[172.173.174] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[172] Linh Môi - Nhân Tính Xấu Xí

*****

Tống Duệ vốn định tới bên ngoài phòng giam kim loại đợi Phạn Già La nhưng lại bị Trương Dương chỉa súng vào đầu, vì vậy chỉ có thể đứng ở cuối hành lang từ xa xa cùng cậu nhìn nhau.

Phạn Già La cũng đồng dạng nhìn sang, thấy khóe mắt cùng khóe miệng Tống tiến sĩ đều có vệt máu bầm thì không khỏi nhíu mày: "Anh làm sao vậy?"

"Em nhìn chính mình trước đi rồi hỏi tôi." Tống Duệ tức giận bật cười.

Phạn Già La cúi đầu nhìn, nhất thời câm nín. Bởi vì chịu quá nhiều tổn thương nên quần áo cậu đã bị máu tươi thấm ướt, hơn nữa còn bị cắt rách như vừa chịu hình phạt róc xương lóc thịt. Kỳ thực nói vậy cũng không sai, Phạn Già La quả thực đã phải chịu nỗi đau róc xương lóc thịt dằn vặt, hơn nữa còn không phải một lần, là vô số lần, nỗi đau như vậy người bình thường căn bản không có cách nào tưởng tượng.

Tống Duệ không biết thanh niên ôm tâm tình gì đứng ở đó mỉm cười với mình, mặc dù là nhà tâm lý học nổi danh quốc tế thì lúc này anh vẫn có chút đoán không ra người này đang nghĩ gì, cảm giác cụ thể là gì, có lưu lại bóng ma trong lòng mà phát triển thành bệnh tâm lý hay không. Anh biết rất nhiều người tự xưng là mạnh mẽ nhưng không ai sở hữu sức nhẫn nại cùng ý chí kiên định phi phàm giống như Phạn Già La, người như vậy bình thường không phải là trời sinh, là trải qua vô số dằn vặt đau đớn, thậm chí là phải chọn lựa giữa sống và chết mới có thể luyện thành.

Em ấy rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Tống Duệ quả thực không dám nghĩ sâu.

"Đi tắm thôi." Tống Duệ đè nén tâm tư không ngừng phập phồng của mình, ôn hòa trấn an: "Tôi không sao, chỉ đánh một trận với Mạnh Trọng mà thôi, tôi chờ em ở bên ngoài."

"Ừm." Phạn Già La liếc mắt nhìn anh một cái thật sâu, sau đó bị vài tinh anh của bộ an ninh đặc biệt bao vây rời đi.

Mạnh Trọng nhìn về phía đội viên của mình, lớn tiếng chất vấn: "Không có mệnh lệnh của tôi, sao các cậu dám hành động hả? Phạn lão sư là khách quý tôi mời tới, không phải tù nhân!"

Những đội viên kia nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn gương mặt đang bừng bừng phẫn nộ của Mạnh Trọng, đội viên dẫn đầu bình tĩnh nói: "Bộ trưởng, rất xin lỗi, chúng tôi đã không còn là đội viên đội đặc công số một nữa rồi, không cần nghe theo sự điều khiển của anh. Chúng tôi đã xin rời đội, cấp trên đã phê chuẩn rồi." Hắn từ trong túi quần lôi ra một xấp giấy, là một chồng đơn đã được đóng dấu, mà Mạnh Trọng thân là bộ trưởng bộ an ninh đặc biệt, cũng là đội trưởng đội đặc công số một lại là người cuối cùng nhận được tin.

Anh nhận lấy xấp đơn kia, nhìn con dấu cùng chữ ký của bộ trưởng bộ nhân sự, bộ tài nguyên, chỉ cảm thấy bộ an ninh đặc biệt này đã hỗn loạn tới mức nực cười. Mà bộ trưởng trên danh nghĩa anh đây đã hoàn toàn bị người ta che mắt đùa giỡn mang ra làm công cụ để sử dụng.

Lòng người sao lại trở nên lạnh lẽo như vậy? Không cần ngày dài tháng rộng hao mòn, chỉ cần một bước ngoặt đã đủ làm người ta thất vọng rồi. Hôm nay tâm ý của Mạnh Trọng đã hoàn toàn nguội lạnh, không còn muốn nói gì nữa, chỉ lẳng lặng bật cười rồi trả xấp đơn lại.

Nhóm đội viên cho rằng Mạnh Trọng sẽ giận dữ, thật không ngờ anh lại có phản ứng bình thản như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng lại càng bất an hơn. Nếu đội trưởng chịu phát giận thì chứng tỏ anh vẫn còn tình nghĩa với bọn họ, sau này có thể tìm cơ hội hòa hoãn mối quan hệ, nhưng phản ứng của anh bây giờ rõ ràng là muốn triệt để từ bỏ bọn họ.

Bọn họ cũng không muốn, nhưng hiện thực không phải do bọn họ chọn lựa.

Thường Kỳ siết chặt xấp đơn này, giải thích: "Đội trưởng, thực lực của chúng tôi vốn là đội mạnh nhất, cũng là đội có tư cách sử dụng thuốc tiềm năng nhất, nhưng anh chẳng thà đưa cho tổ khác cũng không chịu để bọn tôi sử dụng nên chúng tôi đã suy sút đến mức phải nhập bọn với tổ hậu cần rồi, như vậy có công bằng với chúng tôi không? Loại thuốc đó đã được sở nghiên cứu khoa học quốc gia kiểm nghiệm nhiều lần, tuyệt đối an toàn lại không có tác dụng phụ, người khác đều uống, vì sao chúng tôi lại không được uống? Chúng tôi cũng khao khát thực lực mạnh mẽ, chúng tôi không giống anh, còn chưa ra đời đã được trang bị chủng loại gen mạnh mẽ nhất, chúng tôi phải dựa vào sự cố gắng của mình để tới được vị trí ngày hôm nay, chúng tôi dễ dàng sao? Phải dùng đau đớn và máu tươi để đổi lấy. Đội trưởng, anh nên suy nghĩ cho chúng tôi một chút."

Mạnh Trọng cười lạnh, trầm mặc một hồi lâu mới chỉ thi thể hai cô bé trong phòng giam: "Tôi suy nghĩ cho bọn cậu như vậy còn chưa đủ nhiều à? Tuyệt đối an toàn không có tác dụng phụ, vậy các cậu nói xem, tình trạng của Tiêu Ngôn Linh là sao hả?"

Gương mặt của những người này cứng đờ, ngăn không được ý lạnh trồi lên trong đầu.

Lúc này Trương Dương lơ đễnh mở miệng: "Rốt cuộc là cái gì làm Tiêu Ngôn Linh phát sinh dị biến, tao nghĩ rất cả mọi người đều biết rõ, mày không cần nói linh tinh. Mỗi ngày tao đều dùng nó như đồ uống, sao tao không bị gì cả? Lẽ nào tao tự hại mình à?" Nói xong, hắn lại móc ra một lọ thuốc rót vào miệng, dùng sự thật chứng minh độ an toàn của nó.

Nhiều đội viên lập tức an tâm.

Mạnh Trọng chỉ cảm thấy hoang đường, giễu cợt nói: "Mày dám cam đoan thuốc mày uống và thuốc mọi người uống là cùng một loại?"

"Có gì mà không dám chứ." Trương Dương đưa lọ thuốc đã uống được một nửa cho Thường Kỳ.

Thường Kỳ hiểu ý, vội vàng uống hết số còn lại, sau đó khẳng định nói: "Bộ trưởng, là giống nhau, thuốc mọi người dùng đều giống nhau. Bộ trưởng, chúng tôi tin tưởng tổ chức, cũng tin tưởng kết quả kiểm nghiệm của khoa học."

Đám người quanh năm tiếp xúc với sự kiện không liên quan tới khoa học bây giờ lại nói chắc như đinh đóng cột là tin tưởng khoa học, Mạnh Trọng không khỏi bị chọc cười, xua tay nói: "Thôi, tùy các cậu, xem ra hôm nay các cậu đã là người của đội chín rồi?"

Đám Thường Kỳ xấu hổ cúi thấp đầu, Trương Dương cười ha hả, vẻ mặt cực kỳ càn rỡ. Đội chín của hắn quả thật đã bị đoàn diệt, nhưng hắn có thể đào người từ đội khác, chỉ cần có đủ thuốc, việc này có gì là khó. Con người chính là sinh vật chạy theo cái lợi né tránh cái hại, cho đủ lợi ích thì không sợ bọn họ không tới.

Ánh mắt đầy luyến tiếc của Mạnh Trọng đảo qua gương mặt của tất cả đội viên, trong đầu xẹt qua hình ảnh từng kề vai chiến đấu của bọn họ, cuối cùng lắc đầu thở dài: "Người thường đi tới chỗ cao, nước thường chảy tới chỗ thấp, đạo lý này tôi hiểu, nếu tôi không thể cho các cậu thứ mà các cậu mong muốn, tôi chỉ có thể chúc phúc các cậu có được tiền đồ như mình mong muốn." Anh cởi mũ cùng quân hàm, quân chương, cầm trên tay xem đi xem lại, lại sờ sờ, vành mắt vô thức đỏ bừng. Người ta nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng chẳng qua là chưa đủ thương tâm mà thôi, ngày hôm nay chính là ngày anh thật sự thương tâm, cũng lạnh tâm.

Ý thức được Mạnh Trọng muốn làm gì, đám Thường Kỳ vội vàng khuyên nhủ: "Bộ trưởng, anh không nên vì chúng tôi mà rời đi! Anh mãi mãi là thủ lĩnh của chúng tôi, thật sự! Chúng tôi vẫn rất tôn kính anh!"

Mạnh Trọng lắc đầu, không muốn nói thêm lời nào với bọn họ nữa, chỉ xoay sang bạn tốt của mình, cười bất đắc dĩ: "Ông nói đúng, bộ an ninh đặc biệt bây giờ đã biến thành tài sản riêng của một số người, không còn thích hợp với tôi nữa. Tôi sẽ rời đi cùng với bọn ông." Không có những thứ vinh dự này, anh ngược lại lại cảm thấy thực ung dung thoải mái. Ý tưởng của anh là bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân, bây giờ bộ an ninh đặc biệt đã trở thành công cụ thu gặt danh lợi của một số người, hoàn toàn đi ngược với nguyện ước ban đầu khi thành lập, anh còn ở đây thì còn ý nghĩa gì nữa đâu?

"Ông nên đi từ sớm rồi mới phải." Tống Duệ lắc đầu, xoay người quay trở lại, hoàn toàn không thèm để ý tới khẩu súng trong tay Trương Dương.

...

Nửa tiếng sau, Phạn Già La đã thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ được người dẫn vào một kho lạnh, nhiệt độ bên trong thấp tới số âm, cho dù mặc áo bông thật dày vẫn cảm thấy lạnh. Nhưng càng làm người ta cảm thấy lạnh cả người chính là mấy trăm chiếc giường xếp chỉnh tề đặt thi thể đắp vải trắng ở bên trong.

Mạnh Trọng đứng bên cửa, trên người vẫn còn mặc đồng phục, nhưng những thứ quân hàm quân chương đại diện cho chức vụ địa vị đã bị anh gỡ xuống, Tống Duệ đứng ở bên cạnh, vết thương trên mặt vẫn chưa được xử lý, tựa hồ lại càng tím xanh hơn một chút. Trương Dương cùng vài nhân viên nghiên cứu mặc blouse trắng đang kề tai thảo luận gì đó, nghe thấy tiếng bước chân thì ánh mắt lập tức sáng quắc nhìn qua.

"Phạn lão sư cực khổ rồi, tới đây, bọn tao vẫn còn chuyện muốn làm phiền mày đấy." Trương Dương không chút sợ hãi ngoắc tay.

"Bọn mày còn muốn làm gì nữa hả?" Mạnh Trọng đã mất kiên nhẫn.

Trương Dương căn bản không thèm phản ứng tới Mạnh Trọng, đưa tay chỉ một vòng kho lạnh, cười hì hì nói: "Phạn lão sư, làm xong việc này thì mày có thể đi, thật đấy, bọn tao không lừa mày đâu."

Phạn Già La chậm rãi đi tới bên cạnh Tống Duệ, dùng đầu ngón tay chạm vào khóe miệng tím xanh của anh, giọng nói lộ ra ác ý hiếm thấy: "Nếu tôi muốn đi, các người ngăn cản được sao?"

Tống Duệ nắm lấy đầu ngón tay lạnh như băng của thanh niên, hơi dùng lực một chút, ám chỉ mình rất ổn.

Trương Dương nhún nhún vai, mỉm cười khinh thường: "Ngăn không được, nhưng bọn tao có thể ngăn nó lại. Tống tiến sĩ, mày nói coi có phải không?" Hắn vừa dứt lời, một nhân viên nghiên cứu đã chỉa súng vào thái dương Tống Duệ, ý tứ không cần nói cũng biết. Ý niệm của Phạn Già La có thể nhanh hơn viên đạn sao? Trừ phi cậu ta là thần, bằng không căn bản không thể nào cứu được Tống Duệ.

Phạn Già La lắc đầu với Tống tiến sĩ khi thấy ánh mắt anh trở nên u ám, sau đó nhìn sang Trương Dương, vẻ mặt lạnh nhạt: "Anh muốn tôi làm gì?"

"Rất đơn giản, lấy thứ bên trong cơ thể bọn họ ra." Trương Dương đi ở giữa các hàng giường chỉnh tề đặt thi thể, xốc từng mảnh vải trắng lên, lộ ra thi thể ở bên dưới. Những thi thể này thay vì nói là nhân loại thì không bằng nói là quái vật, có người có đôi cánh dài, có người sở hữu ba đầu sáu tay, có người toàn thân đầy con mắt, còn có người căn bản chính là mãnh thú, chỉ có mỗi gương mặt thuộc về con người...

Mặc dù đã tự tay giải phẫu những thi thể này nhưng nhóm nghiên cứu vẫn lộ ra vẻ mặt bất an sợ hãi, lúc này đã quay đầu đi, không dám nhìn nữa.

Cho dù là lần đầu tiên tiến vào nơi này, Tống Duệ vẫn bình tĩnh như thường.

Phạn Già La thì càng không có phản ứng, chỉ dùng ánh mắt đen kịt sắc bén của mình đảo qua những thi thể kia, bình tĩnh như vốn đã quen nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Trương Dương một hơi xốc hơn mười tấm vải trắng trùm trên thi thể, phà ra sương lạnh nói: "Phạn lão sư, trong cơ thể đám này cũng có ngư châu nên bị ảnh hưởng sinh ra biến dị, bọn tao gọi loại người này là dị nhân. Theo tao biết, mày là người duy nhất bây giờ có thể cảm ứng được dị nhân, đồng thời có thể lấy ngư châu ra khỏi thân thể bọn nó, vì thế chúng tao muốn bày giúp một chuyện nhỏ." Hắn bĩu môi chỉ về phía những thi thể nằm trên giường, cười ha hả: "Phạn lão sư, hôm nay đúng là cực khổ cho mày, mày sớm làm xong việc thì bọn tao cũng có thể sớm thả bọn mày ra."

Miệng thì gọi là Phạn lão sư nhưng thái độ thì chẳng có chút tôn trọng nào, hiển nhiên chỉ xem Phạn Già La là một người làm công giá rẻ, có thể tùy tiện sai bảo. Một kẻ như hắn lại nắm giữ phần lớn sức mạnh của bộ an ninh đặc biệt, điều này lại càng làm Mạnh Trọng quyết tâm muốn rời đi hơn.

Mạnh Trọng cùng Tống Duệ đều đang nén lửa giận, Phạn Già La thân là người trong cuộc nhưng lại không hề có phản ứng kịch liệt. Cậu phải chịu nhiều phỉ báng cùng nghi vấn đến vậy, chặn đường này có thể nói là gió tanh mưa máu, nếu chuyện gì cũng tính toán thì chỉ sợ trái tim đã sớm nổ tung rồi.

Ánh mắt cậu đảo qua dò xét số thi thể này, lắc đầu sửa lời: "Anh nói sai rồi, những viên ngư châu kia không phải đầu nguồn làm bọn họ biến dị, là dục vọng của chính bọn họ gây ra."

Trương Dương không có hứng thú với chuyện này, thúc giục: "Phạn lão sư, rốt cuộc là cái gì làm đám này biến dị, tao không quan tâm, mày không cần nhiều lời, trực tiếp lấy đồ ra cho tao là được."

Phạn Già La liếc nhìn hắn, tiếp tục nói: "Cũng không phải tất cả thi thể đều còn thứ đó, anh phải biết chúng nó có sự sống, có thể từ ký chủ này chuyển sang ký chủ khác."

Nhân viên sở nghiên cứu Lục Hà gật đầu với Trương Dương, ám chỉ Phạn Già La nói thật. Kỳ thật bọn họ đã sớm chụp X Quang cho những thi thể này, tự nhiên biết cái nào có đốm sáng, cái nào không. Đương nhiên, cũng không phải tất cả đốm sáng đều bị thiết bị phát hiện, nó dựa vào độ mạnh yếu của năng lượng. Năng lượng yếu thì đốm sáng sẽ dễ phát hiện, năng lượng mạnh thì bản thân nó sẽ biết tự che giấu chính mình. Ví dụ như đốm sáng trong cơ thể Tiêu Ngôn Linh, lúc ban đầu có thể dùng thiết bị quét được, sau đó thì ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.

Bọn họ suýt chút nữa đã cho rằng thứ đó đã trốn ra khỏi cơ thể cô bé nên từng có suy nghĩ tới chuyện từ bỏ vật thí nghiệm Tiêu Ngôn Linh này, nhưng Phạn Già La đã chứng minh sự kiên trì của bọn họ là chính xác, năng lượng đó vẫn luôn ở đây, chỉ là có thủ đoạn ẩn nấp lợi hại mà thôi.

"Thi thể nào ẩn giấu ngư châu, tao nghĩ Phạn lão sư nhất định có thể cảm ứng được đúng không? Làm phiền mày lấy ra, bọn tao sẽ mua với giá mười NDT một viên." Trương Dương còn chưa dứt lời đã tự nhịn không được cười phá lên, xua tay nói: "Ha ha ha, tao đùa đấy, Phạn lão sư đừng tưởng là thật nhá. Bọn sao sao có thể mua mười NDT chứ, đương nhiên là một cắc cũng không cho mày. Mày lấy cũng phải lấy, không lấy cũng phải lấy."

Hắn liếc nhìn Tống Duệ, một nhân viên nghiên cứu nghiêm khắc dùng súng chỉa vào đầu Tống Duệ, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.

Mạnh Trọng đã tức tới sầm mặt, bàn tay cầm mũ run run. Phạn lão sư nói những thi thể nằm trên giường vì dục vọng mà biến dị, mà bộ an ninh đặc biệt cũng vì dục vọng mà mất đi tính chất kiên nghị, chính trực, dũng cảm từ lúc đầu thành lập, anh nên sớm rời đi chứ không phải đau đớn đến tận bây giờ.

Phạn Già La lạnh như băng liếc nhìn Trương Dương, lại trấn an nhìn Tống tiến sĩ một cái mới thong thả vòng quanh từng chiếc giường một, bàn tay đặt lơ lửng phía trên thi thể, cảm ứng tàn niệm của bọn họ.

Cậu lướt qua những thi thể bị Trương Dương xốc vải trắng, đi tới trước một thi thể phủ vải trắng, trầm ngâm nói: "Dâm dục dòm ngó."

Trương Dương xốc vải trắng, con ngươi không khỏi co rút. Dáng dấp thi thể này thật sự quá ngoài dự kiến của hắn, là một thân thể nhỏ dài như rắn, vẫn còn tay và chân, chỉ là xương cốt tựa hồ đã bị rút sạch, mềm nhũn dán vào thân thể. Da có màu trắng xanh, còn dính một lớp dầu mỡ vàng sẫm, dưới ánh đèn chiếu rọi lớp dầu kia tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc. Lúc chết đi nhất định rất thống khổ, gương mặt nhỏ dài lưu lại biểu tình hoảng sợ, thân thể mềm nhũn như rắn uốn éo, tạo thành hình chữ U.

Trương Dương bị dáng vẻ quái dị của thi thể này dọa hoảng, vội vàng ném bay tấm dra trắng, bịt mũi kinh hô: "Đệt, này con mẹ nó là thứ quỷ gì vậy? Cái tên này được tìm ra từ đâu đấy?" Hắn vẫn luôn biết dị nhân rất kinh tởm, chỉ là không ngờ có thể tởm đến mức độ này.

Mạnh Trọng đi tới bên cạnh Phạn Già La, giải thích: "Thi thể này là chúng tôi phát hiện được trong đường ống nước ký túc xá nữ sinh. Khi đó WC và bồn rửa cứ luôn tràn ra nước bẩn nên khu ký túc xá có mùi hôi thối, thông cỡ nào cũng không được. sau đó trường học mời nhân viên sửa đường ống thì phát hiện thi thể này. Khi đó cả người hắn chui vào trong đường ống rồi bị nghẹn lại ở khúc chữ U không chui ra được, bị chết ngộp ở đó. So với thân thể quái dị của hắn, chúng tôi càng muốn điều tra xem vì sao hắn lại chui vào trong đường ống hơn, chỉ tiếc người đã chết, vấn đề này vĩnh viễn không được giải đáp."

Tống Duệ trong sự uy hiếp của vài họng súng lửng thững đi tới bên chiếc giường đặt thi thể, lắc đầu nói: "Không phải Phạn Già La đã nói cho bọn ông biết rồi sao? Hắn chết vì dâm dục dòm ngó. Hắn là một người đàn ông, tại sao lại chui vào đường ống nước của ký túc xá nữ sinh? Ông ngẫm lại đi, nếu hắn không bị kẹt chết mà chui được ra ngoài, đích đến của hắn là nơi nào?"

Còn có thể là nơi nào? Đương nhiên là phòng ngủ của nữ sinh!

Vừa nghĩ vậy, Mạnh Trọng lập tức cảm thấy sự chán ghét đối với thi thể này tăng lên gấp trăm. Nếu thật sự để hắn chui ra ngoài, hắn sẽ làm gì những cô bé nữ sinh kia, đáp án không cần nói cũng biết. Dục vọng của con người quả thực là một thứ đáng sợ!

[end 172]

[173] Linh Môi - Người Trọng Tình Trọng Nghĩa Là Người Dễ Đối Phó Nhất

*****

Tay Phạn Già La lơ lửng trên thi thể hình rắn này thật lâu, không có động tác. Trương Dương liếc nhìn Phạn Già La, mím môi, động tác thầm cắn răng cùng căng cứng cơ bắp bên sườn mặt cho thấy hắn đã rất mất kiên nhẫn nhưng lại không mở miệng hối thúc, giống như sợ mình sẽ cắt đứt quy trình chắt lọc ngư châu.

Hai phút trôi qua, Phạn Già La đột nhiên buông tay, quay qua nhìn Tống tiến sĩ, bất đắc dĩ thở dài: "Anh thật sự đã lây bệnh khiết phích cho tôi, thứ trong thi thể này tôi không muốn lấy chút nào."

Tống Duệ buồn cười xắn tay áo: "Vậy không bằng để tôi làm? Tôi nói rồi, sau này những chuyện bẩn những chuyện mệt nhọc tôi bao hết."

Biết Tống tiến sĩ đang nói đùa nhưng cũng là biểu đạt thái độ chân thật của mình, Phạn Già La đỡ trán, nhịn không được bật cười trầm thấp. Hai người bị năm sáu họng súng chỉa vào đầu, xung quanh là đủ loại thi thể quái dị, nhưng tựa hồ không hề cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm này, tùy ý cười nói.

Trương Dương bị thái độ nhàn nhã của bọn họ kích thích, vung vẩy khẩu súng trong tay: "Phạn lão sư, tao thấy mày đúng là không sốt ruột chút nào. Không bằng như vầy đi, để bọn tao dẫn Tống tiến sĩ đi trị liệu thương tích, để mày an tâm làm việc, thế nào?"

"Trương Dương, sao mày dám dùng tư hình đối với dân chúng vô tội hả? Đừng quên bọn mày là nhân viên chính phủ, bọn họ đại diện cho lợi ích của quần chúng!" Mạnh Trọng che chắn trước người bạn tốt, ánh mắt tràn đầy lửa giận.

"Mạnh bộ trưởng, mày vẫn chưa biết sao, đơn xin kinh phí hoạt động của bộ an ninh đặc biệt bọn mày bị quốc gia xé nát rồi, nếu không phải Trương gia bọn tao đúng lúc cung cấp tài chính, sân bãi, nhân lực vật lực, chức bộ trưởng của mày đã sớm đi tong rồi. Bây giờ nó cũng giống như sở nghiên cứu Lục Hà, đều là sản nghiệp Trương gia, hiện giờ đã đổi tên thành công ty an ninh đặc biệt Long Đồ, hồ sơ liên quan chẳng mấy chốc sẽ gửi xuống, đến khi đó mày chỉ cần ký tên là được." Trương Dương nhếch mép cười cà phất cà phơ, biểu tình cực kỳ đắc ý.

Kỳ thực rất nhiều người biết tin tức này, chỉ là vẫn luôn giấu Mạnh Trọng mà thôi. Bây giờ Trương Dương chủ động báo ra, một là vì thưởng thức biểu tình đau đớn như cha chết mẹ chết của Mạnh Trọng, hai là vì muốn biểu lộ quyền uy của mình. Hắn có thể đi ngang trong bộ đặc biệt không phải là không có lý do.

Nhưng Mạnh Trọng không lộ ra biểu tình bị đả kích nặng nề như hắn mong muốn, chỉ ngẩn người rồi giống như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi. Khó tránh những người chính trực quả cảm mà anh biết đều đã rời đi mà không hề bàn giao một lời nào, thì ra không phải bọn họ từ bỏ lý tưởng, là nơi này đã không còn là miền đất thích hợp để bọn họ thực hiện lý tưởng nữa rồi.

"Tao sẽ ký tên, hi vọng thủ tục từ chức của tao cũng sớm được giải quyết." Mạnh Trọng bình tĩnh gật đầu.

"Không cần làm thủ tục từ chức, bộ này vừa giải tán, chức vụ của mày cũng tự động bị xóa bỏ. Từ tám trăm năm trước mày đã không còn là Mạnh bộ trưởng gì đó nữa rồi, bởi vì bộ an ninh đặc biệt đã không còn tồn tại. Ha ha ha, bọn nó sợ mày không tiếp thu nổi nên mới giấu mày, tính ra thì bọn nó cũng vì tốt cho mày." Trương Dương vừa cười phá lên vừa nói.

Vẻ mặt Mạnh Trọng đầy châm chọc: "Gì mà sợ tao không tiếp thu nổi chứ, nói trắng ra là muốn mượn lực ảnh hưởng hai giới quân chính của tao để ổn định giai đoạn hỗn loạn ban đầu mà thôi. Bọn mày rõ ràng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat