[175.176.177] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[175] Linh Môi - Cái Gọi Là Thần Linh Chỉ Là Ghẻ Lở

*****

Thần linh là tín ngưỡng của Vạn lão, là chấp niệm làm hắn kéo hơi tàn đến tận bây giờ cũng không chịu tử vong. Nghe thấy những lời đánh giá cay độc của Phạn Già La, hắn sao lại không xấu hổ không phẫn nộ, lúc này liền phản bác: "Mày nói bậy Thần linh không phải ghẻ lở, là trời ban! Là phúc lợi của thế giới! Cuộc đời mày giúp đỡ được mấy người, lại cứu được mấy người, mày có tư cách gì nói bọn tao là ghẻ lở, là ổ bệnh chứ? Mày biết thần nữ đã cứu bao nhiêu người không? Chỉ riêng Trạch Châu thôi đã là mấy vạn người rồi, càng miễn bàn tới những nơi khác, cô ấy có công đức lớn lao, mày căn bản không xứng đánh đồng với cô ấy! Mày tìm người đời mà hỏi, nói tới Trạch Châu thánh nữ, có ai không biết, có ai không hiểu? Chỉ riêng miếu thờ cung phụng thôi đã có tới mấy chục, sách về cô ấy phổ biến khắp toàn quốc. Tao không cho phép mày khinh nhờn cô ấy, kẻ dị loại đáng chết này!"

Bởi vì nguyên nhân thân thể nên Vạn lão rất ít khi nổi giận, lúc này lại chỉ hận không thể đứng dậy đánh đuổi Phạn Già La. Ông ta hung hăng mắng một trận, sau đó dùng sức gõ cây gậy ho khan, tựa hồ ngay cả nội tạng cũng sắp ho văng ra ngoài.

Cô gái trẻ khi nãy còn thân thiết gần gũi lúc này ngay cả chạm cũng không dám, sắc mặt trắng bệch. Miệng Vạn lão phun ra hơi thở cùng mùi hôi thối cực kỳ khó ngửi, giống như mùi thi thể mục nát, hoặc là mùi nước bẩn lên men, rất nhanh đã tràn ngập khắp phòng.

Sắc mặt Trương Dương rất khó coi, từ trong túi quần lôi ra một túi khăn giấy ném cho cô gái trẻ, mắng: "Còn không mau lau miệng cho Vạn lão!" Nếu có thể, hắn thật sự muốn lấp kín cái mồm túi của lão già này lại.

Cô gái trẻ cầm khăn giấy, cả người run lẩy bẩy nhưng lại không thể không giúp Vạn lão lau miệng. Thấy hàm răng đen vàng chỉa trái chỉa phải, đầu lưỡi tích đầy bựa lưỡi xanh đen, cô gái suýt chút nữa đã nhịn không được nôn bữa cơm tối qua ra ngoài. Lúc này cô mới biết mình đã bám vào một con quái vật đáng sợ cỡ nào!

Phạn Già La không chờ Vạn lão bình ổn hơi thở đã tiếp tục nói: "Chuyện Trạch Châu thánh nữ tạm thời không đề cập tới, tôi chỉ hỏi ông, mấy năm gần đây ông dựa vào cái gì để sống? Tôi không nhìn thấu được ông rốt cuộc đã dùng phương pháp oai môn tà đào gì, nhưng không cần đoán tôi cũng biết, muốn kéo dài tính mạng, ngoại trừ thiên tài địa bảo thì chỉ còn một, chính là dùng mạng đổi mạng. Ông đã đổi mạng của bao nhiêu người, bản thân ông có từng đếm thử không?"

Toàn thân Vạn lão run lên, sau đó khàn cả giọng hô: "Mày nói bậy! Cái gì mà dùng mạng đổi mạng, từ trước tới giờ tao chưa từng nghe nói tới! Tao chỉ ăn..."

Vạn lão còn chưa dứt lời, Trương Dương đã dùng sức đè chặt bả vai ông ta, cười mà không cười nói: "Vạn gia gia, ngài bình tĩnh lại nào, ngàn vạn lần đừng kích động!"

Vạn lão chợt tỉnh táo lại, run rẩy chỉ Phạn Già La, tức giận bừng bừng trách mắng: "Mày, mày kích động tao!"

Phạn Già La rũ mi, bình ổn nói: "Kích động ông? Không đến mức đó. Tội nghiệt trên người ông đã sâu nặng đến mức mất cả mấy đời cũng không thể nào rửa sạch nổi, phương pháp kéo dài tính mạng này đã hoàn toàn mất đi hiệu lực rồi đúng không? Nó đã bắt đầu cắn trả, gần đây bản thân ông cũng đã nhận ra, thứ đó trước kia có thể làm ông nhanh chóng khôi phục sức sống nhưng bây giờ nó lại cắn nuốt sức sống của ông. Ông không sống qua tháng này đâu."

Vạn lão muốn phản bác nhưng vì cơn ho kịch liệt mà không nói nên lời, khó khăn lắm mới bình ổn lại nhưng vừa mở miệng lại phun ra máu mủ tanh hôi, có thể thấy sinh mệnh của ông ta đã đi tới phần cuối. Dáng dấp chật vật thoi thóp của ông ta đang chứng minh lời tiên đoán của Phạn Già La.

Cô gái trẻ tuổi dùng khăn giấy chậm số máu mủ đó, sau đó liền bị hun tới trợn trừng mắt muốn ngất xỉu.

Ánh mắt Phạn Già La từ người vạn lão chậm rãi chuyển sang cô ta, khẳng định nói: "Diện mạo của cô cũng không bảo trì được lâu, nó cũng là thứ trộm được, sớm muộn gì cũng phải trả."

"Cậu, cậu nói gì vậy, tôi nghe không hiểu." Cô gái cố giả ngu nhưng trái tim lại đang co rút mãnh liệt.

"Cô cho rằng không cần làm phẫu thuật mà mũi có thể cao, mắt có thể to, môi có thể mọng, cằm có thể nhọn một cách vô căn cứ như vậy sao? Tôi nói rồi, năng lượng thế giới được bảo tồn, muốn đẹp hơn thì có thể gọt xương, lắp gọng, tiêm, nhưng không có chuyện tự nhiên có được thứ vốn không thuộc về mình. Cô có nghĩ tới chúng nó thực chất là gì không? Có phải là một cái túi da bọc trong lớp xác thối hay không? Tôi có thể khẳng định nói cho cô biết, thế giới này rất công bằng, cô muốn có cái gì, cô phải trả giá cái đó. Khi cô sở hữu được sự xinh đẹp, có thể cô đã phải trả một cái giá rất đắt, chỉ là chính cô không biết mà thôi."

Cô gái trẻ giống như cầm trúng bom mà vứt tờ khăn giấy tanh hôi kia đi, lắc đầu nỉ non: "Sẽ không, trời sinh tôi đã như vậy rồi, không phải tự nhiên thay đổi gì cả. Tôi có thể cho cậu xem hình khi bé của tôi, tôi không tin chuyện ma quỷ mà cậu nói đâu!"

Cô gái trẻ luống cuống tay chân cầm lấy điện thoại, giọng nói tựa hồ lại đang phát run.

Phạn Già La thản nhiên nói: "Cô hiểu tôi đang nói gì, mặt cô đã bị hủ khí bao phủ triệt để. Hẳn là đã thối rữa ở bên trong rồi, rất nhanh thôi nó sẽ bắt đầu thối rữa ra bên ngoài."

"Không có khả năng! Tôi chỉ làm dưỡng da bình thường mà thôi, tất cả mọi người đều làm, dựa vào cái gì chỉ có một mình tôi gặp chuyện chứ? Nhất định cậu chỉ gạt tôi thôi!" Cô gái trẻ lắc đầu phủ nhận, nước mắt trào ra. Cô gái đã sợ tới mức ngay cả hồn vía cũng sắp đánh mất. Đối với một cô gái xinh đẹp mà nói, diện mạo tuyệt đối là sinh mạng thứ hai của bọn họ.

Sau khi kích động cô gái trẻ, Phạn Già La nhìn sang Trương Dương, khóe môi nhếch lên một độ cong giễu cợt.

Trương Dương nhịn không được, cười gằn nói: "Ông đây mới không nghe mấy lời nhảm nhí của mày, mau giao ngư châu ra đây, bằng không ông sẽ bắn vỡ đầu thằng nhóc này!" Hắn kéo Hứa Nghệ Dương trong tay đặc công tới, chỉa súng vào đầu cậu bé.

Ngay lúc này Phạn Già La ném một viên ngư châu tới.

Ánh mắt Trương Dương sáng rực, lập tức đưa tay chụp lấy.

Lúc này Phạn Già La mới chầm chậm mở miệng: "Anh muốn biết viên ngư châu này có thể kích phát loại năng lượng nào không?"

"Loại nào?" Lần này cho dù Trương Dương không muốn nghe Phạn Già La nói cỡ nào cũng phải ngoan ngoãn vểnh tai. Hắn không thể tùy tiện nuốt hạt châu này, phải biết hạt châu cũng phân chia mạnh yếu cùng công hiệu, mà hiện giờ chỉ có Phạn Già La là có thể phân biệt được chúng.

"Tôi cảm thấy anh và nó chính là tuyệt phối, vì thế mới đưa cho anh trước. Bởi vì rất tương đồng nên anh có thể nhanh chóng dung hợp nó, sau đó có thể sử dụng sức mạnh của nó."

"Con mẹ nó mày bớt nói nhảm đi! Hạt châu này rốt cuộc có ích lợi gì?" Trương Dương nóng nảy.

"Nó đề cao dâm dục rình mò."

Nghĩ tới thi thể hình rắn được moi ra từ đường ống nước, gương mặt cứng ngắc của Trương Dương nháy mắt rạn nứt, phẫn nộ rống giận: "Con mẹ nó mày trêu chọc tao à? Có tin ông bắn nát đầu nó không hả?" Hắn ấn huyệt thái dương Hứa Nghệ Dương hằn ra vết bầm, có thể thấy đã phẫn nộ tới tận cùng.

Phạn Già La không nhanh không chậm nói: "Lẽ nào nó không hợp với anh sao? Sự tồn tại của anh không phải vì rình mò à? Rình mò người không nên mơ ước, chỉ hận không thể hóa thành chiếc bóng của cô ta để mỗi phút mỗi giây đều được ở bên cạnh, không xa rời. Tuy bị cô ta giẫm dưới lòng bàn chân tùy ý giẫm đạp, bóc lột, lợi dụng, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng. Anh muốn biết hết tất cả về cô ta, muốn chia sẻ giúp đỡ cô ta, chỉ cẩn cô ta tùy tiện chỉ một cái, anh sẽ giống như một con chó bắt đầu sủa inh ỏi, vì cô ta mà xông pha chiến đấu. Không phải anh sống là vì những suy nghĩ hèn mọn đó sao?"

"Mày nói bậy! Con mẹ nó mày câm miệng cho tao!" Trương Dương tức giận tới sầm mặt, dáng dấp giống như bị người ta lột da, vừa chật vật lại đau khổ, mà viên ngư châu kia lại vào lúc này hòa tan vào lòng bàn tay hắn, hóa thành một điểm sáng rồi biến mất. Nó thật sự nhanh chóng dung hợp với hắn, lại càng khẳng định lời nói của Phạn Già La.

Ánh mắt của nhóm đặc công nhìn về phía hắn bắt đầu có chút không đúng, mà Trương Dương chỉ sững sờ nhìn lòng bàn tay mình, tựa hồ bị đả kích rất lớn.

Phạn Già La nhìn sang Hứa Nghệ Dương, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm khắc: "Anh thật sự thất vọng về em, nếu em cứ luôn nhỏ yếu như vậy, cứ luôn liên lụy anh như vậy, anh sẽ đưa em đi. Em không xứng ở bên cạnh anh, anh cần đồng bạn mạnh mẽ, cần đồng đội kề vai chiến đấu, chứ không phải gánh nặng."

Sau khi kích động Trương Dương, Phạn Già La chỉ dựa vào một câu nói đã làm Hứa Nghệ Dương buông bàn tay đang cố bụm miệng, gào khóc: "Anh trai, đừng mà! Em sẽ trở nên mạnh mẽ, em biết lỗi rồi, anh trai đừng vứt bỏ em!" Bởi vì quá sợ hãi, âm khí trong cơ thể bé ồ ồ trào ra, biến thành những giọt nước mắt màu đen.

Thấy dáng dấp quỷ dị của cậu bé, mọi người đều giật nảy. Mà Phạn Già La cũng nhân cơ hội này búng một viên ngư châu nhập vào mi tâm Hứa Nghệ Dương.

"Mày làm gì hả?" Trương Dương hoàn hồn, không chút nghĩ ngợi giơ súng muốn bắn vào đầu Hứa Nghệ Dương. Hắn tuyệt đối không cho phép thất thoát bất cứ viên ngư châu nào.

Đùng một tiếng thật lớn, viên đạn bắn ra, mà Hứa Nghệ Dương thì vẫn bình yên vô sự, chỉ là cái sừng nhọn vừa mới mọc ra bị bắn đứt một đoạn.

Bởi vì quá nhỏ yếu mà bị anh trai vứt bỏ, dục vọng muốn trở nên mạnh mẽ đã cướp đi toàn bộ tâm trí Hứa Nghệ Dương, làm bé nhanh chóng dung hợp viên ngọc bội lấy ra từ ác ma, cũng biến thành ác ma. Chiếc sừng nhọn uốn cong của bé vừa mới mọc ra đã thay bé đỡ một kích trí mạng, móng tay sắc bén rạch thành bốn đường máu sâu tới tận xương trên tay Trương Dương, sau đó rít lên một tiếng xâu xé kẻ địch ở xung quanh.

Trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ, tao mạnh mẽ hơn, phải bảo vệ anh trai! Tao không phải gánh nặng, ngược lại, chỉ cần là kẻ địch của anh trai, tao nhất định phải giết chết--- chấp niệm này quanh quẩn không ngừng trong đầu Hứa Nghệ Dương, làm bé trở nên đao thương bất nhập, sức lực cực lớn, nhất thời hoàn toàn áp chế nhóm tinh anh của bộ an ninh đặc biệt. Lúc móng tay của bé sắp cắt đứt cổ họng một người nào đó, Phạn Già La lớn tiếng quát: "Dương Dương, mau trở lại đây!"

Con ngươi của tiểu ác ma đỏ ngầu, đầu mọc sừng ngọn lại không do dự một giây nào lập tức buông tha con mồi trong tay, vịn tường vọt tới bên người Phạn Già La, được cánh tay giang rộng của đối phương vững vàng ôm lấy.

"Không sao rồi, xuỵt xuỵt xuỵt, anh trai ở đây. Vừa nãy anh trai chỉ lừa em thôi, sau này sẽ không như vậy nữa." Cậu đặt lòng bàn tay che trên mặt tiểu ác ma, lấy viên ngư châu kia ra, sau đó áp trán mình tới, để cậu bé đang hoảng loạn trực tiếp nhìn thấy suy nghĩ thật sự của cậu từ sâu trong ý thức của mình.

Hứa Nghệ Dương run lẩy bẩy lập tức khôi phục bình tĩnh, chiếc sừng nhọn hai bên đầu tự nhiên bong ra, con ngươi bị hắc ám bao phủ khôi phục trong suốt. Anh trai không cần phải nói nhiều, không cần giải thích, bé đã hiểu được ý của anh trai, hiểu được những lời kia là kế hoạch ứng phó, anh trai chưa từng nghĩ tới chuyện vứt bỏ bé, ngược lại rất gấp gáp muốn giành lại bé một cách bình yên vô sự.

"Anh trai, xin lỗi!" Được từ trường ôn hòa lại mạnh mẽ của Phạn Già La vây quanh, Hứa Nghệ Dương bật khóc, nước mắt đã trở lại màu trong suốt bình thường. Anh trai căn bản không hi vọng bé trở thành chiến sĩ tay dính máu tươi, vì thế mới vội vàng gọi bé quay lại. Anh trai chỉ mong bé bình an lớn lên mà thôi.

Trong lòng anh trai chính là nơi an toàn nhất trên thế giới. Nghĩ vậy, Hứa Nghệ Dương dụi dụi mắt có chút mệt mỏi.

Dùng từ trường vững vàng bao lấy đứa nhỏ, sau khi diệt trừ nguy hiểm bé bị đạn bắn thủng đầu, Phạn Già La mới thật sự bình tĩnh lại. Mạnh Trọng cùng Tống Duệ ở hai bên trái phải cũng được cậu đưa tới bảo hộ dưới cánh chim của mình. Liên tiếp đánh tan phòng tuyến tâm lý của Vạn lão, cô gái trẻ và Trương Dương, để bọn họ rơi vào tình cảnh hốt hoảng cùng hoảng loạn, cậu chỉ chờ một bước ngoặt như vậy mà thôi.

Trương Dương ôm cánh tay phải máu thịt be bét của mình, cười gằn nói: "Đặc sắc, rất đặc sắc! Phạn lão sư quả nhiên tính toán rất giỏi! Cướp con tin thì sao chứ, mày cho rằng mày thật sự có thể gánh ba đứa nó bình an vô sự rời khỏi sở nghiên cứu này sao? Mày nhìn kỹ xem đó là gì?"

Hắn co quắp ngồi trên ghế, cắn răng nghiến lợi chỉ màn hình LED trên tường.

Phạn Già La nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy trên đó là từng hàng màn hình giám sát, theo thứ tự là cổng chính, cầu thang, cửa thang máy, hành lang, lối đi nhỏ, từng nhóm đặc công súng ống đầy đủ đang chờ đợi, chỉ cần nhóm Phạn Già La dám đi ra ngoài, ngay lập tức sẽ bị bắn thành cái sàng.

Trong hoàn cảnh bị bao vây trùng điệp như vậy, đừng nói là ba người đàn ông và một đứa nhỏ, cho dù là người chim chỉ sợ cũng không bay ra được.

"Đây chính là kế hoạch cuối cùng, chôn vùi thi thể mày ở lại nơi này, ha ha ha." Trương Dương ôm cánh tay đau đớn thở gấp cười phá lên, sau đó lại giả vờ thương hại khuyên nhủ: "Nếu mày chịu nghe lời, kỳ thực tao có thể để mày ở trong căn phòng của Tiêu Ngôn Linh, chỉ cần mày phụ trách thu thập ngư châu cho tao là được. Nếu mày làm việc ra hồn, mỗi tháng tao có thể để mày gặp thằng nhóc này một lần, dù sao nó cũng là vật thí nghiệm cao cấp."

Nhiệt độ quanh người Phạn Già La đã rơi xuống dưới âm độ, ánh mắt chạm tới đứa nhỏ cùng Tống tiến sĩ ngồi bên cạnh thì lộ ra chút độ ấm: "Tôi có thể đưa đồ cho anh, cũng có thể lưu lại đây, nhưng anh phải thả ba người bọn họ rời đi." Cuối cùng cậu lựa chọn thỏa hiệp.

"Phạn lão sư, cậu không cần quan tâm tôi! Bọn chúng không dám giết tôi đâu." Mạnh Trọng lớn giọng nói.

Tống Duệ chỉ lẳng lặng nhìn gò má thanh niên, không nói lời nào. Anh tin tưởng sắp xếp của thanh niên.

"Phạn lão sư, như vậy từ sớm không phải tốt hơn sao? Hả? Việc gì rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt chứ! Có một câu không biết mày từng nghe thấy chưa--- võ thuật có cao tới đâu cũng sợ dao cắt rau. Bọn tao không có sức mạnh bằng mày nhưng đạn pháo của bọn tao khẳng định rất chất lượng! Tới đây, đưa nó cho tao!" Trương Dương cười càn rỡ nhưng lại vì vết thương mà đau đớn hừ một tiếng. Tuy hắn đã dung hợp một viên ngư châu nhưng không hề cao hứng chút nào! Rất rất không cao hứng!

Phạn Già La đặt mấy viên ngư châu trong lòng bàn tay dung hợp lại thành một, chậm rãi đưa tới bàn tay đặt bên kia bàn của hắn, đôi mắt đen kịt tựa hồ đang lóe lên ánh sáng u ám màu đỏ. An tĩnh xem xong một vở kịch.

Trương Dương vươn tay nhận lấy viên ngọc bội ngư châu này nhưng Tống Duệ lại hành động trước một bước, đưa tay chụp lấy viên ngư châu cùng tay Phạn Già La, cùng lúc đó, tay phải của anh lặng lẽ nắm chặt cái đầu người kia.

"Phạn Già La, em phải hiểu rõ, đây là ngọc bội có thể thực hiện tất cả nguyện vọng, là chí bảo có thể dùng lời nói để chinh phục toàn thế giới này! Nó có thể làm người ta bảo trì được thanh xuân mỹ lệ." Tống Duệ cố ý dừng lại một giây, cô gái trẻ bên kia đã không nhịn nổi nhìn chăm chú vào nó, trái tim run rẩy.

Ánh mắt Tống Duệ lóe sáng, tiếp tục nói: "Nó còn có thể giúp người ta trường sinh bất tử, thậm chí trở thành thần ngự trị chúng sinh."

Cặp mắt đục ngầu của Vạn lão lóe lên ngọn lửa hừng hực.

"Chỉ cần nuốt nó, em có thể sở hữu sức mạnh vô địch, không ai có thể làm đối thủ của em, cả thế giới phải xoay quanh em. Tiền tài, quyền lực, địa vị, mỹ nhân, hết thảy mong muốn đều chủ động dâng tới trước mặt em, tất cả những ao ước của em cũng sẽ trở thành sự thật. Em sẽ trở thành người thống trị thế giới này. Em phải suy nghĩ thật kỹ, ngàn vạn lần đừng hối hận!"

Đội viên tổ đặc công đứng phía sau Trương Dương vẫn không thay đổi biểu tình, chỉ là trong lòng đang dao động kịch liệt. Hình ảnh được miêu tả kia làm máu trong người bọn sôi trào.

Tống Duệ dùng sức nắm chặt tay thanh niên, trong mắt lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

Trương Dương tức tới mức muốn giơ súng bắn chết cái que khuấy c*t Tống Duệ này, nhưng Phạn Già La lại thoát ra khỏi tay đối phương, lắc đầu nói: "Mong muốn duy nhất của tôi bây giờ là ba người bình an rời khỏi đây. Thứ này cho thì cứ cho đi, không luyến tiếc."

Đầu ngón tay cậu cong lại búng viên ngư châu đi nhưng không để nó văng quá xa, chỉ lạch cạch lăn vài vòng trên bàn.

Bị đốm sáng màu xám chói mắt kia kích động, Vạn lão, cô gái trẻ, bao gồm cả hàng đội viên đặc công đứng chỉnh tề phía sau cũng bổ nhào tới. Báu vật có thể thực hiện tất cả nguyện vọng, ai lại không muốn!

[end 175]

[176] Linh Môi - Lấy Thân Tuẫn Đạo

*****

Con người là kết quả của dục vọng, là dục vọng kéo dài sinh mệnh. Mỗi người đều có dục vọng, đã có dục vọng thì sẽ muốn thực hiện, cũng vì thế mà thúc đẩy xã hội phát triển. Người không có dục vọng không tồn tại, nếu tồn tại cũng đã sớm tự hủy diệt mình, bởi vì người đó phát hiện sống trên đời này hoàn toàn không có chút thú vị nào.

Giờ phút này, một đám động vật tràn đầy dục vọng đối mặt với báu vật có thể thực hiện được tất cả dục vọng, bọn họ sẽ làm gì? Đáp án không cần nghĩ cũng đã quá rõ--- cướp lấy nó! Điên cuồng cướp đoạt! Sống chết cướp đoạt!

Viên ngọc bội ngư châu này lăn trên bàn, tốc độ cũng không quá nhanh nhưng đã kích thích được lòng tham của tất cả mọi người. Ở trong mắt bọn họ, hình dạng của viên ngọc đã được phóng đại lên vô hạn, cũng giống như dục vọng khó có thể khắc chế trong lòng bọn họ lúc này. Mỗi một vết khắc của nó giống như lắp đầy ánh hào quang, sáng đến chói mắt!

Vạn lão là người đầu tiên nhào qua, vươn tay về phía đốm sáng kia. Hắn kéo dài thi thể thối rữa này sống mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm... chịu đựng sự suy yếu cùng đau đớn bị giòi bọ gặm cắn nội tạng tới cùng cực, không phải vì chờ đợi khoảnh khắc này sao? Nếu ai dám trở ngại con đường thành thần của hắn, đó chính là kẻ thù của hắn, gặp Phật giết Phật, gặp ma giết ma!

Cô gái trẻ cũng nhào tới, ánh mắt lóe ra tia sáng nhất định phải giành cho bằng được. Cô tình nguyện bị giày xéo cũng phải làm bạn bên cạnh lão quái vật hôi thối này, không phải vì muốn sắc đẹp không ai bì nổi sao? Mà bây giờ có người nói cho cô biết, ngoại trừ xinh đẹp, cô có thể bảo trì thanh xuân vĩnh viễn, đó là khái niệm như thế nào? Là cô có thể vĩnh viễn giữ được tuổi trẻ, sức khỏe, xinh đẹp như bây giờ! Đó là thực là mộng tưởng của tất cả nữ giới trên đời này! Đối mặt với hấp dẫn như vậy, sao cô có thể không động lòng? Huống chi ngoại trừ xinh đẹp, cô còn có thể trở nên mạnh mẽ, an toàn rời khỏi nơi này căn bản không thành vấn đề! Viên ngư châu này, cô phải có nó!

Đám đội viên đặc công đứng sát bên tường cũng bổ nhào tới. Bọn họ vốn không phải quân nhân xuất thân quân đội chính quy, là lính đánh thuê được Trương Dương thuê từ nước ngoài về, quanh năm lăn lộn ở các căn cứ khủng bố, chuyên đối mặt với chiến tranh cùng giết chóc. Vì tiền, cái gì bọn họ cũng dám làm, huống chi là chuyện lâm trận trở mặt? Trong mỗi bọn họ đều ôm giấc mộng trở thành người giàu sang, mà giờ đây giấc mộng này đang ở gần trong gang tấc, càng tuyệt vời hơn là ngoại trừ giàu có, bọn họ còn có thể trở nên mạnh mẽ không gì sánh bằng, thậm chí có thể làm bá chủ thế giới! Là mê hoặc mà không có người đàn ông có dã tâm nào có thể chống đỡ, thứ mà bọn họ thiếu rất nhiều, duy chỉ có dã tâm là không!

Một đám người tham lam lợi ích trước mắt bổ nhào tới viên ngư châu này, mà Phạn Già La thì phóng ra từ trường bao bọc lấy bốn người phe mình, để bọn họ nháy mắt ẩn đi sự tồn tại.

Vạn lão mặc dù cách ngọc bội gần nhất nhưng động tác lại quá chậm, để cô gái trẻ ở bên cạnh cướp đi mất. Cô gái nắm chặt ngọc bội, mắt thấy nó tỏa ra ánh sáng sáng ngời bắt đầu dung hợp vào lòng bàn tay mình thì không khỏi lộ ra nụ cười mừng như điên.

Đùng một tiếng, nụ cười kia đọng lại trên mặt cô gái, để cô ta hoàn thành giấc mộng bảo trì thanh xuân vĩnh cữu, bởi vì khẩu súng trong tay Vạn lão đã bắn thủng thái dương cô gái, làm tính mạng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat