[142.143.144] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[142] Linh Môi - Khả Năng Phát Bệnh Một Phần Nghìn Vạn


*****

Phạn Khải Toàn được khẩn cấp đưa tới bệnh viện, buổi họp báo thông báo công ty con được chính thức đưa ra thị trường cũng không mở được. Để tránh cổ phiếu công ty bị ảnh hưởng, Đinh Vũ vốn định phong tỏa tin tức nhưng đã bỏ lỡ tiên cơ, rất nhiều phóng viên đã phát sóng trực tiếp, lập tức truyền tải hình ảnh Phạn Khải Toàn ngất xỉu lên mạng.

Chỉ ngắn ngủi vài phút, tin tức Phạn Khải Toàn bị bệnh nặng ngất xỉu đã xuất hiện trên khắp mặt báo cùng mạng xã hội. Đám người trước đó còn gào rống nói tiên đoán của Phạn Già La chỉ là c*t chó trợn tròn mắt, ngơ ngác, thật sự không thể nào tin được mình vừa thấy cái gì. Nói xỉu là xỉu, bệnh này tới quá đột nhiên đi?

Cư dân mạng tận mắt nhìn thấy 'sự kiện ác đồng' tỏ vẻ thâm trầm thở dài: [Tôi biết ngay là thế mà, mỗi ngày tôi đều đánh thẻ* giục Phạn tổng mau mau đi làm kiểm tra sức khỏe, chính là ổng không chịu nghe.] (kiểu mỗi ngày quẹt thẻ báo danh đi làm ấy)

[Lại một tiên đoán được nghiệm chứng, ngày hôm nay cũng là ngày ngẩng mặt nhìn lên Phạn thần của tôi!]

[Chờ lâu như vậy, một chiếc giày nữa rốt cuộc cũng rơi xuống đất!]

[Phạn tổng chỉ mệt quá nên ngất thôi, mấy người có cần nguyền rủa người ta như vậy không? Để chứng minh Phạn Già La đúng, mấy người muốn Phạn tổng phải chết mới chịu à? Tam quan của mấy người vặn vẹo quá rồi, tôi thật khinh bỉ mấy người! Vì chuyện đưa công ty con ra ngoài thị trường mà Phạn tổng đã bận rộn suốt mấy tháng nay, tôi cảm thấy Phạn tổng chỉ bị tuột huyết áp mà thôi! Chờ đi, tin tức Phạn tổng khỏe trở lại sẽ được công bố sớm thôi!]

Mong chờ của người cư dân mạng này cũng chính là mong chờ của tất cả nhóm cao tầng tập đoàn Khải Toàn, thấy cửa phòng cấp cứu Phạn tổng mở ra, bọn họ vội vàng xúm tới, nhao nhao hỏi bác sĩ.

"Làm ơn cho qua, làm ơn cho qua, ai là người nhà bệnh nhân?" Bác sĩ tìm kiếm trong đám người nhốn nháo.

Khổng Tinh cùng Phạn Lạc Sơn vội vàng giơ tay, một người mặt đầy nước mắt, một người biểu tình bi thương: "Con tôi (Khải Toàn) thế nào rồi bác sĩ?" Hai người đồng thanh hỏi.

"Hiện giờ chúng tôi chuẩn bị chuyển cậu ấy sang ICU, tuy đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng nhưng cơ năng cơ thể đang bắt đầu suy yếu, mà nguyên nhân thì vẫn chưa biết, chúng tôi cần phải kiểm tra kỹ lưỡng hơn." Bác sĩ nhận một xấp tài liệu thật dày từ tay y tá, mày nhíu chặt: "Tôi đã xem qua hồ sơ bệnh án các vị cung cấp, đoạn thời gian gần đây bệnh nhân kiểm tra số liệu cơ thể mình gần như là mỗi ngày, hơn nữa kết quả đều rất bình thường. Nhưng trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái cơ quan nội tạng suy kiệt, chúng tôi hoài nghi cậu ấy có khả năng bị trúng độc, hoặc tiếp xúc với vật chất có tính phóng xạ, chúng tôi sẽ cho cậu ấy kiểm tra về phương diện này, đồng thời bệnh viện chúng tôi cũng sẽ báo cảnh sát để làm đúng theo quy định pháp luật, hi vọng các vị hiểu được."

"Báo cảnh sát? Có cần không?" Phạn Lạc Sơn tựa hồ có chút do dự, Khổng Tinh thì không ngừng gật đầu, giọng nói đầy căm thù: "Bác sĩ, ông báo cảnh sát đi, nhất định phải để cảnh sát điều tra chuyện này! Tôi cũng nghi ngờ bệnh tình của con tôi có điều kỳ quặc! Ông có biết chuyện Phạn Già La nguyền rủa con trai tôi bị bệnh nan y không? Tôi nghi ngờ cậu ta đã hại con tôi!"

Đinh Vũ đỏ ngầu con ngươi hùa theo: "Khải Toàn bị bệnh chắc chắn có dính dáng tới Phạn Già La! Tôi sẽ lập tức đi báo cảnh sát! Đúng rồi, phòng làm việc của Khải Toàn cần phải phong tỏa lại, không cho bất kỳ người nào ra vào, trong khoảng thời gian này cậu ấy vẫn luôn ở công ty, có thể làm cậu ấy bất thình lình bị bệnh như vậy, chất độc hoặc chất phóng xạ nhất định vẫn còn trong phòng! Bác gái, ngài ở lại đây trông chừng Khải Toàn, con đi gọi điện thoại."

Đinh Vũ vội vàng rời đi, Khổng Tinh thì lôi kéo tay bác sĩ, không ngừng lên án chuyện Phạn Già La nguyền rủa con trai mình, còn nói bệnh tình của con trai trăm phần trăm là do cậu ta mà ra.

Bác sĩ lúng túng lắng nghe, sau đó khoát tay nói: "Ân oán của bệnh nhân không nằm trong phạm vi quản lý của chúng tôi, chúng tôi cần phải sớm tìm ra nguyên nhân bị bệnh của cậu ấy, chuyện khác thì phải dựa vào cảnh sát điều tra. Phạn phu nhân, tôi còn phải kiểm tra độc tố cho Phạn tổng, xin cáo từ trước, nếu các vị không yên tâm thì có thể thông qua màn hình giám sát phòng ICU để quan sát tình huống của Phạn tổng, cậu ấy có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào."

"Vâng vâng vâng, bác sĩ mau đi đi." Khổng Tinh lập tức buông tay để bác sĩ rời đi, sau đó chạy vào phòng quan sát, cách màn hình ngơ ngác nhìn gương mặt hôn mê bất tỉnh của con trai. Tròng mắt của bà sớm đã nổi đầy tơ máu, nếp nhăn trên trán mơ hồ tăng thêm vài nếp, phảng phất chỉ trong nháy mắt già hơn mười mấy tuổi.

"Sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy chứ?" Khổng Tinh ôm gương mặt thống khổ rên rĩ, cả người vì bất lực mà mờ mịt, run rẩy.

Sau khi vào phòng giám sát thì Phạn Lạc Sơn rút đi dáng vẻ lo lắng, trở thành lạnh nhạt vô tình. Ông ta nhìn chằm chằm gương mặt giống hệt bản sao của mình của Phạn Khải Toàn, trầm giọng nói: "Nghe nói em bảo nó lập di chúc?"

Khổng Tinh đột nhiên bùng nổ, rống lên chói tai: "Đến lúc này mà anh chỉ quan tâm tới di chúc thôi sao? Trong mắt anh ngoại trừ tiền thì còn gì nữa hả? Phạn Lạc Sơn, đừng tưởng tôi không biết, anh cũng muốn hại Khải Toàn, anh nhận bọn tôi về chẳng qua chỉ vì nhìn trúng công ty mà Khải Toàn khổ cực sáng lập được thôi, nếu nó không phải con tôi, nếu nó không phải cậu bé vàng của phố Wall, cả đời này chỉ sợ tôi không thể nào bước vào được cửa Phạn gia anh. Nếu nó chết, người được lợi nhiều nhất kỳ thật chính là anh! So với Phạn Già La anh lại càng có động cơ hơn! Tôi thật ngu xuẩn, sớm biết Khải Toàn về đây sẽ bị các người hại thành như vậy, tôi không nên dẫn nó về nước nhận tổ quy tông! Nếu Khải Toàn xảy ra chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với mấy người! Phạn gia mấy người không có người nào tốt cả!"

Phạn Lạc Sơn đẩy Khổng Tinh nhào tới công kích mình, cười lạnh: "Đừng quên Phạn Khải Toàn là người Phạn gia, Phạn Khải Húc cũng là người Phạn gia, hai đứa con trai cô sinh ra đều theo họ Phạn của tôi. Một tiếng trước khi Phạn Khải Toàn phát bệnh, cô đã buộc nó lập di chúc, cô cũng có động cơ hại chết nó, cô nên nghĩ xem mình nên làm thế nào giải thích với cảnh sát đi!"

"Tôi không gì phải giải thích cả, nó là con tôi, nó lưu lại tài sản cho tôi mà cũng cần giải thích à? Nếu không phải Phạn Già La ác ý nguyền rủa Khải Toàn, tôi sao lại nghĩ tới chuyện bảo Khải Toàn làm di chúc chứ? Chờ cảnh sát tới, tôi sẽ nói tất cả cho bọn họ biết, để bọn họ điều tra anh và Phạn Già La, tôi hoài nghi hai người bắt tay hãm hại Khải Toàn! Anh đuổi Phạn Già La ra khỏi Phạn gia chỉ vì diễn trò cho mẹ con bọn tôi xem thôi đúng không? Bằng không vì sao đến giờ Phạn Già La vẫn sống tốt vậy chứ? Sau lưng không ai nâng đỡ, Tinh Huy có thể nâng nó như thế sao? Anh dùng Phạn Già La làm ngọn lao, để nó đứng ra nói mấy lời mê hoặc công chúng, sau lưng anh sẽ giở ám chiêu, hại chết Khải Toàn, sau đó lấy đi hết mọi thứ của nó! Anh đừng tưởng tôi không biết anh có ý định gì. Tôi nói cho anh biết, Khải Toàn sẽ không cho anh một cắc bạc nào đâu, tất cả tài sản của nó đều thuộc về tôi và Húc Húc!"

"Diễn trò gì, ngọn lao gì, tôi không biết cô đang nói gì cả." Phạn Lạc Sơn lười tranh luận với Khổng Tinh, cười lạnh nói: "Tôi thấy cô mắc chứng vọng tưởng rồi. Phạn Lạc Sơn tôi đây không đến mức thiếu tiền của Phạn Khải Toàn thì sống không nổi."

Khổng Tinh chỉ vào mũi chồng mình, hùng hổ nói: "Thật à, nói hay quá nhỉ, người khác không hiểu nhưng tôi còn không hiểu anh sao? Công ty anh sắp vỡ nợ rồi đúng không? Anh muốn tham ô vốn lưu động của tập đoàn Phạn thị để lấp lại cái hố của mình nhưng đã bị người Phạn gia phát hiện, bọn họ chuẩn bị đá anh xuống đài đúng không? Cổ phần công ty của anh đã bị anh bán đi trả nợ hết rồi, anh không có tiền, nếu trong khoảng thời gian ngắn không kiếm được vốn thì anh sẽ phá sản! Anh là người có lý do hại chết con trai tôi nhất! Tôi phải báo cảnh sát, để bọn họ bắt anh!"

Phạn Lạc Sơn không ngờ mình bị điều tra kỹ lưỡng đến như vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi: "Khổng Tinh, cô giỏi thật đấy, lại dám điều tra tôi! Tôi thật sự không nên nhận mẹ con các người về!" Ông ta cắn môi, muốn phun ra những lời độc ác hơn nhưng phát hiện mình không còn lợi thế. Hiện giờ ông ta nghèo như một con chó nhà có tang, mà Khổng Tinh cho dù mất đi đứa con nhưng lại nhận được mấy chục tỉ tài sản, hai vợ chồng bọn họ sớm đã khác biệt một trời một vực.

"Tôi mới là người phải hối hận! Nếu sớm biết có ngày hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không dẫn Khải Toàn trở về!" Khổng Tinh nhìn chằm chằm con trai mình trong màn hình giám sát, hốc mắt trào ra hai hàng nước mắt đục ngầu.

Phạn Lạc Sơn không muốn tiếp tục ầm ĩ với Khổng Tinh nữa, ầm một tiếng đóng sầm cửa lại, tức giận đùng đùng bỏ đi.

...

Cùng lúc đó, Đinh Vũ đã dẫn cảnh sát tới trụ sở chính của tập đoàn Khải Toàn, vài nhân viên kỹ thuật mặt trang phục phòng phóng xạ đang cầm thiết bị quét phòng làm việc tổng tài, những cảnh sát khác thì tiến hành điều tra nhân viên công ty.

"Cậu hoài nghi Phạn Già La có liên quan tới chuyện Phạn Khải Toàn tiên sinh đột nhiên bị bệnh?" Lưu Thao cào cào cái đầu đã hói mất phân nửa của mình, vẻ mặt có chút vi diệu.

"Không phải bị bệnh, nhất định là trúng độc hoặc bị phóng xạ! Mỗi ngày tôi đều hối thúc Khải Toàn làm kiểm tra sức khỏe, trước khi xảy ra chuyện, số liệu cơ thể của cậu ấy vẫn rất khỏe mạnh. Từ nhỏ đến lớn cậu ấy thậm chí còn chưa từng sinh bệnh, sao có thể nói gục là gục chứ. Tôi nghi ngờ là âm mưu của Phạn Già La, tiên đoán chó má gì chứ, đều là giả, hắn chỉ mượn cớ để che giấu tội ác của mình mà thôi! Nhất định là hắn hại Khải Toàn!" Đinh Vũ chắc như đinh đóng cột nói.

"Thế nhưng bên bệnh viện vẫn chưa đưa ra kết luận, tố cáo của cậu là vô căn cứ. Nói cách khác, cậu đang vu khống! Nếu là phóng xạ thì cần có quá trình tiếp xúc lâu dài, lúc kiểm tra sức khỏe không có khả năng không phát hiện. Hơn nữa tất cả mọi người tiếp xúc đều sẽ bị ảnh hưởng, nhưng tôi thấy cậu rất khỏe mạnh. Đinh tiên sinh, lời nói ra cần phải chịu trách nhiệm đó." Liêu Phương ngồi bên cạnh lạnh lùng chen vào một câu.

"Tôi chỉ đang suy đoán hợp lý mà thôi."

"Điều kiện tiên quyết để suy đoán hợp lý là phải có chứng cứ, anh không có chứng cứ, vì thế hành vi của anh là phỉ báng."

"Chứng cứ không phải cần mấy người tìm ra à?"

"Nếu chúng tôi không tìm được chứng cứ chính xác có thể lên án Phạn lão sư thì anh tính sao?"

"Phạn lão sư? Thì ra cảnh sát mấy người là một nhóm với cậu ta? Mấy người cũng tin tưởng cái tin đoán chó má kia?" Đinh Vũ dụi tắt điếu thuốc lá, lớn tiếng chất vấn.

"Bằng không thì sao? Trong tình huống không có bất cứ chứng cớ phạm tội nào, chúng tôi không thể nào chỉ dựa vào mấy câu nói của anh mà lên án Phạn lão sư cả. Anh cũng đâu phải pháp luật." Liêu Phương lập tức phản đòn, Lưu Thao không chỉ không ngăn cản mà còn ừ ừ gật gù.

Tiểu Lý đang tra xét vòng xã giao của Phạn Khải Toàn cũng lên tiếng: "À mà ngôn luận của tập đoàn bọn anh cũng cần chú ý một chút, gì mà mấy người đã báo cảnh sát, đối tượng hoài nghi trọng điểm của cảnh sát chính là Phạn Già La chứ? Bọn tôi căn bản không hề hoài nghi Phạn lão sư nha! Tôi đã thông báo bên cảnh sát mạng xóa bỏ những ngôn luận này rồi, trước khi có chứng cứ xác thực, không có người nào được quyền nhiễu loạn tâm trí quần chúng!"

Tiểu Lý tùy tiện lướt mạng, phát hiện đều là ngôn luận lên án Phạn lão sư mưu sát Phạn Khải Toàn, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi, trên mạng tựa hồ có một thế lực đen tối nhắm vào Phạn lão sư, không quản cậu ta làm gì bọn họ cũng sẽ bôi đen cậu, cho dù là một chuyện xấu không có mảy may liên hệ nào cũng có thể vu oan lên đầu cậu.

Rất nhiều người không thể nào hiểu được hành vi của Phạn lão sư, cho là cậu ấy đang lấy lòng mọi người, quấy nhiễu mắt thấy tai nghe, lý giải những lời nói nhân từ của cậu là lời nói nhảm điên khùng. Bọn họ chỉ thấy được ánh sáng ở một tấc trước mắt mà không bước ra ngoài thăm dò thế giới sáng choang, cho dù thế giới đó biết được nguy hiểm liên quan tới tính mạng của bọn họ. Mà Phạn lão sư chính là một người đang đi trong ánh sáng, cố gắng muốn chặt đứt tua vòi bóng tối đang cắn nuốt nhân loại. Cậu ấy yên lặng trả giá vì mọi người nhiều như vậy nhưng đổi lại chỉ có phỉ báng cùng hiểu nhầm.

Ngày càng nhiều người bắt đầu tin tưởng Phạn Già La, nhưng vẫn có một phần lớn tỏ thái độ cự tuyệt.

Nhìn những ngôn luận này, trong lòng Tiểu Lý cảm thấy thực nghẹn khuất, chỉ hận không thể lập tức thông báo tình tiết vụ án để giải oan cho Phạn lão sư. May mà sau vụ phát sóng trực tiếp sự kiện ác đồng, Phạn lão sư đã có một nhóm người ủng hộ, lúc này bọn họ đang hăng hái chiến đấu ở tuyến đầu, thoạt nhìn sức chiến đấu rất mạnh mẽ.

Thấy nhóm anti bị fans của Phạn lão sư mắng tới máu chó đầy đầu, Tiểu Lý rốt cuộc cũng thoải mái được một chút, nhưng ánh mắt nhìn Đinh Vũ vẫn không hữu nghị chút nào. Lưu Phương cùng Lưu Thao cũng nghiêm mặt, trên trán lộ rõ một câu--- ông đây đang phải nghe mày ngồi nói xàm.

Đinh Vũ một lần nữa bóp gãy điều thuốc, giọng nói cứng rắn: "Tôi hoài nghi các người cùng Phạn Già La có quan hệ cá nhân, tôi muốn các người tránh khỏi vụ án này, đổi cảnh sát khác tới phá án. Thái độ của các người không công chính."

Liêu Phương thở dài một hơi: "Vậy anh phải đổi phân cục khác điều tra vụ án này rồi, người toàn cục chúng tôi đều rất tôn kính Phạn lão sư."

"Có ý gì? Các người từ chối tiếp nhận vụ án hay sao? Tôi phải khiếu nại mấy người..." Đinh Vũ còn chưa dứt lời, điện thoại đã đổ chuông, là bác sĩ chủ trị gọi tới: "Đinh tổng, kiểm tra chất độc và đo lường phóng xạ đã làm xong rồi, Phạn tổng không trúng độc, cũng không bị tia bức xạ ảnh hưởng, cơ quan nội tạng của cậu ấy bị suy kiệt tự nhiên, mặc dù rất khó tin nhưng sự thật chính là như vậy. Lúc mới đưa tới bệnh viện, cơ năng sinh lý của cậu ấy là trạng thái hai ba chục tuổi, sau đó chậm rãi thoái hóa đến trạng thái bốn mươi tuổi, hiện giờ đã đạt tới trạng thái bán già yếu của năm mươi tuổi, hơn nữa tình trạng vẫn đang tiếp tục chuyển biến xấu."

Giọng nói của Đinh Vũ cũng trở nên run rẩy: "Ông có ý gì?"

"Ý của tôi là, mỗi tế bào trong cơ thể Phạn tổng đều đang cấp tốc già yếu, đó mới chính là nguyên nhân thật sự của căn bệnh. Chỉ trong bốn tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cậu ấy đã già đi hai ba chục tuổi, trong y học chưa từng có tiền lệ! Chúng tôi cũng không biết nên trị liệu thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự sống cho cậu ấy. Nhưng với tốc độ già yếu này, có khả năng cậu ấy không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu."

"Tôi không tin!" Đinh Vũ nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu.

"Tự cậu nhìn đi, chúng tôi thật sự không có cách nào đưa ra lời giải thích hợp lý cho cậu. Tình huống đột nhiên trở nên già yếu như vậy thật sự là xưa giờ chưa từng thấy qua." Bác sĩ gửi qua một tấm hình, sau đó thở dài cúp máy.

Đinh Vũ mở hình ra, vẻ mặt kiên định nháy mắt biến thành khó tin.

Anh thật sự khó tiếp nhận sự thật này, vẫn là gương mặt đó, vẫn là ngũ quan đó, nhưng gương mặt vốn oai hùng đã phủ đầy nếp nhăn, sợi tóc đen mun đã lấm tấm bạc, đôi mắt vốn sáng ngời sắc bén phủ đầy mệt mỏi, chỉ ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ chia cắt nhưng Phạn Khải Toàn đã già nua tới trình độ gần đất xa trời. Đinh Vũ nhìn màn hình, trong mắt đầy mê man cùng bất lực, Phạn Khải Toàn đã từng kiên nghị, quả quyết, dũng cảm giờ đây lại yếu ớt hệt như một mảng bọt biển.

Đau thương khó có thể diễn tả thành lời công kích trái tim Đinh Vũ, làm anh run rẩy, suýt chút nữa đã té xỉu.

"Sao có thể như vậy? Đây rốt cuộc là bệnh gì vậy?" Anh không có cách nào tự lừa gạt bản thân là trúng độc hay bị phóng xạ ảnh hưởng nữa rồi. Thuốc cùng phóng xạ có thể giết người nhưng không thể làm một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh nháy mắt già đi hơn mấy chục tuổi được! Anh nắm chặt điện thoại, vành mắt đỏ như có thể nhỏ ra máu.

Lưu Thao đồng dạng cũng nhận được điện thoại của bác sĩ, lúc này đang thực đồng tình nhìn Đinh Vũ. Lúc này vài nhân viên kỹ thuật tiến vào phòng khách, vừa cởi quần áo chống phóng xạ vừa lắc đầu: "Không phát hiện được gì cả, không phải phóng xạ. Chúng tôi đã lục soát phòng làm việc, không phát hiện chất độc nào khả nghi. Bộ đồ ăn cùng ly tách của Phạn Khải Toàn sử dụng cũng đã gói lại, chuẩn bị mang về cẩn thận kiểm tra."

"Chắc chắn bọn cậu không thu được manh mối khả nghi gì đâu, người này là bị bệnh." Lưu Thao đưa ảnh bác sĩ gửi tới cho đám đồng nghiệp xem.

Mọi người thay phiên xem qua, sau đó lộ ra vẻ mặt biết ngay là thế. Này rõ ràng là chứng bệnh già yếu, hơn nữa còn là bộc phát cấp tính, thật sự rất hiếm thấy trên thế giới! Tiên đoán của Phạn lão sư quả nhiên không sai!

"Đội phó, chúng ta rút lui hả?"

"Lui đi, lui đi, vật chứng mang về vẫn phải kiểm tra, nếu đã nhận được báo án thì đương nhiên phải làm hết trách nhiệm của chúng ta." Những lời này của Lưu Thao hiển nhiên đang nói cho Đinh Vũ nghe.

Nhóm kỹ thuật viên phòng pháp chứng liên tục gật gù xác nhận, sau đó ôm bao lớn bao nhỏ vật chứng rời đi, Tiểu Lý liền mượn máy tính của tập đoàn Khải Toàn công bố thông báo tình tiết vụ án, nói rằng Phạn Khải Toàn tự mình bộc phát bệnh nặng, không phải bị đầu độc, xin quần chúng nhân dân đừng tin tưởng lời đồn vô căn cứ.

Cùng lúc đó, không biết vị phóng viên thần thông quảng đại nào cũng công bố hình chụp Phạn Khải Toàn đã già đi hơn mười tuổi, còn đính kèm hồ sơ chuẩn đoán của bác sĩ, căn bệnh với tỷ lệ cực thấp là một phần mười triệu làm dư luận ngoại giới xôn xao, suy đoán Phạn Già La đầu độc bị sụp đổ. Anti fan đang điên cuồng tát nước bẩn nháy mắt mất đi sức chiến đấu, trở thành đối tượng bị mọi người giễu cợt.

Trước lúc rời đi Liêu Phương nhịn không được quay đầu lại nhìn Đinh Vũ ngồi lẳng lặng trên ghế sô pha, phát hiện người đàn ông mạnh mẽ này đang đỡ trán lặng lẽ rơi lệ, cô không khỏi nhắc nhở một câu: "Trước đó Phạn lão sư đã nói thế nào, các người còn nhớ rõ không? Nếu thật sự không có biện pháp, kỳ thực các người có thể tới tìm cậu ấy."

Đinh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt bùng lên tia hi vọng mãnh liệt.

[end 142]

[143] Linh Môi - Quỳ Cầu Tha Thứ Còn Kịp Không?

*****

Trên mạng huyên nháo dữ dội như vậy, Phạn Già La tự nhiên cũng biết chuyện Phạn Khải Toàn đột nhiên bị bệnh. Không ít fans đã @ cậu mà quỳ bái, gọi cậu là Phạn thần, đương nhiên cũng có dân mạng không tin mê tín chắc như đinh đóng cột nói vì muốn lời tiên đoán của mình trở thành sự thật, Phạn Già La đã đầu độc Phạn Khải Toàn.

Suy luận này được tập đoàn Khải Toàn ủng hộ mạnh mẽ, thông báo đầu tiên của bộ tuyên truyền chính là bên bệnh viện nghi ngờ căn bệnh của Phạn tổng có liên quan tới trúng độc, hiện giờ đã báo cảnh sát, hơn nữa đối tượng trọng điểm bị nghi ngờ chính là Phạn Gòa La, hiện giờ đang khẩn trương điều tra, tin tưởng chân tướng sẽ được phơi bày rất nhanh mà thôi.

Ngôn luận này trở thành vũ khí lợi hại nhất mà antifans dùng để công kích Phạn Già La, còn có người công bố một tiên đoán, nói là một tháng nữa Phạn Già La sẽ ngồi tù.

Từ khóa 'Phạn Già La đầu độc mưu hại Phạn Khải Toàn' nhanh chóng leo lên bảng hot search weibo, tổn hại nghiêm trọng tới danh dự của Tinh Huy cùng Phạn Già La. Nhưng giống nhiều lần phát sinh gần đây, Tinh Huy vẫn im lặng chống đỡ, căn bản không dùng tiền rút hot search, lại càng không có ý định tẩy trắng giúp nghệ sĩ nhà mình. Theo cách nói của Tào Hiểu Huy thì--- rút cái rắm, cuối cùng thì đám người kia cũng sẽ bị Phạn lão sư vả mặt thôi, việc gì phải tốn tiền.

Bên công ty không thèm để ý, Phạn Già La tự nhiên cũng không rảnh mà quản, chỉ tùy ý liếc nhìn tin tức liên quan liền đặt điện thoại xuống. Cậu đang đợi, đợi Phạn Khải Toàn làm ra quyết định.

Lúc này Tống Duệ không mời mà tới, trong tay đang cầm một lọ đá mã não Nam Kinh ngũ sắc và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat