[133.134.135] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[133] Linh Môi - Lại Đi Lệch


*****

Phạn Già La sớm đã dỗ Hứa Nghệ Dương nằm vào bồn tắm, chờ bé ngủ say mới gọi điện cho Tống Duệ, giọng nói cực kỳ ái ngại: "Alo, Tống tiến sĩ, chào buổi tối."

"Chào buổi tối." Tống Duể ở đầu dây bên kia cười trầm thấp: "Có gì cần tôi hỗ trợ, em cứ nói đi?" Đối với anh mà nói, nhiều lần nhận được điện thoại của thanh niên chính là một chuyện làm người ta cảm thấy vui vẻ.

Phạn Già La lại càng ngại hơn, cậu đi ra ngoài ban công, giảm nhỏ âm lượng nói: "Sáng mai anh có thể giúp tôi đưa Dương Dương đi không, tôi có chút việc."

"Em định đi bắt Tiêu Ngôn Linh đúng không?" Tống Duệ thở dài nói: "Tôi biết em sẽ không mặc kệ cô bé."

"Xung quanh cô bé đều là đứa nhỏ, nếu tôi bỏ mặc thì những đứa bé đó phải làm sao đây? Tống tiến sĩ, có một số chuyện tôi cần phải làm, không thể rũ bỏ trách nhiệm cho người khác."

"Nhưng bắt kẻ xấu là nhiệm vụ của cảnh sát, tiêu diệt thứ kỳ quái này là trách nhiệm của em? Trách nhiệm của em là gì? Cứu vớt thế giới sao?" Tống Duệ truy hỏi: "Em không mệt mỏi sao?"

Phạn Già La né tránh vấn đề của anh, một lần nữa hỏi: "Tống tiến sĩ, anh có thể giúp tôi không?"

Tống Duệ day day mi tâm, bất đắc dĩ nói: "Giúp, đương nhiên là giúp. Ngoại trừ tôi, còn ai có thể giúp em đây?" Đây cũng là một câu nói đầy ám thị tâm lý, nó lưu lại ấn tượng 'chỉ có Tống tiến sĩ đáng giá tín nhiệm nhất' trong lòng thanh niên. Anh nắm giữ tất cả cơ hội trong cuộc sống để tranh thủ hảo cảm với thanh niên, đồng thời từ đó giành được thỏa mãn cùng vui sướng, mà hai loại tâm tình này trước kia anh chỉ có thể tìm kiếm từ dục vọng tội ác cùng hủy diệt.

Phạn Già La quả nhiên ôn nhu cười rộ lên, chân thành nói: "Cám ơn Tống tiến sĩ, bảy giờ sáng mai anh trực tiếp tới nhà tôi đón Dương Dương, bây giờ em ấy đã ngủ rồi, tôi sẽ để lại giấy nhắn, đến khi đó em ấy sẽ ngoan ngoãn đi cùng anh. Hồ sơ chuyển trường tôi để hết trong cặp sách em ấy, không thiếu gì cả, tôi đã kiểm tra rồi. Tống tiến sĩ, hiện giờ tôi cảm thấy thật sự rất may mắn khi dẫn anh về nhà, bên cạnh có một người bằng hữu đáng tin như anh, tôi có thể yên tâm đi làm chuyện khác, Tống tiến sĩ, thật sự rất vui khi quen biết anh."

Tống Duệ xoa xoa khóe miệng đang điên cuồng nhếch lên của mình, đáp lại: "Quen biết em lại càng làm tôi vui hơn. Đi đi, chú ý an toàn, Hứa Nghệ Dương có tôi lo rồi, em đừng lo lắng."

Câu 'chú ý an toàn' kia đã đủ làm Phạn Già La mỉm cười, cậu nhìn bóng đêm êm dịu ngoài cửa sổ, trầm thấp ừ một tiếng.

Phạn Già La men theo từ trường chấn động mãnh liệt đi tới một khu dân cư sang trọng, né tránh bảo vệ, chậm rãi tiến tới gần một tòa biệt thự hai tầng, lẳng lặng đứng cách đó mười mét, không tới gần hơn. Chỉ mới mấy tiếng đồng hồ mà thôi, sức mạnh của Tiêu Ngôn Linh đã gia tăng tới mức độ khủng bố, ý niệm của cô bé đã có thể ngăn cách tạo thành một thế giới nhỏ, vững vàng bảo vệ cô bé ở bên trong.

Cha mẹ chết thảm mang tới kích thích mãnh liệt, nhưng cũng làm cô bé tiến xa hơn trên con đường bị biến dị.

Phạn Già La cố gắng đẩy từ trường của mình dung nhập vào từ trường của Tiêu Ngôn Linh nhưng không làm được, chỉ có thể đứng ở một nơi không gần không xa nhìn chằm chằm một căn phòng vẫn luôn sáng đèn. Hiện giờ muốn giải quyết cô bé tựa hồ đã quá muộn, Phạn Già La lui lại, ẩn vào trong bóng tối, chờ đợi thời cơ.

Lần chờ này kéo dài tới bảy giờ sáng ngày hôm sau, Phạn Già La thẳng tắp đứng ở ven đường, tóc và quần áo bị sương thấm ướt nhẹp, sắc mặt tái nhợt hơn thường ngày, ánh mắt vững vàng tập trung vào căn biệt thự ở phía trước. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Tống Duệ, biểu tình không hề có chút uể oải cùng mệt mỏi nào: "Tống tiến sĩ, bây giờ anh..."

Tống Duệ ngắt lời cậu: "Tôi đã ở nhà em rồi, đang giúp Hứa Nghệ Dương thay quần áo, tôi hỏi cậu bé có cần ăn sáng hay không, cậu bé nói không cần, như vậy không sao chứ? Tôi không chuẩn bị bữa sáng cho cậu bé, nước trong bồn đã xả rồi, tròng mắt cũng đặt trên ban công hong gió." Những lời này hoàn toàn không phải là thăm dò, chỉ đơn thuần là quan tâm mà thôi. Thực tế thì Tống Duệ hiểu quá rõ một lớn một nhỏ này làm thế nào tồn tại. Anh cố gắng để bọn họ biết một điều--- đúng vậy, tôi biết hai người là gì, đồng thời hai người cũng biết tôi, vì chúng ta có chung thế giới nên có thể thả lỏng đề phòng, không chút e ngại kết nối cùng giao lưu với nhau.

Bước đệm này có thể xúc tiến tình cảm hai bên, theo tâm lý học gọi là hiệu ứng danh thiếp. Vì có thể tiến tới gần tâm thanh niên, Tống Duệ đã xuất ra hết vốn liếng.

Phạn Già La quả nhiên không e dè nói: "Không có vấn đề, em ấy không cần ăn gì đâu, anh thả cho Oa Oa hai con côn trùng là được. Tròng mắt rất thích ở trên ban công, cám ơn anh."

"Oa Oa là tên bọn em đặt cho con ếch à?" Tống Duệ bật cười khẽ, âm thanh đặc biệt từ tính.

Tai Phạn Già La run rẩy, giọng nói có chút ngượng ngùng: "Ừm, là tên bọn tôi đặt cho nó. Chai đựng côn trùng treo trên ban công, ở mặt tường bên trái. Lúc mở nắp hồ cá anh chú ý một chút, hiện giờ Oa Oa đã thích ứng được không khí không sạch sẽ, sức sống cũng đầy đủ, cũng rất tinh ranh, nó có thể thừa dịp anh không chú ý vượt ngục đó."

Hai chữ 'vượt ngục' tựa hồ chọt trúng huyệt cười của Tống Duệ, làm giọng nói của anh có chút thích thú: "Phạn Già La, có phải gần đây em đang xem phim truyền hình linh tinh gì không?"

Phạn Già La đưa điện thoại ra xa một chút, gấp gáp nói: "Bên Tiêu Ngôn Linh có động tĩnh rồi, tôi không nói chuyện với anh nữa. Tống tiến sĩ, cám ơn anh, tạm biệt."

Bị thanh niên vội vàng cúp máy, Tống Duệ cũng không có không vui, ngược lại kéo Hứa Nghệ Dương qua, nhỏ giọng hỏi: "Gần đây anh trai em coi phim gì vậy?"

"Xem Vượt Ngục, còn không cho em xem, còn cướp luôn cả máy tính bảng!" Hứa Nghệ Dương lập tức cáo trạng, Tống Duệ che mặt cười khẽ. Người nọ sao lại đáng yêu như vậy chứ?

...

Bên này Tiêu Ngôn Linh quả thực có động tĩnh, cô bé từ trong lòng con gấu Pooh bò ra ngoài, vừa dụi mắt vừa lớn tiếng gọi ba mẹ, sau đó bắt đầu tìm kiếm từng phòng một. Cô bé đi chân trần vào phòng ngủ chính, lòng bàn chân giẫm trên vũng máu đọng lại nhưng tựa hồ không hề cảm giác được trơn trợt. Cha mẹ rõ ràng đang nằm trong tầm mắt nhưng con ngươi cô bé hình như không hề phản chiếu bóng dáng bọn họ, ý nghĩ quá mạnh mẽ làm cô bé cự tuyệt tiếp thu sự thật là cha mẹ mình đã chết.

Cô bé chạy khắp phòng ngủ, tìm kiếm hai người thân nhất của mình, sàn nhà màu vàng ấm áp trải đầy vết chân máu đáng sợ nhưng vẫn không thể đánh tỉnh suy nghĩ lừa mình dối người của cô bé. Tiêu Ngôn Linh rốt cuộc từ bỏ tìm kiếm, vụng về tự thắt bím tóc, thay quần áo, mang giày. Cô bé mang đôi vớ trắng tinh vào đôi chân bị nhuộm đỏ của mình, sau đó lại mang một đôi giày nhỏ có thể che đi những dấu vết đó. Trong tiềm thức, kỳ thực cô bé biết hết tất cả.

Tiêu Ngôn Linh lầm bầm oán trách cha mẹ, sau đó đeo cặp sách chuẩn bị ra ngoài, lúc này cô bé dừng lại ở cửa một chút. Một luồng từ trường mạnh mẽ đang ẩn núp ở xung quanh, nó giống một con thú dữ đang chờ đợi cùng sẵn sàng cắn nuốt cô bé. Nhưng Tiêu Ngôn Linh hôm nay đã không còn là Tiêu Ngôn Linh hôm qua, sao có thể bị một người kỳ lạ hù dọa chứ? Một khi đôi tay bị dính máu tươi, chút nhân tính vốn không còn bao nhiêu của cô bé lại một lần nữa bị lệch đi.

Tiêu Ngôn Linh từ cửa trước đi vòng ra cửa sau, luồng từ trường kia cũng chầm chậm chuyển tới cửa sau.

Cô bé đi vòng tới cửa sổ phòng vệ sinh, luồng từ trường kia cũng yên lặng chờ đợi ở đó.

Mặc dù không có cách nào tiến vào căn biệt thự này nhưng nó vẫn nắm rõ từng hành động của cô bé.

Tiêu Ngôn Linh cắn răng chạy lên lầu, từ bên cạnh thi thể Ôn Quế Vân nhặt chiếc di động dính đầy máu tươi, bấm một số điện thoại: "Alo, cô La ạ? Đêm qua ba mẹ em tăng ca nên không về, cái chú xấu xa đánh em hôm trước hình như đang chờ ở bên ngoài nhà, em không dám ra cửa, cô có thể tới đón em đi học không ạ? Dạ, em ở nhà chờ cô, em sẽ không mở cửa cho hắn đâu, cám ơn cô La!"

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Ngôn Linh lau lau điện thoại rồi bỏ vào cặp sách, sau đó chạy vào WC rửa tay, làm xong thì ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ đợi.

Nửa tiếng sau, cô giáo La lái xe tới cửa biệt thự, lúc này Tiêu Ngôn Linh mới đeo cặp sách chạy ra, lại khóa cửa nhà. Nụ cười ngon ngoãn của cô bé làm người ta không thể nào ngờ được trong nhà đang cất giấu hai thi thể, cô La cũng không có dự định tiến vào Tiêu gia xem một chút. Làm sao cô lại nghi ngờ một cô bé ngây thơ đơn thuần như vậy chứ?

Sau khi hai người đi rồi, Phạn Già La mới từ khúc quanh bước ra, quay đầu nhìn căn biệt thự tĩnh mịch như tờ, sau đó quay trở lại xe của mình. Dù thế nào đi nữa, cậu phải chặn Tiêu Ngôn Linh lại trước khi cô bé tiến vào trường học, bắt đầu từ khoảnh khắc cô bé ra tay giết chết Hứa Nghệ Dương, cô bé đã bước lên con đường không có lối về.

Nhưng năng lực của cô bé đã mất khống chế, sau khi đối mặt với tình cảnh cha mẹ chết thảm, tâm lý trốn tránh làm Tiêu Ngôn Linh lại càng muốn khống chế cùng hủy diệt thế giới này hơn. Cô bé nhanh chóng chú ý tới Phạn Già La đuổi theo ở phía sau nhưng lại tỏ vẻ như không biết, hành động giả vờ như thả lỏng. Lúc được cô La nắm tay đi tới cửa trường học, cô bé thậm chí còn cố ý giãy ra khỏi tay đối phương, chạy tới quầy bán quà vặt ở bên cạnh.

Phạn Già La vẫn luôn ở phía sau chậm rãi đi tới, cũng không đề phòng cô bé đột nhiên hét chói tai: "Có chú xấu xa bắt cóc con nít, cứu mạng! Mau cản hắn lại, mau bắt hắn đi!" Ý nghĩ mãnh liệt của cô bé nương theo sóng âm chấn động phá vỡ từ trường của Phạn Già La, làm cậu bại lộ trong ánh mắt của mọi người, mà bọn họ giống như mất đi lý trí lập tức hung ác xúm tới chỗ thanh niên. Bọn họ cố gắng lôi kéo, cào cấu, quyền đấm cước đá, nhưng lúc sắp chạm vào người thanh niên thì lại khôi phục thanh tỉnh.

Ôi chao? Mình đang làm gì vậy? Đứa nhỏ nào bị bắt cóc?

Đợi đến khi bọn họ tìm kiếm xung quanh, Tiêu Ngôn Linh đã nhào vào lòng cô La tìm kiếm sự bảo hộ.

Cảnh sát giao thông mỗi ngày đều đứng ở cổng trường điều tiết giao thông lập tức đi tới chỗ Phạn Già La, cưỡng chế bắt cậu đưa ra giấy tờ căn cước, một người khác trao đổi với cô La, hỏi rõ tình huống, biểu tình ngày càng nghiêm túc.

Tiêu Ngôn Linh vùi mặt trong lòng cô giáo La lén nuốt ngụm máu tươi vừa nhợn lên trong cổ họng, vì phá vỡ từ trường của Phạn Già La ở trước mặt mọi người, cô bé đã phải bỏ ra cái giá không nhỏ, hiện giờ nội tạng rất đau đớn, đau như sắp bị nổ tung. Nhưng không sao, năng lực bình phục của mình trước giờ vẫn rất mạnh, chỉ cần dưỡng vài ngày là khỏe. Chờ mình lớn thêm chút nữa, mình nhất định phải giết chết kẻ đáng ghét này!

Nghĩ vậy, Tiêu Ngôn Linh kéo tay áo cô giáo La, sợ sệt lại mong ngóng nhìn về phía cổng trường. Cô La vội vàng nói tạm biệt cảnh sát rồi dẫn cô bé đi vào trong, tránh cô bé bị tổn thương nhiều hơn.

Phạn Già La đã bị bại lộ trong tầm mắt công chúng, trong khoảng thời gian ngắn không thể kích phát đủ từ trường để ẩn núp, chỉ có thể hơi nhấc cằm, ánh mắt sâu thẳm nhìn theo cô bé bước vào trong cổng trường rồi biến mất. Những người ngăn cản cậu sau khi khôi phục lại thần trí liền lùi ra sau một ít, cũng không tiếp tục làm ra hành vi bạo lực, chỉ nhíu mày nhìn gương mặt cực kỳ tuấn tú xinh đẹp của cậu, nhỏ giọng mắng chửi cậu là cặn bã mặt người dạ thú.

Cảnh sát giao thông không mắng chửi, không đánh đập, chỉ kéo cậu vào xe cảnh sát, đưa thẳng tới Cục cảnh sát thành Tây.

Sau một tiếng, Phạn Già La một lần nữa đối mặt với đội trưởng đội hình sự Cục cảnh sát thành Tây trong phòng thẩm vấn, cây đèn chân không cách đó nửa mét không ngừng tỏa ra nhiệu độ làm nóng gò má của cậu, mục đích là làm cậu không có chỗ nào ẩn giấu nhưng nó chỉ có thể làm con ngươi đen kịt sâu thẳm của cậu trông sáng hơn một chút mà thôi.

Cậu cúi đầu nhỉn cổ tay phải, nơi đó đeo một chiếc đồng hồ sáng trọng rất tinh xảo, biểu tình phản chiếu trên mặt đồng hồ cực kỳ bình tĩnh. Người khác không thể nào tìm được chút áy náy cùng tội ác nào.

Đội trưởng đội hình sự thành Tây tức giận tới cắn răng, lạnh lùng nói: "Phạn Già La, hành vi bạo lực của cậu đã thăng cấp, lần này chúng tôi quyết định khởi tố cậu! Cậu có gì muốn giải thích hay không? Cậu theo dõi Tiêu Ngôn Linh là muốn làm gì?"

Phạn Già La dùng đầu ngón tay nhỏ dài của mình gõ gõ mặt đồng hồ, không nhanh không chậm nói: "Liên quan tới động cơ của tôi, mười giờ rưỡi các người tự khắc sẽ biết. Nếu các người không kềm được lòng hiếu kỳ thì có thể thả tôi ra, sau đó cùng tôi tới trường học tìm Tiêu Ngôn Linh để có đáp án. Tôi nói rồi, tử vong sẽ quanh quẩn ở bên cạnh cô bé đó, bi kịch đang ập tới."

"Thả cậu ra? Còn cùng cậu tới trường học tìm cô bé? Phạn Già La, cậu tưởng bọn tôi là lũ ngu à?" Đội trưởng hình sự tức tới bật cười.

Cảnh sát ngồi bên cạnh cũng mỉa mai: "Phạn Già La, không bằng để bọn tôi dẫn cậu tới bệnh viện làm kiểm tra tinh thần đi? Tôi thấy rõ ràng là đầu óc cậu có vấn đề, mắc chứng vọng tưởng."

Phạn Già La nhắm mắt lại phát ra từ trường để mình chìm vào an tĩnh tuyệt đối. Cậu vẫn luôn biết, người ở hai thế giới không có cách nào lý giải cùng trao đổi. Không, lời này không đúng hoàn toàn, có một người có thể hoàn toàn lý giải sự tồn tại của cậu....

Trước khi để âm thanh hoàn toàn biến mất, khóe môi cậu hơi khẽ nhếch một chút.

Đội trưởng đội hình sự vẫn tiếp tục đập bàn rống giận, thế nhưng thanh niên ngồi đối diện vẫn nhắm chặt hai mắt, không ừ hử lời nào. Không bị âm thanh hù dọa, cũng không bị lời uy hiếp nhiễu loạn tinh thần, lại càng không mở mắt ra nhìn hai người hoàn toàn không chung thế giới với mình. Mười giờ rưỡi, cậu đang lẳng lặng chờ đợi....

Cùng lúc đó, Tiêu Ngôn Linh bước từng bước nặng nề tiến vào phòng học, bắt đầu buổi đọc sớm. Cơ quan trong cơ thể đã bị từ trường của Phạn Già La chấn nát, nếu là người khác thì chỉ sợ đã sớm chết rồi, nhưng Tiêu Ngôn Linh chỉ thấy đau mà thôi, đau như bị xé rách, so với cái tát của mẹ đêm qua đau hơn rất nhiều. Đến bây giờ cô bé mới hiểu, mẹ chỉ làm mình ủy khuất mà thôi, còn người ngoài có thể sẽ gây ra vết thương trí mạng.

Tiêu Ngôn Linh nằm trên bàn học lén rơi nước mắt, bạn học ngồi cùng bàn hỏi cô bé bị làm sao nhưng bị nhận được cái trừng mắt hung ác. Cơ quan nội tạng bị xoắn nát đau nhức làm Tiêu Ngôn Linh không thể khống chế được tính tình của mình. Sau khi cố nén bốn mươi phút, buổi đọc sớm cũng kết thúc, bạn cùng bàn lôi ra một con búp bê Barbie xinh đẹp trêu chọc, lúc này Tiêu Ngôn Linh mới dời đi sự chú ý.

"Đưa mình chơi." Tiêu Ngôn Linh đưa tay, vết máu dính trong kẽ ngón tay ở dưới ánh mặt trời đặt biệt bắt mắt.

Cô bé cùng bàn lắc đầu cự tuyệt: "Không, bạn không thấy chiếc váy trên người búp bê rất mới à, sáng nay mình mới thay đó, không thể cho bạn mượn, bạn sẽ làm dơ váy búp bê mất. Bạn nhìn xem, tay bạn không sạch. Mình chỉ có thể cho bạn nhìn thôi." Thấy vẻ mặt Tiêu Ngôn Linh trở nên âm trầm, cô bé có hơi sợ, do dự nói: "Nếu không thì vầy đi, mình để bạn thắt bím tóc nha!" Cô bé đưa đầu búp bê tới.

Tiêu Ngôn Linh ngắt rơi đầu búp bê, giọng nói the thé: "Ai thèm bện tóc nó chứ! Tôi muốn chơi, đưa nó đây cho tôi!"

"Tiêu Ngôn Linh, sao bạn có thể như vậy chứ? Bạn đền búp bê cho mình, bạn đền, bạn mau đền đi!" Cô bé nhìn con búp bê không đầu trong tay, nhất thời òa khóc. Những đứa bé ở xung quanh cũng xúm tới, biểu tình kinh ngạc. Hôm nay Tiêu Ngôn Linh thật là dữ!

"Đừng khóc, ầm ĩ muốn chết!" Tiêu Ngôn Linh bịt tai lại chạy ra khỏi phòng học, nhưng ở cầu thang bị một người phụ nữ xa lạ chặn lại.

"Sao Tiêu Ngôn Linh lại khóc? Có phải sáng nay bị Phạn Già La theo dõi nên sợ không? Tới đây, tới văn phòng giáo viên uống chút nước ấm. Đừng sợ, có chuyện gì em có thể mét cô giáo, cô giáo sẽ bảo vệ em." Người phụ nữ âm thầm mở camera lỗ kim được lắp ở cổ áo.

Người này căn bản không phải cô giáo gì cả, cô ta là phóng viên trà trộn vào trường, lúc này đang tiến hành phỏng vấn phát sóng trực tiếp.

[end 133]

[134] Linh Môi - Thiên Sứ Hay Ma Quỷ

*****

Tiêu Ngôn Linh nghẹn một bụng lửa giận chạy ra khỏi phòng học, lúc bị người phụ nữ này đột nhiên cản lại thì nhíu mày muốn bùng nổ, nhưng liếc nhìn cây kim cài trên ngực áo đối phương thì con ngươi đảo một vòng, đổi thành biểu tình mếu máo lã chã muốn khóc.

"Cô giáo, em không tới văn phòng đâu, em còn phải lên lớp nữa." Cô bé dùng nắm tay dụi dụi mắt, để khóe mắt mình trở nên đỏ bừng, trông càng yếu đuối cùng đáng thương hơn.

Trái tim nữ phóng viên mềm nhũn, vội hỏi: "Vậy cô nói chuyện với con một chút được không? Nói ra nỗi sợ trong lòng thì sẽ dễ chịu hơn. Đi thôi, chúng ta tìm một nơi an tĩnh."

Hai người đi tới một căn phòng học để trống, vì để cô bé cảm thấy an toàn, nữ phóng viên để cửa ra vào và cửa sổ đều mở rộng, để ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào phòng, sau đó từ túi xách lấy ra thẻ giáo viên ngụy tạo đeo vào cổ, lấy điện thoại, đưa lưng về phía cô bé gửi đi một tin tức: [Tôi chuẩn bị xong rồi, khán giả vào chưa?]

Bên kia lập tức trả lời: [Số lượng khán giả bây giờ là hơn ba ngàn, vẫn đang không ngừng tăng lên, cô cố gắng để Tiêu Ngôn Linh xuất hiện thẳng mặt với ống kính, có thể bắt đầu rồi.]

[OK!]

Nữ phóng viên cất điện thoại, nhìn ảnh phản chiếu trên cửa sổ để điều chỉnh vị trí camera lỗ kim. Cô không hề hay biết lúc mình vùi đầu chỉnh sửa, Tiêu Ngôn Linh đang chuyển động tròng mắt đỏ au, không có hảo ý nhìn mình. Lúc cô quay người nhìn lại, Tiêu Ngôn Linh lại biến thành dáng vẻ giả vờ đáng thương vừa mới bị dọa hoảng.

Khán giả trong kênh phát sóng trực tiếp vì muốn biết rõ chân tướng mà tới, tất cả mọi người đều muốn biết Phạn Già La rốt cuộc đã làm gì cô bé, mà câu hỏi của nữ phóng viên cũng đặt trọng điểm vào chuyện này.

"Linh Linh, nghe nói sáng nay là giáo viên chủ nhiệm đưa em tới trường, ba mẹ em đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao bọn họ không ở bên cạnh em?"

Tiêu Ngôn Linh cúi đầu, giống như khổ sở nhưng kỳ thực là muốn giấu sát ý ẩn trong mắt mình: "Bọn họ quá bận rộn, cả đêm phải tăng ca nên không thể về nhà."

"Ôi chao, bọn họ không nên như vậy, cô nghe cô La nói sáng nay Phạn Già La lại theo dõi em đúng không?" Nữ phóng viên yêu thương xoa đầu bé gái, lại không biết mình đang an ủi một ác ma.

"Dạ, hắn canh giữ bên ngoài nhà em cả đêm, em sợ lắm, không dám ra ngoài, vì thế chỉ có thể gọi điện cho cô La." Tiêu Ngôn Linh dùng cánh tay nhỏ gầy ôm chặt chính mình, làm bộ như sợ tới phát run. Cô bé ngẩng đầu, lộ ra gương mặt hồn nhiên yếu đuối, mỗi góc độ mỗi vẻ mặt đều đã được tính toán kĩ càng, làm người xem nảy sinh hảo cảm cùng ý muốn bảo hộ. Bởi vì từng làm người mẫu chụp hình nên cô bé rất am hiểu chuyện mê hoặc lòng người.

Hình tượng của Tiêu Ngôn Linh vốn rất ưu việt, đôi mắt to sáng ngời trong veo sạch sẽ, bằng không cũng không thể trở thành người mẫu nhí được hoan nghênh nhất. Khán giả trong kênh phát sóng nhìn dáng dấp chịu đủ kinh sợ của cô bé mà tan nát trái tim, bắt đầu không kiêng dè chửi mắng Phạn Già La là cầm thú, còn đoán xem có phải hắn có sở thích ấu dâm nên muốn làm những chuyện xấu xa với cô bé hay không.

Có người gửi tin chat: [Nghe nói giáo viên chủ nhiệm của Linh Linh đã quyết định báo cảnh sát, hiện giờ Phạn Già La đã bị cảnh sát bắt đi rồi. Tôi cảm thấy thật sự may mắn! Thiên sứ nhỏ không có việc gì, thật sự quá tốt!]

Đúng vậy, trong mắt mọi người, Tiêu Ngôn Linh ầng ật nước mắt lúc này chính là thiên sứ, mà Phạn Già La đang cố gắng tổn thương cô bé chính là ác ma.

Nữ phóng viên cứng rắn tiếp tục hỏi: "Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phạn Già La đã làm gì em?"

Tiêu Ngôn Linh run bắn, sau đó do do dự dự kéo kéo vạt áo: "Hắn bóp cổ em, bịt miệng em, không cho em hít thở."

Thấy vệt bầm màu tím trên cổ cô bé, nữ phóng viên hít một hơi, khán giả ngồi trước màn hình suýt chút nữa đã đập bể con chuột và bàn phím. Đúng là khốn khiếp! Hại một cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat