[190.191.192] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[190] Linh Môi - Buổi Biểu Diễn Của Tô Phong Khê

*****

Mặc dù thời gian chuẩn bị cho liveshow âm nhạc của Tô Phong Khê không dài nhưng quy mô, âm thanh, múa minh họa đều xếp vào hàng bậc nhất, tiền của Trương gia cô ta có thể tùy ý sử dụng. Sân bãi cô ta lựa chọn là một sân vận động lớn nhất ở Kinh thị, có thể chứa được trăm ngàn khán giả, cục diện rất lớn.

Buổi biểu diễn được ấn định sẽ bắt đầu vào lúc tám giờ rưỡi nhưng chỉ mới qua sáu giờ rưỡi mà bên ngoài sân vận động đã có rất nhiều fan ca nhạc hưng phấn chờ đợi, người người tấp nập, ánh đèn flash chớp tắt không ngừng, khung cảnh cực kỳ đồ sộ.

Một số fan vì muốn khoe với người khác mình có thể tới xem hiện trường biểu diễn trực tiếp của thần tượng nên đã đặt điện thoại lên giá đỡ, bắt đầu phát sóng trực tiếp. Phấn Hồng Thỏ Thỏ chính là một trong số đó, hơn nữa cô còn là một streamer đang đỏ, am hiểu nhất là cover theo bài hát của Tô Phong Khê, danh tiếng ở trên mạng cũng không nhỏ, fans hâm mộ cũng hơn hai triệu.

Cô đưa điện thoại lên thật cao, điều chỉnh khoảng cách cùng độ nét, thông qua màn hình chỉnh lại lớp trang điểm cùng kiểu tóc, sau khi cảm thấy không còn vấn đề nào nữa mới mở phát sóng trực tiếp, ngọt ngào phất tay: "Hé lô các bảo bối, mọi người đoán xem bây giờ tôi đang ở nơi nào nè!" Tuy hỏi vậy nhưng ống kính lại nhắm thẳng vào tòa kiến trúc to lớn ở phía sau, gợi ý cũng quá rõ ràng.

[Thỏ Thỏ cũng tới xem Khê Khê biểu diễn hả? Vé vào cửa khó mua lắm, nghe nói giá vé chợ đen đã lên tới tám chục ngàn rồi!] Có fan hâm mộ oán giận.

[Hâm mộ Thỏ Thỏ quá đi! Tôi cũng muốn mua vé tới xem trực tiếp nhưng không giành được! Một trăm ngàn vé đã bán hết sạch trong vòng hai giờ, Khê Khê của chúng ta thật lợi hại!] Rất nhiều người hâm mộ gào thét trên màn hình.

Phấn Hồng Thỏ Thỏ là fan cứng của Tô Phong Khê, lập tức vừa cười vừa nói: "Đương nhiên rồi, sức hút của Khê Khê nhà ta là số dách! Hôm nay chỉ là buổi đầu mà thôi, tiếp sau đó còn ba mươi mốt buổi nữa kìa, mọi người vẫn còn cơ hội. Hơn nữa Khê Khê còn phát sóng trực tiếp ở trên mạng, mọi người cũng có thể xem được buổi diễn của Khê Khê mà!" Cô cười híp cả mắt, đưa đầu ngón tay lên chỉnh lại tóc trên đỉnh đầu, đôi mắt mở to tròn vo, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, dáng dấp trông cực kỳ đáng yêu.

Fans hâm mộ lập tức tặng không ít lễ vật, khen ngợi cũng tuôn ra như suối, tựa hồ không tốn tiền vậy.

Phấn Hồng Thỏ Thỏ vì muốn khoe khoang thực lực của thần tượng nhà mình liền để ống kính camera nhắm thẳng vào khoảng đất trống ngoài sân thể dục, để bọn họ xem kỹ cảnh tượng trăm ngàn người tập trung hoành tráng đến cỡ nào. Lúc cô quay ống kính trở về phía mình, đột nhiên có một fan hâm mộ nói: [Thỏ Thỏ, nghe nói có người thấy Phạn Già La ở bên ngoài sân vận động, Thỏ Thỏ phải chú ý một chút nha!]

"Cái gì, chúng ta ở đây chính là trăm ngàn Tô gia quân đó, hắn làm sao lại dám tới đây? Không sợ bị đánh thành thịt vụn sao?" Phấn Hồng Thỏ Thỏ cảm thấy thực ngoài ý muốn.

[Là thật đó, rất nhiều người đều nhìn thấy hắn, hắn không đi lối đi VIP mà trực tiếp xuất hiện ở ngoài sân vận động, gan dễ sợ.] Vị fan này gõ còn chưa xong đã lặng thinh, qua một lúc lâu sau mới gửi tới một hàng chữ to đỏ rực như máu: [Thỏ Thỏ, mau nhìn lại hướng ba giờ ở phía sau đi, tầm mười mét, người đàn ông mặc tây trang xám tro kia có phải Phạn Già La không?]

Lời nói của người thức tỉnh tất cả mọi người trong phòng phát sóng, tất cả mọi người tập trung quan sát rồi nhất thời sợ ngây người. Thật sự là Phạn Già La! Phạn Già La đã tới thật, không đi lối đi VIP, cũng không ngụy trang, cứ vậy thoải mái đứng giữa trăm ngàn người có địch ý rất lớn đối với mình.

Người thích chơi game lúc này nhất định sẽ hiện ra một tấm bản đồ--- trong một mảnh đất trống thật lớn, một cái điểm nhỏ màu xanh lá cây bị dìm trong một biển màu đỏ không thể đếm được là bao nhiêu điểm, cục diện độ sồ lại đáng sợ đến mức làm người nhát gan có thể tái phát bệnh tim.

[Lá gan của cậu ta lớn thật! Tôi bắt đầu bội phục cậu ta rồi đấy!] Một dân mạng thật lòng cảm thán.

Được mọi người gợi ý, Phấn Hồng Thỏ Thỏ vội vàng quay đầu lại tìm kiếm nhưng chỉ nhìn thấy một đám người đen thùi lùi, nào có người đàn ông nào mặc đồ tây xám tro đâu.

"Thỏ Thỏ không thấy, có phải mọi người hoa mắt rồi không?" Thỏ Thỏ nhìn một hồi lâu mới quay đầu lại hỏi, nhưng trong ánh mắt của fan hâm mộ thì Phạn Già La vẫn đứng im tại chỗ như cũ, căn bản không hề di chuyển, ở bên cạnh còn một người đàn ông mặc tây trang xanh đen áp sát đầu trò chuyện. Tướng mạo hai người đều rất tuấn mỹ, ngàn năm mới tìm được một, khí chất chấn động lòng người, nổi bật bất phàm, mặc dù đứng trong đám người nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể dễ dàng phát hiện bóng dáng bọn họ. Hai người xuất chúng như vậy tuyệt đối không thể nào bị bỏ qua.

[Thỏ Thỏ, có phải mắt bị mù rồi không? Phạn Già La đứng im không nhúc nhích ở bên kia kìa, trong tay hắn còn cầm một cây gậy rất mới lạ, phần đầu khảm một cái đầu lâu nạm ngọc làm mắt!] Fan hâm mộ miêu tả kỹ hơn.

Thỏ Thỏ bắt đầu đi tới hướng ba giờ, vừa đi vừa hỏi: "Là bên này hả? Hắn ở đâu, sao tôi không thấy?" Kỳ thực cô đã đứng sát bên cạnh Phạn Già La, điện thoại vài lần lướt sát qua gò má tuấn tú dị thường kia làm khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của Phạn Già La với khoảng cách siêu gần. Khoan nói tới chuyện phẩm đức của người này có vấn đề, đầu óc cũng không được bình thường, nhưng tướng mạo thật sự không có chỗ nào để soi mói.

[Cậu ta ở ngay bên cạnh kia kìa! Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, đứng yên đó quay đầu lại một góc sáu mươi độ, đó chính là Phạn Già La!] Fans hâm mộ đã sắp điên rồi, mà Thỏ Thỏ rõ ràng làm đúng theo hướng dẫn của bọn họ nhưng ở khoảng cách chỉ có một cánh tay vẫn không ngừng la hét: "Ở đâu vậy, tôi không thấy."

Lúc đầu người xem còn tưởng Thỏ Thỏ giả bộ, nhao nhao mắng là mắt mù rồi, làm dáng ra vẻ, sau đó thì bắt đầu cảm thấy lạ.

[Kỹ năng diễn xuất của Thỏ Thỏ không tốt như vậy, hình như cô ấy không thấy thật!]

[Đúng là không thấy thật! Mấy người không phát hiện à? Phạn Già La ngày ngày bị chúng ta mắng tới lên hotsearch, độ nổi tiếng còn cao hơn cả nghệ nhân tuyến hai, không có lý nào ở ngay trước mặt công chúng lại không có ai nhận ra?]

[Lầu trên nói vậy thì tôi cũng phát hiện! Thật sự là vậy, người xung quanh căn bản không hề lia mắt tới chỗ bọn họ, giống như không hề nhận ra vậy!]

[Không phải không nhận ra, là căn bản không phát hiện sự tồn tại của cậu ta! Những người này không phải dân chúng bình thường mà là fan hâm mộ của Khê Khê! Nếu Phạn Già La xuất hiện ở ngoài sân vận động, bọn họ có thể làm như không thấy vậy sao?]

[Không thể nào, đổi lại thành tôi thì khẳng định là không làm được, tôi nhất định sẽ xông tới mắng một trận!]

[Tức là Thỏ Thỏ cùng những người xung quanh thật sự không nhìn thấy hắn!]

[Vì sao? Vì sao chứ? Tôi sợ sắp điên luôn rồi đây!]

Một cư dân mạng nhát gan vừa mới gửi ra những lời này, Phạn Già La liền liếc mắt nhìn về phía ống kính của Thỏ Thỏ, khóe môi đỏ thẫm còn nhếch lên mỉm cười. Nụ cười này nên hình dung thế nào nhỉ, đẹp thì quả thật rất đẹp, tĩnh cũng rất an tĩnh, nhưng con ngươi đen láy kia tựa hồ có một tầng màu bạc lưu chuyển tỏa ra yêu khí. Cậu ta biết bọn họ đang tìm mình, thảo luận về mình, cũng biết đó chỉ là chuyện vô ích nên mới mỉm cười.

[!!!!!]

[Thỏ Thỏ mau rời đi đi! Đừng tìm Phạn Già La nữa!]

[Hiện giờ tôi đã có chút tin hắn là nhà ngoại cảm rồi, phải làm sao bây giờ!]

[A a a a, cảnh tượng quỷ dị này nên giải thích thế nào đây? Vì sao chỉ có người ngồi trước màn hình mới thấy, người ở hiện trường thì không ai phát hiện sự hiện diện của hắn? Là lý do gì chứ?]

[Không có cách nào giải thích, chuyện này thật sự không có cách nào giải thích! Tôi sợ muốn điên rồi.]

Thấy những dòng bình luận này, Phấn Hồng Thỏ Thỏ ôm trái tim kinh sợ trốn chạy tới một nơi thật xa rồi nhỏ giọng hỏi: "Các bảo bối ơi, Thỏ Thỏ thật sự không nhìn thấy Phạn Già La, thật đó, tôi thề đó! Mới nãy mọi người nói Thỏ Thỏ đứng ở bên cạnh hắn, nhưng mà theo gướng ngón tay mọi người chỉ, tôi chỉ thấy được một cặp tình nhân thôi."

[Không không không, Phạn Già La đứng ở giữa Thỏ Thỏ và cặp tình nhân kia!]

[Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều có thể làm chứng!] Những lời này vừa nói ra, mọi người liền nhao nhao tỏ ý mình thật sự đã nhìn thấy chứ không nói đùa.

Thỏ Thỏ sợ tới thẫn thờ, sau khi tỉnh táo lại thì vội vàng gỡ kính áp tròng màu hồng nhạt, dùng sức dụi dụi mắt, sau đó một lần nữa nhìn về phía kia. Không có, vẫn không có, người đàn ông tuấn mỹ cầm gậy batoong trong truyền thuyết căn bản không tồn tại, ngay cả người đồng bạn, cũng tức là người đàn ông cao lớn mặc tây trang xanh đen cũng không thấy tăm hơi.

[Thỏ Thỏ đừng nhìn nữa, nhiều người đứng sát bên cạnh nhưng cũng không thấy kìa, làm sao Thỏ Thỏ thấy được. Trừ phi Thỏ Thỏ cũng vào kênh phát sóng trực tiếp như bọn tôi. Đúng rồi, Thỏ Thỏ có thấy người đàn ông mặc cái áo đỏ lét bên kia không, trong tay hắn còn cầm tấm bảng ghi là 'Phạn Già La đi chết đi', nhưng vẫn không thấy Phạn Già La kia kìa.]

"Nhóm bảo bảo, mau cứu Thỏ Thỏ với! Này rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Thỏ Thỏ giống như một con thỏ thật sự núp sau bồn bồn hoa, giọng nói lộ ra nức nở.

[Tôi có dự cảm không tốt, mấy người có biết chuyện bàn cược trên mạng không?]

[Bàn cược gì?]

[Là cái này này.] Vị fan hâm mộ kia copy lại một đoạn: [Năm tiên đoán của Phạn Già La rốt cuộc có thể thực hiện được bao nhiêu: thứ nhất, Văn Tư Vũ biến thành sao băng; thứ hai, Tô Phong Khê bị lột họa bì; thứ ba, nhóm siêu sao Nghê Tâm Hải sẽ bị hủy dung; thứ tư, cuộc đời của Lưu Chiêu sụp đổ như tuyết lở; thứ năm, Cao Thiên Thiên rơi vào vực sâu.]

[Ah, chính là mấy cái tiên đoán này à? Gần đây hình như đang hot lắm.]

[Đúng vậy, tiên đoán thứ nhất, Văn Tư Vũ biến thành sao băng hình như đã sắp thành sự thật rồi, nghe nói công ty đã quyết định đóng băng cô ta. Sau đó mọi người đang cược tiên đoán thứ hai, hôm nay chính là ngày Khê Khê biểu diễn, tiền cược đột nhiên tăng lên gấp mấy lần! Vừa nãy tôi đã cược Phạn Già La tiên đoán thất bại, nhưng bây giờ thì tim tôi đang đập thình thịch đây này. Tôi phát hiện hình như hắn không giống như tôi tưởng tượng! Người khác đều nói hắn muốn nổi tiếng tới phát điên, đầu óc không bình thường, nhưng trải qua chuyện này, tôi đột nhiên cảm thấy sợ quá!]

[Đúng vậy, tôi cũng sợ! Vừa nãy khi hắn híp con mắt hẹp dài liếc qua, suýt chút nữa ngay cả hồn vía tôi cũng bị câu đi mất rồi!]

[Tui cũng vậy!]

[Hi vọng là chúng ta nghĩ nhiều rồi. Mọi người không thèm phản ứng chắc vì tố chất cao nên lười tính toán với Phạn Già La thôi.]

Nhưng lời giải thích này ngay cả chính bọn họ cũng không tin, huống chi là Thỏ Thỏ? Mắt thấy bảo vệ đã bắt đầu xét vé cho người vào cửa, Thỏ Thỏ lại chùn bước, sau khi tắt livestream thì đứng tại chỗ do dự. Cuối cùng vẫn không thể kháng cự được mê hoặc của Tô Phong Khê, Thỏ Thỏ bị kẹp trong đám người co đầu rụt cổ tiến vào.

...

Phạn Già La cùng Tống Duệ không tới khán đài, ngược lại tới hậu trường tìm Trang Chân, lần này anh ta phụ trách nhiệm vụ giữ gìn an ninh.

"Phạn lão sư, cậu bảo chúng tôi chuẩn bị súng chống bạo loạn, chúng tôi đã mang tới cả rồi." Anh chỉ đống thùng kim loại được đặt trong góc, rầu rĩ nói: "Tô Phong Khê thật sự sẽ biến thành quái vật sao?"

"Sẽ, bọn anh phải cẩn thận." Phạn Già La khẳng định gật đầu.

"Tôi hiểu rồi, có thể mang tới nhiều trang bị tiên tiến như vậy, phó cục trưởng Mạnh thật sự đã giúp rất nhiều." Trang Chân nghiêng người, một người đàn ông cao lớn từ trong đám người bước ra, còn không phải Mạnh Trọng thì là ai? Rời khỏi bộ an ninh đặc biệt treo đầu dê bán thịt chó kia, anh đã tiến vào cảnh sát, trở thành phó cục trưởng thành Nam, chuyên phụ trách các vụ án đặc biệt.

"Phạn lão sư, tôi tới giúp cậu bắt Tô Phong Khê đây." Anh vừa cười vừa nói, sau đó hất cằm chỉ về phía đám vệ sĩ áo đen cách đó không xa: "Đó là người của bộ đặc biệt, bọn họ tới làm vệ sĩ cho Tô Phong Khê. Phạn lão sư, cậu phải cẩn thận."

"Tôi không sao đâu. Mạnh bộ trưởng, rất vui khi thấy anh." Phạn Già La lễ phép gật đầu.

"Tôi cũng rất cao hứng khi có thể hợp tác với cậu, tôi đã có thể làm được chuyện mà mình thật sự yêu thích." Mạnh Trọng vuốt ve quần áo trên người, nụ cười sang sảng: "Làm cảnh sát rất tốt, trước kia là tôi đã chọn nhầm đường. Sớm biết có ngày hôm nay, tôi đã không thành lập bộ an ninh đặc biệt làm gì, cứ thành thành thật thật làm tốt công việc là ổn rồi. Phạn lão sư, cậu tới vị trí ngồi đi, chuyện hậu trường cứ giao cho chúng ta, cậu cứ an tâm."

Mạnh Trọng phái hai cảnh sát đưa Phạn Già La và Tống Duệ tới khán đài. Tô Phong Khê dành cho bọn họ vị trí rất bắt mắt, nằm ở chính giữa hàng đầu tiên, ngồi ở nơi này đều là siêu sao nổi tiếng trong nước, có ảnh hậu Giản Nhã, ảnh đế Giang Kiền, nam diễn viên trẻ có sức hút Tô Miên, Vu Nhất, Viên Thiếu Xuân, mấy hàng sau đều là minh tinh mà phòng làm việc Tô Phong Khê vừa ký kết, địa vị lớn, danh tiếng cũng cao.

Mấy hàng khán giả sáng lòe lòe như vậy quả thực sắp chói mù mắt nhóm fans ca nhạc, nhìn những gương mặt chói lọi lại rất quen thuộc xuất hiện trên màn hình lớn, fans hâm mộ ở xung quanh không ngừng phát ra tiếng hét hưng phấn. Bọn họ cảm thấy kiêu ngạo vì thần tượng của mình, có thể gom hơn phân nửa siêu sao của giới giải trí trở thành fan hâm mộ của mình, ngoại trừ Tô Phong Khê thì còn ai có được thực lực như vậy chứ?

Nhưng giây tiếp theo, bọn họ lại lộ ra vẻ mặt chán ghét, thậm chí còn có người phát ra tiếng nôn khan, bởi vì gương mặt của Phạn Già La đột nhiên xuất hiện trên màn hình LED.

Địch ý lớn như sóng dâng núi lở đổ ập về phía Phạn Già La, xung quanh vang lên tiếng hừ lạnh cùng chửi rủa ác độc, còn có người ném gậy phát sáng cùng bảng điện tử về phía cậu. Bởi vì hai bên trái phải ngồi đầy siêu sao, lập tức có bảo vệ kết thành tường người ngăn cản nhưng căn bản không ổn định được nhóm fans đang phẫn nộ.

"Phạn Già La, chờ buổi biểu diễn kết thúc, mày có bản lĩnh thì đừng có đi lối đi VIP! Mày ngồi lại đây thử xem!" Một fan hâm mộ nam giới dựa vào lan can rống giận, người ngồi xung quanh thì giơ nắm tay trợ uy.

Nhưng bọn họ không biết, Phạn Già La căn bản không sử dụng lối đi VIP, cậu từ cửa chính đường đường chính chính đi vào. Cậu hoàn toàn bỏ lơ ác lý cuộn trào mãnh liệt ở phía sau, lúc này đang híp mắt nhìn về phía sân khấu trên cao, hai tay giao lại chống trên đỉnh cây gậy, ngón trỏ rũ xuống, từng chút từng chút gõ nhẹ vào mi tâm đầu lâu.

Đầu lâu thủy tinh vốn đã khôi phục kích thước vốn có bây giờ lại to bằng nắm tay trẻ con, hai con ngươi trong hốc mắt giống như hắc mã não tinh khiết, chớp lóe chớp lóe phát sáng. Nếu không nhìn kỹ thì có lẽ mọi người cho rằng đó là ánh đèn chiết xạ, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện con ngươi tự mình phát sáng, ánh mắt sắc bén đầy tham lam. Nó cũng giống như Phạn Già La, đang lẳng lặng chờ con mồi xuất hiện.

Ác niệm mãnh liệt lấy đầu lâu khô làm tâm điểm bức xạ ra ngoài, từ sâu trong nơi u minh tựa hồ đang hò hét: "Giết, giết, giết, hủy diệt hết tất cả trước mắt, bọn họ đều là dị loại!"

Bị nó ảnh hưởng, nhóm minh tinh ngồi xung quanh Phạn Già La đều có chút xao động bất an, nhao nhao rướn cổ nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt hoảng sợ.

Phạn Già La nhẹ nhàng che đôi mắt của đầu lâu lại, ác niệm liền biến mất, người xung quanh liếc nhìn nhau, mỉm cười xấu hổ, cũng không biết cảm giác không đúng đó tới từ đâu.

Cùng lúc đó, Triệu Văn Ngạn khóa trái cửa phòng sách của mình, mở máy tính xem buổi biểu diễn của Tô Phong Khê. Anh chưa từng nghe tới chuyện tổ chức liveshow còn phát sóng trực tiếp, chẳng lẽ Tô Phong Khê không muốn kiếm tiền nữa sao? Nhưng rất nhanh sau đó anh liền hiểu được, tiếng hát của người phụ nữ này có độc, cô ta không sợ người khác có chịu bỏ tiền mua vé hay không, cô ta chỉ để ý tới sức ảnh hưởng của mình rộng cỡ nào, vì thế phải để càng nhiều người nghe thấy tiếng hát của mình.

Nếu có thể, cô ta muốn thử khống chế người của toàn thế giới.

Nhìn sân khấu bắt đầu sáng đèn, nhìn làn sóng người trên sân vận động, Triệu Văn Ngạn vô thức nắm chặt khẩu súng trong tay, ánh mắt đầy dứt khoát. Nếu qua hôm nay mà anh lại quay trở lại thành nô lệ của Tô Phong Khê, như vậy trước khi mất đi tia lý trí cuối cùng, anh sẽ tự kết thúc sinh mệnh hèn mọn này.

Thấy màn hình LED đột nhiên xuất hiện gương mặt an tĩnh đầy tuấn mỹ của Phạn Già La, trái cổ khẽ lăn, cuối cùng phát ra tiếng cầu xin yếu đuối tới tận cùng: "Già La, cứu tôi..."

[end 190]

[191] Linh Môi - Quái Vật Trên Sân Khấu

*****

Tựa hồ là vì không khí ở hiện trường được hâm nóng, lại tựa hồ là vì ác ý dành cho Phạn Già La làm cho khó chịu, cameraman ở xung quanh đồng loạt chụp được ảnh đặc tả gương mặt Phạn Già La, chiếu lên màn hình lớn.

Fans ca nhạc liên tục phát ra âm thanh chán ghét, lúc này Tô Phong Khê bước lên sân khấu, giọng nói tươi đẹp hệt như được tẩm mật ngọt: "Làm sao vậy, mọi người không chào đón tôi sao?"

Fan ca nhạc ngẩn người, sau đó bắt đầu phát ra tiếng hét chói tai vang tới tận mây xanh, từng câu 'I love you' phóng lên cao vút, hệt như cơn mưa rơi như trút nước.

Tô Phong Khê một tay cầm microphone, tay kia thì khẽ vuốt mặt dây chuyền hình cá đeo trên cổ, sau đó quay đầu nhìn màn hình lớn, vui mừng nói: "Ai nha, tôi nhìn thấy một người bạn đặc biệt, không ngờ cậu thật sự tới đây." Cô vẫy vẫy tay với màn hình, lại vẫy vẫy tay với hàng ghế VIP, thái độ phóng khoáng rộng rãi làm người ta phải cảm phục.

"Khê Khê giỏi nhất!" Fan ca nhạc ở dưới sân khấu hoan hô, địch ý đối với Phạn Già La đã chuyển hóa thành si mê thần tượng.

Tô Phong Khê hôm nay tựa hồ lại càng xinh đẹp hơn, cô ta mặc một chiếc váy bồng bềnh có màu sắc biến ảo, làn váy từ vai tới làn váy lần lượt thay đổi từ xanh tím, tím đậm, đỏ đậm, hồng chanh, cứ như cả một mảng mây tía ở chân trời. Ánh mắt của cô ta lóng lánh như tích tụ đầy vì sao, sáng đến kinh người, một mình đứng trên sân khấu, xung quanh không có quá nhiều ánh sáng hiệu ứng, chỉ một cột sáng màu trắng đã đủ làm nổi bậc phong thái tuyệt thế của cô.

Thấy cô ta như vậy, khán giả ở hiện trường gần như sắp điên rồi, không hẹn mà cùng đứng dậy, giây tiếp theo bắt đầu gào to tên Tô Phong Khê, gậy phát sáng trong tay vun vút lóe ra tàn ảnh, thậm chí có người còn chảy nước mắt vui mừng.

Bị bầu không khí nhiệt này lây nhiễm, minh tinh ngồi ở hàng ghế khách quý cũng rối rít ném bay hình tượng đứng dậy ủng hộ Tô Phong Khê. Duy chỉ có Phạn Già La cùng người đàn ông ở bên cạnh vẫn bình tĩnh an ổn ngồi lại tại chỗ, dùng ánh mắt lạnh nhạt ngồi lên sân khấu.

Cameraman nhắm thẳng ống kính vào hai người hành động độc lập này, đồng thời còn dành mười giây đặc tả ánh mắt lạnh nhạt không chút cảm tình của bọn họ.

Fans ca nhạc nhìn thấy hai đôi mắt đen kịt này thì tâm trí bị nguội lạnh đi mấy giây, sau đó giống như nham thạch nóng chảy tràn vào biển băng, lại càng sôi trào hơn. Bọn họ kiên định cho rằng Phạn Già La cùng người đàn ông ở bên cạnh đang cố giả vờ bình tĩnh, thực ra trong lòng đã kinh sợ với sức hút mạnh mẽ của Tô Phong Khê!

"Đứng dậy!" Ảnh đế quốc tế Giang Kiền dùng mũi chân đá đá bắp chân Phạn Già La.

Phạn Già La liếc nhìn góc quần bị bẩn của mình, lại liếc nhìn Giang Kiền, chầm chậm nói: "Giang tiên sinh, anh còn nhớ vợ và con gái của mình bây giờ đang ở nơi nào không?"

"Tôi không quan tâm bọn họ ở đâu, cậu mau đứng dậy, lớn tiếng hoan hô cho tôi!" Giang Kiền giơ chân lại chuẩn bị đá tiếp, lúc này mũi giày lại bị một cây gậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat