[157.158.159] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[157] Linh Môi - Người Đứng Sau Lưng Mình & Người Bầu Bạn Có Trái Tim Lang Sói Hung Ác Tham Tài

*****

Người đàn ông kia vội vàng chạy ra khỏi đài truyền hình rồi xoay vòng tìm kiếm xung quanh, ngay cả bản thân anh cũng không biết động tác này có ý nghĩa gì. Sau khi chạy tới cửa rồi tới lui mấy vòng, anh đã mệt tới mức thở không nổi, lúc này mới ngồi xổm ở ven đường, lộ ra thất vọng cùng mờ mịt cực điểm.

Anh cho rằng người nọ nhất định sẽ ở, bởi vì mỗi lần thất bại, mỗi lần gặp khó khăn, cô ấy vẫn luôn ở. Cô ấy sẽ hùng hổ xông tới, rất ít khi tâm sự với anh, lại càng không biết làm sao an ủi anh, cô chỉ biết cầm điện thoại gọi mãi không ngừng, giao tiếp với đủ loại người, dốc hết toàn lực lôi anh ra khỏi vũng bùn.

Nếu Cao Thiên Thiên vẫn luôn ở bên cạnh anh, như vậy Đổng Tần chính là người đứng sau lưng anh. Anh chỉ nhìn thấy ôn nhu ở bên cạnh mà quên mất sức mạnh vẫn luôn đẩy anh tiến tới, vẫn luôn chống đỡ ở phía sau không để anh bị ngã.

Mấy năm nay anh đã quên đi cái gì? Lại làm sao bao nhiêu?

Người đàn ông chán nản đứng dậy, ngẩng mặt, liều mạng chớp mắt, trong đầu quanh quẩn một cuộc nói chuyện từ rất lâu.

Đổng Tần: "Phụ nữ dốc sức làm việc thật sự không dễ dàng, từ trước đến nay tôi chưa từng để người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của tôi, khi muốn khóc tôi sẽ chớp mắt."

Người đàn ông: "Chớp mắt thì không phải nước mắt sẽ rơi xuống sao?"

"Không đúng, khi anh ngẩng đầu rồi chớp mắt thật nhanh, nước mắt sẽ chảy ngược lại rồi bốc hơi. Tôi tình nguyện để nước mắt chảy ngược chứ không bao giờ khóc trước mặt người khác."

Đúng vậy, cô ấy chưa từng để lộ một mặt yếu ớt trước mặt anh, vì thế anh vẫn luôn xem đó là chuyện đương nhiên, bởi vì cô sẽ không bị tổn thương. Nhưng đột nhiên quay đầu lại mới phát hiện, cô đã sớm có đầy thương tích trên người, mà những vết thương đau đớn đó có bao nhiêu vết là do đích thân anh gây ra, có bao nhiêu là anh mượn tay người khác gây ra?

Càng nghĩ vành mắt của người đàn ông lại càng mơ hồ, nước mắt không thể chảy ngược bốc hơn mà lại men theo khóe mắt anh rơi xuống. Ánh mắt anh đã mơ hồ đến mức không thể nhìn thấy được bầu trời, cũng không thấy được đường dưới chân. Anh giống như một hồn ma lởn vởn trong thành phố quen thuộc này, mặc dù đã có can đảm phấn chấn nhưng lại không còn động lực để tiến tới trước.

Lúc anh lảo đảo suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Cẩn thận nhìn đường!"

Người đàn ông kia giật mình quay đầu lại, thuận tiện lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Chỉ thấy Đổng Tần lái xe chạy chầm chậm ven đường, đầu hơi ló ra khỏi cửa sổ, cất tiếng hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu, tôi đưa anh về." Cô dừng xe lại, sải bước xuống xe, làm bộ như mất kiên nhẫn hỏi.

Người đàn ông hai mắt đẫm lệ mơ hồ chạy về phía cô, vượt qua bụi cây xanh biếc bổ nhào tới, sau đó ôm chặt lấy cô. Anh chạy quá nhanh nên lực quán tính làm hai người ngã nhào lên mui xe.

"Ui cái eo của tôi! Anh điên rồi sao?" Đổng Tần cao giọng quát lớn, sau khi hít mùi hương quen thuộc của đối phương thì lại đỏ vành mắt.

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..." Người đàn ông tựa bên tai cô không ngừng xin lỗi.

"Anh im đi!" Giọng nói của Đổng Tần đã chuyển thành nghẹn ngào: "Tôi ghét nhất là hai chữ này của anh! Tôi không cần lời xin lỗi của anh, anh căn bản không thể nào hiểu được cảm nhận của tôi! Tôi biết tôi rất hèn mọn, có lẽ tôi không thể nào thay đổi được, nhưng sau khi anh mất tích tôi mới hiểu ra, điều quan trọng không phải anh có yêu tôi hay không, mà là anh có ở đó hay không. Anh vẫn còn, thế giới của tôi vẫn còn, anh không còn, thế giới của tôi cũng sụp đổ! Tôi đi khắp thế giới tìm anh, tôi tự nói với mình, chỉ cần anh có thể trở về, anh không yêu tôi cũng không thành vấn đề, anh yêu người khác cũng không sao cả; anh xa lánh tôi cũng được, anh thân thiết người khác cũng được; anh không tin tôi cũng không sao, anh chỉ tin người khác cũng không sao... chỉ cần anh trở lại là tốt rồi, chỉ cần anh có thể trở lại, tôi đã cảm thấy tốt rồi!"

Chưa bao giờ để người khác nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình, lúc này đây Đổng Tần lại khóc nức nở: "Lúc nhìn thấy anh tôi đã biết đây mới chính là anh! Anh có hóa thành tro tôi cũng nhận ra! Cho dù anh biến thành bộ dáng gì, tôi vẫn có thể tìm ra anh..."

Cô đã không thể nói được nhiều hơn nữa, ba ngày nay, sự dằn vặt mà cô phải chịu đựng không hề thua kém người đàn ông này. Khi anh tuyệt vọng, cô cũng đang tuyệt vọng; khi anh không được giúp đỡ, cô bất lực; khi anh mê man, cô lại càng mê man hơn. Cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì, vì thế trong đầu đều là những ý nghĩa rất khủng khiếp, ba ngày, bảy mươi hai tiếng đồng hồ, cô không có một phút giây nào có thể chợp mắt.

Cô khóc tới run rẩy hết cả người, gần như không thể đứng dậy được. Người đàn ông đang ôm chặt cô mới phát hiện ra, cô đã gầy đi rất nhiều. Chỉ có ba ngày mà thôi, thậm chí ngay cả quần áo cũng đã không mặc vừa vặn nữa rồi.

"Đừng khóc, đừng khóc." Người đàn ông lau nước mắt trên gò má cô, không biết nên an ủi thế nào mới tốt, chỉ có thể không ngừng nói: "Tôi ở đây, tôi đã về rồi, tôi đã trở về rồi đây."

Đúng vậy, anh đã trở về. Khi nắm chặt mảnh ngọc ước nguyện kia, anh đã dùng hết sức lực toàn thân để ước nguyện 'hãy để tôi quay trở về', anh chỉ cảm nhận được trống rỗng không có chỗ đặt chân. Vậy mà lúc này đây, khi ôm chặt thân thể run rẩy của Đổng Tần nói ra những lời này, anh lại có được cảm giác bước chân thật sự chạm vào mặt đất.

Anh mười chín tuổi gặp được cô hai mươi hai tuổi, từ đó thoát ra khỏi bóng tối, có một căn nhà rộng rãi sáng ngời. Một năm đó hình như anh vẫn luôn đảo quanh cô, gọi cô là chị, khờ dại nói rằng thích ở cùng cô. Nhưng anh đã nhanh chóng quên đi loại cảm giác này, thẳng đến tận mười sáu năm sau mới hiểu được quy chúc là cảm giác an toàn như thế nào, ngoại trừ mẹ, nó là nơi duy nhất mà anh có thể chân chính cập bến.

"Tống tiến sĩ nói rằng tôi không phải chỉ có hai bàn tay trắng, không ai có thể trộm được cuộc đời của tôi, bởi vì tôi có được ký ức cùng kinh nghiệm quý giá, chúng có thể làm tôi một lần nữa đứng dậy. Nhưng kỳ thực vẫn còn một điều quan trọng nhất." Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ ở trước mặt: "Tôi vẫn còn chị. Không quản là lúc nào, có chị, tôi có thể đứng dậy."

Đổng Tần ngẩn người, lại càng khóc thảm thiết hơn: "Đúng vậy, anh vẫn còn có tôi." Cô dần dần ngừng khóc, dùng sức đấm vào lưng người đàn ông, kiên định nói: "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu."

Năm chữ 'bắt đầu lại từ đầu' này đại diện cho núi cao cùng gió lớn, cũng đại diện cho vô số gian nan hiểm trở, nhưng người đàn ông không hề cảm thấy đáng sợ, ngược lại chỉ đầy dũng khí và sức sống. Đã hai ba năm rồi anh không có cảm giác này, anh cho rằng mình đã tiến vào bình cảnh, nhưng kỳ thực bình cảnh chỉ là một khái niệm hoang đường, con người nếu không tự đặt giới hạn cho mình thì sẽ không bao giờ có thời kỳ bình cảnh.

Anh từ trên đỉnh núi rơi xuống đáy cốc nhưng lại hiểu ra được càng nhiều hơn, cũng tìm được những thứ đã bị mình quên mất.

Hai người khóc một hồi rồi mới tách nhau ra, lại từ trong xe lấy ra hai chai nước suối, ngồi xổm bên bồn cây xanh rửa mặt, sau đó mới ngồi vào xe, trầm mặc nhìn nhau.

"Anh (chị)..." Hai người cùng lên tiếng, sau đó lại cùng đổi giọng: " Anh (chị) nói trước đi."

Ăn ý như vậy làm hai người nhịn không được cười rộ lên.

"Ba ngày rồi tôi không tắm, không ngạt chị chứ?" Trạng thái của người đàn ông đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, cũng có tâm tư để trêu ghẹo đối phương.

Trái tim Đổng Tần nhất thời hóa thành một vũng nước, thỏa mãn nhìn sang rồi thở dài: "Không có, lúc anh về tỉnh Tây quay phim, từ quá trình khởi động máy tới hơ khô thẻ tre cũng chỉ tắm có một lần, tôi cũng không ghét bỏ anh. Ba ngày nay khó khăn cho anh rồi, tôi biết anh nhất định rất sợ, đây dù sao cũng là một thân thể hoàn toàn xa lạ, anh không dám đụng vào, không dám tiếp xúc cũng là bình thường. Nhưng ánh mắt của anh vẫn không thay đổi, vì thế tôi nhìn một chút là nhận ra ngay. Cao Thiên Thiên hiểu anh như vậy căn bản không có khả năng không nhận ra, cô ta nhất định biết." Cô vừa suy nghĩ vừa lái xe.

"Đừng nói tới cô ta." Vẻ mặt người đàn ông vốn ôn nhu vui vẻ, nhưng khi nghe tới ba chữ 'Cao Thiên Thiên' thì lập tức chuyển thành căng thẳng.

Ánh mắt Đổng Tần tối sầm, nỗi lòng chỉ mới ổn định một chút đã bị cảm giác khổ sở đắng chát khó tả quấy nhiễu. Cô biết người này vẫn còn thích Cao Thiên Thiên, anh không phải người có tính cách nói quên là quên, nói đi là đi, anh nặng tình hơn bất kỳ ai, cũng thâm tình, vì thế anh mới yêu cô ta tới mức khó có thể từ bỏ như vậy.

Mà cô thì đã sớm quen với việc yên lặng nhìn theo bóng lưng anh, cũng không cần lấy thứ gì từ anh hay mong đợi gì cả. Giống như những gì cô vừa mới nói--- chỉ cần người này vẫn còn ở đây, có yêu hay không thật sự không sao cả, cô có thể giúp anh Đông Sơn tái khởi, cũng không cần phải chờ đợi nữa. Lần này đây khi anh bước về phía trước, cô cũng sẽ thử sải bước tiến tới, cô muốn xem xem, thế giới không có người này có phải cũng đặc sắc như vậy hay không.

Nghĩ tới đây, Đổng Tần thoải mái mỉm cười, vỗ vô lăng nói: "Được rồi, không nói tới cô ta, anh nghỉ ngơi ở đâu, tôi đưa anh về."

Thấy nụ cười của Đổng Tần, người đàn ông cảm thấy hoảng loạn nhưng lại không biết mình sợ cái gì. Hai người mới vừa nãy vẫn còn dịu dàng thắm thiết tựa hồ chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện một bức tường ngăn cách, tuy ăn ý vẫn còn nhưng khoảng cách cũng đã xuất hiện.

"Hiện giờ tôi đang ở nhà trọ khu Thiên Tuyền." Cổ họng người đàn ông khô khốc, giọng nói cũng trở nên khản đặc.

"Bên đó an ninh không tốt, để tôi giúp anh tìm một chỗ trọ. Anh nghỉ ngơi trước đi, khỏe lại thì chúng ta bàn chuyện này sau. Bây giờ ngoại hình của anh cũng rất tốt, mặc dù không đẹp trai tới long trời lở đất nhưng có chút tang thương lại thành thục, nét đẹp ưu buồn, giống như bình rượu được cất giữ lâu năm vậy, rất có hương vị, có thể xem là tài nguyên khan hiếm trong giới này. Tôi chắc chắn mình có thể đẩy anh nổi tiếng, cộng thêm kỹ thuật diễn xuất của anh, muốn đạt được thành tựu vượt trội hơn trước kia tuyệt đối không phải giấc mộng. Khó nhất chính là thân phận của anh bây giờ, anh cũng nghe phần ngoại cảm của Phạn lão sư rồi đúng không? Chủ nhân của gương mặt này trước kia chính là một tên cặn bã, ngay cả cha mẹ ruột của mình cũng dám mặc kệ họ đến chết đói, anh dùng thân phận của hắn ra mắt thì quá mạo hiểm. Ý kiến của tôi là phẫu thuật thẩm mỹ, thay đổi thân phận, dùng một gương mặt mới triệt để để tái xuất."

"Phẫu thuật thẩm mỹ?" Người đàn ông lắc đầu cười khổ: "Làm sao chỉnh đây, nâng mũi hay gọt xương má? Tôi cũng đã từng tuổi này rồi."

"Không không không, chỉ cần chỉnh một chút là được, gương mặt này của anh chỉ cần điều chỉnh một chút là rất xuất sắc. Chuyện bên quê nhà hắn ta tôi sẽ giải quyết, anh đừng lo lắng."

"Sao tôi lại không lo chứ? Chuyện của tôi vì sao lại phải để chị một mình giải quyết? Sau này tôi chẳng những phụ trách đóng phim, tôi còn phụ trách giải quyết phiền phức nữa, chị không nên gánh vác hết tất cả thay tôi như thế."

"Được, chờ sau này anh vào quỹ đạo rồi tôi cũng không nhúng tay nữa. Hiện giờ tôi cũng ba mươi tám rồi, tiền cũng kiếm đủ rồi, cũng có thể nghỉ tới vấn đề nghỉ hưu." Đổng Tần chăm chú nhìn phía trước, không hề chú ý tới gương mặt đột nhiên biến sắc của người đàn ông.

Anh há miệng muốn nói rằng ba mươi tám tuổi vẫn còn quá sớm, nhưng chợt nhận ra đối với phụ nữ thì ba mươi tám đã là độ tuổi hoa tàn héo úa rồi, cô đã dành hết khoảng thời gian tươi đẹp nhất ở bên anh nhưng chỉ nhận được đầy thương thích, cô muốn sớm về hưu hưởng thụ cuộc sống cũng không vó gì đáng trách. Thực tế nếu khi đó không gặp anh, cô căn bản đã không có ý định làm công việc này. Nhưng thẳng đến lúc này anh mới đột nhiên nhận ra, người này rời đi có ý nghĩa như thế nào đối với mình: dùng một câu của chính cô là---- lúc chị không ở đây, thế giới của tôi cũng sụp đổ!

Đầu óc người đàn ông có chút mê man, tai ong ong, qua một khoảng thời gian dài không thể nghe thấy âm thanh gì. Anh cố gắng muốn giữ người này lại rồi đột nhiên phát hiện mình căn bản không có tư cách, cả thế giới đều có thể cầu xin cô dừng lại, chỉ có anh là không thể, bởi vì anh đi trước một bước, từ rất sớm đã nắm tay người khác rời đi.

"Tôi, say xe, chị chạy chậm thôi." Người đàn ông sững sờ thật lâu mới khàn khàn nói ra lời cầu xin. Ngoại trừ nói cô chạy chậm một chút, cho anh nhiều thời gian một chút, anh đã không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.

"Ah được, nhất định là vì mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt nên anh mới bị say xe như vậy, trong ngăn lạnh có một chai nước, anh tự lấy đi. Rất khó chịu à? Hay để tôi ghé tiệm thuốc ở phía trước mua chút thuốc cho anh nha?" Đổng Tần không chút nghi ngờ cho xe đậu lại ở ven đường.

"Không cần mua thuốc, chị lái xe chậm một chút là được." Người đàn ông nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, rồi lại giống như bị phỏng vội vàng buông ra, không ai biết được trong lòng anh đắng chát cùng dày vò cỡ nào.

Đổng Tần chậm rãi lái xe, miệng lải nhải nói về kế hoạch công việc của đối phương trong tương lai: "Trong tay tôi đang có một kịch bản phim lịch sử, 'XX Diễn Nghĩa', khí chất cùng hình tượng của anh rất phù hợp với yêu cầu của nam ba. Nam ba là quân sư của nam một, nửa đời trước chịu đủ đau khổ, ngay cả xương bánh chè cũng bị người ta moi đi, vì thế chỉ có thể ngồi xe lăn, nửa đời sau trợ giúp nam chính oai phong một cõi, chinh chiến xa trường, nhân vật có chiều sâu lại dễ tạo thiện cảm, nếu diễn tốt thì có khả năng còn sáng hơn cả nam chính. Để tôi gửi kịch bản cho anh xem, anh xem thử đi. Nếu anh thích thì cho dù đánh cược cái mạng già này, tôi cũng sẽ giúp anh giành lấy nhân vật này."

Người đàn ông liên tục đáp ứng nhưng không hề lọt tai được lời nào, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn gương mặt phấn chấn của người bên cạnh, nụ cười khổ bên khóe miệng lại ngày càng đắng chát hơn. Cô vẫn luôn tràn đầy nhiệt tình như vậy, tựa hồ có thể san phẳng tất cả khó khăn ngẩng cao đầu tiến về phía trước. Cho tới hôm nay anh mới phát hiện thì ra chị tỏa sáng như vậy! Vì sao trước kia mình chưa từng nhìn thấy chứ? Chẳng lẽ bởi vì chị vẫn luôn đứng sau lưng mình?

Thì ra anh cũng là một người hạn hẹp như vậy, chỉ thấy được Cao Thiên Thiên ân cần hỏi han đảo quanh ở trước mắt, lại quên đi người vẫn luôn cùng mình vượt qua mọi chông gai.

Người đàn ông che mặt, một lần nữa có xúc động muốn khóc thầm.

Không quản anh không nỡ thế nào, nhà trọ Thiên Tuyền rồi cũng tới, nhưng anh vừa mới xuống xe đã bị hai cảnh sát cao lớn ra tay bắt lại. Đổng Tần truy hỏi mới biết Cao Thiên Thiên đã tiên hạ thủ vi cường khởi kiện người đàn ông này, còn trích camera giám sát ra nói đối phương muốn giở trò bỉ ổi với mình. Bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, người báo cảnh sát còn là người có danh tiếng, cảnh sát lập tức bắt giữ đối tượng, còn không cho phép Đổng Tần nộp tiền bảo lãnh.

Đổng Tần tức tới phát điên, chạy ở bên ngoài một vòng, tìm người nghĩ cách, quay đầu lại thì phát hiện chuyện này lại nháo lên hotsearch. Con đĩ Cao Thiên Thiên khốn khiếp kia lại dám bạo nổ hình cùng thân phận của người đàn ông kia cho truyền thông, nói người này bị bệnh tâm thần, vọng tưởng mình là ảnh đế Lưu Chiêu, còn tiết lộ cả bí mật ngày xưa từng bỏ cha mẹ mình đói chết cho phóng viên.

Lý do Cao Thiên Thiên làm như vậy rất đơn giản: bôi xấu thanh danh của người đàn ông này như vậy, sau này cho dù anh nói mình là Lưu Chiêu thì cũng không có người nào tin tưởng, cũng coi như phá hỏng đường phát triển trong giới giải trí, không thể kiếm sống, anh tự nhiên sẽ rời khỏi Kinh thị, cũng rời khỏi cuộc sống của Cao Thiên Thiên.

Nhìn lời chửi rủa ùn ùn xuất hiện trên mạng, Đổng Tần hận tới nghiến răng. Không bằng cầm thú căn bản không phải người đàn ông này, mà là Lưu Chiên hiện giờ, đám dân mạng kia chẳng biết cái gì cả, chỉ biết hùa theo chiều gió! Nếu thật sự không thể tẩy trắng, sau này anh đừng hòng nghĩ tới chuyện ra mắt.

Không đợi Đổng Tần nghĩ biện pháp đối phó, Cao Thiên Thiên lại ra tay.

Lần này cô ta chỉa mũi lao về phía Phạn Già La, khẳng định đối phương là một tên lừa đảo, mỗi lần quay hình Thế Giới Kỳ Nhân đều dựa vào kịch bản tập dợt mấy lần. Kịch bản lần này là tên bệnh thần kinh kia cung cấp, Phạn Già La tin là thật nên bịa ra cố sự ly kỳ là ảnh đế cùng tên cắt cỏ tráo đổi thân phận, còn giả thần giả quỷ đe dọa Lưu Chiêu, vì thế Lưu Chiêu mới hủy hợp đồng.

Lực ảnh hưởng của Lưu Chiêu lớn gấp nhiều lần Tô Phong Khê, fans hâm mộ của anh giận dữ, tài khoản mạng xã hội của Phạn Già La liền bị đồ sát! Thế Giới Kỳ Nhân cũng bị phản đối kịch liệt, trên mạng nhất thời nổi lên một trận gió tanh mưa máu.

Như vậy, mục đích thứ hai của Cao Thiên Thiên cũng coi như đạt được. Cho dù Tống Ôn Noãn có phát sóng phần quay hình ngày hôm nay, cô ta cũng có thể nói đây là cái bẫy mà tổ chương trình đã lập ra. Chỉ cần khẳng định người đàn ông kia bị tâm thần, cho dù cô đổi trắng thay đen cỡ nào, người đời cũng sẽ tin tưởng lý do thoái thác của cô. Cô ta chẳng những muốn xóa đi Lưu Chiêu quá khứ, còn muốn bóp chết cả Lưu Chiêu tương lai!

Nhìn tin tức lớn Cao Thiên Thiên không ngừng tung ra, Đổng Tần tức giận tới đập nát điện thoại của mình. Người phụ nữ này quá độc ác! Giả trang bảy tám năm, rốt cuộc cô ta cũng lộ ra bộ mặt sài lang hổ báo!

[end 157]

[158] Linh Môi - Lại Một Phần Phân Tích Tâm Linh

*****

Lúc Đổng Tần vì chuyện của người đàn ông kia mà bận tới sứt đầu mẻ trán, Phạn Già La đang nằm trên ghế sô pha trong phòng nghỉ ngủ say, Tống Duệ ngồi bên cạnh, yên lặng lật xem một quyển sách, nghe thấy tiếng mở cửa thì ánh mắt sắc bén lập tức quét tới, ngón trỏ cũng giơ lên.

Tống Ôn Noãn rụt cổ, dùng khẩu hình im lặng hỏi: "Phạn lão sư vẫn còn ngủ hả? Vòng hai bắt đầu quay rồi."

Khoảng cách gần như vậy nhưng Tống Duệ lại không nói câu nào, chỉ rút di động gửi qua một tin nhắn: [Bọn em quay trước đi, cậu ấy quay cuối cùng.]

Tống Ôn Noãn rất lo lắng: [Trạng thái của Phạn lão sư hôm nay không ổn lắm, cậu ấy làm sao vậy? Trước giờ cậu ấy chưa từng ngủ trong lúc quay chương trình, huống chi còn là ngủ say đến như vậy.]

[Cậu ấy không sao, là người thì sẽ có lúc mệt mỏi. Em đi trước đi, tới giờ thì gọi, để cậu ấy nghỉ ngơi thêm một chốc.] Tống Duệ tuyệt đối sẽ không để tin tức thanh niên bị thương lan ra ngoài, cho dù em họ là người đáng tin tưởng. Trong những góc tối không được ánh sáng chiếu tới có vô số nguy hiểm đang ẩn núp, lúc nhân loại tỏ ra yếu ớt, nó sẽ lập tức tìm tới, đó là kinh nghiệm Tống Duệ tổng kết được từ hơn hai mươi năm sống trên đời. Anh sẽ không để nhược điểm của mình lộ ra trước mặt người khác, tự nhiên cũng sẽ không để thanh niên rơi vào hoàn cảnh tương tự.

[Ah vâng, được, vậy em đi trước đây.] Tống Ôn Noãn không chút nghi ngờ rời đi.

Thấy áo khoác mình đắp trên người thanh niên tuột xuống, Tống Duệ liền giúp thanh niên chỉnh lại, đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào mu bàn tay lạnh như băng, chóp mũi không khỏi phát ra tiếng thở dài trầm thấp.

Một tiếng rưỡi sau, Tống Ôn Noãn quay trở lại, mà Phạn Già La tựa hồ có cảm ứng, đã thức dậy trước. Sắc mặt cậu vẫn trắng như vậy, làn sương mờ trong mắt không hề tiêu tan, ngược lại lại càng dày đặc hơn, lúc đứng dậy thì có chút lảo đảo. Rõ ràng, tình huống của cậu đang trở nên tồi tệ hơn.

Tống Duệ vẫn luôn chú ý quan sát lập tức phản ứng, lồng ngực dày rộng dán chặt tấm lưng gầy nhỏ yếu, chống đỡ giúp cậu.

Hơi thở ấm áp quen thuộc làm con ngươi Phạn Già La dần dần khôi phục tiêu cự, cậu quay đầu lại mỉm cười, lại nắm lấy cổ tay Tống tiến sĩ, nhỏ tới gần như không thể nghe thấy nói: "Tôi có thể đi được, anh đừng lo lắng." Không cần đọc tâm cậu cũng có thể cảm nhận được nôn nóng cùng bất an mà người này tỏa ra.

"Đi thôi, mau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat