[19.20.21] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[19] Linh Môi - Sức Mạnh Cường Đại Của Ý Thức

****

Phạn Già La chỉ là một quý công tử tay trói gà không chặt, mà Trang Chân chính là bộ đội đặc chủng đã trải qua nhiều trận chiến, sức chiến đấu của hai người căn bản không thuộc một cấp bậc. Theo lý mà nói, Phạn Già La căn bản không có cách nào khống chế Trang Chân. Nhưng kỳ quái là lúc bàn tay cậu ta chạm vào tay mình, Trang Chân bị một loại từ trường vô hình vây lấy, hoàn toàn không có sức lực phản kháng cũng không có sức lực cảm nhận ngoại giới.

Giờ phút này, Trang Chân mới phát hiện ra chỗ đáng sợ của Phạn Già La. Người này nếu như muốn khống chế ai đó thì căn bản không cần sử dụng vũ lực hay ngôn từ, chỉ cần chạm nhẹ một cái là được. Thậm chí, có đôi khi ngay cả chạm cũng không cần, chỉ cần dùng đầu ngón tay từ xa xa chỉ vào người đó.

Đó là loại sức mạnh thế nào? Còn có thể dùng khoa học giải thích không?

Trang Chân cố gắng tập trung tư duy, ý đồ giãy giụa thoát ra khỏi sự khống chế của từ trường, ngăn cản cảm xúc bị hút ra, tuy nhiên lại hoàn toàn thất bại. Thân thể anh đã không còn là thân thể anh, đầu óc anh cũng không còn là đầu óc anh, nó trở thành mô kẽ bị Phạn Già La nắm trong tay.

Thẳng đến lúc này, Trang Chân mới nhớ tới một câu nói của Phạn Già La--- hết thảy mọi thứ trên thế gian đều có thể trở thành môi giới của tôi! Thì ra là vậy, đó lại không không phải là một lời nói bừa!

Lúc Trang Chân kinh hãi giãy giụa, Phạn Già La nhìn về phía Tống Duệ, chầm chậm nói: "Anh từng nghe tới thí nghiệp khe Young chưa? Biết lưỡng tính sóng-hạt không?"

Tống Duệ không biến sắc nhìn đối phương, không nguyện ý bị vấn đề của cậu lôi kéo.

Liêu Phương thì nghi hoặc lắc đầu, không rõ vì sao Phạn Già La lại chuyển đề tài tới thí nghiệm khoa học.

Phạn Già La tiếp tục nói: "Lúc đặt một máy giám sát ở bên cạnh nguồn sáng để quan sát quỹ tích vận động của chúng, sau đó cũng dựng một tấm ngăn có hai khe hẹp rồi phóng nguồn sáng để chúng xuyên tới màn ảnh phía sau, mục đích là muốn tìm ra nguyên lý của chúng. Nhưng lúc mở thiết bị giám sát, ánh sáng căn bản chỉ xuyên qua một khe hở rồi tạo thành hai đường vân ánh sáng song song trên màn ảnh. Mà lúc máy giám sát tắt đi, thì ánh sáng sẽ xuyên qua cả hai khe hở, tạo thành vô số đường vân giao thoa trên màn hình. Điều này chứng minh cái gì?"

Tống Duệ vẫn im lặng, Liêu Phương thì bị đề tài này hấp dẫn, ngơ ngác lặp lại: "Là cái gì?"

Phạn Già La cười khẽ: "Vì sao một sóng ánh sáng có thể đồng thời xuyên qua hai khe hở, cũng giống như một quả bóng cùng lúc rơi vào hai khung thành? Vì sao lúc máy giám sát mở thì nó chỉ là hạt cơ bản, mà khi tắt đi lại thành gợn sóng? Là cái gì đã thay đổi hình thái của ánh sáng?"

Lòng hiếu kỳ của Liêu Phương cũng tăng cao, gấp gáp nói: "Đúng vậy, là vì sao chứ?"

Phạn Già La nắm chặt tay Trang Chân, giống như thở dài nói: "Cô nghe không hiểu à? Lúc không bị nhân loại quan sát, nó chỉ là hạt cơ bản nhưng khi nhân loại quan sát, nó lại biến thành gợn sóng, ý thức của chúng ta quyết định hình thái của ánh sáng. Nói cách khác, tư tưởng cùng ý thức của chúng ta quyết định hình thái của thế giới này. Chúng ta nhìn thấy, nghe thấy, tiếp xúc cũng chưa chắc là thật, nhưng chúng ta đăm chiêu, suy nghĩ, cảm giác thì lại có thể dò xét được căn nguyên của thế giới. Tình cảm cùng ý thức là sức mạnh cường đại nhất của con người, giống như lúc chúng ta đang tức giận, phân tử nước ở xung quanh chúng ta sẽ trở nên hỗn loạn phân tán, là lúc chúng ta vui sướng, chúng nó lại trở nên gắn kết mỹ lệ, kiên cố như lúc ban đầu."

Phạn Già La dừng lại một chốc, sau đó từng câu từng chữ chậm rãi nói: "Tình cảm cùng ý thức của chúng ta có thể xuyên thấu qua hết thảy những thứ vô hình hoặc hữu hình để tác động tới chúng. Nói cách khác, chỉ cần chúng ta muốn, chúng ta sẽ có năng lực thay đổi thế giới này."

Liêu Phương nghe tới ngây người, cái này rốt cuộc là khoa học hay thần học? Sao càng nói lại càng mơ hồ vậy?

Phạn Già La không hề chớp mắt nhìn Tống Duệ, khóe miệng cong lên mang theo ý giễu cợt: "Tống tiến sĩ, anh nghĩ rằng mình kiên cố không gì phá nổi, không có bất kỳ tình cảm nào có thể ảnh hưởng tới anh, cũng không có loại ý thức nào có thể rung động anh, đúng không? Nhưng quan điểm của tôi vừa vặn ngược lại với anh, ngay cả năng lực thay đổi chính mình mà anh cũng không có, còn nói gì tới chuyện thay đổi thế giới này? Lúc anh vứt bỏ người khác thì anh đã bị chính thế giới này vứt bỏ từ lâu rồi. Mạnh mẽ bên ngoài không phải mạnh mẽ thật sự, nội tâm mạnh mẽ mới là mạnh mẽ thật sự. Loại mạnh mẽ này do nhiều loại vật chất tạo thành, có yêu, có hận, có bi thương, có khổ đau, mà anh thì chỉ có hai bàn tay trắng. Một bức tường băng vừa dày lại vừa cứng rắn, muốn đánh vỡ nó căn bản không cần dùng sức lực, chỉ cần để nó lộ ra giữa ban ngày, nó sẽ tự hòa tan."

"Tống tiến sĩ." Phạn Già La rốt cuộc cũng buông tay Trang Chân, cười khẽ nói: "Anh có dám thả tâm mình ra giữa ban ngày không?"

Bắp thịt trên mặt Tống Duệ căng chặt, tựa hồ giây tiếp theo sẽ nứt toạt. Anh im lặng làm bầu không khí trong phòng thẩm vấn càng quỷ dị hơn.

Trang Chân cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập loạn của mình, cảm giác bị người ta khống chế rút ra cảm xúc cùng ý thức quá tệ, có lẽ cả đời này anh cũng không quên được cuộc thẩm vấn ngày hôm nay.

Liêu Phương nhìn trái rồi lại nhìn phải, vẻ mặt như đang nói--- tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Vừa mới xảy ra chuyện gì? Con mẹ nó Phạn Già La nói nhiều như vậy nhưng một câu cô cũng không hiểu được a!

Lưu Thao cùng Tiểu Lý trong phòng giám sát nhạy cảm nhận ra thâm ý trong những lời này.

"Có phải Phạn Già La ám chỉ tâm của Tống tiến sĩ có vấn đề không? Không yêu không hận, không đau không khổ, trên thế giới này có người như vậy sao?"

"Có, còn không ít." Lưu Thao nghiêm túc gật đầu, nhưng điều mà anh không nói ra miệng là--- người không có tình cảm cùng tâm như vậy được một nhà tâm lý học tội phạm Lombroso của Ý xếp vào loại tội phạm trời sinh. Bọn họ là những nhân vật cực kỳ nguy hiểm, không biết bất cứ lúc nào sẽ thực hiện hành vi phạm tội.

Tiểu Lý không tin lắc đầu: "Phạn Già La bịa chuyện đi? Tống tiến sĩ tính tình tốt như vậy, đối nhân xử thế cũng rất chân thành, sao lại có thể không có tình cảm? Em không tin!"

Lưu Thao không tiếp lời. Quanh năm suốt tháng anh vẫn luôn ở tuyến đầu chiến đấu với tội phạm, hơn ai hết, anh hiểu rõ một điều--- tri nhân tri diện bất tri tâm. Tiến sĩ Tống Duệ rốt cuộc là hạng người gì, ngoại trừ anh ta, ai biết được?

Hai căn phòng kế sát nhau chìm vào trầm mặc, qua một lúc lâu, Trang Chân mới thoát hẳn ra khỏi cảm giác bị hút trống rỗng kia, lạnh lùng nói: "Phạn Già La, bây giờ chúng tôi đang tra hỏi cậu, cậu lôi Tống tiến sĩ ra nói làm gì?"

Liêu Phương giống như tỉnh lại khỏi giấc mộng, vội vàng cầm cầm bút ghi chép lại.

Phạn Già La liếc vẻ mặt cứng ngắc của Tống Duệ, cười khẽ: "Tôi chỉ đang chứng minh lời khai của mình mà thôi. Tôi là nhà ngoại cảm, không phải là người mang tội giết người mà bọn anh tưởng. Trang cảnh quan, anh có thể mở ly giữ ấm để nghiệm chứng xem lời tôi vừa nói rốt cuộc là thật hay giả."

"Lời khai của cậu có liên quan gì tới ly giữ ấm chứ? Đừng có ra vẻ với tôi, thành thật trả lời vấn đề trước đi!" Giọng nói của Trang Chân cực kỳ nghiêm khắc, cũng không muốn bị đối phương nắm mũi dẫn đi. Nhưng xui rủi là anh lại có một cô bé đồng đội heo, lúc anh không kịp phản ứng, Liêu Phương đã mở nắp ly giữ ấm, uống một ngụm nước lạnh bên trong.

"Phụt!" Giây tiếp theo, giọt nước văng lên đầy bàn, tiếp sau đó là tiếng kêu la của Liêu Phương: "Đội trưởng, anh bỏ hoàng liên vào ly nước hả, sao lại đắng như vậy? !"

"Đắng?" Trang Chân vội vàng giật lấy ly giữ ấm nếm thử một ngụm, sau đó sắc mặt lập tức biến đổi. So với bất cứ ai khác, anh biết rõ ràng trong ly này chỉ có nước ấm bình thường, không có bất kỳ mùi vị nào cả, bởi vì ngay mấy phút trước anh còn từng uống qua. Nhưng bây giờ nước này hoàn toàn chính xác là rất đắng, còn là đắng khủng khiếp, suýt chút nữa đã đắng tới tê dại đầu lưỡi của anh.

Phạn Già La động tay động chân ở trong nước sao? Là đầu độc hay thế nào? Ý niệm này vừa xuất hiện đã bị Trang Chân gạt bỏ. Ly giữ ấm được chế tạo từ vật liệu thép, nắp che rất chặt, mà Phạn Già La từ đầu tới cuối vẫn luôn đè chặt tay anh, không hề chạm vào ly, lại càng không có cách nào cách lớp nắp dày như vậy thay đổi chất lượng nước.

Như vậy nước sao lại thay đổi? Thật sự là dùng tình cảm cùng ý thức của mình tác động sao? Đầu óc Trang Chân trống rỗng, quả thực không biết nên giải thích chuyện này thế nào.

Liêu Phương sợ mình nhầm nên lại giành lấy ly nước nếm lại hớp nữa, sau đó lại tiếp tục phun phì phì.

Lúc này Lưu Thao cùng Tiểu Lý cũng đứng ngồi không yên, hùng hùng hổ hổ chạy vào phòng thẩm vấn, tranh nhau uống cạn nước trong ly, sau đó bị đắng tới sặc sụa le lưỡi.

Tống Duệ cứng đờ ngồi yên tại chỗ, không lộ biểu cảm gì cũng không có động tác gì. Đây là lần đầu tiên anh bị người ta bức tới mức này, giống như bị lột đi quần áo lại bóc luôn lớp da, trần trụi máu me xuất hiện trước mặt người khác. Cảm giác đau đớn tột cùng từ trái tim anh truyền tới, kích thích thần kinh anh, cảm xúc này tựa hồ là kinh hoảng.

Qua một lúc lâu anh mới có thể thoát ra khỏi tâm tình xa lạ này, giọng nói khàn khàn: "Đừng uống, đưa cái ly tới khoa pháp chứng kiểm tra đi, xem xem vì sao nước lại biến thành đắng như vậy."

"Đúng đúng đúng, mau đưa nước tới khoa pháp chứng! Lỡ như có độc thì tiêu!" Lưu Thao dùng sức cào cái đầu đã gần như trọc lóc hết phân nửa của mình.

Trang Chân chăm chú nhìn Phạn Già La, lại thu gom số tư liệu tán loạn trên bàn lại, điều này làm nhóm Lưu Phương vội vội vàng vàng rời đi. Tống Duệ nâng gọng kính trên sống mũi, cũng mở cửa rời đi. Toàn bộ quá trình không dám nhìn mặt Phạn Già La, lại càng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, bởi vì anh sợ cảm giác bị xuyên thấu linh hồn đó.

Phạn Già La bị lưu lại một mình trong phòng thẩm vấn, ánh đèn vẫn chiếu rọi gương mặt tái nhợt của cậu như cũ, làm làn da của cậu trông như trong suốt, nhưng ánh mắt đen kịt chói sáng không thể nào bỏ qua. Cậu tựa lưng vào ghế ngồi, đôi chân thon dài biếng nhác bắt chéo, hai tay cũng giao lại với nhau đặt trên mặt bàn.

Cậu nghiêng đầu nhìn chính mình ở trong gương, con ngươi lại không hề có thứ gì; tròng mắt cậu đang chăm chú nhìn vào tay mình, sau đó dùng hai ngón cái trái phải đánh nhịp vào kẽ ngón cái, động tác trông cực kỳ có tiết tấu.

Hoàn toàn trái ngược với bầu không khí an tĩnh thanh thảnh bên Phạn Già La, hiện giờ tổ chuyên án đã rơi vào một mảnh hỗn loạn. Lưu Thao cầm cái ly giữ ấm xông vào khoa pháp chứng, gấp gáp yêu cầu nhân viên kỹ thuật lập tức tiến hành kiểm tra đo lường nước trong ly; Trang Chân cùng Tống Duệ tiến vào phòng làm việc, một lần nữa nghiên cứu kế hoạch thẩm vấn, Liêu Phương thì sôi nổi miêu tả sự thần kỳ của Phạn Già La với nhóm nữ cảnh sát; Tiểu Lý lưu video thẩm vấn vào máy tính, xem đi xem lại nhiều lần, cố gắng tìm kiếm kẽ hở của Phạn Già La, phía sau cậu ta vây một vòng người, người nào người nấy trợn mắt há miệng phát ra tiếng cảm thán khó tin; Dương Thắng Phi trốn trong cầu thang bộ hút hết điếu này tới điếu khác, lửa giận đang thiêu bỏng nội tâm cậu.

Phạn Già La thân là người hiềm nghi lại cực kỳ thả lỏng. Chỉ dựa vào vài câu nói đã thay đổi toàn cục, đào móc ra điểm yếu chôn sâu trong lòng mỗi người, lôi nó ra ngoài ánh sáng. Cậu mới là người nắm quyền chủ đạo trong cuộc thẩm vấn này, mà người của tổ chuyên án đến tận bây giờ vẫn chưa phát giác.

[end 19]

[20] Linh Môi - Hết Chiêu

***

Trong quá trình thẩm vấn, thành viên của tổ chuyên án đột nhiên chật vật bỏ chạy, để người tình nghi đơn độc ngồi trong phòng thẩm vấn, trong đó còn có cả tiến sĩ Tống Duệ nổi danh là 'Thợ Săn Tâm Linh', tình huống này tuyệt đối là có một không hai. Rất nhanh cục trưởng phân cục đã biết tin này, ông vội vàng chạy tới kiểm tra, mặt biến chuyển từ xanh đỏ đen trắng rồi khiển trách Trang Chân một trận, sau đó mới bảo Tiểu Lý lấy video thẩm vấn tới cho mình xem.

Sau khi xem xong, cục trưởng...

Tiểu Lý kích động giải thích: "Cục trưởng, ngài thấy không? Không phải bọn em vô dụng, là kẻ địch quá mạnh! Cách một mặt gương mà Lưu đội phó nhích tới đâu, cậu ta liền chỉa ngón tay tới đó, hơn nữa còn là chỉ thẳng vào chóp mũi, cứ như con mắt có thể nhìn xuyên qua tường vậy. Vừa nãy em còn đặc biệt chạy vào phòng thẩm vấn kiểm tra một phen, gương hai chiều không có vấn đề gì cả. Phạn Già La không chỉ nhìn xuyên qua vật thể mà còn có thể nhìn thấu lòng người, nói ra tính cách cùng quá khứ của bọn em kể ra rõ rành rành. Ngài tới chậm quá nên mới không kịp uống ly nước kia, bằng không... ngài nhất định sẽ hoài nghi nhân sinh! Em xem đoạn này rất nhiều lần rồi, cậu ta không hề chạm vào ly nước, cách một tầng thép dày như vậy mà có thể làm nước đắng ngét, ngay cả ảo thuật cũng không thể có năng lực này. Em không tìm ra được chút sơ hở nào, vì thế em có lý do tin tưởng những lời cậu ta nói trước kia là thật. Cậu ta thật sự là nhà ngoại cảm, Cao Nhất Trạch chết là những gì cậu ta đã nhìn thấy khi ngoại cảm."

"Ngoại cảm? Bây giờ là thời đại gì rồi mà các cậu còn tin mấy thứ thần linh thần đạo này hả? Tiếp tục thẩm vấn cho tôi, hôm nay nhất định phải có đột phá từ cậu ta!" Cục trưởng miệng hùm gan sứa quát lớn. Ông là lãnh đạo phân cục, đương nhiên không thể dẫn đầu tin tưởng mê tín, nhưng sâu trong nội tâm thì kỳ thực đã có chút rạn nứt rồi. Phạn Già La này thật sự rất tà môn, những lời cậu ta nói làm người ta nổi da gà toàn thân. Hơn nữa cậu ta giống như một khối nam châm, chỉ cần cậu ta muốn thì có thể lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người xung quanh tập trung về phía mình.

Vừa nãy khi xem video cục trưởng phân cục đã phát hiện, sự chú ý của ông cơ hồ không có cách nào dời khỏi người Phạn Già La. Cách màn hình đã vậy, những người đó rốt cuộc có cảm nhận thế nào?

Nghĩ vậy, giọng nói cục trưởng không khỏi ôn hòa hơn rất nhiều, chỉ điểm: "Tiểu Trang, cậu cùng Tống tiến sĩ bàn bạc quá lâu rồi, mau tiếp tục thẩm vấn đi. Lúc các cậu đang nghiên cứu đối sách, Phạn Già La nhất định cũng đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Bây giờ cậu ta đang chiếm cứ thế thượng phong, tâm lý rất ổn định, tư duy cũng rõ ràng, chờ các cậu nghĩ sách lược xong thì lý do thoái thác của cậu ta cũng chặt chẽ kín kẽ, một giọt nước cũng không lọt được. Các cậu chậm trễ bấy nhiêu thời gian thì chính là cho cậu ta bấy nhiêu cơ hội, hiểu chưa?"

Đạo lý này Trang Chân cùng Tống Duệ đương nhiên hiểu. Hai người gật đầu xác nhận, sau đó thu dọn tư liệu trên bàn, chuẩn bị tái chiến.

Trước khi rời khỏi phòng làm việc, cục trưởng đột nhiên nói: "Tống tiến sĩ, có thời gian cậu tới cơ sở chuyên môn làm kiểm tra tâm lý đi. Không phải chúng tôi không tin cậu, là quy định yêu cầu như vậy, chúng tôi cũng không có cách nào."

Tống Duệ sững sờ một chốc rồi ôn hòa lịch thiệp gật đầu: "Vâng cục trưởng, giải quyết xong vụ án này tôi sẽ đi làm kiểm tra tâm lý. Đã gây thêm phiền phức cho mọi người, tôi rất xin lỗi."

"Không có gì không có gì, đều là người mình cả mà, đâu có gì phiền phức." Cục trưởng cười ha hả rời đi, giọng nói cùng động tác lại lộ rõ ý xấu hổ.

Tiểu Lý không dám phát biểu ý kiến về vấn đề này, toàn bộ hành trình chỉ có thể im lặng như gà. Trang Chân đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Tống Duệ, chăm chú nói: "Tống tiến sĩ, tôi tin tưởng anh."

Làm nhà tâm lý học hàng đầu, Tống Duệ có thể lừa dối bất cứ phần kiểm tra nào, vì thế bảo anh đi làm kiểm tra tâm lý căn bản là không cần thiết. Xuất phát từ quan hệ cá nhân, Trang Chân lại càng muốn tin tưởng đối phương là một người tốt hiểu được làm thế nào tự kiềm chế bản thân.

Tống Duệ trầm mặc gật đầu, không ai biết anh rốt cuộc đang nghĩ gì trong lòng.

Ba người, mỗi người ôm một xấp tư liệu thật dày đi tới phòng thẩm vấn, biểu tình kiên định, trong lòng lại tràn đầy do dự. Tiểu Lý đi đầu nhịn không được thấp giọng nói: "Đội trưởng, chúng ta làm sao cạy được miệng Phạn Già La đây? Cho dù chúng ta nghi ngờ lời nói của cậu ta nhưng chúng ta không tìm được bằng chứng hay kẽ hở nào cả! Người này thật sự quá khó nắm bắt!"

Trang Chân: "Thử phương pháp thẩm vấn mặt đỏ mặt trắng xem. Chơi chiêu tâm lý chúng ta không phải đối thủ của Phạn Già La, không bằng dùng phương pháp trực tiếp một chút.

Cái gọi là mặt đỏ mặt trắng chính là hai cảnh sát, một người đóng vai kẻ ác dùng lời lẽ nghiêm khắc bức cung, một người khác đóng vai người tốt dùng đủ lý do để giải vây cho người bị tình nghi. Người bị tình nghi sẽ bài xích người đóng vai ác và vô thức sản sinh ra cảm giác ý lại với người đóng vai tốt, trong câu hỏi kế tiếp sẽ vô thức giảm đi tính đề phòng, sẽ nói ra sự thật. Phương thức thẩm vấn này kỳ thực đã rất lâu rồi không còn ai sử dụng, thứ nhất là nó quá thô lỗ, thứ hai là quá vũ lực.

Tống Duệ khá hoài nghi với phương pháp này, anh hỏi: "Nếu cậu ta mềm không được cứng cũng không xong thì sao?"

Trang Chân quả quyết: "Vậy thì xa luân chiến, không ngừng ăn mòn sức chiến đấu của cậu ta."

Tiểu Lý nhất thời có chút tuyệt vọng, ngập ngừng nói: "Sếp, xa luân chiến thì cũng chỉ đánh được hai mươi bốn tiếng thôi! Không cạy được miệng cậu ta thì sau hai mươi bốn tiếng chúng ta phải thả người. Ngay cả cuộc chiến kịch liệt nhất cậu ta cũng đối phó được, tiếp sau đó nhất định cậu ta cũng sẽ không nói."

Trang Chân âm trầm nói: "Vậy thì tới khi đó lại nói." Không hề nghi ngờ, Phạn Già La là người bị tình nghi khó dây dưa nhất, biến hóa kỳ lạ nhất, cũng gian xảo nhất mà anh từng đối mặt. Mỗi câu mỗi chữ cậu ta nói đều tinh vi đến mức làm người ta không thể nào tìm ra được nửa kẽ hở.

Ngoại cảm? Trên thế giới này thật sự tồn tại chuyện vượt khỏi thực tế như vậy sao?

Đi tới trước phòng thẩm vấn, bước chân kiên định Trang Chân biến thành đặc biệt do dự, anh đứng thẳng ở bên ngoài một lúc lâu mới tiến vào. Tiểu Lý vốn định tiếp xúc gần gũi với thần nhân Phạn Già La nhưng bị Liêu Phương vội vội vàng vàng chạy tới huých qua một bên, giành lấy vị trí ghi chép viên.

"Ông qua phòng giám sát đi, để tôi." Cô gái lanh lẹ tiến vào phòng, âm thanh lộ rõ hưng phấn.

"Ôi chao ôi chao, sao bà lại như thế chứ?" Tiểu Lý đưa tay muốn nắm cổ áo Liêu Phương nhưng vẫn chậm một bước, chỉ đành đi vào phòng giám sát.

Hết thảy camera đều đang ghi lại nhất cử nhất động của Phạn Già La, Tiểu Lý tua video giám sát về trước một chút thì kinh ngạc phát hiện sau khi bọn họ rời đi thì Phạn Già La không hề thay đổi tư thế ngồi. Vẫn là tư thế ngồi dựa vào ghế, hai chân bắt chéo, hai tay giao nhau, ngón cái tay phải nhẹ nhàng gõ nhịp vào kẽ ngón tay cái tay trái, không phát ra âm thanh gì. Mặt nghênh đón ánh đèn, hàng mi dày rậm hơi rũ xuống che đi đôi mắt đen như mực. Cậu ngồi trong ánh sáng rực rỡ, giống như một vì sao bất biến.

Thấy Phạn Già La như vậy, Tiểu Lý theo bản năng cảm thán: "Xong rồi, nhốt cậu ta trong đó lâu như vậy mà vẫn bình ổn hệt như ban đầu, phần thẩm vấn tiếp theo cũng vô ích rồi!"

Lưu Thao đi tới vuốt vuốt cái đầu trọc hơn phân nửa, mắng: "Mụ nội nó, chúng ta lấy cái gì đấu với cậu ta đây? Hết chiêu rồi!"

Trang Chân bước vào phòng thẩm vấn cũng đang suy nghĩ cùng vấn đề--- dùng chiêu gì đối phó người trước mặt mình đây? Mặt đỏ mặt trắng thật sự dùng được sao? Có khi nào lại thành trò hề không?

Mà hiện giờ Trang Chân đã không còn thời gian để suy nghĩ, anh hít sâu một hơi, đập mạnh chồng tư liệu ôm trong lòng lên bàn, lớn tiếng quát hỏi: "Phạn Già La, cậu giải thích thế nào về báo trước tử vong mà cậu công bố trên mạng? Cậu đang nhiễu loạn cảnh sát phá án, chúng tôi có quyền kiện cậu!"

Liêu Phương bị âm thanh cùng chấn động của mặt bàn dọa hoảng, nhất thời mặt mũi trắng bệch. Tống Duệ xưa nay gặp biến cũng không hề kinh sợ hơi ngừng lại một chốc, sau đó theo bản năng đẩy gọng kính. Đây là động tác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat