[166.167.168] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[166] Linh Môi - Tai Ương Diệt Thế Hay Nói Chuyện Giật Gân


*****

Mạnh Trọng quả nhiên là vô sự bất đăng tam bảo điện, nhưng anh không nói rõ ý đồ mình tới, chỉ nói Phạn Già La theo mình đi tới một chỗ, đến nơi, cậu tự nhiên hiểu rõ mọi chuyện.

Phạn Già La chỉ an tĩnh ngồi đó, không gật đầu đồng ý cũng không lắc đầu từ chối. Cậu im lặng làm trái tim tất cả mọi người đều lo lắng bất an, Trương Dương thì tức giận tới mức vài lần đặt tay lên bá súng nhưng lại chậm chạp không dám rút. Xem ra bản thân hắn cũng biết có việc cầu người ta thì phải dùng thái độ gì mới thích hợp.

Hai bên đối kháng, trưởng đài vóc người mập mạp vội vàng chạy vào phòng thu, vừa mở miệng liền nói: "Tiểu Tống, Tiểu Tống, vừa nãy tôi nghe nói tất cả thí sinh trong chương trình của cô đều đã hủy hợp đồng rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thế Giới Kỳ Nhân vì lời tiên đoán thần tiên của Phạn Già La liên tục ứng nghiệm nên đã trở thành chương trình hot nhất hiện giờ, tập có tỷ lệ người xem cao nhất từng đột phá ba chấm, mỗi số đều có rất nhiều từ khóa trên bảng hotsearch, độ chú ý vẫn luôn duy trì cao độ, sớm đã trở thành hiện tượng đặc biệt trong lĩnh vực chương trình giải trí. Những người rút vốn trước đó bây giờ đã hối hận tới phát điên rồi, ngày ngày chạy theo trưởng đài hỏi rằng có thể nhập cổ hay không. Nhãn hàng quảng cáo gọi điện không ngừng, chỉ cần ông gật đầu, đừng nói tài trợ mấy triệu, mấy trăm triệu cũng có!

Ông đã xem chương trình này thành con gà mái đẻ trứng vàng của đài, trình độ coi trọng tuyệt đối xếp ở vị trí đầu tiên. Vì thế lúc Trương Dương tỏ ý muốn làm tổng đạo diễn, ông không chút nghĩ ngợi đồng ý, ông cho rằng năng lực của Trương Dương tuy không mạnh bằng Tống Ôn Noãn nhưng nhân mạch cùng tài nguyên thì khẳng định cao hơn Tống Ôn Noãn một mảng lớn, nếu thay vào vị trí của Tống Ôn Noãn, chương trình nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối là hướng tích cực.

Sau đó Vạn lão tự mình gọi điện thoại tới hỏi về tiến trình quay hình của chương trình này, lòng tin của trưởng đài dành cho Trương Dương lại càng lớn hơn, vì vậy mới có một màn đổi tổng đạo diễn ngày hôm nay. Nhưng có đánh chết ông cũng không ngờ quyết định này vừa ra, tất cả thí sinh lại tập thể hủy hợp đồng, tình cảm của bọn họ dành cho Tống Ôn Noãn sâu sắc đến vậy sao? Cô ta đi rồi, bọn họ chẳng thà tình nguyện bồi thường tiền chứ không chịu quay tiếp?

Trưởng đài lại vừa vội lại vừa tức, vốn định túm lấy Tống Ôn Noãn trách cứ một phen lại bị đối phương nhẹ nhàng chặn miệng: "Trưởng đài, tôi đã không còn là tổng đạo diễn của Thế Giới Kỳ Nhân nữa rồi, chuyện này không thuộc quyền quản lý của tôi."

Trưởng đài bị nghẹn, qua một hồi lâu sau mới xám xịt mở miệng: "Sao lại không thuộc quyền quản lý của cô chứ? Nếu cô không kích động, bọn họ sao có thể đi chứ? Cô đừng vì hành động cảm tính mà phá hủy cả một chương trình như vậy, cô phải nhớ kỹ cô cũng là một thành viên của đài truyền hình, không nên làm ra chuyện tổn thương tập thể!"

Sắc mặt Tống Ôn Noãn ngày càng đen, hai nắm tay siết chặt không ngừng run rẩy. Đúng vậy, cô là thành viên của tập thể này, cô không bao giờ làm ra chuyện tổn thương tập thể, nhưng tập thể đã đối xử với cô như thế nào? Lúc cần thì nâng cô lên, lúc không cần thì một phát đá cô bay ra ngoài! Tập thể như vậy bảo người ta làm sao sinh ra được lòng trung thành? Sự ấm áp của tập thể ở đâu chứ? Sức mạnh kết nối ở đâu?

Tống Ôn Noãn đang định phản bác thì Đinh Phổ Hàng đã giải thích trước: "Trưởng đài hiểu nhầm rồi, chúng tôi muốn đi cũng vì không chịu nổi tổng đạo diễn mới tới mà thôi, không có liên quan gì với Tống đạo."

"Đúng vậy! Hắn thật sự quá kiêu ngạo, hơn nữa còn không tôn trọng người ta chút nào, vừa mới tới đã bảo chúng tôi tự giết hại lẫn nhau, quá tàn bạo! Tôi có thể ngửi thấy mùi khai của nước tiểu và mùi thúi của phân, mùi rỉ sắt trộn lẫn với mùi thối rữa trên người hắn, cứ như một cái hố phân lên men hai trăm năm rồi vậy! Không được, tôi tuyệt đối không thể ở chung một chỗ với hắn, mũi của tôi không chịu nổi." A Hỏa không chút kiêng dè nói.

Ở bên kia, Trương Dương đã sắp cắn nát cả hàm răng mình, nếu có thể, lúc này hắn đã sớm rút súng bắn chết hết tất cả đám người này rồi!

"Trưởng đài, chúng tôi không cảm nhận được vị Trương tổng này tôn trọng chúng tôi, đồng thời cũng thực hoài nghi với nhân phẩm của hắn, vì thế chúng tôi đã quyết định không quay nữa." Nguyên Trung Châu vừa nói chuyện vừa thu dọn đồ đạc. Nhóm Chu Hi Nhã cũng đã làm xong, chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.

Trưởng đài rất muốn khuyên giải, nhưng sau khi biết được hành vi của Trương Dương thì cũng không biết nói gì. Có đánh chết ông cũng không ngờ Trương Dương lại dùng thái độ chọc chó để đối xử với thí sinh, còn dùng tiền muốn bọn họ tự tàn sát lẫn nhau, đó là chuyện con người có thể làm ra sao? Cao nhân đều có tính khí của mình, hơn nữa lòng tự trọng còn rất lớn, cho dù bạn là vua là chúa, chỉ cần tỏ ra không tôn trọng, bọn họ cũng không thèm để mắt tới bạn, huống chi bạn căn bản không phải!

Trưởng đài không ngăn cản được nhóm thí sinh, không khỏi gấp tới độ túa mồ hôi. Ông vừa nhận mấy triệu phí tài trợ từ các nhãn hàng quảng cáo, thí sinh đi rồi, bọn họ nhất định sẽ kiện lên tòa án, đến khi đó chính là một món nợ xấu! Đáng sợ hơn chính là phản ứng của khán giả, bọn họ sẽ có phản ứng rất lớn, đài truyền hình sẽ ngày ngày bị chửi lên hotsearch.

Đủ loại tình huống tiêu cực cực điểm được trưởng đài nghĩ tới, tiền tài tổn thất, danh dự tổn hại, nhân lực vật lực lãng phí, nói chung là thiệt hại nặng nề! Nói không chừng vì nguyên do này mà vị trí của ông cũng bay mất. Nếu sớm biết Trương Dương là một cái que khuấy phân như vậy, trước đó ông đã tung cước đạp bay hắn rồi! Một thằng oắt nhị thế tổ như mày bày đặt chạy tới đài truyền hình bọn tao hóng náo nhiệt gì chứ! Cút con mẹ mày đi!

Trưởng đài sầm mặt xin lỗi Tống Ôn Noãn cùng nhóm thí sinh, trong lòng lại mắng kẻ đầu sỏ gây chuyện Trương Dương kia. Nhưng mặc dù vậy ông cũng phải nghẹn một bụng tức, bởi vì Vạn lão vẫn còn ở đây, ông không thể trêu tới vị này.

Tống Ôn Noãn vẫn đi, Nguyên Trung Châu, Chu Hi Nhã cũng lục tục rời đi, thật sự không có chút quyến luyến nào với chương trình này. Danh tiếng, danh vọng, tiền tài, đối với bọn họ thì tính là gì đâu chứ? Bọn họ gặp được đồng loại, tâm linh được khai ngộ, đó chính là thù lao tốt nhất, bọn họ đã đủ hài lòng rồi.

Trưởng đài đuổi theo suốt hành lang nhưng không năn nỉ được, bất đắc dĩ vác sắc mặt trắng bệch quay về phòng thu.

Bắp thịt sườn má Trương Dương căng cứng, thường xuyên phồng lên một chút, thực rõ ràng nhận ra cơn giận của hắn đã kiềm chế tới cực hạn. Càng làm người ta cảm thấy sợ hãi hơn chính là tia sáng u ám trong mắt hắn, hung ác nham hiểm tới mức tựa hồ sắp tôi luyện thành độc dược. Trưởng đài vốn ôm một bụng oán giận, thấy dáng vẻ này của hắn thì không dám mở miệng nói gì.

Cả người Trương Dương giống như sắp nổ tung tới nơi!

Vạn lão xua tay nói: "Thôi bỏ đi, đi thì cứ đi, tôi sẽ bỏ vốn năm triệu làm tiền thưởng, các cậu lại tuyển vài thí sinh tới thi đấu, khẳng định sẽ không thua kém so với đám người này."

Trưởng đài suýt chút nữa đã bật ra một câu 'ông thì biết cái quái gì', cuối cùng chỉ có thể nở một nụ cười, đáp ứng.

Trương Dương buồn bực nói: "Này là chương trình chó má gì vậy chứ, thí sinh còn làm cao hơn cả ông đây! Mẹ kiếp, ông không chơi nữa, chức tổng đạo diễn này mấy người ai thích làm thì làm đi!" Sau khi hủy diệt chương trình, hắn cứ thế phủi đít bỏ đi, đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao?

Nhóm nhân viên còn ở phòng quay đều nổi giận nhưng lại e ngại cường quyền mà không dám nói ra lời kháng nghị hay chỉ trích nào. Bọn họ cực khổ lâu như vậy, nhận được thành tựu huy hoàng như vậy rồi chỉ trong nháy mắt mất đi toàn bộ. Mà người cướp đi hết thảy lại xem thứ bọn họ xem là bảo vật như rác rưởi, thuận tay vứt bỏ. Nếu như suy nghĩ có thể giết người, bọn họ thật sự rất muốn làm thịt Trương Dương. Vì nhắm mắt làm ngơ nên bọn họ cũng rời đi, cả trường phim lớn như vậy lại chỉ còn lại lác đác vài người.

Trưởng đài bị thái độ của Trương Dương chọc giận tới ngã ngửa, miệng tựa hồ bị người ta đổ đầy canh c*t, tởm lợm lại ghét cay ghét đắng. Sau này ông còn hợp tác với người Trương gia nữa thì ông chính là cái chày gỗ! Trưởng đài thề thốt một phen, ngoài mặt chỉ có thể lộ ra nụ cười hậm hực.

Mặt mũi Trương Dương đều đã mất hết, lúc này lại không thể nói đi là đi, bởi vì Phạn Già La vẫn không chịu đi theo bọn họ! Hắn không nói ra được mấy lời cầu người, chỉ có thể lớn tiếng hối thúc: "Có đi hay không, không lẽ muốn ông đây vác kiệu tám người khiêng tới mời!"

Phạn Già La giống như không nghe thấy lời hắn, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Trọng, lắc đầu: "Tôi biết ước nguyện ban đầu của anh khi quay hình chương trình này, tôi chỉ có thể nói cho anh biết, tôi không giúp được anh. Cơ cấu hiện giờ của bọn anh đã không thích hợp hợp tác với tôi nữa rồi."

"Cậu biết mục đích tôi thành lập chương trình này? Nói như vậy, cậu vốn định hợp tác với tôi đúng không?" Mạnh Trọng nghiêm túc hỏi.

"Lúc nước lũ lên quá cao, bộ thủy lợi thông qua phao thả dưới nước để đo mức nước, như vậy bọn họ có thể khống chế hướng chảy và tốc độ chảy của dòng nước, tránh xuất hiện thảm họa phạm vi rộng. Mà người như chúng tôi cũng giống như những chiếc phao kia, thông qua chương trình này để tạo thành danh tiếng, tự nhiên sẽ có người cần giúp đỡ tìm tới, nhờ chúng tôi hỗ trợ giải quyết những sự kiện quỷ dị. Thông qua việc kiểm soát, anh có thể gián tiếp dự tính được thế đạo hiện giờ hỗn loạn tới trình độ nào. Đối với anh mà nói, chúng tôi chính là chiếc gương soi rọi mặt đen tối của thế giới." Phạn Già La chậm rãi nói, hiển nhiên ngay từ đầu đã biết ý nghĩa tồn tại của chương trình này.

"Đúng vậy, tôi vốn muốn thành lập một công ty rồi mời cậu về làm cố vấn, chuyên giải quyết những chuyện quỷ dị này. Lúc sự kiện tội ác phát sinh, phản ứng đầu tiên của quần chúng là báo cảnh sát, lúc khoa học không còn cách nào giải thích, bọn họ lại không nghĩ tới ban ngành chấp pháp, chỉ biết chạy đi tìm kiếm hòa thượng hoặc đạo sĩ. Bộ an ninh đặc biệt chúng tôi biết rõ thế đạo đang trở nên xấu hơn nhưng tình báo nắm giữ được lại quá ít, không thể không mở một con đường khác. Phật môn, đạo môn bây giờ đều đã lánh đời, bọn họ không muốn hợp tác với chúng tôi, chúng tôi chỉ đành tự xuất ra chiêu bài của mình, để dân chúng chủ động tìm tới. Phạn lão sư, cậu hiểu được cảm giác của tôi đúng không, những sự kiện quỷ dị liên tiếp bùng nổ gần đây chỉ là một góc nhỏ của tảng băng mà thôi, nếu thế đạo tiếp tục hỗn loạn như vậy thì chỉ sợ toàn bộ xã hội sẽ bị ảnh hưởng." Mạnh Trọng bất đắc dĩ thở dài.

Phạn Già La liếc nhìn anh, giọng điệu sắc như dao: "Tôi có thể nói cho anh biết, thế đạo quả thực đang chuyển biến xấu, ngày càng nhiều tai nạn bùng phát, giả sử nếu mặc kệ nó phát triển, tai ương diệt thế cũng không còn xa."

"Tai ương diệt thế? Phạn lão sư, cậu đang nói đùa sao?" Trái tim Mạnh Trọng giống như bị lưỡi dao đâm xiên qua, khủng hoảng quá lớn làm toàn thân anh túa ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Chuyện này thực con mẹ nó buồn cười, ha ha ha! Diệt thế? Phạn Già La, cậu biết nói chuyện cười thật đấy!" Trương Dương lơ đễnh cười phá lên, vị trưởng đài kia nghe mà túa mồ hôi đầm đìa, dưới chân giống như bôi dầu bỏ chạy té khói. Ông là người thông minh, vì thế ông biết có một số việc không nên nghe.

Phạn Già La rũ mi mắt, hoàn toàn không để tâm tới sự tồn tại của Trương Dương. Đối phó với loại người vẫn luôn muốn chính mình phải nổi bật như hắn, biện pháp tốt nhất chính là không nhìn tới, không nghe thấy, cũng không để ý tới hắn. Ý thức được chính mình là một kẻ ngang ngược tàn ác, ngoại trừ mất mặt xấu hổ thì không có nửa điểm giá trị tồn tại, hắn ta tự nhiên sẽ phải an tĩnh.

Tiếng cười của Trương Dương quả nhiên dần dần nhỏ đi, mỗi bắp thịt trên mặt đều đang vặn vẹo co giật. Lúc này mới phát hiện thì ra Tống Duệ không phải người biết chọc giận người ta nhất, Phạn Già La mới là đệ nhất! Dám không thèm đếm xỉa gì tới hắn! Hai con tép riu này! Sớm muộn gì cũng có ngày...

Ánh mắt Trương Dương gần như có thể phun ra lửa nhưng vẫn cắn chặt răng kiềm chế.

Tống Duệ cười khẽ: "Mạnh bộ trưởng, chúng tôi có thể đi được chưa? Chính bản thân anh cũng hiểu mà, bộ an ninh đặc biệt bây giờ không phải đối tượng tốt để hợp tác."

"Vậy chúng tôi đi xin trước." Phạn Già La lễ phép gật đầu.

Mạnh Trọng vội vàng đứng lên ngăn cản: "Phạn lão sư xin chờ một chút! Kỳ thực không phải chúng tôi muốn gặp ngài, là Tiêu Ngôn Linh."

Bước chân Phạn Già La hơi khựng lại, Tống Duệ ôm lấy bờ vai cậu, mạnh mẽ kéo cậu tiếp tục đi tới trước. Với tình trạng cơ thể của thanh niên bây giờ căn bản không có cách ứng phó Tiêu Ngôn Linh, hút nhiều sức sống của tinh anh bộ an ninh đặc biệt như vậy, Tiêu Ngôn Linh bây giờ chỉ sợ đã triệt để biến thành quái vật! Chuyện này tới quá không đúng dịp, anh không muốn để thanh niên tự đặt mình vào nguy hiểm.

Phạn Già La theo bước chân Tống tiến sĩ chậm rãi đi tới trước, chân mày nhíu chặt.

"Đừng nghĩ ngợi!" Tống Duệ áp sát tai cậu nói nhỏ, vẻ mặt so với cậu lại càng nghiêm nghị hơn.

Phạn Già La đè phần bụng vẫn luôn quặn đau của mình, cuối cùng vẫn đi tới cửa ra.

"Phạn lão sư, bộ an ninh đặc biệt chúng tôi đã chết tám chín mươi người rồi, bây giờ chỉ có thể nhốt Tiêu Ngôn Linh trong một cái lồng kim loại dày tới một mét để ngăn cách từ trường của con bé. Nó là một quả bom mà không ai có thể phá hủy, ngoại trừ cậu! Nếu cậu không đồng ý giúp đỡ, chúng tôi không biết phải nhờ ai nữa. Tôi tin tưởng lời nói diệt thế của cậu, bởi vì những gì phát sinh trên người Tiêu Ngôn Linh chính là dấu hiệu diệt thế! Phạn lão sư, cậu muốn cứu giúp thế giới này đúng không? Bằng không cậu đã không tham gia chương trình này của chúng tôi, ra mặt tuyên chuyến với thế lực hắc ám, cũng không yên lặng làm nhiều chuyện như vậy! Mục tiêu của cậu chính là thanh trừ những người như Tiêu Ngôn Linh đúng không? Vậy vì sao cậu lại từ chối chúng tôi chứ? Cậu cảnh cáo chúng tôi không nên bỏ mặc nhưng hiện giờ không phải cậu cũng hững hờ bàng quan sao?"

Lời nói của Mạnh Trọng không thể nghi ngờ đã đánh trúng điểm yếu trong lòng Phạn Già La, không có cách nào bỏ mặt không quản thế nhân chính là thói quen vĩnh viễn không thể thay đổi của cậu, vì vậy cậu dừng bước, chậm rãi quay đầu.

Tống Duệ thầm mắng một câu ở trong lòng, nhưng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Kỳ thực anh sớm đã biết, chỉ cần nói ra ba chữ 'Tiêu Ngôn Linh', thanh niên nhất định sẽ rơi vào tròng của Mạnh Trọng, bởi vì Mạnh Trọng nói đúng, tiêu diệt người như Tiêu Ngôn Linh chính là trách nhiệm của thanh niên. Không ai yêu cầu cậu phải làm như vậy, là thanh niên tự lựa chọn.

Gánh vác trọng lượng của cả thế giới trên đầu vai, va chạm với vận mệnh, cho dù thịt nát xương tan cũng không thối lui--- cậu chính là người như vậy.

"Hiện giờ cô bé đang ở đâu?" Phạn Già La bình tĩnh hỏi.

Mạnh Trọng kích động nói: "Cô bé bị chúng tôi giam giữ trong sở nghiên cứu Lục Hà, tôi sẽ đưa cậu tới đó ngay bây giờ!"

"Đi thôi." Phạn Già La nghiêng đầu ra hiệu.

Khóe miệng mím chặt của Trương Dương hé ra một cái khe, trong mắt lóe ra tia sáng thâm độc. Vạn lão và cô gái trẻ tuổi kia cũng đi theo, không biết muốn góp náo nhiệt gì.

Một tiếng sau, nhóm người tới sở nghiên cứu Lục Hà, Trương Dương vừa mới tiến vào cửa đã biến mất không thấy bóng dáng, Mạnh Trọng thì dẫn mọi người tiến vào một phòng quan sát, chỉ từng hàng màn hình nói: "Phạn lão sư cậu xem, cô bé đã biến thành quái vật rồi."

Phạn Già La vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt liền đông cứng. Cô bé trên màn hình có làn da trắng bệch, môi thâm đen, mắt đỏ ngầu, nếu hai bên đầu có gắn cặp sừng nhọn thì chính là hóa thân của ác ma! Hai tay hai chân cô bé bị cố định trên ghế thép rất lớn, phần chân ghế được hàn cố định với mặt đất, hủy bỏ khả năng di chuyển. Miệng cô bé bị nhét một quả cầu thép đặc chế, ngay cả khả năng nói chuyện cũng bị cướp đoạt.

Khống chế chặt chẽ tới mức độ này có thể thấy Tiêu Ngôn Linh tạo thành tổn hại lớn đến cỡ nào đối với bộ an ninh đặc biệt.

Mạnh Trọng chỉ ác ma trên màn hình, nghiêm trọng nói: "Thực lực của con bé lại tăng mạnh, vũ khí nóng hay vũ khí lạnh đều không thể tổn thương được, sau khi bị viên đạn bắn xuyên qua bụng, con bé chỉ cần năm phút đồng hồ đã có thể hoàn toàn lành lặn, rõ ràng là có tấm thân bất tử. Phương thức giết người của con bé rất đáng sợ, chỉ cần một câu 'tôi muốn tất cả các người đều phải chết' thì tất cả những người bị con bé nhìn thấy đều sẽ chết. Mỗi lời nói của con bé đều biến thành sự thật, con bé chỉ cần mở miệng là có thể giết chết mọi người! Cậu nói diệt thế, tôi hoàn toàn tin tưởng, có người như con bé tồn tại, thế giới này sao có thể không hủy diệt?"

[end 166]

[167] Linh Môi - Một Lần Nữa Gặp Lại Tiêu Ngôn Linh

*****

Mạnh Trọng không phải đe dọa, sau khi nói sơ về tình hình gần đây của Tiêu Ngôn Linh, anh mở vài đoạn video giám sát cho Phạn Già La cùng Tống Duệ xem.

Trong video, Tiêu Ngôn Linh một hơi hút khô sức sống của mười mấy tinh anh bộ an ninh đặc biệt, thoát ra khỏi lồng sắt cùng xiềng chân giam cầm, dọc theo hành lang vòng vèo chậm rãi đi tới. Trần nhà hành lang vốn lắp đặt dàn đèn chiếu sáng ngời nhưng khi cô bé đi ngang qua sẽ phát ra tiếng lách tách rồi bụp một tiếng nổ tung.

Rất nhiều người chạy về phía cô bé nhưng vừa đối mặt đã ngã xuống. Bởi vì độ tuổi còn quá nhỏ, cô bé không thích tình cảnh máu me nên khi bắt đầu giết người đã rất dứt khoát lưu loát, chỉ cần đưa tay làm ra hành động bóp nhẹ là có thể kết thúc sinh mệnh mười mấy người. Lúc rời khỏi tầng hầm, phía sau lưng cô bé đã nằm đầy thi thể.

Không biết từ khi nào Trương Dương đã quay trở lại, vừa vặn thấy một màn này thì da mặt không khỏi co quắp. Mạnh Trọng liếc nhìn một cái, lộ ra ánh mắt châm chọc. Đương nhiên anh biết tâm tình của Trương Dương lúc này nghẹn khuất cỡ nào, bởi vì người chết trước tiên chính là tổ đặc công số chín thuộc quyền của Trương gia, tổ chín hôm nay là một tổ mới được gây dựng lại từ nhóm nhân viên mới được chiêu mộ, thực lực rất kém, cũng không có kinh nghiệm tác chiến, chiến lực xếp hàng chót trong các tổ đặc công. Nếu không phải có loại thuốc thần kỳ kia chống đỡ, sức ảnh hưởng của Trương gia ở bộ an ninh đặc biệt có lẽ đã nháy mắt tan vỡ.

Giống như lời tiên đoán của Tống Duệ trước kia, củ khoai lang phỏng tay như vậy, Trương gia căn bản nuốt không trôi! Hiện giờ, quả nhiên đã chết nghẹn rồi!

Tiêu Ngôn Linh ở trong video vẫn còn không nhanh không chậm đi tới, không phân biệt phương hướng, không dùng đồ đạc gì, chỉ dựa vào cảm giác. Nhưng thần kỳ là cô bé lại cách lối ra ngày càng gần, phàm là người cản đường sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho cô bé, viên đạn dày đặc bay tới nhưng chỉ làm toàn thân cô bé đẫm máu mà thôi. Cô bé loạng choạng đi tới vài bước, lưu lại chuỗi dấu chân máu trên sàn nhà bóng loáng, rất nhiều mảnh kim loại lẻng kẻng rơi xuống bên chân, nhìn kỹ thì chính là những viên đạn.

Viên đạn bắn vào trong cơ thể bị bắp thịt chắc khỏe của cô bé chuyển động đẩy văng ra khỏi cơ thể, vết thương máu thịt be bét nháy mắt khép lại. Cô bé biến thành một người máu nhưng tinh anh bộ an ninh đặc biệt không ai dám tới gần cô bé. Có người vác tên lửa nhắm vào Tiêu Ngôn Linh, sau đó bắn tới. Tiếng nổ vang dội qua đi, một bóng dáng nhỏ nhắn lảo đảo trong làn khói bụi mù mịt, phần bụng bị thủng một lỗ lớn nhưng vẫn không để mình bị ngã xuống.

Tinh anh của bộ an ninh đặc biệt núp sau tấm khiên phòng ngựa bạo lực vừa dày lại nặng chăm chú quan sát tình huống của Tiêu Ngôn Linh, biểu tình thả lỏng rất nhiều, dùng bộ đàm nói: "Mục tiêu đã bị bắn trúng, mục tiêu đã bị bắn trúng, mời nhân viên cấp cứu nhanh chóng trình diện, xin cứu hộ..."

Bọn họ còn chưa nói hết lời, phần bụng Tiêu Ngôn Linh đang nhanh chóng khép lại, da thịt dùng tốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat