[127.128.129] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[127] Linh Môi - Gia Trưởng Cố Chấp


*****

Sau khi rời khỏi Cục cảnh sát, Tống Duệ vừa lái xe vừa hỏi: "Cô bé kia xảy ra chuyện gì?" Anh không nói tới chuyện dẫn Hứa Nghệ Dương tới bệnh viện kiểm tra, chỉ chỉ ngón tay sang bảng hiệu ven đường nói: "Em nhìn kỹ, thấy tiệm thuốc thì bảo tôi dừng lại, tôi mua chút thạch cao với băng vải."

"Mua thạch cao để làm gì?" Phạn Già La lộ ra biểu tình nghi hoặc.

"Để băng bột tay trái Hứa Nghệ Dương. Vừa rồi cảnh sát đã phái người tới trường hỏi thăm giáo viên, bên trường học chắc chắn đã biết chuyện cậu bé bị té ngã gãy tay, nếu ngày mai đi học không thấy cậu bé băng bột, lại còn khỏi hẳn, em đoán xem bọn họ sẽ nghĩ thế nào?" Nói tới đây, Tống Duệ nhịn không được phì cười. Ở một phương diện khác, thanh niên thật sự quá ngốc, nhưng cái ngốc này xuất phát vì cá tính chứ không phải chỉ số IQ. Cậu không thích nói dối, nên cũng không hiểu làm thế nào lừa dối người khác.

Chuyện có thể nói cậu sẽ nói, chuyện có thể làm cậu cũng sẽ làm, khi không thể nói lại không thể làm, cậu sẽ giữ im lặng, không hề tìm cớ. Vì thế người mới quen biết cậu sẽ rất dễ có hiểu lầm.

"Hiểu rồi, vẫn là Tống tiến sĩ suy nghĩ chu đáo!" Phạn Già La hiểu ra, sau đó xoa xoa đầu đứa nhỏ trong lòng mình, áy náy nói: "Xin lỗi." Tiếng xin lỗi này là vì cậu đã sơ sẩy, cũng vì cậu đã không thể làm tròn lời hứa. Đã sớm quyết định phải bảo vệ đứa bé này, kết quả lại để...

Còn nhiều lời nữa nhưng Phạn Già La không biết nên nói thế nào, vì thế cậu áp trán mình lên trán đứa nhỏ, để bé tự cảm nhận. Hứa Nghệ Dương chầm chậm nhắm hai mắt lại, cẩn thận bước vào thế giới nội tâm của anh trai, đang không biết nên làm thế nào thì đã bị sự ôn nhu của Phạn Già La vây lấy, sau đó chìm vào thần niệm bao la như biển lớn. Thần niệm này mang theo khí tức của anh trai, nó nhẹ nhàng nâng bé lên cao, để bé rong chơi trong ngân hà rực rỡ.

Vì vậy chỉ một chốc lát, đứa bé vốn nhíu mày liền cười ha hả. Bé biết hôm nay mình lại bị người ta giết chết một lần nữa, phần lĩnh ngộ tới chậm này đương nhiên làm bé sợ hãi. Nhưng bây giờ, khi chìm đắm trong thần niệm của anh trai, cảm thụ được cảm giác ấm áp cùng an toàn có một không hai này, bé cảm thấy mình có chết thêm lần nữa cũng được.

"Cảm thấy đỡ hơn chút nào không?" Phạn Già La vỗ vỗ đầu đứa nhỏ hỏi.

"Dạ." Hứa Nghệ Dương vui sướng gật đầu, ánh mắt sáng long lanh.

"Vậy ngủ một giấc đi, tỉnh dậy thì vết thương cũng sẽ tốt." Phạn Già La ôn nhu dỗ dành.

"Dạ..." Âm thanh của Hứa Nghệ Dương nhanh chóng trở nên mỏi mệt, không qua bao lâu đã ngủ say.

Tống Duệ chỉ chỉ đầu đứa nhỏ, khẳng định nói: "Hai người vừa trao đổi ý niệm à?"

"Xem là vậy đi." Phạn Già La không ngờ ngay cả chuyện này mà anh cũng đoán được, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Tống Duệ nhìn chằm chằm trán thanh niên một hồi, giả vờ lơ đãng nói: "Phải là người cực kỳ tín nhiệm mới có thể làm như vậy à?"

"Đương nhiên, nếu không đủ tín nhiệm thì làm vậy chính là tự sát."

"Vậy em nói xem, chúng ta có thể trao đổi ý niệm không?" Tống Duệ vừa gõ nhịp vô lăng vừa cân nhắc dùng từ: "Ý của tôi là, không phải hiện giờ, mà là sau này, sau khi chúng ta phát triển đủ tình hữu nghị cùng tín nhiệm."

Anh nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Chúng ta có thể coi là bằng hữu đúng không?"

"Đương nhiên." Phạn Già La vốn còn do dự, khi nghe thấy vấn đề sau đó lập tức đưa ra câu trả lời khẳng định.

Tống Duệ mím chặt môi, bí ẩn mỉm cười. Tuy rất muốn thể nghiệm cảm giác trao đổi ý niệm với thanh niên, nhưng anh cũng biết yêu cầu này thật sự quá mạo muội. Xác suất bị thanh niên từ chối, thậm chí sinh ra mâu thuẫn là trăm phần trăm, nhưng nếu anh nhanh chóng đưa ra một thỉnh cầu khác, không cần tính cũng biết xác suất thanh niên đồng ý sẽ là tám mươi, chín mươi phần trăm. Đây là cách sử dụng hiệu quả hiệu ứng nóng và lạnh để kéo gần khoảng cách.

Trước đó, Tống Duệ chưa từng nghĩ tới mình lại vì kết giao bằng hữu mà hao tâm tổn trí đến như vậy, anh vốn vẫn luôn coi thường tất cả mọi người. Nhưng không thể không thừa nhận, thanh niên khẳng định quan hệ bằng hữu giữa hai người làm anh cảm thấy thật sung sướng.

Anh theo bản năng chỉnh lại cà vạt, lúc này mới phát hiện cà vạt sớm đã bị mình cởi ra cột tay Hứa Nghệ Dương, càng thần kỳ hơn là khi chạm vào đứa bé này, anh không hề cảm thấy ghê tởm.

Mấy chữ 'yêu ai yêu cả đường đi lối về' đột nhiên xuất hiện trong đầu...

"Ở khúc quanh phía trước có hiệu thuốc." Phạn Già La cắt đứt tâm tư của Tống tiến sĩ.

"Em và đứa nhỏ ngồi trên xe chờ đi, tôi sẽ ra ngay." Tống Duệ ôn hòa căn dặn, mười phút sau anh cầm theo một bao dược phẩm trở về.

"Cho nên, tình huống hôm nay là sao?" Anh một lần nữa đưa ra nghi vấn.

Phạn Già La xác nhận Hứa Nghệ Dương đã ngủ say mới chầm chậm nói: "Anh còn nhớ thứ tôi đã lấy ra khỏi người tên trộm kia không? Đó là một loại năng lượng, sau khi dùng phương thức nào đó tiến vào trong cơ thể con người nó sẽ ẩn đi, chờ đợi cơ hội thức tỉnh. Nếu vẫn không thức tỉnh, nó sẽ thoát ra sau khi ký chủ chết đi, tiến vào thân thể ký chủ tiếp theo; nếu thức tỉnh thì chúng nó sẽ trở thành một bộ phận của ký chủ, đồng thời sẽ hóa suy nghĩ nội tâm ký chủ thành hiện thực. Thứ mà chúng nó thức tỉnh chính là dục niệm của ký chủ, dục niệm cực kỳ mãnh liệt, cũng có thể nói đó nguyện vọng của ký chủ. Khi lòng khao khát của ký chủ đạt tới điểm giới hạn mới có thể kích hoạt loại năng lượng này, tiếp đó biến nguyện vọng thành sự thật."

Phạn Già La liếc nhìn Tống Duệ, thấy anh tiếp thu được mới nói tiếp: "Giống như tên trộm kia, nguyện vọng của hắn là trộm tiền nên mới mọc ra một đôi tay."

"Tôi hiểu, vậy nguyện vọng của Tiêu Ngôn Linh là gì?" Tống Duệ khá hứng thú hỏi.

"Đại khái là..." Phạn Già La lộ ra biểu tình một lời khó nói hết: "Làm công chúa của toàn vũ trụ."

Tống Duệ nhướng mày, sau đó lập tức hiểu ra: "Vậy thì khá phiền, công chúa đều là cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn, không thể bị trách mắng, không thể làm trái ý, thậm chí cũng không thể không chú ý. Một khi công chúa cảm thấy mình chịu ủy khuất sẽ không chút kiêng kỵ phát tiết bất mãn cùng phẫn nộ trong lòng. Nếu như nguyện vọng của cô bé thật sự là vậy thì sức mạnh của cô bé rất mạnh mẽ, ngay từ lúc ban đầu là làm người xung quanh phải đảo quanh mình, đầu tiên là cha mẹ, họ hàng thân thích, tiếp đó là bạn bè, cuối cùng cô bé sẽ làm cả thế giới phải vây quanh mình. Nếu sức mạnh đến từ dục vọng, như vậy theo cô bé lớn lên, loại dục vọng này chỉ ngày càng mãnh liệt hơn chứ không phải yếu đi, ham muốn là một thứ có thể bành trướng vô hạn, đến khi đó cô bé sẽ từ công chúa trở thành nữ vương. Đến khi đó thật sự sẽ không xong, không, không cần chờ đến khi đó, hiện giờ đã rất không xong rồi, sự tà ác ngây thơ của đứa nhỏ đáng sợ hơn người trưởng thành ngàn vạn lần."

Phạn Già La vuốt cằm nói: "Tống tiến sĩ, anh phân tích rất đúng. Hiện giờ cô bé đó đã bắt đầu giết người rồi." Tay cậu nhẹ nhàng đặt lên cổ Hứa Nghệ Dương, trong mắt là một mảnh lạnh lẽo.

"Vậy em định làm thế nào? Em đã tấn công cô bé một lần rồi, hơn nữa còn bị bắt lên Cục cảnh sát, muốn tiếp cận lần nữa chỉ sợ không dễ."

"Hi vọng cha mẹ cô bé chủ động đưa cô bé tới tìm tôi, nếu chậm thì chỉ sợ ngay cả tôi cũng không đối phó được." Phạn Già La nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài.

Tống Duệ lắc đầu, không nói lời nào. Anh biết, nếu năng lực của đứa bé kia thật sự có thể chủ đạo tất cả mọi thứ ở bên người, cha mẹ tuyệt đối sẽ không giao cô bé cho ai khác, bởi vì bọn họ cũng có dục vọng. Nhưng chuyện này đối với anh không quan trọng, quan trọng là hôm nay anh rốt cuộc đã tìm được lý do quang minh chính đại tới thăm nhà thanh niên, nhìn lén không gian riêng tư của người này, đây mới chính là chuyện quan trọng đối với anh.

Tình hữu nghị muôn năm...

Nửa tiếng sau, Tống Duệ theo đuôi thanh niên leo lên tầng mười tám, thở cũng không thở gấp, chân cũng không mỏi, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Không mời tôi vào à?"

"Không được." Phạn Già La theo thói quen cự tuyệt bất cứ ai tới gần.

"Vậy em biết bó bột thạch cao không?" Tống Duệ giơ bịch dược phẩm trong tay.

Phạn Già La: ...

"Tôi biết. Yên tâm đi, tôi có bằng bác sĩ, cam đoan rất chuyên nghiệp." Tống Duệ nghiêm trang nói.

"Mời vào." Phạn Già La rốt cuộc từ bỏ giãy giụa, đẩy cánh cửa chống trộm vừa dày vừa nặng.

Một làn khí cực kỳ rét lạnh đập vào mặt, hai con ngươi đặt trên ban công lập tức nhìn về phía người tới thăm, sau đó phóng ra nguyền rủa. Nhưng hết thảy không hề làm Tống Duệ lộ ra biểu tình khác thường, đầu tiên anh tiến tới chỗ ban công, mỉm cười nhìn con ếch kia, sau đó đi vào phòng bếp không hề có đồ đạc gì, nhìn quanh một vòng mới hỏi: "Có ấm nấu nước không, tôi cần rất nhiều nước nóng để làm mềm thạch cao, còn cần một cái chậu, một cây kéo."

Phạn Già La lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt cục xúc mất tự nhiên: "Không có, chưa từng có."

Tống Duệ nhìn cậu, yên lặng thở dài một hơi, cũng không tỏ ra nghi hoặc với căn nhà không hề có xíu khí tức người sống nào, cũng không truy hỏi nguyên nhân. Cho dù Phạn Già La thế nào anh cũng có thể tiếp thu, tốt, xấu, thiện, ác, thậm chí là không phải nhân loại... cũng không sao cả, chỉ cần cậu chính là cậu, tất cả đều không đáng kể.

Tống Duệ giơ giơ chìa khóa xe, cười khẽ nói: "Đi thôi, chúng ta dẫn đứa nhỏ đi siêu thị."

Mới vừa tỉnh ngủ dậy, Hứa Nghệ Dương vẫn còn chút ngái ngủ lập tức chạy tới huyền quan đổi giày. Hiển nhiên bé rất hứng thú với hoạt động này, nhưng Phạn Già La lại xách bé quay trở lại, lột quần áo bỏ vào bồn tắm, sau đó cũng bỏ hai con ngươi đang đảo tròn vào trong, trầm giọng nói: "Ngoan ngoãn nằm chữa thương, một tiếng sau anh sẽ về, thương lành thì nhớ phải làm bài tập, anh sẽ kiểm tra."

"Em nghiêm khắc với cậu nhóc thế?" Tống Duệ cười khẽ. Căn nhà này không hề lạnh lẽo tịch mịch, ngược lại, bầu không khí đầy màu sắc rực rỡ đang dao động trước mặt anh.

"Tôi cũng vì tốt cho nó." Phạn Già La trả lời hệt như một người cha hi vọng con mình thành tài.

Tống Duệ lại cười khẽ, cảm thấy chuyến đi này thật sự không uổng phí. Rời khỏi trường hợp nghiêm túc, anh lại được nhìn thấy một Phạn Già La khác, lại càng chân thực hơn, càng đáng yêu hơn.

...

Một tiếng sau, Tống Duệ rời đi, lưu lại một chậu nước ấm, một ấm nấu nước bằng điện, một cây kéo, một bịch đầy băng vải cùng mấy bịch khăn khử trùng. Căn nhà vốn trống rỗng bị biến thành hỏng bét, nhưng Phạn Già La lại vừa quét tước dọn dẹp vừa nhếch môi mỉm cười.

Nhìn chiếc cà vạt bị Tống tiến sĩ tùy ý ném dưới đất, cậu khom lưng nhặt lên, bỏ vào trong chậu, rù rì nói: "Ngày mai phải tới siêu thị mua bột giặt."

"Anh, em cũng đi!" Hứa Nghệ Dương ngồi bên bàn trà ngoài ban công làm bài tập lập tức hô lớn. Hôm nay bị kích thích không nhỏ đã làm bé nói chuyện lưu loát hơn hẳn.

"Rồi, em còn muốn mua gì thì cứ mua, căn nhà này cũng quá trống trải, khách tới ngay cả ghế cũng không có, sẵn tiện chúng ta mua mấy cái ghế, không không không, mua sô pha đi, cái loại mà rất nhẹ ấy, tên gì nhỉ..." Phạn Già La lấy điện thoại ra tìm hiểu một chút, hiểu ra: "À, ghế sô pha lười."

Cậu hoàn toàn không nhận ra, điểm dừng chân tạm thời vốn trống rỗng này đã được mình bố trí ngày càng giống một căn nhà thật sự.

Hứa Nghệ Dương lớn tiếng dạ một tiếng, vẻ mặt vui sướng.

Giám sát đứa nhỏ làm bài tập xong, Phạn Già La lấy điện thoại ra đăng ngập nhóm gia trưởng, đối chiếu kiểm tra với 'ghi chú bài tập hôm nay' giáo viên gửi hôm nay. Giống như nhớ tới gì đó, cậu nhấn vào danh sách phụ huynh, tìm thử xem có thông tin gia trưởng Tiêu Ngôn Linh hay không, quả nhiên tìm được một thành viên có nickname là Mẹ Tiêu Ngôn Linh, cậu liền gửi tin cho đối phương: [Hai người nên nhanh chóng ngăn cản đứa bé lại.]

Ôn Quế Vân không trả lời, người trong group lại không ngừng @Phạn Già La, thái độ kích động: [Tôi nghe nói Phạn tiên sinh vì ác ý công kích Tiêu Ngôn Linh nên đã bị cảnh sát bắt đúng không?]

[Đúng rồi, tôi có đoạn camera giám sát, để tôi up cho mọi người xem.] Một vị gia trưởng thần thông quảng đại up đoạn video Phạn Già La xốc cô bé lên, đồng thời đặt tay lên đầu cô bé, chỉ xem qua hình ảnh đơn thuần thì tình cảnh thật sự rất đáng sợ.

[Trời ơi! Sao hắn lại có thể đối xử với một đứa bé như vậy?]

[Nghe nói bởi vì Hứa Nghệ Dương nhà cậu ta bị ngã cầu thang gãy tay nhưng lại nói dối là do Tiêu Ngôn Linh đẩy, cậu ta liền chạy tới tìm cô bé báo thù. Nếu mẹ Tiêu Ngôn Linh không chạy tới kịp, có trời mới biết cậu ta định làm gì!]

[Đúng rồi, tôi cũng nghe giáo viên nói vậy, đều là vì Hứa Nghệ Dương nói dối, nhưng bản thân Phạn Già La cũng có vấn đề, dù thế nào đi nữa hắn cũng không nên công kích một đứa bé!]

[@giáo viên chủ nhiệm, trong lớp có đứa nhỏ quen thói nói dối cùng gia trưởng có tâm lý biến thái như vậy, bên trường học có nói gì không? Chúng tôi tuyệt đối không đồng ý để người như vậy học trong lớp hai năm bốn! Hứa Nghệ Dương phải chuyển đi!]

[Đúng! Hứa Nghệ Dương phải chuyển đi!]

[@Anh trai Hứa Nghệ Dương, nếu cậu nhìn thấy lời chúng tôi thì tỏ thái độ đi!]

[Các vị gia trưởng xin hãy bình tĩnh, tôi sẽ nói chuyện riêng với Phạn tiên sinh, sau đó sẽ công bố quyết định của chúng tôi vào group, xin các vị kiên nhẫn chờ đợi.] Giáo viên chủ nhiệm vội vàng ra mặt hòa giải mâu thuẫn, nhưng Phạn Già La lại không để tâm tới lời bàn của họ, cậu chỉ gửi tin riêng cho mẹ Tiêu Ngôn Linh: [Cô biết con gái mình đã ngày càng nguy hiểm hơn đúng không? Mới đầu là giết chết chó thú cưng, sau đó là bạn học tiểu học, vậy kế tiếp thì sao? Hai người biết lý do cô bé công kích Hứa Nghệ Dương không? Chỉ đơn giản vì Hứa Nghệ Dương không thích cô bé, không muốn chơi cùng cô bé. Con gái của hai người đã lạnh lùng hung ác đến mức này, nếu hai người không muốn cô bé tiếp tục sai nữa thì hãy mang cô bé tới gặp tôi.]

Những lời này tựa hồ kích động Ôn Quế Vân, rốt cuộc cô cũng trả lời: [Phạn tiên sinh, chúng tôi cảm thấy rất có lỗi, nhưng chúng tôi không thể giao con bé cho cậu.]

[Cho nên, hai người dự định mặc kệ không quan tâm tới?]

[Không không không, chúng tôi sẽ giáo dục con bé, nhưng chúng tôi sẽ không giao con bé cho người xa lạ. Không có cha mẹ nào giao con mình cho người xa lạ cả, xin cậu hiểu cho.]

[Hai người không giáo dục tốt cô bé, thế giới của cô bé đã thành hình rồi, hơn nữa đã cố định.]

[Sẽ không, con bé còn nhỏ, con bé sẽ hiểu chuyện.] Này có lẽ chính là vọng tưởng mà tất cả người làm cha làm mẹ đều kiên trì.

Phạn Già La thở dài, thận trọng nói: [Nếu hai người kiên trì giữ cô bé lại bên người nhưng lại không có năng lực trói buộc tính tình cùng hành vi của cô bé, bi kịch sẽ liên tiếp phát sinh. Nghiêm khắc giáo dục mâu thuẫn với thiên tính nhiệt tình yêu tự do của trẻ con, một khi hai người chìu theo ý nguyện cô bé, hai người có lường trước được hậu quả không? Kế tiếp tử vong có lẽ sẽ phát sinh trong nhà các người, sau đó là trường học, cuối cùng lan ra xã hội. Các người có thể gánh chịu được trách nhiệm sao?]

[Phạn tiên sinh, cậu đừng nói chuyện đe dọa tôi, tôi hiểu con gái tôi, con bé sẽ không tổn thương bất kỳ ai, chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, con bé không phải cố ý! Huống chi không phải đứa nhỏ nhà cậu không xảy ra chuyện gì lớn à?]

Lại một câu thoại bênh vực hùng hài tử kinh điển xuất hiện trong cuộc trò chuyện làm Phạn Già La nhíu mày, cậu không chút lưu tình đâm thủng tâm tư đối phương: [Ôn nữ sĩ, cô vì lo lắng cho con mình nên không muốn giao cô bé cho tôi, hay là vì lòng tham của chính cô? Lòng tham bành trướng tới tận cùng thì sẽ bùng nổ, hi vọng cô có thể thừa nhận hậu quả như vậy.]

Cậu lắc đầu thở dài, không khuyên nhủ nữa, bởi vì cậu biết mình có khuyên gì cũng vô dụng, bọn họ sẽ không chịu nghe theo. Sau khi thoát ra khỏi giao diện trò chuyện riêng, cậu có chút phiền lòng phát hiện--- gia trưởng trong group từ tập thể thảo phạt mình cùng Hứa Nghệ Dương đã biến thành nhiệt tình khen ngợi Tiêu Ngôn Linh.

Có một vị gia trưởng không ngừng up hình chụp nghệ thuật khi làm người mẫu của Tiêu Ngôn Linh lên group, giới thiệu: [Đây là hình cô bé bị hại, Tiêu Ngôn Linh, liên tục ba năm được đánh giá là học sinh xuất sắc nhất tỉnh, nghe nói ở trường cũ mỗi lần thi đều xếp hạng nhất, vẽ, khiêu vũ, hát, đánh đàn, tất cả đều giỏi, lấy được rất nhiều giải thưởng!]

[Con gái tôi về nhà cứ không ngừng khen Tiêu Ngôn Linh với tôi, còn nói muốn cùng cô bé học khiêu vũ. Trước đây cho dù tôi khuyên cỡ nào, con bé cũng không chịu đi, nó sợ khổ.]

[Con trai tôi cũng đặc biệt thích Tiêu Ngôn Linh, nói là sau này trưởng thành muốn làm bạn trai cô bé, chọc tôi cười đau cả bụng! Hiện giờ cứ về nhà là thằng bé tự động làm bài tập, nói là Tiêu Ngôn Linh chỉ thích chơi với bạn học có thành tích học tập tốt. Hiện giờ thằng bé tiến bộ dữ lắm!]

[Đứa nhỏ nhà tôi ngồi cùng bàn với Tiêu Ngôn Linh, trước đây chỉ có thành tích khá tốt thôi, lần kiểm tra này lại lọt vào top mười. @Mẹ Tiêu Ngôn Linh, thật sự cám ơn con gái cô, cô bé làm đầu tàu thật sự rất tốt!]

[Cho nên mới nói có chơi cũng phải chọn bạn tốt mà chơi, như vậy mới có được ảnh hưởng tốt, ngàn vạn lần đừng chơi với đứa nhỏ tính tình âm trầm ngay cả nói chuyện cũng không nói như Hứa Nghệ Dương, không biết lúc nào sẽ học tật xấu của nó mất.]

[@Giáo Viên Chủ Nhiệm, đứa nhỏ nhà tôi có thành tích học tập rất kém, học kỳ sau có thể để con bé đổi bàn, ngồi chung với Tiêu Ngôn Linh không?]

[Tôi không đồng ý!] Gia trưởng của đứa nhỏ đang ngồi cùng bàn Tiêu Ngôn Linh lập tức phản đối.

Đứa nhỏ xinh đẹp, đa tài đa nghệ, thành tích học tập tốt như vậy, có gia trưởng nào không thích chứ? Thấy bọn họ tranh nhau tán dương Tiêu Ngôn Linh, đồng thời còn ủng hộ con cái mình tiếp xúc với Tiêu Ngôn Linh, Phạn Già La cực kỳ rầu rĩ suy nghĩ một hồi lâu rồi gửi một tin vào group: [Tiêu Ngôn Linh là nhân vật rất nguy hiểm, tai nạn sẽ luôn vây xung quanh cô bé, nếu không muốn những đứa trẻ khác xảy ra chuyện, xin mọi người hãy để con mình tránh xa cô bé.]

Gia trưởng trong group: ...

Qua một hồi lâu, một người đảm nhiệm vị trí hội trưởng hội phụ huynh nghiêm nghị nói: [Phạn tiên sinh, quay vài chương trình không có nghĩa cậu là nhà ngoại cảm chân chính, xin cậu chú ý lời nói một chút! Ngày mai chúng tôi sẽ đệ trình đơn yêu cầu lên nhà trường, yêu cầu Hứa Nghệ Dương nhà cậu phải chuyển trường! Vì sự khỏe mạnh và an toàn của đám nhỏ, chúng tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho loại người tâm lý biến thái như hai người tồn tại!]

Phạn Già La nhíu mày, đang định giải thích rõ hơn thì lại phát hiện mình đã bị kích ra khỏi group.

Cậu không phải thần, cậu không cứu được tất cả mọi người...

[end 127]

[128] Linh Môi - Ác Đồng

*****

Bị tất cả mọi người vây công cùng xa lánh, Phạn Già La bị đuổi ra khỏi group gia trưởng. Cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, mày nhíu chặt.

Đúng lúc này, tin nhắn nói chuyện riêng của giáo viên chủ nhiệm làm cậu chú ý, thái độ của đối phương rất kém, vừa mở miệng đã oán giận: [Phạn tiên sinh, tôi vẫn luôn nghĩ cậu là người tốt, không ngờ cậu lại dắt đứa nhỏ nhà người khác đi ở ngay trước mặt tôi, còn làm tổn thương cô bé. Bởi vì chuyện này mà tôi suýt chút nữa đã bị trường học sa thải! Lúc ở cổng trường tôi đã nói với cậu, Hứa Nghệ Dương tự mình không cẩn thận nên mới ngã xuống cầu thang, cậu lại không tin tôi, mà tin tưởng lời nói vô căn cứ của một đứa bé. Hành vi nói dối của Hứa Nghệ Dương làm tôi rất kinh ngạc, xem ra giáo dục gia đình thiếu sót đã ảnh hưởng không tốt đến cậu bé, Phạn tiên sinh, cậu phải chú ý tới sự phát triển tâm lý của cậu bé.]

Đôi mắt đen kịt của Phạn Già La đã hoàn toàn không còn chút ánh sáng nào,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat