[178.179.180] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[178] Linh Môi - Thủ Đoạn Của Cao Thiên Thiên

*****

Sau khi tới khu vực thành thị, nhóm Phạn Già La cùng Tống Duệ không vội quay về nhà mà tới tiệm bán quần áo mua vài bộ đồ sạch sẽ thay ra, sau đó tới Cục cảnh sát nhận thi thể cha mẹ Tiêu Ngôn Linh. Hai vợ chồng này để lại một số di sản rất lớn, đám thân tích chỉ lo tranh đoạt tới sứt đầu mẻ trán, không ai nghĩ tới chuyện hỏi thăm tin tức Tiêu Ngôn Linh, cũng không ai mang thi thể hai người về an táng.

Pháp y nghe nói Tiêu Ngôn Linh cũng đã chết thì không khỏi lắc đầu cảm thán, cuối cùng vẫn để Phạn Già La ký tên lĩnh thi thể đi. Tuy làm vậy có chút không hợp trình tự nhưng xác vô danh trong phòng giữ xác của bọn họ thật sự quá nhiều, căn bản không đủ chỗ để ký gửi, lại không thể tùy tiện ném đi, không thể làm gì khác hơn là để nhà tang lễ ở xung quanh hoặc bệnh viện địa phương thu xếp. Đó cũng là một khoảng chi lớn của tài nguyên công cộng, hiện giờ có người hảo tâm hỗ trợ lĩnh thi thể đi, bọn họ kỳ thực rất vui, huống chi nhân phẩm của Phạn lão sư cũng là tiếng lành đồn xa trong giới cảnh sát.

Phạn Già La mượn điện thoại của nhân viên pháp y gọi điện cho Tào Hiểu Huy, bảo ông nhanh chóng an bài tang lễ.

Giọng của Tào Hiểu Huy như sắp hỏng mất: "Phạn lão sư, cậu lấy đâu ra bốn thi thể vậy chứ? Sao cậu lại còn làm tang lễ cho người ta? Như vậy là điềm xấu!" Nhưng oán giận thì oán giận, ông ta vẫn ngoan ngoãn làm theo, cả nhà người ta đều chết cả rồi, làm tang lễ cũng không tốn bao nhiêu tiền, coi như tích đức. Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, trong bối cảnh gấp gáp nên Tào Hiểu Huy đã quên báo một tin tức quan trọng với Phạn lão sư, đợi đến khi hồi phục lại tinh thần thì đã không liên lạc được với đối phương.

Làm xong mọi chuyện, Phạn già La tới nhà tang lễ lo liệu xong xuôi cho bốn cỗ thi thể kia mới kéo thân thể mệt mỏi về nhà, mà Mạnh Trọng thì đã rời đi từ sớm, anh cần phải đi xác nhận sự sống chết của đám Thường Kỳ.

Lúc đám bọn họ rời khỏi sở nghiên cứu Lục Hà, mặt trời vừa mới ngả về tây, lúc trở về khu chung cư Nguyệt Lượng Loan thì sắc trời đã đen kịt, từng ngọn đèn vàng chiếu rọi lên tàng cây tạo thành những điểm sáng loang lổ, tỏa ra ánh sáng ấm áp, xua tan bóng tối ở xung qunah. Con đường mòn rải đá cuội âm u đáng sợ ngày xưa hôm nay lại có chút tĩnh mịch thoải mái, ngay cả hòn núi giả lởm chởm cũng tựa hồ có thêm vài phần tự tại.

"Hoàn cảnh nơi này tựa hồ có chút cải thiện, có phải cảm giác của tôi sai rồi không?" Tống Duệ chậm rãi lái xe chạy tới, ánh mắt quan sát trái phải, giọng nói lộ ra chút nghi hoặc. Anh theo thói quen quan sát hoàn cảnh cùng tình huống ở xung quanh, tự nhiên cũng nhanh chóng phát hiện điều dị thường ở nơi này, không phải cảnh vật thay đổi, là không khí ở nơi này thay đổi, giống như một cái ao nước đọng được đào một dòng kênh dẫn nước vào, làm mọi thứ đều trở nên bừng bừng sức sống.

"Không phải ảo giác, nơi này hiện giờ và trước đây không giống." Phạn Già La lắc đầu, không giải thích nhiều.

Tống Duệ cũng không hỏi nhiều, thông qua kính chiếu hậu thấy Hứa Nghệ Dương đã ngủ rồi, không khỏi thả chậm tốc độ xe. Mắt thấy tòa nhà số một đã gần ngay trước mắt, anh đang định dừng xe ở ven lối vào thì một bóng dáng đột nhiên từ bụi cây xanh biếc ở bên cạnh vọt tới, hai tay chống trên capo, lớn giọng hô: "Phạn lão sư, là cậu sao? Tôi là Đổng Tần!"

Cả người Đổng Tần dính vào trên đầu xe, nếu không phải Tống Duệ phản ứng nhanh lập tức đạp thắng, chỉ sợ cô đã bị tông trúng. Đổng Tần chống capo xe nóng hầm hập chạy nửa vòng đảo qua bên cửa sổ xe, đôi mắt đầy tơ máu, chỉ hơn nửa ngày không gặp đã tiều tụy không còn nhìn ra dáng vẻ: "Phạn lão sư, cầu xin cậu mau cứu Lưu Chiêu đi!" Cô cấp bách gõ cửa sổ xe: "Anh ta bị cảnh sát bắt rồi, Cao Thiên Thiên mời một vị luật sư lớn kiện Lưu Chiêu tội cưỡng chế xâm phạm phụ nữ, còn giả tạo chứng cứ nói anh ấy cướp tài sản, nếu tội danh được chứng thực thì Lưu Chiêu sẽ ngồi tù mất! Như vậy thì cả đời anh ta sẽ bị hủy! Tôi cầu xin cậu hãy cứu anh ta đi!"

Phạn Già La không hiểu pháp luật hiện đại cho lắm, không khỏi nhìn sang Tống tiến sĩ.

Tống Duệ vuốt cằm nói: "Tính chất của tội danh cưỡng chế xâm phạm phụ nữ khác với quấy rối phụ nữ, mức độ nghiêm trọng hơn, nếu chứng cứ xác thực thì Lưu Chiêu có thể bị phán xử từ năm năm tù có thời hạn trở xuống. Tội trộm cắp tài sản thì phải xem xét giá trị tài sản, càng lớn thì xử càng nặng. Cao Thiên Thiên đã tố anh ta trộm bao nhiêu?"

Đổng Tần run run nói: "Cô ta nói Lưu Chiêu đã trộm nhẫn kim cương của mình, giá trị hơn một triệu, hơn nữa cảnh sát đã tìm thấy nhẫn trong phòng thuê của Lưu Chiêu, không, là phòng của tên hàng giả kia, chứng cớ đã rất xác thật. Này tuyệt đối là hãm hại, Lưu Chiêu lang thang ở ngoài suốt ba ngày ba đêm, căn bản không biết nhà tên hàng giả kia ở đâu, làm gì có chuyện giấu nhẫn! Nhất định là Cao Thiên Thiên bảo tên hàng giả kia mang nhẫn tới đó!"

Tống Duệ trầm ngâm nói: "Trộm tài sản lớn tới một triệu, thời gian thi hành án ít nhất cũng phải hơn mười năm, cộng với tội cưỡng chế xâm phạm phụ nữ năm năm, tổng cộng thời gian thi hành án là mười lăm năm. Chờ đến khi ra tù thì hắn cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi, cuộc đời đã qua hơn phân nửa."

Phạn Già La gật đầu, suy xét nói: "Vậy thì đời này của anh ta đúng là không thể trông cậy được nữa rồi."

"Đừng mà Phạn lão sư, nhất định là cậu có biện pháp mà! Tôi cầu xin cậu đó, cậu chỉ một con đường sáng cho Lưu Chiêu đi! Cả đời này anh ta chưa từng làm chuyện xấu, ngược lại còn làm rất nhiều chuyện từ thiện mà không hề mưu cầu danh lợi, là một người rất tốt. Sau khi nhận được tiền catse đóng phim đầu tiên, anh ta đã quyên ra phân nửa để giúp đỡ trẻ em vùng núi, sau khi nổi tiếng rồi thì mỗi năm đều quyên góp mấy triệu cho các cơ quan từ thiện, tôi có thể gửi danh sách quyên tiền từ thiện cho cậu xem, tôi vẫn còn giữ, định dùng nó để xào nhiệt độ nhưng Lưu Chiêu không chịu. Anh ta chính là loại người làm việc tốt không thích lưu danh như vậy, chưa bao giờ mua danh chuộc tiếng. Sau đó anh ta bán ẩn khỏi giới, có nhiều thời gian hơn, hầu như năm nào cũng dành ra mấy tháng tới vùng núi để dạy học cho bọn trẻ, trong điện thoại tôi vẫn còn hình chụp của anh ta với đám nhỏ, cậu xem, cậu xem đi."

Đổng Tần gấp tới độ bật khóc, hai tay run rẩy cầm điện thoại mở hình, trong hình, người đàn ông đang ôm những đứa trẻ vùng núi người đen nhẻm, mỉm cười xán lạn. Có thể nhìn ra được người này thật sự cảm thấy vui vẻ, cảm giác yêu thương cùng hi vọng truyền tới làm anh cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống.

Mà Lưu Chiêu là người thế nào, Phạn Già La càng hiểu hơn Đổng Tần, bởi vì ngay lần đầu tiên gặp mặt, thứ cậu chú ý tới đầu tiên không phải hai gương mặt chồng điệp lên nhau của anh mà là linh hồn đang tỏa ra tia sáng trong bóng tối của anh. Chỉ trong nháy mắt cậu đã biết--- đây là một người tốt.

"Cô lên xe rồi nói." Phạn Già La thở dài một hơi.

Hô hấp của Đổng Tần nghẹn lại, sau đó thở hổn hển, mừng tới chảy nước mắt nghẹn ngào: "Cám ơn Phạn lão sư, cám ơn!" Cô luống cuống tay chân bò lên xe, lúc này mới phát hiện ở ghế sau còn một người bạn nhỏ, lúc này đang dùng ánh mắt tò mò quan sát mình.

Cô vội vàng lau nước mắt trên mặt, lộ ra nụ cười ôn nhu nhỏ nhẹ chào bạn nhỏ, sau đó lại xin lỗi, nói là đã quấy rầy. Thời khắc sống còn vẫn có thể bảo trì tao nhã, ôn nhu cùng săn sóc, hàm dưỡng của Đổng Tần quả nhiên còn tốt hơn cả Lưu Chiêu. Ở trên người cô, Phạn Già La nhìn thấy cái bóng của Lưu Chiêu, hai người đã sớm ảnh hưởng tới nhau nhưng lại vô thức lướt qua nhau, duyên phận có đôi khi chính là như vậy.

"Cô cầm lấy viên ngọc bội này, dùng hết toàn lực cầu mong Lưu Chiêu có thể biến trở lại đi." Phạn Già La không giải thích nhiều, chỉ không ngừng nhắc nhở: "Nhất định phải dốc hết toàn lực, bằng không... nguyện vọng của cô sẽ không được thực hiện."

"Thế nào là dốc hết toàn lực? Dùng tính mạng của tôi để đổi có được không?" Đổng Tần thận trọng hỏi.

Phạn Già La vuốt cằm nói: "Được, như vậy là tốt nhất."

"Tôi hiểu rồi." Đổng Tần không hỏi thêm câu nào đã cầm lấy ngọc bội bắt đầu cầu nguyện, từng sợi chỉ xám trắng từ đầu ngón tay cô tuôn ra, tựa hồ có thể đâm thủng bóng tối xung quanh, mang tới càng nhiều hi vọng hơn. Nhưng rất nhanh tia sáng kia bắt đầu lóe lên thì tựa hồ đã chạm tới điểm giới hạn nào đó, không thể nào vượt qua được. Lại qua vài phút, ánh sáng màu xám không ngừng lóe ra chậm rãi yếu đi rồi triệt để tắt ngóm.

Đổng Tần yêu Lưu Chiêu tới tận xương tủy, nhưng nguyện vọng của cô vẫn không thể thực hiện được.

Tống Duệ chỉ vào túi áo Phạn Già La, ý bảo cậu lấy đầu lâu ra gia tăng lòng tin cho Đổng Tần.

Phạn Già La yên lặng dùng điện thoại gõ chữ để tránh quấy rầy Đổng Tần ước nguyện: [Bản chất của cái đầu lâu này giống như con ngươi của Lư Khâu thị, nó có năng lực theo dõi, nó sẽ truyền suy nghĩ tà ác vào đầu những người từng tiếp xúc với mình, kích động bọn họ đến điên loạn. Ý chí của người bình thường không có cách nào so sánh với anh, bọn họ không thể chạm vào loại tà vật này.]

Tống Duệ hiểu được, cũng gửi tin giải thích: [Cô ta sẽ không thành công, từ lời nói hành động của cô ta từ khi lên xe, tôi có thể đoán được tổng thể tính cách của cô ta. Đổng Tần là một người cực kỳ lý trí lại khắc chế, bằng không cũng không sống như hình với bóng với Lưu Chiêu suốt mười lăm năm và vẫn như người dưng nước lã như vậy. Suốt mười lăm năm vẫn không thể lay động trái tim Lưu Chiêu, nguyên nhân chính vì bản thân cô ta quá khắc chế. Xét về ý chí, cô ta còn kiên định hơn cả Lưu Chiêu, khả năng áp chế dục vọng cũng lợi hại hơn. Cô ta lớn lên trong gia đình thượng lưu gia giáo, đối với cô ta mà nói, phóng túng dục vọng chính là tội lỗi, khả năng thành công của cô ta còn nhỏ hơn cả Lưu Chiêu.]

Phạn Già La xua tay, gõ vài chữ: [Dù thế nào thì cứ để cô ta thử xem sao.]

[Được, vậy cứ để cô ta thử.] Tống Duệ lập tức thuận theo ý của thanh niên, cho dù bản thân anh biết rõ đó chỉ là chuyện lãng phí thời gian.

Thấy đầu ngón tay tràn ra ánh sáng, lòng tin của Đổng Tần tăng mạnh, dùng hết toàn lực cầu nguyện năm sáu phút mới buông ngọc bội ra, thực ao ước hỏi: "Phạn lão sư, có được không?"

"Không, thất bại rồi." Phạn Già La tiếc nuối lắc đầu.

"Vậy tôi thử một lần nữa." Đổng Tần cũng giống như Lưu Chiêu, không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào, cho dù nó thoạt nhìn rất buồn cười cùng xa vời.

"Cô cứ thử đi." Phạn Già La rất có kiên nhẫn chờ đợi, mà Hứa Nghệ Dương vừa mới tỉnh lại không bao lâu lại ngủ tiếp.

Đổng Tần thử một lần rồi lại một lần, đến khi ngọc bội dần dần không tỏa ra được chút ánh sáng nào nữa mới nản lòng thoái chí nói: "Phạn lão sư, có phải tôi lại thất bại rồi không? Cậu dạy tôi một chút đi, rốt cuộc phải làm thế nào thì Lưu Chiêu mới có thể quay trở lại thân thể của mình? Cậu trực tiếp chỉ cho tôi một con đường sáng đi, đừng bảo tôi ước nguyện như vậy nữa, tôi không làm được, tình cảm của tôi dành cho anh ta có lẽ không sâu sắc như tôi tưởng." Nói tới đây, vành mắt đỏ bừng của cô đã đong đầy nước mắt tuyệt vọng. Hoài nghi sâu sắc cùng tự trách bản thân làm cô chìm vào vực sâu đau khổ.

Cao Thiên Thiên thật sự quá tuyệt tình, sớm đã chuẩn bị sẵn chứng cứ hoàn chỉnh, vì thế cảnh sát cũng khuyên nhủ Đổng Tần nên từ bỏ. Dựa vào kinh nghiệm phá án nhiều năm của mình, bọn họ có thể đoán được--- vụ án này đã định chắc rồi, có mời luật sư lợi hại cỡ nào cũng không lật nổi!

Nếu không phải đã cùng đường, Đổng Tần sẽ không nguyện ý thử nghiệm phương pháp quỷ dị như thế này. Cô thật sự quá nôn nóng nhưng lại không dám bật khóc, sợ đánh thức cậu bé, vì thế chỉ có thể bụm miệng cố kiềm chế chính mình. Đây là một trong hai thời khắc tuyệt vọng nhất trong đời cô, lần đầu tiên là ngày Lưu Chiêu kết hôn, lần thứ hai là lúc này đây. Bất hạnh của cả đời cô tựa hồ đều có liên quan tới người đàn ông này, rồi lại phải vì hạnh phúc của đối phương mà bôn ba.

"Phạn lão sư, tôi đã vận dụng hết tất cả mạng giao thiệp có thể rồi, nhưng chuyện này bị Cao Thiên Thiên nháo quá lớn, không có người nào dám giúp đỡ Lưu Chiêu. Hơn trăm triệu fans hâm mộ của anh ta đều chú ý tới vụ án này, điên cuồng tạo áp lực với cảnh sát, gửi bình luận, yêu cầu phải xử Lưu Chiêu thật nặng. Bọn họ căn bản không biết mình đang dồn thần tượng của mình vào chỗ chết. Hiện giờ cách duy nhất giúp Lưu Chiêu thoát khỏi nguy khốn là anh ta phải quay trở lại thân thể của mình, ngoại trừ sử dụng mảnh linh ngọc này, cậu còn phương pháp nào khác không, ví dụ như chiêu hồn này nọ?" Đổng Tần thực hi vọng hỏi.

Phạn Già La ngẩn người, gương mặt tái nhợt lộ ra vệt đỏ ửng hiếm thấy, châm chước một hồi lâu mới do dự nói: "Không lẽ tôi chưa từng nói với mấy người là Lưu Chiêu chỉ thay đổi diện mạo mà thôi, còn thân thể vẫn là của bản thân anh ta à?"

"Cái gì?" Đổng Tần choáng váng, tư duy hỗn loạn: "Cậu chưa từng nói với tôi! Lưu Chiêu, Lưu Chiêu cũng không hề nói, cậu không nói cho anh ta biết à? Cậu có nói với anh ta là anh ta vẫn còn là chính mình chưa? Anh ta chỉ là thay đổi gương mặt, giống như phẫu thuật thẩm mỹ vậy thôi hả?"

"Đúng vậy, anh ta vẫn là anh ta, chỉ là gương mặt khác đi thôi, bằng không tôi cũng không để anh ta ước nguyện nhiều lần như vậy mà trực tiếp đổi sinh hồn lại rồi." Phạn Già La sờ sờ chóp mũi nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng không ngừng vân vê ngón tay, cực kỳ xấu hổ. Cũng vào lúc này cậu mới ý thức được sơ sót của mình tựa hồ đã mang tới phiền phức rất lớn cho Lưu Chiêu.

Tống Duệ suýt chút nữa đã bị dáng vẻ đứng ngồi không yên của thanh niên chọc cười, chỉ có thể vừa ho khan vừa giả vờ đứng đắn nói: "Khi đó em bị thương rất nặng, ý thức có chút mơ hồ, phạm chút sai lầm là khó tránh. Không sao, nếu thân thể vẫn là bản thân Lưu Chiêu thì chuyện này dễ giải quyết rồi."

"Giải quyết như thế nào?" Phạn Già La cùng Đổng Tần cùng hỏi.

"Xét nghiệm DNA. Theo tôi được biết thì mẹ của Lưu Chiêu vẫn còn sống đúng không? Để bà ta ra ngoài làm chứng đồng thời xét nghiệm DNA là được. Chỉ cần chứng minh người bị giam là Lưu Chiêu thì tội danh cưỡng chế xâm phạm cùng trộm tài sản liền không thể thành lập, anh ta cùng Cao Thiên Thiên là vợ chồng, vợ chồng thân thiết là chuyện rất bình thường, hơn nữa anh ta cũng không cần phải trộm tài sản của mình."

"Đúng đúng đúng, xét nghiệm DNA chính là phương pháp nhanh nhất! Tôi lập tức gọi điện nói mẹ Lưu Chiêu quay về!" Đổng Tần lập tức chộp lấy điện thoại di động liên hệ với mẹ Lưu Chiêu, mấy năm nay bà ta vẫn luôn ở Thụy Sĩ an dưỡng, trở về một chuyến cần phải ngồi máy bay, tốn chút thời gian.

Nhưng bên kia không có người nghe máy, Đổng Tần nghĩ tới hiện giờ Kinh thị đã là chín giờ tối, tính ra bên Thụy Sĩ đang là ba giờ sáng, Mẹ Lưu có lẽ vẫn còn đang ngủ, muốn liên lạc thì ít nhất phải chờ thêm bốn năm tiếng nữa.

Đổng Tần vừa mới xốc lại tinh thần đã một lần nữa xìu xuống, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình di động, tựa hồ làm vậy thì thời gian có thể trôi qua nhanh hơn. Đột nhiên, một tin tức weibo xuất hiện trên màn hình, một tiếng ting giòn tan vang lên, sắc mặt Đổng Tần biến đổi, vội vàng nói: "Đúng rồi Phạn lão sư, tôi đang giúp Lưu Chiêu tẩy trắng quan hệ xã hội, cậu có cần tôi giúp một tay luôn không? Người đại diện của cậu tựa hồ vẫn không có động tĩnh gì."

"Tẩy cái gì?" Trong trận quyết đấu kia điện thoại của Phạn Già La đã biến thành một đống bột mịn rồi, làm gì biết tới tin tới mới nhất trên mạng.

Đổng Tần đưa điện thoại của mình tới, chỉ mấy tin tức hot nhất: "Cậu xem, Cao Thiên Thiên chỉa thẳng mũi dùi vào cậu, nói tổ chương trình Thế Giới Kỳ Nhân giúp cậu đóng kịch, còn nói mỗi lần ngoại cảm đều có kịch bản, lời thoại, bởi vì Lưu Chiêu không muốn phối hợp diễn kịch với cậu nên tổ chương trình mới hủy hợp đồng. Mà cậu vì muốn trả thù Lưu Chiêu không chịu thức thời nên đã bịa ra một cố sự ly miêu tráo thái tử cực kỳ hoang đường, dựa vào hậu trường để đè đầu cưỡi cổ Lưu Chiêu để tạo tin đồn. Fans hâm mộ của Lưu Chiêu bị Cao Thiên Thiên kích động, hiện giờ đang điên cuồng công kích tài khoản mạng xã hội và trang web công ty cậu. Cậu xem đi, cô ta còn lén quay một đoạn video của cậu và Lưu Chiêu nói chuyện, trên tay hai người đều cầm quyển kịch bản, sau đó còn cãi nhau. Cao Thiên Thiên thật sự quá gian xảo, tất cả lời nói có lợi cho cậu đều bị cắt bỏ, chỉ chừa lại số bất lợi. Hiện giờ trên mạng nói rằng đã có bằng chứng rõ ràng, muốn đuổi cậu ra khỏi giới, hiện giờ bọn họ không tin cậu là nhà ngoại cảm thật sự nữa, đều đang mắng chửi cậu là đồ lừa đảo."

"Còn Văn Tư Vũ này nữa, không biết từ đâu mua được một đoạn quay hình của chương trình, cắt nối biên tập theo ý mình rồi up lên mạng, nói rằng cậu muốn quy tắc ngầm cô ta, sau khi bị cô ta từ chối thì đã có thái độ trả thù riêng trong khi quay chương trình, nguyền rủa cô ta không thể nổi tiếng quá một năm. Fans hâm mộ của cô ta cũng bị kích động, bây giờ đang điên cuồng công kích cậu, chửi cậu là sắc ma. Cậu xem video này đi, thủ thuật cắt ghép cực kỳ tinh xảo."

Đổng Tần mở video mà Văn Tư Vũ up lên mạng, chỉ thấy Phạn Già La nắm tay cô ta, thời gian dài tới mấy phút, sau khi buông ra một chốc thì lại lập tức nắm lại, thời gian lại kéo dài mấy phút, tựa hồ không ăn đủ đậu hủ. Cuộc nói chuyện của hai người đã bị cắt bỏ, chỉ đến đoạn Phạn Già La khẳng định Văn Tư Vũ không có tiền đồ thì mới xử lý đặc biệt, dùng hiệu ứng để âm thanh trở nên rõ ràng hơn.

Video còn cắt ghép đặc tả ánh mắt chăm chú thâm thúy của Phạn Già La khi nhìn Văn Tư Vũ, phối hợp với bàn tay nắm chặt không buông kia, bầu không khí quả thực có chút mờ ám. Mà Văn Tư Vũ sau khi nghe thấy tiên đoán không may mắn của Phạn Già La thì lập tức rút tay mình lại, hiển nhiên là dáng vẻ bị xúc phạm.

Chỉ cắt câu lấy nghĩa, cắt ghép vài hình ảnh thì chân tướng sự thật đã bị vặn vẹo, người không có mặt ở hiện trường quả thực không nhìn ra chút kẽ hở nào. Hiện giờ Phạn Già La đã bị mắng tới lên hotsearch, fans hâm mộ của cậu tuy có giải thích đấu lý nhưng bị cả mấy trăm ngàn người cùng vây công như vậy, nói không chừng lúc này đang gục trên bàn phím mà phun máu.

Đổng Tần chỉ rất nhiều nickname cùng tài khoản hùa theo nói: "Văn Tư Vũ này có lẽ đã được Cao Thiên Thiên giúp đỡ, bằng không một người mới như cô ta căn bản không có lá gan đối nghịch với Tinh Huy. Cậu xem những tài khoản này đi, tất cả đều là thủy quân được Cao Thiên Thiên thuê, cô ta chuẩn bị kéo Phạn lão sư rơi xuống nước, bởi vì Phạn lão sư biết được chân tướng, cô ta cần phải đi trước một bước để lời nói của Phạn lão sư mất đi độ tin cậy cùng xác thực, như vậy mới có thể diệt trừ được hậu hoạn. Tâm tư của người phụ nữ này rất sâu, thủ đoạn cũng độc ác, tôi đã sớm nhìn ra rồi nhưng Lưu Chiêu vẫn không chịu tin tôi."

Đổng Tần lắc đầu cười khổ, Phạn Già La thờ ơ lướt màn hình di động, sau đó từ chối đề nghị tẩy trắng giúp mình. Cậu không cần phải chứng minh với bất kỳ ai.

Tống Duệ lướt xem những lời bình luận chướng mắt này, không biết vì sao suýt chút nữa đã không đè nén được lửa giận phun trào. Nhưng người làm tâm tình anh kích động đến vậy không chỉ là Cao Thiên Thiên cùng Văn Tư Vũ, còn là cái người gần như là thần linh kia. Không tìm ra rồi hủy diệt đối phương, rất có thể anh sẽ luôn bị trạng thái tức giận khó nhịn này quấy rầy.

Thấy sắc mặt Tống Duệ âm trầm, tâm Đổng Tần run lên, vội vàng mở cửa xe cẩn thận tạm biệt: "Phạn lão sư, tuy là muộn một chút nhưng tin tức mà cậu mang tới đã giúp tôi rất nhiều! Chờ chuyện này giải quyết xong, chúng tôi sẽ hảo hảo cám ơn cậu!"

Lúc này Tống Duệ lại trầm giọng mở miệng: "Chờ một chút, trước tiên không nên vội lật án giúp Lưu Chiêu. Tôi rất sẵn lòng làm luật sư đại diện cho anh ta, giúp anh ta giải quyết chuyện phiền phức này. Tôi chẳng những muốn cứu vớt cuộc đời anh ta, tôi còn có thể làm Cao Thiên Thiên bồi cuộc sống của mình vào, cô có tin tưởng tôi không?"

Đổng Tần ngẩn người, sau đó mừng rỡ.

[end 178]

[179] Linh Môi - Phạn Lão Sư Cùng Tống Tiến Sĩ Cùng Đào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat