[163.164.165] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[163] Linh Môi - Trận Chiến Nhà Ngoại Cảm


*****

Thẩm Đồ bị còng tay, cha của cậu ta hoảng sợ không biết phải làm sao, mẹ cậu ta thì đánh đấm tay Trang Chân kêu khóc: "Anh thả con tôi ra, nó là thiên tài, nó là thiên tài tuyệt thế, quốc gia sẽ bảo vệ nó. Các người cho nó kiểm tra IQ đi, chỉ số thông minh của thằng bé rất cao, sau này nó nhất định có thể làm ra rất nhiều cống hiến cho quốc gia!"

Trang Chân nhìn thiếu niên chật vật như chó nhà có tang mà mình đang xách trong tay, tỏ ra cực kỳ hoài nghi với lời này. Chiếc kính là vật phẩm làm thiếu niên gia tăng cảm giác thâm trầm cùng thông minh của mình không biết đã rớt đi đâu rồi, ánh mắt đục ngầu tràn đầy cảm xúc nhút nhát. Bị Phạn Già La lột da, tách xương, mổ xẻ linh hồn, lộ ra dáng vẻ chân thật nhất.

"Tôi, tôi chỉ muốn tới tìm anh chơi đùa một chút mà thôi, tôi không có ác ý. Tôi cho rằng chúng ta là đồng loại." Thiếu niên rơi nước mắt lã chã nhìn thanh niên, miệng ấp úng nói. Cậu ta không hiểu được vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này, bởi vì cậu ta chỉ là một con rối mặc cho người khác định đoạt, sớm đã mất đi lý giải cũng suy nghĩ của mình.

Cậu ta cho rằng mình rất đặc biệt, nhưng kỳ thực cậu ta đã sớm tan biến trong đám đông.

Phạn Già La lắc đầu, từng câu từng chữ nói: "Cậu sai rồi, chúng ta không phải đồng loại, chúng ta là sự tồn tại hoàn toàn trái ngược."

Cuối cùng thiếu niên vẫn bị Trang Chân xách đi, mất đi trí tuệ vốn không thuộc về mình, cậu ta đáng thương hệt như một con côn trùng. Cha mẹ cậu ta khóc sướt mướt, cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng còn quỳ xuống cầu xin, sau đó giống như nhớ tới gì đó, lại hung hăng gào lên: "Con tôi sẽ không sao cả, nó vẫn chưa trưởng thành, nó sẽ không ngồi tù được đâu! Ha ha ha, mấy người bắt đi, bắt đi, cho dù hôm nay mấy người có bắt nó rồi cũng phải thả thôi."

Trang Chân cố gắng đè nén nội tâm phẫn nộ. Nếu không phải Phạn lão sư đúng lúc báo án, đồng thời kiềm chế hành động của Thẩm Đồ, những quả bom kia có thể bị cậu ta cho nổ bất cứ lúc nào. Lầu dạy học, tòa nhà hành chính, sân tập, căn tin, thư viện, phàm là nơi có nhiều người đều không bị buông tha, thằng nhóc này chuẩn bị tắm máu cả trường, hủy diệt mấy trăm, thậm chí là mấy ngàn tính mạng con người! Mà cha mẹ nó lại không hề quan tâm, không hề suy xét lại phương thức giáo dục của mình, ngược lại chỉ nghĩ tới cái hư danh thiên tài cùng vấn đề con mình có phải ngồi tù hay không.

Cho nên Thẩm Đồ trưởng thành thành như vậy cũng không hoàn toàn là vì bị cái đầu người kia đầu độc, tính cách của cậu ta vốn đã có vấn đề rất lớn.

Trang Chân đã rất cáu kỉnh nhưng lại không thể không nhẫn nhịn mặc kệ ba Thẩm và mẹ Thẩm kêu gào công kích, nhưng càng làm anh cảm thấy bi ai hơn là luật pháp thật sự không có cách nào đối với những đứa nhỏ như Thẩm Đồ, cho dù chúng giết người, thậm chí là có ý đồ tạo ra một sự kiện hủy diệt xã hội, chỉ một lời biện hộ 'trẻ vị thành niên' đã đủ để cậu ta trốn thoát trừng trị của pháp luật. Chúng phạm tội nhưng không cần phải trả cái giá nào cả!

Ý thức được điểm này, tín ngưỡng kiên định của Trang Chân có một thoáng dao động, nhưng nghĩ tới những quả bom được tháo gỡ đúng lúc và mấy ngàn đứa nhỏ đã được giải cứu, bàn tay khống chế Thẩm Đồ của anh lại càng dùng sức hơn. Mặc dù biết rõ cuối cùng chỉ là làm chuyện vô ích nhưng tấm lòng gìn giữ chính nghĩa của anh sẽ không thả lỏng, bước chân chấp pháp cũng không thụt lùi vì sợ hãi. Bọn anh chính là bước tường bảo vệ dân chúng ở tuyến ngoài cùng, cũng là phòng tuyến kiên cố nhất, tuyệt đối không thể suy sụp!

Trang Chân nghiêm nghị ấn đầu Thẩm Đồ, phỏng chừng đây là hình phạt nghiêm khắc nhất mà anh có thể dành cho thiếu niên.

Lúc này Tống Duệ chầm chậm lên tiếng: "Trang Chân, sau khi trở về mời vài vị bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra kỹ lưỡng, tôi hoài nghi cậu ta bị chứng tinh thần phân liệt nghiêm trọng, cần phải cách ly điều trị."

Trang Chân ngẩn người, sau đó gật đầu mỉm cười: "Tôi hiểu rồi, sau khi trở về cục tôi lập tức để cậu ta làm giám định tinh thần."

Ba Thẩm và mẹ Thẩm trợn tròn mắt, không dám công kích Tống Duệ, chỉ có thể rít lên chói tai đuổi theo Trang Chân. Người trưởng thành làm giám định tinh thần có lẽ là một mánh khóe để trốn tránh sự trừng trị của pháp luật, nhưng thiếu niên bị giám định là mắc bệnh tâm thần thì cả đời sẽ bị hủy! Hàng xóm láng giềng không có người nào không biết con trai bọn họ là thiên tài, nếu chuyện này truyền ra, bọn họ sẽ xấu hổ cỡ nào chứ? Còn có thể sống ở đó được nữa không?

Bởi vậy có thể thấy, điều mà cặp cha mẹ này quan tâm kỳ thực không phải đứa con, mà là giá trị lợi dụng của nó, ý nghĩa của bọn họ là---- mình không thể sống như mộng tưởng thì con mình phải thay mình thực hiện, nó phải làm người khác ao ước với mình. Có bao nhiêu đứa nhỏ phải sống dưới lớp bóng mờ của cha mẹ, từ đó về sau cả cuộc đời đều bị điều khiển?

Tống Duệ nhìn bóng lưng đám người ào ào đi xa, thở dài nói: "Hủy diệt Thẩm Đồ không phải là cái đầu này, là chính cha mẹ cậu ta."

"Tống tiến sĩ nói rất đúng." Phạn Già La vô điều kiện phụ họa, giống như đã tập thành thói quen rồi. Đối với người bạn duy nhất của mình, cậu rất tín nhiệm.

Biểu tình nghiêm túc của Tống Duệ đã không duy trì được nữa, cố nhẫn nhịn một hồi cuối cùng vẫn cúi đầu cười rộ lên.

...

Hai số tiếp theo đã quay xong, Tống Ôn Noãn đang cùng đạo diễn bàn bạc vấn đề phát sóng. Bởi vì đủ loại nguyên nhân, thời lượng của hai số này lại không dài bằng số đầu tiên, xem ra không bổ sung là không được. Hai người còn chưa kịp đau đầu về chuyện quay thêm phân đoạn để bổ sung thì mẹ Hà Tĩnh Liên đã tức giận đùng đùng xông tới, lớn tiếng ồn ào: "Tống đạo, Tống đạo, vì sao chi phí quay số này cô không chuyển vào thẻ của tôi? Các người vi phạm hợp đồng, mau đền tiền đi, bằng không Liên Liên nhà tôi sẽ không quay nữa!"

Hà Tĩnh Liên phờ phạc đuổi tới, vẻ mặt cùng giọng nói đều lộ rõ khó chịu: "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Tống đạo đã chuyển tiền cho con rồi."

"Chuyển cho con? Tiền ở đâu?" Mẹ Hà lập tức xoay hướng mũi dùi: "Sao con lại lấy tiền? Em trai con đang cần tiền để đóng tiền học thêm, con không biết à? Học đàn piano, học đàn violong, học vẽ tranh... có cái nào không cần tiền đâu chứ?"

Hà Tĩnh Liên không biết nên ứng phó thế nào với lời chất vấn của mẹ mình, Tống Ôn Noãn đã nhìn không nổi nữa, lạnh lùng nói: "Tuần trước Tiểu Liên đã vừa tròn mười tám tuổi, quyền giám hộ của các người đã tự động bị hủy bỏ, các người không có tư cách điều khiển cuộc đời của cô bé nữa. Đây là tiền cô bé cực khổ kiếm được, cô bé nhận lấy thì có lỗi gì? Con trai các người cần tiền đóng tiền học, đó không phải là trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ các người à? Tôi nói cho các người biết, sau này phí quay chương trình tôi sẽ chuyển thẳng vào tài khoản Tiểu Liên, bà có đi kiện thì tôi cũng không sợ, để xem xem pháp luật sẽ chống đỡ ai. Trong hợp đồng có ghi tên bà không? Có chữ nào nhắc tới bà không? Không có thì bà mau cút đi, bằng không... bà đây sẽ phái bảo vệ tới quét bà đi đấy!"

Lúc Tống Ôn Noãn phẫn nộ lên, gương mặt xinh đẹp phi phàm kia quả thực làm người ta cảm thấy áp bách không nhỏ. Mẹ Hà không dám chống đối, vì thế xoay người giật lấy ba lô của Hà Tĩnh Liên, tức giận mắng: "Cánh con cứng cáp rồi đúng không, dám trộm tiền nhà! Thẻ đâu? Thẻ đâu rồi? Mau giao thẻ ra đây, chuyện học của em trai con không thể nào bỏ lỡ được, con có biết không hả? Đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ!"

Bà thật sự rất cần tiền, cũng không phải cố ý tới lừa bịp gì, Hà Tĩnh Liên cảm giác được nên trái tim lại càng nguội lạnh hơn. Cái gì gọi là trộm tiền nhà? Số tiền này không phải do cô kiếm được sao? Hết thảy khoản tiền trong nhà không phải đều dựa vào chuyện cô chịu đựng đau đớn, buôn bán linh hồn mà kiếm được sao? Vì sao em trai chi tiêu một khoản lớn thì được, mà cô lén dùng một chút lại không được?

Hà Tĩnh Liên dùng hết toàn lực ôm lấy ba lô của mình, nước mắt không ngừng trào ra. Không nói khoa trương, nhưng mặc dù cô có một cái nhà nhưng thứ chân chính thuộc về cô lại ở hết trong ba lô này, một tấm thẻ căn cước, một tấm thẻ ngân hàng, một chiếc điện thoại. Thẻ ngân hàng cùng điện thoại di động đều là Tống Ôn Noãn giúp cô mua, người nhà chưa bao giờ cân nhắc tới nhu cầu của cô, chỉ lo lắng cô có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn hay không mà thôi.

Hà Tĩnh Liên khóc tới toàn thân phát run, tay không có bao nhiêu sức lực, mắt thấy ba lô đã sắp bị mẹ cướp đi, cảm giác tuyệt vọng ập tới làm cô suýt chút nữa đã tan vỡ. Đến tận khi tham gia chương trình này, gặp được Phạn lão sư, hiểu được cái gì gọi là chân tình, cô mới biết hóa ra nơi mình vẫn luôn sinh sống căn bản không phải là nhà, nó là ngục tù.

Cô không ngừng cầu xin mẹ đừng tàn nhẫn như vậy, tốt xấu gì cũng lưu lại cho mình chút gì đó, nhưng Mẹ Hà căn bản không nghe, còn công kích cả những nhân viên khác tới hỗ trợ. Tiền học thêm mỗi tháng của con trai hơn mười nghìn NDT. Áp lực của mẹ Hà cũng rất lớn. Trong tình huống chính mình không có năng lực, bà chỉ có thể dời áp lực lên người con gái, người một nhà vốn phải giúp đỡ lẫn nhau, bằng không còn gọi là người một nhà gì nữa chứ?

Nhưng bà hiển nhiên đã quên mất, bọn họ căn bản không hề giúp đỡ Hà Tĩnh Liên, chỉ có bóc lột chèn ép cô bé.

Cảm nhận được tâm tình của mẹ mình, Hà Tĩnh Liên cuối cùng cũng chậm rãi buông balo, ngay lúc này A Hỏa không biết từ đâu chui ra, một phát giật phăng chiếc balo kia, giơ lên cao.

"Có bản lĩnh thì bà cướp từ tay tui đi, ông đây đứng im bất động đấy, tùy ý bà cướp đấy!" A Hỏa thật sự rất giận, dáng vẻ hung ác giống như một con sói.

Vóc người mẹ Hà rất nhỏ nhắn, căn bản không với tới tới được, bà chỉ có thể không ngừng nhảy nhót tại chỗ, nhưng có nhảy cũng vô ích, vẫn không thể nào với tới. Bà muốn hỏi nhân viên để mượn ghế, nhân viên lập tức mang ghế đi, không ai thèm giúp bà, ngược lại còn dùng ánh mắt khinh bỉ xem bà làm trò hề.

Mẹ Hà nhảy nhót mấy chục lần, còn hung ác đấm đá A Hỏa nhưng đối phương vẫn đứng sừng sững bất động, không đánh lại. Cậu ta giơ chiếc túi lên rất cao, tuyệt đối không để bất kỳ người nào cướp đi, kỳ thật thứ A Hỏa muốn bảo vệ là chủ nhân chiếc túi, là cô gái đang khóc tới không thể kiềm chế kia.

"Cậu trả nó cho tôi! Đó là đồ của con gái tôi! Tên cướp này, tôi muốn báo cảnh sát, cậu chờ đấy, tôi sẽ báo cảnh sát!" Mẹ Hà tuy cũng có chút xấu hổ, bà biết cướp đồ của con gái là không tốt, cũng biết người khác đang dùng ánh mắt chán ghét cỡ nào để nhìn mình. Bà cũng muốn mặt mũi nên bắt đầu nhát gan, lấy điện thoại ra giả vờ như muốn đi gọi điện thoại nhưng kỳ thật là lén lút muốn chạy trốn. Dù sao buổi tối con gái cũng sẽ về nhà, đến khi đó bà có thừa biện pháp ép con gái móc tiền ra, đứa nhỏ này bị người ta dạy hư rồi, cần phải giáo dục lại!

Mẹ Hà đi rồi, A Hỏa lập tức trả balo lại cho Hà Tĩnh Liên, đau lòng nói: "Đừng khóc, không sao nữa rồi."

"Cám ơn, cám ơn." Hà Tĩnh Liên ôm chặt balo, lại càng khóc xót xa hơn.

Mọi người nhìn cô gái cuộn mình thành một đoàn khóc tới đứng không nổi mà không khỏi thở dài. Đây cũng là một đứa nhỏ bị tình thân bắt cóc, coi con gái là tài sản riêng chính là một loại tư tưởng đáng sợ nhất của cha mẹ Hoa quốc, mà trọng nam khinh nữ chính là loại cố chấp nhất trong tất cả các loại cố chấp.

Phạn Già La chậm rãi đi tới bên cạnh cô gái, nhẹ nhàng xoa đầu cô, truyền tới càm giác thiện ý của mọi người hội tụ lại thành dòng nước suối ấm áp, để cơ thể lạnh băng rét run của Hà Tĩnh Liên chậm rãi ấm áp lại, cũng dần dần ngừng khóc. Đây chính là điểm mê người nhất của thế giới này--- nó có bóng tối, nhưng cũng có ánh sáng tồn tại.

"Cám ơn mọi người, em không sao." Hà Tĩnh Liên ôm balo không ngừng khom người, con mắt đỏ hồng nhưng sáng ngời đầy cảm kích.

Vào lúc này, bốn người nam lẫn nữ không hề tầm thường đi vào phòng quay, dẫn đầu là một ông cụ dáng người nhỏ gầy, sắc mặt xám xịt, con ngươi thâm thúy nhưng cũng đục ngầu, tay cầm gậy ba toong, từng bước từng bước bước đi rất thong thả. Một cô gái trẻ xinh đẹp khí chất tao nhã đỡ ông ta, thỉnh thoảng nhắc nhở phải cẩn thận dưới chân. Làn da của cô gái được bảo dưỡng rất tốt, trên mặt không hề có chút vết tích phấn son nào nhưng vẫn trơn bóng hệt như món đồ sứ thượng hạng.

Ánh mắt Tống Ôn Noãn đảo tới dò xét gương mặt xinh đẹp không chút vết nhăn nào của cô gái, trong lòng tựa hồ vừa hất đổ một ly nước chanh, chua muốn chết. Cô gái kia cũng liếc nhìn cô rồi nhàn nhạt dời mắt đi, thái độ rất kiêu căng.

Đi phía sau hai người chính là hai người đàn ông trẻ tuổi, một người cao lớn uy nghiêm, diện mạo anh tuấn, một người vóc dáng thon dài, khí chất phong lưu.

Tống Ôn Noãn không nhận ra ông cụ và cô gái kia, nhưng nhận ra hai người ở phía sau, vì vậy vội vàng tiến tới nghênh đón: "Mạnh bộ trưởng, sao anh lại tới đây? Có gì cần dặn dò à?"

Mạnh Trọng còn chưa mở miệng, người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh đã cười hì hì nói: "Tống đạo, nghe nói lần này mọi người thiếu thời lượng? Không bằng để tôi thiết lập một phân đoạn để bù giờ, thế nào? Tới đây, tất cả thí sinh đều qua đây, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi gọi là Trương Dương, một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới, vị này là Vạn Bỉnh Bưu, Vạn lão, mọi người đều từng nghe qua rồi đúng không?"

Lúc mẹ Hà nháo loạn, tất cả nhà ngoại cảm đều đã tụ tập tới phòng quay, lúc này mặt không biến sắc nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia. Thật sự là người cũng như tên, rất trương dương.

Nhóm thí sinh cũng không nhận ra Vạn Bỉnh Bưu, nhưng toàn bộ người của tổ chương trình thì đều sôi trào, sau đó nhao nhao lộ ra vẻ mặt kính nể hoặc kín miệng như bưng. Vị này có quan hệ sâu xa với tổng cục, năng lực rất lớn, một chương trình có được phát sóng hay không, có qua được kiểm duyệt hay không, chỉ cần một câu nói của ông ta là được. Có ông ta ở đây, cho dù Trương Dương vốn không có quyền lực gì lại nhúng tay vào chương trình, mọi người vẫn lựa chọn im lặng.

"Tới đây, tất cả mọi người qua đây, camera mở hết lên cho tôi, đèn cũng mở lên. Camera này quay gần một chút, số bàn ghế này dọn đi hết đi, mau lên." Trương Dương thực tự nhiên cướp đi quyền làm đạo diễn, chỉ huy nhân viên công tác chạy chạy té khói.

Hiện trường nhanh chóng được bố trí theo yêu cầu của hắn. Hắn bảo cô gái trẻ kia đỡ Vạn lão ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, sau đó vỗ tay mỉm cười nói: "Tôi đầu tư để mọi người quay một đoạn bổ sung thời lượng, tên là Trận Chiến Ngoại Cảm. Thế nào, có phải nghe rất kích thích không?"

Tống Ôn Noãn khoanh tay nhìn hắn, không trả lời, biểu tình trên mặt muốn nói khó coi bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu.

Nhóm đạo diễn thì lúng ta lúng túng gật đầu, không thể không khuất phục với quyền uy.

Bảy vị ngoại cảm còn sót lại lấy Phạn Già La làm trung tâm, thoạt nhìn tán loạn nhưng lại rất có thứ tự đứng đối mặt với Trương Dương, lạnh lùng bàng quan.

Mạnh Trọng lặng lẽ đi tới bên cạnh Tống Duệ, không thể làm gì khác hơn ngoài lắc đầu.

Thấy mọi người không hăng hái lắm, Trương Dương vẫy vẫy tay với vệ sĩ đứng ngoài cửa: "Tới, mang đồ tôi đã chuẩn bị vào đây. Nếu mọi người cảm thấy không đủ kích thích thì tôi sẽ cho mọi người chút kích thích vậy. Tôi cam đoan nếu biết nó là gì, mọi người sẽ rất vui vẻ!"

Hắn vừa dứt lời, vài vệ sĩ thể trạng cao lớn đã xách mười chiếc vali kim loại sáng long lanh tiến vào, sau đó mở nắp ra, trưng bày trên mặt đất. Những xấp đô la đỏ tươi mới cóng huênh hoang nằm ở dưới ánh đèn, còn có mùi tiền mới chậm rãi tỏa ra, kích thích thần kinh của tất cả mọi người.

Một màn này đúng là giống như lời Trương Dương--- rất kích thích! Một cặp một triệu, mười cặp chính là mười triệu. Hắn muốn làm gì?

Ánh mắt Trương Dương đảo qua gương mặt của tất cả mọi người, giọng nói trầm thấp, nụ cười biến hóa kỳ lạ: "Tôi muốn các vị ngoại cảm lẫn nhau, cảm ứng lẫn nhau, sau đó nói ra bí mật ẩn giấu sâu nhất của nhau. Người đoán chuẩn nhất chính là người chiến thắng sau cùng, mười triệu này, có quyền lấy đi!"

Tống Ôn Noãn còn đang chìm trong ý tưởng mới mẻ này mà không thể nào bình tĩnh nổi thì Tống Duệ đã siết chặt nắm tay, ánh mắt lộ ra sát ý--- đó không phải thi đấu, rõ ràng là tàn sát lẫn nhau! Ngoại cảm là một cuộc chiến linh hồn, kết quả của nó thảm thiết hơn cả các cuộc chiến bình thường! Trương Dương cố ý, hắn vì Phạn Già La mà tới!

[end 163]

[164] Linh Môi - Tự Giết Hại Lẫn Nhau?

*****

Ngoại cảm cũng phân chia khó dễ, ngoại cảm đối với người bình thường và ngoại cảm với nhà ngoại cảm là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.

Ý thức của người bình thường giống như chất phóng xạ giấu trong rương mật mã, trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra. Nó là ý nghĩ không được bọn họ coi trọng, ví dụ như phiền não trong công việc, ngọt ngào trong tình yêu, là ác cảm hoặc hảo cảm với người nào đó, nó bị bọn họ vô thức phát ra. Sau khi nó phát ra sẽ được nhà ngoại cảm chọn đọc. Nhưng bí mật lớn được bọn họ coi trọng, ví dụ như thù hận sâu đậm, nỗi đau tột cùng, quá khứ tồi tệ khó có thể tưởng tượng hoặc tổn thương máu thịt be bét sẽ được bọn họ vững vàng khóa lại, bỏ thêm từng tầng từng tầng phòng hộ.

Nhà ngoại cảm muốn chọn đọc cuộc đời của người bình thường rất dễ, nhưng muốn vạch trần bí mật thì phải mở chiếc tủ sắt trong lòng bọn họ, để tất cả những thứ có giá trị nhất lộ ra. Có nhà ngoại cảm sẽ tìm kiếm chìa khóa hoặc mật mã, có nhà ngoại cảm sẽ dùng phương pháp bạo lực để đập vỡ cái tủ sắt đó, giống như một tên cướp cướp đoạt sạch sẽ.

Mở khóa và đập vỡ, ngay từ mặt chữ cũng đủ hiểu được độ khó dễ của hai phương pháp này.

Nhưng khi bọn họ gặp phải đồng loại, mục đích giống nhau nhưng cần dùng phương thức khác biệt để đạt được. Đó không còn là vấn đề mở khóa hay đập vỡ nữa, nó là quyết đấu linh hồn. Bạn muốn cướp bảo rương của tôi thì phải đánh với tôi một trận, trận chiến này im hơi lặng tiếng, không hình không bóng, nhưng so với đao thật súng thật, so với quyền đấm cước đá, chém giết máu me tung tóe thì lại càng thảm khốc hơn.

Vết thương da thịt sớm muộn gì cũng có thể lành lặn hồi phục, nhưng tổn thương linh hồn có thể ảnh hưởng cả đời. Ngoại cảm có tu vi cao thâm có thể tìm được phương pháp tu bổ linh hồn, nhưng phần lớn nhà ngoại cảm chỉ có thể trơ mắt nhìn linh hồn mình ngày lại ngày tiêu tan. Quá trình này so với tử vong còn đáng sợ hơn, hồn bay phách tán đại biểu cho điều gì, cho dù ngay cả người bình thường cũng có thể tưởng tượng được.

Cho nên mới nói, Trận Chiến Ngoại Cảm của Trương Dương dịch ra chính là ---- mấy người tàn sát lẫn nhau đi!

Đó là một yêu cầu cực kỳ hoang đường cũng cực kỳ tàn nhẫn, mà trước mặt mười triệu tiền mặt đang chất đống kia, yêu cầu này lại cực kỳ mê hoặc. Một vị ngoại cảm lập tức động lòng, dùng ánh mắt tham lam đảo qua từng sấp tiền mặt kia, lại đảo qua gương mặt các vị đồng loại.

Phạn Già La bình thản đứng đó, hai mắt rũ xuống không nhìn bất kỳ ai, tự nhiên cũng không nhìn số tiền kia. Cậu không tỏ vẻ gì, nhóm Nguyên Trung Châu hiển nhiên cũng không tỏ ra có ý kiến gì.

Hiện trường là một mảnh im lặng đầy lúng túng.

Hà Tĩnh Liên khẽ động động đầu muốn nhìn Phạn lão sư nhưng rất nhanh đã bỏ đi ý nghĩ này. Cô không thể để người nào chú ý tới Phạn lão sư, bởi vì cô có thể cảm giác được Phạn lão sư hiện giờ rất suy yếu, nếu mọi người ứng chiến, Phạn lão sư vốn là người mạnh nhất có lẽ sẽ trở thành bị mọi người liên thủ lại đối phó, cô không dám nghĩ tới kết quả đó! Đó là cháy nhà mà đi hôi của! Quá hèn hạ!

Mặc dù A Hỏa không có năng lực cảm ứng mạnh mẽ như Hà Tĩnh Liên nhưng cậu có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra từ người Phạn Già La, cho nên cậu cũng biết người này đang bị trọng thương, đang rất yếu.

Chuyện hai người có thể nhận ra, Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã sao có thể không phát hiện. Cho nên bọn họ đều hiểu, một khi đáp ứng rồi liên thủ giải quyết Phạn Già La, mười triệu này rơi vào tay ai vẫn là ẩn số. Vốn nghèo rớt mồng tơi lại giàu lên chỉ trong một đêm tựa hồ chỉ cần một ý niệm của bọn họ mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat