[148.149.150] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[148] Linh Môi - Nhà Tổ Phạn Gia

*****

Tin tức Phạn Già La tiến vào bệnh viện thăm Phạn Khải Toàn chỉ mới truyền đi không bao lâu đã có phóng viên chụp được hình ảnh Phạn Khải Toàn khôi phục xuất hiện, vóc người cao lớn khỏe mạnh như cũ, gương mặt anh tuấn bất phàm, hoàn toàn không giống người bị bệnh nặng mới khỏi.

Không ai có thể giải thích hiện tượng quỷ dị này, phóng viên phỏng vấn bác sĩ trong bệnh viện, bọn họ nói rằng không biết, không thể nói ra nguyên do. Vì vậy quần chúng bắt đầu suy đoán là hình ảnh Phạn Khải Toàn tuổi già sức yếu bị up lên mạng trước đó chỉ là ngụy tạo, thực tế anh chỉ bị bệnh nhẹ mà thôi nhưng lại một ít người phóng đại. Phạn Già La mượn cơ hội Phạn Khải Toàn sinh bệnh để đồn thổi thiết lập nhà ngoại cảm của mình, thành công cọ nhiệt của Phạn tổng.

Cách nói này được rất nhiều người tán đồng, sau đó bọn họ trắng trợn phát ngôn châm biếm Phạn Già La. Hiện tượng này xét cho cùng chỉ là một câu---- nguyện ý tin thì sẽ tin; không muốn tin, cho dù chân tướng đặt ở trước mắt thì bọn họ cũng chỉ cười nhạt. Thứ mà bọn họ bảo vệ từ trước đến giờ không phải là chân lý, mà là sự cố chấp của chính mình.

Thái độ của tập đoàn Khải Toàn giống như một bàn tay hung hăng vả vào mặt những người này. Phạn Khải Toàn tự mình đăng một bài cảm ơn lên weibo riêng cùng trang web của công ty, cũng @Phạn Già La, sau đó còn tổng hợp một danh sách thật dài, phân biệt ra gửi công hàm luật sư. Cư dân mạng nhìn kỹ mới phát hiện, người trong danh sách này chính là những người từng tung tin vịt nói xấu Phạn Già La, Phạn Khải Toàn chơi thật sao? Anh ta dùng hành động thực tế để biểu lộ---- Lập trường của Phạn Già La chính là lập trường của mình, cũng là lập trường của công ty.

Ở trước mặt công kích mạnh mẽ có tiền tài chống đỡ, antifan cùng bình xịt không thể nào chịu nổi một kích, vì thế tất cả bọn họ đều câm miệng, không dám tiếp tục chê Phạn Già La nửa chữ.

Một tuần trôi qua, Phạn Khải Toàn hẹn gặp Phạn Già La trong một club tư nhân. Anh một mình ngồi ở gần cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự nhìn bầu trời cùng đám người rộn ràng bên ngoài, trên mặt lộ ra biểu tình mờ mịt.

Phạn Già La đúng giờ mở cửa nhã gian, tay dắt một cậu bé đáng yêu, trong lòng cậu bé ôm một con búp bê minion bằng gốm.

"Phạn lão sư, mời ngồi." Phạn Khải Toàn lập tức bừng tỉnh, đứng dậy nghênh đón, sau đó tự mình giúp hai người kéo ghế.

"Cám ơn." Phạn Già La lễ phép gật đầu, cậu bé giòn giã nói cám ơn, sau đó đặt búp bê minion lên bàn.

Phạn Khải Toàn khẽ liếc nhìn búp bê, vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc. Tròng mắt của con búp bê này có thể chuyển động! Điều này căn bản không có gì ngạc nhiên, rất nhiều món đồ chơi thiết kế để tròng mắt có thể chuyển động, nhưng đáng sợ là tròng mắt có đầy tơ máu, lúc chuyển động không phải là lắc loạn xạ mà là có ý thức đảo quanh, tìm kiếm, cuối cùng dùng ánh mắt hung ác tàn bạo của mình nhìn chằm chằm vào mặt anh, tựa hồ có thể thật sự nhìn thấy anh.

May mà Phạn Già La đã sớm dùng từ trường ngăn cách lời nguyền rủa của nó, bằng không hiện giờ chỉ sợ Phạn Khải Toàn không chỉ đơn giản là bị kinh sợ như vậy thôi đâu.

"Món đồ chơi của Phạn lão sư rất đặc biệt." Phạn Khải Toàn sửng sốt một hồi lâu mới chậm rãi nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười miễn cưỡng. Trước kia sao anh lại nghĩ người này là kẻ lừa đảo chứ? Thanh niên có nhiều điểm đặc biệt rõ rệt như vậy, sao anh không nhìn thấy?

Nhân loại đúng là một sinh vật mù quáng lại ngoan cố. Cũng giống như lời nhà tâm lý học trứ danh người Pháp Gustave Le Bon đã nói--- khi con người là một cá thể đơn lẻ, họ có cá tính của riêng mình. Nhưng khi bắt đầu dung nhập vào trong đám đông, cá tính vốn có của họ sẽ bị đám đông bao phủ, suy nghĩ của họ cũng bị suy nghĩ của đám đông thay thế. Khi tồn tại trong đám đông, tâm tình của họ sẽ biến hóa với các đặc trưng là không dị nghị, kém thông minh.

Vì thế quần chúng kỳ thực chỉ là một đám người ô hợp, câu nói 'ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết', phần lớn thời điểm đó kỳ thực là một lý lẽ sai trái. Chân tướng chỉ có số ít người biết, đó mới là thực tế tàn khốc.

Phạn Khải Toàn thu hồi ánh mắt kinh hãi, lắc đầu mỉm cười tự giễu. Anh cũng từng là một người mù quáng hùa xem đám ngốc kia mà thôi.

"Phạn lão sư, đây là thứ cậu muốn." Anh đẩy một túi hồ sơ tới trước mặt Phạn Già La.

Phạn Già La cũng không nói nhiều, trực tiếp mở ra xem, sau đó hài lòng gật đầu. Đây là giấy chứng nhận chuyển tài sản nhà tổ Phạn gia, tên chủ hộ đã từ Phạn Lạc Sơn đổi thành Phạn Già La.

"Phạn Lạc Sơn đã sắp phá sản rồi, ông ta rất sẵn lòng bán cho tôi, nhưng thủ tục liên quan có chút rườm rà nên chậm trễ không ít thời gian." Phạn Khải Toàn vừa châm trà cho hai vị khách vừa giải thích: "Đinh Vũ đã quay trở về nước Mỹ rồi, cậu ta bán lại hết cổ phần công ty cho tôi, sau này có lẽ sẽ không trở lại nữa."

"Tôi biết, lúc đi anh ta có gọi điện thoại cho tôi." Phạn Già La tỏ ra rất bình thản. Tới rồi đi, đi rồi ngừng, lên rồi xuống, đây chính là nhân sinh.

Phạn Khải Toàn nhẹ nhàng đặt bình trà xuống, con ngươi lại một lần nữa mất đi tiêu cự. Trong đầu anh xẹt qua rất nhiều hình ảnh, trong hình vẫn luôn xuất hiện bóng dáng một người, người nọ ở trong ký ức của anh tùy ý cười to, cử chỉ huênh hoang, nhíu mày nghiến răng, ánh mắt sắc bén lóe ra hung ác không chịu khuất phục trước bất cứ ai. Nhưng lần duy nhất cúi đầu trong cuộc đời chính là vì cứu anh. Đến bây giờ, tin nhắn xin lỗi trên weibo vẫn còn bị dân mạng châm chọc là 'quỳ tiêu chuẩn'. Lúc mẹ tùy ý đùa giỡn tính mạng của anh, Đinh Vũ lại ở bên ngoài vì một khả năng cực kỳ nhỏ bé mà bôn ba vất vả, dốc hết toàn lực để giúp anh.

Đúng vậy, từ xưa đến giờ Đinh Vũ vẫn luôn như vậy, hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, cũng giống như tình cảm dành cho Phạn Khải Toàn suốt những năm qua đầy ắp hệt như dòng nước lũ mà chưa từng nghĩ tới chuyện được hồi báo. Kỳ thực Đinh Vũ thông minh như vậy, hiển nhiên đã nghĩ tới khả năng mất hết vốn liếng, tay trắng trở về đi? Mất hết vốn liếng đối với Phạn Khải Toàn mà nói có nghĩa là tuyệt đối không thể, mà đối với Đinh Vũ thì giống như c*t chó vậy, còn sống thì phải sống cho thật đã, đó là nguyên văn lời cậu ta.

Nhớ tới thần thái phấn chấn của người nọ, Phạn Khải Toàn nhịn không được phì cười, nhưng rất nhanh đã thu lại, khàn khàn hỏi: "Phạn lão sư, nguyện vọng của Đinh Vũ thật sự không có chút ảnh hưởng nào đối với tôi sao?"

Phạn Già La mỉm cười: "Sao anh lại hỏi như vậy?"

"Tôi...." Phạn Khải Toàn cẩn thận châm chước lựa chọn từ ngữ, cũng cẩn thận đánh giá tâm tình của mình: "Lúc cậu ta quyết định rời đi, trái tim tôi giống như rỗng đi một khối lớn. Tôi thường xuyên rơi vào trạng thái mờ mịt, không biết tiếp theo đó phải làm gì, chuyện này khẳng định không bình thường đúng không? Cậu ta giống như Khổng Tinh vậy, lợi dụng nguyện vọng để nắm giữ cuộc đời của tôi đúng không?" Anh siết chặt nắm tay, cố gắng chống cự lại tâm tình không nên xuất hiện này.

Phạn Già La lắc đầu, tiếp tục hỏi: "Lúc nghĩ tới anh ta, ngoại trừ mờ mịt cùng trống rỗng, anh còn tâm gì gì nữa? Có cảm thấy sinh mệnh mình trống rỗng như trước kia không? Lúc đêm khuya thanh vắng có cảm thấy nội tâm mình trống rỗng tới đáng sợ không?"

Phạn Khải Toàn suy nghĩ thật lâu mới chậm rãi buông nắm tay: "Không có, lúc nhớ tới cậu ấy, trong lòng giống như thiếu mất một mảng lớn nhưng ngay sau đó lại bị rất nhiều hồi ức lấp đầy." Anh đè lồng ngực mình, khóe miệng vô thức lộ ra nụ cười yếu ớt: "Cũng không cảm thấy trống rỗng, chỉ cảm thấy thực thỏa mãn. Lúc cậu ấy còn ở bên cạnh, tôi thật sự sống rất vui vẻ, cậu ấy là người hợp tác tốt nhất của tôi. Con người tôi rất thích mạo hiểm, rất thích khám phá, cộng sự rất sợ khi tôi muốn đi theo hướng mới, bọn họ sẽ cố hết sức ngăn cản quyết định thoạt nhìn rất điên cuồng của tôi, chỉ có cậu ấy đứng ra, vỗ bàn nói như chém đinh chặt sắt: Cứ làm theo suy nghĩ của cậu đi, ông đây có tiền, không sợ lỗ! Người ta đều nói cậu ấy là con nhà giàu, đầu tư thành công nhất trong đời chính là tôi, nhưng tôi biết không phải như vậy, ở vài thời điểm, quyết định của cậu ấy còn chuẩn xác hơn tôi, lại càng mạo hiểm hơn, càng thu được nhiều lợi ích hơn. Cậu ấy thường xuyên làm tôi cảm thấy ngạc nhiên."

Phạn Khải Toàn cười khẽ, nhắm mắt lại thở dài: "Cậu ấy thường hả hê đắc ý nói với tôi: Phạn Khải Toàn, đôi ta chính là cộng sự tuyệt vời nhất đó biết không? Đôi ta song kiếm hợp bích vô địch thiên hạ! Trong lòng tôi, tôi cũng nghĩ là vậy, tôi vẫn cảm thấy chúng tôi sẽ bên nhau chinh phục toàn thế giới, xưa nay chưa từng nghĩ có một ngày cậu ấy sẽ rời đi."

Anh mở mắt ra, giọng nói trầm thấp lộ ra một tia bi thương cùng bàng hoàng đang cố đè nén: "Phạn lão sư, tại sao cậu ấy lại phải đi? Nếu cậu ấy ước nguyện tôi sống sót, vì sao lại cam lòng rời khỏi tôi? Cậu ấy yêu tôi mà đúng không?"

Phạn Già La không phải chuyên gia tình cảm, nhất thời bị vấn đề này làm khó. Nhưng không sao, cậu có viện trợ bên ngoài, vì thế liền bê nguyên si vấn đề này gửi cho Tống tiến sĩ. Sau khi đợi một lúc, cậu nhìn màn hình điện thoại, chậm rãi nói: "Yêu chân chính không phải chiếm giữ, khi anh hiểu được câu nói này, anh sẽ biết vì sao Đinh Vũ lại rời đi. Anh bị Khổng Tinh thao túng nửa cuộc đời, ngoại trừ tiếp tục sống sót, nguyện vọng lớn nhất của anh là gì?"

Phạn Khải Toàn chăm chú suy nghĩ một chốc rồi đáp: "Là tự do."

Phạn Già La nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt cũng có chút hiểu ra: "Cho nên, nguyện vọng của anh chính là nguyện vọng cuối cùng của Đinh Vũ, anh ta trao cho anh không chỉ là sinh mệnh mà còn là tự do chân chính."

Những lời này mang tới chấn động khó có thể tưởng tượng cho Phạn Khải Toàn, trước mắt anh tựa hồ xuất hiện tình cảnh khi mình sắp chết ngày đó. Anh bán nằm trên giường bệnh nắm chặt tay Đinh Vũ, ý đồ muốn mạnh mẽ truyền đạt ý nguyện của mình cho đối phương. Đinh Vũ nhìn sâu vào mắt anh, không nói lời nào cũng hiểu được khát vọng sâu trong nội tâm anh, vì vậy cậu ấy làm anh sống lại, sau đó tự mình rời đi...

"Thì ra là vậy sao? Vì để tôi triệt để an tâm, cậu ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi sinh mệnh của tôi." Phạn Khải Toàn lẩm bẩm, biểu tình giống như bi thương rồi lại mờ mịt như vui sướng cực độ.

"Anh thật sự an tâm sao?" Phạn Già La truy hỏi.

Phạn Khải Toàn sững sờ thật lâu mới chậm rãi lắc đầu, sau đó đột nhiên bật dậy rời đi thật nhanh. Anh đi quá vội vàng nên hất ngã hai chiếc ghế dựa ở bên cạnh cùng phía sau, tiếng vang thật lớn phát ra làm Hứa Nghệ Dương cùng tròng mắt búp bê minion cùng run lên.

"Anh trai, sao ảnh tự nhiên bỏ đi vậy?" Hứa Nghệ Dương ngơ ngác.

"Anh ta đi tìm bạn của mình rồi." Phạn Già La cầm điện thoại, đầy kính trọng gửi tin: [Tống tiến sĩ, anh thật sự rất chuyên nghiệp!]

Người này rõ ràng chỉ là người bình thường nhưng lại có thể làm được chuyện mà nhà ngoại cảm cũng không thể làm được.

...

Lấy được chứng nhận bất động sản, Phạn Già La liền dẫn Hứa Nghệ Dương tới nhà tổ Phạn gia. Vì biểu đạt bất mãn của mình, lúc dọn đi Phạn Lạc Sơn đã cho nghỉ toàn bộ người làm trong nhà, đồ đạc đắt tiền cũng dọn hết, ngay cả hoa trong vườn cũng diệt sạch, cả tòa nhà nguy nga lộng lẫy biến thành một mảnh hoang vu.

Nhưng Phạn Già La lại cảm thấy rất hài lòng với mảnh hoang vu này. Cậu nắm tay Hứa Nghệ Dương, chậm rãi tiến vào hầm ngầm rộng tầm mấy trăm mét vuông.

"Anh trai!" Hứa Nghệ Dương nhìn cục gạch mình giẫm lên, vẻ mặt kinh ngạc. Những viên gạch này khắc đường cong rất phức tạp, từng khối từng khối ráp lại tạo thành một hoa văn hình tròn thật lớn, trung tâm là một con rồng màu đen, nó ngóc đầu há miệng phun ra âm khí sát khí vô cùng vô tận. Âm sát khí nồng đậm tới mức cơ hồ ngưng tụ lại, cuộn trào mãnh liệt ùa về phía hình tròn ở xung quanh rồi một lần nữa bị miệng rồng hút ngược trở lại.

Miệng rồng phà ra hút vào giống như một vật sống đang hít thở, cũng làm tầng hầm trống trải này lạnh lẽo tới mức làm người ta run rẩy. Người sống ở trong này nửa tiếng sẽ bị âm khí cướp đoạt sức sống, chậm rãi tiến tới tử vong, nhưng đối với Hứa Nghệ Dương cùng con ngươi thì chẳng khác nào thiên đường. Mắt của chúng lóe sáng hệt như đèn pha, sáng loáng, hưng phấn.

"Anh trai anh trai!" Hứa Nghệ Dương đi tới trung tâm hoa văn hình tròn kia nhưng không dám tới gần hắc long. Âm sát khí là thức ăn của bé, nhưng nếu chúng quá nồng đậm thì sẽ làm bé hồn bay phách tán, bé chỉ hắc long hô lớn: "Anh trai, ăn nó!"

Phạn Già La lắc đầu cười khẽ, sau đó chậm rãi bước tới sàn nhà khắc hình hắc long, nắm tay thăm dò tiến vào miệng rồng rồi lấy ra một vật. Sàn nhà vốn cứng rắn bị cậu chạm vào thì lỏng lẻo hệt như mặt nước.

Nháy mắt, một viên ngọc bội hình cá lớn cỡ bàn tay bị cậu nâng trong tay, nó giống hệt như số ngọc bội nhỏ mà cậu thu thập được nhưng lại có màu đen kịt sáng ngời, tỏa sáng căn hầm này sáng như ban ngày. Âm sát khí trong tầng hầm đều bị ngọc bội này hút đi, khôi phục trạng thái bình thường.

Phạn Già La ngắm nhìn viên ngọc bội này thật lâu, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve một lần rồi một lần nữa đặt vào miệng rồng. Tiếng rồng ngâm như có như không quanh quẩn trong tầng hầm, âm sát khí nồng đậm một lần nữa từ miệng rồng phun ra, sau đó lại hút vào, hình thành một vòng tuần hoàn vi diệu.

"Qua một thời gian nữa chúng ta sẽ tới đây ở." Phạn Già La chậm rãi lui vài bước, chỉ hắc long nói.

"Dạ!" Hứa Nghệ Dương chỉ hận không thể giơ cả hai tay hai chân tán thành.

Phạn Già La cầm lấy búp bê minion trong lòng bé, cười khẽ nói: "Nhưng nó có thể ở đây trước, em đồng ý không?"

Tròng mắt của búp bê minion bắt đầu điên cuồng chuyển động, sau đó tốc độ chậm lại rồi dựng lại trên mặt Hứa Nghệ Dương, con ngươi từ trước đến nay chỉ biết lóe ra tia sáng hung ác lúc này đang phóng đại lên, ầng ầng nước, còn khẽ rung động, lộ ra dáng vẻ có chút đáng yêu, tội nghiệp. Không thể không nói, phối hợp với dáng vẻ ngây thơ của minion, đôi mắt này quả thực làm người ta không có cách nào chống cự.

Hứa Nghệ Dương vốn còn rất luyến tiếc lập tức gật đầu đồng ý: "Châu Châu thích ở đây, vậy để nó ở đây trước đi!"

Lúc này Phạn Già La mới đặt búp bê minion vào miệng rồng, để nó chậm rãi chìm vào sát khí hư vô.

[end 148]

[149] Linh Môi - Phạn Già La Cùng Tống Tiến Sĩ Lần Đầu Tiên Liên Thủ

*****

Bình thường Phạn Già La căn bản không có công việc, chỉ có đưa đón Hứa Nghệ Dương đi học, thời gian còn lại đều dùng để học tập các loại tri thức, lúc rỗi rãnh thì ngồi ngoài ban công đờ ra, cuộc sống như vậy cũng coi như thú vị. Hôm nay, Phạn Khải Toàn biến mất đã lâu lại gửi hai tấm hình tới cho cậu, lời kèm theo là 'cám ơn'. Cậu mở ra xem liền bật cười.

Ảnh chụp trên một chiếc du thuyền, Phạn Khải Toàn mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, nút không cài hết lộ ra một mảng ngực rộng lớn, làn da vì giăng nắng mà đen hơn trước rất nhiều, trông rất khỏe khoắn, làm người ta chú ý nhất chính là nụ cười trên mặt anh, sảng khoái tùy ý, hoàn toàn khác với trầm ổn cùng khắc chế ngày xưa. Anh mỉm cười nhìn ống kính, ánh mắt lóe ra tia sáng vui sướng, tay phải cầm chai bia khoác lên cổ Đinh Vũ, kéo người nọ vào trong lòng mình. Đinh Vũ cũng mặc một chiếc sơ mi rộng thoải mái nhưng có màu đen, làn da vẫn tái nhợt như vậy, nhưng hung ác nham hiểm cùng mệt mỏi ẩn sâu trong đáy mắt đã hoàn toàn biến mất, nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời chói trang trên bầu trời.

Hai người giống như đang nói cười, cũng giống như đang đùa giỡn, bầu không khí sôi động lại thân mật này tựa hồ có thể tràn ra khỏi ảnh chụp, lây nhiễm cho người xem.

Một tấm hình khác là hai người xoay lưng đứng trên một tảng đá ngầm, Đinh Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, Phạn Khải Toàn nghiêng đầu chăm chú nhìn anh, ánh ráng chiều kéo dài chiếc bóng của hai người tới tận mép hình...

Phạn Già La nhìn chằm chằm hai tấm hình này thật lâu, không cần phóng ra từ trường cũng có thể cảm ứng được tình yêu quanh quẩn vây quanh, bọn họ yêu nhau.

Nụ cười đọng lại trong đáy mắt Phạn Già La, cậu không biết nên trả lời thế nào mới tốt, chỉ có thể phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Lúc cậu chuẩn bị tắt giao diện trò chuyện thì Dương Thắng Phi gửi tin tới, lời lẽ rất ngắn gọn: [Phạn lão sư, hung thủ đã bắt được rồi! Dựa vào manh mối cậu cung cấp, chúng tôi đã tìm được nhân chứng cùng vật chứng!]

Phạn Già La đang định nói chúc mừng thì bên kia đã tiếp tục gửi tới rất nhiều tin tức, tâm tình tựa hồ không quá bình tĩnh:

[Nhưng thời gian truy cứu! Vừa qua vào tháng tám năm nay!]

[Tôi chậm một bước!]

[Hắn rất hung hăng, ở trước mặt chứng cứ xác thực vẫn không chịu thú nhận tội ác, chỉ nói rằng thời hạn truy cứu đã qua rồi!]

[Hắn đang cố ý dằn vặt tôi!]

[Phạn lão sư, pháp luật rốt cuộc để làm gì?]

[Tôi bắt đầu hoài nghi với công việc của mình.]

[Phạn lão sư, tôi thận sự căm hận Tôi muốn giết chết hắn!]

Phạn Già La muốn khuyên đối phương bình tĩnh lại nhưng đầu ngón tay giơ trên màn hình thật lâu vẫn không có cách nào tổ chức ngôn ngữ. Trong tình huống không có cách nào cảm ứng được thế giới nội tâm của đối phương, năng lực của cậu kỳ thực rất có hạn, cậu chỉ là một người bình thường cảm thấy không biết nên làm thế nào mà thôi. Ngay cả pháp luật cũng không giải quyết được, cậu lại càng không có khả năng, một câu an ủi đơn giản căn bản không có cách nào dập tắc lửa giận phừng phừng trong nội tâm Dương Thắng Phi, người thân chết thảm phải dùng máu mới có thể hoàn trả lại.

Cậu suy nghĩ một lúc, sau đó theo thói quen chụp hình đoạn chat gửi cho Tống tiến sĩ. Không biết bắt đầu từ khi nào, Tống tiến sĩ tựa hồ đã trở thành nhà tâm lý học riêng của cậu, mà cậu lại hoàn toàn không ý thức được chuyện này.

[Chỉ là chuyện nhỏ.] Tống Duệ nhanh chóng trả lời, giọng nói trầm ổn hệt như ngày thường. Trong mắt anh, thế giới này tựa hồ không phân biệt chuyện khó và chuyện dễ, chỉ là bạn có nguyện ý đi làm hay không mà thôi.

[Theo tôi đánh giá, thủ pháp gây án của hung thủ rất thành thạo, kinh nghiệm xử lý chứng cớ phạm tội cũng rất lão luyện. Hắn có năng lực phản trinh sát cực mạnh cùng tố chất tâm lý cực cao, cái chết của chị gái Dương Thắng Phi không phải lần đầu tiên hắn gây án, cũng không phải lần cuối cùng. Trên người hắn nhất định vẫn còn dính tới những vụ án khác, chỉ cần moi những vụ án này ra, 'thời hạn truy cứu' mà hắn đắc ý căn bản không còn là vấn đề, bởi vì vụ án giết người liên hoàn không có thời hạn truy cứu, không quản là đã qua bao lâu, cơ quan chấp pháp vẫn bảo lưu quyền khởi tố hắn.]

[Em hỏi Dương Thắng Phi xem cậu ta đang ở đâu, tôi lập tức tới đó giúp cậu ta thẩm vấn kẻ tình nghi.]

Tin tức Tống Duệ gửi tới giống như những chiếc đèn chỉ đường soi sáng ánh mắt Phạn Già La, cũng làm đôi môi mím chặt của cậu nhếch lên một độ cong nhỏ. Cậu lập tức trả lời: [Tôi đi cùng anh.]

Tống Duệ: [Được.] Không ai biết ở bên kia màn hình anh đang mỉm cười hài lòng cỡ nào, nói nhiều như vậy, chẳng qua anh muốn cùng người này có một chuyến du lịch mà thôi.

Phạn Già La chụp lại cuộc nói chuyện của mình và Tống tiến sĩ gửi qua cho Dương Thắng Phi, hỏi: [Hiện giờ bọn cậu đang ở đâu?]

Dương Thắng Phi lập tức trả lời: [Cám ơn Phạn lão sư! Chúng tôi đang ở Nam thị! Hiện giờ chúng ta chỉ có thể giam giữ hắn hai mươi bốn tiếng mà thôi, thời gian đã qua mười tám tiếng rồi, hai người phải nhanh một chút!] Đến lúc này cậu đã không quản được khách khí hay không khách khí nữa rồi, phải nhanh chóng mời cứu binh tới mới là then chốt!

[Được, tôi và Tống tiến sĩ sẽ lập tức tới ngay.] Phạn Già La giống như nhân viên vận chuyển chuyển lời khẩn cầu của Dương Thắng Phi sang cho Tống tiến sĩ.

Tống Duệ: [Tôi đặt vé máy bay, sau đó chúng ta tới trường đón Dương Dương, dẫn cậu bé theo cùng luôn.]

Suýt chút nữa đã quên mất chuyện an bài cho Hứa Nghệ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat