[130.131.132] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[130] Linh Môi - Ôn Nữ Sĩ, Xin Nén Bi Thương


*****

Sau khi đưa con tới lớp học, Ôn Quế Vân liền gọi điện thoại cho chồng, bên kia không bắt máy, tay cô vẫn không ngừng run rẩy, trái tim cũng vì nảy lên quá kịch liệt nên ẩn ẩn đau. Tuy con gái đã ước nguyện lại là 'ba ba sẽ bình an' nhưng không biết vì sao cô vẫn rất hoảng sợ, muốn chính tai nghe thấy âm thanh ôn nhu của chồng mình mới có thể an tâm.

"Sao vậy vân Vân, có phải con gái lại xảy ra chuyện không?" Chồng cô nhanh chóng bắt máy, giọng nói rất khẩn trương. Từ khi chó cưng Đậu Đậu trong nhà bị nguyền rủa chết đi, ông vẫn luôn sống trong lo lắng và đề phòng. Kỳ thực ông căn bản không muốn đại phú đại quý, thăng chức tăng lương gì cả, ông chỉ muốn cả nhà sống thật vui vẻ hạnh phúc, bình an ở bên nhau là được.

Nghĩ tới chồng mình hiện giờ đang lái xe, không thể phân tâm, Ôn Quế Vân vội vàng an ủi: "Không có không có, anh đừng khẩn trương, Linh Linh tốt lắm, con bé đang ở trong phòng học. Anh lái xe phải cẩn thận một chút biết không? Hay là anh về nhà đi, hôm nay đừng tới công ty!

Dòng xe cộ không ngừng truyền tới tiếng kèn xe che giấu đi sự run rẩy cùng sợ hãi trong giọng nói của vợ, vì thế Tiêu Nhuận Dân không phát hiện gì dị thường, cự tuyệt nói: "Hôm nay anh có hợp đồng lớn, không thể không đi làm, em nói chuyện ngốc nghếch gì vậy, công ty cũng đâu phải do anh mở. Đúng rồi, gặp nhóm gia trưởng kia em nhất định phải giải thích giúp Phạn tiên sinh đấy, cứ nói là hai nhà chúng ta đã hòa giải riêng rồi, Phạn tiên sinh đã xin lỗi, nói mọi người đừng làm khó cậu ấy và Hứa Nghệ Dương nữa. Vân Vân, em phải biết là con gái chúng ta suýt chút nữa đã hại chết đứa nhỏ nhà Phạn tiên sinh, mọi chuyện đều là lỗi của chúng ta!"

Ôn Quế Vân không ngừng vâng vâng vâng, sau khi cúp máy bị Mạc phu nhân kéo xuống khúc quanh tòa nhà dạy học thì không hề nói giúp lời nào cho Phạn Già La cùng Hứa Nghệ Dương. Cô không có khả năng giải vây giúp Phạn Già La, làm vậy chính là đối nghịch với hội phụ huynh, nếu cô dám làm vậy thì sau này con gái sẽ bị bạn bè trong lớp xa lánh.

Đây chính là trường tốt số một số hai Kinh thị, rất nhiều phụ huynh của đứa nhỏ là nhân vật có mặt mũi, nhất là bà Mạc, trong nhà vừa có tiền lại có quyền, là người có tiếng tăm trong xã hội. Mà cô thì chỉ là một nhà giàu mới nổi, làm sao đắc tội nổi bọn họ chứ? Quan hệ nhất định phải làm tốt, phải thuận theo ý bọn họ, huống chi bọn họ cũng chỉ muốn đòi lại công lý cho con gái cô, điểm xuất phát là tốt. Đúng rồi, nếu con gái bị bạn học xa lánh, con bé nhất định sẽ tức giận, một khi con bé tức giận thì sẽ hỏng việc, mình chỉ muốn tốt cho những đứa bé khác mà thôi. Nghĩ như vậy, Ôn Quế Vân liền cảm thấy an tâm.

Sau khi biết chồng mình không xảy ra chuyện, cô có thể ung dung giải quyết những chuyện phiền phức này, tất cả đều lấy quyền lợi của con gái làm chủ, đứa nhỏ nhà người khác có được đi học hay không cô không có cách nào quản, cô cũng không phải thần tiên.

"Tiểu Ôn, cô tới rồi, thừa dịp cô La dẫn bọn nhỏ đi đọc sách, chúng ta bàn cho xong. Cô xem, đây là thư yêu cầu, tất cả phụ huynh đều đã ký rồi, không sót người nào. Tên Phạn Già La kia đầu óc không bình thường, cả ngày cứ nói thần nói đạo. Hắn đắc tội Phạn gia với Trương gia rồi, chúng ta tuyệt đối không thể để đứa nhỏ nhà hắn ở lại trường! Tới đây, cô cũng ký tên đi, ký ở chỗ cao nhất này, cô chính là người bị hại." Mạc phu nhấn kéo tay Ôn Quế Vân đặt vào chỗ trống trên tờ giấy, còn nhét cây viết.

Con ngươi Ôn Quế Vân đảo một vòng hỏi: "Trương gia là nhà nào?"

"Chính là Trương gia Trương Dương ấy!" Mạc phu nhân chỉ chỉ trần nhà, vẻ mặt kiêng kị.

Hô hấp Ôn Quế Vân nghẹn lại, vội vàng ký tên rồi thở dài: "Trước đây vì cứu nước mà Trương lão đã phải táng gia bại sản, công huân lớn lao. Ngay cả nhà bọn họ mà Phạn Già La cũng dám đắc tội sao?"

Mạc phu nhân bĩu môi: "Đứng sau Tô Phong Khê chính là Trương gia, hắn mắng Tô Phong Khê là quái vật, còn không phải đắc tội Trương gia rồi à?"

Ôn Quế Vân lại càng khó hiểu hơn: "Hậu trường của Tô Phong Khê cứng như vậy, sao lại bị phong sát chứ?"

Mạc phu nhân xua tay: "Không phải bị phong sát, là bị bệnh nặng nên đã đi chữa trị rồi. Nhưng ban ngành liên quan quả thực đang tra xét album của cô ta nhưng không nói là không cho phép cô ta không được hoạt động trong giới. Album của cô ta hình như có yếu tố gì đó không tốt cho việc bảo vệ môi trường. Cô cứ chờ đi, Tô Phong Khê rồi sẽ quay lại thôi. Trương Dương nâng cô ta dữ lắm. Phạn Già La nhất định sẽ xúi quẩy!"

Ôn Quế Vân không ngừng gật đầu, lại càng cảm thấy may mắn khi mình không nói lời tốt giúp Phạn Già La. Người khác có chết hay không mắc mớ gì tới cô chứ, cô chỉ cần biết chồng và con gái vẫn tốt là được.

Mạc phu nhân cùng các vị gia trưởng khác kiểm tra lại phần thư yêu cầu, nói như chém đinh chặt sắt: "Lần này không quản Phạn Già La nói gì, cầu xin thế nào, chúng ta phải kiên quyết không cho phép đứa nhỏ nhà cậu ta lưu lại trường này. Bọn họ phải rời đi!"

"Đúng, bọn họ phải đi! Chúng ta nhất định phải tạo áp lực với trường học! Tiểu Ôn à, nếu Phạn Già La đòi công khai xin lỗi cô, cô tuyệt đối không được đồng ý!" Mạc phu nhân đặc biệt căn dặn.

Ôn Quế Vân vội vàng xua tay: "Sao tôi đồng ý được chứ! Không thể nào! Hôm qua ở Cục cảnh sát cậu ta đã không xin lỗi, weibo cũng không xin lỗi, sau đó nghe mọi người nói mới biết cậu ta cũng nói không xin lỗi trong group phụ huynh, hại tôi tức điên lên! Trên đời này sao lại có người như vậy chứ, thật sự quá ngang ngược vô lý!"

Nhóm gia trưởng giống như tìm được tri kỷ, ôm mối thù chung nói: "Này không phải ngang ngược vô lý, rõ ràng là không có giáo dục, không có tố chất! Vẫn là Phạn phu nhân chửi rất đúng, hắn đúng là kẻ không có đạo đức. Hứa Nghệ Dương nhà hắn cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, tính tình âm trầm, suốt cả ngày im im lìm lìm chả nói câu nào, gần đây tốt hơn một chút, đã bắt đầu nói chuyện nhưng lại dính cái tật nói láo!"

"Người nào dạy thì ra chủng đó thôi!"

"Đứa nhỏ kia theo Phạn Già La thì coi như bỏ rồi!"

"Ba tuổi là nhỏ bảy tuổi là lớn, đứa bé kia đã mười tuổi rồi, cả đời cũng sẽ giữ dáng vẻ này, sớm muộn gì cũng phạm tội đi tù thôi!"

"Vẫn là Tiểu Ôn biết dạy con, Linh Linh chẳng những xinh đẹp mà thành tích học tập cũng tốt, còn nhỏ như vậy mà đã cầm kỳ thi họa đều tinh thông, còn có rất nhiều giải thưởng lớn. Tương lai cô bé nhất định rất có tiền đồ!"

Nhóm gia trưởng hào hứng nói chuyện phiếm, chủ đề chỉ có hai: một là trừng trị Phạn Già La cùng Hứa Nghệ Dương; hai là khen ngợi Tiêu Ngôn Linh và đứa nhỏ nhà mình. Bởi vậy người ta mới nói phương pháp gia tăng tình cảm của phụ nữ chính là nói xấu sau lưng người khác, trước đây Ôn Quế Vân vẫn luôn có cảm giác mình không hòa hợp được, mà bây giờ đã thoải mái như cá gặp nước.

Lúc này cô nào nhớ tới lời căn dặn của chồng mình, tâm tình vì được nhóm gia trưởng tán dương mà lâng lâng. Sau khi kết thúc buổi đọc sáng, giáo viên chủ nhiệm quay trở về văn phòng, lúc này nhóm gia trưởng liền cầm đơn tiến lên lầu.

"Tiểu Ôn, cô nhất định phải kiên trì đó, không thể tiếp nhận lời xin lỗi của Phạn Già La!" Mạc phu nhân một lần nữa căn dặn.

"Đúng vậy, cho dù cậu ta mời truyền thông tới, ở trước ống kính xin lỗi một nhà cô cũng không được. Tôi hiểu đám minh tinh như bọn họ lắm, vì chỗ đứng trong giới giải trí, chuyện gì bọn họ cũng dám làm hết. Nếu cậu ta nói xin lỗi thì cũng chỉ là diễn trò cho người khác xem, căn bản không hề thật lòng!" Một vị gia trưởng thận trọng nhắc nhở.

"Mục đích của chúng ta hôm nay chỉ có một, chính là đuổi Phạn Già La cùng Hứa Nghệ Dương, tuyệt đối không thỏa hiệp, tuyệt đối không nhượng bộ!"

"Hiểu rồi, tôi sẽ không nhượng bộ, Hứa Nghệ Dương nhà cậu ta nhất định phải chuyển trường! Linh Linh nhà tôi đang ở trong lớp học sao có chuyện đẩy ngã Hứa Nghệ Dương chứ? Phạn Già La nói là Linh Linh nhà tôi làm thì chính là Linh Linh nhà tôi làm sao? Cậu ta có chứng cớ sao? Môi trên đụng môi dưới đã nói là lỗi của Linh Linh nhà tôi, này là đạo lý gì vậy chứ? Cậu ta tưởng mình là vương pháp sao?" Ôn Quế Vân càng nói lại càng hùng hồn, sau đó thật sự tin rằng mọi chuyện đều là Phạn Già La hãm hại!

Đúng vậy! Cậu ta không có chút chứng cớ nào cả, sao mình có thể tin tưởng lời cậu ta mà trách cứ Linh Linh chứ? Thảo nào Linh Linh lại tức giận như vậy! Tâm tình của Ôn Quế Vân triệt để vững vàng, hình tượng của con gái ở trong lòng cô lại một lần nữa biến thành thiên sứ.

Một đám gia trưởng hung hăng đi vào văn phòng, nhìn thấy hai người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ đang nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm thì lập tức muốn làm khó dễ. Đừng tưởng dáng dấp đẹp thì muốn làm gì là làm, đừng tưởng tùy tiện nói xin lỗi thì xong chuyện, không có cửa đâu!

Nhưng lời nói của giáo viên chủ nhiệm lại làm cơn giận của bọn họ triệt để đóng băng trên mặt: "Mạc phu nhân, Tiêu phu nhân, Lưu phu nhân, Cố phu nhân, các vị đã tới rồi. Mọi người ngồi đi, tôi giúp Phạn tiên sinh xử lý thủ tục thôi học đã."

Các vị phu nhân: "..."

Dốc hết toàn lực lại đấm một cú vào không khí còn khó chịu hơn cả đấm vào bông!

Mạc phu nhân lấy lại bình tĩnh, hồi phục tinh thần nói: "Ai u, cũng hiểu chuyện đấy, tự mình nghỉ học. Sau khi nghỉ học thì đứa nhỏ làm sao? Tính cách nó thiếu hụt, lại không nói chuyện, thôi thì đưa tới trường đặc biệt đi, như vậy tốt cho nó." [ý là trường khuyết tật]

Phạn Già La nhàn nhạt liếc nhìn bà ta một cái, không nói gì, Tống Duệ phụ trách xử lý thủ tục lại cười khẽ nói: "Hôm nay vừa vặn rảnh rỗi, không bằng chúng ta làm luôn thủ tục chuyển trường đi. Đúng là nên tới trường đặc biệt, Khổng Phủ đi, chương trình học bên đó đẩy tiến độ nhanh hơn bên đây, nếu không mau cho đứa nhỏ báo danh thì sẽ không theo kịp mất."

Lúc anh nói chuyện, giáo viên chủ nhiệm đã ký tên vào hồ sơ chuyển trường sang Khổng Phủ, đóng dấu, dòng chữ mạ vàng cùng con dấu đỏ chót kia chọt thẳng vào mắt Mạc phu nhân, cũng nung đỏ gò má bà.

Giáo viên chủ nhiệm đưa lại phần hồ sơ nặng trình trịch này cho Tống Duệ, thái độ cực kỳ cung kính. Tuy trường của bọn họ không kém, được cho là trường tinh anh nổi tiếng Kinh thị, nhưng so với Khổng Phủ thì chỉ có thể xem là loại hai. Người ta chính là trường kết nối trực tiếp với các nguồn giáo dục hàng đầu quốc tế, mỗi khối chỉ tuyển một trăm học sinh, phương thức giáo dục kết hợp tinh túy của phương tây và phương đông, để đứa nhỏ phát huy tính tự chủ cùng sáng tạo của mình, từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông đều là lên thẳng, cuối cùng được tùy ý ghi danh vào các trường danh tiếng quốc tế.

Túy ý 'ghi danh vào các trường danh tiếng quốc tế' không có nghĩa là có hậu trường, là những đứa bé được Khổng Phủ bồi dưỡng có đủ năng lực để tiến vào bất cứ ngôi trường nào mình muốn. Phương pháp giáo dục của người ta rất tiên tiến, khoa học, ưu việt, bạn có thể so sao?

Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu thầm nghĩ, thảo nào Phạn tiên sinh lại cứng như vậy, người ta căn bản không thèm ở lại trường chúng ta, mấy người còn muốn cậu ta nói xin lỗi sao? Nằm mơ đi! Thư yêu cầu cũng đừng có lôi ra, kẻo tự chuốc lấy nhục!

Mạc phu nhân trừng phần hồ sơ chuyển trường kia, ánh mắt phừng lên ngọn lửa nóng rực. Nếu có thể, bà thật muốn nhào qua chiếm lấy phần hồ sơ kia làm của riêng! Lúc con trai tới tuổi đi học bà đã từng tìm hiểu tất cả trường học ở Kinh thị này, mục tiêu số một chính là trường Khổng Phủ. Chi phí bên đó không đắt, một học kỳ chỉ hơn một trăm năm mươi ngàn NDT mà thôi, nhà bọn họ hoàn toàn gánh vác nổi. Nhưng bà không tiến vào được! Không có cửa để đi!

Đưa con vào Khổng Phủ thì chẳng khác nào để chúng trực tiếp tiến vào Harvard, Cambridge, Massachusetts đâu chứ, có vị gia trưởng nào không động tâm? Có vị gia trưởng nào không nóng đầu? Thế nhưng không phải ai cũng có thể vào được Khổng Phủ, cần phải có tiền có quan hệ, nhưng không phải quan hệ lối bình thường, phải là quan hệ thông lên trời!

Nhiều lần bị trường Khổng Phủ chặn lại ngoài cổng, ánh mắt Mạc phu nhân nhìn về phía Phạn Già La có chút biến đổi, lúc này đừng nói tới châm chọc khiêu khích, thậm chí ngay cả nói bà ta cũng không dám nói. Các vị gia trưởng khác cũng nhìn chằm chằm phần hồ sơ chuyển trường kia, lúng túng chìm vào trầm mặc. Nó không chỉ là một phần hồ sơ, nó tượng trưng cho thân phận và địa vị, xem ra bối cảnh của Phạn Già La cứng vượt sức tưởng tượng của bọn họ.

Tống Duệ lật xem từng phần một, xác nhận chữ ký, con dấu đã đầy đủ, lúc này mới mỉm cười nói cám ơn giáo viên chủ nhiệm.

Suốt hành trình Phạn Già La theo đuôi phía sau, không nói câu nào, ngoan ngoãn hệt như một học sinh tiểu học. Cậu có thể hiểu được lòng người nhưng căn bản không biết làm sao ứng phó với mấy thủ tục phức tạp này, không thể xử lý ở một nơi mà phải đi vòng quanh trong trường, tìm người này tìm người kia, còn lại quay lại tìm cái này cái khác, suýt chút nữa đã xoay cậu tới choáng váng.

Cậu thở phào một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Đã xong rồi hả?"

Thấy cậu lộ ra ánh mắt thả lỏng cùng mừng rỡ, Tống Duệ suýt chút nữa đã phì cười.

"Xong hết rồi, ngày mai em cầm phần hồ sơ này đưa Hứa Nghệ Dương tới trường Khổng Phủ báo danh." Tống Duệ biết rõ Phạn Già La rất kháng cự nhưng vẫn nhét sấp hồ sơ này vào lòng ngực đối phương.

Phạn Già La dè dặt hỏi: "Báo danh là chỉ cần đưa Dương Dương tới cổng trường thôi hả?"

Tống Duệ đưa nắm tay tới bên môi, ho khan. Xin lỗi, anh sắp không nhịn nổi rồi.

"Không, em phải dẫn cậu bé tới văn phòng đăng ký, còn phải tới phòng hiệu trưởng gặp hiệu trưởng một chút, tìm hiểu nội quy trong trường, sau đó quay trở lại văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm, làm chút thủ tục cần thiết." Tống Duệ vừa nói vừa đi ra ngoài, làm bộ như không chú ý tới vẻ mặt xoắn xuýt của thanh niên. Thì ra người này cũng biết sợ: sợ phiền phức, sợ trình tự rườm rà, sợ giao lưu phức tạp với người khác vì một chuyện vốn rất đơn giản.

Một, hai, ba... Tống Duệ thầm đếm nhẩm trong lòng.

Lúc đếm đến ba, Phạn Già La chủ động chạy tới nắm lấy tay anh, cầu xin: "Tống tiến sĩ, ngày mai anh có thể cùng tôi tới trường Khổng Phủ một chuyến không? Thật sự đã làm phiền anh rồi, tôi sẽ hảo hảo cám ơn anh."

Tống Duệ nhìn cánh tay trắng nõn mơ hồ lộ ra mấy đường huyết quản màu xanh nhạt, đẹp tới mức giống như tác phẩm nghệ thuật đang nắm lấy tay mình, mím môi mỉm cười: "Đương nhiên là được, rất vui có thể cống hiến sức lực vì em. Không cần cám ơn, giúp đỡ bằng hữu là chuyện nên làm." Huống chi anh đã nhận được phần cám ơn tốt nhất rồi, đó chính là người này chủ động tới gần cùng ỷ lại.

"Đi thôi, về nhà xem Dương Dương." Anh thực tự nhiên vòng tay ôm lấy bả vai thanh niên.

Nhóm gia trưởng chận ở cửa vội vàng nhường đường, một lời xúc phạm cũng không dám nói, Mạc phu nhân chú ý tới ánh mắt Tống Duệ, bà lập tức giấu thư yêu cầu đuổi học ra sau lưng, căn bản không dám lấy ra diễu võ dương oai.

Tới tận lúc này Ôn Quế Vân vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành kéo ống tay áo Mạc phu nhân. Mạc phu nhân quay đầu qua hung ác trừng mắt, ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng trào phúng. Ngay cả trường Khổng Phủ có ý nghĩa thế nào cũng không biết, nhà giàu mới nổi chính là nhà giàu mới nổi, không có chút kiến thức nào!

Giờ phút này, Ôn Quế Vân rõ ràng cảm nhận được mình bị những người này khinh thường, cô hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã không còn tâm trí để suy nghĩ tới chuyện này, bởi vì lúc gặp thoáng qua nhau, Phạn Già La đột nhiên nhìn chằm chằm mặt cô hai giây, khẽ gật đầu nói: "Xin nén bi thương."

Nén bi thương cái gì? Cậu ta đang nói gì vậy? Đầu óc Ôn Quế Vân nổ tung!

[end 130]

[131] Linh Môi - Tai Nạn Xe Cộ

****

Một câu 'xin nén bi thương' của Phạn Già La trực tiếp làm Ôn Quế Vân choáng váng.

Xin nén bi thương có ý là: xin đừng quá đau buồn, tổn hại cơ thể, thường là người ngoài nói với nhà có tang sự. Cái gì là tang sự? Chính là nhà có người chết. Nhà nào có người chết? Nhà mình sao? Nhà mình có ai chết?

Ôn Quế Vân ôm đầu, cảm giác có chút choáng, lời nói của con gái một tiếng trước một lần nữa giống như sấm sét nổ tung bên tai cô--- ba ba, lái xe trên đường nhất định phải cẩn thận nha! Xảy ra tai nạn xe cộ sẽ chết người nha!

Sẽ chết người! Chồng cô sẽ chết!

Kết luận này giống như một con dao, nháy mắt xuyên thủng trái tim Ôn Quế Vân, cô vội vàng đuổi theo, lớn tiếng hô: "Phạn Già La, cậu đứng lại đó, dựa vào cái gì mà cậu nói chồng tôi sẽ chết chứ! Cậu đứng lại đó nói rõ ràng cho tôi!" Cô giống như một người đàn bà chanh chua xông tới, cố kéo quần áo Phạn Già La.

Tống Duệ đưa tay muốn cản lại nhưng Phạn Già La đã làm trước kéo anh ra sau lưng mình, tránh không để anh có tiếp xúc thân thể với người lạ. Thực hiển nhiên, cậu biết Tống tiến sĩ có tính khiết phích nên cố gắng chăm sóc cho cảm nhận của anh.

Tống Duệ sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn, sau đó chỉ nghe thấy thanh niên trầm thấp nói: "Tôi nói cái gì, trong lòng cô hiểu rõ nhất."

"Tôi căn bản không biết cậu nói gì cả, sao chồng tôi lại chết chứ? Mày nguyền rủa ảnh đúng không, tên khốn khiếp này, tao đánh chết mày!" Ôn Quế Vân vung chiếc ví đập lên người thanh niên, nhưng thanh niên che chở Tống Duệ lùi lại hai bước, dễ dàng tránh được công kích mềm nhũn chẳng có bao nhiêu sức lực của cô.

Cậu ta xoay người lại, không quay đầu lại nói: "Chồng cô bị ai hại chết, cô biết rõ nhất. Tôi đã sớm nói rồi, bên người ác đồng sẽ không ngừng phát sinh bi kịch, tử vong sẽ từng chút từng chút diễn ra. Là lòng tham của các người dung túng ác dục của cô bé, làm cô bé từng bước mất đi nhân tính, tất cả những gì phát sinh trong tương lai chính là ác quả từ ác nhân mà các người gieo trồng, ác quả này đương nhiên phải do các người nhận lấy."

Lòng Ôn Quế Vân đã rối như tơ vò, một mặt muốn phủ nhận lấy di động ra quát ầm lên: "Mày nói bậy, mày chỉ đang đe dọa tao thôi, tao sẽ gọi điện thoại cho chồng tao ngay bây giờ, ảnh nhất định vẫn còn sống, mày có chết thì cũng ảnh cũng không chết được đâu!"

Nhưng Phạn Già La căn bản không phản ứng tới Ôn Quế Vân, chỉ đỡ vai Tống tiến sĩ, chầm chậm đi xuống lầu.

Nhóm gia trưởng rời khỏi văn phòng dùng ánh mắt quái dị nhìn Ôn Quế Vân đầu tóc rối bời, sắc mặt điên cuồng, căn bản không rõ vì sao cô ta đột nhiên lại nổi điên. Vừa nãy Phạn Già La đã nói gì? Sao lại làm cô ta thất thố như vậy?

"Hình như là xin nén bi thương." Mạc phu nhân đứng gần Ôn Quế Vân nhất nhỏ giọng nói.

"Chỉ là một câu xin nén bi thương thôi mà, cũng đâu có nói là ai chết, sao cô ta lại tự động chuyển thành chồng mình vậy chứ? Như vậy không phải điềm xấu sao? Phạn Già La chỉ xấu miệng nguyền rủa một câu thôi, căn bản không thể coi là thật. Việc gì Ôn Quế Vân phải làm chính mình trông khùng điên vậy chứ. Ngoài miệng cô ta phủ nhận nhưng tôi thấy rõ ràng cô ta tin là thật!" Lưu phu nhân bĩu môi.

"Qua đó hỏi chút đi." Mạc phu nhân dẫn đầu đi tới.

Ôn Quế Vân không gọi điện được cho chồng mình, bên kia cứ tút tút tút mãi, căn bản không nghe máy, vì thế cô triệt để hoảng hốt, tay cầm điện thoại run lẩy bẩy hệt như cụ già trúng gió. Mạc phu nhân vỗ bả vai Ôn Quế Vân một cái, làm cô ta hoảng sợ tới nghẹn nào gào lên một tiếng, sau đó trốn ra cuối hành lang, không chịu để ý tới ai, chỉ liều mạng gọi điện thoại cho chồng, một cuộc không được liền gọi tiếp cuộc thứ hai, cuộc thứ ba...

Các vị gia trưởng nhìn nhau, ánh mắt phức tạp. Chỉ là một lời nói mang tính trả thù mà thôi, có cần sợ tới như vậy không? Phong cách hành sự của Phạn Già La không phải vẫn luôn như vậy à, thích nói mấy lời tiên đoán thần thần đạo đạo, tin cậu ta mới là đầu óc có chuyện ấy!

"Tiêu phu nhân, cô đừng lo lắng như vậy, không có chuyện gì đâu! Lời của Phạn Già La không đáng tin đâu, cô đừng cho là thật. Giống như con cóc vậy, nó bò lên chân mình, tuy không cắn nhưng lại làm mình chán ghét. Thôi bỏ đi cô ơi, nghe hắn làm gì cho mệt." Các vị gia trưởng chỉ có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat