[181.182.183] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[181] Linh Môi - Lưu Chiêu Lật Lại Bản Án

*****

Đoạn video công bố trên mạng kỳ thật đã được cắt ghép biên tập. Lưu Chiêu có thói quen chạy bộ buổi sáng, vì thế anh thức dậy rất sớm, khi đó Cao Thiên Thiên đang ngủ rất say nên căn bản không phát hiện chồng mình đã đổi thành người khác. Lúc Lưu Chiêu vào phòng tắm đánh răng rửa mặt mới phát hiện gương mặt hoàn toàn xa lạ này, bắt đầu bối rối.

Lúc ở phòng khách thẳng thắn với Cao Thiên Thiên, Lưu Chiêu đã ôm Cao Thiên Thiên không buông, cầu xin cô tin tưởng mình, còn cố gắng muốn hôn cô, nhưng hình ảnh có thể định tội này đã bị cắt bỏ, chỉ còn lại hình ảnh anh cẩn thận chạm vào cánh tay Cao Thiên Thiên nhưng lại bị hất ra. Toàn bộ sự tuyệt vọng, bất lực, thương tâm, đau khổ của anh bùng nổ vào khoảnh khắc này, người biên tập đã tô điểm hình tượng một người đàn ông si tình lại bị tuyệt tình vứt bỏ.

Đương nhiên cũng có người mắng Lưu Chiêu là đồ nam tiểu tam, nhưng lời tố cáo anh phạm tội cưỡng hiếp đã dần dần biến mất, thậm chí còn có người để lại lời nhắn ở Cục cảnh sát, nói là muốn tố cáo Cao Thiên Thiên tội vu khống người khác. Xem đoạn video này xong, không còn ai tin tưởng Cao Thiên Thiên trong sạch, trong sạch mà giữ người ta ngủ lại một đêm? Trong sạch mà mặc váy ngủ gặp gỡ người đàn ông lạ mặt? Trong sạch mà nôn nóng đuổi người ta đi trước khi chồng mình về nhà? Khi đó sao cô ta không chịu báo cảnh sát, phải chờ tới mấy ngày sau?

Trong video, vẻ mặt của Lưu Chiêu đặc biệt mất tự nhiên, lúc Cao Thiên Thiên không chú ý sẽ lén quan sát cô ta, dáng dấp chột dạ này bị cư dân mạng suy đoán là phát hiện vợ mình lén vụng trộm nên bắt đầu bí mật quan sát. Như vậy, sự tình Cao Thiên Thiên báo cảnh sát bắt giữ nhân tình cũng có lời giải đáp, cô ta muốn trấn an chồng mình, loại trừ nghi ngờ, vì thế người nam tiểu tam xui xẻo kia đã bị cô ta đẩy ra chịu tội.

Người cảnh sát phụ trách trông coi Lưu Chiêu cất điện thoại, hạ thấp giọng nói: "Hôm nay Cục cảnh sát bọn tôi nhận được mấy trăm cuộc điện thoại, đều là tố cáo Cao Thiên Thiên. Anh bị vu oan đúng không? Anh mau gọi điện nhờ bạn mình tìm một luật sư giỏi đi, tình thế bây giờ rất có lợi cho anh, có khả năng lật lại bản án."

Anh chỉ điện thoại, hối thúc: "Gọi đi, tranh thủ thời gian."

Hiểu được đầu đuôi câu chuyện, tâm tình Lưu Chiêu cực kỳ phức tạp. Anh sớm đã biết Đổng Tần sẽ không bỏ rơi mình. Khi còn trẻ tuổi ngu dốt, khi còn nghèo rớt mồng rơi; khi anh bắt đầu từ nơi thấp kém, khi gặp khó khăn muôn trùng; khi anh nổi lên như diều gặp gió, bay vút tới tận mây xanh; khi anh chợt rơi xuống không còn một xu dính túi, Đổng Tần vĩnh viễn ở đó. Chỉ cần quay đầu nhìn lại, cô sẽ xuất hiện ở nơi có ánh sáng rực rỡ nhất, mỉm cười ôn nhu.

Khuyên Đổng Tần thu tay, sao có thể? Cô đang vì anh mà chiến đấu, anh làm sao có thể vì một cơ hội hòa giải mà làm nguội lạnh trái tim cô? Trận chiến này nếu cô muốn đánh, anh sẽ theo cô. Thắng thì coi như anh may mắn, thua thì anh cũng thỏa mãn. Lần này đây, anh rốt cuộc cũng có thể ở bên cô suốt cả chặn đường, không còn nửa đường đột nhiên chọn buông tay nữa rồi.

Lưu Chiêu cầm ống nghe, nhấn dãy số điện thoại mà mình nhớ kỹ trong lòng. Anh không nhớ được số của mẹ, của vợ, của đồng bạn hợp tác, chỉ nhớ mỗi số của Đổng Tần, tựa hồ dãy số này đã sớm khắc ghi trong lòng anh.

"Alo, tôi là Đổng Tần, xin hỏi là ai vậy?" Âm thanh quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền tới làm cánh tay cầm ống nghe của Lưu Chiêu run lên.

"Đổng Tần, là tôi." Anh vừa mới mở miệng thì vành mắt đã đỏ ửng, mũi chua xót, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu mới 'à' một tiếng, thái độ rất lạnh nhạt nhưng Lưu Chiêu vẫn cảm nhận được kích động cùng nghẹn ngào. Anh là diễn viên, anh hiểu rõ thanh tuyến biến hóa biểu đạt tình cảm gì.

"Có phải chị đang bận rộn chuyện của tôi không? Không sao, tôi không gấp, chị nhất định phải chú ý sức khỏe." Lưu Chiêu không hề nhắc tới chuyện Cao Thiên Thiên đã tới gặp mình.

Giọng của Đổng Tần lại kích động hơn: "Lưu Chiêu, anh chính là anh, không phải đổi hồn đâu. Thân thể của anh vẫn chính là của anh, xét nghiệm DNA một cái là chân tướng sẽ rõ ràng ngay! Anh đừng gấp, tôi đã mời tiến sĩ Tống Duệ làm luật sư của anh, anh ta nói hiện giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi, bảo tôi phải chờ một chút. Rất nhanh thôi, rất nhanh anh sẽ được ra ngoài. Đúng rồi, tôi đã gọi mẹ anh về rồi, bà chính là nhân chứng quan trọng của chúng ta, chúng tôi sẽ giúp anh, anh đừng lo lắng gì cả."

Lưu Chiêu bị tin tức quá đột ngột này kích động, chờ qua mười phút cúp điện thoại rồi mà vẫn còn hoảng hốt.

Cảnh sát vẫn luôn lắng nghe cuộc nói chuyện kinh ngạc không thôi: "Vì sao cô ta lại gọi anh là Lưu Chiêu?"

"Tôi cũng không biết, tôi thật sự là Lưu Chiêu sao?" Lưu Chiêu bối rối, xốc áo lên xoay người lại, khẩn cầu nói: "Cảnh sát đồng chí, làm phiền anh xem giúp tôi một chút, vị trí trên xương cụt một chút có phải có một cái bớt màu nâu hình tam giác không?"

Cảnh sát khom lưng nhìn một chút, khó hiểu gật đầu: "Có, sao vậy?"

"Không có gì." Lưu Chiêu sờ lưng mình, vẻ mặt từ sửng sốt chậm rãi biến thành kinh hỉ. Thân thể mà anh vẫn luôn bài xích và chán ghét này lại chính là thân thể của anh, chỉ là thay đổi diện mạo gương mặt mà thôi, tin tức này quả thực làm anh có được cuộc sống mới!

....

Đổng Tần kiên trì chờ đợi ba ngày, không đợi được điện thoại của Tống tiến sĩ, lại chờ được Cao Thiên Thiên tiếp nhận toàn bộ cổ phần công ty của Lưu Chiêu, đồng thời còn tiến vào hội đồng quản trị công ty văn hóa Tần Triêu, trở thành tổng tài.

Văn hóa Tần Triêu là công ty do một tay Lưu Chiêu sáng lập, từ khi bắt đầu chỉ là một cái xưởng nhỏ phát triển thành xí nghiệp lớn lợi nhuận hàng năm cao hơn một tỷ, chính sách anh minh của Lưu Chiêu cùng ánh mắt kinh doanh tinh chuẩn của anh chính là nhân tố thúc đẩy chủ yếu nhất. Cao Thiên Thiên dựa vào cái gì sau khi bóp chết thân phận của Lưu Chiêu còn chiếm đoạt hết tài sản của anh chứ? Lòng tham của cô ta quả thực không có giới hạn!

Đúng rồi, đó mới chính là nguyên nhân thật sự mà cô ta nhất quyết không chịu thừa nhận Lưu Chiêu đi? Tên hàng giả kia vừa nhìn đã biết chỉ là một tên nghèo rách chưa từng va chạm xã hội, rất dễ khống chế, căn bản cũng không am hiểu chuyện quản lý kinh doanh. Cao Thiên Thiên có đưa hợp đồng chuyển giao cổ phần tới trước mặt hắn, hắn cũng chưa chắc đọc hiểu, lừa hắn ký tên thật sự quá dễ dàng.

Không không không, Cao Thiên Thiên căn bản không cần lừa tên hàng giả kia, lúc còn làm trợ lý sinh hoạt cô ta đã có thể bắt chước chữ ký của Lưu Chiêu giống như đúc. Trước đây Lưu Chiêu có hứa sẽ tặng miễn phí năm ngàn tấm thiệp có chữ ký cho fans hâm mộ, vì hoàn thành nhiệm vụ mà anh đã không ngủ không nghỉ ký tên tới tận nửa đêm, lúc rạng sáng đã mệt mà ngủ thiếp đi. Số thiệp còn lại là Cao Thiên Thiên thay anh ký. Bản thân Lưu Chiêu cũng không phân rõ cái nào là chữ của cô ta, cái nào là chữ của mình, bất đắc dĩ chỉ đành từ bỏ, một lần nữa ký lại từ đầu. Anh nói tìm người ký thay là không chân thành với người hâm mộ.

Lưu Chiêu tốt như vậy, Lưu Chiêu chân thành như vậy, tại sao lại gặp chuyện đáng sợ như vậy chứ? Nghĩ tới đây, gương mặt tiều tụy tái nhợt của Đổng Tần lại gia tăng thêm vài phần uể oải. Cô lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Tống Duệ, vừa mở miệng ra đã nôn nóng hỏi: "Tống tiến sĩ, thời cơ mà anh nói là khi nào? Cao Thiên Thiên đã cướp cổ phần công ty của Lưu Chiêu rồi!"

Âm thanh bình tĩnh của Tống Duệ từ trong loa truyền ra: "Giá trị số cổ phần mà cô ta đã lấy là bao nhiêu?"

"Hiện giờ tổng giá trị là hơn tám chục triệu, sau khi tung ra thị trường thì ít nhất cũng hơn tám tỷ."

"Được rồi, bây giờ cô cùng tôi tới phòng tạm giam gặp Lưu Chiêu, thời cơ đã chín muồi." Tống Duệ cúp điện thoại.

Nửa tiếng sau, Đổng Tần cấp bách chạy tới phòng tạm giam, Tống Duệ cầm túi công văn không nhanh không chậm đi tới. Hai người ở đại sảnh chờ một chốc thì được cho phép tiến vào phòng gặp mặt, trò chuyện với Lưu Chiêu.

"Tống tiến sĩ, lại gặp mặt rồi." Mặc dù đang ở trong nhà giam nhưng Lưu Chiêu vẫn chăm sóc chính mình rất chỉnh chu gọn dàng, Tống Duệ thậm chí có thể ngửi thấy mùi bọt cạo râu tươi mát từ đối phương. Lần gặp gỡ này là bất ngờ sắp xếp, Lưu Chiêu vốn không có thời gian chuẩn bị, thế nhưng vẫn có thể dùng diện mạo chỉnh chu nhất xuất hiện.

Tống Duệ hoàn toàn có thể lý giải tâm tình Lưu Chiêu, bởi vì mỗi phút mỗi giây đều chờ đợi được gặp gỡ người yêu dấu nhất nên anh ta vẫn luôn chú ý tới vẻ ngoài của mình.

Nghĩ tới đây, Tống Duệ không khỏi nhìn lại chiếc cà vạt tơ tằm mình mới mua, lại theo cà vạt nhìn chiếc áo vest màu xám tro cắt may mới mẻ độc đáo, chế tác tinh xảo, ánh mắt chuyển sang chiếc đồng hồ đeo tay sang trọng tạo hình đặc biệt, cuối cùng chuyển sang chiếc khuy áo bằng kim cương đen đơn giản nhưng cực kỳ sang quý. So với Lưu Chiêu, cách ăn mặc của anh chỉ có thể dùng từ long trọng bất phàm để hình dung.

Nghe nói phụ nữ sẽ dựa vào quyết định có gội đầu trước khi gặp mặt hay không để phân chia cấp bậc của nam giới, như vậy có mặc tây trang hay không chính là tiêu chuẩn của Tống Duệ. Nếu một ngày nào đó anh muốn gặp Phạn Già La, hiển nhiên anh sẽ mặc bộ tây trang sang trọng nhất của mình. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào anh đã mặc tây trang mỗi ngày, mỗi ngày đều mong đợi được gặp mặt đối phương.

Gương mặt lạnh lùng của Tống Duệ đột nhiên lộ ra một nụ cười cực kỳ ôn nhu, có chút lơ đãng đáp lại: "Chào Lưu tiên sinh, mấy ngày nay đã để anh chờ lâu rồi."

Lưu Chiêu bị nụ cười đầy tự tin của Tống Duệ trấn an, lắc đầu nói: "Không, cũng không chờ quá lâu, tôi tin tưởng năng lực của anh, vì thế chưa từng lo lắng."

"Cám ơn anh đã tín nhiệm, đây là một ít chứng cớ tôi thu thập được, trước tiên anh có thể xem qua một chút." Tống Duệ từ túi công văn lấy ra một phần hồ sơ, chầm chậm giải thích: "Đây là báo cáo giám định DNA của anh và mẹ anh, để đảm bảo tính chuẩn xác, chúng tôi còn xin phép đào phần mộ của cha anh, ông bà anh, lấy được DNA để so sánh, kết quả hoàn toàn chứng minh quan hệ huyết thống của mọi người. Tài liệu hộ tịch cũng đầy đủ, có hộ tịch ở Cục cảnh sát chứng nhận; đây là báo cáo giám định DNA của Từ Vĩ Tiêu, cũng chính là người giả mạo anh với ba người chị gái của anh ta, kết quả cho thấy bọn họ có quan hệ trực hệ. Nói cách khác, đây là hồ sơ vụ án trộm cắp lưu lại nhiều năm trước, trong này có dấu vân tay của hắn, tôi đã lấy dấu vân tay trên bản hợp đồng của anh ta so sánh với ghi chép của cơ quan tư pháp, hoàn toàn ăn khớp. Cho nên vấn đề thân phận của anh đã được giải quyết, có bằng chứng này, anh chính là anh, không ai có thể phủ nhận."

Lưu Chiêu nhìn số tài liệu hoàn chỉnh này, ngoại trừ lúng ta lúng túng gật đầu thì không tìm ra được chút sơ sót nào.

Đổng Tần lại càng giật mình hơn, hoàn toàn không ngờ chỉ mới ba ngày mà Tống tiến sĩ đã thu thập được chứng cớ đầy đủ như vậy. Quê nhà của Từ Vĩ Tiêu đã tới, quê nhà của Lưu Chiêu cũng đã tới, còn làm mẹ Lưu đồng ý cho khai quật phần mộ, chắc chắn anh đã tốn không ít công sức, mà tất cả những gì anh làm chỉ vì đảm bảo chứng cứ hoàn chỉnh, nghiêm mật, đầy đủ, không thể phản bác. Anh thật sự rất chuyên nghiệp!

Đổng Tần theo bản năng vỗ tay một cái, tâm tình lại càng phấn chấn hơn.

Tống Duệ chỉ một phần tài liệu khác nói: "Đây là bản sao hồ sơ chuyển nhượng cổ phần bên Văn Hóa Tần Triêu, tôi đã trình lên tư pháp giám định, mấy ngày nữa sẽ có kết luận. Nếu kết quả giám định chữ ký trên hợp đồng là Cao Thiên Thiên ngụy tạo, chúng ta có thể bắt đầu khởi tố cô ta. Đương nhiên, dấu vân tay trên đây khẳng định không phải của anh mà là của Từ Vĩ Tiêu, bọn họ cũng có thể giám định được, cả hai người bọn họ đều không thoát được."

Tống Duệ dừng một giây để Lưu Chiêu tiêu hóa một chút, sau đó tiếp tục nói: "Bởi vì hai người là vợ chồng, quyền sở hữu tài sản rất khó phân định, nếu kiện ra tòa thì rất bất lợi cho anh, nên tôi muốn anh dùng danh nghĩa người đại diện pháp lý của Văn Hóa Tần Triêu kiện cô ta hai tội danh, chiếm đoạt chức vụ và lừa đảo. Bởi vì con số chiếm đoạt lên tới tám chục triệu, thậm chí có thể cao tới tám tỷ, thuộc về tình tiết đặc biệt nặng, mức phạt có lẽ sẽ lên tới năm năm hoặc mười năm tù giam; sau đó, tôi muốn anh lấy danh nghĩa cá nhân kiện cô ta hai tội danh, cố ý gây thương tích cùng vu khống. Tội cố ý gây thương tích ý chỉ hành vi tổn hại sức khỏe thân thể của anh. Tổn hại sức khỏe thân thể con người chủ yếu là xét về tổn hại sự toàn vẹn của cơ thể con người hoặc phá hoại chức năng của các bộ phận trong cơ thể. Mặt của anh vì sao lại biến thành như vậy?"

Anh đột nhiên nói sang chuyện khác làm Lưu Chiêu có chút bối rối.

"Tôi, tôi cũng không rõ lắm, Phạn lão sư nói..."

"Lời Phạn lão sư đã nói quan tòa sẽ không tin. Mặt của anh là bị Cao Thiên Thiên mang đi phẫu thuật thẩm mỹ, bởi vì mưu đồ chiếm đoạt tài sản, cô ta đã làm anh hôn mê, mang đi phòng khám không rõ tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ, đồng thời còn tráo đổi thân phận của anh và Từ Vĩ Tiêu. Đoạn thời gian trước anh mất đi ký ức là vì thuốc mê đã hủy đi tế bào não. Khi anh tỉnh lại thì thời gian đã qua ba tháng, cái gì cũng không biết, đúng không?"

Nhìn đôi mắt sắc bén ẩn sau thấu kính, Lưu Chiêu chỉ có thể ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy, tôi bị Cao Thiên Thiên đưa đi phẫu thuật thẩm mỹ, tôi không nhớ được gì cả."

Luật sư có thể đơn độc gặp mặt người tình nghi, cảnh sát không có quyền nghe lén, vì thế Tống Duệ không lo lắng những lời này bị người thứ tư nghe thấy. Anh gật đầu, tiếp tục nói: "Cô ta phá hủy mặt anh, ảnh hưởng tới sức khỏe của anh, cái này cũng có thể coi là cố ý gây thương tích. Bởi vì vụ án của anh đặc biệt hiếm thấy, có lẽ quan tòa sẽ cảm thấy nghi ngờ, nhưng anh cứ an tâm, tôi sẽ sắp xếp để anh làm kiểm tra sức khỏe, chứng minh sức khỏe của anh thật sự bị tổn hại, dù sao thì dùng thuốc mê quá nhiều cũng đã ảnh hưởng tới trí nhớ, phẫu thuật thẩm mỹ cũng sẽ lưu lại rất nhiều di chứng." Tống Duệ liếc mắt nhìn Lưu Chiêu, một lần nữa xác nhận đối phương có nghe hiểu lời của mình hay không: "Anh cảm thấy tôi nói có đúng không?"

"Đúng đúng đúng, anh nói đúng." Lưu Chiêu ngoại trừ gật đầu thì chỉ có thể gật đầu.

"Đây là chứng cứ cho tội vu khống, anh xem qua một chút." Tống Duệ đẩy danh sách chuyển khoản ngân hàng tới: "Đây là ghi chép Cao Thiên Thiên chuyển tiền cho ba người chị gái của Từ Vĩ Tiêu cùng bà con dưới quê; đây là khẩu cung của nhân viên vệ sinh nhà anh, bà ấy khẳng định tối hôm qua chiếc nhẫn kim cương này vẫn còn nằm trên bàn trang điểm của Cao Thiên Thiên, mà khi đó anh đã bị cảnh sát bắt vào phòng tạm giam rồi. Có phần tường trình này, cộng thêm video này có thể làm bằng chứng buộc tội Cao Thiên Thiên cùng Từ Vĩ Tiêu đã vu khống anh. Lúc Từ Vĩ Tiêu tiến vào căn hộ cho thuê kia đã bị camera trong khu chung cư quay lại, tuy không quay được cảnh hắn tiến vào trong để bỏ chiếc nhẫn kim cương nhưng vẫn có đủ để làm quan tòa tin tưởng lời chúng ta."

"Cố ý gây thương tích cùng vu khống, mức hình phạt chuẩn từ ba đến mười năm, một khi cả bốn tội danh này được thành lập, Cao Thiên Thiên cao nhất có thể sẽ bị xử hai mươi lăm năm tù có thời hạn. Về phần Từ Vĩ Tiêu, theo logic thì hắn không có khả năng là người chủ đạo gây ra những hành động phạm tội này, chúng ta chỉ có thể khởi tố hắn với tội danh tòng phạm, thời gian thi hành án có lẽ sẽ thấp hơn Cao Thiên Thiên. Thế nào, Lưu tiên sinh, anh có hài lòng với công tác của tôi không? Nếu hài lòng, tôi sẽ chuẩn bị đơn khởi tố để anh ký tên. Chờ cảnh sát có kết quả của bước đầu điều tra, tôi sẽ tới giải quyết chuyện bảo lãnh hậu thẩm cho anh."

Lưu Chiêu vẫn còn đang ngẩn người, Đổng Tần đã nhẹ nhàng vỗ tay. Cô tin tưởng Tống tiến sĩ, anh thật sự có thể thực hiện lời hứa của mình!

"Hài lòng, hài lòng, cám ơn Tống tiến sĩ! Mấy ngày này anh đã cực khổ rồi! Tôi cũng không biết anh làm thế nào thu thập được chứng cứ đầy đủ như vậy chỉ trong vòng ba ngày!" Lưu Chiêu nhìn tài liều đầy mặt bàn, quả thực không biết phải nói gì cho phải. Anh phải may mắn tới mức nào mới có thể gặp được những người tốt như vậy trong lúc nguy nan chứ!

"Không cần cám ơn, tôi còn việc, cáo từ trước." Tống Duệ xếp tài liệu lại gọn gàng, bỏ vào túi công văn.

Đổng Tần cũng không khỏi đứng dậy, lưu luyến không rời nhìn Lưu Chiêu. Hai người có trăm ngàn lời muốn nói nhưng nhìn thấy đối phương thì đầu óc lại trống rỗng, chỉ còn lệ quang đang lóe sáng trong mắt.

"Đi thôi, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt." Tống Duệ nhàn nhạt mở miệng.

"Ừm, được rồi. Lưu Chiêu, tôi đi trước, vài ngày nữa tới đón anh về nhà." Đổng Tần khó chịu cúi thấp đầu.

Lưu Chiêu kiềm nước mắt cười rộ lên: "Được, tôi chờ chị tới đón." Mắt thấy hai người đã sắp rời khỏi cửa, anh vội vàng hô với theo: "Đổng Tần, chị có thể dẫn mẹ tôi tới không? Tôi muốn gặp bà ấy một lần."

"Được, ngày mai tôi sẽ dẫn bà tới gặp anh." Đổng Tần không chút nghĩ ngợi đáp ứng.

Khi đó Tống Duệ không nói gì, sau khi rời phòng tạm giam thì thận trọng cảnh báo Đổng Tần: "Không được để Lưu tiên sinh gặp mẹ mình, chờ sau khi tòa thẩm vấn kết thúc rồi hãy tính."

Đổng Tần sửng sốt, giọng nói có chút nghi hoặc: "Nhưng chờ đến khi tòa án thẩm vấn xong thì cũng phải mấy tháng nữa, mẹ con bọn họ đã hơn một năm không gặp mặt rồi."

"Nếu không muốn làm xáo trộn kế hoặc của tôi thì đừng để mẹ con bọn họ gặp nhau, hiểu chưa?" Tống Duệ sải bước nghênh ngang rời đi, không giải thích thêm. Anh cho rằng Đổng Tần là người thông minh, sẽ hiểu được lời của mình.

[end 181]

[182] Linh Môi - Quái Vật Thường Kết Bầy Kết Đàn Xuất Hiện

*****

Trải qua ba ngày lo lắng chờ đợi cuối cùng đã nhận được kinh hỉ lớn, Đổng Tần đã tin tưởng Tống tiến sĩ vô điều kiện, vì thế cô không sắp xếp để Lưu Chiêu gặp mặt mẹ mình, thậm chí còn nghĩ hết biện pháp để trì hoãn. Mỗi ngày Lưu Chiêu đều gọi điện hỏi, bên mẹ Lưu cũng rất gấp, nhưng Đổng Tần vẫn kiên định chống đỡ.

Cô sớm đã xác định được mục tiêu cuối cùng của mình, chính là phải để Cao Thiên Thiên cùng Từ Vĩ Tiêu phải trả cái giá thật lớn! Không quản bọn họ giở trò gì để ngăn cản quấy rối công tác thẩm vấn của tòa án, cô đều sẽ đứng ra ngăn chặn, cô muốn bọn chúng phải ở tù rục xương! Cho nên sau khi Tống Duệ đã nộp tiền bão lãnh đưa Lưu Chiêu ra ngoài rồi, cô cũng tìm rất nhiều cái cớ ngăn cản bọn họ gặp mặt, điều này khiến Lưu Chiêu nảy sinh nghi ngờ.

Bên này Tống Duệ đã đào hố xong, chỉ chờ ngày mở phiên tòa để ứng chiến, nhưng bên Phạn Già La lại bị tin tức lớn hơn quấn lấy. Đài truyền hình Quả Chanh đột nhiên phát công bố thông báo tới tất cả cư dân mạng, chương trình ách chủ bài Thế Giới Kỳ Nhân của bọn họ vì vấn đề phương tiện nên sẽ ngừng phát sóng, sau này không còn xuất hiện nữa, mong mọi người bỏ qua.

Vấn đề phương tiện cụ thể là gì? Muốn nói rõ thật sự khá phức tạp. Người trong nghề ít nhiều đều nghe được chút nội tình, nghe nói thí sinh vì bất mãn với chuyện thay đổi tổng đạo diễn nên đã xin rút lui tập thể, vì thế chương trình này bây giờ trống rỗng. Người ngoài giới thì không có cách nào biết được chân tướng, vì thế liền liên hệ tới Phạn Già La.

[Thế Giới Kỳ Nhân nhất định là bị ban ngành liên quan phong sát rồi! Dù sao đám ngoại cảm trong chương trình đều là gạt người, nhất là Phạn Già La. Mặt mũi hắn cũng lớn thật, dám bảo Lưu Chiêu phối hợp diễn trò.]

[Phạn Già La cút đi! Thần tượng của tao không phải người mày có thể giẫm đạp đâu!]

[Ha ha ha, đúng là hả dạ mà! Hình tượng xào cho khoa trương đến vậy, tới lúc thì cũng lật xe mà thôi! Trên đời này thật sự có nhà ngoại cảm sao? Tao thấy rõ ràng đều là chó má!]

[Trước đây tôi rất tin tưởng Phạn Già La. Vẫn cho rằng cậu ta là nhà ngoại cảm cường đại, có thể dẫn dắt chúng ta nhìn thấy một thế giới mới đầy diệu kỳ, nhưng kết quả mấy người lại nói cho tôi biết kỳ tích mà cậu ta sáng tạo ra đều là làm theo kịch bản! Các người thu được danh lợi, mà chúng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat