[139.140.141] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[139] Linh Môi - Ca Khúc Quỷ Dị


*****

Tống Duệ đỡ Phạn Già La vào nhà, thấy trong phòng khách bày ba chiếc ghế lười mới tinh màu xám thì đuôi mày không khỏi nhướng lên: "Một trong ba cái ghế kia là mua cho tôi hả?" Niềm sung sướng nhanh chóng lan tràn trong mắt anh.

"Đúng vậy, anh có muốn ngồi thử không?" Phạn Già La vỗ vỗ lưng ghế, vẻ mặt rất mong đợi.

Tống Duệ liền ngồi xuống, sau đó nhắm mắt lại yên lặng cảm thụ.

Phạn Già La ngồi ở bên cạnh, mắt cũng nhắm lại, giọng nói trầm thấp: "Cảm giác thế nào?"

"Rất thoải mái, em rất biết chọn hàng."

Chỉ một câu ca ngợi đơn giản đã đủ làm đáy mắt đen kịt của thanh niên tràn ra ánh sáng chói chang, cậu cười khẽ hai tiếng, rù rì nói: "Tôi cũng cảm thấy thực thoải mái. Buổi tối tôi sẽ dời ghế ra ban công để đón gió đêm hiu hiu, tắm dưới ánh trắng, ngồi đó suốt mấy tiếng đồng hồ."

"Khẳng định rất thoải mái."

"Đúng vậy, cực kỳ thoải mái, anh cũng có thể thử một lần."

"Vậy buổi tối nào đó tôi cũng tới đây thử một chút được không?"

"Được chứ, hoan nghênh."

Tống Duệ trầm thấp mỉm cười, sau đó đứng dậy xắn tay áo, nghiêm túc nói: "Đừng ngồi đây, qua chữa thương đi." Không cần hỏi anh cũng biết thanh niên nói chữa thương là có ý gì, lần trước khi Hứa Nghệ Dương bị thương chính là nằm trong bồn tắm ngâm nước.

Phạn Già La theo Tống tiến sĩ đi vào phòng tắm, cởi quần áo nhìn vào gương, quả nhiên nhìn thấy khớp vai mình bị lệch vị, có một khúc xương lồi ra như sắp đâm thủng da thịt, một vệt bằm xanh tím lộ ra trên làn da trắng hếu, trông mà giật mình.

Phạn Già La tựa hồ đã quen với thương tích như vậy, lúc này đang từ từ tự bẻ phần xương trật khớp trở lại. Tống Duệ có bằng bác sĩ, lập tức tiến tới giúp đỡ.

"Người tổn thương em là cố ý." Tống Duệ lạnh lùng nói: "Bọn họ đều là người được huấn luyện đặc biệt, còn từng được cải tạo gen, không có chuyện không biết sức mạnh của mình sẽ tạo thành thương tổn thế nào đối với người bình thường. Nhưng lúc đối mặt với em, hắn lại không kiềm chế sức mạnh của mình, tuyệt đối là cố ý."

"Tôi có thể cảm giác được, hắn có ác ý đối với tôi." Biểu tình Phạn Già La có chút nghi hoặc: "Tôi có đắc đội bộ an ninh đặc biệt à?"

"Có khả năng em đã cản đường một số người. Nhưng không sao đâu, loại người này đều là những kẻ ngang ngược tàn ác, nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu. Được rồi, khớp đã được chỉnh lại rồi, em nằm xuống nghỉ ngơi đi, tôi ngồi ở bên cạnh với em, chờ đến giờ tôi sẽ đi đón Hứa Nghệ Dương, em đừng lo." Tống Duệ dìu thanh niên vào bồn tắm, tận mắt nhìn thấy đối phương chìm xuống đáy nước cũng không hề tỏ ra kinh ngạc. Anh đã từng nói rồi, vô luận là hình dạng nào của Phạn Già La anh cũng có thể tiếp thu, bao gồm cả phi nhân loại.

Phạn Già La cách làn nước nhìn Tống tiến sĩ, phát hiện khỏe môi anh mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, không hề vì mình quỷ dị mà cảm thấy sợ hãi hay thậm chí là rời xa, lúc này mới nhếch đôi môi đỏ mọng mỉm cười.

"A, suýt chút nữa đã quên mất!" Tống Duệ vỗ đầu, sau đó đi ra sân thượng, cầm hai tròng mắt đang đảo loạn đi tới, nhét vào trong tay thanh niên: "Lần trước tới nhà em, tôi thấy em bỏ chúng vào trong bồn tắm của Hứa Nghệ Dương, tôi đoán lúc bọn em bị thương rất cần chúng làm bạn đúng không? Có chúng thì tốc độ hồi phục sẽ tăng nhanh hả?"

Phạn Già La nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay Tống tiến sĩ, tỏ ý anh đã đoán đúng. Có Tống tiến sĩ ở bên người thật sự rất an tâm, bởi vì anh sẽ lo lắng rất chu toàn, thậm chí ngay cả chuyện bản thân cậu quên mất anh vẫn sẽ chú ý tới.

Thấy nụ cười rực rỡ sáng ngời của thanh niên, tròng mắt đen kịt của Tống Duệ cũng trở nên nhu hòa, anh nắm ngược lại tay Phạn Già La, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, sớm khỏe lại, đừng dọa đứa nhỏ."

Những lời này hiển nhiên chọt trúng điểm yếu của Phạn Già La, làm cậu lập tức nhắm mắt lại.

Mắt thấy nước trong bồn tắm từ trong suốt biến thành xám đục, cuối cùng đậm như màu đen, Tống Duệ cũng không cảm thấy sợ hãi, nước không thể che đậy được gương mặt tựa hồ đang phát sáng của thanh niên, như vậy là đủ rồi. Anh lẳng lặng ngắm nhìn mấy tiếng đồng hồ, thả cho con ếch chút thức ăn rồi mới tới trường đón Hứa Nghệ Dương.

Lúc Phạn Già La mở mắt ra, một gương mặt nhỏ nhắn mếu máo muốn khóc đang lơ lửng trên bồn tắm của cậu.

"Anh trai, đỡ hơn chút nào không?" Hứa Nghệ Dương lo lắng hỏi.

"Tốt hơn nhiều rồi, em xem." Phạn Già La xoay lưng lại, để Hứa Nghệ Dương tự kiểm tra bả vai trắng nõn mượt mà của mình, chỉ ở trong nước mấy giờ mà vết thương ngoài da đã gần như khỏi hẳn, đương nhiên, thương tổn ở đầu khớp xương thì cần chút thời gian nhất định mới có thể hồi phục lại như cũ.

Hứa Nghệ Dương không dám chạm vào, sợ làm đau anh trai, chỉ dùng đầu ngón tay đụng nhẹ một xíu, xác định anh trai không có việc gì liền nín khóc mỉm cười. Giống như Tống Duệ đã nói vậy, có thể nhìn thấy anh trai khỏe mạnh không thương tổn so với tan học nhìn thấy anh trai bị thương sẽ càng làm cậu bé vui vẻ hơn.

Cảm nhận được lo nghĩ, khẩn trương cùng may mắn của cậu bé, Phạn Già La không khỏi nhìn Tống tiến sĩ dựa người ở cửa, ánh mắt tỏa ra cảm kích nồng đậm. Thì ra hành động cậu tự xưng là tốt cho đứa nhỏ thật ra lại là một loại tổn thương.

Tống Duệ cười khẽ lắc đầu, không dám kể công, sau đó dặn dò: "Hứa Nghệ Dương, nhóc nhất định phải nhìn chằm chằm anh trai chữa thương, không cho phép anh trai đứng dậy hoạt động. Hôm nay nhóc làm bài tập về nhà xong thì chụp hình gửi qua cho tôi, tôi sẽ kiểm tra, đừng làm phiền anh trai."

"Dạ, cám ơn Tống tiến sĩ." Hứa Nghệ Dương ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cường ngạnh đè anh trai xuống nước, cánh tay nhỏ bé thế mà lại rất có lực.

Hứa Nghệ Dương cũng là phi nhân loại, năng lực của bé rất đặc biệt, có bé chăm sóc Phạn Già La, Tống Duệ cũng an tâm. Sau khi giao số điện thoại riêng cùng số wechat của mình cho cậu bé, anh dặn dò: "Anh trai cũng sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí sẽ bị thương, cậu ấy không phải siêu nhân, cho nên cậu ấy cũng cần người khác giúp đỡ. Nếu trong nhà có chuyện gì em nhất định phải báo cho tôi biết, không được để anh trai chiến đấu một mình, hiểu không?"

Hứa Nghệ Dương giống như cầm bảo bối mà cầm danh thiếp của Tống tiến sĩ, gật mạnh đầu. Thực rõ ràng, cậu bé đã bị Tống tiến sĩ tẩy não.

...

Sau khi rời khỏi khu chung cư Nguyệt Lượng Loan, Tống Duệ gọi một cuộc điện thoại cho Mạnh Trọng, giọng nói âm trầm tới đáng sợ: "Củ khoai nóng như vậy, bọn ông nuốt trôi không?"

Mạnh Trọng sửng sốt một lúc lâu mới hiểu được Tống Duệ đang nói gì, nhịn không được thở dài: "Trong điện thoại không tiện nói, ông tới tổng bộ đi, vừa vặn tôi cũng có chuyện muốn tìm ông."

Hơn một tiếng sau, Tống Duệ đã tới bộ an ninh đặc biệt, sau trùng trùng điệp điệp trạm kiểm soát cùng đưa ra thẻ cố vấn mới có thể tiến vào trong, ở bãi đậu xe lại nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở chỗ này. Người nọ vóc dáng cao to, thể trạng gầy gò, diện mạo tuấn mỹ, trong mắt ẩn chứa tính cách phong lưu không chịu gò bó, giống như một kẻ lãng tử đào hoa.

Vài vệ sĩ dáng vẻ tráng kiện vây ở xung quanh bảo vệ hắn lên xe, nhưng bộ an ninh đặc biệt này là bộ phận được xưng là có biện pháp an ninh nghiêm ngặt bậc nhất, cảm giác phô trương này ngoại trừ làm người ta cảm thấy khoe mẽ thì không có tác dụng nào khác.

Tống Duệ đứng ở hành lang quan sát đối phương, đối phương cũng liếc mắt nhìn sang, sau đó nhếch môi cười khinh miệt.

Tống Duệ mặt không biến sắc thu lại tầm mắt, tiến vào tòa lầu, đối phương cũng sải bước bước lên một chiếc xe thể thao, nổ máy chạy đi xa. Đám vệ sĩ mỗi người chạy một chiếc xe sang trọng vây chiếc xe thể thao kia ở vị trí trung tâm, chậm rãi tiến tới cổng ra. Vì để đội xe này không bị ảnh hưởng đội hình rời đi, bảo vệ không thể không mở cả hai cánh cổng lớn, nhường ra con đường rộng nhất. Tác phong khoe khoang như vậy quả thực không phù hợp với bộ an ninh đặc biệt trước giờ vẫn luôn kín tiếng.

Tống Duệ quay đầu lại nhìn thoáng qua, mày không khỏi nhíu chặt.

"Tôi gặp Trương Dương ngoài bãi đậu xe, sao hắn lại được tự do ra vào bộ an ninh đặc biệt thế? Sao, bộ bọn ông cũng bị Trương gia thu mua rồi à?" Vừa ngồi vào chỗ của mình, Tống Duệ liền bắt đầu trào phúng.

Mạnh Trọng đóng cửa văn phòng, lại kéo rèm che, lúc này mới thở dài nói: "Không sai biệt lắm. Bộ an ninh đặc biệt quả thực đang tiến hành cải cách lớn, trước kia do tôi quản lý, hiện giờ chia ra thành bộ đặc công, bộ hậu cần, bộ tài nguyên, bộ nhân lực. Trên danh nghĩa tôi vẫn là bộ trưởng bộ an ninh đặc biệt nhưng kỳ thực quyền lực đã bị chia ra cho các bộ trưởng của các phân bộ khác, tôi chỉ nắm quyền đội đặc công số một, chín đội khác đều có tập đoàn đứng sau vận hành, tôi căn bản không thể quản lý được. Hiện giờ Trương gia đã nắm quyền bộ hậu cần cùng bộ tài nguyên, ông cũng biết đấy, đặc công bọn tôi có lợi hại cỡ nào cũng chỉ là người bình thường, cần mặc đồ cần ăn cơm, cần nuôi sống gia đình, không có tiền không có tài nguyên thì ai chịu dốc sức làm việc cho ông? Hôm nay Trương Dương tới để báo danh, hắn được cấp một chức vị an nhàn trong bộ an ninh đặc biệt."

"Tôi thấy không phải tạm thời mà là chuẩn bị xâm nhập trung tâm quyền lực của bọn ông đi? Tiền tài thật sự là một thứ tốt." Tống Duệ cười lạnh nói: "Lúc nhìn thấy Tiêu Ngôn Linh tôi đã biết thế lực bên ngoài sớm muộn gì cũng nhúng tay vào chuyện này. Tâm nghĩ sự thành, năng lực này đủ mê hoặc bất cứ kẻ nào có dã tâm."

"Ông đoán không sai, người đã cướp về rồi, nhưng do ai xử trí thì cấp trên vẫn còn đang nháo ầm ĩ, tập đoàn nào cũng muốn tranh đoạt, sắc mặt tham lam kia đúng là khó coi!" Mạnh Trọng chỉ chỉ trần nhà, mỉm cười đầy trào phúng.

"Ah đúng rồi, cho ông xem thứ hay ho, là một loại thuốc mà Trương gia mang tới, nói là có thể kích phát tiềm năng cực hạn của nhân loại, có một số đội viên đã dùng thử rồi, thực lực quả nhiên tăng mạnh nhưng tôi cứ cảm thấy không thích hợp, không dám dùng. Ông giúp tôi mang đi xét nghiệm một chút được không?" Mạnh Trọng tùy ý ném qua một bình nhỏ có màu lam.

Tống Duệ chụp lấy, đâm thủng tâm tư của đối phương: "Phòng xét nghiệm của bộ an ninh đặc biệt bọn ông không phải tiên tiến nhất thế giới à? Bọn không xét nghiệm không ra vấn đề thì giao cho tôi có ích lợi gì? Ông muốn tôi mang tới cho Phạn Già La xem à?"

"Quả nhiên là bạn để chỏm, quá hiểu tôi, chuyện này nhờ ông nhá. Tại ông không thấy thôi, người dùng loại thuốc này thực lực nháy mắt sẽ tăng vọt, ánh mắt cũng sáng rực, giống như ngay cả linh hồn cũng đang bị thiêu đốt vậy. Người quen đối mặt với yêu ma quỷ quái như tôi mà cũng không dám đối diện bọn họ, ông coi coi nó quỷ dị cỡ nào chứ? Sau khi lấy được loại thuốc này tôi cứ cảm thấy bất an, vì thế đã không dùng. Trương gia chính là dựa vào loại thuốc này để đánh vào quyền lực trung tâm của bộ an ninh đặc biệt. Thế đạo thật sự thay đổi rồi, bộ an ninh đặc biệt bây giờ đã không còn là bộ an ninh đặc biệt ngày xưa, thế lực khắp nơi đều chảy vào đây, dần dần biến nó thành công cụ phục vụ cho tư dục của bọn họ."

Mạnh Trọng gỡ nón xuống, cúi thấp đầu, tựa hồ đang mặc niệm.

Tống Duệ bỏ lọ thuốc kia vào túi áo, giọng nói bình thản: "Tôi sẽ đưa cho Phạn Già La xem một chút, tốt nhất ông không nên uống mấy thứ không rõ lai lịch này. Tác phong làm việc của Trương gia ngày càng quỷ dị, ông nên cẩn thận."

"Tôi biết rồi, nói tới quỷ dị thì vụ án bọn tôi gặp hôm nay mới quỷ dị này, ông xem đoạn video này đi." Mạnh Trọng xoay màn hình vi tính sang đối diện, chầm chậm giải thích: "Xin lỗi, tôi không thể bật âm thanh được, nguyên do dẫn tới hơn mười vụ án tự sát tập thể này là một ca khúc. Trước đó chúng tôi phát hiện trên mạng lưu hành một ca khúc có tên là Ngắm Hoa Đào Trong Mộng, không có ca từ, chỉ có một âm thanh không phân rõ giới tính khàn khàn ngâm nga theo điệu nhạc, tạo thành một bài hát làm người ta nghe xong thì muốn tự sát. Ông biết đó, chỉ cần là người thì sẽ hiếu kỳ, càng làm người ta sợ thì lại càng muốn hiểu được nó, vì thế bài hát này liền đỏ lên, phạm vi truyền bá không ngừng mở rộng, mới đầu chỉ có lẻ tẻ vài người tự sát nên không bị cảnh sát chú ý, chờ đến khi chúng ta phát hiện thì đã muộn, tình thế đã triệt để khuếch tán. Hơn mấy trăm học sinh của hơn mười trường trung học đã hẹn nhau tự sát tập thể, đồng thời còn phát hình bài hát này ở nơi mình tự sát, vì thế người muốn chạy tới khuyên can bọn họ, từ giáo viên, cảnh sát, gia trưởng đều bị đầu độc, cũng muốn nhảy lầu theo."

Mạnh Trọng bụm mặt, giọng nói nặng trĩu tựa hồ sắp hít thở không thông: "Mấy trăm đứa nhỏ phân tán ở hơn mười trường trung học hẹn nhau cùng nhảy lầu, trận thế đó đáng sợ cỡ nào ông có thể tưởng tượng được không? Càng đáng sợ hơn là bất cứ ai tới khuyên can cũng bị bài hát kia ảnh hưởng, dẫn tới nảy sinh ý nghĩ muốn tự sát, ông nói coi phải giải quyết làm soa đây? Bọn tôi nào có tâm tư đi bắt Tiêu Ngôn Linh, chỉ trải nệm khí thôi còn không kịp."

Lúc anh nói chuyện, trong video đã có mười mấy đứa nhỏ nhảy xuống lầu, ngã thành thịt nát, nệm khí không tới kịp nên không cứu được người nào. Khắp nơi trên mặt đất là các phần tay chân cơ thể cùng máu tươi, đám an ninh đặc biệt bọn tôi phải quay mặt đi, ngay cả nhìn cũng không nỡ nhìn.

Tống Duệ nhìn chằm chằm màn hình, không hề có chút biến sắc, thậm chí còn mở âm thanh, để tiếng nhạc Ngắm Hoa Đào Trong Mộng chậm rãi phát ra.

Sắc mặt Mạnh Trọng biến đổi, lập tức túm lấy máy MP4 trong ngăn kéo ra mở bài hát của Tô Phong Khê.

Tống Duệ nhíu mày nhìn Mạnh Trọng, đối phương bất đắc dĩ xua tay: "Này là biện pháp duy nhất mà chúng tôi ngẫu nhiên phát hiện có thể cứu những người này. Chỉ cần mở bài hát của Tô Phong Khê, những đứa nhỏ đó có thể từ bỏ ý định tự sát. Giọng nói của Tô Phong Khê có ẩn chứa năng lượng chữa lành, vừa vặn chính là khắc tinh của loại tử vong này. Vì thế cấp trên đã bỏ lệnh cấm album của Tô Phong Khê, không bao lâu nữa cô ta sẽ quay lại, còn chuẩn bị mở liveshow. Tất cả những nỗ lực tôi làm để chèn ép cô ta trước kia đã biến thành mồi lửa, còn nghiêm khắc đắc tội Trương gia. Bây giờ tôi đã bị người của các bộ khác cô lập, ngoại trừ đội đặc công số một thì chẳng còn gì nữa. Bởi vì không yên tâm với thuốc của Trương gia nên tôi cấm đội viên của mình sử dụng, vì thế có một vài người bắt đầu bất mãn. Hiện giờ tôi thật sự không ngừng gặp khó."

Mạnh Trọng vuốt vuốt tay vịn, thở hắt một hơi.

Tống Duệ cười nhạo: "Tôi đã sớm nói ông không thích hợp với trò chơi chính trị, thứ mà ông cho là chính nghĩa chẳng là gì trong mắt người ta đâu. Tắt thứ đó đi, tôi cho nghe thứ tốt hơn." Anh tắt MP4 rồi lấy ra điện thoại của mình, mở đoạn âm thanh Phạn Già La lắc hồn chuông niệm kinh, là đoạn anh lén ghi âm lại ở Tử Vi Cung.

Ánh mắt Mạnh Trọng sáng bừng, kinh ngạc: "Sao ông không gửi cho tôi sớm! Thứ này nghe thoải mái hơn bài hát của Tô Phong Khê!"

Tống Duệ chỉ điểm: "Ông có nghĩ tới hay không, cái bài tử vong này kỳ thực cũng là tác phẩm của Tô Phong Khê, cô ta dùng mạng của mấy trăm người bức ép bọn ông, hơn nữa cô ta đã được như ý. Cách làm của cô ta không khác gì Tiêu Ngôn Linh, chỉ khác là cô ta ẩn giấu càng sâu hơn, tập đoàn đứng sau lại càng cường đại hơn mà thôi."

Mạnh Trọng nhắm mắt lại, gật đầu: "Có nghĩ tới, nhưng tôi không có chứng cứ. Chuyên gia đã làm phân tích âm tần bản Ngắm Hoa Đào Trong Mộng kia, cuối cùng giám định người biểu diễn là nam giới, tuổi tác tầm ba mươi bốn mươi tuổi, hoàn toàn không có quan hệ gì tới Tô Phong Khê. Vị chuyên gia kia suýt chút nữa cũng đã tự sát rồi, phải dựa vào bài hái của Tô Phong Khê để bình ổn lại, ông ta không có khả năng để mặc chúng ta lên án Tô Phong Khê. Chúng ta cũng không có cách nào ngăn cấm Ngắm Hoa Đào Trong Mộng lưu truyền, nó được lan truyền một cách lén lút, giống như virus nhanh chóng phát tán vậy, không chận nổi đầu nguồn, càng không biết ngày mai nó sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu ở nơi nào, mà độ truyền bá của bài hát Tô Phong Khê cũng rất cao, hoàn toàn có thể xua tan ám ảnh tử vong của bài hát kia, cũng có thể bao trùm đám người truyền bá Ngắm Hoa Đào Trong Mộng, tiếng tụng kinh của Phạn Già La không thể nào làm được. Tôi biết chắc chắn có người đứng sau bày ra cùng kích động chuyện này nhưng trong tình huống bị mất quyền lực, tôi không thể vô duyên vô cớ lên án bất kỳ người nào."

Mạnh Trọng lắc đầu cười khổ: "Ông không biết đâu, bộ an ninh đặc biệt thậm chí còn quyết định trợ giúp Tô Phong Khê phát hành album mới, dùng nó làm mánh lới chữa trị trung hòa hậu quả khủng bố của Ngắm Hoa Đào Trong Mộng. Nếu chuyện này thật sự là Tô Phong Khê bày kế thì chỉ có thể nói cô ta đã thành công rồi, cách làm của cô ta còn thông minh hơn Tiêu Ngôn Linh mấy trăm lần. Người bị cô ta bắt cóc cũng chính là người bị hại, với tốc độ mạng internet lưu truyền nhanh như hiện giờ, số lượng có thể là mấy trăm, hơn nghìn, thậm chí là mấy nghìn.... trong tình huống như vậy, bọn tôi không thể không thỏa hiệp."

Tống Duệ lấy USB ra sao chép lại đoạn video, thản nhiên nói: "Tôi sẽ mang thứ này về cho Phạn Già La xem, tôi đã sớm nói rồi, bộ an ninh đặc biệt bọn ông chỉ là một đám giá áo túi cơm. Tiêu Ngôn Linh hiện giờ đang bị nhốt ở đâu? Tôi có thể xem không?"

Lần này Mạnh Trọng hiếm khi không phản bác bạn tốt mỉa mai, chỉ lên lầu nói: "Đi thôi, tôi dẫn ông xem. Tôi cũng rất muốn biết bọn họ xử lý Tiêu Ngôn Linh thế nào."

Tống Duệ không chút lưu tình trào phúng: "Ông nói sai rồi, vấn đề là--- bọn họ có năng lực xử lý Tiêu Ngôn Linh hay không."

[end 139]

[140] Linh Môi - Củ Khoai Lang Phỏng Tay

*****

Tống Duệ theo Mạnh Trọng đi vào một phòng làm việc có cảm giác rất hiện đại, bên trong ngoại trừ từng hàng màn hình giám sát thì còn rất nhiều thiết bị có độ chuẩn xác cao, trong đó một thiết bị đang phát hình chụp X quang và CT não của Tiêu Ngôn Linh. Một người mặc áo blouse trắng chỉ những tấm hình này nói với người đàn ông mặc đồng phục bộ trưởng nói gì đó. Bên cạnh người đàn ông này vây quanh một đám tinh anh thể trạng đặc biệt cao lớn của bộ an ninh đặc biệt, người đã đánh Phạn Già La cũng là một trong số đó, từ quân hàm có thể đoán được hắn là đội trưởng của chi đội đặc công này.

"Đó là người của đội đặc công số chín mà Trương gia nắm quyền điều khiển." Mạnh Trọng nhỏ giọng nói: "Hiện giờ Tiêu Ngôn Linh đang nằm trong tay đội chín, những đội khác muốn nghiên cứu chung với bọn họ nhưng bị từ chối. Cũng không có cách nào, dược tề mà Trương gia cung cấp rất quan trọng với nhân viên đặc công, hiện giờ không có ai dám đắc tội bọn họ."

"Nghĩa là bọn họ là độc quyền?" Tống Duệ đẩy chiếc kính gọng vàng trên sóng mũi, che đi tia sáng lạnh trong mắt.

"Đúng vậy, có thể tiến vào bộ an ninh đặc biệt đều là tinh anh trong tinh anh, theo đuổi sức mạnh là theo đuổi không bao giờ kết thúc, ai có thể làm bọn họ mạnh mẽ hơn, bọn họ sẽ đi theo người đó, rất thực tế." Mạnh Trọng lắc đầu thở dài. Anh vốn tưởng bộ an ninh đặc biệt tiến hành khuếch trương chiêu mộ nhân viên là chuyện tốt, thật không ngờ trong số lượng tràn vào lại có những kẻ lòng dạ khó lường muốn xé rách sức mạnh đoàn kết và phương hướng tâm tính của tổ chức này.

"Bọn họ đang tìm thứ trong cơ thể Tiêu Ngôn Linh à?" Tống Duệ suy đoán.

"Đúng vậy, sau sự kiện tên trộm kia phát sinh chúng tôi đã ý thức được loại năng lượng này đã làm một vài người bị dị biến, sau khi bắt được người dị biến rồi tiến hành nghiên cứu, quả nhiên trên phim X quang phát hiện được thứ có thể phát sáng kia, chúng nó có thể nằm ở bất kỳ bộ phận thân thể nào của người dị biến, não, cổ, bụng, thậm chí là hai chân. Đương nhiên, thiết bị bình thường không kiểm tra ra được, thứ chúng tôi sử dụng là thiết bị đã được cải tạo, đã được lắp thêm thiết bị cảm ứng từ trường. Nhưng khi phẫu thuật để tìm kiếm thì nó sẽ biến mất, khi chụp X quang lại, nó lại xuất hiện ở một bộ phận khác, lại phẫu thuật thì nó cũng biến mất... nói chung là sẽ không để chúng ta tìm được. Hiện giờ người duy nhất có thể lấy thứ đó ra khỏi thân thể con người chỉ có Phạn Già La, đó là nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat