lót quần lót vẫn còn mặc trên người, ba chồng vẫn chưa thực hiện được âm mưu. Nhưng đó là vì cô đột nhiên quay trở về nhà mà thôi, nếu cô không về thì sao?

Khúc Nhàn Phân không khỏi nhớ tới ánh mắt quái dị của ba chồng nhìn mình khi trong nhà không có ai, rốt cuộc hiểu được gì đó! Cô vừa bước ra khỏi tháp ngà voi liền tiến vào phần mộ hôn nhân, vì thế cô không nhận thức được sự tàn khốc của xã hội cùng bộ mặt ghê tởm của nhân tính, cuộc sống mà cô tự cho là địa ngục chẳng là gì so với những con người đau khổ giãy giụa vì cuộc sống ở ngoài xã hội.

Kỳ thực cô vẫn chưa trưởng thành, xét về mặt tâm lý, cô vẫn chỉ là một đứa bé vẫn chưa thể độc lập, chỉ có thể dựa vào ký ức tuổi thơ hạnh phúc để sống. Nhưng bây giờ, thế giới của đứa bé này đang nhanh chóng đổ nát, đồng thời bị hiện thực xấu xí xây dựng thành một dáng vẻ khác.

Cô không chút nghĩ ngợi đấm tới một quyền, khàn giọng rống giận: "Vừa nãy ông đã làm gì hả? Ông muốn cưỡng hiếp cô ta sao? Cưỡng hiếp con dâu mình?"

"Đã xảy ra chuyện gì?" Mẹ chồng nghe thấy âm thanh vội vàng chạy vào thì phát hiện chồng mình bị con trai đánh ngã xuống đất, mà con dâu thì quần áo xốc xếch nắm trên giường, nhất thời hét lên kinh hãi.

"Con hồ ly tinh này! Mày đứng lên cho tao, tao phải xé mày ra!" Mẹ chồng giống như mãnh hổ xông tới đánh người phụ nữ ở trên giường.

Khúc Nhàn Phân một cước đá bay bà ta, túm tóc bà ta gầm lên: "Bà đánh cô ta làm cái gì? Cô ta vẫn đang hôn mê, có thể dụ dỗ ai? Xem chồng bà đi, xem dây quần vẫn chưa buộc của ông ta đi, là chính bản thân ông ta cởi ra, không ai ép buộc ông ta cả! Ngay cả con dâu mà cũng muốn làm nhục, ông ta chính là một tên súc sinh!"

Khúc Nhàn Phân bị lửa giận làm mê muội đầu óc, không ngừng đấm đá cha mẹ chồng, này phải cám ơn thân thể cường tráng của Phan Đại Vĩ, cũng phải cám ơn chuyện lạ lùng phát sinh trên người cô hôm nay. Thế giới đáng sợ của người trưởng thành đã dạy Khúc Nhàn Phân cái gì là không kiêng kỵ, khái niệm phản kháng giống như một ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt lý trí của cô!

"Nhà họ Phan mấy người đều là một đám súc sinh! Súc sinh súc sinh súc sinh!" Cô hung hăng đá cha mẹ chồng mình, bên tai căn bản không nghe thấy lời kêu khóc cùng cầu xin tha thứ của bọn họ. Cô đã điên rồi, bị bảo lực lạnh, bạo lực nóng suốt mấy chục năm qua bức điên rồi, bị con trai phản bội cùng khinh thường bức điên rồi, cũng bị hiện thực tàn khốc bức điên rồi.

Nhưng cô điên rất sảng khoái, vì thế đánh cha mẹ chồng xong, cô ngồi trên sô pha cười ha hả. Cô nhớ lại lời của Phạn tiên sinh--- thoát khỏi góc nhìn của cô bây giờ, đứng ở lập trường của người khác cẩn thận dò xét của cô bây giờ, có lẽ cô sẽ tìm được một đáp án hoàn toàn khác biệt.

Đây chính là đáp án mà cô tìm được, cuộc sống tầm thường không đáng giá một đồng, nhưng kỳ thực cuộc sống của cô cũng không thống khổ như cô nghĩ, cũng hoàn toàn không tuyệt vọng đến mức không chết thì không được.

"Đại Vĩ, Đại Vĩ à, có phải con bị cái gì kích thích không?" Mẹ chồng bị đánh choáng váng, núp ở sau cửa run run hỏi, cha chồng ngay cả mặt cũng không dám lộ ra.

Khúc Nhàn Phân căn bản không để ý tới bọn họ, lại gọi điện thoại cho con trai: "Khai Khai, ta muốn chuyển hết tài sản cho mẹ con, con có đồng ý đi cùng bà ấy không?" Đáp án cuối cùng mà cô muốn tìm kiếm có lẽ đang ở trên người con trai.

"Ba điên rồi sao? Nếu bà ta mang tiền của ba đi tái giá thì không phải Phan gia chúng ta mất hết rồi à? Cái rắm gì bà ta cũng không biết, ba chuyển cho bà ta làm gì chứ, còn không bằng chuyển cho con!" Phan Khai lập tức xù lông, đau khổ khuyên nhủ: "Hai người chỉ có một đứa con trai là con thôi, dứt khoát chuyển hết tài sản cho con đi, như vậy là đảm bảo nhất. Sau này hai người yêu ai qua lại với ai cũng được, con không quan tâm."

Khúc Nhàn Phân thấp giọng bật cười, vẻ mặt đầy đau thương: "Khai Khai, sao con lại không thích mẹ như vậy?"

"Bà ta xấu xí, không biết ăn mặc đẹp, còn không cho con chơi game, bình thường xin chút tiền tiêu vặt cũng không chịu cho, còn càm ràm dong dài, thực đáng ghét. Vẫn là ba tốt với con nhất, con muốn gì ba cũng mua hết." Phan Khai theo thói quen mở hình thức vuốt mông ngựa, một mặt hạ thấp mẹ mình một mặt đề cao cha mình, bởi vì ngày thường nó nói như vậy, cha sẽ rất cao hứng.

Khúc Nhàn Phân giãy giụa nói: "Mẹ con không muốn con chơi game chỉ vì muốn tốt cho con, sau này con cần phải thi đại học."

"Ba, hôm nay ngài rốt cuộc bị làm sao vậy? Giọng điệu giống hệt như bà già kia vậy á! Không phải ba đã sớm nói sẽ đưa con ra nước ngoài du học hả? Lẽ nào ba thay đổi? Ba, ngài không thể như vậy..."

Phần còn lại Khúc Nhàn Phân đã không còn muốn nghe nữa, cô cúp cuộc điện thoại vẫn còn đang ong ong không ngừng kia, đi ra ngoài cửa. Ba mẹ chồng ở phía sau hô to: "Đại Vĩ, vừa nãy con nói con muốn chuyển tài sản cho Khúc Nhàn Phân sao? Con đang nói đùa đúng không? Ta nói cho con biết, nếu con dám làm vậy, ta sẽ treo cổ chết cho con xem!"

Đáp lại bọn họ, ngoại trừ gió lạnh trong hành lang thì chỉ còn bóng lưng không quay đầu lại của Khúc Nhàn Phân.

Phạn tiên sinh nói cô chỉ có một ngày thời gian, mà bây giờ đã hơn một giờ trưa rồi, chuyện thay đổi nội dung ly dị vẫn không tiến triển được chút nào. Đổi một thân thể không có nghĩa là đổi một cái đầu khác, cô vẫn là cô, vẫn là bà nội trợ ngu ngốc vụng về Khúc Nhàn Phân, chuyện gì cũng làm không xong, pháp luật thường thức cũng không biết, thậm chí ngay cả Nhược Vũ là ai cũng tìm không ra.

"Lý Lam, thật ra tôi là Khúc Nhàn Phân, cô có cách nào có thể lấy được tất cả tiền của Phan Đại Vĩ không? Tôi chuẩn bị ly hôn, tôi cần tiền." Cuối cùng, người duy nhất mà cô có thể cầu xin giúp đỡ lại chính là người mà cô vẫn luôn xem là kẻ thù.

Lý Lam ngạc nhiên nhìn Khúc Nhàn Phân, ánh mắt lưu chuyển nhiều lần mới hỏi: "Cô làm sao chứng minh được mình?"

Cô ta tin, cô ta thật sự tin tưởng! Khúc Nhàn Phân đột nhiên quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt.

[end 121]

[122] Linh Môi - Tự Lập Mới Chính Là Đáp Án

*****

Khúc Nhàn Phân căn bản không quen Lý Lam, cô lấy cái gì để chứng minh chính mình? Vấn đề này thật sự làm khó Khúc Nhàn Phân, Lý Lam chậm rãi nói: "Lần đầu tiên tôi liên lạc với cô, tôi đã gửi hình gì cho cô?"

Lần đầu tiên liên lạc với mình sao? Khúc Nhàn Phân lập tức nhớ lại những tin nhắn độc ác không ngừng gửi tới cho mình vào đêm khuya thanh vắng, lập tức phản ứng: "Là ảnh chụp chung của cô và Khai Khai! Cô nói mình là chủ nhiệm lớp của thằng bé, muốn thêm bạn wechat với tôi!"

"Tôi ngả bài với cô lúc nào?"

"Sau khi thêm bạn wechat cô liền trở mặt, vẫn luôn mắng chửi người!"

"Bình thường tôi gọi cô là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat