[16.17.18] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[16] Linh Môi - Một Lời Trúng Đích

***

Cái gì là ngoại cảm? Theo ý nghĩa truyền thống thì người có thể thông linh, thông thần, thông quỷ chính là nhà ngoại cảm. Bọn họ có thể sai thần phái quỷ, hiểu rõ quá khứ, biết trước tương lai. Bọn họ có thể từ suy nghĩ của một người vừa mới gặp mặt để lý giải cuộc đời của người này. Nhưng rốt cuộc ngoại cảm có được tất cả những năng lực này hay không, thế giới vẫn còn đang tranh luận.

Có người cho rằng ngoại cảm thật sự tồn tại, có người lại cho rằng đó là kẻ lừa đảo giỏi nói ngon nói ngọt mà thôi.

Thực hiển nhiên, thành viên của tổ chuyên án đều là người theo thuyết vô Thần tin tưởng khoa học, vì thế cũng không tin chuyện ngoại cảm. Bọn họ chiến đấu hăng hái thật lâu, vì muốn đột phá phòng tuyến tâm lý của Phạn Già La mà lập ra nhiều kế hoạch như vậy, nhưng khi bọn họ cho là mình rốt cuộc cũng có được thu hoạch thì lại nhận được một đáp án hoang đường như vậy. Bảo bọn họ làm sao không tức, làm sao không buồn bực?

Tôi là nhà ngoại cảm? Có ý gì? Cho nên bức họa tử vong cùng báo trước tử vong đều là cảnh tượng mà Phạn Già La nhìn thấy khi ngoại cảm sao? Cậu ta thật sự không liên quan gì tới vụ án này? Cũng không biết thân phận thật sự của hung thủ? Lừa gạt ai vậy?

Lưu Thao tức tới bật cười, đấm bàn hỏi: "Cái quái gì vậy chứ? Nó mới nói cái gì? Ông không có nghe nhầm chứ?"

Hai cảnh viên trẻ tuổi lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngác. Hỏi tới hỏi lui lại hỏi tới trên đầu Quỷ Thần, vụ án này có lẽ là vụ án khó giải thích nhất, ly kỳ nhất, cũng là vụ án hoang đường nhất mà bọn họ từng gặp.

Trong phòng thẩm vấn, Phạn Già La đã triệt để cách xa Trang Chân, trở về chỗ ngồi, sau đó tiếp tục nghịch mớ hình. Sau khi hơi thở của cậu tiêu tan, Trang Chân bị từ trường vô hình vững vàng khóa lại một lần nữa có thể tự do hô hấp. Loại cảm giác này rất vi diệu cũng rất huyền ảo, nhưng Trang Chân không muốn nghĩ quá sâu.

Phạn Già La thường đi gặp bác sĩ tâm lý, nói không chừng cũng có nghiên cứu về tâm lý học, vừa nãy đã làm tâm lý ám thị với anh. Trang Chân nhanh chóng tìm ra một lời giải thích khá hợp lý cho tình cảnh khi nãy, tiện đà quay suy nghĩ về chuyện thẩm vấn. Anh lấy lại bình tĩnh, cắn răng hỏi: "Ý của cậu là cậu có thể ngoại cảm? Cao Nhất Trạch chết là hình ảnh cậu nhìn thấy khi ngoại cảm?"

"Đúng vậy." Phạn Già La mỉm cười gật đầu.

"Vương Vĩ, Triệu Khai, Mao Tiểu Minh chết cũng vậy?"

"Đúng vậy."

"Cậu nhìn thấy bọn họ chết nhưng không nhìn thấy mặt mũi hung thủ?"

"Tôi đã nói rồi, hình ảnh quá mơ hồ." Phạn Già La nhu hòa trả lời những vấn đề này. Thái độ đã hoàn toàn thay đổi, ban đầu vẫn luôn im lặng nhưng bây giờ thì hỏi gì đáp nấy, giống như rốt cuộc đã chịu thỏa hiệp.

Nhưng Trang Chân cũng không cảm thấy vui vẻ vì sự thỏa hiệp này, ngược lại còn tức tới vỗ mặt bàn, nghiêm mặt trách mắng: "Ngoại cảm, dự kiến tử vong? Chuyện hoang đường như vậy mà cậu cho rằng mình có thể bịp được ai? Phạn Già La, tôi khuyên cậu đừng chống cự, mau thành thật khai báo đi!"

Phạn Già La mỉm cười nhìn đối phương, cũng không đáp lại.

Tống Duệ ngồi trong phòng giám sát rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa, thông qua tai nghe Bluetooth ngăn cản hành vi ép hỏi của Trang Chân: "Lão Trang, đừng hỏi nữa, cậu ta sẽ không nói thật. Anh không phát hiện à, hiện giờ chúng ta đã rơi vào sự điều khiển của cậu ta. Trước đó cậu ta dùng sự im lặng để tác động tới tâm tình của chúng ta, lại dùng những chuyện kỳ lạ này chọc chúng ta tức giận, để tư duy của chúng ta hỗn loạn. Kế hoạch thẩm vấn của chúng ta đã bị cậu ta quấy nhiễu hoàn toàn, tiến vào nhịp điệu mà cậu ta muốn. Có hỏi tiếp cũng phí công, chúng ta sẽ không chiếm được bất kỳ tin tức nào hữu dụng, trừ phi cậu ta chơi đủ nên muốn kết thúc trò chơi này."

Trang Chân trầm mặc, nội tâm bị lửa giận thiêu đốt nhưng không có cách nào khác. Anh không thể không thừa nhận, Phạn Già La quả thực đang đùa giỡn tổ chuyên án, bắt đầu từ khi vụ án phát sinh đến bây giờ, hết thảy đều nằm trong sự khống chế của người này. Tổ chuyên án bận tới xoay quanh loạn chuyển, sứt đầu mẻ trán, mà cậu ta thì thảnh thơi nhàn nhã.

Trang Chân mở miệng nắp ly giữ ấm hớp một ngụm to, cố gắng để chính mình tỉnh táo lại.

La Hồng lúc này mới thoát ra khỏi ma lực của Phạn Già La tỏa ra, gương mặt đỏ chót. Trời ạ, vừa nãy sao cậu lại thất thần như vậy chứ? Trong đầu ngoại trừ âm thanh cùng lúm đồng tiền của Phạn Già La thì hoàn toàn trống rỗng. Người này cho dù không phải thật sự là nhà ngoại cảm thì cũng là một nhân vật rất đáng sợ. Có năng lực tẩy não như vậy, thảo nào trước đó lại nổi nhanh như vậy!

Tống Duệ chỉnh sửa lại tư liệu, thận trọng nói: "Lão Trang, anh nghỉ ngơi một chút đi, đến lượt tôi thẩm vấn."

Thân là cố vấn, đây là đầu tiên Tống Duệ tự tham dự đối mặt thẩm vấn. Trước kia anh chỉ cần định ra kế hoạch thẩm vấn cho đội hình sự là có thể kết thúc một vụ án, nhưng lần này không được, người anh gặp phải là Phạn Già La, một người có tâm tư vững vàng như núi, lại có thể trong nháy mắt khống chế tất cả mọi người có mặt.

La Hồng vội vàng đứng dậy nhường chỗ, sau đó mang tới một chiếc ghế rồi ngồi ở bên cạnh ghi chép.

Phạn Già La thờ ơ đảo mắt qua Tống Duệ rồi trong nháy mắt quay trở lại, chăm chú nhìn anh, sau đó hứng thú mỉm cười.

Tống Duệ gật đầu chào hỏi Phạn Già La, thái độ cực kỳ bình tĩnh gần gũi, sau khi ngồi xuống thì cùng Trang Chân trao đổi tư liệu trong tay, sau đó bắt đầu thẩm vấn: "Chào cậu Phạn Già La, tôi là Tống Duệ, chuyên gia tâm lý học. Nghe nói cậu mắc bệnh đa nhân cách, tôi là chuyên gia lĩnh vực này nên có thể giúp cậu giải đáp một ít nghi vấn về bản thân cậu. Chúng ta tạm gác vụ án lại, nói một chút về bệnh tình của cậu đi, được không?"

Không có người bệnh đa nhân cách nào không quan tâm tới bệnh tình của mình, đặc biệt là người có lực khống chế siêu cường như Phạn Già La. Nếu như cậu ta là nhân cách chính thì nhất định muốn có phương pháp hủy đi nhân cách phụ; nếu cậu ta là nhân cách phụ thì nhất định muốn thăm dò phương pháp thay thế nhân cách chính. Mặc kệ thế nào, chỉ cần cậu ta đồng ý mở miệng, Tống Duệ sẽ có cách moi tin từ miệng cậu ta, dù sao đó cũng là nghề nghiệp chính mà anh tinh thông nhất.

Nhưng đáng tiếc, Phạn Già La không nguyện ý trao đổi. Ở trong phòng thẩm vấn suốt một tiếng, cậu quả thực có chút phiền chán. Cậu đẩy hình chụp qua một bên, ngón tay thon dài cong lại từng nhịp từng nhịp gõ mặt bàn, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, âm thanh rất nhỏ lại rất có tiết tấu tựa hồ trực tiếp gõ vào trong lòng mọi người, để bọn họ vô thức phải nhìn về phía mình, sau đó vảnh tai cực kỳ chăm chú lắng nghe.

Đó là ma lực của Phạn Già La, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể dễ dàng thu hút thần trí của bất kỳ người nào, cho dù đối phương là người có trái tim sắt thép như Tống Duệ hay Trang Chân.

Trang Chân không thể khống chế nhìn về phía Phạn Già La, ngọn lửa nghẹn trong lòng không có chỗ phát tiết.

Câu hỏi của Tống Duệ cũng không có cách nào tiến hành tiếp, chỉ có thể đưa tay nâng chiếc kính gọng vàng trên sóng mũi. Anh muốn nhờ vào động tác này để thoát khỏi khống chế tâm lý của Phạn Già La nhưng không thể thành công, tâm lý không ngừng quay cuồng.

Làm tất cả mọi người phải nhìn mình, cũng bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe, lúc này Phạn Già La chầm chậm mở miệng: "Xin lỗi, thời gian của tôi có hạn, không thể tiếp tục bồi các anh nữa. Tôi là nhà ngoại cảm, chuyện này không thể nghi ngờ, những gì tôi đã nói trước đó không có nửa lời xằng bậy." Cậu đưa tay trái tới, mở rộng năm ngón tay, lòng bàn tay hướng về phía mặt gương hai chiều, nhắm mắt cảm nhận một chốc.

Trang Chân, Tống Duệ, La Hồng đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, không biết cậu muốn làm gì.

Nhóm Lưu Thao bị bàn tay của Phạn Già La thu hút, vô thức nhích tới gần gương hai chiều, nghi hoặc hỏi: "Cậu ta đang giở trò quỷ gì vậy?"

"Ngoại cảm hả? Em thấy trên TV mấy nhà ngoại cảm đều làm như vậy á."

"Đúng rồi, tư thế này đúng là giống thật!"

Lúc ba người nói chuyện, năm ngón tay của Phạn Già La chậm rãi thu lại, đầu ngón trỏ thon dài xê dịch qua bên trái vài cm, chầm chậm nói: "Người này là nam giới, tuổi tác tầm bốn mươi lăm, năng lượng tràn đầy, vì thế tính khí không được tốt cho lắm."

Trang Chân nhếch mép, mắt lạnh nhìn xem Phạn Già La còn có thể làm trò gì.

Tống Duệ chăm chú lắng nghe, sẵn tiện khẽ gật đầu, dáng vẻ cậu nói thì tôi nghe.

La Hồng nửa tin nửa ngờ, vẻ mặt ngơ ngác.

Thế nhưng nhóm ba người Lưu Thao đang đứng trước mặt gương lại bị đóng băng, bởi vì đầu ngón tay Phạn Già La chuẩn xác chỉ vào chóp mũi Lưu Thao, mà đặc trưng cũng cực kỳ ăn khớp.

"Loại nói lấp lửng này ai mà không nói được? Tưởng giả làm thấy bói thì ông sẽ bị lừa à?" Lưu Thao vừa cứng cổ chế nhạo vừa nhích qua bên cạnh một chút, ngay giây tiếp theo anh một lần nữa đứng cứng ngắc. Bởi vì ngay thời điểm anh di chuyển tránh né, đầu ngón tay Phạn Già La cũng di động theo, kiên định chỉ vào chóp mũi anh.

Lưu Thao: ...

Hai cảnh viên trẻ tuổi nghi hoặc hỏi: "Cậu, cậu ta có thể nhìn thấy chúng ta sao?"

Phạn Già La nhắm mắt lại lắng nghe tiếng vọng trong hư không, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, giọng nói hài hước: "Cá béo? Này là xưng hô gì vậy?"

Ánh mắt lạnh lẽo của Trang Chân kịch liệt rung động, bởi vì Cá Béo vừa vặn là nickname mà mẹ Lưu Thao đã đặt cho anh, gọi suốt từ nhỏ đến lớn, mà đối phương lúc này cũng đang đứng phía sau gương hai chiều.

Thành viên của tổ chuyên án cũng biết rõ nickname của Lưu Thao, còn không ít lần trêu chọc anh. Theo lý mà nói, Phạn Già La không thể nào biết chuyện này, cậu ta biết tin từ đâu? Lẽ nào trong cục cảnh sát có người quen của cậu ta, đã tiết lộ chuyện này cho cậu ta biết?

Tâm tư của thành viên tổ chuyên án tham gia thẩm vấn không khỏi hoảng loạn, giật mình.

Nhịp tim đập nhanh nhất không thể nghi ngờ là Lưu Thao. Anh cứng đờ tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Phạn Già La, con ngươi tràn đầy tình tự không dám tin, kinh ngạc cùng hoài nghi.

"Giả, là giả?" Lưu Thao khẽ thì thào, nhưng vừa mới dứt lời, Phạn Già La lại chầm chậm mở miệng: "Phương bắc, một căn nhà nhỏ nông thôn, trên tường leo đầy dây leo nở hoa đủ màu đỏ, trắng, hồng, tím. Ồ, xem nào, hoa này hình như là hoa ông lão Clematis. Có một bà cụ đang đứng ở chân tường hoa nhìn về xa xa, bà cụ hi vọng anh có thể dẫn vợ con trở về, bà rất nhớ anh."

"Căn nhà nhỏ nông thôn, tường leo đầy dây hoa ông lão, đó không phải nhà tôi ở quê à? Cậu ta thấy mẹ tôi? Không, không đúng, khẳng định là cậu ta đã điều tra từ trước rồi!" Lưu Thao bắt đầu hoài nghi nhân sinh, số tóc không còn lại bao nhiêu bị anh bứt rụng vài cọng.

"Này cũng quá huyễn hoặc đi? Tôi không tin!" Hai cảnh viên trẻ tuổi đứng bên cạnh không ngừng lắc đầu, vẻ mặt kiên định đã có chút sụp đổ.

Đúng vào lúc này, tiếng chuông di động đột ngột vang lên trong phòng giám sát đánh thức ba người suýt chút nữa đạ bị thu mất hồn phách, tìm kiếm hơn nửa ngày mới phát hiện là điện thoại của Lưu Thao, trên màn hình là chữ--- Mẹ.

Lưu Thao hãi hùng nhận điện thoại, còn chưa kịp nói 'alo' thì bên đầu đã truyền tới giọng nói oang oang khỏe mạnh của Mẹ Lưu bên kia đầu dây: "Cá Béo, sau tết con bận tra án nên không trở về, mẹ nhớ con muốn chết. Không phải con nói sau xuân sẽ xin nghỉ về thăm mẹ à? Lúc nào con rảnh? Dẫn Thiến Thiến với cháu của mẹ về đi con, mẹ làm thức ăn ngon cho bọn con!"

Lưu Thao gục gặc đáp ứng, sau khi cúp điện thoại thì nhìn Phạn Già La ở trước gương hai chiều, từ trong lòng dâng lên cảm giác kính nể.

[end 16]

[17] Linh Môi - Chứng Kiến Kỳ Tích

****

Hai cảnh viên trẻ tuổi ở trong phòng giám sát chung với Lưu Thao cũng bắt đầu có chút hoài nghi nhân sinh. Cách một mặt gương có thể nói rõ tuổi tác, giới tính, tính cách, thậm chí còn cả tình huống trong nhà, đồng thời còn tiên đoán được cuộc điện thoại mà Mẹ Lưu sắp gọi tới, ngay cả nội dung cũng cực kỳ chuẩn xác, này là thật sao?

Mặc dù tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, hai cảnh viên trẻ cũng rất khó tin những gì Phạn Già La đã làm, bởi vì nếu tin thì nhân sinh cùng thế giới quan của của bọn họ sẽ đổ vỡ.

Hai người người mặt nhau, thì thầm nói nhỏ: "Là trùng hợp đi?"

"Nhất định là trùng hợp!"

"Trên thế giới này có nhiều chuyện trùng hợp lắm, này khẳng định cũng là trùng hợp." Hai người nhanh chóng cảm nhận được niềm tin vô Thần của đối phương.

Lưu Thao nắm chặt điện thoại, tâm tư khó nén. Anh chính là nhân vật trong sự kiện thần kỳ này, vì thế ai cũng có thể nói là trùng hợp, duy chỉ có anh là không thể nào mở miệng. Chỉ có người bị đầu ngón tay của Phạn Già La điểm chỉ mới cảm nhận được cảm giác linh hồn bị xuyên thủng khủng khiếp tới mức nào. Từng lỗ chân lông của Lưu Thao đều bị thần niệm của Phạn Gia xâm nhập, thấm sâu, suy nghĩ trong lòng bị hòa tan vào nó, vô thức từ trong thân thể tuôn ra rồi bị đối phương túm lấy.

Thực tế thì nếu không phải tâm trí Lưu Thao kiên định hơn hẳn người bình thường thì anh suýt chút nữa đã bị đầu ngón tay thon dài kia dẫn dắt áp sát mặt vào mặt gương.

Không, không phải là trùng hợp. Lưu Thao lặng lẽ nói trong lòng.

Trong phòng thẩm vấn, Trang Chân cùng Tống Duệ hoàn toàn không thấy được tình cảnh bên kia mặt gương, vì thế cũng không biết Phạn Già La nói có đúng hay không. Đến tận bây giờ, bọn họ vẫn cho rằng Phạn Già La đang bịa chuyện, vì vậy vẻ mặt cả hai đều cực kỳ lạnh nhạt, xem kỹ thì có thể nhìn ra tia giễu cợt trong đáy mắt. Nhưng La Hồng thì bán tín bán nghi, lòng tin về thuyết vô Thần đã lung lay sắp đổ.

Phạn Già La lơ đễnh, tiếp tục di chuyển đầu ngón tay sang bên cạnh, mí mắt khẽ khép hờ, trầm ngâm nói: "Người này rất thú vị, tuổi còn trẻ nhưng không hề sôi nổi, rất an tĩnh. Hửm?" Đột nhiên cậu hơi nghiêng đầu, cười khẽ hai tiếng: "0,1,0,1, vì sao vậy? Hai con số này có ý nghĩa đặc biệt gì với cậu sao? Tôi nhìn thấy chúng nó chiếm cứ hoàn toàn đầu óc cậu."

Trang Chân dựa vào lưng ghế, tay khoanh trước ngực, nụ cười lạnh bên khóe miệng đầy châm chọc. Nói mình là thần côn, người này thật sự rất biết diễn, khó trách lại lăn lộn trong giới giải trí!

Tống Duệ cũng cảm thấy không có ý nghĩa, anh gỡ kính gọng vàng xuống chậm rãi chà lau, kỳ thực trong đầu đang lập kế hoạch thẩm vấn tiếp theo. Dù thế nào, chỉ cần Phạn Già La muốn diễn thì cứ để cậu ta diễn, nói không chừng trong quá trình này bọn họ sẽ phát hiện được một ít kẽ hở.

Ánh mắt La Hồng sáng quắc nhìn chằm chằm Phạn Già La, lại nhìn mặt gương hai chiều, hoàn toàn bị dọa.

Vẻ mặt của cảnh viên trẻ tuổi bị ngón tay Phạn Già La chỉ ngay chóp mũi có chút mờ mịt, sau đó nhìn trái nhìn phải, cố gắng phủ nhận: "Trong đầu tui không có nghĩ 0 với 1 gì hết! Cậu ta nói bậy!"

"Tôi biết cậu ta là một kẻ lường gạt! Dám đùa giỡn trong cục cảnh sát, lá gan so với Trời còn lớn hơn! Hiện giờ chúng ta đang thẩm vấn, ngoại trừ tình tiết vụ án thì ông còn có thể nghĩ gì được nữa chứ? 0 với 1? Cũng nể cậu ta bịa ra cho được!" Đồng đội ở bên cạnh nghiến răng trào phúng.

Nhưng giây tiếp theo, hai người bị lời nói của Phạn Già La làm cho sợ ngây người.

"Ồ, tôi hiểu rồi." Ngón tay của Phạn Già La vẫn như cũ chỉ vào mũi cảnh viên trẻ tuổi, ánh mắt hoàn toàn nhắm lại. Cậu yên lặng cảm thụ một chốc, sau đó chầm chậm nói: "Thì ra đó không chỉ là hai con số mà là một mạng lưới lớn, ở trong mạng lưới này, cậu vùng vẫy thỏa thích, tựa hồ cảm thấy cực kỳ an toàn thoải mái. Cậu tự giam cầm chính mình nhưng không ai biết kỳ thực cậu lại càng tự do tự tại hơn phần lớn người trên thế giới này. Cậu rất hài lòng về cuộc sống hiện giờ, cũng bài xích việc phải thay đổi. Nếu là vậy thì cậu nên thẳng thắng nói cho người nhà của cậu, bọn họ rất lo lắng.

0 với 1? Mạng lưới? Ở bên trong rất an toàn thoải mái?

Cảnh viên bị chỉ mũi tựa hồ hiểu ra mà sợ tới giật thót, vì cậu ta có nhiệm vụ kỹ thuật viên mạng trong đội hình sự, làm công việc thăm dò tất cả tin tức trên internet, kỹ thuật hacker cũng tinh thông, trong cuộc sống thì chính là một trạch nam, ngoại trừ lên mạng lướt tin thì không thích làm gì cả. Bởi vì trong ngành có hạn chế nên bình thường cũng rất ít khi rời khỏi cục cảnh sát, ở trong cục chủ yếu cũng chỉ hí hoáy với máy tính, trở về nhà lại tiếp tục vọc máy tính, không phải chuyện đặc biệt quan trọng thì không bao giờ ra khỏi cửa.

Cậu cảm thấy mình sống rất tốt nhưng người nhà lại không hài lòng, cứ ba ngày lại hai lần giới thiệu đối tượng hẹn hò, họ hi vọng tình yêu hoặc một cuộc hôn nhân có thể làm cậu sống bình thường hơn một chút. Cậu rất bài xích hành động này của người nhà, cũng không có dự định kết hôn sinh con, đây có lẽ là phiền não duy nhất trong cuộc sống hoàn mỹ của cậu.

Cậu cứ tưởng những lời Phạn Già La nói đều là linh tinh vớ vẫn, kết quả rốt cuộc lại phát hiện mỗi câu mỗi chữ của đối phương đều ẩn chứa thâm ý, cũng không hề nói bừa. Chỉ ngắn gọn vài câu, Phạn Già La đã miêu tả rõ ràng quá khứ, hiện tại cùng tương lai của cậu, đó là năng lực thần kỳ cỡ nào chứ? [1-0 là mã hệ nhị phân trong lập trình =))) ai nhiểu nhầm gì hôn ~]

Chàng kỹ thuật viên vẻ mặt kinh hãi nhìn gương hai chiều.

Đồng đội thì vẫn còn đang ngoan cố phản bác, dùng âm thanh khàn khàn hỏi: "Có khi nào cậu ta biết ông từ sớm rồi không? Mấy cái chuyện xấu đó của ông, có người nào trong cục chúng ta không biết đâu chứ?"

Kỹ thuật viên cứng ngắc lắc đầu, cũng bắt đầu lặng im như Lưu Thao.

Trong phòng thẩm vấn, biểu tình của Trang Chân cùng Tống Duệ đã có biến hóa, bởi vì bọn họ biết, kỹ thuật viên mạng duy nhất của đội - Tiểu Lý đang ở phòng kế bên, cậu nhóc này giống như miêu tả của Phạn Già La, là một hacker có kỹ thuật siêu cao, siêu trạch, chủ nghĩa độc thân, đồng thời cũng vì nguyên do này mà nảy sinh mâu thuẫn với người nhà.

La Hồng cũng biết Tiểu Lý đang ở bên cạnh, cánh tay chồng cằm trượt đi, suýt chút nữa ngã nhào. Ngay cả cái này mà cũng biết, Phạn Già La quá Thần!

Không ai phát hiện, bầu không khí trong phòng thẩm vấn đã ngày càng ngưng trọng hơn, nặng nề hơn, tất cả tiêu điểm, áp lực, từ trường đều lấy Phạn Già La làm tâm điểm bức xạ. Mà cậu thì vẫn như cũ im lìm nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt bị đèn chân không chiếu sáng gần như trong suốt, càng lộ ra khí chất thần bí trang nghiêm.

Đầu ngón tay trắng nhợt mảnh khảnh tiếp tục chuyển sang bên cạnh, chỉ về phía cảnh viên trẻ tuổi đang cố gắng chống đỡ, đôi môi đỏ mọng hé mở nhưng thật lâu vẫn không nói gì.

Cảnh viên trẻ tuổi chăm chú nhìn lại, ánh mắt lộ ra tình tự nghi ngờ, khinh thường, coi nhẹ... Cậu tự cho là mình đã nhìn thấu mánh lới bịp bợm của Phạn Già La. Những chuyện mà đối phương vừa nói chỉ cần nghe ngóng một chút ở trong cục là có thể biết được, về phần vì sao có thể chuẩn xác chỉ ngay vị trí của đối tượng thì có lẽ chỉ dựa vào phán đoán mà thôi. Nói chung là chỉ giả thẩn giả quỷ!

Vào lúc cảnh viên cố gắng tập trung tư duy để chống lại cảm giác bị người ta nhìn thấu, Phạn Già La thấp giọng lên tiếng.

Giọng nói tràn đầy bi thương: "Tôi nhìn thấy nước mắt, rất nhiều rất nhiều nước mắt, rất nhiều người đang khóc trong làn mưa phùn, trước mộ huyệt có một bó hoa Lily lớn, một sinh mệnh trẻ tuổi được mai táng. Cậu hình như vẫn còn rất nhỏ, năm hay sáu tuổi? Nhưng cậu đã nhận biết được hết thảy, cậu ném cành hoa hồng vàng trong tay xuống mộ, là loài hoa cô ấy yêu thích nhất, bởi vì quá đau thương mà cậu lảo đảo suýt chút nữa đã ngã xuống mộ huyệt. May mắn cậu đã đứng vững lại nhưng cũng quỳ xuống, khàn giọng kêu khóc. Từ khoảnh khắc đó, ngọn lửa giận vẫn luôn thiêu đốt nội tâm cậu, đến chết cũng không tắt..."

"Cái này, cậu ta đang nói cái gì vậy?" Da đầu của kỹ thuật viên Tiểu Lý đã tê dại.

Tiếng nói của Phạn Già La biến ảo, trong trẻo, uyển chuyển, làm người ta nhịn không được bị hấp dẫn, càng đáng sợ hơn là cậu có thể chuyển hóa ngữ cảnh cùng tình cảm dung hòa vào từng câu từng chữ, những ngôn từ bi thương ai oán kia giống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat