[169.170.171] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[169] Linh Môi - Đối Chiến Với Em Không Phải Là Tôi, Là Tâm Ma Của Chính Em

*****

Sát ý cùng hận ý của Tiêu Ngôn Linh đối với Phạn Già La tăng vọt, hoàn toàn không có điểm cuối. Cô bé cho rằng chỉ cần mình nghiêm túc dồn một kích thì có thể làm đối phương hồn bay phách tán, sức sống mất hết, nhưng cô bé đã đoán sai!

Trương Dương cho rằng nước trong ly có hạn, chẳng mấy chốc sẽ bốc hơi sạch sẽ, sau đó Phạn Già La sẽ triệt để mất đi chút phản kháng cuối cùng, nhưng hắn cũng đã đoán sai!

Cái ly kia tựa hồ thông tới một không gian khác tràn đầy hắc ám, cũng giống như một cái giếng sâu không thấy đáy, đang không ngừng tỏa ra sương đen, hơn nữa còn ngày càng nồng đậm hơn. Số sương đó đều ập tới chỗ Phạn Già La, bao lấy cậu, sau đó bị cậu hấp thu.

Lúc công kích vô hình của Tiêu Ngôn Linh hung mãnh ập tới, làn sương này tựa hồ hòa thành một thể với từ trường sắc bén cuồng ngạo của cô bé, sẵn tiện tạo thành một cái kết giới không thể đánh tan, chặt chẽ bảo vệ Phạn Già La. Tiêu Ngôn Linh ở bên ngoài tầng kết giới này gào rít rống giận, giống như điên cuồng.

Toàn bộ công kích của cô bé đều bị tầng sương này hóa giải, không phải vì sức mạnh chênh lệch quá xa, mà bởi vì tầng sương đen này vốn mang theo hơi thở của cô bé, gần như có thể dung hợp hoàn mỹ với từ trường của cô bé. Cô bé không đánh tan được tầng kết giới này, cũng chính là không thể đánh bại chính mình! Sức mạnh của cô bé mạnh hơn thì khả năng dung hợp của làn sương cũng tăng lên một bậc, vì vậy hai người bắt đầu giằng co, sẵn tiện tạo thành một không gian tương tự với chân không, hoàn toàn không bị bất luận từ trường nào khác quấy nhiễu.

Giờ phút này, Phạn Già La ngồi trong khu vực chân không, hai tay vững vàng nắm lấy tay Tiêu Ngôn Linh, mắt nhìn chằm chằm sương đen không ngừng trào ra ngoài.

"Thứ này rốt cuộc là cái gì? Vì sao lại có hơi thở và từ trường của tôi, cũng không chịu tôi khống chế?" Tiêu Ngôn Linh vừa giãy giụa vừa gấp gáp hỏi, cô bé giống như quay trở về ngày đó nói chuyện với Phạn Già La, khi đó cô bé cũng bị người này bóp cổ, mất đi tất cả sức chống cự.

Phạn Già La nâng mắt nhìn cô bé, chầm chậm nói: "Đó là ác niệm của em, tự nhiên có chứa hơi thở của em."

"Ác niệm của tôi?" Tiêu Ngôn Linh lặp lại, gương mặt tái nhợt vì dùng sức giãy giụa mà trướng lên tím rịm. Tất cả mọi người có thể nhìn ra sự bất lực của cô bé. Trước đó cô bé hung ác bao nhiêu, hiện giờ lại chật vật bấy nhiêu.

Trương Dương ngẩng đầu nhìn chằm chằm màn hình giám sát, da mặt bắt đầu co quắp giống như sợ mà lại không dám tin, muốn khó coi bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu. Tống Duệ chống tay trên bàn điều khiển nhìn chằm chằm thanh niên. Nếu không dựa vào cái gì đó chống đỡ, anh sợ mình sẽ ngã xuống.

Mạnh Trọng thở hắt một hơi, trong mắt một lần nữa ngưng tụ tia sáng hi vọng. Phạn lão sư sẽ được đúng không? Sẽ làm được! Dù sao cậu ấy cũng chính là Phạn Già La!

Phạn Già La kiềm chặt tay Tiêu Ngôn Linh, cùng cô bé nhấc cái ly kia lên, một hơi uống cạn chất lỏng không biết là gì đang không ngừng tràn sương đen kia.

"Anh uống nó?" Trực giác mách bảo Tiêu Ngôn Linh, hành vi của Phạn Già La báo hiệu nguy hiểm rất lớn, nhưng đôi tay cô bé bị sương đen khóa chặt không có cách nào thoát ra hay tiến hành phản kích. Từ trường của cô bé vẫn bị sương đen quấn lấy, khó phân thắng bại. Nếu làn sương này là ác niệm của Tiêu Ngôn Linh thì chúng chính là một phần thân thể của cô bé, từ trường của cô bé làm sao có thể chiến thắng được chính mình chứ?

"Anh thật gian xảo! Anh trộm sức mạnh của tôi để đối phó tôi!" Tiêu Ngôn Linh rốt cuộc cũng hiểu ra được.

Phạn Già La uống cạn ly nước đen đặc kia, đôi mắt mờ sương nháy mắt phát ra ánh sáng sắc bén, từ trường thu lại trong người giống như biển gầm núi lở bùng nổ, va chạm chính diện với từ trường của Tiêu Ngôn Linh. Vết thương của cậu đã được ly nước đen này chữa khỏi, thực lực chỉ trong chớp mắt đạt tới đỉnh phong.

Tình cảnh khó tin này làm Tiêu Ngôn Linh chấn động tới muốn rách cả mí mắt.

Hai cỗ từ trường giao đấu trong không gian chật hẹp này, không có đao quang kiếm ảnh, không có khói súng mù mịt, chỉ có uy áp không ngừng gia tăng, sóng âm không ngừng rung động, phóng xạ không ngừng khuếch tán cùng lực công kích có thể giết người một cách vô hình.

Chỉ đứng xem bọn họ đối chiến mà Vạn lão thân thể suy yếu đã ôm đầu ngã xuống, cô gái trẻ đỡ ông ta cũng chảy máu từ tai mắt mũi miệng. Trương Dương thấp giọng mắng một tiếng, vội vàng từ trong túi quần lôi ra hai bình dược nước màu lam đút cho bọn họ uống, lúc này mới hóa giải được thống khổ của bọn họ.

Này chỉ là cách màn hình quan sát mà thôi, nếu bản thân đang ở đó, chỉ sợ tất cả mọi người đã bị từ trường của hai con quái vật kia xoắn nát thành mảnh nhỏ.

"Bộ trưởng, đầu tôi đau quá! Bộ trưởng, anh mau thả tôi ra ngoài đi! Tôi cầu xin anh!" Nhân viên kỹ thuật kia ôm đầu ngã xuống.

Mạnh Trọng cắn chặt răng, cố nén cơn đau đầu kịch liệt nhấn phím mở cửa, tiếp đó quét vân tay của mình. Cửa vừa mở ra, nhân viên kỹ thuật đã dùng cả tay lẫn chân bò ra ngoài, Vạn lão được cô gái trẻ nâng đỡ hoảng loạn bỏ chạy. Trương Dương đứng im tại chỗ không nhúc nhích, con ngươi đỏ ngầu, không ngừng rót dược vào miệng. Hắn nhất định phải nhìn thấy kết quả cuối cùng, cho dù liều mạng hay mang một thân trọng thương.

Chỉ có Tống Duệ không lộ ra chút đau khổ nào, chỉ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình. Ý chí của anh quả thực mạnh mẽ tới mức không giống như người bình thường!

Hai tay Phạn Già La dùng sức ép chặt, đập vỡ ly thủy tinh, để hai tay Tiêu Ngôn Linh bị ghim đầy mảnh ly vỡ. Người khác làm cậu phải chảy máu, cậu tuyệt đối sẽ không đối xử nhân từ, cậu cũng sẽ dùng cách ăn miếng trả miếng, dùng máu trả máu mà đối đãi.

"A a a! Anh buông, buông ra!" Đã rất lâu rồi không nếm trải cảm giác đau đớn, Tiêu Ngôn Linh phát ra tiếng thét thảm thiết chói tai, lòng bàn tay ép chặt của cô bé cũng chảy xuống rất nhiều máu tươi, tí tách tí tách nhỏ xuống mặt bàn màu bạc.

Phạn Già La dùng sức kéo Tiêu Ngôn Linh tới gần, cách mặt bàn chăm chú nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cô bé, từng câu từng chữ nói: "Em hút sức sống để sống, vậy em có biết tôi lấy cái gì để sống không?"

"Cái, cái gì?" Tiêu Ngôn Linh bị tròng mắt đen kịt sâu không thấy đáy của Phạn Già La vây lấy tâm thần. Ý nghĩ của Phạn Già La lưu chuyển trong con ngươi lóe sáng ánh sao kia, hình thành hai vòng xoáy có thể cướp đoạt hồn phách người khác.

Mạnh Trọng cùng Trương Dương vểnh tai, nín thở chờ đợi. Bọn họ rất muốn biết bí mật mà người thường khó có thể tưởng tượng này, vì sao hắn lại mạnh mẽ đến như vậy?

"Tôi lấy ác niệm làm thức ăn." Thẳng đến lúc này Phạn Già La mới khẽ nhếch khóe môi.

Giọng nói cậu trầm thấp mềm nhẹ hệt như một trận gió, nhưng khi rơi vào tai Tiêu Ngôn Linh lại giống như tiếng sấm rền nổ vang làm cô bé choáng đầu hoa mắt. Lấy ác niệm làm thức ăn, hắn lại lấy ác niệm làm thức ăn! Hóa ra hắn hoàn toàn làm ngược với cô bé!

Trương Dương vô thức bóp nát lọ dược nước màu lam trong tay, lộ ra biểu tình dữ tợn. Thẳng đến lúc này hắn mới hiểu vì sao Phạn Già La dám bước vào nơi chắc chắn phải chết kia. Không phải hắn đang khoe khoang, vừa vặn trái lại, hắn đã sớm biết mình có thể ngăn chặn Tiêu Ngôn Linh, bởi vì hắn đã giấu đi đòn sát thủ của mình!

Đầu gối Mạnh Trọng mềm nhũn, nhất thời co quắp ngồi bệch xuống ghế. Anh biết mà, Phạn lão sư thắng chắc rồi!

Vẻ mặt Tống Duệ vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt cực kỳ chăm chú, thanh niên vẫn chưa an toàn rời khỏi nơi quỷ quái kia, thần kinh của anh vẫn không thể thả lỏng.

Hai tay Phạn Già La không ngừng dùng sức kéo Tiêu Ngôn Linh, để cô bé dùng tư thế cực kỳ chật vật nằm úp sấp trên bàn, tiếp tục nói: "Hiện giờ em hiểu chưa? Khi em không ngừng phát ra ác niệm với tôi, kỳ thực em đang chữa trị cho tôi, làm tôi lớn mạnh hơn. Em càng tà ác, tôi lại càng khó bị đánh bại."

Ánh sáng trong mắt Phạn Già La lóe lên rung động, tựa hồ có thứ nồng đậm gì đó làm người ta hít thở không thông từ trong đó tuôn ra, bao phủ lấy người đối diện.

Tai mắt mũi miệng của Tiêu Ngôn Linh bị ý niệm nồng đậm này chặn lại, sắc mặt trướng lên thành màu tím xanh.

Phạn Già La tiến thêm một bước giải thích: "Cho nên tôi có thể mượn dùng sức mạnh của em để chống đỡ, cũng dung hợp với từ trường của em, thứ chiến đấu với em không phải tôi mà là tâm ma của chính em!"

Tiêu Ngôn Linh nghe không hiểu những lời này nhưng vẫn bị hai chữ 'tâm ma' làm cho sợ tới run rẩy. Giống như người đạt tới cảnh giới siêu thoát như bọn họ trời sinh đã hiểu được tâm ma đáng sợ đến thế nào.

Mạnh Trọng nghe mà cảm xúc dâng trào, sau đó ngơ ngác lẩm bẩm: "Chỉ cần tôi muốn, cảm nhận của anh là cảm nhận của tôi, suy nghĩ của anh là suy nghĩ của tôi, quá khứ của anh chính là quá khứ của tôi, hiện tại của anh chính là hiện tại của tôi, mà tương lai của anh cũng có thể là tương lai của tôi. Hết thảy mọi thứ trên thế gian này đều có thể làm môi giới cho tôi."

Anh siết nắm tay, kinh hãi nói: "Hết thảy thế gian đều có thể làm môi giới, thì ra là ý này! Lúc cần, Phạn lão sư không những có thể mượn dùng suy nghĩ, cảm nhận, nhận thức của người khác, còn có thể lấy đi sức mạnh của bọn họ. Những lời này thật sự dùng để hình dung nhà ngoại cảm sao? Đó không phải là thần sao?"

Tống Duệ không quay đầu lại nói: "Không, điều em ấy muốn nói là nếu ông dùng ác ý đối đãi với thế giới, thế giới cũng sẽ dùng ác ý hồi báo cho ông, em ấy là hạt giống thiện ác, là nhân quả luân hồi. Ông làm cái gì, cuối cùng sẽ bị báo ứng trên chính bản thân ông, cho nên đối nhân xử thế tốt nhất vẫn nên lương thiện một chút."

Bàn tay rót dược nước của Trương Dương hơi khựng lại, suýt chút nữa đã một lần nữa bóp vỡ ống thuốc. Những lời này của Tống Duệ rõ ràng là cố ý nói cho hắn nghe!

Ở một bên khác, Phạn Già La đã kéo Tiêu Ngôn Linh tới gần hơn, từng câu từng chữ hỏi: "Em biết làm sao chiến thắng tâm ma của mình không?"

Tiêu Ngôn Linh cố gắng ngửa ra sau, né xa hơi thở lạnh như băng của Phạn Già La không ngừng phà tới, hét to: "Mặc kệ anh và tâm ma là thứ quỷ quái gì, tôi muốn anh phải chết! Anh chết đi, anh chết đi, anh chết đi!" Từ trường bị năng lực linh ngôn của cô bé kích động tăng vọt lên mấy phần.

Vẫn luôn nắm chặt tay cô bé, không ngừng hấp thu ác niệm phát ra, khí thế của Phạn Già La cũng tăng vọt. Tâm ma chính là như vậy, bạn mạnh tôi mạnh, bạn yếu tôi yếu, nhưng nếu bạn giác ngộ, tự khắc tôi sẽ tan biến.

Tiêu Ngôn Linh còn quá nhỏ, không hiểu được cái gì là giác ngộ, trong lòng cô bé chỉ có chấp niệm cùng lòng tin 'thế giới xoay chuyển quanh ta', bằng không cô bé cũng không lưu lạc tới tình cảnh hiện giờ. Vốn muốn để cô bé có một cơ hội, dạy cô bé làm thế nào chiến thắng tâm ma, sẵn tiện đánh tan đi chấp niệm quay về hồn nhiên... Phạn Già La khẽ thở dài một hơi, sau đó buông tay Tiêu Ngôn Linh, chuyển sang tiếp xúc với mi tâm.

Cậu biết mình không thể lấy được miếng ngọc bội này, bởi vì nó đã sớm dung hòa thành một thể với Tiêu Ngôn Linh, cậu chỉ có thể phá hủy cô bé.

"Muốn làm gì? Mau buông ra! Dừng lại!" Tiêu Ngôn Linh bị tư thế quen thuộc này dọa hoảng, cho rằng Phạn Già La lại muốn cướp đi viên quang châu kia nên không khỏi kịch liệt giằng co.

Phạn Già La bị tay cô bé cào cấu rướm máu nhưng nhờ vào ác niệm mà nhanh chóng khép lại, miệng phát ra hai chữ đầy uy lực: "Cấm ngôn."

Tiêu Ngôn Linh đang điên cuồng la hét chửi rủa đột nhiên mất đi khả năng nói chuyện, chỉ có từ trường giống như nham thạch nóng chảy tăng vọt lên trong không gian chật hẹp này, một lần lại một lần phát ra công kích với Phạn Già La. Từ trường va chạm phát ra luồng khí mãnh liệt thổi sợi tóc cùng vạt áo Phạn Già La tung bay, hỗn loạn.

Mảnh thủy tinh rơi trên bàn cũng bị luồng khí cuồn cuộn bốc lên bay vun vút trên không trung, cắt vào da thịt hai người. Máu tươi không ngừng văng tung tóe khắp nơi làm mặt tường, mặt đất, trên bàn có màu bạc bị nhuộm những điểm hoa máu rực rỡ, tình cảnh thảm thiết đó lại có chút xinh đẹp động lòng người.

Phạn Già La không hề bị chút thương tích ngoài da đó quấy nhiễu, kiên định phát ra hai chữ: "Cấm thức."

Chỉ trong nháy mắt, từ trường điên cuồng dao động của Tiêu Ngôn Linh an tĩnh lại, khí lưu dao động cũng tiêu tán trong một sát na, mảnh thủy tinh lóng lánh lại nhuộm máu đỏ không còn lực chống đỡ nên từ không trung rơi xuống, phát ra tiếng vang giòn giã. Sợi tóc của Phạn Già La rũ xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ đẹp tới cực điểm cùng đôi mắt đen kịt không thấy đáy.

Chiến trường vốn ồn ào náo động chỉ vì hai câu ngắn gọn của cậu mà trở nên an tĩnh, làm người ta vì không thể xác định mà túa mồ hôi lạnh.

Mạnh Trọng chỉ căn phòng đột nhiên chìm vào an tĩnh, lo lắng hỏi: "Phạn lão sư đã làm gì Tiêu Ngôn Linh? Có phải nguy cơ đã giải trừ rồi không?"

Âm thanh căng thẳng của Tống Duệ có chút bình ổn, giải thích: "Cấm ngôn chính là phong ấn khả năng nói chuyện, cho nên Tiêu Ngôn Linh không thể phát ra âm thanh; cấm thức là phong ấn năng lực nhận thức, cho nên từ trường của Tiêu Ngôn Linh đột nhiên không tìm được mục tiêu công kích. Nói cách khác, từ trường do ý nghĩ điều khiển, ý nghĩ nhận thức chủ thể, một khi ý nghĩ không còn nhạy thì từ trường cũng mất đi tác dụng. Phạn Già La mượn năng lực ngôn linh của Tiêu Ngôn Linh, phong ấn ngôn linh của cô bé, nếu tôi đoán không nhầm, bước tiếp theo em ấy sẽ phong ấn năng lực nhìn thấy của Tiêu Ngôn Linh, triệt để tước bỏ khả năng công kích của cô bé.

Nghe xong lời này, Mạnh Trọng suýt chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống, kinh hãi nói: "Phạn lão sư có thể làm tới mức này sao? Đây chính là năng lực đáng sợ nhất của Tiêu Ngôn Linh!"

Tống Duệ lắc đầu nói: "Tôi cũng chỉ suy đoán mà thôi."

Anh vừa dứt lời, sau lưng đã truyền tới âm thanh thanh thúy, Trương Dương lại bóp vỡ ống thuốc.

Lúc thả con mãnh thú Tiêu Ngôn Linh ra khỏi lồng giam, có lẽ Trương Dương không bao giờ ngờ được sự tình lại phát triển tới mức này. Phạn Già La chẳng những không xuống dốc thất bại, ngược lại còn áp chế Tiêu Ngôn Linh tới mức không còn sức đánh trả.

Rốt cuộc ai mới là quái vật? Tiêu Ngôn Linh sao? Không, người dùng ác niệm làm thức ăn như Phạn Già La mới thật sự là quái vật! Ngược lại nghĩ tới thủ đoạn công kích không phải ý nghĩ mà là sóng âm hoặc thứ gì đó của các dị nhân khác, vẻ mặt Trương Dương có chút xám xịt.

Trong lồng giam kim loại an tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ còn lại tiếng thở dốc chật vật của Tiêu Ngôn Linh.

Lại một lần nữa cô bé cảm nhận được nỗi sợ khi tận thế sắp giáng xuống, mà cảm giác sợ hãi tới tận xương tủy này lại cùng là một người mang tới! Chuyện này sỉ nhục đến mức nào, lại vô vọng đến mức nào! Cô bé có khả năng chiến thắng người này sao? Phải hút sức sống của bao nhiêu người mới có được thực lực đánh bại hắn?

Những vấn đề này Tiêu Ngôn Linh không tìm được đáp án, vì thế trong lồng ngực cô bé đang gia tăng cảm giác không cam lòng cùng tuyệt vọng. Cô bé còn quá nhỏ, không biết ý niệm mãnh liệt cuộn trào này là gì, nhưng Phạn Già La lại hiểu, đó là liều lĩnh quyết tuyệt chẳng thà ngọc nát đá tan, nói cách khác, cô bé chuẩn bị kích động mảnh ngọc bội này, nổ hết tất cả mọi thứ, kể cả chính mình thành bột mịn!

Phạn Già La theo bản năng nhìn thiết bị giám sát trên trần phòng giam, phá vỡ không gian ngăn cách, đối diện với ánh mắt của Tống tiến sĩ trên màn hình. Cậu có từ trường bảo vệ, có thể không chết, nhưng Tống tiến sĩ thì phải làm sao đây?

Mi mắt cậu run lên, hai từ 'cấm thị' đang định nói ra khỏi miệng lại im lặng nuốt trở vào, đổi thành một tiếng thở dài: "Em còn muốn gặp cha mẹ của mình không?"

Luồng khí trong lòng Tiêu Ngôn Linh nháy mắt ngưng đọng lại.

Ngón tay Phạn Giả La khép lại rạch một đường ở mi tâm cô bé, chầm chậm nói: "Em nhìn kỹ đi."

Không chỉ không bị phong ấn thị lực, ngược lại còn được mở thiên nhãn, lúc này Tiêu Ngôn Linh mới phát hiện ở giữa không trung có thật nhiều làn khói nhạt rơi xuống, vòng quanh Phạn Già La vài vòng, giảm bớt đi làn sương đen vây quanh hắn, nhờ đó ngưng tụ thành hai bóng người, gương mặt hai người này rất quen thuộc, chính là ba và mẹ.

Tiêu Ngôn Linh xem ngây người, vành mắt vô thức đong đầy nước mắt.

Tiêu Nhuận Dân cùng Ôn Quế Vân đứng im bất động thật lâu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Ngôn Linh. Khoảng chừng năm sáu phút, Ôn Quế Vân mới đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng che miệng cô bé lại, cầu xin nói: "Linh Linh, đừng nói nữa."

Tiêu Nhuận Dân thì che huyệt thái dương của cô bé, giọng nói bi thương: "Linh Linh, đừng giết người nữa."

Bọn họ không phải tới đoàn tụ với con gái, mà là hóa thành sức mạnh, triệt để khóa lại năng lực đã mất đi khống chế của con gái, cũng củng cố hai đạo phong ấn của Phạn Già La. Đây là chuyện lúc còn sống bọn họ nên làm, chỉ tiếc bọn họ lại chọn con đường sai nhất. Lúc này chính là thời điểm để sửa sai.

Cha mẹ quay trở ngược đâm một kích làm Tiêu Ngôn Linh bị tổn thương nặng nề, nhưng luồng khí trong lòng đã hoàn toàn tiêu tan. Ba mẹ ở gần trong gang tấc, lại còn ôm chặt lấy mình, bầu bạn với mình, cô bé làm sao cam lòng để mất đi chứ? Cô bé đã sai một lần rồi, không thể sai lần thứ hai.

Thấy một màn này, Phạn Già La rũ mi mắt, có chút tiếc nuối than thở: "Em cũng không phải hết thuốc chữa, chỉ là tỉnh ngộ quá muộn."

[end 169]

[170] Linh Môi - Một Lần Nữa Dị Biến

*****

Lúc ba mẹ ở bên cạnh, Tiêu Ngôn Linh đã triệt để an tĩnh. Mỗi ngày cô bé đều dùng máu tươi của mình để viết tên Phạn Già La không phải chỉ vì thù hận, cũng vì một chấp niệm trong lòng. Cô bé muốn được gặp lại cha mẹ mình một lần nữa, tốt nhất là có thể vĩnh viễn giữ bọn họ ở bên người, mà Phạn Già La có lẽ là người duy nhất có thể thực hiện nguyện vọng này.

Hiện giờ cô bé đã đạt được ước nguyện, vì vậy trong lòng chỉ tràn đầy bình yên, tròng mắt đỏ ngầu nhìn sang trái, nhìn mẹ, nhìn sang phải, nhìn cha, lệ khí trong mắt tản đi rất nhiều. Cô bé chậm rãi lùi lại, rời khỏi cái bàn kim loại nhuộm đầy vết máu, cũng cách xa Phạn Già La đang chăm chú nhìn mình, lúc này mới cảm thấy an tâm một chút. Cô bé vĩnh viễn không quên được hình ảnh Phạn Già La phá vỡ thân thể mẹ mình đột nhiên xuất hiện. Khi đó cô bé rất sợ, nghĩ là mẹ mình bị người này giết chết, trong lúc tinh thần hỗn loạn đã bị đánh lén thành công.

Tiêu Ngôn Linh lùi lại, leo lên chiếc ghế kim loại to lớn, một trái một phải nắm lấy tay cha mẹ, sau đó híp mắt lộ ra vẻ mặt hài lòng. Cô bé không biết nên làm sao để chiến đấu với tâm ma, nhưng tâm linh vặn vẹo đầy hắc ám của cô bé vẫn như cũ giữ được một góc sạch sẽ tốt đẹp, chỉ cần lui về đó, cô bé lại trở thành một đứa nhỏ ngây thơ không rành thế sự.

Phạn Già La cách mặt bàn kim loại lẳng lặng nhìn Tiêu Ngôn Linh, khí thế tăng vọt cũng chầm chậm bình ổn, biến thành ôn nhu. Đó chính là tâm ma, bạn càng tà ác, tôi càng mạnh, nếu bạn hiểu ra, tôi sẽ thối lui.

Lúc Tiêu Ngôn Linh tê liệt ngã xuống trên ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại, chuẩn bị hưởng thụ cảm giác ôn nhu này thì hai bên ghế dựa đột nhiên vươn ra hai cánh tay máy, vững vàng giữ chặt cô bé, cuối cùng một ống tiêm từ tường kép kim loại ở phía ra vươn tới, chích chất thuốc gì đó vào cổ cô bé.

Phạn Già La chỉ nhìn thấy cánh tay máy, không biết Tiêu Ngôn Linh cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Ở phòng giám sát không góc chết, Tống Duệ nhìn thấy rất rõ, thần kinh vừa thả lỏng lập tức căng thẳng đến cực hạn, đưa tay túm cổ áo Mạnh Trọng, lớn tiếng chất vấn: "Bọn ông đã tiêm cái gì cho con bé? Hả?"

Mạnh Trọng cũng bị biến cố này dọa ngây người, còn chưa kịp trả lời thì Trương Dương đã cười hì hì mở miệng: "Là thuốc nhà tao phát minh, có thể nháy mắt kích phát tiềm năng của con người. Bọn tao muốn xem thử cực hạn của Tiêu Ngôn Linh đạt tới trình độ nào, đang lo lắng không tìm được vật thí nghiệm thì Phạn Già La đã chủ động đưa tới cửa."

"Bọn tao là sao?" Mạnh Trọng nháy mắt bắt được trọng điểm.

Lúc này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat